Nộp Bạc Vào Côn...
2024-11-10 20:55:43
Mộng Hoàn rụt rè nhìn cô, cũng không dám gật đầu, Mộng San ở bên cạnh nói: “Tư Kỳ, đó là tam thúc tam thẩm mua về, lẽ ra các ngươi nên ăn nhiều một chút, chúng ta đều đã ăn rồi, ngươi cũng đừng không ngừng cho Mộng Hoàn.”
Tư Kỳ cười nói: “Đại tỷ, cái này có gì đâu, còn có nhiều lắm.”
Nhắc đến đồ ăn vặt, Tử Long và Tử Kiệt cũng xem như đã có phản ứng, trong miệng Tử Kiệt nhét không ít cơm, ngẩng đầu lên liền hỏi: “Ta muốn ăn, cho ta ăn, bây giờ đi lấy ngay.”
Tư Kỳ ngẩng đầu, không vui nói: “Dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi ăn? Hôm đó ngươi đã giành lấy nhiều như vậy còn không đủ à?”
Tử Kiệt trừng cô, bĩu môi liền muốn khóc, Tư Dao kéo Tư Kỳ, quay về phía cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ăn cơm đi, đừng làm ồn lên, ông bà sẽ không vui.”
Tư Kỳ đáp ừ, cô vốn là cố ý nhắc đến.
Tư Kiệt gào khóc mấy tiếng, rau ở trong bát trước mặt hắn Tư Kỳ gắp đi không ít, cô cười nói: “Trong này còn có thịt này, sao vừa rồi ta không thấy.”
Vừa nói như vậy, Tử Kiệt liền ngừng khóc ngay lập tức, ôm bát vội vã ăn cơm, sợ đồ ăn ngon bị người khác giành hết.
Đợi cả nhà ăn cơm tối xong, trời cũng bắt đầu tối, nhà trên đốt đèn dầu lên.
Lâm Trường Nguyên nói: “Cha mẹ, con và mẹ bọn trẻ đã tính xong sổ sách, bây giờ mọi người đều có mặt liền lên nhà trên, ở ngay trước mặt mọi người đem bạc ra giao hết cho cha mẹ.”
Lâm Đức Chính gật gật đầu, Ngô thị liền gọi to: “Đều vào đây đi, lão tam có chuyện muốn nói, các ngươi đều ở bên cạnh nghe.”
Trong nhà đông người, chuyện tiền bạc phải cẩn thận, nếu không sẽ phiền phức không ngừng.
Đợi mọi người đều vào nhà ngồi, Lâm Trường Nguyên mới lấy tiền và sổ sách ra.
Có mấy tờ ngân phiếu, còn lại chính là bạc vụn: “Cha mẹ, đây là chúng con ở bên ngoài mấy năm tích góp được, tổng cộng là một trăm chín mươi tư lượng, đều ở đây cả, sổ sách cũng ở đây. Cha cũng biết chữ, có thể tự mình xem qua. Hôm nay ở ngay trước mặt đại ca và nhị ca, con liền đem bạc giao cho cha mẹ.”
Tất cả mọi người có mặt ở trong phòng đều sững lại, không ngờ Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị lại tích góp được nhiều tiền như vậy.
Đỗ thị là kinh ngạc nhất, lúc này nàng đang trừng to hai mắt lên, nếu như ánh đèn trong phòng đủ sáng, vậy mắt nàng cũng sẽ phát quang.
Tư Kỳ ở bên đó nhìn thấy rõ hết, nếu nói Lâm gia ai cần phải đề phòng nhất, vậy thì chính là vị nhị nương này. Nàng tham ăn lười làm là không cần phải nói, mấu chốt là rất ham tiền, điều kiện nhà mẹ nàng cũng không tốt lắm, mấy năm nay không biết đã ngầm tiếp tế bao nhiêu rồi.
Những chuyện này Ngô thị đều biết, chỉ là không muốn đem ra để nói thôi, vẫn là câu đó, Lâm Trường Quý cưới được vợ không dễ, bây giờ cũng đã có con, không lẽ thật sự hưu nàng đuổi về nhà?
Như vậy không được, nên rất nhiều chuyện cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, Đỗ thị ngoài mặt sợ hai ông bà, trong lòng cũng không thấy sợ bao nhiêu.
Lại nhìn những người khác, ngược lại không có phản ứng quá lớn, cùng lắm chỉ là kinh ngạc thôi.
Nhiều tiền như vậy, với người nhà nông mà nói thật sự là một khoản tiền lớn, trong chốc lát có chưa kịp hoàn hồn cũng đúng.
Số tiền đó dặt trên bàn nhỏ, Lâm Đức Chính ngồi ngay bên cạnh, lại không có cầm lấy ngay lập tức, nhíu mày nói: “Lão tam, nhiều tiền như vậy các ngươi cứ thế lấy ra, vậy có phải không thích hợp lắm không?”
Lâm Trường Nguyên cười nói: “Cha, quy củ chính là quy củ, chúng ta chưa phân nhà, đáng lí là phải vậy, cha mẹ cứ nhận lấy đi.”
Lâm Đức Chính vẫn cảm thấy có vấn đề: “Lão tam, năm đó các ngươi ra ngoài làm ăn trong nhà cũng không có cho các ngươi tiền vốn, đây đều là các ngươi bạt mạng kiếm được. Ta biết, lúc đầu còn đem bán một ít của hồi môn của mẹ Tử Tuấn, vậy mới có tiền vốn. Những năm nay kiếm được tiền cũng cầm về nhà không ít, nếu không nhà chúng ta có thể sống tiếp được sao?”
“Bây giờ khó khăn lắm mới tích góp được nhiều tiền như vậy, còn phải nộp hết vào công chung, chuyện này thực sự là quá thiệt thòi cho các ngươi, bạc để đây ta cũng ngại lấy.”
Hai ông bà là người có lương tâm, trước giờ chưa từng cảm thấy của con cái phải là của mình. Những năm nay muốn nói ai vất vả nhất, vậy đương nhiên là hai vợ chồng lão tam, bọn họ ở bên ngoài bạt mạng kiếm tiền, khổ sở trong đó không nói cũng biết.
Ở nhà bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặc dù trông thì vất vả nhưng ít nhất không lao tâm.
Hai vợ chồng Lâm Đức Chính sớm đã bắt đầu thấy xót cho hai vợ chồng lão tam, bây giờ khó khăn lắm mới trở về, còn phải để hắn giao hết ra tất cả những gì tích góp được, thực sự là không đáng.
Ngô thị cũng nói: “Phải đó lão tam, số tiền này ta không ngờ lại nhiều như vậy. Như vậy đi, ngươi lấy ra một ít là được, còn lại các ngươi giữ lấy. Tử Tuấn và Tử Khang cũng đã lớn, sau này tiền cưới của chúng nó liền lấy từ đó ra, các ngươi thấy thế nào?”
“Nhiều tiền như vậy thực sự không có cách nào nhận lấy a, trong lòng ta cũng bất an. Chúng ta ở nhà tiêu tiền ngươi kiếm được ở bên ngoài đã không thích hợp. Bây giờ các ngươi trở về còn phải để các ngươi giao hết tiền ra, chuyện này nói ra ta cũng thấy ngại a.”
Hai ông bà đều không có ý muốn nhận, Lâm Trường Phú và Lâm Trường Quý đều không có lên tiếng, Đỗ thị ngồi ở đó nghe mà thấy vội.
Nàng đẩy Lâm Trường Quý một cái, muốn để hắn lên tiếng. Lâm Trường Quý nhìn nàng một cái, sau đó lại quay đầu đi, thực là không biết nên nói gì.
Hắn cũng nghĩ như cha mẹ, nếu như nhận số tiền này thì thật sự là cảm thấy ngại.
Đỗ thị gấp muốn chết, vội vàng nói: “Cha, mẹ, lão tam và đệ muội cũng đã đem bạc giao ra, các ngươi không nhận trong lòng bọn họ khó chịu nhường nào a. Bạc này hay là cứ nhận lấy, chúng ta chưa phân gia thì nên là như vậy, chuyện này nếu như nói ra cũng là đạo lí này, bạc có nhiều thì cùng lắm là vợ chồng lão tam biết kiếm tiền thôi.”
“Những năm nay bọn họ ở bên ngoài kiếm tiền cũng từng trải nhiều, chúng ta ở nhà cũng chưa sống tốt được bao lâu. Bây giờ bọn họ trở về, nộp tiền vào công chung, cải thiện thức ăn một chút, đây cũng là chuyện tốt mà, cha mẹ cũng đừng từ chối.”
Vừa nghe lời này Ngô thị liền thấy tức, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Ngươi còn có mặt mũi để nói, đồ tốt trong nhà đều bị ngươi dùng hết, lúc nào có chút đồ ăn ngươi cũng nhét vào bụng ngươi trước. Ngươi thương hai đứa con trai của ngươi, nhưng bọn họ cũng xếp sau ngươi, lúc nào không phải là ngươi ăn no trước rồi cho hai chúng nó ăn, sau đó mới bưng lên bàn cho cái nhà này ăn?”
“Mấy năm nay lão tam bọn họ ở bên ngoài chịu khổ ngươi lại không biết? Ta nói cho ngươi biết, ngươi là con dâu Lâm gia thì phải nghĩ cho Lâm gia, nếu như vẫn nhớ đến nhà mẹ đẻ ngươi, ta không bỏ qua cho ngươi đâu. Đừng cho rằng những chuyện ngấm ngầm trước kia của ngươi ta không biết, bây giờ còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện, ngậm chặt mồm lại cho ta.”
(Hết chương)
Tư Kỳ cười nói: “Đại tỷ, cái này có gì đâu, còn có nhiều lắm.”
Nhắc đến đồ ăn vặt, Tử Long và Tử Kiệt cũng xem như đã có phản ứng, trong miệng Tử Kiệt nhét không ít cơm, ngẩng đầu lên liền hỏi: “Ta muốn ăn, cho ta ăn, bây giờ đi lấy ngay.”
Tư Kỳ ngẩng đầu, không vui nói: “Dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi ăn? Hôm đó ngươi đã giành lấy nhiều như vậy còn không đủ à?”
Tử Kiệt trừng cô, bĩu môi liền muốn khóc, Tư Dao kéo Tư Kỳ, quay về phía cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ăn cơm đi, đừng làm ồn lên, ông bà sẽ không vui.”
Tư Kỳ đáp ừ, cô vốn là cố ý nhắc đến.
Tư Kiệt gào khóc mấy tiếng, rau ở trong bát trước mặt hắn Tư Kỳ gắp đi không ít, cô cười nói: “Trong này còn có thịt này, sao vừa rồi ta không thấy.”
Vừa nói như vậy, Tử Kiệt liền ngừng khóc ngay lập tức, ôm bát vội vã ăn cơm, sợ đồ ăn ngon bị người khác giành hết.
Đợi cả nhà ăn cơm tối xong, trời cũng bắt đầu tối, nhà trên đốt đèn dầu lên.
Lâm Trường Nguyên nói: “Cha mẹ, con và mẹ bọn trẻ đã tính xong sổ sách, bây giờ mọi người đều có mặt liền lên nhà trên, ở ngay trước mặt mọi người đem bạc ra giao hết cho cha mẹ.”
Lâm Đức Chính gật gật đầu, Ngô thị liền gọi to: “Đều vào đây đi, lão tam có chuyện muốn nói, các ngươi đều ở bên cạnh nghe.”
Trong nhà đông người, chuyện tiền bạc phải cẩn thận, nếu không sẽ phiền phức không ngừng.
Đợi mọi người đều vào nhà ngồi, Lâm Trường Nguyên mới lấy tiền và sổ sách ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có mấy tờ ngân phiếu, còn lại chính là bạc vụn: “Cha mẹ, đây là chúng con ở bên ngoài mấy năm tích góp được, tổng cộng là một trăm chín mươi tư lượng, đều ở đây cả, sổ sách cũng ở đây. Cha cũng biết chữ, có thể tự mình xem qua. Hôm nay ở ngay trước mặt đại ca và nhị ca, con liền đem bạc giao cho cha mẹ.”
Tất cả mọi người có mặt ở trong phòng đều sững lại, không ngờ Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị lại tích góp được nhiều tiền như vậy.
Đỗ thị là kinh ngạc nhất, lúc này nàng đang trừng to hai mắt lên, nếu như ánh đèn trong phòng đủ sáng, vậy mắt nàng cũng sẽ phát quang.
Tư Kỳ ở bên đó nhìn thấy rõ hết, nếu nói Lâm gia ai cần phải đề phòng nhất, vậy thì chính là vị nhị nương này. Nàng tham ăn lười làm là không cần phải nói, mấu chốt là rất ham tiền, điều kiện nhà mẹ nàng cũng không tốt lắm, mấy năm nay không biết đã ngầm tiếp tế bao nhiêu rồi.
Những chuyện này Ngô thị đều biết, chỉ là không muốn đem ra để nói thôi, vẫn là câu đó, Lâm Trường Quý cưới được vợ không dễ, bây giờ cũng đã có con, không lẽ thật sự hưu nàng đuổi về nhà?
Như vậy không được, nên rất nhiều chuyện cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, Đỗ thị ngoài mặt sợ hai ông bà, trong lòng cũng không thấy sợ bao nhiêu.
Lại nhìn những người khác, ngược lại không có phản ứng quá lớn, cùng lắm chỉ là kinh ngạc thôi.
Nhiều tiền như vậy, với người nhà nông mà nói thật sự là một khoản tiền lớn, trong chốc lát có chưa kịp hoàn hồn cũng đúng.
Số tiền đó dặt trên bàn nhỏ, Lâm Đức Chính ngồi ngay bên cạnh, lại không có cầm lấy ngay lập tức, nhíu mày nói: “Lão tam, nhiều tiền như vậy các ngươi cứ thế lấy ra, vậy có phải không thích hợp lắm không?”
Lâm Trường Nguyên cười nói: “Cha, quy củ chính là quy củ, chúng ta chưa phân nhà, đáng lí là phải vậy, cha mẹ cứ nhận lấy đi.”
Lâm Đức Chính vẫn cảm thấy có vấn đề: “Lão tam, năm đó các ngươi ra ngoài làm ăn trong nhà cũng không có cho các ngươi tiền vốn, đây đều là các ngươi bạt mạng kiếm được. Ta biết, lúc đầu còn đem bán một ít của hồi môn của mẹ Tử Tuấn, vậy mới có tiền vốn. Những năm nay kiếm được tiền cũng cầm về nhà không ít, nếu không nhà chúng ta có thể sống tiếp được sao?”
“Bây giờ khó khăn lắm mới tích góp được nhiều tiền như vậy, còn phải nộp hết vào công chung, chuyện này thực sự là quá thiệt thòi cho các ngươi, bạc để đây ta cũng ngại lấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai ông bà là người có lương tâm, trước giờ chưa từng cảm thấy của con cái phải là của mình. Những năm nay muốn nói ai vất vả nhất, vậy đương nhiên là hai vợ chồng lão tam, bọn họ ở bên ngoài bạt mạng kiếm tiền, khổ sở trong đó không nói cũng biết.
Ở nhà bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặc dù trông thì vất vả nhưng ít nhất không lao tâm.
Hai vợ chồng Lâm Đức Chính sớm đã bắt đầu thấy xót cho hai vợ chồng lão tam, bây giờ khó khăn lắm mới trở về, còn phải để hắn giao hết ra tất cả những gì tích góp được, thực sự là không đáng.
Ngô thị cũng nói: “Phải đó lão tam, số tiền này ta không ngờ lại nhiều như vậy. Như vậy đi, ngươi lấy ra một ít là được, còn lại các ngươi giữ lấy. Tử Tuấn và Tử Khang cũng đã lớn, sau này tiền cưới của chúng nó liền lấy từ đó ra, các ngươi thấy thế nào?”
“Nhiều tiền như vậy thực sự không có cách nào nhận lấy a, trong lòng ta cũng bất an. Chúng ta ở nhà tiêu tiền ngươi kiếm được ở bên ngoài đã không thích hợp. Bây giờ các ngươi trở về còn phải để các ngươi giao hết tiền ra, chuyện này nói ra ta cũng thấy ngại a.”
Hai ông bà đều không có ý muốn nhận, Lâm Trường Phú và Lâm Trường Quý đều không có lên tiếng, Đỗ thị ngồi ở đó nghe mà thấy vội.
Nàng đẩy Lâm Trường Quý một cái, muốn để hắn lên tiếng. Lâm Trường Quý nhìn nàng một cái, sau đó lại quay đầu đi, thực là không biết nên nói gì.
Hắn cũng nghĩ như cha mẹ, nếu như nhận số tiền này thì thật sự là cảm thấy ngại.
Đỗ thị gấp muốn chết, vội vàng nói: “Cha, mẹ, lão tam và đệ muội cũng đã đem bạc giao ra, các ngươi không nhận trong lòng bọn họ khó chịu nhường nào a. Bạc này hay là cứ nhận lấy, chúng ta chưa phân gia thì nên là như vậy, chuyện này nếu như nói ra cũng là đạo lí này, bạc có nhiều thì cùng lắm là vợ chồng lão tam biết kiếm tiền thôi.”
“Những năm nay bọn họ ở bên ngoài kiếm tiền cũng từng trải nhiều, chúng ta ở nhà cũng chưa sống tốt được bao lâu. Bây giờ bọn họ trở về, nộp tiền vào công chung, cải thiện thức ăn một chút, đây cũng là chuyện tốt mà, cha mẹ cũng đừng từ chối.”
Vừa nghe lời này Ngô thị liền thấy tức, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Ngươi còn có mặt mũi để nói, đồ tốt trong nhà đều bị ngươi dùng hết, lúc nào có chút đồ ăn ngươi cũng nhét vào bụng ngươi trước. Ngươi thương hai đứa con trai của ngươi, nhưng bọn họ cũng xếp sau ngươi, lúc nào không phải là ngươi ăn no trước rồi cho hai chúng nó ăn, sau đó mới bưng lên bàn cho cái nhà này ăn?”
“Mấy năm nay lão tam bọn họ ở bên ngoài chịu khổ ngươi lại không biết? Ta nói cho ngươi biết, ngươi là con dâu Lâm gia thì phải nghĩ cho Lâm gia, nếu như vẫn nhớ đến nhà mẹ đẻ ngươi, ta không bỏ qua cho ngươi đâu. Đừng cho rằng những chuyện ngấm ngầm trước kia của ngươi ta không biết, bây giờ còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện, ngậm chặt mồm lại cho ta.”
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro