Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi

Lần Đầu Xuống Đ...

2024-12-29 01:15:43

Lão ngu là người nhiệt tình, sau khi đã giúp đỡ mọi người chọn phòng xong liền mang theo một đám hắn tử trong đó có cả Hạ Huyền mỗi người mang theo một cái cuốc đi đến ruộng đất nhà hắn.

Nhìn một mảnh khoai lang xanh mướt, Hạ Huyền kinh ngạc.

“ Ngu ca, toàn bộ số khoai lang này đều là của nhà huynh trồng sao?"

Lão ngu cười nói “ đúng đó Vân huynh đệ, năm trước trồng còn chưa kịp thu Hoạch thổ phỉ đã xuống núi hoàn hành, dẫn đến nhiều thương bôn không dám đến thu mua, thế là để đến bây giờ"

Hạ Huyền quan sát xung quanh, phát hiện phần lớn đều là khoai lang đỏ cùng khoai tây, còn có một ít cây ăn quả mới trồng không lâu, hơi cảm thán nói.

“ Ở đây đúng là tốt thật"

Hắn hít thở một hơi không khí trong lành, sau đó cũng bắt đầu đào đất.

Lúc đầu Hạ Huyền còn hăng hái, đến giữa trưa mồ hôi đã đổ đầy đầu. đại trời nắng chói chang chiếu rọi xuống mảnh đất vàng, khoai lang đào được ước tính cũng đủ ăn mấy ngày, Hạ Huyền lau mồ hôi trên trán, hướng Lão Ngu còn đang điên cuồng đào đất một bên nói.

“ Ngu ca, ta lấy như vậy là đủ rồi"

“ Lão huynh đệ, có phải đệ lại nhớ tiểu tức phụ rồi? nói cho ca biết, đừng ngại"

Lão ngu cười ha hả trêu chọc nói.

Hạ Huyền vò đầu, làm bộ ngượng ngùng nói “ Không có biện pháp, xa một chút là thấy nhớ, chờ huynh lấy tẩu tử rồi sẽ biết"

Lão ngu cười mắng “ Đi đi, ta đào trong chốc lát sẽ trở về sau, đệ cứ về trước đi, tránh cho đệ muội lại nhớ mong"

Hạ Huyền nói “ vậy đệ về trước đây, đã gần giữa trưa, các huynh cũng nên về sớm một chút"

Lão ngu phất tay, giơ cao cái cuốc bổ xuống, tiếp tục cúi xuống đào khoai lang.

Hạ Huyền nhặt toàn bộ số khoai lang đào được bỏ vào trong sọt, liền cõng lên dọc theo đường cũ đi trở về.

Vừa về đến xa xa, đã thấy được khói bếp trong nhà lượng lờ.

Hạ Huyền cảm giác mệt mỏi cả ngày hôm nay đều đáng giá.

Hắn đẩy ra cửa bước vào, Tiêu Nguyệt cũng vừa lúc làm xong cơm trưa.

Hôm nay nàng cùng các thím lên núi đào ít rau dại cùng nấm trở về, liền làm một món nấm xào thịt cùng với rau dại đơn giản.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Để sọt khoai lang xuống một bên, Rửa qua tay, Hạ Huyền liền đi vào trong phòng.

Tuy đồ ăn đơn sơ, nhưng qua tay nghề của Tiêu Nguyệt dù có khó ăn đến đâu cũng nuốt trôi.

Ăn qua cơm, mặt trời cũng dần ngả về tây.

Tiêu Nguyệt thành thục xử lý đống khoai lang đỏ, mới cẩn thận cất vào một góc.

Hạ Huyền đứng dựa lưng vào cửa nhìn nàng đang làm việc trong sân, bỗng nổi lên ý xấu trêu chọc nói “ Ngươi nói, nếu chúng ta nếu cứ tiếp tục chung sống hòa bình thế này, có phải rất tốt không? một cuộc sống thần tiên, chỉ có hai chúng ta. buổi sáng ta ra ngoài cùng ngu ca đi săn dã vật, ngươi ở nhà phụ trách làm cơm chờ ta, sau này nếu có sinh con, là nam nhi, ta sẽ dạy nó đi săn, nếu là nữ nhi, nàng sẽ dạy nó bếp nút, ta thấy, cũng không phải không được "

Tiêu Nguyệt “ Ai muốn chung sống hòa bình với ngươi? ăn nói lung tung!"

Còn có cái gì mà sau này sinh con? ai thèm sinh con với tên này chứ! hừ

Hạ Huyền cười nháy mắt nói “ ngươi thật sự không muốn chung sống với ta thật à? nói cho ngươi hay, ta rất có bản lĩnh đấy nhé, đảm bảo ngươi nhìn nhận qua rồi, nhất định sẽ không nói vậy"

Tiêu Nguyệt liếc hắn “ Ngươi thì có tài cán gì chứ?"

Nàng lúc này đã làm xong việc, cởi ra tạp dề trên người để qua một chỗ.

" Được rồi, mọi thứ đều đã dàn xếp ổn, để ngươi ăn hai ngày hẳn là không thành vấn đề"

Giờ hai người đã an toàn, sẽ không có người tuỳ tiện làm hại đến Hạ Huyền nữa, nàng cũng nên trở về, Tiểu Kỳ lúc này e rằng đã rất lo lắng cho nàng đi.

Hạ Huyền nghe không hiểu, Một mình hắn là có ý gì?.

Hạ Huyền đi lên hai bước nắm chặt tay Tiêu Nguyệt “ Ngươi muốn đi đâu?"

Trong lòng chợt hoảng hốt, hắn liền theo bản năng kéo lại nàng.

Tiêu Nguyệt nhìn bàn tay đang nắm tay mình, lại nghĩ đến đôi tay này có thể đã cùng nữ tử khác tay trong tay, hoặc có lẽ, còn đi xa hơn nữa.... nàng thở ra một hơi, áp xuống cảm giác ghe tởm muốn giật phăng nó ra.

“ Hạ Huyền, ngươi chờ, ta sẽ kêu người đến đón ngươi"

Hạ Huyền không tin" Ai biết ngươi nói thật hay chỉ là nói cho có? nếu bây giờ ta để ngươi đi, Ngươi đột nhiên trốn mất thì sao?"

Tiêu Nguyệt hờ hững nhìn hắn “ ngươi có lựa chọn sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu nàng muốn đi, Hạ Huyền nhất định sẽ không ngăn cản được.

Hạ Huyền đương nhiên cũng rõ, chỉ là hắn có cảm giác, nếu buông tay ra, cơ hội để gặp lại sẽ rất khó.

“ Ngươi đừng đi, được không?"

Ở lại với ta.....

Tiêu Nguyệt thân thể hơi run lên, nàng cố gắng khắc chế tâm tình khác lạ trong người, lạnh lùng rút tay ra, sau đó xoay người rời đi.

Đi được ba bước, nàng chợt dừng lại.

Một thứ xanh biếc bị chủ của nó ném ra. Hạ Huyền tiếp được, đó là một miếng ngọc bội bên trên được điêu khắc một con kỳ lân trông rất xinh đẹp cùng sống động.

Hạ Huyền nhìn miếng ngọc trên tay, lại nhìn nàng hỏi " Có thể cho ta biết tên của ngươi được không?"

Hắn ngạo nghễ nói" đảo cũng không nên để ta bỡ ngỡ không biết tên ân nhân của mình đi?"

Tiêu Nguyệt thở hắc ra, lạnh lùng nói “ chờ chúng ta lần nữa gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta"

Tiêu Nguyệt nhìn hắn, lần đầu tiên không phải dùng đến ánh mắt khinh thường cùng chán ghét. mà là một loại ánh mắt có chút quyến luyến sâu xa.

“ Hạ Huyền, hẹn gặp lại "

Hạ Huyền nhìn theo bóng lưng dần biến mất của nàng, thật lâu không động đậy.

Nữ nhân khó tính này, cứ như vậy mà đi rồi?

Nhìn miếng ngọc bội trên tay.

Qua một lúc, Hạ Huyền chợt cười " này là tính vật định ước sao?"

Giương mắt nhìn cuối con đường không một bóng người, Hạ Huyền khoé miệng cong lên.

Hết chương 15

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi

Số ký tự: 0