Tằm Giống
2024-11-10 20:55:43
Tư Kỳ thầm nói trong lòng: “Ông trời, nhất định phải nể mặt chút nha, bây giờ là lần đầu tiên làm thử, nếu như thất bại, sau này người trong nhà còn có thể tin cô không? Nhất định phải thành công.”
Mộng Châu nói: “Bây giờ tốt rồi, chúng ta đã có chuyện để làm, sau này mọi người ai cũng đều ra ngoài hái lá dâu.”
Mộng Hoàn rất là vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Muội nhất định đi hái lá dâu, sau này chuyện hái lá dâu cứ giao cho muội.”
Tư Kỳ cười nói: “Một mình muội không đủ, những con tằm này lớn rồi ăn không ít đâu, chúng ta đều phải đi hái mới được, nếu không chúng nó sẽ chết đói.”
Tử Thần ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng giơ tay nói: “Đệ cũng đi đệ cũng đi.”
Tư Kỳ cười sờ sờ đầu hắn: “Đệ vẫn là ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, nhỏ như vậy làm được gì hả?”
Lúc trời hơi tối, Lâm Trường Nguyên đã mua đồ về, mấy đứa trẻ ở nhà mỏi mắt trông chờ, lúc thấy tằm giống đều tò mò túm tụm lại.
Tư Kỳ chỉ thấy qua tằm giống một lần, lúc này nhìn thấy cũng không tò mò lắm. Một cục nhỏ xíu như vậy, sau này liền có thể nở ra rất nhiều con tằm béo mập đó.
Lâm Trường Nguyên nói: “Kỳ nhi, chuyện là chính là con nói muốn làm, vậy nhất định phải bận tâm nhiều nhiều mới được. Tằm giống cũng không rẻ, một nong như vậy tốn hết một tiền đó, đừng có để lãng phí tiền.”
Tư Kỳ gật đầu: “Cha yên tâm đi, con nhất định sẽ để tâm chăm sóc.”
Cô cũng không dám để lâu, vội vàng mang tằm giống vào phòng nuôi tằm, nhiệt độ bây giờ còn hơi lạnh, nhất định phải nhóm ít lửa ở bên cạnh, tằm giống mới có thể nhanh chóng nở trứng được.
Cũng không thể để lửa ở gần quá, nhiệt độ phải phù hợp mới được, nếu không chúng nó sẽ bị nướng chết luôn, đến lúc đó hoàn toàn không nở ra được.
Đây mới là bước đầu tiên đâu, Tư Kỳ đã cảm thấy chuyện này gian nan, chẳng trách tơ lụa đắt như vậy, đúng là không dễ dàng.
Ấp tằm giống cần thời gian tám đến chín ngày, tám chín ngày này phải chăm sóc tỉ mỉ như vậy, đốt lửa cho chúng nó.
Lâm Trường Nguyên không quản chuyện này, dọn dẹp một chút lại ra đồng giúp làm việc. Cứ để bọn nhỏ làm đi, người lớn không rảnh để ý mấy cái này, việc ngoài đồng đều làm không hết đâu.
Mộng San là đứa trẻ lớn nhất, bây giờ cũng tò mò, luôn để tâm đến tằm, nhưng cũng không quên chuẩn bị cơm tối, nếu không đúng là nhỡ nhàng.
Làm việc xong trở về, Ngô thị cũng qua xem, mấy đứa nhỏ còn đúng là làm ra hình ra dạng, trong lòng bà rất hài lòng, hài tử nhà mình giỏi giang, người làm bà nội như bà có thể không vi được à?
Lúc ăn cơm Ngô thị liền nói: “Bây giờ tằm giống cũng đã mua về, các ngươi chăm cho tốt, gần đến lúc nhả tơ, nhiều tằm như vậy đúng là ăn không ít lá dâu, đến lúc đó mấy đứa các ngươi có việc để làm rồi.”
Tử Tuấn nói: “Chúng con đi học về cũng có thể đi giúp hái lá dâu, đại tỷ, nếu như mọi người cần giúp, cứ nói với bọn đệ là được.”
Đỗ thị nhắm cơ hội, ở bên cạnh chen lời: “Còn có Tử Long Tử Kiệt, nếu như có chuyện gì cũng nói với chúng nó, dù sao hai chúng nó cả ngày đều lắc lư ở ngoài, biết chỗ nào nhiều cây dâu.”
Nàng nói lời này, chẳng qua chính là muốn để Tử Long và Tử Kiệt chen một chân vào, lỡ như thật sự nuôi được, đến lúc đó tiền kiếm được cũng phải chia cho bọn họ một chút.
Nhưng sau khi nàng nói xong, mấy người Mộng San không tiếp lời, tiếp tục ăn cơm.
Trong lòng Đỗ thị không vui, nàng dù sao cũng là trưởng bối, mấy đứa trẻ này cứ thế đối đãi với nàng?
Lâm Đức Chính và Ngô thị cung không tiếp lời, Ngô thị nói: “Bây giờ thời tiết cũng bắt đầu ấm dần, hôm nay ta thấy ở bờ ruộng đã có hạ cô thảo. Nếu như các ngươi rảnh cũng đi hái một ít, cái này mang đến hiệu thuốc trên trấn cũng có thể đổi ít tiền. Từ hôm nay trở đi, tiền trong tay các ngươi ta đều không thu nữa, tự cầm là được, ai tích được nhiều chính là người đó có năng lúc, được không?”
Mấy đứa trẻ vui vẻ gật đầu: “Bọn con biết rồi bà nội.”
Trong đầu Tư Kỳ đang nghĩ, cách kiếm tiền tiêu vặt của trẻ con ở quê cũng rất nhiều, ví dụ như bán thảo dược, mùa hè có tận mấy loại thảo dược có thể bán, hạ cô thảo, qua lộ hoàng, còn có thể lên núi nhặt xác ve kiếm tiền.
Những cái này đều là cách mấy đứa trẻ kiếm tiền tiêu vặt, mặc dù không kiếm được nhiều, nhưng dù sao cũng là một khoản thu nhập, bây giờ cô còn nhỏ, cũng không dám xem thường những khoản thu nhập này.
Lúc sắp ăn cơm xong, Ngô thị lại nói: “Còn có mấy ngày nữa là Tết Đoan Ngọ, vợ lão đại, ngày mai con lấy ít tiền lên trấn mua ít táo tàu về, chúng ta phải gói bánh ú.”
“Năm nay gói nhiều một chút, để Tử Tuấn Tử Khang mang đến học đường một ít cho tiên sinh, hai chúng nó cũng đã đi học hai năm, cũng luôn chưa có chút bày tỏ gì, đón tết lớn tặng chút bánh ú cũng không tính là cái gì.”
Lưu thị nhận lời, trong lòng tính xem năm nay phải gói bao nhiêu, ngày mai táo tàu và lá dong đều phải mua.
Đỗ thị vừa bị tức, lúc này nghe thấy lời này trong lòng càng không vui.
Tử Tuấn Tử Khang đi học còn phải tặng bánh ú hiếu kính với tiên sinh, bánh ú này chính là đồ ngon, một năm cũng chỉ được ăn một lần, bên trong là gạo nếp trắng tinh đó, cứ thế mang đi tặng người, nàng đúng là xót a, để lại tự mình ăn không tốt hơn à.
Đây còn là con người khác đọc sách, con trai nàng còn chưa đi học đâu.
Nghĩ đến đây, Đỗ thị liền nói: “Mẹ, cũng để Tử Long Tử Kiệt đi học đi, Tử Long năm nay cũng đã chín tuổi, còn không đến học đường đến lúc cũng đã trễ.”
Lâm Đức Chính vừa nghe lời này liền đáp luôn: “Ngươi bây giờ còn có mặt mũi nhắc đến, hai năm trước lúc Tử Tuấn Tử Khang đến học đường ta đã nói qua, hay là cũng để Tử Long cùng đi học, lúc đó ngươi nói cái gì? Tử Long còn nhỏ đâu, nhỏ như vậy nhốt ở học đường không tốt, để nó chơi mấy năm, lớn hơn chút lại đi, bây giờ biết sốt ruột rồi?”
Lời này đúng là Đỗ thị nói, nàng cũng không cách nào chối cãi, chỉ có thể mặt dày nói: “Cha, bây giờ Tử Long cũng đã thêm hai tuổi, cũng có thể đi, hay là cứ để hắn đi cùng?”
Ngô thị nói: “Cho dù muốn đi cũng chỉ có thể đợi đến năm sau, năm nay cũng đã mở lớp lâu lắm rồi, năm sau nhập học đi.”
Cuộc sống Lâm gia mặc dù không sung túc, nhưng mà vẫn rất chú trọng vấn đề giáo dục văn hoá, trước giờ vẫn luôn cho rằng trong nhà có mấy người đọc sách mới có lối ra.
Lâm Trường Thanh đọc sách nhiều năm như vậy, mặc dù cuối cùng chỉ thi đến cử nhân, còn chưa có tiền đồ lớn, nhưng người trong nhà cũng chưa từng hối hận, nam hài tử trong nhà chỉ cần muốn đi học đều sẽ đứa bọn họ đi.
Sau đó, Tư Kỳ hầu hết đều để tâm đến chuyện tằm giống, chỉ đợi chúng nó nở thôi. Tám chín ngày nói ra không dài, nhưng đến lúc đợi mới thật sự là khiến người ta vội muốn chết.
Mỗi sáng sớm, cô vừa dậy là sẽ đến phòng nuôi tằm để xem, mặc dù còn chưa nở, nhưng mà cũng có thể nhìn thấy một chút thay đổi.
(Hết chương)
Mộng Châu nói: “Bây giờ tốt rồi, chúng ta đã có chuyện để làm, sau này mọi người ai cũng đều ra ngoài hái lá dâu.”
Mộng Hoàn rất là vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Muội nhất định đi hái lá dâu, sau này chuyện hái lá dâu cứ giao cho muội.”
Tư Kỳ cười nói: “Một mình muội không đủ, những con tằm này lớn rồi ăn không ít đâu, chúng ta đều phải đi hái mới được, nếu không chúng nó sẽ chết đói.”
Tử Thần ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng giơ tay nói: “Đệ cũng đi đệ cũng đi.”
Tư Kỳ cười sờ sờ đầu hắn: “Đệ vẫn là ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, nhỏ như vậy làm được gì hả?”
Lúc trời hơi tối, Lâm Trường Nguyên đã mua đồ về, mấy đứa trẻ ở nhà mỏi mắt trông chờ, lúc thấy tằm giống đều tò mò túm tụm lại.
Tư Kỳ chỉ thấy qua tằm giống một lần, lúc này nhìn thấy cũng không tò mò lắm. Một cục nhỏ xíu như vậy, sau này liền có thể nở ra rất nhiều con tằm béo mập đó.
Lâm Trường Nguyên nói: “Kỳ nhi, chuyện là chính là con nói muốn làm, vậy nhất định phải bận tâm nhiều nhiều mới được. Tằm giống cũng không rẻ, một nong như vậy tốn hết một tiền đó, đừng có để lãng phí tiền.”
Tư Kỳ gật đầu: “Cha yên tâm đi, con nhất định sẽ để tâm chăm sóc.”
Cô cũng không dám để lâu, vội vàng mang tằm giống vào phòng nuôi tằm, nhiệt độ bây giờ còn hơi lạnh, nhất định phải nhóm ít lửa ở bên cạnh, tằm giống mới có thể nhanh chóng nở trứng được.
Cũng không thể để lửa ở gần quá, nhiệt độ phải phù hợp mới được, nếu không chúng nó sẽ bị nướng chết luôn, đến lúc đó hoàn toàn không nở ra được.
Đây mới là bước đầu tiên đâu, Tư Kỳ đã cảm thấy chuyện này gian nan, chẳng trách tơ lụa đắt như vậy, đúng là không dễ dàng.
Ấp tằm giống cần thời gian tám đến chín ngày, tám chín ngày này phải chăm sóc tỉ mỉ như vậy, đốt lửa cho chúng nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Trường Nguyên không quản chuyện này, dọn dẹp một chút lại ra đồng giúp làm việc. Cứ để bọn nhỏ làm đi, người lớn không rảnh để ý mấy cái này, việc ngoài đồng đều làm không hết đâu.
Mộng San là đứa trẻ lớn nhất, bây giờ cũng tò mò, luôn để tâm đến tằm, nhưng cũng không quên chuẩn bị cơm tối, nếu không đúng là nhỡ nhàng.
Làm việc xong trở về, Ngô thị cũng qua xem, mấy đứa nhỏ còn đúng là làm ra hình ra dạng, trong lòng bà rất hài lòng, hài tử nhà mình giỏi giang, người làm bà nội như bà có thể không vi được à?
Lúc ăn cơm Ngô thị liền nói: “Bây giờ tằm giống cũng đã mua về, các ngươi chăm cho tốt, gần đến lúc nhả tơ, nhiều tằm như vậy đúng là ăn không ít lá dâu, đến lúc đó mấy đứa các ngươi có việc để làm rồi.”
Tử Tuấn nói: “Chúng con đi học về cũng có thể đi giúp hái lá dâu, đại tỷ, nếu như mọi người cần giúp, cứ nói với bọn đệ là được.”
Đỗ thị nhắm cơ hội, ở bên cạnh chen lời: “Còn có Tử Long Tử Kiệt, nếu như có chuyện gì cũng nói với chúng nó, dù sao hai chúng nó cả ngày đều lắc lư ở ngoài, biết chỗ nào nhiều cây dâu.”
Nàng nói lời này, chẳng qua chính là muốn để Tử Long và Tử Kiệt chen một chân vào, lỡ như thật sự nuôi được, đến lúc đó tiền kiếm được cũng phải chia cho bọn họ một chút.
Nhưng sau khi nàng nói xong, mấy người Mộng San không tiếp lời, tiếp tục ăn cơm.
Trong lòng Đỗ thị không vui, nàng dù sao cũng là trưởng bối, mấy đứa trẻ này cứ thế đối đãi với nàng?
Lâm Đức Chính và Ngô thị cung không tiếp lời, Ngô thị nói: “Bây giờ thời tiết cũng bắt đầu ấm dần, hôm nay ta thấy ở bờ ruộng đã có hạ cô thảo. Nếu như các ngươi rảnh cũng đi hái một ít, cái này mang đến hiệu thuốc trên trấn cũng có thể đổi ít tiền. Từ hôm nay trở đi, tiền trong tay các ngươi ta đều không thu nữa, tự cầm là được, ai tích được nhiều chính là người đó có năng lúc, được không?”
Mấy đứa trẻ vui vẻ gật đầu: “Bọn con biết rồi bà nội.”
Trong đầu Tư Kỳ đang nghĩ, cách kiếm tiền tiêu vặt của trẻ con ở quê cũng rất nhiều, ví dụ như bán thảo dược, mùa hè có tận mấy loại thảo dược có thể bán, hạ cô thảo, qua lộ hoàng, còn có thể lên núi nhặt xác ve kiếm tiền.
Những cái này đều là cách mấy đứa trẻ kiếm tiền tiêu vặt, mặc dù không kiếm được nhiều, nhưng dù sao cũng là một khoản thu nhập, bây giờ cô còn nhỏ, cũng không dám xem thường những khoản thu nhập này.
Lúc sắp ăn cơm xong, Ngô thị lại nói: “Còn có mấy ngày nữa là Tết Đoan Ngọ, vợ lão đại, ngày mai con lấy ít tiền lên trấn mua ít táo tàu về, chúng ta phải gói bánh ú.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Năm nay gói nhiều một chút, để Tử Tuấn Tử Khang mang đến học đường một ít cho tiên sinh, hai chúng nó cũng đã đi học hai năm, cũng luôn chưa có chút bày tỏ gì, đón tết lớn tặng chút bánh ú cũng không tính là cái gì.”
Lưu thị nhận lời, trong lòng tính xem năm nay phải gói bao nhiêu, ngày mai táo tàu và lá dong đều phải mua.
Đỗ thị vừa bị tức, lúc này nghe thấy lời này trong lòng càng không vui.
Tử Tuấn Tử Khang đi học còn phải tặng bánh ú hiếu kính với tiên sinh, bánh ú này chính là đồ ngon, một năm cũng chỉ được ăn một lần, bên trong là gạo nếp trắng tinh đó, cứ thế mang đi tặng người, nàng đúng là xót a, để lại tự mình ăn không tốt hơn à.
Đây còn là con người khác đọc sách, con trai nàng còn chưa đi học đâu.
Nghĩ đến đây, Đỗ thị liền nói: “Mẹ, cũng để Tử Long Tử Kiệt đi học đi, Tử Long năm nay cũng đã chín tuổi, còn không đến học đường đến lúc cũng đã trễ.”
Lâm Đức Chính vừa nghe lời này liền đáp luôn: “Ngươi bây giờ còn có mặt mũi nhắc đến, hai năm trước lúc Tử Tuấn Tử Khang đến học đường ta đã nói qua, hay là cũng để Tử Long cùng đi học, lúc đó ngươi nói cái gì? Tử Long còn nhỏ đâu, nhỏ như vậy nhốt ở học đường không tốt, để nó chơi mấy năm, lớn hơn chút lại đi, bây giờ biết sốt ruột rồi?”
Lời này đúng là Đỗ thị nói, nàng cũng không cách nào chối cãi, chỉ có thể mặt dày nói: “Cha, bây giờ Tử Long cũng đã thêm hai tuổi, cũng có thể đi, hay là cứ để hắn đi cùng?”
Ngô thị nói: “Cho dù muốn đi cũng chỉ có thể đợi đến năm sau, năm nay cũng đã mở lớp lâu lắm rồi, năm sau nhập học đi.”
Cuộc sống Lâm gia mặc dù không sung túc, nhưng mà vẫn rất chú trọng vấn đề giáo dục văn hoá, trước giờ vẫn luôn cho rằng trong nhà có mấy người đọc sách mới có lối ra.
Lâm Trường Thanh đọc sách nhiều năm như vậy, mặc dù cuối cùng chỉ thi đến cử nhân, còn chưa có tiền đồ lớn, nhưng người trong nhà cũng chưa từng hối hận, nam hài tử trong nhà chỉ cần muốn đi học đều sẽ đứa bọn họ đi.
Sau đó, Tư Kỳ hầu hết đều để tâm đến chuyện tằm giống, chỉ đợi chúng nó nở thôi. Tám chín ngày nói ra không dài, nhưng đến lúc đợi mới thật sự là khiến người ta vội muốn chết.
Mỗi sáng sớm, cô vừa dậy là sẽ đến phòng nuôi tằm để xem, mặc dù còn chưa nở, nhưng mà cũng có thể nhìn thấy một chút thay đổi.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro