Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi

Trận Chung Kết...

2024-12-29 01:15:43

Trên đài tỉ thì lúc này đang đứng hai người, một đỏ một trắng, trông cực kỳ bắt mắt. một người cầm thương, người kia cầm kiểm, cảnh tượng này quả thật rất huyền thoại. bất quá Bích Thượng Xuyên Vân Tiễn chỉ có một, nhất định phải có một người thua.

Đến lúc này rồi, đám người vẫn còn nghĩ Tiêu Nguyệt sẽ thua cuộc, dù sao cũng chính tay Mục Niệm Chi đánh bại hai đối thủ đáng gờm, còn nàng....ờm cũng đáng gờm không kém...

Lén lút nhìn Cửu công chúa trên đài cao, đám người thở hắt ra, chuyên tâm coi xem trận đấu.

Mục Niệm Chi nhìn Tiêu Nguyệt đối diện, hơi tán thưởng nói “ thật không ngờ, người đi đến cuối với ta lại là cô"

" Bất quá Xuyên vân tiễn, chỉ có thể là của ta"

Nói rồi liền lao đến tấn công vào nàng, thân kiếm trên tay Tiêu Nguyệt xoay một cái, cùng với cây thương trong tay Mục Niệm Chi chạm vào nhau, tạo ra một âm thanh chói tai.

Ánh mắt Mục Niệm Chi thay đổi, tung người nhảy lên, xoay người một cái trên không trung, thương trên tay đột nhiên run chuyển, từ trên trời hạ xuống, mục tiêu chính là Tiêu Nguyệt.

Mọi người đang quan sát chợt kinh hô ngồi dậy, ánh mắt quang mang chớp động nhìn chằm chằm hai thân hình đang đối chọi trên

đài cao.

Tiêu Nguyệt ngả người ra sau tránh đi mũi thường của Mục Niệm Chi, chỉ là mũi thường sắc bén như thế có ánh mắt, luôn theo đuổi nàng không ngừng.

Mọi người đập bàn, thấy Tiêu Nguyệt đã rơi vào thế yếu, liền cho rằng nàng sẽ nhanh chóng bị đánh bại.

Cửu công chúa ngồi trên Cao sốt ruột không thôi.

“ Cái tên Tiêu Nguyệt này, đừng nói cô ta sẽ thua đấy nhé!! " thua trên tay đệ nhị danh, nàng ta biết giấu mặt vào đâu chứ!!

Đang lúc mọi người còn đang bàn luận thủ phát của Mục gia rất cao siêu, lại thấy chuôi kiếm trên tay Tiêu Nguyệt động một cái, thân kiểm vòng qua giống con rắn nhỏ, trực tiếp bây đến trước mặt Mục Niệm Chi.

Nhận thấy được không tốt, Mục Niệm Chi liền nghiêng đầu tránh đi thứ nhìn nhọn kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bất quá vẫn chậm hơn một bước, trên cổ bất ngờ truyền đến đau rát, một sợi máu tươi tuôn ra.

Mục Niệm Chi lảo đảo lui năm bước, một tay bất giác ôm cổ.

Ánh mắt bất thiện nhìn Tiêu Nguyệt vừa dang tay đón lấy chuôi kiếm đối diện.

Đây rốt cuộc là chiêu thức gì!!

Mục Niệm Chi còn đang hoang mang.

Tiêu Nguyệt vốn dĩ còn ở kia chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt nàng ta, giơ kiếm lên.

Mục Niệm Chi giật mình dùng thương cản theo bản năng liền bị nàng dùng lực áp sát xuống.

Lúc này Mục Niệm Chi đã đứng sát bên đài tỉ thí, chỉ cần trượt chân một chút là có thể trực tiếp ngã xuống.

Nhưng lúc này nàng ta lại hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt bỗng ghé sát vào tai Mục Niệm Chi, giọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên .

“ Thật trùng hợp, tôi cũng rất có hứng thú với xuyên vân tiễn"

Mục Niệm Chi còn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này đã bị Nàng dùng chuôi kiếm đẩy một cái, cả người lập tức rớt xuống đài.

“ Mục Niệm Chi rớt xuống đài, người thắng cuộc, Tiêu Nguyệt... ta tuyên bố, người thắng cuộc trong cuộc thi năm nay, là Tiêu Nguyệt"

Tiếng thái giám vang vọng quanh quảng trường, mọi người ngốc lăng, ngơ ngác nhìn thiếu nữ một thân y phục đỏ rực đang đứng trên đài tỉ thí, chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Lão Tiêu, nữ nhi này của ông....so với ông năm đó, cũng không kém cạnh là bao đâu!!"

Một vị quan nuốt nước miếng nói.

Tiêu thừa tướng cười ha hả, rất tán đồng cách nói của ông ta Hổ phụ vô khuyển nữ, ông chưa nghe qua à? nó kế thừa ta đấy, hahaha"

Vị quan kia nhăn mặt “ cái gì mà Hổ phụ vô khuyển nữ, rõ ràng là hổ phụ vô khuyển tử!"

Tiêu Minh vuốt ve chòm râu “ còn không phải đều là con của lão phu sao? khuyển nữ hay khuyển tử, không quan trọng, không quan trọng"

Hai người cười ha hả, không chú ý sắc mặt đã đen của vị nào đó.

Mục Niệm Chi được người đỡ lên, giương mắt nhìn về một chỗ, chỉ thấy cha nàng ta đôi mắt âm trầm nhìn nàng ta, cơ hồ có một chút tức giận sen lẫn.

Mục Niệm Chi biết mình không làm tròn trách nhiệm, chỉ dám củi thấp đầu.

Lại vào lúc này, một tiểu thái giám bỗng hô lên.

“ Thái tử điện hạ, Vân vương, Lăng vương đến"

“ Lăng Vương điện hạ, Aaaa! là Lăng Vương điện hạ"

" Thái tử!! là thái tử aaa!!"

Đám quý nữ ôm mặt hô hào.

Tiêu Nguyệt nhìn ba bóng người đi đến trực tiếp cúi gằm mặt, trong lòng hoảng hốt không thôi.

Hạ Huyền, sao hắn lại đến đây!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi

Số ký tự: 0