Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Gả Cho Ngươi Đư...

2024-11-10 20:55:43

“Ta biết ngay nha đầu Tư Kỳ này có chuyện mà, trở về còn cười như thế, cũng không nói với ta, thì ra chuyện này còn đúng thật là màng làm.”

Thiên Khoát cười nói: “Lúc trước Tư Kỳ chịu ủy khuất lớn như vậy, để nàng trả lại cũng là phải. Chỉ thiệt cho ta, hôm qua sau khi nàng đi, ta ngồi xổm đợi ở trong bụi cỏ thật lâu, sau khi trở về trên người bị sưng tận mấy nốt, ngươi xem, bây giờ còn sưng to như vậy đâu.”

Tử Khang nhìn nốt muỗi đốt trên tay hắn, cưởi nói: “Thiên Khoát, muội muội ta cũng đã gọi ngươi một tiếng Thiên Khoát ca, người làm ca ca như ngươi không phải nên chiếu cố muội muội à?”

Thiên Khoát lại thở dài: “Chiếu cố, sao lại không chiếu cố? Tư Kỳ từ nhỏ đến lớn liền bắt nạt ta, ta cũng đâu có nói gì. Bây giờ mha đầu này lớn rồi, cảm thấy tính tình còn lỗ mãng hơn trước, sau này phải làm sao đây.”

Tử Khang cười vỗ vai hắn: “Không lẽ dáng vẻ đó của muội muội ta còn sợ không gả được? Người bình thường chúng ta còn không bằng lòng gả nàng đâu. Ngươi cứ đợi mà xem, đợi Tư Kỳ lớn, người đến cầu hôn chắc chắn chèn vỡ cả ngưỡng cửa.”

Thiên Khoát thầm nghĩ, cũng phải, tướng mạo Tư Kỳ đúng là rất đẹp, mặc dù bây giờ mới chín tuổi, nhưng mà trông đã rất khiến người khác khó rời mắt.

Nhưng mà Thiên Khoát nói lời này, Tử Tuấn Tử Kiệt cũng thầm nghĩ, muội muội bây giờ đã lớn, có nên thu liễm tính tình chút không?

Nếu như cứ lỗ mãng như vậy, sau này không giống cô nương gia, còn đúng thật là không gả đi được.

Cưới vợ là nên cưới vợ hiền, nếu như không hiền thục, việc nhà không biết làm, dù có xinh đẹp hơn đi nữa người ta chưa chắc đã thích.

Vả lại, cho dù là đã gả cho người ta, không biết thêu thùa không biết nấu cơm, lỡ như nhà chồng bắt nạt nàng thì làm thế nào?

Hai ca ca bắt đầu lo lắng chuyện hôn sự của muội muội chín tuổi nhà mình. Tư Kỳ ăn sáng xong liền ra sân sau, xem hạt ớt ươm xuống đất đã nảy mầm hay chưa.

Kết quả đột nhiên hắt hơi, Ngô thị ở ngay bên cạnh, cười nói: “Tư Kỳ lạnh rồi đúng không? Hay là mặc thêm quần áo vào?”

Tư Kỳ vội nói: “Bà nội con không lạnh, chỉ là ngứa mũi thôi.”

Lại là một ngày nhàm chán, người lớn không cho cô ra ngoài, Từ Kỳ ngốc ở nhà, đợi mãi mới thấy Tử Tuấn Tử Khang đi học về, cô liền chạy qua: “Đại ca, nhị ca, chúng ta lên núi hái dâu đi, bây giờ dâu chín nhiều lắm đó, hôm qua muội đã nhìn thấy rồi.”

Mùa này đúng là lúc dâu chín, đương nhiên chỉ có một phần, còn phải đợi thêm một thời gian mới chín nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thôn Đồng Tâm có rất nhiều cây dâu tằm, nhìn có vẻ là mọc dại, đều ở sườn núi, tất cả mọi người trong thôn đều có thể hái. Nhưng mà cũng chỉ có trẻ con mới thích ăn những thứ này, người lớn bình thường không có hứng thú.

Dù sao mấy hôm nay việc ngoài đồng cũng không nhiều, Tử Tuấn và Tử Khang liền gật đầu, bỏ túi sách xuống cười nói: “Đi thôi, muội muốn đi chúng ta liền đưa muội đi, Tư Dao cũng đi cùng đi.”

Nhìn lại, còn có Uyển Dung ở đây, Tử Tuấn lại cười nói: “Tiểu cô cũng đi đi.”

Uyển Dung mỉm cười: “Các ngươi cứ đi đi, ta còn chút việc thêu chưa làm xong, đợi lát nữa còn phải giúp nấu cơm tối.”

Ba tỷ muội Mộng San đang bận việc trong bếp, Tư Dao kéo khung cửa ra gọi: “Đại tỷ, chúng ta đi hái dâu, mọi người cũng đi đi.”

Mộng San cười cười: “Bây giờ có phải làm, để Mộng Châu với Mộng Hoàn đi cùng các ngươi đi.”

Hai muội muội nhìn nàng, Mộng San cười nói: “Đi đi, các muội ở cạnh ta giúp việc cả ngày, cũng không có lúc nào chơi, đi cùng Tư Kỳ bọn họ đi.”

Trải qua chuyện ngày hôm qua, quan hệ giữa Tư Kỳ và ba tỷ muội Mộng San liền càng thân thiết hơn. Lúc này cũng không có nhiều việc, Mộng Châu liền gật đầu, kéo muội muội đi cùng.

Mấy đứa trẻ đi thẳng đến chô cây dâu tằm, Tử Long Tử Kiệt cũng ở đó. Tử Long vốn còn muốn tìm Tư Kỳ tính sổ, kết quả nhìn thấy Tử Tuấn và Tử cũng ở đó, trong lòng liền sợ.

Hai bọn họ có hỗn hơn nữa thì cũng sợ ca ca, Tử Tuấn năm nay đã mười bốn tuổi, đã rất cao, cao hơn bọn họ hẳn một cái đầu.

Tử Long mới chín tuổi, còn dẫn theo đệ đệ, đương nhiên không dám chọc vào hắn. Lại nói nụ cười hôm qua của Tư Kỳ bây giờ hắn vẫn còn nhớ, có hơi thấy sợ.

Thấy bọn họ đi qua, nghĩ nghĩ, chỉ có thể kéo đệ đệ đi chỗ khác xa hơn.

Tử Tuấn cười nói: “Xem ra hôm qua muội dù doạ bọn họ vẫn là có tác dụng, nhìn thấy không, bây giờ không dám qua đây nữa.”

Tư Kỳ gật đầu: “Sau này có thể yên ổn một chút rồi, Mộng Châu tỷ, sau này các tỷ đừng sợ, nếu như bọn họ bắt nạt các ngươi thì nói với ta, ta không sợ.”

Mấy người bọn họ tìm được một cây dâu có rất nhiều quả chín, Tư Kỳ nhìn quả dâu chín đỏ lịm rớt nước miếng. Kiếp trước ở quê đã từng ăn, sau đó ở trong thành phố cũng mua, nhưng vị không giống lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tử Tuấn còn chưa lên tiếng, cô bám vào cây hai cái liền trèo lên trên cây.”

Tử Tuấn thở dài, ở dưới cây nói: “Tư Kỳ, muội cũng đã lớn vậy rồi, không thể cứ mãi như vậy được, một chút dáng vẻ con gái cũng không có.”

Tư Kỳ quay đầu, cười ha ha nói: “Đại ca, muội lại không phải ngày đầu tiên như vậy, huynh còn không biết muội muội huynh à?”

Tử Tuấn thởi dài: “Ta chỉ biết là cũng phải để muội thay đổi tính nết đi, Mộng Châu, muội phải dẫn nàng theo học thêu thùa cho tốt, nếu không thì không gả đi được.”

Mộng Châu và Mộng Hoàn chỉ cười, lúc này Thiên Khoát cũng qua đây, xa xa liền nhìn thấy bọn họ vì vậy đi qua chơi cùng.

Thiên Khoát cười nói: “Tử Tuấn, ở xa đã nghe thấy ngươi nói Tư Kỳ không gả đi được. Ngươi xem, hôm nay lúc ta nói ngươi còn không phục, kết quả bản thân ngươi cũng lo đi.”

Tử Khang hướng lên cây nói: “Tư Kỳ, muội nghe thấy chưa, Thiên Khoát ca ca của muội nói muội không gả đi được, nha đầu Lâm gia chúng ta không được để người ta chê cười, muội phải phấn đấu chút mới được.”

Lúc này Tư Kỳ ở trên cây vừa hái dâu vừa ăn, vô cùng vui vẻ, liền nói bừa một câu: “Cái này có gì, sau này nếu như không gả đi được, ta liền gả cho Thiên Khoát ca là được mà.”

Câu này vốn là nói đùa, nếu như là ở kiếp trước, mấy đứa trẻ tụ tập chơi cùng nhau nói ai đó không gả đi được , người đó cũng sẽ đáp lại một câu, nếu ta không gả đi được thì gả cho ngươi được không?

Lời này bình thường mà nói sẽ không khiến người khác hiểu lầm, cười một hồi liền cho qua, càng huống hồ bây giờ cô chỉ có chín tuổi.

Nhưng mà sau khi Tư Kỳ nói xong mới phản ứng lại, bây giờ là xã hội phong kiến, trẻ con đâu thể nói những lời này? Chín tuổi cũng đã hiểu chuyện.

Cô cúi đầu nhìn, mấy người dưới cây quả nhiên đang há hốc miệng nhìn cô, trên tay cô đang xách một cái rỏ, trong miệng còn đang nhai một quả dâu, dáng vẻ buồn cười thôi rồi.

“Ta... ý ta là... chính là... haizz ta không có ý đó, các ngươi đừng hiểu lầm.”

Mấy người dưới cây vốn đã rất kinh ngạc, sau khi cô hoảng loạn giải thích như vậy chuyện này lại càng giống thật hơn.

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0