Kiều Nữ Độc Phi
Đánh giá:
5.3
/10 từ 11 lượt
Đọc truyện Kiều Nữ Độc Phi ra chương mới nhất Chương 59, 60, 61 - DocTruyen.Pro. Kiều Nữ Độc Phi - Đang tiến hành - Yên Vũ Phương Đinh
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Bốn ngày trước, Mộc Vân Dao mở to mắt liền ngây ngẩn cả người, nhìn căn phòng nhỏ, cách đó không xa có bàn ghế, bộ trà thô sơ đặt trên mặt bàn, đơn giản mà sạch sẽ, góc tường dựng một tủ gỗ quần áo, trừ mấy đó ra, cũng không còn vật gì khác...
Đây là phòng nàng ở trước khi mười ba tuổi!
Nàng nghiêng người tựa vào giường, một phụ nhân có dung mạo xinh đẹp đang cúi người ngồi rơi lệ, tóc đen như mây, dáng người ốm yếu, một thân bố y la quần như vậy vẫn không che được phong tư, đúng là mẫu thân của nàng, Tô Thanh.
“Mẫu thân...”
“Dao nhi, ngươi tỉnh rồi, vết thương sau đầu còn đau lắm không?” Tô Thanh vội vàng đỡ lấy nàng, nước mắt rơi càng nhiều hơn: “Đều do mẫu thân, là ta không có bảo vệ ngươi tốt, nãi nãi, nãi nãi nàng sao nỡ xuống tay nặng như vậy.”
Mộc Vân Dao cảm giác được cái gáy đau đớn, tay sờ lên, đau đến nhắm mắt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, hiện tại là thời gian phụ thân nàng mất được hai tháng, tổ mẫu đến nhà nháo loạn, nàng tiến lên nói hai câu đã bị đánh một gậy, mất gần nửa cái mạng.
“Mẫu thân, mẫu thân!”
Mộc Vân Dao nhào vào trong lòng Tô Thanh, trong lòng thật vui sướng, làm cho nàng không nhịn được rơi lệ, nàng đã trở về, về thời điểm trước các ác mộng còn chưa bắt đầu, mẫu thân còn sống, tất cả đều còn cơ hội vãn hồi.
Tô Thanh sửng sốt, lập tức ôm chặt nàng, giống như ôm bảo bối thất lạc mới tìm thấy, khóc không thành tiếng: “Dao nhi”
Mộc Vân Dao căng thẳng mà cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho nàng tin tưởng hết thảy đều không phải là ảo giác. Nếu đây là một giấc mộng, nàng vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, vì thế, nàng nguyện ý trả bất kỳ đại giới.
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Bốn ngày trước, Mộc Vân Dao mở to mắt liền ngây ngẩn cả người, nhìn căn phòng nhỏ, cách đó không xa có bàn ghế, bộ trà thô sơ đặt trên mặt bàn, đơn giản mà sạch sẽ, góc tường dựng một tủ gỗ quần áo, trừ mấy đó ra, cũng không còn vật gì khác...
Đây là phòng nàng ở trước khi mười ba tuổi!
Nàng nghiêng người tựa vào giường, một phụ nhân có dung mạo xinh đẹp đang cúi người ngồi rơi lệ, tóc đen như mây, dáng người ốm yếu, một thân bố y la quần như vậy vẫn không che được phong tư, đúng là mẫu thân của nàng, Tô Thanh.
“Mẫu thân...”
“Dao nhi, ngươi tỉnh rồi, vết thương sau đầu còn đau lắm không?” Tô Thanh vội vàng đỡ lấy nàng, nước mắt rơi càng nhiều hơn: “Đều do mẫu thân, là ta không có bảo vệ ngươi tốt, nãi nãi, nãi nãi nàng sao nỡ xuống tay nặng như vậy.”
Mộc Vân Dao cảm giác được cái gáy đau đớn, tay sờ lên, đau đến nhắm mắt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, hiện tại là thời gian phụ thân nàng mất được hai tháng, tổ mẫu đến nhà nháo loạn, nàng tiến lên nói hai câu đã bị đánh một gậy, mất gần nửa cái mạng.
“Mẫu thân, mẫu thân!”
Mộc Vân Dao nhào vào trong lòng Tô Thanh, trong lòng thật vui sướng, làm cho nàng không nhịn được rơi lệ, nàng đã trở về, về thời điểm trước các ác mộng còn chưa bắt đầu, mẫu thân còn sống, tất cả đều còn cơ hội vãn hồi.
Tô Thanh sửng sốt, lập tức ôm chặt nàng, giống như ôm bảo bối thất lạc mới tìm thấy, khóc không thành tiếng: “Dao nhi”
Mộc Vân Dao căng thẳng mà cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho nàng tin tưởng hết thảy đều không phải là ảo giác. Nếu đây là một giấc mộng, nàng vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, vì thế, nàng nguyện ý trả bất kỳ đại giới.