Thanh Lâu
2024-12-29 01:15:43
Kinh thành vốn nổi danh phồn hoa thịnh vượng, Tiêu Nguyệt lần đầu tiên được chứng thực ngoài đời thật, thấy cái gì cũng cảm giác mới mẻ.
“ Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Đi được một lúc, Tiểu Kỳ tò mò hỏi.
Bước chân Tiêu Nguyệt dừng lại, tầm mắt rơi xuống nơi đang có rất nhiều người tụ tập.
Tiểu Kỳ nhìn tấm bản ghi ba Chữ ' Vân Vũ lâu' trừng lớn mắt.
“ Công tử, đừng nói là người muốn....!!”
Tiêu Nguyệt giảo hoạt cười “ đến cũng đến rồi, không vào xem một chút không phải rất phí sao?" sau đó lại cúi nhìn trang phục trên người hài lòng gật đầu.
Tiểu Kỳ : ???
“ Đừng mà tiểu thư, nếu để lão gia biết chuyện, sẽ đánh gãy chân nô tì mất!!”
Tiêu Nguyệt “ Ngươi sợ cái gì? đến lúc đó cứ nói do ta ép buộc ngươi là được"
“ Không được không được! công tử, mấy nơi này chỉ phù hợp với nam nhân, chúng ta là... không thích hợp!!”
Tiêu Nguyệt khoác vai Tiểu Kỳ, tiếp tục tải não cô nàng “ Ai! tiểu Kỳ a, chúng ta bây giờ là nam nhân mà? không phải sao? với cả ta chỉ đi xem hoa khôi Ỷ Lâm đó một chút thôi, có thể được Lăng Vương để ý như vậy, ngươi không muốn gặp sao?”
Tiểu Kỳ chớp mắt, nghe giống như cũng có lý....
Tiêu Nguyệt phe phẩy quạt xếp, một bộ công tử phong lưu, mỉm cười bước vào.
Tiểu Kỳ không khuyên được chủ tử chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi.
Vừa nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi vào, Đám cô nương lập tức bao vây lại đây.
“ Ai u công tử, mời vào mời vào"
“ Ta xem tử rất lạ mặt, là lần đầu tới sao?”
" Công tử tuấn tú quá, tối nay để thiếp thân hầu hạ huynh"
“ Đừng trang đừng tranh, công tử này là của ta rồi! tiểu đệ đệ, theo tỷ tỷ đi, đảm bảo cho ngươi có một đêm khó quên"
Tiêu Nguyệt bị lôi kéo lảo đảo một chút, Tiểu Kỳ lập tức chạy đi lên chắn trước người Nàng tức tối nói “ Các ngươi làm gì! công tử nhà ta là người có thể tùy ý lôi kéo sao? mau cút đi!”
Tiêu Nguyệt khoé miệng giật giật, thi lễ nói “ tiểu đồng không hiểu lễ, mong vài vị chớ trách"
Tiểu Kỳ hừ lạnh, mặt phồng phồng trông rất đáng yêu.
Nghe nàng nói mấy cô nương kia lập tức che miệng cười khúc khích “ Ai ya ~ tiểu công miệng thật ngọt, ngươi thật sự không suy xét tỷ tỷ một chút sao? nói cho ngươi hay, ở đây ta rất nổi tiếng đó nhé ~"
Tiêu Nguyệt gượng cười, chắp tay nói “ Tại hạ đến đây chỉ mong có thể được gặp Ỷ Lâm cô nương một lần, thật sự không có ý gì khác, mong vài vị cô nương hiểu cho"
“Ai! thì ra là tìm Ỷ Lâm a ~ Đêm nay công tử đến thật đúng lúc, có thể sẽ được gặp Ỷ Lâm đấy"
Một cô nương ghé lại gần nói.
Tiêu Nguyệt làm bộ kinh hỷ “ Thật sao?"
Cô nương kia gật đầu “ đêm nay là ngày mười lăm, Ỷ Lâm đến ngày này đều sẽ đi ra biểu diễn đánh đàn tì bà, sau khi đánh xong, nếu người nào ra giá cao, được Ỷ Lâm chấp nhận, sẽ được vào phòng Ỷ Lâm cùng nàng một đêm, ta thấy công tử rất không tồi, có khả năng sẽ được chọn cũng nên"
Tiêu Nguyệt cười ha hả, cũng không phản bác lời nàng ta.
Mấy cô nương kia Nhìn trang phục hoa lệ của Tiêu Nguyệt, đám người thật sự thấy hơi đáng tiếc.
Vừa đẹp người đẹp nét, chỉ tiếc lại không nhìn trúng bọn họ.
Ai!
Đúng lúc này, một tiếng bùng vang lên kéo theo sự chú ý của mọi người.
Cánh Hoa hồng rơi xuống, một bóng người yểu điệu mặc hồng y từ trên cao chầm chậm đáp xuống đài.
“ Là Ỷ Lâm!”
Có người kinh hô nói.
“ Ỷ Lâm, Ỷ Lâm!!!“
Một đám nam nhân hô hào nàng ta danh tự, vừa phấn khởi lại hào hứng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi chân thon dài như ẩn như hiện trong lớp vải màu đỏ.
Tiêu Nguyệt giương mắt nhìn, chỉ thấy một cô nương đeo mạng che mặt, trên đầu cài hoa mai, y phục đỏ thẫm ôm trọn lấy người, tuôn lên vóc dáng thướt tha, cho người ta có cảm giác vừa mị hoặc lại Huyền bí.
Ỷ Lâm xoay một vòng ngồi vào giữa đài, ngón tay thon dài đã bắt đầu gảy dây đàn.
Âm thanh êm dịu nhẹ nhàng vang lên, áp đi tiếng huyên náo nhốn nháo.
Mọi người im lặng lắng nghe, bắt đầu tẩn hưởng khúc ca tuyệt vời này.
Tiêu Nguyệt tóm tắt bảo lạ, dù không thấy mặt, nhìn người cũng biết là một đại mỹ nhân.
Chẳng trách Lăng Vương lại mê luyến như thế.
Trong lúc Tiêu Nguyệt đang nhìn Ỷ Lâm cô nương trình diễn, trên tầng hai cũng có một đôi con ngươi đang nhìn chằm nàng, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Là Nàng ấy!
“ Lý Huynh sao thế?"
Người đối diện thấy gã khác thường liền lên tiếng dò hỏi.
Lý Chu Văn thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“ Không có gì"
Người nọ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn xuống dưới đài, chờ nhìn đến Tiêu Nguyệt cũng sửng sốt.
Trong lòng gã dấy lên một tia nghi hoặc.
Con gái của Tiêu Minh, tại sao lại xuất hiện ở đây?
“ Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Đi được một lúc, Tiểu Kỳ tò mò hỏi.
Bước chân Tiêu Nguyệt dừng lại, tầm mắt rơi xuống nơi đang có rất nhiều người tụ tập.
Tiểu Kỳ nhìn tấm bản ghi ba Chữ ' Vân Vũ lâu' trừng lớn mắt.
“ Công tử, đừng nói là người muốn....!!”
Tiêu Nguyệt giảo hoạt cười “ đến cũng đến rồi, không vào xem một chút không phải rất phí sao?" sau đó lại cúi nhìn trang phục trên người hài lòng gật đầu.
Tiểu Kỳ : ???
“ Đừng mà tiểu thư, nếu để lão gia biết chuyện, sẽ đánh gãy chân nô tì mất!!”
Tiêu Nguyệt “ Ngươi sợ cái gì? đến lúc đó cứ nói do ta ép buộc ngươi là được"
“ Không được không được! công tử, mấy nơi này chỉ phù hợp với nam nhân, chúng ta là... không thích hợp!!”
Tiêu Nguyệt khoác vai Tiểu Kỳ, tiếp tục tải não cô nàng “ Ai! tiểu Kỳ a, chúng ta bây giờ là nam nhân mà? không phải sao? với cả ta chỉ đi xem hoa khôi Ỷ Lâm đó một chút thôi, có thể được Lăng Vương để ý như vậy, ngươi không muốn gặp sao?”
Tiểu Kỳ chớp mắt, nghe giống như cũng có lý....
Tiêu Nguyệt phe phẩy quạt xếp, một bộ công tử phong lưu, mỉm cười bước vào.
Tiểu Kỳ không khuyên được chủ tử chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi.
Vừa nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi vào, Đám cô nương lập tức bao vây lại đây.
“ Ai u công tử, mời vào mời vào"
“ Ta xem tử rất lạ mặt, là lần đầu tới sao?”
" Công tử tuấn tú quá, tối nay để thiếp thân hầu hạ huynh"
“ Đừng trang đừng tranh, công tử này là của ta rồi! tiểu đệ đệ, theo tỷ tỷ đi, đảm bảo cho ngươi có một đêm khó quên"
Tiêu Nguyệt bị lôi kéo lảo đảo một chút, Tiểu Kỳ lập tức chạy đi lên chắn trước người Nàng tức tối nói “ Các ngươi làm gì! công tử nhà ta là người có thể tùy ý lôi kéo sao? mau cút đi!”
Tiêu Nguyệt khoé miệng giật giật, thi lễ nói “ tiểu đồng không hiểu lễ, mong vài vị chớ trách"
Tiểu Kỳ hừ lạnh, mặt phồng phồng trông rất đáng yêu.
Nghe nàng nói mấy cô nương kia lập tức che miệng cười khúc khích “ Ai ya ~ tiểu công miệng thật ngọt, ngươi thật sự không suy xét tỷ tỷ một chút sao? nói cho ngươi hay, ở đây ta rất nổi tiếng đó nhé ~"
Tiêu Nguyệt gượng cười, chắp tay nói “ Tại hạ đến đây chỉ mong có thể được gặp Ỷ Lâm cô nương một lần, thật sự không có ý gì khác, mong vài vị cô nương hiểu cho"
“Ai! thì ra là tìm Ỷ Lâm a ~ Đêm nay công tử đến thật đúng lúc, có thể sẽ được gặp Ỷ Lâm đấy"
Một cô nương ghé lại gần nói.
Tiêu Nguyệt làm bộ kinh hỷ “ Thật sao?"
Cô nương kia gật đầu “ đêm nay là ngày mười lăm, Ỷ Lâm đến ngày này đều sẽ đi ra biểu diễn đánh đàn tì bà, sau khi đánh xong, nếu người nào ra giá cao, được Ỷ Lâm chấp nhận, sẽ được vào phòng Ỷ Lâm cùng nàng một đêm, ta thấy công tử rất không tồi, có khả năng sẽ được chọn cũng nên"
Tiêu Nguyệt cười ha hả, cũng không phản bác lời nàng ta.
Mấy cô nương kia Nhìn trang phục hoa lệ của Tiêu Nguyệt, đám người thật sự thấy hơi đáng tiếc.
Vừa đẹp người đẹp nét, chỉ tiếc lại không nhìn trúng bọn họ.
Ai!
Đúng lúc này, một tiếng bùng vang lên kéo theo sự chú ý của mọi người.
Cánh Hoa hồng rơi xuống, một bóng người yểu điệu mặc hồng y từ trên cao chầm chậm đáp xuống đài.
“ Là Ỷ Lâm!”
Có người kinh hô nói.
“ Ỷ Lâm, Ỷ Lâm!!!“
Một đám nam nhân hô hào nàng ta danh tự, vừa phấn khởi lại hào hứng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi chân thon dài như ẩn như hiện trong lớp vải màu đỏ.
Tiêu Nguyệt giương mắt nhìn, chỉ thấy một cô nương đeo mạng che mặt, trên đầu cài hoa mai, y phục đỏ thẫm ôm trọn lấy người, tuôn lên vóc dáng thướt tha, cho người ta có cảm giác vừa mị hoặc lại Huyền bí.
Ỷ Lâm xoay một vòng ngồi vào giữa đài, ngón tay thon dài đã bắt đầu gảy dây đàn.
Âm thanh êm dịu nhẹ nhàng vang lên, áp đi tiếng huyên náo nhốn nháo.
Mọi người im lặng lắng nghe, bắt đầu tẩn hưởng khúc ca tuyệt vời này.
Tiêu Nguyệt tóm tắt bảo lạ, dù không thấy mặt, nhìn người cũng biết là một đại mỹ nhân.
Chẳng trách Lăng Vương lại mê luyến như thế.
Trong lúc Tiêu Nguyệt đang nhìn Ỷ Lâm cô nương trình diễn, trên tầng hai cũng có một đôi con ngươi đang nhìn chằm nàng, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Là Nàng ấy!
“ Lý Huynh sao thế?"
Người đối diện thấy gã khác thường liền lên tiếng dò hỏi.
Lý Chu Văn thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“ Không có gì"
Người nọ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn xuống dưới đài, chờ nhìn đến Tiêu Nguyệt cũng sửng sốt.
Trong lòng gã dấy lên một tia nghi hoặc.
Con gái của Tiêu Minh, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro