Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Trồng Ớt

2024-11-10 20:55:43

Mộng San thấy củi cũng khá nhiều rồi liền gọi mấy muội muội cùng về, về đến nhà lại bắt đầu bận rộn nấu cơm trưa, cả ngày đúng là không có lúc nào ngơi tay.

Nhìn thì có vẻ là ở nhà không phải ra đồng, nhưng chuyện vụn vặt rất nhiều, hết việc này đến việc nọ, làm mãi không hết.

Có Mộng San ở đây, cơm trưa cũng không cần mấy đứa bé bọn họ bận tâm. Mộng San rất tháo vát, Lưu thị luôn dắt nàng theo để làm việc, ngoại trừ việc nặng không ổn lắm, nhưng việc khác nàng đều làm được.

Tư Kỳ và hai tỷ muội Mộng Hoàn bỏ củi vào phòng củi, sau khi đi ra cô cười nói: “Mộng Hoàn, ta lấy cho muội ít đồ ăn ngon, trong phòng chúng ta vẫn còn đó.”

Mộng Hoàn rụt rè nhìn cô, cũng không gật đầu, Tư Kỳ mỉm cười: “Muội đợi ở đây nhé, ta quay lại ngay.”

Mộng Châu ở ngay bên cạnh, đợi Tư Kỳ đi rồi, Mộng Hoàn mới quay đầu nhìn nàng: “Nhị tỷ, có thể ăn không?”

Mộng Châu cười nói: “Tư Kỳ cho muội thì muội cứ ăn, nhớ cảm ơn là được.”

Mộng Hoàn gật đầu, tỏ ý đã biết.

Tư Kỳ vừa về phòng liền phát hiện, lúc bọn họ không ở đây, hình như có người đã vào phòng đồ trong tủ rõ ràng đã bị lục qua.

Cô để đồ ăn vặt ở chỗ khác, chính là đề phòng hai tên nhóc ham ăn đó đến tìm. Nếu để bọn họ tìm được, kế hoạch buổi chiều còn có ý nghĩa gì?

Cô lấy một ít đồ ăn đi ra ngoài sân, mọi người đều cùng nhau ăn. Lúc này Tử Lòng Tử Kiệt đã về, thấy mọi người đang ăn đồ ăn, tức không nhẹ.

Tử Kiệt há mồm liền bắt đầu gào lên: “Ta muốn ăn đồ ngon, mau lấy qua đây cho ta.”

Tư Kỳ bĩu môi: “Dựa vào cái gì đem cho ngươi? Đây là đồ của nhà bọn ta, lại không phải của ngươi. Ở chỗ ta ngươi cũng đâu tính là cái gì, nếu ngươi muốn ăn đồ ngon thì tìm mẹ ngươi đi, không phải nàng đối xử tốt với ngươi à? Ngươi muốn gì nàng cũng cho.”

Tử Kiệt mới không nghe mấy lời của cô, hắn cậy mình nhỏ tuổi, lúc này không lấy được đồ liền ngồi xuống đất bắt đầu khóc.

Tư Kỳ lại cảm thấy không có gì, khóc thì cứ khóc đi, dù sao cũng không phải cô mất mặt, nhưng mà Mộng Hoàn lại rất sợ, trốn ở một bên không dám lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ nhỏ Tử Lòng Tử Kiệt đã bắt nạt nàng, chỉ cần gặp chuyện là Tử Long Tử Kiệt bọn họ sẽ cáo trạng với ông bà. Mặc dù không phải lần nào ông bà cũng mắng nàng, nhưng mà rất nhiều lúc ông bà vẫn đứng về phía Tử Kiệt.

Tư Dao nói: “Tư Kỳ, muội đừng như vậy, khóc làm người ta đau cả tai.”

Tư Kỳ lè lưỡi, cười nói: “Tỷ, chúng ta chỉ có từng ấy đồ ăn, đương nhiên phải để dành, hai bọn họ ăn còn chưa đủ nhiều à? Không lẽ nói nó khóc muội liền phải cho nó? Đây là cái lí gì chứ.”

Uyển Dung nói: “Được rồi, đi làm việc khác đi. Tính Tử Kiệt là thế, lát nữa liền hết thôi.”

Nàng cũng không thích hai huynh đệ Tử Long Tử Kiệt, lúc này Tư Kỳ cố tình trêu Tử Kiệt khóc, trong lòng nàng còn cảm thấy rất hả giận.

Tử Thần bây giờ mới ba tuổi cũng không giống như Tử Kiệt. Tử Kiệt gặp tí chuyện liền muốn khóc, còn khóc rất to. Còn Tử Thần có đồ gì cũng đều đồng ý chia cho người khác ăn, tính cách như vậy mới ngoan.

Tử Kiệt khóc một hồi, thấy không ai để ý hắn, tiếng khóc cũng nhỏ hơn. Hắn nhìn qua Tử Long, hai huynh đệ sớm đã bàn bạc tốt rồi, bình thường ở nhà, nếu như có đồ không lấy được liền gào lên khóc.

Tử Long dù sao cũng đã chín tuổi, khóc nhiều cũng ngại, nhưng còn có Tử Kiệt mà, hắn bây giờ mới sáu tuổi muốn khóc liền ngồi xuống đất khóc, ai cũng không làm gì được hắn.

Chiêu này từ trước đến giờ đều rất hữu dụng, không ngờ bây giờ lại không dùng được.

Đợi mọi người đều đi làm việc khác, trong sân chỉ còn hai người bọn họ, Tử Kiệt mới không khóc nữa, nhỏ giọng hỏi: “Ca, làm sao đây? Nàng không cho đệ.”

Tử Long cau mày: “Hừ, Lâm Tư Kỳ này, đúng là gan lớn lắm rồi, lúc trước nàng không có như vậy. Còn không phải là cha mẹ nàng đã trở lại, có người chống lưng cho nàng nên nàng mới như vậy.”

Hai bọn họ đã nhận ra được, Tư Kỳ bây giờ không quá giống lúc trước. Lúc trước Tư Kỳ mặc dù cũng không sợ bọn họ cho lắm, nhưng mà gặp chuyện cũng dễ dàng thoả hiệp. Bây giờ hoàn toàn không như vậy nữa, cảm thấy giống như cho dù bọn họ làm chuyện gì thì nàng cũng không sợ.

Tử Kiệt lau nước mắt, từ dưới đất đứng dậy: “Vậy chúng ta làm sao đây? Đệ muốn ăn đồ ngon.”

Tử Long nói: “Trong phòng nhất định còn đồ ăn, vừa rồi lấy ra nhiều như vậy đâu, thế mà lại cho Mộng Hoàn.”

"Đúng vậy, đệ cũng nhìn thấy, Mộng Hoàn ăn đồ ngon làm gì? Lãng phí.”

Tử Long nói: “Đồ ngu. Chắc chắn nàng đã giấu đi rồi, luôn đề phòng chúng ta. Thật không ngờ vậy mà nàng còn nghĩ đến cái này. Ta không quan tâm, ta phải lấy được đồ vào tay mới được, có đồ ngon gì thiếu được chúng ta? Nàng dựa vào đâu mà tự mình giữ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tử Kiệt gật đầu, cho rằng ca ca mình nói rất đúng: “Đúng thế, nàng dựa vào đâu hả?”

Tư Kỳ lúc này không có rảnh quan tâm hai bọn họ ra sao. Tư Dao trông Tử Tuấn, còn Uyển Dung vào bếp giúp nấu cơm trưa rồi. Lúc này cô rất tò mò với hạt ớt.

Buổi sáng Tuyên thị đã mang ra ngâm nước rồi, đợi lát nữa về là có thể trồng, bây giờ phải đi xem ngâm thế nào rồi?

Nhìn một chút, màu sắc còn tốt, Tư Kỳ rất hài lòng, hạt giống như vậy chắc chắn có thể nảy mầm.

Đợi đến gần trưa, người lớn ra đồng xong việc trở về, Tư Kỳ liền vội vàng đi tìm Tuyên thị.

“Mẹ, khi nào chúng ta trồng vậy?”

Tuyên thị cười nói: “Tư Kỳ còn nhớ cái này à, yên tâm đi, mẹ đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ đợi mẹ rửa tay liền dẫn con đi.”

“Vâng ạ vâng ạ.”

Đợi Tuyên thị thu dọn ổn thỏa, cầm lấy túi hạt giống ớt đã ngâm tốt cùng với một cái cuốc liền đi ra sân sau. Sân sau thực ra cũng chỉ là rào xung quanh một vòng, đây là đất riêng của Lâm gia, bên trong trồng một ít rau gì đó.

Tuyên thị tìm một mảnh đất trống nhỏ, muốn đem hạt giống ớt trồng xuống, Tư Kỳ ở bên cạnh thường ở bên cạnh nhắc nhở nàng.

“Mẹ, hạt giống này nhỏ như vậy, nếu như vùi sâu quá chắc chắn không nảy mầm được. Còn thấy cứ thế rải xuống đất sẽ tốt hơn, nói không chừng nó liền có thể nảy mầm, đến lúc đó lại mang ra trồng được không ạ?”

Tuyên thị gật đầu: “Tư Kỳ nói đúng, ta suýt nữa là không nghĩ đến.”

Nàng cầm cuốc xới mảnh đất này cho tơi trước rồi tưới ít nước, sau đó rải hạt giống ớt lên bên trên lại phủ thêm một lớp đất mỏng.

Tư Kỳ rất hài lòng, việc trồng ớt ở thế giới trước cũng chính là như vậy, đợi sau khi nảy mầm lại chuyển ra chỗ khác trồng.

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0