Xuyên Qua
2024-12-29 01:15:43
“ Huhu, Tiểu thư người mau tỉnh dậy đi mà, đừng dọa nô tì ~ "
Trong cơn mê Tiêu Nguyệt loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở. mí mắt nàng giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu nữ, Tiêu Nguyệt Theo bản năng nheo mắt lại, bất giác giơ tay lên che chắn trước người.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, sau đó một giọng nói tràn đầy vui mừng vang lên.
“ Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!!”
Tiêu Nguyệt có chút ngơ ngác.
Cảm giác khi bị đạn bắn xuyên qua vẫn còn đó, nàng đã ch*t rồi ư?
Thấy nàng ngây người, người nọ lại tiếp tục nói “ Tiểu thư, người đừng dọa nô tì"
Tiêu Nguyệt nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng kỳ quái hỏi “ Ngươi là ai?”
Cô gái kia sửng sốt, chợt mắt lại lần nữa đỏ lên, rưng rưng nói “ tiểu thư, nô tì là Tiểu Kỳ, tiểu thư người quên rồi sao?”
Không phải chứ!! chẳng lẽ Tiểu thư nhảy xuống hồ không chết ngược lại mất hết ký ức rồi ?
Tiêu Nguyệt chống tay ngồi dậy, bất giác sờ vào chỗ bị đạn bắn, phát hiện dấu vết thương do đạn để lại đã biến mất, điều này tuyệt đối không có khả năng!!
“ Tiểu thư, dù người không muốn gả cho lăng vương điện hạ cũng không nên nghĩ quẩn như thế a!!”
Nha đầu này thật sự rất sợ hãi, sợ hãi Tiêu Nguyệt nếu ch*t thật rồi, vậy nàng ta khả năng cũng không sống nổi.
Tiêu Nguyệt “ Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”
Tiểu Kỳ “ tiểu...Tiểu thư?”
Tiểu thư rốt cuộc bị làm sao vậy!!
Tiêu Nguyệt cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người, lập tức trên mặt nàng hiện lên một dấu chấm hỏi.
Chuyện gì đang xảy ra?
Còn có nha đầu này gọi nàng là gì? Tiểu thư á?
Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Tiêu Nguyệt, nàng nhìn xung quanh liếc mắt một lược, lại đưa mắt đánh giá người trước mặt một hồi, rốt cuộc với kiến thức ít ỏi vừa thu thập được, nàng rất có khả năng đã xuyên qua đến cổ đại rồi cũng nên!!
Vì để chứng thực suy đoán của bản thân, Tiêu Nguyệt một lần nữa lên tiếng dò hỏi “ Tiểu Kỳ đúng không? ta giống như đã quên mất rất nhiều chuyện trước đó, ngươi có thể kể lại cho ta biết một chút chuyện trước kia không?”
Tiểu Kỳ lau lau nước mắt, gật đầu nói. “ Dạ"
“ Tiểu thư, người là đích nữ của phủ thừa tướng, từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân cưới kế thê, đối xử với người cũng không tốt, luôn tìm mọi cách làm khó người. hai ngày trước hoàng đế đột nhiên hạ thánh chỉ, ban hôn cho người cùng với Lăng Vương điện hạ, sau lại tiểu thư.... vì để trốn tránh hôn sự này.... đã..”
Tiêu Nguyệt suy tư, nàng hiện tại không có ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, trước hết không nên đánh rắn động cỏ, xem xét tình hình trước rồi tính.
“ Ta hỏi ngươi, Lăng Vương đó là người như thế nào?”
Dù thế nào đó cũng là phu quân tương lai, biết chút tin tức cũng hẳn là.
“ Bẩm tiểu thư, Lăng điện hạ là một người tuấn mỹ vô song, là con trai độc nhất của hoàng thượng cùng với Kim Quý phi"
"Chỉ có điều!!!”
Tiêu Nguyệt vội truy hỏi “ chỉ có điều cái gì?’
Tiểu Kỳ “ Lăng Vương điện hạ này ngoài có một túi da đẹp ra, còn lại đều không tốt, hắn không chỉ thích ngao du khắp nơi, mà ngay cả thanh lâu hay sòng bạc cũng đã đi qua, nô tì còn nghe người ta nói, Lăng Vương điện hạ ngoại trừ thích uống rượu xem ca múa ra, còn rất mê đắm hoa khôi của Vân Vũ Lâu, nếu không phải hoàng thất nghiêm cấm loại nữ nhân đó, chỉ e đã chuộc thân cho cô ta đón người vào phủ...”
Tiêu Nguyệt há hốc, không dám tưởng tượng trượng phu tương lai của chính mình lại là một tên hạ lưu như thế.
Khó trách nguyên chủ thà ch*t chứ không chịu gả, một nam nhân phóng túng như vậy, dù có là vương gia cao quý, trong mắt người đời cũng là thứ hạn hẹp.
Tiêu Nguyệt chậc chậc hai tiếng.
“ Chỗ Các ngươi còn đồ ăn không? "
Nàng cảm thấy bụng trống rỗng, cả người cùng gần như vô lực, sắp giữ không được thăng bằng rồi.
Tiểu Kỳ lúc này mới nhớ ra, liền chạy lại bên bàn vội cầm lấy bát cháu vẫn còn hơi nóng mang đến trước mặt nàng.
“ Là nô tì sơ suất, tiểu thư, đây là cháo trắng vừa mới làm xong, nhanh lúc còn nóng người nhanh chóng ăn đi"
Tiêu Nguyệt tiếp nhận bát cháo trong tay Tiểu Kỳ, hai ba ngụm liền ăn xong rồi. ăn qua cháo, tiếp đến là uống thuốc, nhìn bát thuốc đêm tuyền trong tay tiểu Kỳ, rất là muốn từ chối, chỉ là không thể, nàng đành cắn răng một hơi uống cạn.
Tiểu Kỳ nhìn nàng uống thuốc mà như uống độc dược, có chút buồn cười, quả nhiên là tiểu thư, cho dù có mất trí nhớ vẫn không thích uống thuốc.
Chạng vạng, sau khi nghe tin Tiêu Nguyệt tỉnh dậy, Tiêu thừa tướng đã đến xem một hồi, kế mẫu Dương Thị cũng cho người tới hỏi thăm, lấy cớ trong người đang có mang không tiện đi lại, liền làm nha hoàn mang chút đồ quý tới cho nàng bồi bổ.
“ Con xem mẫu thân con đi, trong người không khỏe mà vẫn còn lo lắng cho con, con thì hay rồi, chỉ biết tìm phiền phức cho cha, cũng không thử nghĩ xem nếu con thật sự xảy ra chuyện, đừng nói tiêu gia phải bị xử tội, ngay cả cửu cửu con cũng sẽ bị liên lụy, con không nghĩ cho cha, cũng nên nghĩ cho cữu cữu của con đi chứ? hắn thương con như vậy, con nỡ lòng để người nhà mẹ đẻ con phải gặp chuyện sao?”
Tiêu Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường nghe Tiêu thừa tướng luyên thuyên cả nửa ngày cũng không lên tiếng phản bác, thường thường còn gật gù tỏ vẻ tán đồng.
Thấy Tiêu Nguyệt không để ý chính mình, Tiêu Thừa tướng cũng hơi tức giận“ thái độ này của con là sao hả? cha đang nói chuyện với con đó?”
“ Lão gia bớt giận, tiểu thư không phải là không muốn trả lời ngài... mà là....."
.....,......, .....
"Mất Trí nhớ?”
Nghe Tiểu Kỳ giải thích xong, Tiêu thừa tướng nhíu nhíu mày.
Nhìn Tiêu Nguyệt không giống giả bộ, vừa rồi khi ông mới bước vào cũng không nghe thấy nàng gọi phụ thân.
Thì ra là mất trí nhớ!!
Tiêu Thừa tướng trong lòng có một tia áy náy, trên mặt lại không biểu hiện gì.
Khẽ hừ một tiếng nói “ mất trí nhớ cũng tốt, tránh cho việc lại làm ra chuyện gì tới."
“ Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt, nếu nó mà có mệnh hệ gì ta liền hỏi tội ngươi"
Tiểu Kỳ lập tức khom lưng nói “ Nô tì đã biết thưa lão gia"
Tiêu Thừa tướng lại nhìn Tiêu Nguyệt liếc mắt một cái, lúc này mới cất bước rời đi.
“ Ngươi đi chuẩn bị một chút, đêm nay ta muốn ra ngoài một chuyến"
Thân ảnh Tiêu Thừa Tướng vừa đi khuất Tiêu Nguyệt Đã nhảy xuống khỏi giường hướng Tiểu Kỳ nói.
“ Tiểu thư lại muốn làm gì? thân thể của người còn chưa có hồi phục mà!”
Tiểu Kỳ sốt ruột nói
Tiêu Nguyệt cười nhạt “ Chỉ là đi dạo chút mà thôi, ngươi sợ cái gì?”
Tiểu Kỳ “ Nhưng mà, lão gia đã nói...!”
“Ngươi rốt cuộc là nha hoàn của ta hay là nha hoàn của cha ta? "
Tiểu Kỳ lập tức ngậm miệng.
Tiêu Nguyệt “ Nếu là nha hoàn của ta vậy phải nghe theo chỉ thị của ta, nghe hiểu không?”
Tiểu Kỳ vội gật đầu “ nô tì đã rõ"
Đêm đến, Hai tiểu bóng người lén lút đi ra khỏi tiêu phủ.
Trong cơn mê Tiêu Nguyệt loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở. mí mắt nàng giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu nữ, Tiêu Nguyệt Theo bản năng nheo mắt lại, bất giác giơ tay lên che chắn trước người.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, sau đó một giọng nói tràn đầy vui mừng vang lên.
“ Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!!”
Tiêu Nguyệt có chút ngơ ngác.
Cảm giác khi bị đạn bắn xuyên qua vẫn còn đó, nàng đã ch*t rồi ư?
Thấy nàng ngây người, người nọ lại tiếp tục nói “ Tiểu thư, người đừng dọa nô tì"
Tiêu Nguyệt nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng kỳ quái hỏi “ Ngươi là ai?”
Cô gái kia sửng sốt, chợt mắt lại lần nữa đỏ lên, rưng rưng nói “ tiểu thư, nô tì là Tiểu Kỳ, tiểu thư người quên rồi sao?”
Không phải chứ!! chẳng lẽ Tiểu thư nhảy xuống hồ không chết ngược lại mất hết ký ức rồi ?
Tiêu Nguyệt chống tay ngồi dậy, bất giác sờ vào chỗ bị đạn bắn, phát hiện dấu vết thương do đạn để lại đã biến mất, điều này tuyệt đối không có khả năng!!
“ Tiểu thư, dù người không muốn gả cho lăng vương điện hạ cũng không nên nghĩ quẩn như thế a!!”
Nha đầu này thật sự rất sợ hãi, sợ hãi Tiêu Nguyệt nếu ch*t thật rồi, vậy nàng ta khả năng cũng không sống nổi.
Tiêu Nguyệt “ Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”
Tiểu Kỳ “ tiểu...Tiểu thư?”
Tiểu thư rốt cuộc bị làm sao vậy!!
Tiêu Nguyệt cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người, lập tức trên mặt nàng hiện lên một dấu chấm hỏi.
Chuyện gì đang xảy ra?
Còn có nha đầu này gọi nàng là gì? Tiểu thư á?
Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Tiêu Nguyệt, nàng nhìn xung quanh liếc mắt một lược, lại đưa mắt đánh giá người trước mặt một hồi, rốt cuộc với kiến thức ít ỏi vừa thu thập được, nàng rất có khả năng đã xuyên qua đến cổ đại rồi cũng nên!!
Vì để chứng thực suy đoán của bản thân, Tiêu Nguyệt một lần nữa lên tiếng dò hỏi “ Tiểu Kỳ đúng không? ta giống như đã quên mất rất nhiều chuyện trước đó, ngươi có thể kể lại cho ta biết một chút chuyện trước kia không?”
Tiểu Kỳ lau lau nước mắt, gật đầu nói. “ Dạ"
“ Tiểu thư, người là đích nữ của phủ thừa tướng, từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân cưới kế thê, đối xử với người cũng không tốt, luôn tìm mọi cách làm khó người. hai ngày trước hoàng đế đột nhiên hạ thánh chỉ, ban hôn cho người cùng với Lăng Vương điện hạ, sau lại tiểu thư.... vì để trốn tránh hôn sự này.... đã..”
Tiêu Nguyệt suy tư, nàng hiện tại không có ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, trước hết không nên đánh rắn động cỏ, xem xét tình hình trước rồi tính.
“ Ta hỏi ngươi, Lăng Vương đó là người như thế nào?”
Dù thế nào đó cũng là phu quân tương lai, biết chút tin tức cũng hẳn là.
“ Bẩm tiểu thư, Lăng điện hạ là một người tuấn mỹ vô song, là con trai độc nhất của hoàng thượng cùng với Kim Quý phi"
"Chỉ có điều!!!”
Tiêu Nguyệt vội truy hỏi “ chỉ có điều cái gì?’
Tiểu Kỳ “ Lăng Vương điện hạ này ngoài có một túi da đẹp ra, còn lại đều không tốt, hắn không chỉ thích ngao du khắp nơi, mà ngay cả thanh lâu hay sòng bạc cũng đã đi qua, nô tì còn nghe người ta nói, Lăng Vương điện hạ ngoại trừ thích uống rượu xem ca múa ra, còn rất mê đắm hoa khôi của Vân Vũ Lâu, nếu không phải hoàng thất nghiêm cấm loại nữ nhân đó, chỉ e đã chuộc thân cho cô ta đón người vào phủ...”
Tiêu Nguyệt há hốc, không dám tưởng tượng trượng phu tương lai của chính mình lại là một tên hạ lưu như thế.
Khó trách nguyên chủ thà ch*t chứ không chịu gả, một nam nhân phóng túng như vậy, dù có là vương gia cao quý, trong mắt người đời cũng là thứ hạn hẹp.
Tiêu Nguyệt chậc chậc hai tiếng.
“ Chỗ Các ngươi còn đồ ăn không? "
Nàng cảm thấy bụng trống rỗng, cả người cùng gần như vô lực, sắp giữ không được thăng bằng rồi.
Tiểu Kỳ lúc này mới nhớ ra, liền chạy lại bên bàn vội cầm lấy bát cháu vẫn còn hơi nóng mang đến trước mặt nàng.
“ Là nô tì sơ suất, tiểu thư, đây là cháo trắng vừa mới làm xong, nhanh lúc còn nóng người nhanh chóng ăn đi"
Tiêu Nguyệt tiếp nhận bát cháo trong tay Tiểu Kỳ, hai ba ngụm liền ăn xong rồi. ăn qua cháo, tiếp đến là uống thuốc, nhìn bát thuốc đêm tuyền trong tay tiểu Kỳ, rất là muốn từ chối, chỉ là không thể, nàng đành cắn răng một hơi uống cạn.
Tiểu Kỳ nhìn nàng uống thuốc mà như uống độc dược, có chút buồn cười, quả nhiên là tiểu thư, cho dù có mất trí nhớ vẫn không thích uống thuốc.
Chạng vạng, sau khi nghe tin Tiêu Nguyệt tỉnh dậy, Tiêu thừa tướng đã đến xem một hồi, kế mẫu Dương Thị cũng cho người tới hỏi thăm, lấy cớ trong người đang có mang không tiện đi lại, liền làm nha hoàn mang chút đồ quý tới cho nàng bồi bổ.
“ Con xem mẫu thân con đi, trong người không khỏe mà vẫn còn lo lắng cho con, con thì hay rồi, chỉ biết tìm phiền phức cho cha, cũng không thử nghĩ xem nếu con thật sự xảy ra chuyện, đừng nói tiêu gia phải bị xử tội, ngay cả cửu cửu con cũng sẽ bị liên lụy, con không nghĩ cho cha, cũng nên nghĩ cho cữu cữu của con đi chứ? hắn thương con như vậy, con nỡ lòng để người nhà mẹ đẻ con phải gặp chuyện sao?”
Tiêu Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường nghe Tiêu thừa tướng luyên thuyên cả nửa ngày cũng không lên tiếng phản bác, thường thường còn gật gù tỏ vẻ tán đồng.
Thấy Tiêu Nguyệt không để ý chính mình, Tiêu Thừa tướng cũng hơi tức giận“ thái độ này của con là sao hả? cha đang nói chuyện với con đó?”
“ Lão gia bớt giận, tiểu thư không phải là không muốn trả lời ngài... mà là....."
.....,......, .....
"Mất Trí nhớ?”
Nghe Tiểu Kỳ giải thích xong, Tiêu thừa tướng nhíu nhíu mày.
Nhìn Tiêu Nguyệt không giống giả bộ, vừa rồi khi ông mới bước vào cũng không nghe thấy nàng gọi phụ thân.
Thì ra là mất trí nhớ!!
Tiêu Thừa tướng trong lòng có một tia áy náy, trên mặt lại không biểu hiện gì.
Khẽ hừ một tiếng nói “ mất trí nhớ cũng tốt, tránh cho việc lại làm ra chuyện gì tới."
“ Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt, nếu nó mà có mệnh hệ gì ta liền hỏi tội ngươi"
Tiểu Kỳ lập tức khom lưng nói “ Nô tì đã biết thưa lão gia"
Tiêu Thừa tướng lại nhìn Tiêu Nguyệt liếc mắt một cái, lúc này mới cất bước rời đi.
“ Ngươi đi chuẩn bị một chút, đêm nay ta muốn ra ngoài một chuyến"
Thân ảnh Tiêu Thừa Tướng vừa đi khuất Tiêu Nguyệt Đã nhảy xuống khỏi giường hướng Tiểu Kỳ nói.
“ Tiểu thư lại muốn làm gì? thân thể của người còn chưa có hồi phục mà!”
Tiểu Kỳ sốt ruột nói
Tiêu Nguyệt cười nhạt “ Chỉ là đi dạo chút mà thôi, ngươi sợ cái gì?”
Tiểu Kỳ “ Nhưng mà, lão gia đã nói...!”
“Ngươi rốt cuộc là nha hoàn của ta hay là nha hoàn của cha ta? "
Tiểu Kỳ lập tức ngậm miệng.
Tiêu Nguyệt “ Nếu là nha hoàn của ta vậy phải nghe theo chỉ thị của ta, nghe hiểu không?”
Tiểu Kỳ vội gật đầu “ nô tì đã rõ"
Đêm đến, Hai tiểu bóng người lén lút đi ra khỏi tiêu phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro