Con Gái Lớn Khô...
2024-12-29 01:15:43
“ Phập"
Bốp bốp bốp!
“ Tốt, Tốt lắm, với thành tích này của con, vào vòng trong nhất định không thành vấn đề"
Nhìn mũi tên cách hồng tâm cả hơn mấy chiều, Tiêu Nguyệt khoé miệng giật giật.
Như vậy thật sự ổn sao?
Tiêu Nguyệt không biết đến cả kéo cung nguyên chủ cũng rất tốn lực rồi, càng đừng nói bán trung bia, cho nên ở trong mắt Dương Diệp Thanh, như vậy đã rất đáng khen rồi.
“ Thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy con đã lĩnh hội được nhiều động tác như thế, Tiểu Nguyệt, con tiến bộ nhiều quá."
Sau khi cùng Tiêu Nguyệt luận bàn vài chiêu qua lao.
Dương Diệp Thanh thở dài" con gái lớn không giữ được, mới đó mà đã sắp gả đi ra ngoài rồi."
Tiêu Nguyệt cười cười, để cung tiễn vào tay Tiểu Kỳ.
“ Cữu Cữu, ta thấy ngươi cũng nên cưới thê tử đi thôi, cũng sắp hai mươi lăm rồi, chờ nữa sẽ thành đại lão gia mất"
Dương Diệp Thanh Khoé miệng giật giật " nhóc con, lớn rồi nên chê cữu cữu đúng không? ổn công ta còn lo lắng cho con sẽ gặp khó khi vào cung, ngày đêm đuổi đến, không ngờ a, trong mắt con ta lại là một người như thế"
Dương Diệp Thanh giả bộ thê lương nói.
Tiêu Nguyệt hừ khẽ “ Cữu Cữu a, đừng trách con nhiều lời, ngoại tổ phụ năm nay cũng đã gần sáu mươi, đều trông ngóng người thành gia lập thất đâu, người cũng không nên phụ cô nương nhà người ta, Thường tỷ tỷ là một người tốt, người không nhanh tay kiểu lại bị người khác cướp mất lúc đó đừng có mà khóc"
Dương Diệp Thanh cốc đầu nàng một cái, phe phẩy quạt xếp thầm nói “ Nha đầu đó ngoại trừ phá hoại ra thì có cái gì tốt? cưới nàng về ta sợ trong phủ sẽ không có một ngày yên ổn,. con cũng biết tính ta thích tự tại, đột nhiên không được ra bên ngoài chơi nữa, sẽ rất khó chịu, không được không được, sau này đừng nói vấn đề này nữa"
Tiêu Nguyệt thầm than, cữu cữu a cữu cữu, ngươi quả nhiên vẫn còn rất ngốc a-
Dương Diệp Thanh lại dậy cho nàng hai chiêu, Tiêu Nguyệt đều học rất nhanh, cơ hồ nhìn qua một lần liền đánh được có hình có dạng, chọc đến Dương Diệp Thanh tâm nhộn nhạo không thôi, như hận không thể trực tiếp mang hết công phu mấy năm nay toàn bộ truyền cho nàng.
Đúng là một ông thầy có tâm.
Đến chiều, Dương Diệp Thanh còn có hóa ở bến tàu cần thiết rời đi, hắn cũng không ở lại lâu, ăn qua cơm liền gấp rút rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò.
“ Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhớ kỹ lời cữu cữu nói, đánh không lại liền chạy, nghe rõ chưa?"
Tiêu Nguyệt gật gật coi như đã nghe, thấy thế Dương Diệp Thanh lúc này mới lên ngựa rời đi.
Dương Diệp Thanh vừa đi, Tiêu thừa tướng cũng vừa lúc từ trong quân doanh trở về, nhìn thấy nhà mình nữ nhi đang đứng bên ngoài cổng nhìn xa xăm còn tưởng là đang chờ ông, tâm tình không tốt lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Tiêu Nguyệt thấy lão phụ thân trở về hơi đình trệ một chút, chợt sau lưng truyền đến mấy tiếng động, là Kế mẫu cùng hai cái tiểu thiếp của cha.
“ Lão gia trở về, sao không thông báo một tiếng? làm thần thiếp còn lo lắng đêm nay người có về không"
Tiêu Thừa Tướng nhảy xuống khỏi ngựa, ném day cương cho hạ nhân, bèn nói “ Công vụ hôm nay xử lý ổn thỏa, cho nên về sớm chút."
Kế mẫu cùng hai tiểu thiếp còn muốn nói gì đó, lại thấy Tiêu Minh đi vào bên trong phủ, không quay đầu nói " Nguyệt nhi đi theo ta đến thao trường, những người khác đều trở về hết đi"
Tiêu Nguyệt có thể thấy rõ trong mắt Kế mẫu chợt xẹt qua một tia thất vọng, sau đó lại âm oan nhìn nàng liếc mắt một cái.
Tiêu Nguyệt không thèm để ý bà ta, mang theo hai nha hoàn thân cận liền bước nhanh theo Tiêu Thừa Tướng.
Vừa đến thao trường, Tiêu Minh đã trực tiếp ném đến một thân loan đao, Tiêu Nguyệt vụng về tiếp lấy, khó hiểu nhìn ông.
Tiêu Minh cũng cầm lấy một thân đao, nói “ Cùng cha luận bàn một chút, xem mấy năm nay con đã tiến bộ đến như thế nào"
Tiêu Nguyệt khoé môi khẽ giơ lên “ Được "
Tiêu Minh ánh mắt chợt thay đổi, giơ đao liền bổ đến, Tiêu Nguyệt xoay người tránh đi, dùng đao ngăn chặn tiến công của Tiêu Minh, trên tay Tiêu minh đột nhiên dùng sức, ý đồ cắt qua cổ nàng. Tiêu Nguyệt chân dùng lực một cái, ưỡn người vòng sau người ông, trong mắt Tiêu Minh hiện ra một tia tán thưởng. quay người liền tiếp tục bổ đao đến, cũng không sợ sẽ làm nàng bị thương.
Tiêu Nguyệt tránh đi hai lần, những lần tiếp theo đều trực tiếp chính diện đối đầu, hai thanh đại đao lớn liên tục va vào nhau, tạo ra những âm thanh vô cùng chói tai.
Tiểu Kỳ hai người đứng một bên quan sát, rất lo lắng lão gia sẽ làm bị thương tiểu thư.
Chỉ có Ỷ Lâm là bình tĩnh đứng nhìn, thường thường còn nhăn mặt.
Đã qua hơn mười chiêu, Tiêu Minh mới rốt cuộc đánh rơi được đao trên tay nàng.
Ông thu đao, ánh mắt tán thưởng “ không tồi"
Nghĩ đến mấy lời hôm nay nghe được ở quân doanh, Tiêu Thừa Tướng hừ lạnh.
Xem, ai còn dám nói nữ nhi nhà lão bất tài nữa không.
Hết chương 17
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Bốp bốp bốp!
“ Tốt, Tốt lắm, với thành tích này của con, vào vòng trong nhất định không thành vấn đề"
Nhìn mũi tên cách hồng tâm cả hơn mấy chiều, Tiêu Nguyệt khoé miệng giật giật.
Như vậy thật sự ổn sao?
Tiêu Nguyệt không biết đến cả kéo cung nguyên chủ cũng rất tốn lực rồi, càng đừng nói bán trung bia, cho nên ở trong mắt Dương Diệp Thanh, như vậy đã rất đáng khen rồi.
“ Thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy con đã lĩnh hội được nhiều động tác như thế, Tiểu Nguyệt, con tiến bộ nhiều quá."
Sau khi cùng Tiêu Nguyệt luận bàn vài chiêu qua lao.
Dương Diệp Thanh thở dài" con gái lớn không giữ được, mới đó mà đã sắp gả đi ra ngoài rồi."
Tiêu Nguyệt cười cười, để cung tiễn vào tay Tiểu Kỳ.
“ Cữu Cữu, ta thấy ngươi cũng nên cưới thê tử đi thôi, cũng sắp hai mươi lăm rồi, chờ nữa sẽ thành đại lão gia mất"
Dương Diệp Thanh Khoé miệng giật giật " nhóc con, lớn rồi nên chê cữu cữu đúng không? ổn công ta còn lo lắng cho con sẽ gặp khó khi vào cung, ngày đêm đuổi đến, không ngờ a, trong mắt con ta lại là một người như thế"
Dương Diệp Thanh giả bộ thê lương nói.
Tiêu Nguyệt hừ khẽ “ Cữu Cữu a, đừng trách con nhiều lời, ngoại tổ phụ năm nay cũng đã gần sáu mươi, đều trông ngóng người thành gia lập thất đâu, người cũng không nên phụ cô nương nhà người ta, Thường tỷ tỷ là một người tốt, người không nhanh tay kiểu lại bị người khác cướp mất lúc đó đừng có mà khóc"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Diệp Thanh cốc đầu nàng một cái, phe phẩy quạt xếp thầm nói “ Nha đầu đó ngoại trừ phá hoại ra thì có cái gì tốt? cưới nàng về ta sợ trong phủ sẽ không có một ngày yên ổn,. con cũng biết tính ta thích tự tại, đột nhiên không được ra bên ngoài chơi nữa, sẽ rất khó chịu, không được không được, sau này đừng nói vấn đề này nữa"
Tiêu Nguyệt thầm than, cữu cữu a cữu cữu, ngươi quả nhiên vẫn còn rất ngốc a-
Dương Diệp Thanh lại dậy cho nàng hai chiêu, Tiêu Nguyệt đều học rất nhanh, cơ hồ nhìn qua một lần liền đánh được có hình có dạng, chọc đến Dương Diệp Thanh tâm nhộn nhạo không thôi, như hận không thể trực tiếp mang hết công phu mấy năm nay toàn bộ truyền cho nàng.
Đúng là một ông thầy có tâm.
Đến chiều, Dương Diệp Thanh còn có hóa ở bến tàu cần thiết rời đi, hắn cũng không ở lại lâu, ăn qua cơm liền gấp rút rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò.
“ Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhớ kỹ lời cữu cữu nói, đánh không lại liền chạy, nghe rõ chưa?"
Tiêu Nguyệt gật gật coi như đã nghe, thấy thế Dương Diệp Thanh lúc này mới lên ngựa rời đi.
Dương Diệp Thanh vừa đi, Tiêu thừa tướng cũng vừa lúc từ trong quân doanh trở về, nhìn thấy nhà mình nữ nhi đang đứng bên ngoài cổng nhìn xa xăm còn tưởng là đang chờ ông, tâm tình không tốt lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Tiêu Nguyệt thấy lão phụ thân trở về hơi đình trệ một chút, chợt sau lưng truyền đến mấy tiếng động, là Kế mẫu cùng hai cái tiểu thiếp của cha.
“ Lão gia trở về, sao không thông báo một tiếng? làm thần thiếp còn lo lắng đêm nay người có về không"
Tiêu Thừa Tướng nhảy xuống khỏi ngựa, ném day cương cho hạ nhân, bèn nói “ Công vụ hôm nay xử lý ổn thỏa, cho nên về sớm chút."
Kế mẫu cùng hai tiểu thiếp còn muốn nói gì đó, lại thấy Tiêu Minh đi vào bên trong phủ, không quay đầu nói " Nguyệt nhi đi theo ta đến thao trường, những người khác đều trở về hết đi"
Tiêu Nguyệt có thể thấy rõ trong mắt Kế mẫu chợt xẹt qua một tia thất vọng, sau đó lại âm oan nhìn nàng liếc mắt một cái.
Tiêu Nguyệt không thèm để ý bà ta, mang theo hai nha hoàn thân cận liền bước nhanh theo Tiêu Thừa Tướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đến thao trường, Tiêu Minh đã trực tiếp ném đến một thân loan đao, Tiêu Nguyệt vụng về tiếp lấy, khó hiểu nhìn ông.
Tiêu Minh cũng cầm lấy một thân đao, nói “ Cùng cha luận bàn một chút, xem mấy năm nay con đã tiến bộ đến như thế nào"
Tiêu Nguyệt khoé môi khẽ giơ lên “ Được "
Tiêu Minh ánh mắt chợt thay đổi, giơ đao liền bổ đến, Tiêu Nguyệt xoay người tránh đi, dùng đao ngăn chặn tiến công của Tiêu Minh, trên tay Tiêu minh đột nhiên dùng sức, ý đồ cắt qua cổ nàng. Tiêu Nguyệt chân dùng lực một cái, ưỡn người vòng sau người ông, trong mắt Tiêu Minh hiện ra một tia tán thưởng. quay người liền tiếp tục bổ đao đến, cũng không sợ sẽ làm nàng bị thương.
Tiêu Nguyệt tránh đi hai lần, những lần tiếp theo đều trực tiếp chính diện đối đầu, hai thanh đại đao lớn liên tục va vào nhau, tạo ra những âm thanh vô cùng chói tai.
Tiểu Kỳ hai người đứng một bên quan sát, rất lo lắng lão gia sẽ làm bị thương tiểu thư.
Chỉ có Ỷ Lâm là bình tĩnh đứng nhìn, thường thường còn nhăn mặt.
Đã qua hơn mười chiêu, Tiêu Minh mới rốt cuộc đánh rơi được đao trên tay nàng.
Ông thu đao, ánh mắt tán thưởng “ không tồi"
Nghĩ đến mấy lời hôm nay nghe được ở quân doanh, Tiêu Thừa Tướng hừ lạnh.
Xem, ai còn dám nói nữ nhi nhà lão bất tài nữa không.
Hết chương 17
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro