Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Ba Tỷ Muội

2024-11-10 20:55:43

Tuyên thị cười nói: “Hai người các con nhanh lên chút đi, Thiên Khoát đều đã đến đợi các con rồi kìa.”

Tử Tuấn cười gật đầu: “Xong ngay đây, Tử Khang còn đang đi cầu, đợi hắn một chút. Tư Kỳ, muội ra bảo Thiên Khoát, chúng ta lập tức ra ngay, hắn muốn đợi không bằng bảo hắn vào nhà ngồi một lúc.”

Tư Kỳ gật đầu, cười híp mắt chạy ra cổng. Thiên Khoát cõng túi sách đứng ở bên ngoài, thấy Tư Kỳ liền không nhịn được cười: “Tư Kỳ, đại ca nhị ca của muội xong chưa? Bọn họ đang thêu hoa hay là trang điểm vậy?”

Tư Kỳ le lưỡi cười: “Nhị ca đang đi cầu, xong ngay giờ, Thiên Khoát ca vào nhà ngồi đợi đi.”

Thiên Khoát gật đầu đi vào cùng cô, lúc đi đến hiên liền hỏi cô: “Hôm qua muội nói muốn mượn con chó Đại Hoàng nhà ta, rốt cuộc là dùng để làm gì?”

“Buổi chiều huynh liền biết, Thiên Khoát ca huynh đã đồng ý với ta, buổi chiều phải cho ta mượn đó, đợi huynh về ta liền đi tìm huynh được không?”

Thiên Khoát gật đầu: “Cái này có gì không được, Đại Hoàng nhà chúng ta lại không cắn muội, còn có ta nữa, muội yên tâm đi.”

Vào trong sân, Tư Kỳ liền đi giúp làm việc. Thiên Khoát ở trong sân đợi một lúc, Tử Tuấn Tử Khang thu xếp xong, mấy người bọn họ liền cùng nhau đi học.

Người Lâm gia cũng phải ra đồng, việc đồng áng không quá bận rộn, bọn trẻ liền có thể ở nhà. Tử Tuấn còn quá nhỏ cần có người chăm sóc, Ngô thị liền giao hắn cho Uyển Dung.

“Nha đầu, ngươi ở nhà chăm sóc Tử Tuấn cho tốt đó, ngươi nhất định phải trông chừng kĩ một chút, lớn chừng này thích nhất là chạy lung tung.”

Uyển Dung cười nói: “Mẹ yên tâm đi, con ở nhà dì hai chăm tận mấy đứa lận, Tử Tuấn còn ngoan như vậy chắc chắn trông tốt được.”

Tuyên thị cười nói: “Vậy vất vả cho Uyển Dung rồi.”

Việc ngoài đồng người lớn trong nhà làm là được, mấy đứa trẻ bọn họ liền ở nhà làm việc nhà. Bình thường cũng chỉ là lên núi nhặt củi, chuẩn bị rau cho lợn, quét sân giặt quần áo gì đó, không xem là nhiều việc lắm.

Tử Tuấn và Tử Kiệt đương nhiên không tính, hai bọn họ mỗi ngày đều không chơi ở nhà, lên núi xuống sông chạy khắp nơi, Đỗ thị cũng yên tâm được, từ trước đến giờ không bảo gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng Ngô thị cũng rất lo, nhưng hai đứa này cũng quản không được, bà thực sự không làm sao được.

Lúc này mặt trời vừa ló rạng, ba tỷ muội Mộng San bọn họ đã rửa xong xoong nồi bát đũa ở trong bếp, dọn dẹp ngăn nắp. Một người cõng một cái sọt còn hơn người mình liền muốn ra ngoài.

“Tiểu cô, ta mang hai người các nàng lên núi nhặt củi, trong nhà liền giao cho ngươi.”

Uyển Dung gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây rồi.”

Tư Kỳ cười nói: “Đại tỷ dẫn ta đi cùng với, trong nhà có tiểu cô cô và tỷ ta rồi, có hai bọn họ là được. Ta ở nhà cũng không làm gì, đi nhặt củi cùng các ngươi.”

Mộng San cười nói: “Ngươi nghỉ ngơi cũng không sao, mấy hôm nay đã nhặt được không ít củi, đủ dùng rồi.”

Tư Kỳ lại không muốn, đã lấy sọt ra đeo len, cười hớn hởn quay đầu: “Tỷ, muội cùng đại tỷ bọn họ đi nhặt củi.”

Tư Dào gật đầu: “Vậy muội phải nghe lời, không được chạy lung tung.”

Vừa dứt rời, Tư Kỳ cũng đã không thấy bóng dáng đâu. Cô bây giờ chỉ là tìm cơ hội đi lên núi, cứ ở nhà mãi sao có thể phát hiện cơ hội kinh doanh được? Nơi này cũng chỉ lớn chừng ấy.

Từ khi bị sét đánh, cả nhà liền không yên tâm để cô lên núi một mình, bây giờ không ai đi cùng là cô không đi được.

Trên đường lên núi, Tư Kỳ cười hỏi: “Đại tỷ, chúng ta mỗi ngày đều lên núi nhặt củi, phòng củi ở nhà đã chất đầy, có thể dùng được rất lâu rồi đúng không?”

Mộng Sản gật đầu: “Nhiều lắm, nhưng mà củi có lúc nào là đủ đâu. Nhà ai rảnh cũng đều vác về nhà, sợ đến mùa đông không có củi đốt. Đến lúc đó củi sẽ bị ướt, mang về phơi cũng không khô được, mùa đông rất ít khi có nắng. Chúng ta ở nhà cũng không có chuyện quan trọng gì phải làm, rảnh thì ra ngoài nhặt một ít vậy.”

Tư Kỳ nghiêng đầu, nhìn bà tỷ muội bọn họ. Đại tỷ là người dịu dàng, trước giờ nói chuyện sẽ không nói nhanh, nói chuyện với đám đệ đệ muội muội bọn họ lúc nào cũng mang theo ý cười, nhìn rất thoải mái.

Năm nay nàng đã mười sáu tuổi, dựa theo tập quán ở thời đại này, chắc hẳn là sắp phải làm mai rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứa thứ hai là Mộng Châu, cùng tuổi với Tư Đào, năm nay mười hai tuổi, cũng đã được tính là đại cô nương, nhưng mà làm mai thì còn phải đợi thêm vài năm nữa.

Nói đến ba người bọn họ, năm đó Lâm gia còn có một chuyện rất thú vị.

Ngô thị, Lưu thị và Tuyên thị cùng mang thai, đều sắp đẻ. Bên ngoài đều nói nhà bọn họ tam hỷ lâm môn, nhưng mà lại sinh liên tiếp ba cô con gái, người khác cũng không nói nữa.

Lúc này sinh con gái là có hơi mất mặt, trong nhà một năm sinh ba đứa con gái, đây đâu phải là chuyện đáng ăn mừng?

Nhưng mà đối với Lâm gia mà nói cũng còn tốt, bản thân Ngô thị có nhiều con trai, chỉ có một cô con gái, lại thêm đứa nữa bà đương nhiên thấy vui. Tuyên thị cũng vậy, hơn nữa đây cũng là đứa con gái đầu, đương nhiên là thích. Chỉ có Lưu thị là buồn, lại sinh thêm một đứa con gái.

Tính Mộng Châu và Mộng Săn không giống nhau, bình thường không nói nhiều, nhưng lúc quan trọng sẽ không giữ trong lòng mà nói ra hết, cần nói là nói,Tư Kỳ vẫn rất thích tính cách này của nàng.

Mấy người lên đến trên núi liền bắt đầu nhặt củi, Mộng San nói: “Phải tự mình cẩn thận một chút, bây giờ thời tiết bắt đầu ấm lên, rắn trong núi đã chui ra, nghe thấy tiếng động nếu như thấy không đúng thì chạy ngay sang chỗ khác, đừng động đến nó. Ngươi không chọc vào nó liền không có chuyện gì.”

Tư Kỳ nói ừ một tiếng, trong núi có rắn, chuyện này đương nhiên là cô biết, cô còn rất sợ đó.

Rắn là động vật máu lạnh, nhưng bình thường cũng không cắn người, trừ khi bạn tạo ra sự uy hiếp đối với nó, nói mới sẽ cắn người. Rắn trong rừng rậm không hề ít, người từng thấy rắn cũng nhiều, nhưng từng bị cắn lại không có mấy, đây chính là nguyên nhân.

Bây giờ đã là đầu tháng tư, cây cỏ rậm rạp, củi bọn họ muốn nhặt đương nhiên không phải là củi tươi, mà là cành khô mùa đông rụng xuống, bị ướt mưa rồi lại được phơi khô nhiều lần. Bây giờ những loại củi đó đã mục nát, mang về vừa đúng lúc dễ đốt.

Mục đích Tư Kỳ đến đây không chỉ là để nhặt củi. Đối với tất cả những nơi mà bản thân biết bây giờ, cô không hề quen thuộc, đương nhiên phải quan sát nhiều hơn mới biết được ở đây rốt cuộc có thứ gì hay.

Dựa núi ăn núi, bây giờ bản thân đến nông thôn, đương nhiên phải dựa vào núi để nghĩ thêm cách mới được.

Ở trên núi cả nửa ngày, mỗi người đều nhặt được một sọt củi, Tư Kỳ cũng không phát hiện vật gì đặc biệt đáng giá, cô cũng không nản lòng. Cái này đâu phải là thứ có thể tìm thấy trong chốc lát được, phải đến nhiều mới được.

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0