Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi

" Nàng ấy là hô...

2024-12-29 01:15:43

Bị Một gáo nước lạnh tạt lên mặt, Hạ Huyền dần tỉnh lại từ trong cơn mê.

Phát hiện toàn thân không cử động được, hắn khẽ nhíu mày, nhìn qua bên cạnh.

Tiêu Nguyệt vẫn còn đang hôn mê, trên người bị trói bởi hai cuộn dây thừng, được buộc chung với hắn, Hạ Huyền ngón tay giật giật, ý đồ đánh thức nàng.

“ Tỉnh rồi sao?”

Một giọng nói hơi khàn vang lên, Hạ Huyền chuyển mắt, liền thấy trước mặt có một đám tráng hán đang hung hăng nhìn mình như hổ rình mồi.

Vốn dĩ đại đương gia kêu giết đi, nhưng bọn hắn lại không làm thế, chờ đại đương gia đi rồi liền trói người lên gốc cây, chờ cho người tỉnh sẽ tra hỏi sau.

Tên đi đầu trên vai khiêng đại đao, mặt lộ ra dâm tà nói.

“ Đại ca, thấy hai tên này gương mặt cũng được, vừa lúc tam đương gia muốn tuyển lang quân, hay cứ bắt về cho ngài ấy chọn thế nào?"

Một tên tiểu đệ nhìn hai người, hứng thú dạt dào nói.

Tên đi đầu nghe vậy ánh mắt suy tư nhìn hai người.

Hạ Huyền thấy tình hình không ổn bèn nói “ Các vị, bọn ta đều là dân chúng dưới núi, sống thành thật chất phác, hôm nay bất cẩn đi lạc vào trong đây, mong vài vị giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn ta lần này"

Cả đám cười ha hả

" Tha cho các ngươi?”

“ Đừng hòng"

“ Rơi vào tay Thiết Doanh Trại chúng ta mà còn nghĩ an ổn thoát ra, mơ tưởng hão huyền"

Hạ Huyền trong mắt quang lam chớp động, thì ra là Thiết Doanh Trại.

“ Ta thấy tiểu mỹ nhân này cũng rất được, chi bằng trước khi chết anh em cùng nhau thưởng thức một chút, mọi người thấy thế nào?”

Cả đám hoan hô, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn Chằm chằm Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt lúc này cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, nàng khẽ nhướn mày, loáng thoáng nghe thấy chút ngôn từ không tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy Tiêu Nguyệt đã tỉnh, Hạ Huyền lúc này mới khẽ thở phào, ương ngạnh nhìn đám người kia nói.

“ Không được đụng vào nàng ấy, nếu các ngươi muốn đánh muốn giết cứ nhắm vào ta, chỉ mong các ngươi tha cho nàng ấy, nàng ấy sợ đau, không chịu được chút thương tổn nào"

Tiêu Nguyệt"....."

“ Ngươi bảo vệ cô ta như vậy, nói đi cô ta rốt cuộc là gì của ngươi?"

Hạ Huyền nhìn Tiêu Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu.

“ Nàng ấy.....là vị hôn thê của ta!"

Tiêu Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, Hạ Huyền lại nhìn nàng nháy mắt hai cái.

"Tuy bọn ta là cướp, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện cướp nhân duyên của người khác"

Tên lão đại nói.

" Vậy các ngươi nói, sao lại ở đây? có phải các ngươi đang muốn lừa bọn ta hay không?"

Một người khác tinh tế hơn nhiều, hỏi ra vấn đề thắc mắc nãy giờ.

Hạ Huyền mặt bi thương nói “ Không giấu gì các vị, hai người bọn ta là thật sự yêu thương nhau, nhưng lại bị ngăn cấm bởi người nhà nàng ấy, bất đắc dĩ chúng ta chỉ có thể chạy trốn đến đây, trên đường còn bị người nhà nàng ấy phái đến truy sát làm bị thương, không ngờ lại đi lạc! bọn ta không cầu gì, chỉ mong có thể ở bên nhau, kiếp này coi như đã mãn nguyện rồi."

Mấy tên cướp ngây người, đầu tự bổ ra một màn kịp rất kịch tính, cô tiểu thư cao quý và chàng thư sinh nghèo, và chuyện tình đầy bi thương của cả hai.

Có thể giống hai người nói, chỉ là tình cờ đi lạc.

Mấy tên cướp nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia khó sử.

Lần đầu đi cướp đã gặp cảnh này, nên làm sao đây?

Bọn họ đều là dân làng dưới núi mới lên núi làm cướp hôm qua, đã bị bắt đến canh chừng núi, trong lòng bọn họ còn chưa bị thoái hóa, vẫn có tình người, vì thế một người nói.

“ Tiểu huynh đệ yên tâm, hôm nay gặp gỡ chính là có duyên, như vậy đi, ta sẽ thay đệ làm chủ hôn, giúp các ngươi thành toàn mối duyên này"

“ Lão Đại huynh nói gì vậy? đại đương gia kêu chúng ta giết người, huynh còn nói nhiều với chúng làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên lão đại cũng hơi sợ đại đương gia, bất quá kêu gã đi giết người, gã có thể làm được sao?

Mới hôm trước còn cầm cuốc điên cuồng làm việc trên đất, hôm sau đã bị bắt lên núi làm cướp, tên lão đại sao có thể chấp nhận được chuyện thương thiên hại lý như thế!

Vì thế nói “ đại đương gia không ở, ở đây ta là lớn nhất, ta nói gì chính là cái gì, hôm nay ta muốn tha cho hai người này, các ngươi ai có ý kiến?"

Mấy tên tiểu đệ nhìn nhau, lắc đầu.

tên đại ca hừ lạnh, chợt mỉm cười nhìn Hạ Huyền nói.

“ Quên chưa hỏi tên hai vị là?”

Hạ Huyền“ Tại hạ Vân Túc.... còn nàng ấy.."

Hạ Huyền hơi ghế đến Tiêu Nguyệt bên cạnh hỏi nhỏ.

" Ngươi tên là gì?”

Tiêu Nguyệt không thèm đáp, Hạ Huyền chỉ có thể tự biên ra một cái tên tới “ Ngọc nhi, nàng ấy tên Ngọc nhi"

Tiêu Nguyệt nhìn hắn liếc mắt, hừ khẽ một tiếng.

Hạ Huyền cười cười nói.

" Nàng ấy không phải kiểu người thích nói chuyện, Tuy tính tình hơi đạm bạc, nhưng rất tốt bụng, mọi người đừng có để ý"

Đám thổ phỉ xua tay “ Không để ý không để ý "

Hạ Huyền nhìn dây thừng trên người, lưỡng lự nói “ Nếu như đã nói rõ, vậy có thể cởi trói cho bọn ta được không?”

“ Đúng đúng, còn không mau giúp Vân công tử cởi trói mau lên"

Hai tên tiểu đệ đi lên cởi trói cho hai người, Tiêu Nguyệt hơi lảo đảo, Hạ Huyền nhanh chóng đỡ lấy nàng, quan tâm hỏi “ không sao chứ?”

Nàng tránh đi tay hắn, có chút chán ghét nói “ Không sao"

Hạ Huyền bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, có cần tỏ ra ghét bỏ ra mặt như thế không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi

Số ký tự: 0