Có Điều Kiện
2024-11-10 20:55:43
Bình thường mặc dù Ngô thị cũng thường quở trách Đỗ thị mấy câu, nhưng hiếm lắm mới có lúc nặng lời như vậy. Đỗ thị vừa nghe thấy cũng hơi chột dạ, rụt cổ lại, trong chốc lát không dám mở miệng.
Nàng nhìn nhìn số tiền đó, hận không thể nhận lấy thay hai ông bà, cái này có gì không nhận được a? Tiền đưa đến tận cửa rồi còn không lấy, có phải ngốc không hả?
Lâm Đức Chính lại thở dài: “Lão tam, số tiền này chúng ta thật sự không nhận được, ta tin hai ca ca của ngươi cũng nghĩ như vậy. Mấy năm nay chúng ta ở nhà làm ruộng, thật sự không mệt bằng ngươi ở bên ngoài, sao có thể bắt nạt ngươi như vậy?”
“Vất vả ở bên ngoài kiếm tiền, trước giờ cũng mang về nhà không ít, lúc đầu sửa nhà cũng là ngươi bỏ tiền. Các ngươi tích góp được nhiều tiền như vậy t cũng vui, nhưng mà cũng không có lí gì các ngươi vừa trở về đã phải giao hết cho chúng ta a.”
“Số bạc này chúng ta có thể nhận lấy một chút, cứ nhận số lẻ là được, còn một trăm năm mươi lương các ngươi tự cầm lấy. Các ngươi cũng có hai đứa con trai, sau này thành thân cũng phải tốn tiền, còn có Tư Dao, đến lúc đó chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn vẻ vang, để nha đầu nhà chúng ta đến nhà người ta cũng có thể diện.
Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị nhìn nhau mỉm cười, hai bọn họ sớm đã nghĩ đến phản ứng của hai ông bà. Cha mẹ không giống nhị tẩu, ngoại tiền ra thì càng để ý đến tâm trạng của người nhà, mang số tiền này ra bọn họ nhất định sẽ không nhận.
Lâm Trường Nguyên cười nói: “Cha mẹ, hai người yên tâm đi, số tiền này nếu đã lấy ra, ta và mẹ nó liền sẽ không xót chút nào cả. Nên đưa cho người lớn là hai người, mẹ quản gia rất rõ ràng, số bạc này giao cho mẹ con cũng yên tâm.”
“Chỉ là... bản thân con cũng có chút ý riêng, bây giờ liền nói với cha mẹ, cha mẹ xem có được không.”
Lâm Đức Chính gật đầu: “Ngươi cứ nói đi.”
Lâm Trường Nguyên nói: “Chúng con mặc dù quyết định về ở, nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu rất nhiều chuyện. Ở bên ngoài làm ăn đúng là rất mệt, mấy năm nay con và mẹ bọn trẻ cũng không được thoải mái.”
“Nhưng nếu như nói có đáng không, vậy thì cũng đáng giá, dù sao thì số tiền kiếm được ở nhà làm ruộng hoàn toàn không bì được. Chúng con cho dù đã trở về, cũng nghĩ muốn dùng cách khác để kiếm tiền, chỉ dựa vào mấy mấu đất ở nhà, cuộc sống không thoát khỏi khó khăn được.”
“Hôm nay con giao tiền ra, chỉ muốn cha mẹ đồng ý với con, sau này nếu như con nghĩ ra cách hay gì để kiếm tiền, lúc cần tiền vốn, cha phải đưa tiền cho con mới được.”
Vừa nghe vậy, Lâm Đức Chính liền nói: “Ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, ta đều không có ý kiến. Lão tam à, cha mẹ ngươi không có bản lĩnh, thực sự có lỗi với các ngươi.”
Lâm Trường Nguyên lắc đầu: “Cha mẹ, hai người vốn nên được hưởng phúc, hiếu thuận hai người là chuyện nên làm, hai người nhận lấy đi. Hôm nay chúng ta đều đã nói chuyện rõ ràng, sau này con nghĩ ra ý kiến gì hay cha mẹ chắc chắn phải đưa tiền cho con mới được.”
Ngô thị nói: “Đương nhiên là phải đưa cho ngươi, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Đỗ thị ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng khó chịu, ý là bây giờ giao tiền ra, sau này còn phải lấy đi?
Nói xong chuyện này, Ngô thị cuối cùng cũng nhận tiền, lạnh mặt nói một câu: “Hôm tay giao số tiền này cho ta, các ngươi cũng đều đã thấy. Ta giữ tiền cũng chắc chắn sẽ không tiêu linh tinh dù chỉ một đồng, nhà chúng ta có thể sống tốt như bây giờ cũng không dễ dàng, trong lòng các ngươi phải hiểu rõ, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của vợ chồng lão tam.”
Lời này chính là nói cho Đỗ thị nghe, còn vợ lão đại, Ngô thị rất yên tâm.
Lâm Trường Phú và Lâm Trường Quý gật đầu, Lâm Trường Phú nói: “Mẹ yên tâm đi, trong lòng chúng con đều biết rõ, lão tam đúng là đã chịu thiệt, chúng ta đều biết hắn tốt.”
Lâm Trường Nguyên nói: “Đại ca chỉ nhìn ngoài mặt rồi, chúng ta là người một nhà, tâm hướng về một phía là được, không có nhiều tư tâm như vậy.”
Lúc này trời cũng đã tối mịt, ba tỷ muội Mộng San ở trong bếp đun nước xong, từng người rửa mặt mũi chân tay rồi về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại phải ra đồng làm việc.
Từng người về phòng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tối nay đúng là có nhiều người ngủ không yên.
Vợ chồng Lâm Trường Phú còn tốt, hai bọn họ thật sự không có tư tâm gì. Một là Lâm Trường Phú là lão đại, sinh ra đã có tính trách nhiệm, cho rằng bản thân nên là người gánh vác gia đình. Bây giờ lão tam thay hắn làm chuyện này, trong lòng hắn rất cảm kích, lại thấy hổ thẹn với hai vợ chồng lão tam, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ gì với số tiền này.
Lưu thị thì càng khỏi phải nói, nàng sinh ba đứa con gái, từ trước đến giờ đều luôn rất chạnh lòng, nào dám nghĩ nhiều?
Phải nói người có tâm tư nhiều nhất chính là Đỗ thị, về phòng cứ luôn nhắc mãi: “Không phải nói bọn họ ở bên ngoài thấy nhiều chuyện à, tâm địa gian xảo đúng là nhiều, giao tiền ra còn nói nhiều lời như vậy. Ta thấy à, tiền này để ở chỗ cha mẹ cũng không được lâu đâu, không đến mấy ngày bọn họ liền phải tìm ít cớ để đòi về.”
“Ta còn tưởng có thể sống tốt được mấy ngày đâu, bây giờ xem ra đều là giả, nói không chừng tiền đều không có giao ra hết, trong phòng còn nhiều lắm đấy.”
Lâm Trường Quý không lên tiếng, nàng nói một hồi Lâm Trường Quý mới nói: “Ngươi đừng có nhắc nữa, trong nhà chuyện gì không phải cha mẹ làm chủ, sự việc đã nói rõ, ngươi ở đây cằn nhằn cái gì. Tiền đó vốn là hai vợ chồng lão tam kiếm được, chúng ta còn có thể nói gì?”
Đỗ thị bĩu môi: “Bọn họ ở bên ngoài kiếm tiền, chúng ta ở nhà hầu hạ cha mẹ, nói ra cũng là chúng ta chúng ta làm lụng vất vả hơn chút đi. Bây giờ hay rồi, cha mẹ hoàn toàn không nhớ cái tốt của chúng ta, chỉ biết hai vợ chồng lão tam tốt, ta đúng là đau lòng mà.”
Lâm Trường Quý lại thở dài: “Ta cũng không nói với ngươi nữa, thời gian không còn sớm, ta phải nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải ra đồng làm việc.”
Đỗ thị trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, chỉ biết đâm đầu làm ruộng, chẳng trách không bằng được hai vợ chồng nhà người ta, nhìn xem, người ta có bao nhiêu tiểu tâm tư a. Sao ta lại gả cho người khờ khạo như ngươi chứ, đời này coi như không được sống tốt rồi.”
Lâm Trường Quý nghe thấy lời này, trong lòng đương nhiên không thoải mái, nhưng hắn lại có thể nói cái gì đây?
Bản thân bị què, lúc đầu cưới được Đỗ thị không dễ, bình thường cũng không dám nặng lời với nàng quá, sợ nàng một khi không vui sẽ mang con về nhà ngoại, trong lòng đúng là ấm ức.
Ngày hôm sau lại là một ngày mới, Tử Tuấn Tử Khang phải đi học, ăn sáng xong đang định ra ngoài, ngoài cổng đã có người gọi: “Tử Tuấn Tử Khang, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.”
Mọi người đều nghe ra đây là giọng Thiên Khoát.
(Hết chương)
Nàng nhìn nhìn số tiền đó, hận không thể nhận lấy thay hai ông bà, cái này có gì không nhận được a? Tiền đưa đến tận cửa rồi còn không lấy, có phải ngốc không hả?
Lâm Đức Chính lại thở dài: “Lão tam, số tiền này chúng ta thật sự không nhận được, ta tin hai ca ca của ngươi cũng nghĩ như vậy. Mấy năm nay chúng ta ở nhà làm ruộng, thật sự không mệt bằng ngươi ở bên ngoài, sao có thể bắt nạt ngươi như vậy?”
“Vất vả ở bên ngoài kiếm tiền, trước giờ cũng mang về nhà không ít, lúc đầu sửa nhà cũng là ngươi bỏ tiền. Các ngươi tích góp được nhiều tiền như vậy t cũng vui, nhưng mà cũng không có lí gì các ngươi vừa trở về đã phải giao hết cho chúng ta a.”
“Số bạc này chúng ta có thể nhận lấy một chút, cứ nhận số lẻ là được, còn một trăm năm mươi lương các ngươi tự cầm lấy. Các ngươi cũng có hai đứa con trai, sau này thành thân cũng phải tốn tiền, còn có Tư Dao, đến lúc đó chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn vẻ vang, để nha đầu nhà chúng ta đến nhà người ta cũng có thể diện.
Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị nhìn nhau mỉm cười, hai bọn họ sớm đã nghĩ đến phản ứng của hai ông bà. Cha mẹ không giống nhị tẩu, ngoại tiền ra thì càng để ý đến tâm trạng của người nhà, mang số tiền này ra bọn họ nhất định sẽ không nhận.
Lâm Trường Nguyên cười nói: “Cha mẹ, hai người yên tâm đi, số tiền này nếu đã lấy ra, ta và mẹ nó liền sẽ không xót chút nào cả. Nên đưa cho người lớn là hai người, mẹ quản gia rất rõ ràng, số bạc này giao cho mẹ con cũng yên tâm.”
“Chỉ là... bản thân con cũng có chút ý riêng, bây giờ liền nói với cha mẹ, cha mẹ xem có được không.”
Lâm Đức Chính gật đầu: “Ngươi cứ nói đi.”
Lâm Trường Nguyên nói: “Chúng con mặc dù quyết định về ở, nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu rất nhiều chuyện. Ở bên ngoài làm ăn đúng là rất mệt, mấy năm nay con và mẹ bọn trẻ cũng không được thoải mái.”
“Nhưng nếu như nói có đáng không, vậy thì cũng đáng giá, dù sao thì số tiền kiếm được ở nhà làm ruộng hoàn toàn không bì được. Chúng con cho dù đã trở về, cũng nghĩ muốn dùng cách khác để kiếm tiền, chỉ dựa vào mấy mấu đất ở nhà, cuộc sống không thoát khỏi khó khăn được.”
“Hôm nay con giao tiền ra, chỉ muốn cha mẹ đồng ý với con, sau này nếu như con nghĩ ra cách hay gì để kiếm tiền, lúc cần tiền vốn, cha phải đưa tiền cho con mới được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe vậy, Lâm Đức Chính liền nói: “Ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, ta đều không có ý kiến. Lão tam à, cha mẹ ngươi không có bản lĩnh, thực sự có lỗi với các ngươi.”
Lâm Trường Nguyên lắc đầu: “Cha mẹ, hai người vốn nên được hưởng phúc, hiếu thuận hai người là chuyện nên làm, hai người nhận lấy đi. Hôm nay chúng ta đều đã nói chuyện rõ ràng, sau này con nghĩ ra ý kiến gì hay cha mẹ chắc chắn phải đưa tiền cho con mới được.”
Ngô thị nói: “Đương nhiên là phải đưa cho ngươi, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Đỗ thị ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng khó chịu, ý là bây giờ giao tiền ra, sau này còn phải lấy đi?
Nói xong chuyện này, Ngô thị cuối cùng cũng nhận tiền, lạnh mặt nói một câu: “Hôm tay giao số tiền này cho ta, các ngươi cũng đều đã thấy. Ta giữ tiền cũng chắc chắn sẽ không tiêu linh tinh dù chỉ một đồng, nhà chúng ta có thể sống tốt như bây giờ cũng không dễ dàng, trong lòng các ngươi phải hiểu rõ, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của vợ chồng lão tam.”
Lời này chính là nói cho Đỗ thị nghe, còn vợ lão đại, Ngô thị rất yên tâm.
Lâm Trường Phú và Lâm Trường Quý gật đầu, Lâm Trường Phú nói: “Mẹ yên tâm đi, trong lòng chúng con đều biết rõ, lão tam đúng là đã chịu thiệt, chúng ta đều biết hắn tốt.”
Lâm Trường Nguyên nói: “Đại ca chỉ nhìn ngoài mặt rồi, chúng ta là người một nhà, tâm hướng về một phía là được, không có nhiều tư tâm như vậy.”
Lúc này trời cũng đã tối mịt, ba tỷ muội Mộng San ở trong bếp đun nước xong, từng người rửa mặt mũi chân tay rồi về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại phải ra đồng làm việc.
Từng người về phòng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tối nay đúng là có nhiều người ngủ không yên.
Vợ chồng Lâm Trường Phú còn tốt, hai bọn họ thật sự không có tư tâm gì. Một là Lâm Trường Phú là lão đại, sinh ra đã có tính trách nhiệm, cho rằng bản thân nên là người gánh vác gia đình. Bây giờ lão tam thay hắn làm chuyện này, trong lòng hắn rất cảm kích, lại thấy hổ thẹn với hai vợ chồng lão tam, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ gì với số tiền này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu thị thì càng khỏi phải nói, nàng sinh ba đứa con gái, từ trước đến giờ đều luôn rất chạnh lòng, nào dám nghĩ nhiều?
Phải nói người có tâm tư nhiều nhất chính là Đỗ thị, về phòng cứ luôn nhắc mãi: “Không phải nói bọn họ ở bên ngoài thấy nhiều chuyện à, tâm địa gian xảo đúng là nhiều, giao tiền ra còn nói nhiều lời như vậy. Ta thấy à, tiền này để ở chỗ cha mẹ cũng không được lâu đâu, không đến mấy ngày bọn họ liền phải tìm ít cớ để đòi về.”
“Ta còn tưởng có thể sống tốt được mấy ngày đâu, bây giờ xem ra đều là giả, nói không chừng tiền đều không có giao ra hết, trong phòng còn nhiều lắm đấy.”
Lâm Trường Quý không lên tiếng, nàng nói một hồi Lâm Trường Quý mới nói: “Ngươi đừng có nhắc nữa, trong nhà chuyện gì không phải cha mẹ làm chủ, sự việc đã nói rõ, ngươi ở đây cằn nhằn cái gì. Tiền đó vốn là hai vợ chồng lão tam kiếm được, chúng ta còn có thể nói gì?”
Đỗ thị bĩu môi: “Bọn họ ở bên ngoài kiếm tiền, chúng ta ở nhà hầu hạ cha mẹ, nói ra cũng là chúng ta chúng ta làm lụng vất vả hơn chút đi. Bây giờ hay rồi, cha mẹ hoàn toàn không nhớ cái tốt của chúng ta, chỉ biết hai vợ chồng lão tam tốt, ta đúng là đau lòng mà.”
Lâm Trường Quý lại thở dài: “Ta cũng không nói với ngươi nữa, thời gian không còn sớm, ta phải nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải ra đồng làm việc.”
Đỗ thị trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, chỉ biết đâm đầu làm ruộng, chẳng trách không bằng được hai vợ chồng nhà người ta, nhìn xem, người ta có bao nhiêu tiểu tâm tư a. Sao ta lại gả cho người khờ khạo như ngươi chứ, đời này coi như không được sống tốt rồi.”
Lâm Trường Quý nghe thấy lời này, trong lòng đương nhiên không thoải mái, nhưng hắn lại có thể nói cái gì đây?
Bản thân bị què, lúc đầu cưới được Đỗ thị không dễ, bình thường cũng không dám nặng lời với nàng quá, sợ nàng một khi không vui sẽ mang con về nhà ngoại, trong lòng đúng là ấm ức.
Ngày hôm sau lại là một ngày mới, Tử Tuấn Tử Khang phải đi học, ăn sáng xong đang định ra ngoài, ngoài cổng đã có người gọi: “Tử Tuấn Tử Khang, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.”
Mọi người đều nghe ra đây là giọng Thiên Khoát.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro