Chương 15
2024-09-07 22:31:32
Bùi Mộc Hành lập tức biết mình không thể trốn tránh, đành phải hít sâu một hơi, tiến lên mở hộp ra, cầm lá thư trong hộp, trên thư viết mấy chữ “Thập nhị tử Bùi Tuần khải tấu”. Xưa nay Bùi Mộc Hành giao hảo với thập nhị thúc, đọc sách săn bắn đều do thập nhị thúc dạy dỗ, cho nên vô cùng quen thuộc với chữ viết của y.
Bùi Mộc Hành lại lần nữa nhìn Hoàng đế, sắc mặt Hoàng đế vẫn không thay đổi, thân hình gầy gò cứ ủ rũ ngồi trên ngự tháp, chờ Bùi Mộc Hành đọc thư.
Bùi Mộc Hành dùng đầu ngón tay làm tan chảy phong sáp, lấy lá thư ra chăm chú đọc trong chốc lát, hơn ngàn chữ lưu loát trình bày mạch lạc vụ án Trần Minh Sơn từ đầu đến cuối. Bùi Mộc Hành đọc không bỏ sót một chữ.
“Thần khấu thỉnh phụ hoàng thánh an:
Nhận được sự tin cậy của bệ hạ, ủy thác trọng trách cho thần, thần hết lòng hết sức, một ngày cũng không dám lười biếng, điều tra cẩn thận từng chi tiết, tốn thời gian hai mươi ngày, cuối cùng cũng điều tra được manh mối của vụ án này…”
Suốt lá thư, Bùi Tuần không nhắc đến Thái tử một chữ, lại đính kèm một tấm văn thư bằng chứng ở cuối thư, bằng chứng viết là bản chép tay Thái tử bày mưu cho Trần Minh Sơn đầu cơ trục lợi lương thực, trên thư cũng có tư tín của Thái tử.
Thấy tờ bằng chứng này, sắc mặt Bùi Mộc Hành trầm xuống. Hắn nhẹ nhàng giao hai vật này cho Hoàng đế.
Dường như đã sớm đoán được kết quả này, vẻ mặt của Hoàng đế chỉ còn lại mỏi mệt.
Ý của Bùi Tuần rất đơn giản, có muốn xử lý Thái tử hay không, đều phải xem suy nghĩ của Hoàng đế.
Bùi Mộc Hành không thể không bội phục tâm tư nhạy bén của thập nhị thúc. Bởi vì hiện tại y đang “bị thương” nên phải ở lại Thông châu dưỡng thương, tránh thoát vòng xoáy trong triều đình, lại ném củ khoai bỏng tay cho Hoàng đế, bản thân mình không làm kẻ ác. Bản lĩnh cỡ này, trong triều không ai sánh bằng.
Chỉ có điều thập nhị thúc giấu được đầu, hắn lại coi như lộ đuôi.
Hắn không thể trốn thoát.
Quả nhiên, Hoàng đế đặt tay lên lá thư, đôi mắt quắc thước bỗng nhìn chằm chằm vào Bùi Mộc Hành. Khi thấy rõ gương mặt của hắn, đôi mắt ông ta hoảng hốt như đang nhìn người khác xuyên qua hắn, vẻ mặt vừa nặng nề vừa tỉnh ngộ.
“Hành Nhi, con nói xem trẫm nên xử lý Thái tử thế nào?”
Bùi Mộc Hành lập tức quỳ xuống.
Thấy Bùi Mộc Hành không nói một lời, Hoàng đế bỗng cười lạnh, chậm rãi đỡ bàn đứng dậy, thong thả bước đến cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ. Nơi xa, bậc thang bạch ngọc của Phụng Thiên điện kéo dài đến tận Ngọ môn, nơi ấy sương khói mịt mờ, bóng người trùng điệp, quan sát lâu thì đôi mắt cũng mơ hồ theo, cứ như thể tiếng người ồn ào sắp hội tụ thành sóng gió động trời, liên tục va đập vào cổng thành.
“Dân chúng của mười bốn châu biên quan đang vất vả đội tuyết di cư mà vẫn khó trốn thoát, mười vạn tướng sĩ từ Du Lâm đến Tuyên Phủ không sợ giá lạnh, đang chiến đấu đẫm máu với Đại Ngột. Quốc gia đại sự, tại tự dữ nhung*, ngay tại thời điểm mấu chốt này, Thái tử không bận tâm đến sự an nguy của giang sơn mà chỉ lo cho tư dục của bản thân, cướp đoạt cán cân chính quyền, mưu đồ tư lợi, hạng người này có xứng làm chủ nhân của giang sơn không?”
*Quốc gia đại sự, tại tự dữ nhung: xuất sứ từ [Tả Truyện – Thành Công Thập Nhị Niên], có nghĩa “chuyện đại sự quốc gia bao gồm cúng tế (tự) và lực lượng quân sự (nhung)”.
Giọng nói của lão nhân gia trầm thấp, tựa như dây đàn đã lâu chưa được khảy, tiếng đàn phát ra dần dần vang vọng trong đông phối điện.
Khói trắng lượn lờ trong Ngự thư phòng, không một ai trả lời ông ta, âm thanh duy nhất đáp lại ông ta có lẽ là tiếng khóc của Thái tử thấp thoáng truyền vào từ bên ngoài chính điện.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế ngoảnh đầu nhìn tôn nhi đang quỳ thẳng sống lưng, nhấn mạnh hỏi lại: “Hành Nhi, con nói xem có đúng không?”
Bùi Mộc Hành xê dịch đầu gối quay về phía Hoàng đế, quỳ lạy một lần rồi nói: “Mong bệ hạ hãy tha tội vọng nghị của tôn nhi.”
Lần này Hoàng đế không khoan dung như trước kia, mà vung phất trần trong tay, ánh mắt sâu thẳm: “Con cứ nói cho trẫm nghe trước đã.”
Gió lạnh chợt nổi lên, thổi bay hai dãy đèn cung đình hai bên cứ chao đảo liên tục. Sắc trời càng tối, chiếu lên đôi mắt của Bùi Mộc Hành như hồ nước tối om, sâu không thấy đáy. Hắn trầm ngâm một lát, dường như đã hạ quyết tâm, lai lạy thêm lần nữa.
“Thần cho rằng, lúc này không phù hợp để bệ hạ tuyên bố tội trạng của Thái tử trước công chúng.”
“Vì sao?” Hoàng đế khoanh tay sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn.
Bùi Mộc Hành ngước mắt đối diện với ông ta, hốc mắt thậm chí hiện lên màu đỏ thẫm: “Tâu bệ hạ, biên quan sắp bùng nổ đại chiến, tâm tư của tướng sĩ bị dao động, không phù hợp để thay đổi Trữ quân, đây là thứ nhất. Thứ hai, Thái tử điện hạ được lập làm Trữ quân từ năm 10 tuổi, đến nay đã hơn 30 năm trời, căn cơ của ngài ấy trong triều đình rất vững vàng, được nhiều người ủng hộ, một khi Thái tử gặp nạn, triều đình sẽ rung chuyển bất an, các đảng phái đấu đá lẫn nhau, ngài đã từng tưởng tượng hậu quả chưa?”
“Cho nên, thần liều chết tiến gián, khẩn cầu bệ hạ hãy áp chế chuyện thay đổi Trữ quân vì giang sơn xã tắc, vì sự an nguy của dân chúng.”
Sống lưng cao gầy nhô lên, vầng trán trắng muốt như ngọc chạm vào sàn nhà, từng câu từng chữ vang dội.
Ngự thư phòng yên tĩnh đến thần kỳ, ngay cả hô hấp của Hoàng đế cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió lạnh lẽo xuyên qua bên tai, dừng lại ở sổ gấp đặt trên bàn Ngự thư phòng, phát ra tiếng vang xào xạc.
Nhìn tôn nhi đã không thể chỉ dùng cụm trí tuệ vô song để miêu tả được, Hoàng đế im lặng thật lâu không lên tiếng.
Nửa canh giờ sau, hơn mười vị triều thần từ tam phẩm trở lên đã phụng mệnh tiến vào Phụng Thiên điện, chưa đến mái hiên hành lang thì đã nghe thấy tiếng nổi trận lôi đình của Hoàng đế truyền ra từ trong điện.
“Văn võ cả triều không một ai dám biện bạch thay Thái tử, ngay cả nhạc phụ của nó cũng im lìm không nói một lời, thế mà nhãi ranh nhà ngươi lại dám khoác loác trước mặt trẫm, nói nó chỉ mắc tội giám sát không nghiêm, không cho trẫm xử lý Thái tử. Đúng, không sai, nó đã ngồi trên ghế Thái tử 30 năm, chẳng lẽ thiệt thòi nhiều lắm? Ngươi quả thực gan lớn bằng trời! Người đâu, lôi tên vô liêm sỉ không biết tốt xấu này xuống, trượng trách ba mươi bản.”
“Lại đưa Thái tử về Đông Cung, để nó bế môn tư quá…”
Nghe thấy bốn chữ “bế môn tư quá”, bước chân của Tần Vương chao đảo một lát, suýt nữa thì ngã xuống.
Chỉ bế môn tư quá thôi ư?
…
Trận đại tuyết cuối cùng trước thềm trừ tịch đã bao trùm khắp Kinh thành trong lúc không ai chú ý.
Bùi Mộc Hành bị khiêng về phủ Hi Vương, cả người đầy máu.
Hoàng cung đã sớm truyền tin, phu thê Hi Vương và đám người Từ Vân Tê đều nôn nóng chờ trên hành lang.
Thấy nhi tử bị đánh đến nỗi hấp hối, Hi Vương phi không khỏi lảo đảo, đau lòng đến nỗi suýt nữa thì thăm hỏi mẹ già của Hoàng đế, định nhào lên ngay lập tức.
“Nhi tử số khổ của ta…”
Bà ấy chưa kịp chạm vào Bùi Mộc Hành thì đã bị Hi Vương ngăn cản: “Được rồi, đừng khóc nữa, đưa nó đến thư phòng trước, sau đó phái người đi mời Thái y…”
Ông ấy vẫn chưa nói hết câu thì thấy một bóng dáng mềm mại nhàn tĩnh thong dong tiến lên, chỉ về phía hậu viện Thanh Huy viên, lên tiếng bằng giọng điệu kiên quyết: “Đưa chàng ấy đến tây thứ gian hậu viện.”
Nếu Bùi Mộc Hành không cho nàng vào thư phòng thì nàng chỉ có thể đưa hắn đến tây thứ gian để chẩn trị.
Thị vệ khiêng cáng nhìn Từ Vân Tê, lại nhìn về phía Hi Vương.
Hi Vương chớp mắt nhìn con dâu còn bình tĩnh hơn mình, ngây người trong chốc lát rồi gật đầu: “Cứ làm theo lời thê tử của nó.”
Thê tử chăm sóc trượng phu là chuyện đương nhiên.
Bùi Mộc Hành đang hôn mê cứ thế được đưa vào tây thứ gian của Thanh Huy viên.
Phu thê Hi Vương định đi theo vào phòng, lại bị Từ Vân Tê chặn ngoài cửa. Nhi tức phụ ngày thường trông như thể gió thổi sẽ gục ngã, giờ lại dịu dàng đứng trong gió, nói bằng chất giọng mềm mại ôn hòa: “Chiều mai phụ cha mẹ hãy đến đây thăm chàng ấy, trước thời gian đó, chàng ấy không nên gặp người khác.”
Nhìn Từ Vân Tê chặn trước mặt mình, Hi Vương phi không thể tin nổi. Trong bụng bà ấy đầy ngập tức giận không có chỗ trút giận, đang định kiếm cớ quát mắng Từ Vân Tê thì Hi Vương đã quyết đoán ôm lấy bà ấy, lập tức kéo đi.
“Con trai lớn phải tránh mặt mẹ, nàng cứ yên tĩnh một chút.”
Không chỉ mình phu thê Hi Vương, ngay cả Hoàng Duy và thị vệ đi theo Bùi Mộc Hành cũng bị Ngân Hạnh đuổi ra ngoài. Trước khi rời đi, Hoàng Duy thật sự không yên lòng, vịn khung cửa không chịu buông ra, mong chờ nhìn Từ Vân Tê: “Thiếu phu nhân, chỗ bị thương của thiếu gia không được thỏa đáng cho lắm, cứ để lão nô xử lý thì tốt hơn…”
Hắn ta rất mong chờ Từ Vân Tê có thể hòa thuận với Bùi Mộc Hành, chỉ có điều dục tốc bất đạt, nếu để Từ Vân Tê xử lý vết thương cho Bùi Mộc Hành thì hắn ta sợ rằng Bùi Mộc Hành tỉnh lại sẽ chém mình.
Từ Vân Tê đứng dưới hành lang, dịu dàng cười hỏi: “Ngươi có dám bảo đảm thiếu gia nhà ngươi sẽ không để lại sẹo không?”
Hoàng Duy rơm rớm nước mắt, im lặng không dám lên tiếng.
Từ Vân Tê nói: “Ta làm được.”
Bùi Mộc Hành lại lần nữa nhìn Hoàng đế, sắc mặt Hoàng đế vẫn không thay đổi, thân hình gầy gò cứ ủ rũ ngồi trên ngự tháp, chờ Bùi Mộc Hành đọc thư.
Bùi Mộc Hành dùng đầu ngón tay làm tan chảy phong sáp, lấy lá thư ra chăm chú đọc trong chốc lát, hơn ngàn chữ lưu loát trình bày mạch lạc vụ án Trần Minh Sơn từ đầu đến cuối. Bùi Mộc Hành đọc không bỏ sót một chữ.
“Thần khấu thỉnh phụ hoàng thánh an:
Nhận được sự tin cậy của bệ hạ, ủy thác trọng trách cho thần, thần hết lòng hết sức, một ngày cũng không dám lười biếng, điều tra cẩn thận từng chi tiết, tốn thời gian hai mươi ngày, cuối cùng cũng điều tra được manh mối của vụ án này…”
Suốt lá thư, Bùi Tuần không nhắc đến Thái tử một chữ, lại đính kèm một tấm văn thư bằng chứng ở cuối thư, bằng chứng viết là bản chép tay Thái tử bày mưu cho Trần Minh Sơn đầu cơ trục lợi lương thực, trên thư cũng có tư tín của Thái tử.
Thấy tờ bằng chứng này, sắc mặt Bùi Mộc Hành trầm xuống. Hắn nhẹ nhàng giao hai vật này cho Hoàng đế.
Dường như đã sớm đoán được kết quả này, vẻ mặt của Hoàng đế chỉ còn lại mỏi mệt.
Ý của Bùi Tuần rất đơn giản, có muốn xử lý Thái tử hay không, đều phải xem suy nghĩ của Hoàng đế.
Bùi Mộc Hành không thể không bội phục tâm tư nhạy bén của thập nhị thúc. Bởi vì hiện tại y đang “bị thương” nên phải ở lại Thông châu dưỡng thương, tránh thoát vòng xoáy trong triều đình, lại ném củ khoai bỏng tay cho Hoàng đế, bản thân mình không làm kẻ ác. Bản lĩnh cỡ này, trong triều không ai sánh bằng.
Chỉ có điều thập nhị thúc giấu được đầu, hắn lại coi như lộ đuôi.
Hắn không thể trốn thoát.
Quả nhiên, Hoàng đế đặt tay lên lá thư, đôi mắt quắc thước bỗng nhìn chằm chằm vào Bùi Mộc Hành. Khi thấy rõ gương mặt của hắn, đôi mắt ông ta hoảng hốt như đang nhìn người khác xuyên qua hắn, vẻ mặt vừa nặng nề vừa tỉnh ngộ.
“Hành Nhi, con nói xem trẫm nên xử lý Thái tử thế nào?”
Bùi Mộc Hành lập tức quỳ xuống.
Thấy Bùi Mộc Hành không nói một lời, Hoàng đế bỗng cười lạnh, chậm rãi đỡ bàn đứng dậy, thong thả bước đến cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ. Nơi xa, bậc thang bạch ngọc của Phụng Thiên điện kéo dài đến tận Ngọ môn, nơi ấy sương khói mịt mờ, bóng người trùng điệp, quan sát lâu thì đôi mắt cũng mơ hồ theo, cứ như thể tiếng người ồn ào sắp hội tụ thành sóng gió động trời, liên tục va đập vào cổng thành.
“Dân chúng của mười bốn châu biên quan đang vất vả đội tuyết di cư mà vẫn khó trốn thoát, mười vạn tướng sĩ từ Du Lâm đến Tuyên Phủ không sợ giá lạnh, đang chiến đấu đẫm máu với Đại Ngột. Quốc gia đại sự, tại tự dữ nhung*, ngay tại thời điểm mấu chốt này, Thái tử không bận tâm đến sự an nguy của giang sơn mà chỉ lo cho tư dục của bản thân, cướp đoạt cán cân chính quyền, mưu đồ tư lợi, hạng người này có xứng làm chủ nhân của giang sơn không?”
*Quốc gia đại sự, tại tự dữ nhung: xuất sứ từ [Tả Truyện – Thành Công Thập Nhị Niên], có nghĩa “chuyện đại sự quốc gia bao gồm cúng tế (tự) và lực lượng quân sự (nhung)”.
Giọng nói của lão nhân gia trầm thấp, tựa như dây đàn đã lâu chưa được khảy, tiếng đàn phát ra dần dần vang vọng trong đông phối điện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khói trắng lượn lờ trong Ngự thư phòng, không một ai trả lời ông ta, âm thanh duy nhất đáp lại ông ta có lẽ là tiếng khóc của Thái tử thấp thoáng truyền vào từ bên ngoài chính điện.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế ngoảnh đầu nhìn tôn nhi đang quỳ thẳng sống lưng, nhấn mạnh hỏi lại: “Hành Nhi, con nói xem có đúng không?”
Bùi Mộc Hành xê dịch đầu gối quay về phía Hoàng đế, quỳ lạy một lần rồi nói: “Mong bệ hạ hãy tha tội vọng nghị của tôn nhi.”
Lần này Hoàng đế không khoan dung như trước kia, mà vung phất trần trong tay, ánh mắt sâu thẳm: “Con cứ nói cho trẫm nghe trước đã.”
Gió lạnh chợt nổi lên, thổi bay hai dãy đèn cung đình hai bên cứ chao đảo liên tục. Sắc trời càng tối, chiếu lên đôi mắt của Bùi Mộc Hành như hồ nước tối om, sâu không thấy đáy. Hắn trầm ngâm một lát, dường như đã hạ quyết tâm, lai lạy thêm lần nữa.
“Thần cho rằng, lúc này không phù hợp để bệ hạ tuyên bố tội trạng của Thái tử trước công chúng.”
“Vì sao?” Hoàng đế khoanh tay sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn.
Bùi Mộc Hành ngước mắt đối diện với ông ta, hốc mắt thậm chí hiện lên màu đỏ thẫm: “Tâu bệ hạ, biên quan sắp bùng nổ đại chiến, tâm tư của tướng sĩ bị dao động, không phù hợp để thay đổi Trữ quân, đây là thứ nhất. Thứ hai, Thái tử điện hạ được lập làm Trữ quân từ năm 10 tuổi, đến nay đã hơn 30 năm trời, căn cơ của ngài ấy trong triều đình rất vững vàng, được nhiều người ủng hộ, một khi Thái tử gặp nạn, triều đình sẽ rung chuyển bất an, các đảng phái đấu đá lẫn nhau, ngài đã từng tưởng tượng hậu quả chưa?”
“Cho nên, thần liều chết tiến gián, khẩn cầu bệ hạ hãy áp chế chuyện thay đổi Trữ quân vì giang sơn xã tắc, vì sự an nguy của dân chúng.”
Sống lưng cao gầy nhô lên, vầng trán trắng muốt như ngọc chạm vào sàn nhà, từng câu từng chữ vang dội.
Ngự thư phòng yên tĩnh đến thần kỳ, ngay cả hô hấp của Hoàng đế cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió lạnh lẽo xuyên qua bên tai, dừng lại ở sổ gấp đặt trên bàn Ngự thư phòng, phát ra tiếng vang xào xạc.
Nhìn tôn nhi đã không thể chỉ dùng cụm trí tuệ vô song để miêu tả được, Hoàng đế im lặng thật lâu không lên tiếng.
Nửa canh giờ sau, hơn mười vị triều thần từ tam phẩm trở lên đã phụng mệnh tiến vào Phụng Thiên điện, chưa đến mái hiên hành lang thì đã nghe thấy tiếng nổi trận lôi đình của Hoàng đế truyền ra từ trong điện.
“Văn võ cả triều không một ai dám biện bạch thay Thái tử, ngay cả nhạc phụ của nó cũng im lìm không nói một lời, thế mà nhãi ranh nhà ngươi lại dám khoác loác trước mặt trẫm, nói nó chỉ mắc tội giám sát không nghiêm, không cho trẫm xử lý Thái tử. Đúng, không sai, nó đã ngồi trên ghế Thái tử 30 năm, chẳng lẽ thiệt thòi nhiều lắm? Ngươi quả thực gan lớn bằng trời! Người đâu, lôi tên vô liêm sỉ không biết tốt xấu này xuống, trượng trách ba mươi bản.”
“Lại đưa Thái tử về Đông Cung, để nó bế môn tư quá…”
Nghe thấy bốn chữ “bế môn tư quá”, bước chân của Tần Vương chao đảo một lát, suýt nữa thì ngã xuống.
Chỉ bế môn tư quá thôi ư?
…
Trận đại tuyết cuối cùng trước thềm trừ tịch đã bao trùm khắp Kinh thành trong lúc không ai chú ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Mộc Hành bị khiêng về phủ Hi Vương, cả người đầy máu.
Hoàng cung đã sớm truyền tin, phu thê Hi Vương và đám người Từ Vân Tê đều nôn nóng chờ trên hành lang.
Thấy nhi tử bị đánh đến nỗi hấp hối, Hi Vương phi không khỏi lảo đảo, đau lòng đến nỗi suýt nữa thì thăm hỏi mẹ già của Hoàng đế, định nhào lên ngay lập tức.
“Nhi tử số khổ của ta…”
Bà ấy chưa kịp chạm vào Bùi Mộc Hành thì đã bị Hi Vương ngăn cản: “Được rồi, đừng khóc nữa, đưa nó đến thư phòng trước, sau đó phái người đi mời Thái y…”
Ông ấy vẫn chưa nói hết câu thì thấy một bóng dáng mềm mại nhàn tĩnh thong dong tiến lên, chỉ về phía hậu viện Thanh Huy viên, lên tiếng bằng giọng điệu kiên quyết: “Đưa chàng ấy đến tây thứ gian hậu viện.”
Nếu Bùi Mộc Hành không cho nàng vào thư phòng thì nàng chỉ có thể đưa hắn đến tây thứ gian để chẩn trị.
Thị vệ khiêng cáng nhìn Từ Vân Tê, lại nhìn về phía Hi Vương.
Hi Vương chớp mắt nhìn con dâu còn bình tĩnh hơn mình, ngây người trong chốc lát rồi gật đầu: “Cứ làm theo lời thê tử của nó.”
Thê tử chăm sóc trượng phu là chuyện đương nhiên.
Bùi Mộc Hành đang hôn mê cứ thế được đưa vào tây thứ gian của Thanh Huy viên.
Phu thê Hi Vương định đi theo vào phòng, lại bị Từ Vân Tê chặn ngoài cửa. Nhi tức phụ ngày thường trông như thể gió thổi sẽ gục ngã, giờ lại dịu dàng đứng trong gió, nói bằng chất giọng mềm mại ôn hòa: “Chiều mai phụ cha mẹ hãy đến đây thăm chàng ấy, trước thời gian đó, chàng ấy không nên gặp người khác.”
Nhìn Từ Vân Tê chặn trước mặt mình, Hi Vương phi không thể tin nổi. Trong bụng bà ấy đầy ngập tức giận không có chỗ trút giận, đang định kiếm cớ quát mắng Từ Vân Tê thì Hi Vương đã quyết đoán ôm lấy bà ấy, lập tức kéo đi.
“Con trai lớn phải tránh mặt mẹ, nàng cứ yên tĩnh một chút.”
Không chỉ mình phu thê Hi Vương, ngay cả Hoàng Duy và thị vệ đi theo Bùi Mộc Hành cũng bị Ngân Hạnh đuổi ra ngoài. Trước khi rời đi, Hoàng Duy thật sự không yên lòng, vịn khung cửa không chịu buông ra, mong chờ nhìn Từ Vân Tê: “Thiếu phu nhân, chỗ bị thương của thiếu gia không được thỏa đáng cho lắm, cứ để lão nô xử lý thì tốt hơn…”
Hắn ta rất mong chờ Từ Vân Tê có thể hòa thuận với Bùi Mộc Hành, chỉ có điều dục tốc bất đạt, nếu để Từ Vân Tê xử lý vết thương cho Bùi Mộc Hành thì hắn ta sợ rằng Bùi Mộc Hành tỉnh lại sẽ chém mình.
Từ Vân Tê đứng dưới hành lang, dịu dàng cười hỏi: “Ngươi có dám bảo đảm thiếu gia nhà ngươi sẽ không để lại sẹo không?”
Hoàng Duy rơm rớm nước mắt, im lặng không dám lên tiếng.
Từ Vân Tê nói: “Ta làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro