Kiếp Lụa Đào

Chương: 6

2024-09-05 14:16:12

Do theo sau nên tới lúc cô bước vào buồng thì cậu Danh đã ngồi trước bên bàn từ bao giờ, cậu nhìn cô bằng ánh mắt hòa nhã không chút gợn sóng điềm tĩnh chờ cô bước vào, chiếc mũ đẹp đẽ trên đầu đã được cậu cởi ra vắt đàng hoàng trên kệ treo để lộ mái tóc theo khuôn hạp thời càng toát ra vẻ lịch lãm của người đờn ông với chất giọng khàn khàn trầm thấp cậu gọi.

- Em ngồi đi.

Nghe lấy lời người đờn ông Trúc hơi gượng gạo bước tới gần bàn nhưng không vội ngồi.

- Dạ...có chi mình cứ nói.

- Tôi bảo em ngồi thì em cứ ngồi đi, tôi không muốn lập lại lần hai.

Nghe thấy câu này Trúc cuối cùng cũng ngồi xuống một phần vì cô sợ, một phần thì ai đời lại mần trái lại lời chồng mình đâu, nhìn gươn mặt của cậu khiến cô không rét mà run khó mà làm trái lại câu nói nào, cậu đưa mắt nhìn Trúc trong chốc lát không nói gì chỉ nhàn nhạt đưa tay rót trà ra tách song lại dời về phía cô, nhận hành động của cậu, Trúc khẽ cúi đầu rụt rè đưa lời.

- Dạ...em cảm ơn

Dường như thấy được sự ngượng ngùng trong bầu không khí, cậu hít lấy một hơi dài khi dứt hành động mới cất lời.

- Hẳn em cũng biết hiện tại em đang làm vợ tôi rồi đúng chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Dạ..

- Hừ..vậy bây giờ tôi nói luôn, tôi biết em cũng do gia đình cưỡng ép gả sang đây với lứa tuổi hiện tại tôi không thể đối với em như một người vợ được.

- Khoan đã..ý của cậu là gì ạ?

Trúc hoang mang nhìn người đờn ông vừa nói, tận đáy mắt cô lộ rõ sự hoang mang không sao giải đáp, ý cậu ta là muốn trả cô về nhà sao? là muốn từ cô? Chưa đợi Kim Trúc hỏi thêm câu nào thì cậu cả đã cất tiếng giống như chưa hề nghe thấy câu hỏi của cô.

- Do đó, trước mặt người ngoài tôi với em cứ cư xử như một đôi vợ chồng bình thường còn ở với nhau thì coi nước sông không phạm nước giếng.

Nói tới đây cậu ta khựng lại hớp một ngụm trà rồi nói tiếng.

- Và sau này đến lúc em đủ tuổi ở ngưỡng 18 tôi sẽ cho em quyết định cuộc đời mình đi hay ở, hiện tại tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời em không để em bị một chút tổn hại nào, lúc em rời khỏi đây dù bằng cách nào tôi cũng sẽ giúp đỡ em và trên hết nếu em có chọn được một người đờn ông để làm bến đổ thì cứ nói.

Trúc nhìn cậu hồi lâu nhưng môi vẫn không mở được lời nào, tâm trạng cô hiện tại khá hoang mang, nửa ngờ vực nửa nghi vấn, cô chăm chú nhìn người trước mặt, cô không hiểu vì sao cậu ta lại nói với cô những lời này nhưng hiện tại mấy lời đó giống như sự cứu vớt trong màn đêm tâm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Lụa Đào

Số ký tự: 0