Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Tìm Hiểu Kinh N...

2024-11-10 20:55:43

Hôm qua cô dã nhìn ra, đại tỷ rất để ý chuyện này đó, tìm đại tỷ nhất định không sai.

Mộng San cười gật đầu: “Được, chính là nhà đại gia gia (ông nội cả) của Thiên Khoát từng nuôi, chúng ta đi hỏi họ là được.”

Cũng chính là nhà Cố Bình Dũng bọn họ, cuộc sống Cố gia cũng không tệ, hơn một trăm mẫu đất. Hai huynh đệ Cố Bình Dũng và Cố Bình Chương chưa phân gia, nhưng đã chia đất, mỗi nhà có hơn năm mươi mẫu, ở trong thôn đã tính là rất nhiều.

Con người Cố Bình Dũng đầu óc nhanh nhạy, đâu đâu cũng nghĩ kiếm tiền, nên lúc trước liền đi tìm giống tằm về muốn nuôi tằm bán kén tằm, nhưng mà không có kết quả, sau này cũng không làm nữa.

Trong ấn tượng của cô, vị đại gia gia nà hình như không dễ ở chung, hôm nay cô qua hỏi ông ta, nói không chừng sẽ bi từ chối.

Nhưng mà cũng không quan trọng, cô biết các bước nuôi tằm, đi hỏi bọn họ cũng chỉ là tìm cái cớ thôi, nếu không làm sao giải thích bản thân biết nuôi tằm đây?

Hai huynh đệ Cố gia tách ra sốn, nhưng hai viện lại sát nhau, Tư Kỳ và Mộng San đến nhà Cố Bình Dũng, ở ngoài gọi cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa.

Người ra mở cửa là một cô nương, tên là Thu Linh. Cố Bình Chương chỉ có một con trai là Cố Trạchh Thuận, đây là con gái thứ hai của Cố Trạch Thuận, chạc tuổi Mộng San.

Trẻ con Lâm gia thân thiết với mấy đứa trẻ của nhị phòng Cố gia với nhau, cứ như vậy đại phòng Cố gia cũng liền không thân cận, dù sao bọn họ có thù với nhau.

Tư Kỳ nói: “Thu Linh tỷ, chúng ta có chuyện muốn thỉnh giáo đại gia gia, bây giờ tiện vào trong không?”

Thu Linh mở cửa để bọn họ vào, Cố Bình Dũng ở trong nhà trên nhìn thấy hai người các nàng không vui lắm. Hai nha đầu này trước giờ chưa từng đến nhà bọn họ, hôm nay đến đây là muốn làm gì?

Vân thị cười đi lấy ít đồ ăn vặt ra để lên bàn: “Các ngươi hiếm khi đến, mau ăn đi, đừng khách sáo.”

Mộng San và Tư Kỳ đều không động vào, cười cảm tạ, Mộng San không hay mở lời lắm, gan cũng không lớn, hôm nay nếu như không phải Tư Kỳ nhắc, nàng căn bản không nghĩ đến bản thân sẽ tự mình qua tìm hiểu.

Đến lúc này, nàng cuối cùng cũng mới nghĩ ra, nên để người lớn trong nhà qua, bọn họ đến có phải không thích hợp không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Kỳ lại không luống cuống, sau khi cười nói cảm ơn liền nói: “Đại gia gia, đại nãi nãi, hôm nay ta và đại tỷ qua đây là muốn hỏi người chuyện nuôi tằm, trong thôn chỉ có người từng nuôi.”

Cố Bình nghe vậy liền cười: “Lâm gia các ngươi cũng muôn nuôi tằm?”

Tư Kỳ nói: “Chúng ta nhỏ tuổi, cũng không ra đồng làm việc được, bình thường ở nhà liền muốn kiếm chút tiền giúp đỡ gia đình, để người trong nhà sống tốt hơn chút.”

Cố Bình Dũng cười, Tư Kỳ nhìn ra được, trong nụ cười đó hơi có ý chế giễu.

Cô cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Chỉ là rốt cuộc nuôi thế nào chúng ta không rõ, nên liền muốn qua thỉnh giáo, đại gia có thể nói với chúng con không?”

Cố Bình Dũng hoàn toàn không coi trọng, vẫy tay cười: “Các ngươi muốn biết ta liền nói cho các ngươi là được, nhưng mà nuôi tằm rất phiền phức. Lúc trước cả nhà chúng ta đều không nghĩ ra cách, mấy đứa các ngươi liều quá.”

Tư Kỳ mỉm cười: “Chúng con chỉ là thử một chút, dù sao cuộc sống trong nhà không tốt, không giống nhà đại gia gia, không phải lo chuyện ăn mặc.”

Tư Kỳ quá hiểu tính cách những người như Cố Bình Dũng, cô thổi phồng ông ta, thừa nhận bản thân sống không tốt, không bằng ông ta, trong lòng ông ta sẽ vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Cố Bình Dũng bật cười, nói hết tất cả những gì mình biết cho các cô.

Dời khỏi Cố gia, Tư Kỳ vui vẻ kéo tay Mộng San nói: “Bây giờ chúng ta cũng đã biết, trở về liền xin bà nội ít tiền, đi mua giống tằm về, bây giờ chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị cho tốt.”

Mộng San gật đầu, cười nói: “Vừa nãy may mà có muội, ở trước mặt người khác ta đúng là một câu cũng đều không nói được, nếu như không phải có muội, hôm đúng là đã mất công đi một chuyến.”

Tư Kỳ cười cười: “Đại tỷ, tỷ chính là ngại quá đó.”

Cố gia, Vân thị vô cùng lo lắng nói: “Lão đầu tử, cứ thế nói cách nuôi tằm cho các nàng? Lúc đầu chúng ta phải tốn tiền đi học lấy nghề đó.”

Cố Bình Dũng vẻ mặt không để ý nói: “Có gì đáng ngại đâu? Dù sao cũng không nuôi được, không phải nhà chúng ta cũng đã từng thử rồi à? Chết một đám, tốn công vô ích, ta không tin mấy đứa trẻ con chúng nó có thể nuôi được.”

Vân thị gật gật đầu: “Ngược lại cũng đúng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi trưa làm việc xong trở về, Tư Kỳ liền vội vàng đi tìm Ngô thị, đem chuyện kể cho bà.

Ngô thị cười nói: “Kỳ nhi chúng ta đúng là đứa nóng vội, nhanh thế đã tính xong chuyện rồi. Nếu ngươi đã đi tìm hiểu về rồi, vậy bà nội liền theo ý ngươi, mua giống tắm cho các ngươi. Nhưng mà chuyện này vẫn phải để người lớn đi, bản thân các ngươi không có biết. Buổi chiều để cha ngươi lên trấn tìm, trên trấn cũng có ba nhà bán giống tằm.”

Tư Kỳ nghĩ, mùa này chính là lúc nên mang giống tằm về, chắc hẳn không có vấn đề gì liền gật đầu: “Vậy được, cha đi mua giống tằm, chúng con ở nhà liền dọn dẹp phòng để nuôi tằm.”

Ngô thị nói: “Nhà chúng ta ít phòng, dọn ít đồ trong buồng phụ bên cạnh nhà trên lại, cũng có thể dồn được, chỉ là các ngươi phải vất vả đi dọn dẹp.”

Buổi chiều các cô trong chốc lát cũng không có chuyện gì làm, nuôi tằm quan trọng nhất chính là môi trường, tằm chính là rất yếu ớt, trong phòng nếu như bẩn quá bọn chúng cũng không sống được. Lúc này cũng không có cách nào dùng tia tử ngoại để khử độc, chỉ có thể dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lấy giấm xông hơi.

Thực ra cách mà Cố Bình Dũng nói với các cô rất đơn giản, rất nhiều chi tiết không nói đến, may mà kiếp trước Tư Kỳ tìm hiểu qua việc nuôi tằm, nếu không lúc này đúng là sẽ phải luống cuống.

Cô nhớ lại các bước nuôi tằm, đối với chuyện này vô cùng tự tin, nếu như khí hậu phù hợp, trái lại có thể nuôi khoảng ba đợt, sau một năm có thể tăng không ít thu nhập.

Cây dâu tằm trong thôn không ít, nhưng mà buồng phụ nhà bọn họ cũng không lớn, mấy đứa trẻ cũng sợ không làm được nên Lâm Trường Nguyên chỉ chuẩn bị mua một nong tằm giống.

Buổi chiều người lớn ra đồng, Uyển Dung trông Tử Thần, Mộng San dẫn theo mấy muội muội bắt đầu dọn phòng nuôi tằm.

“Đại tỷ, phòng nuôi tằm nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ mới được. Muội thấy tằm yếu ơt như vậy, nếu như trong phòng bẩn quá, bụi bặm cũng nhiều, bọn chúng nhất định không sống được, chúng ta phải dọn dẹp hẳn hoi.”

Mộng San gật đầu, cười nói: “Được, chúng ta cứ dọn dẹp kĩ càng chút, chăm sóc đám gia hỏa này cho tốt.”

Trước đem hết những đồ không cần ở trong phòng qua chỗ khác để, sau đó bắt đầu dọn dẹp, Tư Kỳ còn lấy nước lau qua tường và sàn nhà một lượt, trông rất sạch sẽ, sau đó lại đốt lửa, lấy giấm về xông.

Dựa vào điều kiện bây giờ, tiêu độc khử trừng cũng chỉ có thể làm đến bước này thôi.

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0