Chương 12
2024-09-07 22:31:32
Lý thị lại lần nữa quan sát Từ Vân Tê. Từ Vân Tê lúc nào cũng mỉm cười, trông có vẻ rất dễ bắt nạt.
Thật đúng là đồ ngốc, nàng ấy đang ghen ghét mà nàng cũng không biết.
Lý thị có cảm giác như đánh vào bông vải, trái lại mất hết hứng thú, bèn thân thiết ôm cánh tay Từ Vân Tê: “Được rồi, thế thì lần sau muội ra ngoài nhớ báo trước cho ta một tiếng.”
Quan hệ vô hình trung trở nên gần gũi hơn.
Lý thị thầm nghĩ, Tạ thị kia cứ vênh mặt, chê nàng ấy là vợ của thứ tử nên ngày thường không thích giao thiệp với nàng ấy, thế thì nàng ấy sẽ giao hảo với Từ Vân Tê. Nghĩ vậy, nàng ấy không khỏi mỉm cười thật lòng hơn khi nhìn Từ Vân Tê.
Thực ra Từ Vân Tê không quen làm hành động thân mật như thế này với người khác: “Nhị tẩu, tẩu ôm chặt khiến ta hơi đau.”
Thấy dáng vẻ mềm mại của Từ Vân Tê, Lý thị không hề nghi ngờ, vội buông nàng ra: “Đều do ta vui sướng quá.”
Tạ thị giao dự toán chi phí tháng này cho Hi Vương phi, sau đó thản nhiên liếc nhìn Lý thị và Từ Vân Tê, không nói một lời.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo giòn giã truyền đến từ ngoài rèm châu, ngay sau đó một hình bóng yểu điệu thướt tha tiến vào phòng.
“Mẫu thân, mẫu thân, bên ngoài đang có náo nhiệt lớn lắm.”
Ánh mắt của mọi người đều bị nàng ấy thu hút.
Từ Vân Tê nhận ra người đến. Nàng ấy mặc một bộ váy màu hồng hải đường, khoác một chiếc áo ngắn da hươu màu đỏ thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, dáng vẻ trong sáng đáng yêu, đích thực là ngây thơ hồn nhiên, ấy là Bùi Mộc San – muội muội cùng mẹ của Bùi Mộc Hành. Bùi Mộc San nhảy nhót vào phòng, chạy đến bên giường La Hán, ôm chầm cánh tay Hi Vương phi: “Mẫu thân, ta muốn rời phủ xem náo nhiệt.”
Hi Vương phi bị nữ nhi lắc lư, suýt nữa làm rơi sổ sách trên tay. Tạ thị âm thầm tiếp nhận, im lặng lùi sang một bên.
Hi Vương phi đau đầu nhìn nữ nhi: “Náo nhiệt gì thế?”
Vẻ mặt Bùi Mộc San rạng rỡ: “Có người gõ trống Đăng Văn. Dưới sự cai trị của Hoàng tổ phụ, triều chính trong sạch, đã nhiều năm rồi trống Đăng Văn chưa bị gõ vang, hôm nay lại vang lên ầm ầm. Hàn tỷ tỷ cách vách cũng ra ngoài xem náo nhiệt, người cho con đi đi.”
Gõ trống Đăng Văn là chuyện lớn, có thể thấy được trong triều lại sắp nổi lên sóng gió.
Tuy rằng Hi Vương phi không hỏi han thế sự nhưng cũng biết mức độ quan trọng của sự việc, khẽ quát nữ nhi một tiếng: “Con không được đi, ở yên trong nhà.”
Bùi Mộc San lại năn nỉ mấy lần, Hi Vương phi vẫn thờ ơ, tiếp tục xem sổ sách cùng Tạ thị. Bùi Mộc San đành phải tức giận lùi lại, chợt ngước mắt lên thấy Từ Vân Tê, sắc mặt thoáng chốc sáng ngời: “Tam tẩu!”
Từ Vân Tê mờ mịt nhìn thiếu nữ xông tới như một cơn lốc. Cánh tay của nàng lại bị người khác ôm thật chặt, thiếu nữ vẻ mặt ngoan ngoãn, lại tò mò nghiêng đầu lên vai nàng: “Lễ kính trà lần trước, ta vừa gặp đã thích tam tẩu rồi, hôm ấy ta định đi tìm tẩu để trò chuyện, tiếc rằng mẫu thân không cho, còn đưa ta về nhà ngoại. Xem đi, cuối cùng ta cũng được về rồi.”
Từ Vân Tê vẫn đang ngây người, Bùi Mộc San đã đứng dậy, chăm chú nhìn nàng: “Sao lại có người xinh đẹp nhường này thế nhỉ? Trước kia ta cứ nghĩ Tuần tỷ tỷ đã xinh đẹp lắm rồi, không ngờ tẩu tử mới đến còn xinh đẹp hơn tỷ ấy. Ừm, khuôn mặt của tỷ tỷ đẹp quá, làn da vừa mịn vừa mềm, khí sắc càng tốt, vừa thấy đã biết là không rành thế sự, trong lòng không có tạp niệm. Ôi chao, vóc dáng của tẩu tẩu cũng cao nữa, cao hơn ta nửa cái đầu, người xinh đẹp nhường này, chẳng trách lại được Hoàng tổ phụ lựa chọn làm tức phụ cho ca ca của ta…”
Hi Vương phi nghe không nổi nữa, bèn hắng giọng thật mạnh.
Bùi Mộc San lại đắm chìm trong sắc đẹp của Từ Vân Tê, có tai như điếc.
Thấy Từ Vân Tê bị làm cho vẻ mặt mờ mịt, Lý thị âm thầm ghé vào tai nàng giải thích: “Ngũ muội muội vừa thấy người xinh đẹp thì không nhấc chân lên nổi…”
Từ Vân Tê đã hiểu, Bùi Mộc San nhìn mặt nói chuyện.
Bùi Mộc Hành ít nói ít cười, không ngờ muội muội của hắn lại ầm ĩ cỡ này.
Từ Vân Tê cũng hào phóng trả lời: “Nếu ngũ muội muội không chê thì có thể đến tìm ta chơi bất cứ lúc nào.”
Bùi Mộc San càng vui vẻ, cứ thế chen vào giữa Từ Vân Tê và Lý thị, đẩy Lý thị sang một bên.
Từ Vân Tê bị Bùi Mộc San bám theo, bữa trưa cũng dùng ở Cẩm Hòa đường. Đến buổi chiều, Hi Vương phi giữ nữ nhi lại bên cạnh mình, cuối cùng Từ Vân Tê cũng có thể thoát thân, trở về Thanh Huy viên, Ngân Hạnh hào hứng giải thích với nàng: “Nô tỳ mới hỏi thăm một lần, Ngũ tiểu thư của quý phủ cũng rất nổi tiếng, nghe nói có lần nàng ấy đang đi dạo cửa hàng ở chợ phía tây, bắt gặp một người Tây Vực tóc vàng mắt xanh thì lập tức bị chùn chân, khăng khăng đòi mời người nọ đến quý phủ làm khách. Tiếc rằng người nọ không hiểu ngôn ngữ Trung Nguyên, còn tưởng Ngũ tiểu thư định cướp bóc nên hoảng sợ chạy tứ tung. Sau này Tam gia của chúng ta nghe tin chạy đến, mắng Ngũ tiểu thư một trận rồi mới dẫn về phủ.”
“Trên phố đồn đãi, may mà nam tử tuấn mỹ nhất Kinh thành sinh ra ở Hi Vương phi, ngày thường Ngũ tiểu thư ngắm ca ca bổ mắt nên không đến nỗi chú ý người ngoài, không thì e rằng khó có thể yên ổn…”
Từ Vân Tê chỉ nghe một chút như tin đồn thú vị, nghe xong rồi quên.
Nàng vòng qua đông thứ gian, ngả người lên giường La Hán nghỉ ngơi một lát. Chợt hoảng hốt cảm thấy có người lắc lư thân thể của nàng: “Cô nương, cô nương, người mau xem đây là cái gì?”
Từ Vân Tê mơ màng mở mắt ra, dưới ánh mặt trời chói chang, sắc màu lộng lẫy đẹp mắt đang di chuyển trước mắt mình như sóng nước, Từ Vân Tê không khỏi ngây người.
“Đây là cái gì?”
Ngân Hạnh vui sướng trả lời: “Đây là tấm da mà Tam gia mới sai người đưa về, nô tỳ đã hỏi đi hỏi lại rồi, thứ này là cho người!”
Từ Vân Tê giật mình, lúc này mới ngồi dậy trên giường La Hán, quan sát tấm da trước mắt.
Đây là một tấm lông vũ khổng tước lung linh rực rỡ, đường may rất nhỏ, lông đuôi đung đưa trông vô cùng sống động, vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ.
Trần ma ma cũng theo Ngân Hạnh vào phòng, cười giải thích: “Bẩm thiếu phu nhân, thứ này là do Tam gia đặc biệt tìm kiếm trên thị trường cho người. Ngài ấy ra lệnh cho lão nô giao cho người, nói rằng mùa đông trời lạnh, người có thể làm một chiếc áo da thật dày, ngày thường ra ngoài sẽ không bị đông lạnh.”
Trên thực tế, Bùi Mộc Hành chỉ giao cho cấp dưới tấm da đẹp nhất mà mình mua cho Từ Vân Tê, những lời còn lại đều do Trần ma ma bịa đặt, mục đích là để tăng tiến tình cảm cho hai vị chủ tử.
Từ Vân Tê không hiểu ra sao, không tin Bùi Mộc Hành sẽ làm chuyện như vậy. Thấy nàng không tin, Trần ma ma thậm chí cho nàng xem bằng chứng chi tiền trong nhà kho: “Thứ này được chi trả bằng tiền riêng của Tam gia, trên này còn có con dấu của Tam gia.”
Ngân Hạnh nhìn thoáng qua, ước chừng 3000 lượng bạc, không khỏi hít hà một hơi.
Hào phóng cỡ này, ngược lại càng khiến Từ Vân Tê nghi ngờ. Nàng trái lo phải nghĩ, mãi không hiểu vì sao Bùi Mộc Hành lại hành động như vậy, cuối cùng kết luận là hắn bị trưởng bối nhắc nhở.
Đèn hoa dập tắt, Từ Vân Tê đã sớm quấn chăn bông lên giường nghỉ ngơi. Nhìn Từ Vân Tê ngủ một mình trên chiếc bạt bộ thật to, Ngân Hạnh thở dài trong lòng, khẽ đẩy chủ nhân vừa nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Cô nương của ta ơi, có qua có lại mới toại lòng nhau, cô gia bỏ ra một khoản tiền lớn mua tấm da cho người, có phải người cũng nên đáp lại chút gì đó không?”
Thực tế, Từ Vân Tê cũng đang suy nghĩ chuyện này. Lúc trước nàng thờ ơ là vì ngay đêm động phòng, Bùi Mộc Hành đã chủ động đưa ra ba điều quy ước, nàng chỉ cho rằng trong lòng Bùi Mộc Hành đã có người khác, nay hắn chịu thua trước, nàng cũng không cần làm ra vẻ nữa, phu thê cũng không thể tiếp tục lạnh nhạt như trước kia.
“Nhưng, ta có thứ gì xứng đáng để tặng chàng ấy chứ?”
Thứ nhất, nàng không có tiền tiêu xài, thứ hai, nàng không biết may vá, chỉ có một tay nghề… Ừm, cũng không thể mong chờ Bùi Mộc Hành bị bệnh chứ nhỉ.
Tròng mắt Ngân Hạnh xoay tròn, không lâu sau đã nghĩ ra một ý: “Năm năm trước, hồi chúc thọ lão gia tử nhà chúng ta, chẳng phải người từng làm một hộp dược cao* Cửu Cửu Triêu Dương hay sao? Dược cao ấy có thể tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, tặng cô gia là tốt nhất.”
*Dược cao (药糕): Bánh ngọt bỏ thêm dược liệu, là một loại dược thiện, mặc dù đồng âm với thuốc mỡ (dược cao/药膏) nhưng là hai loại khác nhau, loại này ăn được còn thuốc mỡ không ăn được.
Nghe thấy bốn chữ “Cửu Cửu Triêu Dương”, Từ Vân Tê không khỏi lộ vẻ xấu hổ.
Loại dược cao này phù hợp cho nam nhân dùng nhất. Người già có thể chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, còn nam nhân trẻ tuổi thì có tác dụng tráng dương.
Từ Vân Tê không thể bình tĩnh tặng loại dược thiện này cho Bùi Mộc Hành. Nàng thay đổi đơn thuốc, hôm sau tự tay làm một chiếc bánh kiện tỳ dưỡng sinh rồi giao cho Trần quản gia. Trần quản gia ra lệnh cho ám vệ nhanh chóng đưa vào hoàng cung, không được chậm trễ.
Thật đúng là đồ ngốc, nàng ấy đang ghen ghét mà nàng cũng không biết.
Lý thị có cảm giác như đánh vào bông vải, trái lại mất hết hứng thú, bèn thân thiết ôm cánh tay Từ Vân Tê: “Được rồi, thế thì lần sau muội ra ngoài nhớ báo trước cho ta một tiếng.”
Quan hệ vô hình trung trở nên gần gũi hơn.
Lý thị thầm nghĩ, Tạ thị kia cứ vênh mặt, chê nàng ấy là vợ của thứ tử nên ngày thường không thích giao thiệp với nàng ấy, thế thì nàng ấy sẽ giao hảo với Từ Vân Tê. Nghĩ vậy, nàng ấy không khỏi mỉm cười thật lòng hơn khi nhìn Từ Vân Tê.
Thực ra Từ Vân Tê không quen làm hành động thân mật như thế này với người khác: “Nhị tẩu, tẩu ôm chặt khiến ta hơi đau.”
Thấy dáng vẻ mềm mại của Từ Vân Tê, Lý thị không hề nghi ngờ, vội buông nàng ra: “Đều do ta vui sướng quá.”
Tạ thị giao dự toán chi phí tháng này cho Hi Vương phi, sau đó thản nhiên liếc nhìn Lý thị và Từ Vân Tê, không nói một lời.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo giòn giã truyền đến từ ngoài rèm châu, ngay sau đó một hình bóng yểu điệu thướt tha tiến vào phòng.
“Mẫu thân, mẫu thân, bên ngoài đang có náo nhiệt lớn lắm.”
Ánh mắt của mọi người đều bị nàng ấy thu hút.
Từ Vân Tê nhận ra người đến. Nàng ấy mặc một bộ váy màu hồng hải đường, khoác một chiếc áo ngắn da hươu màu đỏ thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, dáng vẻ trong sáng đáng yêu, đích thực là ngây thơ hồn nhiên, ấy là Bùi Mộc San – muội muội cùng mẹ của Bùi Mộc Hành. Bùi Mộc San nhảy nhót vào phòng, chạy đến bên giường La Hán, ôm chầm cánh tay Hi Vương phi: “Mẫu thân, ta muốn rời phủ xem náo nhiệt.”
Hi Vương phi bị nữ nhi lắc lư, suýt nữa làm rơi sổ sách trên tay. Tạ thị âm thầm tiếp nhận, im lặng lùi sang một bên.
Hi Vương phi đau đầu nhìn nữ nhi: “Náo nhiệt gì thế?”
Vẻ mặt Bùi Mộc San rạng rỡ: “Có người gõ trống Đăng Văn. Dưới sự cai trị của Hoàng tổ phụ, triều chính trong sạch, đã nhiều năm rồi trống Đăng Văn chưa bị gõ vang, hôm nay lại vang lên ầm ầm. Hàn tỷ tỷ cách vách cũng ra ngoài xem náo nhiệt, người cho con đi đi.”
Gõ trống Đăng Văn là chuyện lớn, có thể thấy được trong triều lại sắp nổi lên sóng gió.
Tuy rằng Hi Vương phi không hỏi han thế sự nhưng cũng biết mức độ quan trọng của sự việc, khẽ quát nữ nhi một tiếng: “Con không được đi, ở yên trong nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Mộc San lại năn nỉ mấy lần, Hi Vương phi vẫn thờ ơ, tiếp tục xem sổ sách cùng Tạ thị. Bùi Mộc San đành phải tức giận lùi lại, chợt ngước mắt lên thấy Từ Vân Tê, sắc mặt thoáng chốc sáng ngời: “Tam tẩu!”
Từ Vân Tê mờ mịt nhìn thiếu nữ xông tới như một cơn lốc. Cánh tay của nàng lại bị người khác ôm thật chặt, thiếu nữ vẻ mặt ngoan ngoãn, lại tò mò nghiêng đầu lên vai nàng: “Lễ kính trà lần trước, ta vừa gặp đã thích tam tẩu rồi, hôm ấy ta định đi tìm tẩu để trò chuyện, tiếc rằng mẫu thân không cho, còn đưa ta về nhà ngoại. Xem đi, cuối cùng ta cũng được về rồi.”
Từ Vân Tê vẫn đang ngây người, Bùi Mộc San đã đứng dậy, chăm chú nhìn nàng: “Sao lại có người xinh đẹp nhường này thế nhỉ? Trước kia ta cứ nghĩ Tuần tỷ tỷ đã xinh đẹp lắm rồi, không ngờ tẩu tử mới đến còn xinh đẹp hơn tỷ ấy. Ừm, khuôn mặt của tỷ tỷ đẹp quá, làn da vừa mịn vừa mềm, khí sắc càng tốt, vừa thấy đã biết là không rành thế sự, trong lòng không có tạp niệm. Ôi chao, vóc dáng của tẩu tẩu cũng cao nữa, cao hơn ta nửa cái đầu, người xinh đẹp nhường này, chẳng trách lại được Hoàng tổ phụ lựa chọn làm tức phụ cho ca ca của ta…”
Hi Vương phi nghe không nổi nữa, bèn hắng giọng thật mạnh.
Bùi Mộc San lại đắm chìm trong sắc đẹp của Từ Vân Tê, có tai như điếc.
Thấy Từ Vân Tê bị làm cho vẻ mặt mờ mịt, Lý thị âm thầm ghé vào tai nàng giải thích: “Ngũ muội muội vừa thấy người xinh đẹp thì không nhấc chân lên nổi…”
Từ Vân Tê đã hiểu, Bùi Mộc San nhìn mặt nói chuyện.
Bùi Mộc Hành ít nói ít cười, không ngờ muội muội của hắn lại ầm ĩ cỡ này.
Từ Vân Tê cũng hào phóng trả lời: “Nếu ngũ muội muội không chê thì có thể đến tìm ta chơi bất cứ lúc nào.”
Bùi Mộc San càng vui vẻ, cứ thế chen vào giữa Từ Vân Tê và Lý thị, đẩy Lý thị sang một bên.
Từ Vân Tê bị Bùi Mộc San bám theo, bữa trưa cũng dùng ở Cẩm Hòa đường. Đến buổi chiều, Hi Vương phi giữ nữ nhi lại bên cạnh mình, cuối cùng Từ Vân Tê cũng có thể thoát thân, trở về Thanh Huy viên, Ngân Hạnh hào hứng giải thích với nàng: “Nô tỳ mới hỏi thăm một lần, Ngũ tiểu thư của quý phủ cũng rất nổi tiếng, nghe nói có lần nàng ấy đang đi dạo cửa hàng ở chợ phía tây, bắt gặp một người Tây Vực tóc vàng mắt xanh thì lập tức bị chùn chân, khăng khăng đòi mời người nọ đến quý phủ làm khách. Tiếc rằng người nọ không hiểu ngôn ngữ Trung Nguyên, còn tưởng Ngũ tiểu thư định cướp bóc nên hoảng sợ chạy tứ tung. Sau này Tam gia của chúng ta nghe tin chạy đến, mắng Ngũ tiểu thư một trận rồi mới dẫn về phủ.”
“Trên phố đồn đãi, may mà nam tử tuấn mỹ nhất Kinh thành sinh ra ở Hi Vương phi, ngày thường Ngũ tiểu thư ngắm ca ca bổ mắt nên không đến nỗi chú ý người ngoài, không thì e rằng khó có thể yên ổn…”
Từ Vân Tê chỉ nghe một chút như tin đồn thú vị, nghe xong rồi quên.
Nàng vòng qua đông thứ gian, ngả người lên giường La Hán nghỉ ngơi một lát. Chợt hoảng hốt cảm thấy có người lắc lư thân thể của nàng: “Cô nương, cô nương, người mau xem đây là cái gì?”
Từ Vân Tê mơ màng mở mắt ra, dưới ánh mặt trời chói chang, sắc màu lộng lẫy đẹp mắt đang di chuyển trước mắt mình như sóng nước, Từ Vân Tê không khỏi ngây người.
“Đây là cái gì?”
Ngân Hạnh vui sướng trả lời: “Đây là tấm da mà Tam gia mới sai người đưa về, nô tỳ đã hỏi đi hỏi lại rồi, thứ này là cho người!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Vân Tê giật mình, lúc này mới ngồi dậy trên giường La Hán, quan sát tấm da trước mắt.
Đây là một tấm lông vũ khổng tước lung linh rực rỡ, đường may rất nhỏ, lông đuôi đung đưa trông vô cùng sống động, vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ.
Trần ma ma cũng theo Ngân Hạnh vào phòng, cười giải thích: “Bẩm thiếu phu nhân, thứ này là do Tam gia đặc biệt tìm kiếm trên thị trường cho người. Ngài ấy ra lệnh cho lão nô giao cho người, nói rằng mùa đông trời lạnh, người có thể làm một chiếc áo da thật dày, ngày thường ra ngoài sẽ không bị đông lạnh.”
Trên thực tế, Bùi Mộc Hành chỉ giao cho cấp dưới tấm da đẹp nhất mà mình mua cho Từ Vân Tê, những lời còn lại đều do Trần ma ma bịa đặt, mục đích là để tăng tiến tình cảm cho hai vị chủ tử.
Từ Vân Tê không hiểu ra sao, không tin Bùi Mộc Hành sẽ làm chuyện như vậy. Thấy nàng không tin, Trần ma ma thậm chí cho nàng xem bằng chứng chi tiền trong nhà kho: “Thứ này được chi trả bằng tiền riêng của Tam gia, trên này còn có con dấu của Tam gia.”
Ngân Hạnh nhìn thoáng qua, ước chừng 3000 lượng bạc, không khỏi hít hà một hơi.
Hào phóng cỡ này, ngược lại càng khiến Từ Vân Tê nghi ngờ. Nàng trái lo phải nghĩ, mãi không hiểu vì sao Bùi Mộc Hành lại hành động như vậy, cuối cùng kết luận là hắn bị trưởng bối nhắc nhở.
Đèn hoa dập tắt, Từ Vân Tê đã sớm quấn chăn bông lên giường nghỉ ngơi. Nhìn Từ Vân Tê ngủ một mình trên chiếc bạt bộ thật to, Ngân Hạnh thở dài trong lòng, khẽ đẩy chủ nhân vừa nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Cô nương của ta ơi, có qua có lại mới toại lòng nhau, cô gia bỏ ra một khoản tiền lớn mua tấm da cho người, có phải người cũng nên đáp lại chút gì đó không?”
Thực tế, Từ Vân Tê cũng đang suy nghĩ chuyện này. Lúc trước nàng thờ ơ là vì ngay đêm động phòng, Bùi Mộc Hành đã chủ động đưa ra ba điều quy ước, nàng chỉ cho rằng trong lòng Bùi Mộc Hành đã có người khác, nay hắn chịu thua trước, nàng cũng không cần làm ra vẻ nữa, phu thê cũng không thể tiếp tục lạnh nhạt như trước kia.
“Nhưng, ta có thứ gì xứng đáng để tặng chàng ấy chứ?”
Thứ nhất, nàng không có tiền tiêu xài, thứ hai, nàng không biết may vá, chỉ có một tay nghề… Ừm, cũng không thể mong chờ Bùi Mộc Hành bị bệnh chứ nhỉ.
Tròng mắt Ngân Hạnh xoay tròn, không lâu sau đã nghĩ ra một ý: “Năm năm trước, hồi chúc thọ lão gia tử nhà chúng ta, chẳng phải người từng làm một hộp dược cao* Cửu Cửu Triêu Dương hay sao? Dược cao ấy có thể tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, tặng cô gia là tốt nhất.”
*Dược cao (药糕): Bánh ngọt bỏ thêm dược liệu, là một loại dược thiện, mặc dù đồng âm với thuốc mỡ (dược cao/药膏) nhưng là hai loại khác nhau, loại này ăn được còn thuốc mỡ không ăn được.
Nghe thấy bốn chữ “Cửu Cửu Triêu Dương”, Từ Vân Tê không khỏi lộ vẻ xấu hổ.
Loại dược cao này phù hợp cho nam nhân dùng nhất. Người già có thể chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, còn nam nhân trẻ tuổi thì có tác dụng tráng dương.
Từ Vân Tê không thể bình tĩnh tặng loại dược thiện này cho Bùi Mộc Hành. Nàng thay đổi đơn thuốc, hôm sau tự tay làm một chiếc bánh kiện tỳ dưỡng sinh rồi giao cho Trần quản gia. Trần quản gia ra lệnh cho ám vệ nhanh chóng đưa vào hoàng cung, không được chậm trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro