Lại Đánh Thử Xe...
2024-11-10 20:55:43
Hắn vội hỏi Đỗ thị: “Mẹ bọn trẻ, hai đứa nó đi đâu rồi?”
Lúc này Đỗ thị nào biết, lắc đầu, bưng bát cơm lên liền muốn ăn, nhưng ngại Lâm Đức Chính còn chưa động đũa, nàng cũng không dám.
Lại chỉ đành phải bỏ bát xuống nói: “Ta cũng không biết hai nghịch tử đó đã đi đâu, đoán chừng mấy là đang ở chỗ rừng dâu tằm ăn dâu, hôm nay đều chơi ở đó.”
Ngô thị nói: “Ta sớm đã nói với hai đứa con của ngươi, quả dâu toàn là sâu, nếu như muốn ăn cũng mang về rửa rồi hãy ăn, ăn xong đau bụng thì làm thế nào? Ngươi làm mẹ cũng để tâm con cái chút, đó là con trai ruột của ngươi, cứ để chúng nó chơi vớ và vớ vẩn ở bên ngoài.”
Lâm thị không tình nguyện gật đầu: “Con biết rồi, bọn họ về con liền nói .”
Trẻ con dưới quê chơi ở ngoài đến quên giờ giấc cũng là bình thường, vì vậy cũng sẽ không dốc sức đi tìm bọn họ, một lát là về ấy mà.
Lâm Trường Chính cầm đũa nói: “Ăn cơm thôi, hôm nay mọi người đều mệt rồi.”
Trên bàn cơm, Lâm Đức Chính vừa ăn vừa sắp xếp công việc ngày mai.
“Sau khi lão tam về, việc ngoài đồng đúng là làm nhanh hơn, lúa nhà chúng ta cấy nhanh hơn người khác đấy, lại cứ tiếp tục như vậy, chưa đến mấy ngày nữa cũng gần xong rồi. Mấy hôm nữa các ngươi qua nhà Cố gia giúp đỡ, đều là bà con đồng hương với nhau, quan hệ hai nhà chúng ta cũng tốt, nhà chúng ta cấy xong, nên qua giúp.”
Cố gia mà Lâm Trường Chính nói cũng chính là nhà Cố Bình Chương, Cố gia chưa có phân gia, nhưng hai người con của Cố Thiên Minh tách ra sống.
Lão đại Cố Bình Dũng, lão nhị Cố Bình Chương, con người Cố Bình Dũng không dễ sống chung lắm, bình thường hơi chanh chua, quan hệ của Lâm gia với hắn đương nhiên là không tốt.
Những năm trước cuộc sống của Lâm gia không tốt, lúc cần trợ giúp, nhưng mà nhà Cố Bình Chương đã cho bọn họ lương thực.
Lúc đó cuộc sống mọi người đều không tốt, cho một bát lương thực đã là không ít. Từ đó về sau quan hệ hai nhà liền càng ngày càng tốt.
Quan hệ huynh đệ Cố gia vốn cũng không tốt, Cố Bình Dũng chỉ có một con trai độc đinh là Cố Trạch Thuận, Cố Trạch Thuận lại sinh liền hai đứa con gái, ba mươi mấy tuổi mới có con trai đầu, nhân khẩu ít ỏi.
Cố Bình Chương lại có hai con trai, thêm năm cháu trai một cháu gái.
Hai bên so sánh như vậy, nhà Cố Bình Dũng liền càng ít người hơn.
Tự hắn lại là người nhỏ nhen, năm đó muốn nhận hai đứa con trai trong nhà Cố Bình Chương làm con thừa tự, Cố Bình Chương đương nhiên không đồng ý, mối quan hệ liền bế tắc.
Vì vậy a, người trong thôn đều biết, Cố gia mặc dù chưa phân gia, nhưng hai huynh đệ sống chẳng khác nào đã phân gia. Bình thường đều không hay qua lại, cũng chỉ có ở trước mặt lão thái mới có thể giữ hoà thuận được.
Lâm gia và nhà Cố Bình Chương quan hệ tốt, đại phòng Cố Trạch Vinh có hai đứa con trai, Cố Thiên Thành và Cố Thiên Đông, cũng đã hơn hai mươi tuổi, đã cưới vợ.
Nhị phòng Cố Trạch Lâm ba trai một gái, lão đại Cố Thiên Nguyên cũng đã cưới vợ, đứa thứ hai là con gái, tên là Thu Như, năm nay mười bảy tuổi, đã đính hôn, cuối năm liền gả cho người ta.
Còn có hai tiểu tử, Cố Thiên Khoát và Cố Thiên Hựu, một đứa mười hai tuổi, một đứa chín tuổi, xấp xỉ mấy đứa trẻ con của Lâm gia. Bình thường hay chơi cùng nhau, điều này khiến cho quan hệ hai nhà càng tốt.
Lâm Trường Phú liền đồng ý, cười nói: “Cha yên tâm đi, hôm nay chúng con còn thương lượng, việc ngoài đồng làm gần xong liền để lão tam qua Cố gia giúp. Hắn tay chân nhanh nhẹn, qua cũng có thể làm giúp thêm ít việc, mấy chuyện vụn vặt còn lại ngoài ruộng liền để con và nhị đệ làm dần. Cha mẹ thì đừng ra đồng nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Đức Chính gật đầu, sắp xếp như vậy hắn rất hài lòng, ăn xong mấy miếng cơm lại nghĩ đến chuyện đón Tết.
“Chưa đến một tháng rưỡi nữa là Tết Đoan ngọ rồi, lão bà tử cũng mau lo liệu dần đi. Năm nay nhà chúng ta nhiều người, phải làm lớn mới được, bánh ú gói nhiều một chút, bọn trẻ thích ăn, cả năm chỉ có ngày lễ này được ăn bánh ú thôi, để chúng nó tha hồ mà ăn.”
Ngô thị cười nói: “Chuyện này ông yên tâm, đảm bảo lo liệu tốt, bánh ú năm nay phải gói nhiều hơn chút.”
Cũng đã sắp ăn cơm xong, Lâm Đức Chính mới nhớ ra, bỏ đũa xuống nói: “Hai đứa trẻ sao còn chưa về? Đã giờ này rồi cũng không biết đường về, lão nhị hai tên nghịch tử nhà ngươi thật sự là phải trông coi cho tốt mới được. Ngươi xem nhà chúng ta có ai giống hai bọn họ, một chút quy củ cũng không có, ăn cơm cũng không có mặt, không lẽ còn phải đợi chúng nó?”
Lâm Trường Quý vội nói: “Cha, đâu thể để người đợi hai chúng nó được. Hai tên nghịch tử này hôm nay là không đúng, lát nữa chúng nó về con liền nói chúng nó. Cha đừng lỡ cơm, con ra ngoài tìm thử vậy.”
Nói xong hắn liền bỏ đũa xuống đi ra ngoài, trong lòng cũng rất tức giận, hai tên nghịch tử này quá không ra thể thống gì.
Đến cổng liền thấy Tử Long và Tử Kiệt cùng về, Lâm Trường Quý liền nóng lên, cầm lấy một cây gỗ nhỏ bên cạnh liền đánh về phía hai bọn họ.
Hai đứa trẻ đều bị đánh mấy cái, ở cổng gào to lên khóc, Tử Kiệt khóc rất to: “Mẹ, mẹ cứu con, cha đánh con.”
Lúc này Đỗ thị cũng đã ăn gần xong, nghe thấy con trai còn làm gì được nữa? Vội vàng từ trong nhà đi ra.
Thấy Lâm Trường Quý đang đáng con, lao qua cướp cây gậy trong tay ông liền vứt đi luôn, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lại đánh thử xem, con trai ta là ngươi có thể đánh được à?”
Lâm Trường Quý cũng tức giận, trừng Đỗ thị nói: “Đây là con trai ta, ta muốn đánh thì đánh, ngươi tránh ra cho ta. Hai đứa chúng nó thực sự là không ra thể thống gì, đều là bị ngươi chiều hư. Đã lớn như vậy, một chút quy củ cũng không có, bình thường cũng không biết làm việc, chỉ chơi bời khắp nơi, bây giờ ăn cơm cũng không về nhà.”
Hai đứa con trai của Đỗ thị chính là mệnh căn của nàng, không được động vào, nếu không liền phải nổ.
Lâm Trường Quý lúc này nói vậy, nàng liền phẫn nộ, xắn tay áo lên liền đánh nhau với Lâm Trường Quý, còn may người trong phòng kịp thời ra ngoài lôi hai người ra.
Ngô thị tức không nhẹ: “Vợ lão nhị, ngươi đúng là giỏi a, bây giờ lại muốn đánh cả tướng công ngươi, lão nhị không tốt với ngươi chỗ nào? Ngươi phải chèn ép hắn như vậy, sau khi ngươi vào cửa đều luôn là cái dạng này, bình thường chúng ta cũng không có nói gì ngươi, ngược lại khiến ngươi càng ngày càng phách lối.”
“Ta nói cho ngươi biết, đây là Lâm gia, nếu như hôm nay ngươi đám động tay thì liền cút về nhà mẹ ngươi cho ta. Lâm gia chúng ta chính là không có con dâu là ngươi thì vẫn sống tốt, lão nhị què chân thì làm sao? Hắn chăm chỉ được việc hơn ngươi, có người muốn lấy hơn ngươi nhiều.”
Từ sau khi Lâm Trường Nguyên về nhà, Đỗ thị không ít lần tìm cảm giác tồn tại, Ngô thị sớm đã không nhịn được, hôm nay cũng chính là một ngòi nổ, hung hăng chửi nàng một trận.
(Hết chương)
Lúc này Đỗ thị nào biết, lắc đầu, bưng bát cơm lên liền muốn ăn, nhưng ngại Lâm Đức Chính còn chưa động đũa, nàng cũng không dám.
Lại chỉ đành phải bỏ bát xuống nói: “Ta cũng không biết hai nghịch tử đó đã đi đâu, đoán chừng mấy là đang ở chỗ rừng dâu tằm ăn dâu, hôm nay đều chơi ở đó.”
Ngô thị nói: “Ta sớm đã nói với hai đứa con của ngươi, quả dâu toàn là sâu, nếu như muốn ăn cũng mang về rửa rồi hãy ăn, ăn xong đau bụng thì làm thế nào? Ngươi làm mẹ cũng để tâm con cái chút, đó là con trai ruột của ngươi, cứ để chúng nó chơi vớ và vớ vẩn ở bên ngoài.”
Lâm thị không tình nguyện gật đầu: “Con biết rồi, bọn họ về con liền nói .”
Trẻ con dưới quê chơi ở ngoài đến quên giờ giấc cũng là bình thường, vì vậy cũng sẽ không dốc sức đi tìm bọn họ, một lát là về ấy mà.
Lâm Trường Chính cầm đũa nói: “Ăn cơm thôi, hôm nay mọi người đều mệt rồi.”
Trên bàn cơm, Lâm Đức Chính vừa ăn vừa sắp xếp công việc ngày mai.
“Sau khi lão tam về, việc ngoài đồng đúng là làm nhanh hơn, lúa nhà chúng ta cấy nhanh hơn người khác đấy, lại cứ tiếp tục như vậy, chưa đến mấy ngày nữa cũng gần xong rồi. Mấy hôm nữa các ngươi qua nhà Cố gia giúp đỡ, đều là bà con đồng hương với nhau, quan hệ hai nhà chúng ta cũng tốt, nhà chúng ta cấy xong, nên qua giúp.”
Cố gia mà Lâm Trường Chính nói cũng chính là nhà Cố Bình Chương, Cố gia chưa có phân gia, nhưng hai người con của Cố Thiên Minh tách ra sống.
Lão đại Cố Bình Dũng, lão nhị Cố Bình Chương, con người Cố Bình Dũng không dễ sống chung lắm, bình thường hơi chanh chua, quan hệ của Lâm gia với hắn đương nhiên là không tốt.
Những năm trước cuộc sống của Lâm gia không tốt, lúc cần trợ giúp, nhưng mà nhà Cố Bình Chương đã cho bọn họ lương thực.
Lúc đó cuộc sống mọi người đều không tốt, cho một bát lương thực đã là không ít. Từ đó về sau quan hệ hai nhà liền càng ngày càng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan hệ huynh đệ Cố gia vốn cũng không tốt, Cố Bình Dũng chỉ có một con trai độc đinh là Cố Trạch Thuận, Cố Trạch Thuận lại sinh liền hai đứa con gái, ba mươi mấy tuổi mới có con trai đầu, nhân khẩu ít ỏi.
Cố Bình Chương lại có hai con trai, thêm năm cháu trai một cháu gái.
Hai bên so sánh như vậy, nhà Cố Bình Dũng liền càng ít người hơn.
Tự hắn lại là người nhỏ nhen, năm đó muốn nhận hai đứa con trai trong nhà Cố Bình Chương làm con thừa tự, Cố Bình Chương đương nhiên không đồng ý, mối quan hệ liền bế tắc.
Vì vậy a, người trong thôn đều biết, Cố gia mặc dù chưa phân gia, nhưng hai huynh đệ sống chẳng khác nào đã phân gia. Bình thường đều không hay qua lại, cũng chỉ có ở trước mặt lão thái mới có thể giữ hoà thuận được.
Lâm gia và nhà Cố Bình Chương quan hệ tốt, đại phòng Cố Trạch Vinh có hai đứa con trai, Cố Thiên Thành và Cố Thiên Đông, cũng đã hơn hai mươi tuổi, đã cưới vợ.
Nhị phòng Cố Trạch Lâm ba trai một gái, lão đại Cố Thiên Nguyên cũng đã cưới vợ, đứa thứ hai là con gái, tên là Thu Như, năm nay mười bảy tuổi, đã đính hôn, cuối năm liền gả cho người ta.
Còn có hai tiểu tử, Cố Thiên Khoát và Cố Thiên Hựu, một đứa mười hai tuổi, một đứa chín tuổi, xấp xỉ mấy đứa trẻ con của Lâm gia. Bình thường hay chơi cùng nhau, điều này khiến cho quan hệ hai nhà càng tốt.
Lâm Trường Phú liền đồng ý, cười nói: “Cha yên tâm đi, hôm nay chúng con còn thương lượng, việc ngoài đồng làm gần xong liền để lão tam qua Cố gia giúp. Hắn tay chân nhanh nhẹn, qua cũng có thể làm giúp thêm ít việc, mấy chuyện vụn vặt còn lại ngoài ruộng liền để con và nhị đệ làm dần. Cha mẹ thì đừng ra đồng nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Đức Chính gật đầu, sắp xếp như vậy hắn rất hài lòng, ăn xong mấy miếng cơm lại nghĩ đến chuyện đón Tết.
“Chưa đến một tháng rưỡi nữa là Tết Đoan ngọ rồi, lão bà tử cũng mau lo liệu dần đi. Năm nay nhà chúng ta nhiều người, phải làm lớn mới được, bánh ú gói nhiều một chút, bọn trẻ thích ăn, cả năm chỉ có ngày lễ này được ăn bánh ú thôi, để chúng nó tha hồ mà ăn.”
Ngô thị cười nói: “Chuyện này ông yên tâm, đảm bảo lo liệu tốt, bánh ú năm nay phải gói nhiều hơn chút.”
Cũng đã sắp ăn cơm xong, Lâm Đức Chính mới nhớ ra, bỏ đũa xuống nói: “Hai đứa trẻ sao còn chưa về? Đã giờ này rồi cũng không biết đường về, lão nhị hai tên nghịch tử nhà ngươi thật sự là phải trông coi cho tốt mới được. Ngươi xem nhà chúng ta có ai giống hai bọn họ, một chút quy củ cũng không có, ăn cơm cũng không có mặt, không lẽ còn phải đợi chúng nó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Trường Quý vội nói: “Cha, đâu thể để người đợi hai chúng nó được. Hai tên nghịch tử này hôm nay là không đúng, lát nữa chúng nó về con liền nói chúng nó. Cha đừng lỡ cơm, con ra ngoài tìm thử vậy.”
Nói xong hắn liền bỏ đũa xuống đi ra ngoài, trong lòng cũng rất tức giận, hai tên nghịch tử này quá không ra thể thống gì.
Đến cổng liền thấy Tử Long và Tử Kiệt cùng về, Lâm Trường Quý liền nóng lên, cầm lấy một cây gỗ nhỏ bên cạnh liền đánh về phía hai bọn họ.
Hai đứa trẻ đều bị đánh mấy cái, ở cổng gào to lên khóc, Tử Kiệt khóc rất to: “Mẹ, mẹ cứu con, cha đánh con.”
Lúc này Đỗ thị cũng đã ăn gần xong, nghe thấy con trai còn làm gì được nữa? Vội vàng từ trong nhà đi ra.
Thấy Lâm Trường Quý đang đáng con, lao qua cướp cây gậy trong tay ông liền vứt đi luôn, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lại đánh thử xem, con trai ta là ngươi có thể đánh được à?”
Lâm Trường Quý cũng tức giận, trừng Đỗ thị nói: “Đây là con trai ta, ta muốn đánh thì đánh, ngươi tránh ra cho ta. Hai đứa chúng nó thực sự là không ra thể thống gì, đều là bị ngươi chiều hư. Đã lớn như vậy, một chút quy củ cũng không có, bình thường cũng không biết làm việc, chỉ chơi bời khắp nơi, bây giờ ăn cơm cũng không về nhà.”
Hai đứa con trai của Đỗ thị chính là mệnh căn của nàng, không được động vào, nếu không liền phải nổ.
Lâm Trường Quý lúc này nói vậy, nàng liền phẫn nộ, xắn tay áo lên liền đánh nhau với Lâm Trường Quý, còn may người trong phòng kịp thời ra ngoài lôi hai người ra.
Ngô thị tức không nhẹ: “Vợ lão nhị, ngươi đúng là giỏi a, bây giờ lại muốn đánh cả tướng công ngươi, lão nhị không tốt với ngươi chỗ nào? Ngươi phải chèn ép hắn như vậy, sau khi ngươi vào cửa đều luôn là cái dạng này, bình thường chúng ta cũng không có nói gì ngươi, ngược lại khiến ngươi càng ngày càng phách lối.”
“Ta nói cho ngươi biết, đây là Lâm gia, nếu như hôm nay ngươi đám động tay thì liền cút về nhà mẹ ngươi cho ta. Lâm gia chúng ta chính là không có con dâu là ngươi thì vẫn sống tốt, lão nhị què chân thì làm sao? Hắn chăm chỉ được việc hơn ngươi, có người muốn lấy hơn ngươi nhiều.”
Từ sau khi Lâm Trường Nguyên về nhà, Đỗ thị không ít lần tìm cảm giác tồn tại, Ngô thị sớm đã không nhịn được, hôm nay cũng chính là một ngòi nổ, hung hăng chửi nàng một trận.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro