Bọn Chúng Đáng...
2024-11-10 20:55:43
Đỗ thị nghe lời này trong lòng cũng lo lắng, mặc dù nàng luôn cho rằng Lâm Trường Quý không xứng với mình, nhưng bây giờ cũng đã có hai đứa con, sao nàng còn có thể về nhà ngoại được? Về nhà ngoại còn có thể gả đi được à?
Vả lại mà nói, Lâm Trường Quý đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng đương nhiên là không muốn đi, lúc này liền không dám nói nữa.
Những người khác lại ở bên cạnh khuyên Ngô thị, khuyên giải không nên đuổi Đỗ thị đi, bà mới không nói nữa. Bà là trưởng bối, không lẽ còn thật sự muốn con trai mình ly hôn sao?
Tử Long lúc này mới nói: “Bà nội, không phải bọn con cố ý không về, đều là Lâm Tư Kỳ, đều là nàng hại bọn con, để bọn con ở ngoài không về được.”
Vừa nghe lời này, Đỗ thị vội nói: “Tử Long ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì. Hôm nay nhiều người có mặt như vậy, nếu thật sự không phải là lỗi của các ngươi thì phải nói cho rõ lí lẽ mới được.”
Tư Kỳ đang đứng ngay bên cạnh, lúc này không có phản ứng gì, chỉ đợi hắn nói.
Tử Long vừa bị đánh, bây giờ còn đang khóc, sụt sịt chỉ Tư Kỳ nói: “Chính là nàng, treo đồ ăn ngon lên cây để bọn con lên lấy. Kết quả bọn con lên cây xong, con chó Đại Hoàng liền đến dưới cây, cứ đi vòng quanh cái cây. Vì vậy bọn con mới không dám xuống dưới, đợi con chó đó đi rồi bọn con mới dám về “
Đỗ thị liền thấy mình có lí, trừng mắt nói: “Tư Kỳ, ngươi nói xem rốt cuộc chuyện có phải là như vậy không, ngươi dựa vào đâu mà đối xử với bọn họ như vậy? Lão tam, vợ chồng các ngươi không thể không quản đâu đấy, con gái các ngươi đúng là không ra thể thống gì.”
Lâm Trường Nguyên hỏi Tư Kỳ: “Tư Kỳ, con nói xem rốt cuộc có phải như vậy không.”
Mọi người đều đang nhìn đó, Tư Kỳ gật đầu, xoắn ngón tay nói: “Cha, đúng là con bảo bọn họ trèo cây, nhưng mà con cũng không biết sẽ có chó đi qua…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, trong có về rất sợ, Ngô thị cau mày, hỏi cô: “Kỳ nhi, tại sao con để bọn họ trèo lên cây?”
Tư Kỳ ngẩng đầu nói: “Bà nội, hai bọn cứ muốn ăn đồ ăn ngon, nhưng mà lúc trước bọn họ luôn bắt nạt con, còn bắt nạt đại tỷ các nàng. Trong lòng con rất tức giận nên liền nghĩ ra cách này, để bọn họ lên cây lấy.”
“Dù sao lúc đầu bọn họ cũng dẫn con lên cây, còn hại con bị sét đánh nữa kìa, con đâu nghĩ đến sẽ có chó đi qua a, nếu như nghĩ đến, con nhất định sẽ không làm vậy.”
Ngô thị còn chưa lên tiếng, Tư Kỳ liền vội nói một câu: “Bà nội, con biết sai rồi, sau này sẽ không vậy nữa.”
Ngô thị vốn cũng không định trách nàng, kết quả nha đầu này tự mình nhận lỗi, như vậy rồi ai còn nhẫn tâm nói nàng?
Ngô thị kéo tay nàng: “Tư Kỳ sau này không như vậy nữa là được, hai chúng nó cúng đáng đời, lúc trước hại ngươi, lần này cũng được nếm mùi.”
Đỗ thị nghe liền không vui: “Mẹ, người không thể thiên vị như vậy được, nha đầu này hại Tử Long Tử Kiệt như vậy, sao người chỉ trơ mắt nhìn?”
Ngô thị nói: “Lúc đầu hai con trai ngươi cũng hại Kỳ nhi, suýt nữa thì mất mạng, món nợ này vợ chồng lão tam cũng không tính rõ ràng với các ngươi. Bây giờ Tử Long Tử Kiệt cũng không bị thương, ngươi liền ở đây kêu la om sòm, đây là muốn lật lại chuyện cũ ra để nói đúng không?”
Đỗ thị liền không lên tiếng, Ngô thị kéo Tư Kỳ lên nhà trên, Lâm Đức Chính vừa rồi ở trong nhà không đi ra, nhưng mà ở bên trong cũng nghe thấy rõ ràng.
Tư Kỳ vội vàng đi qua, cúi đầu nhỏ giọng nhận lỗi: “Ông nội, con biết lỗi rồi, con không nên như vậy.”
Lâm Đức Chính nào sẽ trách nàng, vội vàng nói: “Đều là lỗi của hai chúng nó, Kỳ nhi không sai.”
Tư Kỳ cúi đầu, hơi mỉm cười, nhìn có vẻ ông bà nội vẫn rất thương mình, làm bộ đáng thương liền không sao.
Cho dù Đỗ thị không phục thế nào, chuyện này cũng chỉ như vậy, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị thậm chí ngay cả ý định bồi thường cũng không có.
Giống như Ngô thị nói vậy, hai bọn họ đáng đời, ai bảo bọn họ lúc đầu hỗn như vậy, hại Tư Kỳ bị thương.
Tử Long Tử Kiệt đói bụng, làm loạn một hồi liền ngoan ngoãn đi ăn cơm. Tư Kỳ nhân cơ hội hướng về phía bọn họ cười cười.
Nụ cười đó làm hai huynh đệ thầm sợ hãi, luôn cảm thấy Tư Kỳ có hơi doạ người, Tử Long vốn còn muốn báo thù, trong chốc lát đã hơi sợ.
Ăn cơm xong, Mộng San dẫn mấy muội muội đi rửa bát, Tư Kỳ cũng phụ giúp.
Mộng San nhỏ giọng nói: “Tư Kỳ đây là giúp chúng ta đòi công đạo à?”
Tư Kỳ le lưỡi cười: Ai bảo hai bọn họ cứ bắt nạt người khác, dạy dỗ bọn họ một chút, nếu không còn tưởng rằng chúng ta sợ bọn họ.”
Mộng Hoàn rất vui, hiếm khi nói nhiều mấy câu: “Vừa nãy mặt nhị thẩm cũng đỏ cả lên, nhưng mà lại không làm gì được, vẫn là Tư Kỳ thông minh.”
Tư Kỳ nói: “Đại tỷ nhị tỷ, sau này cúng ta không thể để mặc bọn họ ăn hiếp như lúc trước mữa. Ông bà không phải không nói lí lẽ, chúng ta không sai sẽ không trách chúng ta, không cần nhẫn nhịn mãi, nếu không bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng.”
Mộng Châu gật đầu: “Đúng, ngươi nói đúng, sau này không nên như vậy.”
Mộng Châu gật đầu: “Đúng, ngươi nói đúng, sau này không nên như vậy.”
Đợi cả nhà từng người đều đi làm gần hết, nhân lúc này, Tuyên thị mới lặng lẽ kéo Tư Kỳ về phòng, lạnh mặt hỏi cô: “Tư Kỳ, con thành thật nói cho mẹ, hôm nay có phải con cố ý không?”
Tư Kỳ trái lại không lừa nàng, gật gật đầu: “Mẹ, chính là con cố ý đó, ai bảo bonn họ bắt nạt chúng con như vậy.”
Tuyên thị kí đầu lên trán cô một cái: “Con đúng là con, chính là tinh ranh, hôm nay ta đúng là lo muốn chết. Nếu như ông bà mội thấy con không nghe lời, không thích con nữa thì phải làm sao? Bây giờ không làm loạn gì lên cả, con cũng đã hả giận, sau này không được làm bừa nữa.”
Tư Kỳ le lưỡi cười: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không.”
Cô kéo tay Tuyên thị lắc lắc: “Mẹ, người không mắng con à.”
Tuyên thị nói: “Mẹ mắng con làm gì, lúc trước mẹ ở bên ngoài, cứ luôn lo lắng mấy đứa các con bị Tử Long Tử Kiệt bắt nạt đâu. Nhị nương con là người không nói lí, các con lại không có cha mẹ ở bên cạnh, ông bà nội cho dù chiếu cố các con cũng không thể lúc nào cũng trông coi được, cha mẹ trở về cũng có ý muốn bảo vệ các con.”
“Nếu như con nhát gan không dám động mẹ mới lo kìa, con gái ta không sợ hai bọn họ, rất tốt. Nhưng mà con cũng phải nhớ, chúng ta là người một nhà, gây chuyện tranh cãi như hôm nay cũng không sao, nhưng nhất định không được gây ra chuyện lớn, đã biết chưa?”
Tư Kỳ ngoan mgoanx gật đầu: “Mẹ, trong lòng con hiểu rõ.”
Cô rất vui vẻ, cha mẹ mình đều đứng về phía con, không có đần độn như vậy, không vì đại nghĩa mà hoàn toàn không để ý đến con cái, chỉ muốn gia đình hoà thuận, cha mẹ mình cũng rất thương con.
Hôm sau Tử Tuấn và Tử Khang mới biết chuyện hôm đó từ chỗ Thiên Khoát, Thiên Khoát đã đem chuyện kể cho bọn họ, Tử Tuấn Tử Khang cười to ha ha.
(Hết chương)
Vả lại mà nói, Lâm Trường Quý đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng đương nhiên là không muốn đi, lúc này liền không dám nói nữa.
Những người khác lại ở bên cạnh khuyên Ngô thị, khuyên giải không nên đuổi Đỗ thị đi, bà mới không nói nữa. Bà là trưởng bối, không lẽ còn thật sự muốn con trai mình ly hôn sao?
Tử Long lúc này mới nói: “Bà nội, không phải bọn con cố ý không về, đều là Lâm Tư Kỳ, đều là nàng hại bọn con, để bọn con ở ngoài không về được.”
Vừa nghe lời này, Đỗ thị vội nói: “Tử Long ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì. Hôm nay nhiều người có mặt như vậy, nếu thật sự không phải là lỗi của các ngươi thì phải nói cho rõ lí lẽ mới được.”
Tư Kỳ đang đứng ngay bên cạnh, lúc này không có phản ứng gì, chỉ đợi hắn nói.
Tử Long vừa bị đánh, bây giờ còn đang khóc, sụt sịt chỉ Tư Kỳ nói: “Chính là nàng, treo đồ ăn ngon lên cây để bọn con lên lấy. Kết quả bọn con lên cây xong, con chó Đại Hoàng liền đến dưới cây, cứ đi vòng quanh cái cây. Vì vậy bọn con mới không dám xuống dưới, đợi con chó đó đi rồi bọn con mới dám về “
Đỗ thị liền thấy mình có lí, trừng mắt nói: “Tư Kỳ, ngươi nói xem rốt cuộc chuyện có phải là như vậy không, ngươi dựa vào đâu mà đối xử với bọn họ như vậy? Lão tam, vợ chồng các ngươi không thể không quản đâu đấy, con gái các ngươi đúng là không ra thể thống gì.”
Lâm Trường Nguyên hỏi Tư Kỳ: “Tư Kỳ, con nói xem rốt cuộc có phải như vậy không.”
Mọi người đều đang nhìn đó, Tư Kỳ gật đầu, xoắn ngón tay nói: “Cha, đúng là con bảo bọn họ trèo cây, nhưng mà con cũng không biết sẽ có chó đi qua…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, trong có về rất sợ, Ngô thị cau mày, hỏi cô: “Kỳ nhi, tại sao con để bọn họ trèo lên cây?”
Tư Kỳ ngẩng đầu nói: “Bà nội, hai bọn cứ muốn ăn đồ ăn ngon, nhưng mà lúc trước bọn họ luôn bắt nạt con, còn bắt nạt đại tỷ các nàng. Trong lòng con rất tức giận nên liền nghĩ ra cách này, để bọn họ lên cây lấy.”
“Dù sao lúc đầu bọn họ cũng dẫn con lên cây, còn hại con bị sét đánh nữa kìa, con đâu nghĩ đến sẽ có chó đi qua a, nếu như nghĩ đến, con nhất định sẽ không làm vậy.”
Ngô thị còn chưa lên tiếng, Tư Kỳ liền vội nói một câu: “Bà nội, con biết sai rồi, sau này sẽ không vậy nữa.”
Ngô thị vốn cũng không định trách nàng, kết quả nha đầu này tự mình nhận lỗi, như vậy rồi ai còn nhẫn tâm nói nàng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô thị kéo tay nàng: “Tư Kỳ sau này không như vậy nữa là được, hai chúng nó cúng đáng đời, lúc trước hại ngươi, lần này cũng được nếm mùi.”
Đỗ thị nghe liền không vui: “Mẹ, người không thể thiên vị như vậy được, nha đầu này hại Tử Long Tử Kiệt như vậy, sao người chỉ trơ mắt nhìn?”
Ngô thị nói: “Lúc đầu hai con trai ngươi cũng hại Kỳ nhi, suýt nữa thì mất mạng, món nợ này vợ chồng lão tam cũng không tính rõ ràng với các ngươi. Bây giờ Tử Long Tử Kiệt cũng không bị thương, ngươi liền ở đây kêu la om sòm, đây là muốn lật lại chuyện cũ ra để nói đúng không?”
Đỗ thị liền không lên tiếng, Ngô thị kéo Tư Kỳ lên nhà trên, Lâm Đức Chính vừa rồi ở trong nhà không đi ra, nhưng mà ở bên trong cũng nghe thấy rõ ràng.
Tư Kỳ vội vàng đi qua, cúi đầu nhỏ giọng nhận lỗi: “Ông nội, con biết lỗi rồi, con không nên như vậy.”
Lâm Đức Chính nào sẽ trách nàng, vội vàng nói: “Đều là lỗi của hai chúng nó, Kỳ nhi không sai.”
Tư Kỳ cúi đầu, hơi mỉm cười, nhìn có vẻ ông bà nội vẫn rất thương mình, làm bộ đáng thương liền không sao.
Cho dù Đỗ thị không phục thế nào, chuyện này cũng chỉ như vậy, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị thậm chí ngay cả ý định bồi thường cũng không có.
Giống như Ngô thị nói vậy, hai bọn họ đáng đời, ai bảo bọn họ lúc đầu hỗn như vậy, hại Tư Kỳ bị thương.
Tử Long Tử Kiệt đói bụng, làm loạn một hồi liền ngoan ngoãn đi ăn cơm. Tư Kỳ nhân cơ hội hướng về phía bọn họ cười cười.
Nụ cười đó làm hai huynh đệ thầm sợ hãi, luôn cảm thấy Tư Kỳ có hơi doạ người, Tử Long vốn còn muốn báo thù, trong chốc lát đã hơi sợ.
Ăn cơm xong, Mộng San dẫn mấy muội muội đi rửa bát, Tư Kỳ cũng phụ giúp.
Mộng San nhỏ giọng nói: “Tư Kỳ đây là giúp chúng ta đòi công đạo à?”
Tư Kỳ le lưỡi cười: Ai bảo hai bọn họ cứ bắt nạt người khác, dạy dỗ bọn họ một chút, nếu không còn tưởng rằng chúng ta sợ bọn họ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộng Hoàn rất vui, hiếm khi nói nhiều mấy câu: “Vừa nãy mặt nhị thẩm cũng đỏ cả lên, nhưng mà lại không làm gì được, vẫn là Tư Kỳ thông minh.”
Tư Kỳ nói: “Đại tỷ nhị tỷ, sau này cúng ta không thể để mặc bọn họ ăn hiếp như lúc trước mữa. Ông bà không phải không nói lí lẽ, chúng ta không sai sẽ không trách chúng ta, không cần nhẫn nhịn mãi, nếu không bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng.”
Mộng Châu gật đầu: “Đúng, ngươi nói đúng, sau này không nên như vậy.”
Mộng Châu gật đầu: “Đúng, ngươi nói đúng, sau này không nên như vậy.”
Đợi cả nhà từng người đều đi làm gần hết, nhân lúc này, Tuyên thị mới lặng lẽ kéo Tư Kỳ về phòng, lạnh mặt hỏi cô: “Tư Kỳ, con thành thật nói cho mẹ, hôm nay có phải con cố ý không?”
Tư Kỳ trái lại không lừa nàng, gật gật đầu: “Mẹ, chính là con cố ý đó, ai bảo bonn họ bắt nạt chúng con như vậy.”
Tuyên thị kí đầu lên trán cô một cái: “Con đúng là con, chính là tinh ranh, hôm nay ta đúng là lo muốn chết. Nếu như ông bà mội thấy con không nghe lời, không thích con nữa thì phải làm sao? Bây giờ không làm loạn gì lên cả, con cũng đã hả giận, sau này không được làm bừa nữa.”
Tư Kỳ le lưỡi cười: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không.”
Cô kéo tay Tuyên thị lắc lắc: “Mẹ, người không mắng con à.”
Tuyên thị nói: “Mẹ mắng con làm gì, lúc trước mẹ ở bên ngoài, cứ luôn lo lắng mấy đứa các con bị Tử Long Tử Kiệt bắt nạt đâu. Nhị nương con là người không nói lí, các con lại không có cha mẹ ở bên cạnh, ông bà nội cho dù chiếu cố các con cũng không thể lúc nào cũng trông coi được, cha mẹ trở về cũng có ý muốn bảo vệ các con.”
“Nếu như con nhát gan không dám động mẹ mới lo kìa, con gái ta không sợ hai bọn họ, rất tốt. Nhưng mà con cũng phải nhớ, chúng ta là người một nhà, gây chuyện tranh cãi như hôm nay cũng không sao, nhưng nhất định không được gây ra chuyện lớn, đã biết chưa?”
Tư Kỳ ngoan mgoanx gật đầu: “Mẹ, trong lòng con hiểu rõ.”
Cô rất vui vẻ, cha mẹ mình đều đứng về phía con, không có đần độn như vậy, không vì đại nghĩa mà hoàn toàn không để ý đến con cái, chỉ muốn gia đình hoà thuận, cha mẹ mình cũng rất thương con.
Hôm sau Tử Tuấn và Tử Khang mới biết chuyện hôm đó từ chỗ Thiên Khoát, Thiên Khoát đã đem chuyện kể cho bọn họ, Tử Tuấn Tử Khang cười to ha ha.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro