Cố Ý
2024-11-10 20:55:43
Tuyên thị cười nói: “Được rồi, bây chờ chúng ta liền xem có thể nảy mầm không. Về thôi, lúc này còn bận nấu cơm đó, mẹ phải qua giúp, không phải con muốn nếm thứ này có vị gì à? Buổi trưa liền lấy về xào một món cho các con ăn, được không?
Tư Kỳ vui vẻ nói: “Được ạ, con nhớ vị này mãi đó.”
Thôi, không quản nữa, dù sao bây giờ còn sớm lắm.
Ở nhà nông, một bữa cũng chỉ có hai món, một bón đều nấu tận mấy bát.
Buổi trưa hai món đều là trước đó Mộng San và Uyển Dung chuẩn bị, Tuyên thị đợi người khác về, vào bếp xào rau.
Hôm nay ăn mướp đắng và cải trắng, hai món này Tuyên thị đều lấy ớt khô xào qua, mùi cay rất nồng.
Rau vừa bê lên là đã ngửi thấy mùi, mọi người lại càng thấy đói.
Mỗi năm mùa vụ bận rộn đều ăn cơm, lúc cần lao lực không thể tiết kiệm lương thực được.
Bưng bát cơm lên, ngửi mùi thơm của rau ở trên bàn, đúng là cảm thấy một khắc cũng không đợi được.
Lâm Đức Chính và Ngô thị không động đũa, những người khác cũng phải đợi, bữa trưa Lâm Đức Chính hay uống một chén rượu nhỏ, ngồi ở phía trên, cười nói: “Mọi người đều ăn đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi. Mấy hôm nay ngoài đồng nhiều việc.”
Ông cầm đũa gắp rau xong mọi người mới cùng ăn, Lưu thị cười nói: “Cơm trưa hôm nay là tam đệ muội nấu, ta ngửi đã thấy thơm.”
Ngô thị gật đầu: “Đúng là ngon, trong này thêm gì vậy? Cũng không giống như thêm hồ tiêu vào.”
Tuyên thị cười nói: “Đây là ớt ngoại, con mang ở bên ngoài về. Lúc trước có một thương nhân đi qua Trùng Châu, đúng lúc đến tiệm của chúng con ăn cơm, thấy con nấu ăn hợp khẩu vị của hắn, liền để lại cho con một túi, nói là thêm một chút vào rau ăn sẽ càng ngon hơn.”
“Con thử thêm vào một ít, vị đúng là ngon, còn giữ lại một ít mang về, hôm nay cho vào rau để mọi người nếm thử.”
Ngô thị không nhịn được gật đầu: “Vị này đúng là ngon, ngon hơn vị cay hồ tiêu nhiều.”
Tuyên thị cười nói: “Chỉ có một ít vậy thôi, con thấy tiếc, Kỳ nhi liền bảo trồng thử, vừa nãy bọn con mới ươm xuống, cũng không biết có sống được không. Con còn không biết thứ này để tươi thì trông thế nào đâu.”
Ngô thị cười gật đầu, tiếp tục ăn cơm, vợ lão tam là người đảm đang, không tệ. Vợ lão đại cũng tốt, bình thường chăm chỉ chịu khó được việc, việc gì giao cho nàng liền không có sai sót gì, chỉ độc mỗi vợ lão nhị này.
Ngô thị nhìn qua, lúc này Đỗ thị đang bưng bát cơm, cái dáng ăn cơm đó, hoàn hoàn không hoàn toàn để ý đến chuyện khác. Trong lòng bà thở dài, thôi bỏ đi, cũng đã vậy rồi.
Ăn cơm dọn dẹp xong ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải làm việc như cĩ. Tư Kỳ và Tư Dao về phòng, Tư Kỳ hỏi nàng: “Tỷ, hôm nay tỷ có về phòng không? Muội phát hiện phòng chúng ta bị lục qua.”
Tư Kỳ cau mày: “Ta không có, xảy ra chuyện gì à?”
Tư Kỳ kêu hừ: “Còn không phải hai tên tiểu tử đó, muội vừa đoán đã biết ngay là hai bọn họ. Hôm qua nghe muội nói trong phòng chúng ta còn có đồ ăn, không nhịn được liền nhân lúc không có người truồn vào tìm đi. May mà muội đã sớm nghĩ đến, đã giấu kỹ đồ, hai bọn họ đừng hòng tìm được.”
Tư Dao cười nói: “Kỳ nhi muội làm sao vậy? Sao lại đối đầu với bọn họ? Tử Long và Tử Kiệt thích ăn đồ ngon, chuyện này không phải muội vẫn luôn biết à? Lúc trước cũng đâu thấy muội tích cực như vậy, lần này cha mẹ cũng không mang về bao nhiêu đồ, muội cứ để dành, cũng không nỡ ăn, còn lúc nào cũng ở trước mặt bọn họ nhắc đến mãi. Đây là cố ý để bọn họ thèm thuồng à?”
Tư Kỳ kêu hừ hừ: “Muội chính là cố ý đó, cứ để hai bọn họ nhớ mãi đồ ăn trong tay muội mới tốt nha.”
Tư Dao thở dài: “Muội cần gì phải làm vậy? Lười mà quản hai bọn họ.”
Tư Kỳ nói: “Bọn họ quá đáng ghét, già trẻ lớn bé một chút cũng không biết, thế mà còn bắt nạt đại tỷ, muội phải dạy dỗ bọn họ một trận hẳn hoi mới được.”
Tư Dao cười cười: “Được, muội muốn thế nào thì làm thế đó, chỉ là đừng để bản thân bị thương là được. Thực ra bọn họ cũng không hư hỏng, trẻ con Lâm gia chúng ta đâu hư hỏng đến mức ấy được? Chẳng qua chỉ là bị nhị nương chiều hư thôi, không chịu nhường đồ ăn.”
Tư Kỳ nói: “Mau ngủ một lát đi, buội chiều muội còn phải đi chơi đó.”
Tư Dao khẽ kí đầu cô một cái: “Muội đó, cả ngày cứ chạy ra ngoài, bây giờ muội cũng đã lớn vậy rồi, nên theo ta học chút việc thêu thùa rồi, nữ hài gia đâu thể không biết những thứ này được? Sau này muội gả đi, không biết làm quần áo cho tướng công của muội, đây không phải muốn để nhà chồng chê cười à?”
Tư Kỳ le lưỡi nói: “Lêu lêu tỷ tỷ, bây giờ đã muốn gả cho người ta rồi, đại tỷ còn chưa có gả đâu.”
Tư Dao trừng cô một cái, hơi đỏ mặt: “Ta không nói với muội nữa, nha đầu thối này, ta tốt bụng nói với muội những thứ này, sợ muội sau này không gả đi được, muội còn trêu ta.”
Tư Kỳ cười hì hì, kéo tay nàng lắc lắc: “Muội không cố ý a, tỷ, đừng giận mà.”
Hai tỷ muội nào sẽ giận nhau thật, không lâu sau liền nói cười trở lại, sau đó bắt đầu ngủ trưa.
Tư Kỳ nằm trên giường nghĩ, thêu thùa đúng thật là một vấn đề, nữ nhân thời này bắt buộc phải biết mới được, mà nguyên thân Tư Kỳ tuổi lại quá nhỏ, căn bản đã học qua những thứ này đâu, bây giờ còn phải học từ đầu.
Đối với thứ này cô một chút hứng thú cũng không có, có thể học tốt được à?
Ôi, không quản nữa, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.
Buổi chiều người lớn ra đồng làm việc, Uyển Dung Tư Đạo mang rỏ kim chỉ ra thêu thùa cùng nhau.
Tư Kỳ không có hứng thú với cái này, chỉ muốn chuồn ra ngoài chơi, nhưng buổi chiều tỷ muội Mộng San bọn họ cũng không ra ngoài, cũng ở trong phòng thêu thùa.
Tư Kỳ thật hết cách: “Tiểu cô cô, ta chỉ ra ngoài một lúc thôi, rất nhanh liền về, ta không chạy lung tung.”
Uyển Dung cười nói: “Không dám cho ngươi tự mình ra ngoài đâu, lỡ như gặp chuyện thì làm sao? Ta không cách nào ăn nói với cha mẹ ngươi.”
Tư Kỳ nói: “Không lẽ sau này ta đều không thể tự mình ra ngoài nữa?”
Uyển Dung cười: “Đương nhiên có thể, nhưng mà phải đợi ngươi tốt hơn tốt hơn chút, bị sét đánh chính là chuyện lớn. Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, sắc mặt còn không bằng lúc trước, phải dưỡng mấy ngày cho tốt mới được.”
Tư Kỳ hết cách thở dài, thật mệt tim mà, nhìn xung quanh sân, có gì vui để chơi nhỉ?
Tư Kỳ chạy đến phòng Mộng San các nàng, sau đó lại trở về phòng mình, sau đó lại đi, đều không có gì vui để chơi.
Mộng San cười nói: “Tư Kỳ ở nhà chán rồi à?”
Tư Kỳ gật gật đầu: “Muội muốn lên núi, Đại tỷ, lúc nào chúng ta đi vậy? Còn chưa cắt cỏ heo, lát nữa muội cũng đi cùng nhé.”
Mộng San cười gật đầu: “Muội muốn đi thì theo cùng đi, mang theo cái sọt nhỏ.”
Tư Kỳ vừa nghe thấy lời này liền vô cùng vui vẻ, quá tốt rồi.
(Hết chương)
Tư Kỳ vui vẻ nói: “Được ạ, con nhớ vị này mãi đó.”
Thôi, không quản nữa, dù sao bây giờ còn sớm lắm.
Ở nhà nông, một bữa cũng chỉ có hai món, một bón đều nấu tận mấy bát.
Buổi trưa hai món đều là trước đó Mộng San và Uyển Dung chuẩn bị, Tuyên thị đợi người khác về, vào bếp xào rau.
Hôm nay ăn mướp đắng và cải trắng, hai món này Tuyên thị đều lấy ớt khô xào qua, mùi cay rất nồng.
Rau vừa bê lên là đã ngửi thấy mùi, mọi người lại càng thấy đói.
Mỗi năm mùa vụ bận rộn đều ăn cơm, lúc cần lao lực không thể tiết kiệm lương thực được.
Bưng bát cơm lên, ngửi mùi thơm của rau ở trên bàn, đúng là cảm thấy một khắc cũng không đợi được.
Lâm Đức Chính và Ngô thị không động đũa, những người khác cũng phải đợi, bữa trưa Lâm Đức Chính hay uống một chén rượu nhỏ, ngồi ở phía trên, cười nói: “Mọi người đều ăn đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi. Mấy hôm nay ngoài đồng nhiều việc.”
Ông cầm đũa gắp rau xong mọi người mới cùng ăn, Lưu thị cười nói: “Cơm trưa hôm nay là tam đệ muội nấu, ta ngửi đã thấy thơm.”
Ngô thị gật đầu: “Đúng là ngon, trong này thêm gì vậy? Cũng không giống như thêm hồ tiêu vào.”
Tuyên thị cười nói: “Đây là ớt ngoại, con mang ở bên ngoài về. Lúc trước có một thương nhân đi qua Trùng Châu, đúng lúc đến tiệm của chúng con ăn cơm, thấy con nấu ăn hợp khẩu vị của hắn, liền để lại cho con một túi, nói là thêm một chút vào rau ăn sẽ càng ngon hơn.”
“Con thử thêm vào một ít, vị đúng là ngon, còn giữ lại một ít mang về, hôm nay cho vào rau để mọi người nếm thử.”
Ngô thị không nhịn được gật đầu: “Vị này đúng là ngon, ngon hơn vị cay hồ tiêu nhiều.”
Tuyên thị cười nói: “Chỉ có một ít vậy thôi, con thấy tiếc, Kỳ nhi liền bảo trồng thử, vừa nãy bọn con mới ươm xuống, cũng không biết có sống được không. Con còn không biết thứ này để tươi thì trông thế nào đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô thị cười gật đầu, tiếp tục ăn cơm, vợ lão tam là người đảm đang, không tệ. Vợ lão đại cũng tốt, bình thường chăm chỉ chịu khó được việc, việc gì giao cho nàng liền không có sai sót gì, chỉ độc mỗi vợ lão nhị này.
Ngô thị nhìn qua, lúc này Đỗ thị đang bưng bát cơm, cái dáng ăn cơm đó, hoàn hoàn không hoàn toàn để ý đến chuyện khác. Trong lòng bà thở dài, thôi bỏ đi, cũng đã vậy rồi.
Ăn cơm dọn dẹp xong ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải làm việc như cĩ. Tư Kỳ và Tư Dao về phòng, Tư Kỳ hỏi nàng: “Tỷ, hôm nay tỷ có về phòng không? Muội phát hiện phòng chúng ta bị lục qua.”
Tư Kỳ cau mày: “Ta không có, xảy ra chuyện gì à?”
Tư Kỳ kêu hừ: “Còn không phải hai tên tiểu tử đó, muội vừa đoán đã biết ngay là hai bọn họ. Hôm qua nghe muội nói trong phòng chúng ta còn có đồ ăn, không nhịn được liền nhân lúc không có người truồn vào tìm đi. May mà muội đã sớm nghĩ đến, đã giấu kỹ đồ, hai bọn họ đừng hòng tìm được.”
Tư Dao cười nói: “Kỳ nhi muội làm sao vậy? Sao lại đối đầu với bọn họ? Tử Long và Tử Kiệt thích ăn đồ ngon, chuyện này không phải muội vẫn luôn biết à? Lúc trước cũng đâu thấy muội tích cực như vậy, lần này cha mẹ cũng không mang về bao nhiêu đồ, muội cứ để dành, cũng không nỡ ăn, còn lúc nào cũng ở trước mặt bọn họ nhắc đến mãi. Đây là cố ý để bọn họ thèm thuồng à?”
Tư Kỳ kêu hừ hừ: “Muội chính là cố ý đó, cứ để hai bọn họ nhớ mãi đồ ăn trong tay muội mới tốt nha.”
Tư Dao thở dài: “Muội cần gì phải làm vậy? Lười mà quản hai bọn họ.”
Tư Kỳ nói: “Bọn họ quá đáng ghét, già trẻ lớn bé một chút cũng không biết, thế mà còn bắt nạt đại tỷ, muội phải dạy dỗ bọn họ một trận hẳn hoi mới được.”
Tư Dao cười cười: “Được, muội muốn thế nào thì làm thế đó, chỉ là đừng để bản thân bị thương là được. Thực ra bọn họ cũng không hư hỏng, trẻ con Lâm gia chúng ta đâu hư hỏng đến mức ấy được? Chẳng qua chỉ là bị nhị nương chiều hư thôi, không chịu nhường đồ ăn.”
Tư Kỳ nói: “Mau ngủ một lát đi, buội chiều muội còn phải đi chơi đó.”
Tư Dao khẽ kí đầu cô một cái: “Muội đó, cả ngày cứ chạy ra ngoài, bây giờ muội cũng đã lớn vậy rồi, nên theo ta học chút việc thêu thùa rồi, nữ hài gia đâu thể không biết những thứ này được? Sau này muội gả đi, không biết làm quần áo cho tướng công của muội, đây không phải muốn để nhà chồng chê cười à?”
Tư Kỳ le lưỡi nói: “Lêu lêu tỷ tỷ, bây giờ đã muốn gả cho người ta rồi, đại tỷ còn chưa có gả đâu.”
Tư Dao trừng cô một cái, hơi đỏ mặt: “Ta không nói với muội nữa, nha đầu thối này, ta tốt bụng nói với muội những thứ này, sợ muội sau này không gả đi được, muội còn trêu ta.”
Tư Kỳ cười hì hì, kéo tay nàng lắc lắc: “Muội không cố ý a, tỷ, đừng giận mà.”
Hai tỷ muội nào sẽ giận nhau thật, không lâu sau liền nói cười trở lại, sau đó bắt đầu ngủ trưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Kỳ nằm trên giường nghĩ, thêu thùa đúng thật là một vấn đề, nữ nhân thời này bắt buộc phải biết mới được, mà nguyên thân Tư Kỳ tuổi lại quá nhỏ, căn bản đã học qua những thứ này đâu, bây giờ còn phải học từ đầu.
Đối với thứ này cô một chút hứng thú cũng không có, có thể học tốt được à?
Ôi, không quản nữa, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.
Buổi chiều người lớn ra đồng làm việc, Uyển Dung Tư Đạo mang rỏ kim chỉ ra thêu thùa cùng nhau.
Tư Kỳ không có hứng thú với cái này, chỉ muốn chuồn ra ngoài chơi, nhưng buổi chiều tỷ muội Mộng San bọn họ cũng không ra ngoài, cũng ở trong phòng thêu thùa.
Tư Kỳ thật hết cách: “Tiểu cô cô, ta chỉ ra ngoài một lúc thôi, rất nhanh liền về, ta không chạy lung tung.”
Uyển Dung cười nói: “Không dám cho ngươi tự mình ra ngoài đâu, lỡ như gặp chuyện thì làm sao? Ta không cách nào ăn nói với cha mẹ ngươi.”
Tư Kỳ nói: “Không lẽ sau này ta đều không thể tự mình ra ngoài nữa?”
Uyển Dung cười: “Đương nhiên có thể, nhưng mà phải đợi ngươi tốt hơn tốt hơn chút, bị sét đánh chính là chuyện lớn. Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, sắc mặt còn không bằng lúc trước, phải dưỡng mấy ngày cho tốt mới được.”
Tư Kỳ hết cách thở dài, thật mệt tim mà, nhìn xung quanh sân, có gì vui để chơi nhỉ?
Tư Kỳ chạy đến phòng Mộng San các nàng, sau đó lại trở về phòng mình, sau đó lại đi, đều không có gì vui để chơi.
Mộng San cười nói: “Tư Kỳ ở nhà chán rồi à?”
Tư Kỳ gật gật đầu: “Muội muốn lên núi, Đại tỷ, lúc nào chúng ta đi vậy? Còn chưa cắt cỏ heo, lát nữa muội cũng đi cùng nhé.”
Mộng San cười gật đầu: “Muội muốn đi thì theo cùng đi, mang theo cái sọt nhỏ.”
Tư Kỳ vừa nghe thấy lời này liền vô cùng vui vẻ, quá tốt rồi.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro