Chương 1
2024-09-07 22:31:32
Ngày Từ Vân Tê đại hôn, hoa quế cuối mùa rơi lả tả khắp mặt đất thành Thượng Kinh.
Đến hoàng hôn, trong mưa gió mịt mù, hỷ kiệu được quan viên của Lễ bộ đón vào phủ Hi Vương.
Người mà Từ Vân Tê phải gả là Tam công tử của phủ Hi Vương, được mệnh danh là đệ nhất công tử Kinh thành – Bùi Mộc Hành.
Theo bóng người chao đảo được cuốn vào Vương phủ, còn có những tiếng ồn ào nhốn nháo, mặt ngoài là chúc mừng, song trên thực tế lại là cười nhạo.
“Tam công tử là đích tôn được bệ hạ sủng ái nhất, tuổi còn trẻ đã được quan chính lục bộ, trong số mười mấy vị Hoàng tôn của bệ hạ, ngoại trừ Hoàng trưởng tôn của Đông Cung, chỉ mình Tam công tử được phép vào Phụng Thiên điện nghe báo cáo.”
“Ai bảo không phải chứ? Còn nhớ mười ba năm trước quốc khố nghèo nàn, ba mươi vạn thiết kỵ của Đại Ngột như hổ rình mồi, sứ thần Đại Ngột đứng trên kim điện diễu võ giương oai, Tam công tử năm ấy mới bảy tuổi bị đao kiếm chĩa vào mà không lùi bước, lời lẽ hùng hồn, dứt khoát đẩy lùi sứ thần, chỉ riêng phần can đảm này cũng đủ để mọi người ca ngợi đến nay.”
“Thế đã là gì? Hai năm trước Tam công tử tham gia khoa cử, âm thầm thi đậu công danh Tiến sĩ trở về, thế mới thực sự khiến mọi người thán phục.”
“Văn võ song toàn đã đành, thế mà Tam công tử còn có dung nhan băng tư tuyết phách, như ráng mây trên trời, quả thực là độc nhất vô nhị trên thế gian…”
Một nhân vật độc nhất vô nhị như thế, lại bị bắt cưới nữ nhi của một nhà nhỏ bé vô danh.
Nỗi tiếc hận không nói rõ thành lời cũng lặng lẽ lan tỏa trong tiệc mừng.
“Tốt số cái gì chứ?” Một phụ nhân trề môi, khẽ hừ một tiếng: “Tiệc mừng thọ trong cung hôm ấy, pháo hoa nở rộ trên đài Ngân Tước, dưới đài có bao nhiêu nữ nhi quan lại, sao lại cứ là nàng ta chen vào đứng bên cạnh Tam công tử? Ta thấy nàng ta cố tình thì có đó.”
Lời này vừa dứt, không một ai đáp lại.
Một tháng trước, trong cung mở tiệc mừng thọ, nữ quyến của quan lại từ ngũ phẩm trở lên trong triều đình đều được vào cung mừng thọ. Ngày ấy bầu trời trong vắt, ánh sao sáng ngời như đom đóm, Hoàng đế và các văn võ triều thần cùng chúng nữ quyến tụ tập trên đài Ngân Tước. Trên đài đèn đuốc sáng ngời, ngân thụ đan xen, pháo hoa rực rỡ sắc màu như ngân hà rơi xuống trần gian, khiến quần chúng vô cùng kinh diễm.
Một luồng pháo hoa trong số đó nổ tung trên không trung cầu ngọc, đúng lúc chiếu sáng gương mặt rạng rỡ như ngọc của Bùi Mộc Hành. Mà đúng lúc này, một nữ tử mặc váy dài màu ánh trăng nhẹ nhàng đặt chân vào bức họa, một người tuyệt thế như ngọc, một người yểu điệu như tiên, sắc trời đen như mực, pháo hoa nở rộ như tuyết, tuyết rơi xuống bờ vai biến thành sương trắng, càng khiến hai người trông như tiên nhân giáng trần.
Lão Hoàng đế đã say ngà ngà thấy một cặp bích nhân phong thái ngút trời, chợt nảy ra ý hay, xua tay chỉ vào hai người rồi tứ hôn cho cả hai.
Đến khi tỉnh táo lại, Hoàng đế hỏi gia thế của nữ tử thì mới hay Từ thị Vân Tê là nữ nhi của Công bộ Lang trung ngũ phẩm, trước kia vẫn được nuôi dưỡng dưới quê, nay đến tuổi cập kê mới được đón về Kinh thành, chưa biết phẩm tính ra sao, tài tình thế nào cũng chưa từng nghe người khác nhắc đến, hiển nhiên là môn không đăng, hộ không đối. Hoàng đế lập tức sững sờ tại chỗ.
Nhưng quân vô hí ngôn*, hôn sự cứ thế được định ra.
*Quân vô hí ngôn: Vua không bao giờ nói đùa, lời nói của vua không thể thay đổi, cũng không thể rút lại.
Quả thực chính Từ Vân Tê chủ động bước chân lên cây cầu ngọc ấy, chỉ có điều nàng làm vậy không phải là vì Bùi Mộc Hành.
Mưa phùn như sương khói cuốn theo mùi hoa quế ẩm ướt bay vào phòng, mùa thu lạnh lẽo đã đến, chóp mũi của Từ Vân Tê đỏ bừng vì bị lạnh. Nàng ngồi một mình trên giường cưới rộng lớn, chờ lâu đến nỗi hai chân run lên, hốc mắt chua chát. Ngồi một lát, nàng nhẹ nhàng vén hỉ khăn lên rồi đặt sang một bên.
Lọt vào tầm mắt là ánh sáng màu đỏ lập lòe khắp phòng, cả căn phòng được trang trí rất tráng lệ.
Từ Vân Tê chưa kịp quan sát kỹ thì bỗng nghe thấy tiếng ngóc nức nở của nha hoàn Ngân Hạnh bên cạnh: “Lúc nãy nô tì đến phòng trà nước lấy nước, nghe thấy bà tử kia cứ lải nhải rằng Vương phi coi trọng Đại tiểu thư của quý phủ Tuần Các lão, vốn dĩ định chờ tiệc mừng thọ của Hoàng hậu nương nương kết thúc thì sẽ sang Tuần phủ cầu hôn, xin cưới Tuần Nhị cô nương như hoa như ngọc làm thê tử cho Tam công tử. Nay bệ hạ lại ban cho mối hôn sự này, kế hoạch của Vương phi hoàn toàn thất bại.”
Ngân Hạnh khom lưng đứng trước giường, ánh mắt thiết tha mong đợi nhìn Từ Vân Tê: “Tuần Nhị cô nương kia và Tam công tử là thanh mai trúc mã, chắc chắn là tình sâu nghĩa nặng. Người xem, đã gần đến giờ Tý rồi mà Tam công tử vẫn chưa về đây, chẳng lẽ là không muốn vào động phòng?”
Từ Vân Tê vẫn chưa thích nghi với ánh sáng rực rỡ trong phòng, tầm mắt hơi mơ hồ. Nàng dụi mắt, quay sang thấy vành mắt Ngân Hạnh ngân ngấn nước mắt, bèn an ủi nàng ấy: “Sẽ không, bệ hạ tứ hôn, chắc chắn chàng ấy sẽ lộ diện. Hơn nữa dù chàng ấy không đến thì cũng chẳng sao.”
Giọng điệu của nàng vẫn bình thản lạnh nhạt.
Nhìn Từ Vân Tê yểu điệu động lòng người ngồi trên giường cưới, lại nhìn lướt qua hôn phòng quạnh quẽ, trong lòng Ngân Hạnh ùa lên nỗi chua xót.
Từ hôm nay vào Vương phủ này đã nghe nói Hi Vương phi bị bệnh, tiệc cưới trong phủ đều do Đại thiếu phu nhân Tạ thị lo liệu, toàn bộ tiệc cưới không thiếu long trọng nhưng không đủ vui vẻ. Gia đình bình thường thành thân, họ hàng trong dòng họ đều sẽ đến náo động phòng, dù kém cỏi đi nữa thì cũng sẽ có tiểu cô tử chưa xuất giá ra mặt tiếp khách.
Phủ Hi Vương lại hay lắm, đưa người ta vào động phòng rồi kết thúc buổi lễ, cô nương ngồi yên ở đây mà không một người hỏi han, bên ngoài phô trương chỉ để làm cho Hoàng đế xem, người trong phủ đều không thích hôn sự này.
Như thế đã đành, nay đã chờ gần hai canh giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của cô gia, thế mới khiến người ta lo âu bồn chồn.
Trên phố đồn đại, nhà chồng lạnh nhạt, Từ Vân Tê chưa bao giờ nói một tiếng oan ức. Nàng vẫn mỉm cười dịu dàng, ôn tồn khuyên nhủ nha hoàn: “Ngươi rót một ly trà cho ta uống trước đã, chúng ta cứ chờ một lát.”
Từ Vân Tê đang định xoa bóp cánh tay mỏi nhừ thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến từ dưới mái hiên hành lang. Bước chân vừa nhẹ vừa vững vàng, là bước chân của nam tử.
Từ Vân Tê nháy mắt với Ngân Hạnh, Ngân Hạnh hiểu ý, lặng lẽ lui sang một bên.
Từ Vân Tê nâng ngọc hốt* ngồi tại chỗ, chờ Bùi Mộc Hành tiến vào.
*Ngọc hốt: một tấm bảng hẹp dài làm bằng ngọc, trên bảng có khắc chữ, trong phim Trung Quốc cứ thấy quan lại vào triều thì sẽ cầm tấm bảng này đứng cúi đầu trước vua.
Lát sau, cánh cửa được đẩy ra, ánh đèn vàng nhạt chiếu vào phòng, hòa lẫn với ánh sáng màu đỏ trong phòng, quang cảnh chao đảo, một bóng dáng cao to bước vào.
Ngay sau đó là một cơn gió lạnh ập vào phòng, hơi ấm trong phòng thoáng chốc biến mất.
Nến đỏ lập lòe, mưa bụi càng nặng, gió chầm chậm thổi vào phòng, quấn lấy vạt áo thêu loan phượng màu xanh của Từ Vân Tê. Từ Vân Tê cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi rùng mình, ngọc hốt quay về phía người tới, đứng dậy hành lễ.
Bên tai truyền đến tiếng động rất nhỏ, một đôi giày màu đỏ đế đen thêu hoa văn đám mây đứng dưới rèm châu, chốc lát sau, tiếng gió bỗng nhỏ dần, cả phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Bước chân của người nọ dừng lại trong chớp mắt rồi chậm rãi tiến vào, quanh người mang theo hơi sương lạnh lẽo.
Từ Vân Tê nhẹ nhàng liếc nhìn.
Ánh sáng kiều diễm nơi góc tường chiếu lên gương mặt tuấn mỹ sắc bén của hắn để lại cái bóng tối tăm, đôi mắt sâu thẳm của hắn được ẩn giấu trong bóng tối, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lướt qua Từ Vân Tê, không hề dừng lại mà chỉ thản nhiên đáp lễ một cái, sau đó ngồi xuống ghế bành điêu khắc hoa văn chạm sơn dưới bình phong, lông mày và lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, lộ ra vẻ uể oải rất khó phát hiện.
Từ Vân Tê ra hiệu cho Ngân Hạnh châm trà cho Bùi Mộc Hành, lại bảo nàng ấy lui ra.
Đôi phu thê nhìn nhau mà không nói một lời, chốc lát sau vẫn không một ai lên tiếng nói chuyện.
Mày kiếm của Bùi Mộc Hành rủ xuống, làm như không thấy ly trà kia, ánh mắt lơ đễnh ngước lên, dừng lại trên ánh nến đung đưa, ngơ ngác trong chớp mắt.
Hắn đã sống trong căn phòng này hai mươi năm, giờ đây lại tràn ngập mùi hương xa lạ.
Đồ trang trí đều được đổi mới, đông thứ gian xa hoa thoải mái ban đầu giờ có thêm không ít vật dụng của nữ nhi gia, ví dụ như một bàn trang điểm bằng gỗ lim điêu khắc nạm đá quý, giường quý phi chồng chất đống hộp tử đàn chứa đồ cưới… Còn có gương mặt xa lạ rụt rè ngồi trên giường cưới… Bùi Mộc Hành xoa ấn đường đau đớn, nhắm mắt không nói một lời.
Bùi Mộc Hành không nói lời nào, Từ Vân Tê cũng không quan tâm, chỉ ôm ngọc hốt lặng lẽ ngủ gật một lát, mãi đến khi mơ màng nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của hắn truyền đến từ bên kia: “Nàng đã vào Vương phủ, sau này sẽ là con dâu của Hoàng gia, lời nói và việc làm đều đại biểu cho phủ Hi Vương chúng ta.”
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương, chỗ cổ tay áo lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên vân da rõ ràng, mi mắt cụp xuống, không thể thấy được cảm xúc của hắn.
Từ Vân Tê ngơ ngác nhìn hắn, tầm mắt dần dần trở nên tỉnh táo.
Bùi Mộc Hành vẫn không nhìn về phía nàng, giọng điệu dần dần trở nên trịnh trọng: “Ngày thường ta bận rộn công vụ, không rảnh bận tâm đến việc trong phủ. Công việc của hậu trạch nàng phải học cách lo liệu, nếu không biết chỗ nào thì có thể thỉnh giáo mẫu thân.” Dường như nhớ đến chuyện gì đó, hắn dừng lại trong chốc lát rồi bổ sung thêm: “Thư phòng của ta là nơi quan trọng, ngày thường nàng không được đến tiền viện tìm ta, có việc gì chỉ cần sai người truyền tin là được.”
Từ Vân Tê đã hiểu, hắn sợ nàng sẽ bám lấy hắn.
Nàng chậm rãi buông ngọc hốt, nhìn trượng phu mà mình vốn không quen biết, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng “vâng” này nhẹ bẫng như cơn gió lướt qua mặt hồ, nghe cứ như đang lẩm bẩm một mình.
Xưa nay Bùi Mộc Hành chưa bao giờ có tâm trạng thương hương tiếc ngọc, lúc này cũng không có phản ứng gì, chỉ nói tiếp: “Ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, đoan chính giữ lễ, bên ngoài chú ý lời ăn tiếng nói, không được kiêu ngạo nóng nảy, phu thê một thể, mọi hành vi cử chỉ của nàng đều đại biểu cho thể diện của ta. Nàng hiểu chưa?”
Đây là đặt ra ba điều quy ước với nàng.
Từ Vân Tê hiểu rất rõ, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn về phía hắn, gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi.”
Thấy nàng trả lời dứt khoát, cảm giác bực bội trong lòng Bùi Mộc Hành mới tan biến đôi chút. Cánh tay thon dài của hắn buông xuống, ngón tay cầm chén trà màu thiên thanh, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới lơ đễnh mở mắt, nhìn về phía nàng: “Còn nàng thì sao? Nếu có yêu cầu gì, có thể nói rõ ràng trước.”
Không quan tâm tối hôm ấy nàng cố ý hay vô tình, nếu đã thành thân thì cũng nên cho nàng sự tôn trọng vốn có. Hắn có thể lập quy củ, nàng cũng có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Tầm mắt của hai người đối diện với nhau giữa ánh nến mông lung, như đang giao chiến, không ai rơi xuống hạ phong.
Từ Vân Tê không tài nào nghĩ ra mình có mong đợi vì về phu quân trên danh nghĩa này, bèn lắc đầu: “Ta không có.”
Bùi Mộc Hành dời tầm mắt, không tiếp tục nhiều lời.
Im lặng thật lâu, hắn đứng dậy nói: “Ta còn công việc quan trọng, nàng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Sau đó, vóc dáng cao lớn của hắn lướt qua rèm châu, tiến về phía tây thứ gian.
Từ Vân Tê im lặng nhìn rèm châu đung đưa, không nói một lời.
Trong lòng hắn không thích nàng, tất nhiên là không có hứng thú viên phòng, Từ Vân Tê cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Ngân Hạnh tức giận vào phòng, vừa hầu hạ Từ Vân Tê thay quần áo rửa mặt, vừa nói bằng giọng điệu bất bình: “Còn tưởng cuối cùng cũng chờ được cô gia viên phòng, không ngờ lại bị lập quy củ một phen. Chẳng lẽ hắn cho rằng chúng ta thích làm con dâu Hoàng gia này lắm chắc…”
Ngân Hạnh còn chưa nói hết câu thì đã bị Từ Vân Tê ngăn cản bằng ánh mắt. Nàng nhẹ nhàng lau tay bằng khăn, an ủi nha hoàn: “Không viên phòng cũng có cái tốt của không viên phòng, chuyện này nên để nước chảy thành sông.”
Ngân Hạnh đỡ Từ Vân Tê xuyên qua từng tầng màn che, đưa nàng đến bên hỷ sàng trống rỗng, khẽ than thở: “Sẽ có ngày nước chảy thành sông sao?”
Từ Vân Tê ngẩn người, chỉ cười chứ không trả lời. Gió đêm thổi tan vẻ nhu hòa trong mắt nàng, chỉ còn lại sự lạnh nhạt hờ hững dưới đáy mắt.
Trong lòng Bùi Mộc Hành đã có người thương, nàng cũng có kế hoạch của riêng mình. Hai người vốn không liên quan đến nhau lại bị lão Hoàng đế cưỡng ép ghép đôi với nhau, có thể nói là hoang đường.
Đến hoàng hôn, trong mưa gió mịt mù, hỷ kiệu được quan viên của Lễ bộ đón vào phủ Hi Vương.
Người mà Từ Vân Tê phải gả là Tam công tử của phủ Hi Vương, được mệnh danh là đệ nhất công tử Kinh thành – Bùi Mộc Hành.
Theo bóng người chao đảo được cuốn vào Vương phủ, còn có những tiếng ồn ào nhốn nháo, mặt ngoài là chúc mừng, song trên thực tế lại là cười nhạo.
“Tam công tử là đích tôn được bệ hạ sủng ái nhất, tuổi còn trẻ đã được quan chính lục bộ, trong số mười mấy vị Hoàng tôn của bệ hạ, ngoại trừ Hoàng trưởng tôn của Đông Cung, chỉ mình Tam công tử được phép vào Phụng Thiên điện nghe báo cáo.”
“Ai bảo không phải chứ? Còn nhớ mười ba năm trước quốc khố nghèo nàn, ba mươi vạn thiết kỵ của Đại Ngột như hổ rình mồi, sứ thần Đại Ngột đứng trên kim điện diễu võ giương oai, Tam công tử năm ấy mới bảy tuổi bị đao kiếm chĩa vào mà không lùi bước, lời lẽ hùng hồn, dứt khoát đẩy lùi sứ thần, chỉ riêng phần can đảm này cũng đủ để mọi người ca ngợi đến nay.”
“Thế đã là gì? Hai năm trước Tam công tử tham gia khoa cử, âm thầm thi đậu công danh Tiến sĩ trở về, thế mới thực sự khiến mọi người thán phục.”
“Văn võ song toàn đã đành, thế mà Tam công tử còn có dung nhan băng tư tuyết phách, như ráng mây trên trời, quả thực là độc nhất vô nhị trên thế gian…”
Một nhân vật độc nhất vô nhị như thế, lại bị bắt cưới nữ nhi của một nhà nhỏ bé vô danh.
Nỗi tiếc hận không nói rõ thành lời cũng lặng lẽ lan tỏa trong tiệc mừng.
“Tốt số cái gì chứ?” Một phụ nhân trề môi, khẽ hừ một tiếng: “Tiệc mừng thọ trong cung hôm ấy, pháo hoa nở rộ trên đài Ngân Tước, dưới đài có bao nhiêu nữ nhi quan lại, sao lại cứ là nàng ta chen vào đứng bên cạnh Tam công tử? Ta thấy nàng ta cố tình thì có đó.”
Lời này vừa dứt, không một ai đáp lại.
Một tháng trước, trong cung mở tiệc mừng thọ, nữ quyến của quan lại từ ngũ phẩm trở lên trong triều đình đều được vào cung mừng thọ. Ngày ấy bầu trời trong vắt, ánh sao sáng ngời như đom đóm, Hoàng đế và các văn võ triều thần cùng chúng nữ quyến tụ tập trên đài Ngân Tước. Trên đài đèn đuốc sáng ngời, ngân thụ đan xen, pháo hoa rực rỡ sắc màu như ngân hà rơi xuống trần gian, khiến quần chúng vô cùng kinh diễm.
Một luồng pháo hoa trong số đó nổ tung trên không trung cầu ngọc, đúng lúc chiếu sáng gương mặt rạng rỡ như ngọc của Bùi Mộc Hành. Mà đúng lúc này, một nữ tử mặc váy dài màu ánh trăng nhẹ nhàng đặt chân vào bức họa, một người tuyệt thế như ngọc, một người yểu điệu như tiên, sắc trời đen như mực, pháo hoa nở rộ như tuyết, tuyết rơi xuống bờ vai biến thành sương trắng, càng khiến hai người trông như tiên nhân giáng trần.
Lão Hoàng đế đã say ngà ngà thấy một cặp bích nhân phong thái ngút trời, chợt nảy ra ý hay, xua tay chỉ vào hai người rồi tứ hôn cho cả hai.
Đến khi tỉnh táo lại, Hoàng đế hỏi gia thế của nữ tử thì mới hay Từ thị Vân Tê là nữ nhi của Công bộ Lang trung ngũ phẩm, trước kia vẫn được nuôi dưỡng dưới quê, nay đến tuổi cập kê mới được đón về Kinh thành, chưa biết phẩm tính ra sao, tài tình thế nào cũng chưa từng nghe người khác nhắc đến, hiển nhiên là môn không đăng, hộ không đối. Hoàng đế lập tức sững sờ tại chỗ.
Nhưng quân vô hí ngôn*, hôn sự cứ thế được định ra.
*Quân vô hí ngôn: Vua không bao giờ nói đùa, lời nói của vua không thể thay đổi, cũng không thể rút lại.
Quả thực chính Từ Vân Tê chủ động bước chân lên cây cầu ngọc ấy, chỉ có điều nàng làm vậy không phải là vì Bùi Mộc Hành.
Mưa phùn như sương khói cuốn theo mùi hoa quế ẩm ướt bay vào phòng, mùa thu lạnh lẽo đã đến, chóp mũi của Từ Vân Tê đỏ bừng vì bị lạnh. Nàng ngồi một mình trên giường cưới rộng lớn, chờ lâu đến nỗi hai chân run lên, hốc mắt chua chát. Ngồi một lát, nàng nhẹ nhàng vén hỉ khăn lên rồi đặt sang một bên.
Lọt vào tầm mắt là ánh sáng màu đỏ lập lòe khắp phòng, cả căn phòng được trang trí rất tráng lệ.
Từ Vân Tê chưa kịp quan sát kỹ thì bỗng nghe thấy tiếng ngóc nức nở của nha hoàn Ngân Hạnh bên cạnh: “Lúc nãy nô tì đến phòng trà nước lấy nước, nghe thấy bà tử kia cứ lải nhải rằng Vương phi coi trọng Đại tiểu thư của quý phủ Tuần Các lão, vốn dĩ định chờ tiệc mừng thọ của Hoàng hậu nương nương kết thúc thì sẽ sang Tuần phủ cầu hôn, xin cưới Tuần Nhị cô nương như hoa như ngọc làm thê tử cho Tam công tử. Nay bệ hạ lại ban cho mối hôn sự này, kế hoạch của Vương phi hoàn toàn thất bại.”
Ngân Hạnh khom lưng đứng trước giường, ánh mắt thiết tha mong đợi nhìn Từ Vân Tê: “Tuần Nhị cô nương kia và Tam công tử là thanh mai trúc mã, chắc chắn là tình sâu nghĩa nặng. Người xem, đã gần đến giờ Tý rồi mà Tam công tử vẫn chưa về đây, chẳng lẽ là không muốn vào động phòng?”
Từ Vân Tê vẫn chưa thích nghi với ánh sáng rực rỡ trong phòng, tầm mắt hơi mơ hồ. Nàng dụi mắt, quay sang thấy vành mắt Ngân Hạnh ngân ngấn nước mắt, bèn an ủi nàng ấy: “Sẽ không, bệ hạ tứ hôn, chắc chắn chàng ấy sẽ lộ diện. Hơn nữa dù chàng ấy không đến thì cũng chẳng sao.”
Giọng điệu của nàng vẫn bình thản lạnh nhạt.
Nhìn Từ Vân Tê yểu điệu động lòng người ngồi trên giường cưới, lại nhìn lướt qua hôn phòng quạnh quẽ, trong lòng Ngân Hạnh ùa lên nỗi chua xót.
Từ hôm nay vào Vương phủ này đã nghe nói Hi Vương phi bị bệnh, tiệc cưới trong phủ đều do Đại thiếu phu nhân Tạ thị lo liệu, toàn bộ tiệc cưới không thiếu long trọng nhưng không đủ vui vẻ. Gia đình bình thường thành thân, họ hàng trong dòng họ đều sẽ đến náo động phòng, dù kém cỏi đi nữa thì cũng sẽ có tiểu cô tử chưa xuất giá ra mặt tiếp khách.
Phủ Hi Vương lại hay lắm, đưa người ta vào động phòng rồi kết thúc buổi lễ, cô nương ngồi yên ở đây mà không một người hỏi han, bên ngoài phô trương chỉ để làm cho Hoàng đế xem, người trong phủ đều không thích hôn sự này.
Như thế đã đành, nay đã chờ gần hai canh giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của cô gia, thế mới khiến người ta lo âu bồn chồn.
Trên phố đồn đại, nhà chồng lạnh nhạt, Từ Vân Tê chưa bao giờ nói một tiếng oan ức. Nàng vẫn mỉm cười dịu dàng, ôn tồn khuyên nhủ nha hoàn: “Ngươi rót một ly trà cho ta uống trước đã, chúng ta cứ chờ một lát.”
Từ Vân Tê đang định xoa bóp cánh tay mỏi nhừ thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến từ dưới mái hiên hành lang. Bước chân vừa nhẹ vừa vững vàng, là bước chân của nam tử.
Từ Vân Tê nháy mắt với Ngân Hạnh, Ngân Hạnh hiểu ý, lặng lẽ lui sang một bên.
Từ Vân Tê nâng ngọc hốt* ngồi tại chỗ, chờ Bùi Mộc Hành tiến vào.
*Ngọc hốt: một tấm bảng hẹp dài làm bằng ngọc, trên bảng có khắc chữ, trong phim Trung Quốc cứ thấy quan lại vào triều thì sẽ cầm tấm bảng này đứng cúi đầu trước vua.
Lát sau, cánh cửa được đẩy ra, ánh đèn vàng nhạt chiếu vào phòng, hòa lẫn với ánh sáng màu đỏ trong phòng, quang cảnh chao đảo, một bóng dáng cao to bước vào.
Ngay sau đó là một cơn gió lạnh ập vào phòng, hơi ấm trong phòng thoáng chốc biến mất.
Nến đỏ lập lòe, mưa bụi càng nặng, gió chầm chậm thổi vào phòng, quấn lấy vạt áo thêu loan phượng màu xanh của Từ Vân Tê. Từ Vân Tê cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi rùng mình, ngọc hốt quay về phía người tới, đứng dậy hành lễ.
Bên tai truyền đến tiếng động rất nhỏ, một đôi giày màu đỏ đế đen thêu hoa văn đám mây đứng dưới rèm châu, chốc lát sau, tiếng gió bỗng nhỏ dần, cả phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Bước chân của người nọ dừng lại trong chớp mắt rồi chậm rãi tiến vào, quanh người mang theo hơi sương lạnh lẽo.
Từ Vân Tê nhẹ nhàng liếc nhìn.
Ánh sáng kiều diễm nơi góc tường chiếu lên gương mặt tuấn mỹ sắc bén của hắn để lại cái bóng tối tăm, đôi mắt sâu thẳm của hắn được ẩn giấu trong bóng tối, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lướt qua Từ Vân Tê, không hề dừng lại mà chỉ thản nhiên đáp lễ một cái, sau đó ngồi xuống ghế bành điêu khắc hoa văn chạm sơn dưới bình phong, lông mày và lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, lộ ra vẻ uể oải rất khó phát hiện.
Từ Vân Tê ra hiệu cho Ngân Hạnh châm trà cho Bùi Mộc Hành, lại bảo nàng ấy lui ra.
Đôi phu thê nhìn nhau mà không nói một lời, chốc lát sau vẫn không một ai lên tiếng nói chuyện.
Mày kiếm của Bùi Mộc Hành rủ xuống, làm như không thấy ly trà kia, ánh mắt lơ đễnh ngước lên, dừng lại trên ánh nến đung đưa, ngơ ngác trong chớp mắt.
Hắn đã sống trong căn phòng này hai mươi năm, giờ đây lại tràn ngập mùi hương xa lạ.
Đồ trang trí đều được đổi mới, đông thứ gian xa hoa thoải mái ban đầu giờ có thêm không ít vật dụng của nữ nhi gia, ví dụ như một bàn trang điểm bằng gỗ lim điêu khắc nạm đá quý, giường quý phi chồng chất đống hộp tử đàn chứa đồ cưới… Còn có gương mặt xa lạ rụt rè ngồi trên giường cưới… Bùi Mộc Hành xoa ấn đường đau đớn, nhắm mắt không nói một lời.
Bùi Mộc Hành không nói lời nào, Từ Vân Tê cũng không quan tâm, chỉ ôm ngọc hốt lặng lẽ ngủ gật một lát, mãi đến khi mơ màng nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của hắn truyền đến từ bên kia: “Nàng đã vào Vương phủ, sau này sẽ là con dâu của Hoàng gia, lời nói và việc làm đều đại biểu cho phủ Hi Vương chúng ta.”
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương, chỗ cổ tay áo lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên vân da rõ ràng, mi mắt cụp xuống, không thể thấy được cảm xúc của hắn.
Từ Vân Tê ngơ ngác nhìn hắn, tầm mắt dần dần trở nên tỉnh táo.
Bùi Mộc Hành vẫn không nhìn về phía nàng, giọng điệu dần dần trở nên trịnh trọng: “Ngày thường ta bận rộn công vụ, không rảnh bận tâm đến việc trong phủ. Công việc của hậu trạch nàng phải học cách lo liệu, nếu không biết chỗ nào thì có thể thỉnh giáo mẫu thân.” Dường như nhớ đến chuyện gì đó, hắn dừng lại trong chốc lát rồi bổ sung thêm: “Thư phòng của ta là nơi quan trọng, ngày thường nàng không được đến tiền viện tìm ta, có việc gì chỉ cần sai người truyền tin là được.”
Từ Vân Tê đã hiểu, hắn sợ nàng sẽ bám lấy hắn.
Nàng chậm rãi buông ngọc hốt, nhìn trượng phu mà mình vốn không quen biết, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng “vâng” này nhẹ bẫng như cơn gió lướt qua mặt hồ, nghe cứ như đang lẩm bẩm một mình.
Xưa nay Bùi Mộc Hành chưa bao giờ có tâm trạng thương hương tiếc ngọc, lúc này cũng không có phản ứng gì, chỉ nói tiếp: “Ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, đoan chính giữ lễ, bên ngoài chú ý lời ăn tiếng nói, không được kiêu ngạo nóng nảy, phu thê một thể, mọi hành vi cử chỉ của nàng đều đại biểu cho thể diện của ta. Nàng hiểu chưa?”
Đây là đặt ra ba điều quy ước với nàng.
Từ Vân Tê hiểu rất rõ, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn về phía hắn, gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi.”
Thấy nàng trả lời dứt khoát, cảm giác bực bội trong lòng Bùi Mộc Hành mới tan biến đôi chút. Cánh tay thon dài của hắn buông xuống, ngón tay cầm chén trà màu thiên thanh, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới lơ đễnh mở mắt, nhìn về phía nàng: “Còn nàng thì sao? Nếu có yêu cầu gì, có thể nói rõ ràng trước.”
Không quan tâm tối hôm ấy nàng cố ý hay vô tình, nếu đã thành thân thì cũng nên cho nàng sự tôn trọng vốn có. Hắn có thể lập quy củ, nàng cũng có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Tầm mắt của hai người đối diện với nhau giữa ánh nến mông lung, như đang giao chiến, không ai rơi xuống hạ phong.
Từ Vân Tê không tài nào nghĩ ra mình có mong đợi vì về phu quân trên danh nghĩa này, bèn lắc đầu: “Ta không có.”
Bùi Mộc Hành dời tầm mắt, không tiếp tục nhiều lời.
Im lặng thật lâu, hắn đứng dậy nói: “Ta còn công việc quan trọng, nàng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Sau đó, vóc dáng cao lớn của hắn lướt qua rèm châu, tiến về phía tây thứ gian.
Từ Vân Tê im lặng nhìn rèm châu đung đưa, không nói một lời.
Trong lòng hắn không thích nàng, tất nhiên là không có hứng thú viên phòng, Từ Vân Tê cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Ngân Hạnh tức giận vào phòng, vừa hầu hạ Từ Vân Tê thay quần áo rửa mặt, vừa nói bằng giọng điệu bất bình: “Còn tưởng cuối cùng cũng chờ được cô gia viên phòng, không ngờ lại bị lập quy củ một phen. Chẳng lẽ hắn cho rằng chúng ta thích làm con dâu Hoàng gia này lắm chắc…”
Ngân Hạnh còn chưa nói hết câu thì đã bị Từ Vân Tê ngăn cản bằng ánh mắt. Nàng nhẹ nhàng lau tay bằng khăn, an ủi nha hoàn: “Không viên phòng cũng có cái tốt của không viên phòng, chuyện này nên để nước chảy thành sông.”
Ngân Hạnh đỡ Từ Vân Tê xuyên qua từng tầng màn che, đưa nàng đến bên hỷ sàng trống rỗng, khẽ than thở: “Sẽ có ngày nước chảy thành sông sao?”
Từ Vân Tê ngẩn người, chỉ cười chứ không trả lời. Gió đêm thổi tan vẻ nhu hòa trong mắt nàng, chỉ còn lại sự lạnh nhạt hờ hững dưới đáy mắt.
Trong lòng Bùi Mộc Hành đã có người thương, nàng cũng có kế hoạch của riêng mình. Hai người vốn không liên quan đến nhau lại bị lão Hoàng đế cưỡng ép ghép đôi với nhau, có thể nói là hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro