Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Tự Tích Góp Tiề...

2024-11-10 20:55:43

Sự việc nói xong, vợ chồng già hai người cũng liền đi ngủ, hôm sau lúc ăn cơm Ngô thị liền nói quyết định tối qua.

“Kỳ nhi, chuyện nuôi tằm ta và ông nội con đã thương lượng rồi. Nếu con muốn chăm thì mua một ít giống về thử, nhà chúng ta chưa từng chăm, cái gì cũng không biết, còn phải tìm người khác nghe ngóng tìm hiểu thử, phải hao tâm rồi, giống tằm trước đừng mua quá nhiều, sợ đến lúc đó lại phí.”

Tư Kỳ vừa nghe lời này vui vẻ không ngừng: “Cảm ơn bà nội, chúng ta sẽ để tâm.”

Cô thầm thở phào một hơi, nuôi tằm là kiếm được rất nhiều tiền. Cho dù lúc này là cổ đại, tơ lụa cũng là đồ vật đắt đỏ, chỉ có người giàu có mới có thể mặc được.

Kết quả chuyện khiến cô thật sự vui vẻ còn ở phía sau, Ngô thị lại nói: “Các ngươi bây giờ cũng đã lớn như vậy, trong tay không có chút tiền cũng thực sự không hay. Bình thường các ngươi cũng hiểu chuyện, ngại tìm ta đòi tiền mua đồ gì đó. Bắt đầu từ chuyện mua tằm, sau này tiền mấy người các ngươi kiếm được thì tự giữ lấy, ta chỉ lấy tiền lương thực trong đất.”

“Bây giờ ta cho phép các ngươi tích vốn riêng, nhưng phải phí chút tâm tư mới được, tự mình kiếm tiền thì tự mình giữ, đến lúc đó muốn mua gì thì mua, được không?”

Sau khi bà nói xong, mọi người đêu sững lại, lần lượt nhìn nhau.

Tư Kỳ chớp mắt: “Bà nội, đây là thật sao?”

Ngô thị cười gật đầu: “Đương nhiên là thật, mấy đứa trẻ nhà chúng ta đều chịu khó, có thể tự mình lên núi xuống sông kiếm chút tiền, đó là ản lĩnh của các ngươi. Bà nội đâu hẫn tâm nhận lấy hết, tự mình cầm là được.”

Vừa nói vậy, mọi người đều trở nên vui vẻ, Tư Kỳ kéo tay Tư Dao nói: “Tỷ, vậy chúng ta phải kiếm thêm chút tiền mới được, sau này sắm của hồi môn cho tỷ.”

Tư Dao liền bị cô nói đỏ mặt lên: “Muội nói bậy gì đó?”

Những người lớn nghe thấy liền rất vui vẻ, Lưu thị luôn lo con gái mình lúc gả đi của hồi môn không được chuẩn bị quá tốt, dù sao nàng không sinh được con trai, không dám thẳng lưng nói chuyện.

Để con gái xuất giá chịu ủy khuấtm sau này ở nhà chồng cũng không ngẩng đầu lên được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bây giờ tốt rồi, có thể tự mình tích góp tiền vốn riêng, mấy đứa con gái nhà mình đều chịu khó, bình thường thêu thêm ít khăn mang lên trên trấn bán, cũng có thể tích góp mấy đồng.

Người duy nhất không vui chắc hẳn là Đỗ thị, trong lòng nàng rõ hơn ai hết, hai đứa con trai của nàng vô cùng lười biếng. Ngày thường cho dù bị lôi ra ruộng cũng sẽ không giúp làm việc, nói gì đến chuyện để bọn họ tự mình nghĩ cách kiếm tiền.

Hai đứa lì lợm đó đi chơi cả ngày không về nhà, còn kiếm tiền à, làm sao có khả năng được?

Lúc trước trong nhà thứ gì cũng đều nộp vào công chung, đương nhiên là người khác có gì con mình có cái đó, còn phải tốt hơn đám tỷ muội Mộng San cơ, bây giờ phải làm sao?

Mấy nha đầu đó nơi nơi kiếm tiền, con mình lại không biết, dần dà không phải sẽ trở nên kém cỏi?

Đỗ thị nghĩ đến đây có hơi hoảng, vội vàng nói: “Mẹ, như vậy có phải không tốt lắm không? Nếu như để bọn trẻ tự mình tích góp tiền riêng, bình thường bọn chúng lúc nào cũng sẽ chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, việc nhà đều không làm tốt nữa. Chúng ta phải lo việc ngoài đồng, trong nhà đâu thể để tâm được, chuyện này thực sự là không hay.”

Ngô thị còn chưa lên tiếng, Mộng San đã trực tiếp mở miệng: “Nhị thẩm, chúng ta nhất định sẽ làm tốt, nhịn thẩm trông chừng là được, chuyện cần làm cũng sẽ không để lỡ dù chỉ là một việc.”

Trong lòng nàng nghĩ gì Ngô thị biết rõ, cười nói: “Bây giờ ngươi biết sốt ruột rồi? Ta bảo ngươi dạy bảo hai đứa con trai của ngươi cho tốt, ngươi cứ coi như bảo bối, không nỡ đánh không nỡ chửi, bây giờ đã biết hối hận?”

“Con cái Lâm gia chúng ta ai cũng chịu khó, chỉ có hai con trai của ngươi bị ngươi chiều hư. Bây giờ ngươi nói vậy, ta lại thấy chuyện này làm đúng, cứ phải để hai chúng nó nhớ lâu. Sau này trong nhà cũng không mau đồ ăn vặt nữa, bản thân muốn ăn cái gì thì tự cầm tiền trong tay đi mua, ta sẽ không lo cái này.”

Đỗ thị gấp muốn chết, nhưng mà rất rõ ràng, Lâm Đức Chính và Ngô thị đã hạ quyết tâm, chuyện này không có khả năng thay đổi.

Ăn cơm sáng xong, Tử Tuấn Tử Khang đi học, những người khác cũng đi làm việc của mình. Người lớn đều chuẩn bị ra đồng làm việc, lúc này Tử Long và Tử Kiệt ở trong phòng gọi: “Mẹ, lấy quần áo cho bọn con.”

Hai bọn họ từ trước đến giờ không quen dậy sớm, đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, vì Đỗ thị bao che Ngô thị cũng lười nói gì.

Lúc này trong lòng nàng rất sốt ruột, hai đứa này a, sau lại không biết phấn đấu như vậy?

Đỗ thị chưa vào phòng đã bắt đầu chửi: “Hai người các ngươi làm gì vậy? Đã muộn nhưu vậy cũng không dậy, dậy mau, cùng mọi người đi làm việc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Tư Kì với Tư Dao đang ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai tỷ muội nhìn nhau, nhao nhao cười lên.

Tư Dao nói: “Bây giờ nhị nương biết sốt ruột rồi, bà nội để chúng ta tự mình tích góp tiền, nàng là đang nghĩ hai con trai nhà mình không có cách nào tích tiền đi?”

Tư Kỳ cười nói: “Đúng vậy đó, tỷ xem dang vẻ sốt ruột của nhị nương lúc ăn sáng đi. Bà nội ra quyết định như vậy, muội đúng là không ngờ đến, nhưng mà đây đúng là một tin tốt. Sau này chúng ta có việc để làm rồi, chỉ cần có thời giân rảnh liền làm việc kiếm chút tiền, trong tay có tiền luôn tốt hơn là so với việc không có tiền, tỷ nói đúng không?”

Tư Dao gật đầu: “Ta đương nhiên biết đạo lí này, việc bên ngoài ta không có rành lắm, ta thấy chúng ta vẫn là thêu khăn mang lên trấn bán đi, tay nghe của tiểu cô cô tốt, chúng ta học hỏi nàng thêm, muội cũng cùng học được không?”

Tư Kỳ vừa nghe cái này liền cau mày, tâm trạng vui vẻ vừa rồi liền mất sạch: “Tỷ, ta không muốn ở trong nhà cả ngày, vậy cũng qua tẻ nhạt, ta muốn đi ra ngoài. Chúng ta dựa núi đó, trong núi lơn khắp nơi đều là báu vật, còn có thể không tìm thấy đồ được à?”

“Nếu như tỷ không yên tâm về muội, muội liền đợi đại ca nhị ca tan học rồi đi cùng bọn họ.”

“Hơn nữa, còn có đại tỷ các nàng, tỷ không phải lo. Bà nội cũng đã đồng ý nuôi tằm, hôm nay muội liền đi tìm người nghe ngóng tìm hiểu, xem xem chuyện nuôi tằm rốt cuộc là thế nào?”

Tư Dao nói: “Thật sự muốn nuôi tằm à? Ta chưa từng nuôi, nhưng mà nghe nói rất phiền phức đó.”

Tư Kỳ cười nói: “Phiền phức chắc chắn là phiền phức, chuyện kiếm tiền này, chúng ta mày mò thêm, nhất định có thể nghĩ ra.”

Cô thầm nghĩ, nuôi tằm thực ra cũng không tính phiền phức, chỉ là hao tâm tốn sức, nhất định phải tỉ mỉ.

Lúc trước trong thôn nuôi tằm không được hơn nửa là vì không có chú ý đến những chi tiết như điều kiện vệ sinh, tằm rất yếu ớt, nhất định phải giữ gìn sạch sẽ mới được.

Người lớn đều ra đồng, Tư Kỳ cùng ba tỷ muội Mộng San làm xong việc nhà, cô liền nói: “Đại tỷ chúng ta đi tìm người hỏi chuyện nuôi tằm rốt cuộc là thế nào đi.”

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0