Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Chủ Ý Của Tư Kỳ

2024-11-10 20:55:43

Cửa tiệm mà bọn họ mua, mặt sau liền sân, lúc mua không đến hai trăm lượng, bán đi kiếm được gần một nửa, đó còn là bán gấp, nếu như đợi thêm giá có thể càng cao hơn.

Tư Kỳ nghĩ những thứ này, trong lòng liền rất không vui. Tiền cha mẹ ở bên ngoài vất vả kiếm được, trở về liền phải giao ra hết? Mấy năm nay cuộc sống ở nhà cũng là họ trợ cấp, chuyện này thực sự có hơi không công bằng mà.

Tư Kỳ mím môi, thử dò hỏi: “Cha, số tiền này đều phải đưa cho ông bà?”

Lâm Trường Nguyên cười gật đầu: “Đúng vậy, ta và mẹ con đều đã thương lượng xong, chưa phân nhà thì phải sống cùng nhau.”

Tư Kỳ bĩu môi: “Nhưng nhị nương còn giấu trộm đâu. Lúc trước bà nội còn tìm được tận mấy lượng bạc ở trong phòng nàng, đã quở trách nhưng cũng không lấy của nàng. Sao cha mẹ lại phải giao ra hết?”

Lâm Trường Nguyên không nói, Tuyên thị vội kéo Tư Kỳ nói: “Tư Kỳ nói vậy sai rồi, con cũng biết nhị nương con không được người khác thích, nếu như chúng ta cũng giống nàng, chẳng phải cũng khiến người khác chán ghét sao? Ông bà nội con không đối xử ích kỉ với chúng ta, bạc này nên giao ra.”

Tư Kỳ nhỏ giọng cãi: “Nhưng cũng đâu cần giao ra hết... Cha mẹ ở bên ngoài rất vất vả mà.”

Lâm Trường Nguyên hơi tức giận: “Tư Kỳ, con không được nói như vậy, người một nhà là nên như vậy, con còn nhỏ, ta không thể để mặc con hình thành nên tính cách như vậy được.”

Tư Kỳ thầm thở dài, cha cái gì cũng tốt, chỉ là thành thật quá, một chút tư tâm cũng không có.

Thôi bỏ đi, vừa rồi cũng chỉ là thử một chút, nếu như giữ lại tiền, sau này muốn lấy ra tiêu cũng không dễ, ngược lại khiến ông bà đề phòng.

Vốn là cô cũng muốn xem thử cha mẹ rốt cuộc có tính cách thế nào, bây giờ đã thấy rõ, thông minh thì thông minh, nếu không cũng không thể làm ăn được.

Nhưng lại quá khuôn phép, còn phải để cô phí tâm nhiều hơn a.

Lúc này thăm dò cũng đã thăm dò, thấy Lâm Trường Nguyên tức giận, Tư Kỳ vội vàng nói: “Cha, là con vừa nói sai, con cũng không dám nói vậy nữa.”

Lâm Trường Nguyên vậy mới vui một chút, gật gật đầu: “Phải vậy, Kỳ nhi không được có suy nghĩ như vậy, đừng giống nhị nương con.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Kỳ gật đầu, nghiêng đầu hỏi hắn: “Cha, vừa nãy con nói vậy cũng là vì để người trong nhà sống tốt hơn mà. Vừa rồi con nghĩ, cha mẹ ở bên ngoài dành dụm tiền, đó là nhờ cha mẹ có bản lĩnh, ở bên ngoài cũng từng trải nhiều.”

“Số bạc này nếu đều nộp hết vào công chung, ông bà nội cầm lấy tiêu, vậy nhiều nhất cũng chỉ là số tiền này, nếu như lấy số tiền này ra để kiếm lời, tiền sinh tiền vậy cuộc sống không phải càng tốt hơn sao?”

“Nhưng nếu lúc này giao ra, nhị nương nhìn thấy, sau này lại lấy ra, nàng chắc chắn không đồng ý, đến lúc đó lại sẽ làm loạn đến gà chó không yên, để người khác chê cười.”

Tuyên thị và Lâm Trường Nguyên nghe thấy lời này đều hơi gật đầu, cảm thấy Tư Ky nói có lí.

Con người Đỗ thị đó đúng là cái tính này, tiền nộp vào công chung, Đỗ thị liền cho rằng nàng cũng có một phần, đương nhiên không đồng ý lấy tiền ra tiêu tùy ý.

Tuyên thị hỏi cô: “Tư Kỳ có ý gì hay đúng không?”

Tư Kỳ le lưỡi cười: “Con cũng chỉ nghĩ bừa vậy thôi, cha mẹ một lòng vì gia đình, cho dù cầm tiền vậy cũng là vì nghĩ cho nhà mình. Nhưng nếu không giao tiền ra, không chỉ nhị nương không đồng ý, ông bà nội cũng sẽ nghĩ nhiều, lúc này đúng là phải giao bạc ra hết.”

“Nhưng mà chúng ta cũng nên nhân cơ hội này nói chuyện sau này với ông bà mới được. Bây giờ muốn lấy số tiền này ra để làm gì còn chưa có nghĩ ra, nhưng cũng phải cũng phải nói rõ trước. Con thấy không bằng cha mẹ khiến ông bà đáp ứng hai người một chuyện, sau này nếu như có cách hay để kiếm tiền thì phải đưa bạc ra.”

“Đem chuyện này nói rõ ngay từ đầu, sau này lúc nào muốn làm thâtj cũng sẽ dễ dàng hơn, nhị nương cũng sẽ không nói ra nói vào, cha mẹ nói xem có đúng không? Nhiều bạc như vậy, ông bà nội chắc chắn sẽ đồng ý.”

Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị nhìn nhau sau đó mỉm cười, Lâm Trường Nguyên nói: “Kỳ Nhi, cái này ai dạy con vậy? Sao con lại nghĩ ra được những biện pháp này.”

Tư Kỳ rụt rè nhìn hắn: “Cha, chính là con tự mình nghĩ bừa thôi, con không phải cố ý, nếu như không được thì không cần nghe theo con, cha đừng tức giận.”

Lâm Trường Nguyên vội nói: “Cha không giận con, là cha vui đó. Ý này của Kỳ nhi rất hay, ta và mẹ con vốn là muốn dùng số tiền này vào việc có ích, để trong nhà sống càng tốt hơn. Nhưng mà như con nói, chúng ta về cũng đã về, cũng không thể không giao bạc ra. Nhưng nếu gia ra, muốn lấy đi cũng thực không dễ, cách này của con lại hay, bây giờ nói rõ thì sau này cũng dễ.”

Tư Kì cười cười: “Vậy cha không trách con nữa?”

Lâm Trường Nguyên sờ mặt cô nói: “Đương nhiên không trách con, Kỳ Nhi của chúng ta thông minh đâu, lát nữa liền làm như con nói.”

Tư Kỳ hớn hở nói: “Con chỉ nghĩ bừa thôi, giúp được cha mẹ thì tốt, con ra ngoài trước.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô chạy chân sáo ra khỏi phòng, Tuyên thị cười nói: “Kỳ Nhi đã trưởng thành không ít, bây giờ cũng đã biết đưa ra ý kiến rồi.”

Lâm Trường Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, nha đầu này cũng đã trưởng thành, đúng là một nha đầu tốt.”

Cơm nước nấu xong đều bưng lên nhà trên, gọi một tiếng ăn cơm, mọi người cũng đều lên nhà trên.

Lúc này trời còn chưa tối, cơm đã bày lên bàn, nhà nông ai cũng đều như vậy, nếu như ăn cơm muộn còn phải đốt đèn dầu.

Một là tốn tiền, hai là đèn dầu cũng không sáng lắm, còn không bằng nhân lúc trời chưa tối nấu cơm ăn luôn, dù sao trời mùa hè cũng tối muộn.

Trong nhà trên vẫn bày hai bàn, cũng chỉ nấu mấy món ăn ngày thường. Tư Kỳ ăn rất vui vẻ, vừa rồi đã giải quyết được một chuyện quan trọng đó, còn phát hiện ra hạt giống ớt ở chỗ Tuyên thị, cô có thể không vui sao?

Tử Long và Tử Kiệt vẫn giống như mọi ngày, ngồi vào bàn liền chỉ biết ăn phần mình, có gì ngon đều gắp hết vào trong bát.

Người nhà nông bình thường không hay được ăn thịt, bây giờ là mùa vụ, mỗi ngày còn có thể thêm ít thịt vào rau, cái này nếu như là lúc nông nhàn còn không được ăn đâu.

Một đám huynh đệ tỷ muội bọn họ đều ngồi ăn cùng một bàn. Bên cạnh Tư Kỳ chính là Mộng Hoàn, vì chuyện buổi chiều, Mộng Hoàn bị dọa, lúc nào cũng sợ Tử Long và Tử Kiệt cáo trạng với bà nội, lúc này ăn cơm cũng ăn không yên.

Tư Kỳ quay đầu nhìn nàng, chợt nghĩ ra, biết nàng đang lo điều gì bèn gắp rau cho nàng: “Mộng Hoàn, ngươi ăn cái này đi, ngon lắm đó.”

Mộng Hoàn gật gật đầu không nói chuyện.

Tử Long và Tử Kiệt lúc này chỉ chăm chú gắp thịt gắp rau vào bát mình, nào sẽ nghĩ đến những chuyện này? Nhưng mà đợi bọn họ ăn no thì chưa chắc.

Tư Kỳ mỉm cười: “Đồ ăn vặt cha mẹ ta mang từ bên ngoài về còn nhiều lắm, lát nữa ta lại lấy một ít chia cho ngươi, không phải ngươi thích ăn à?”

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0