Chương 17
2024-09-07 22:31:32
Nhìn ca ca im lặng không nói một lời, lại liếc về phía tẩu tử dịu dàng nhàn tĩnh, Bùi Mộc San chợt nhận thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Nàng ấy chớp mắt, bất thình lình hỏi: “Ca, đêm qua ai chăm sóc huynh vậy?”
Cuốn sách trên tay Bùi Mộc Hành chợt khựng lại.
Từ Vân Tê đã sớm đoán được có lẽ Bùi Mộc Hành không vui, không muốn tiếp lời, vội lên tiếng: “Là ta.”
Người trong phủ không biết đến nay hai người vẫn chưa viên phòng, thế nên Bùi Mộc San không hề kinh ngạc: “Ta thấy sắc mặt của ca ca không tồi, xem ra đêm qua tẩu tử đã tốn rất nhiều tâm tư.”
Giọng Từ Vân Tê trong trẻo: “Đây là điều ta nên làm.”
Nghe giọng điệu thản nhiên của nàng, Bùi Mộc Hành chậm rãi nhìn về phía nàng. Thê tử dịu dàng ngồi bên cạnh bàn cao, có lẽ vì hôm nay là giao thừa nên nàng mặc một chiếc áo vạt dài màu đỏ hải đường, vóc dáng cao gầy, lại không có vẻ mập mạp mà ngược lại siết chặt vòng eo nhỏ kia.
“Vất vả phu nhân.” Hắn nghiêm mặt nói.
Từ Vân Tê mỉm cười, cũng không để bụng.
Bùi Mộc San nhìn qua nhìn lại giữa hai người, rõ ràng nhận thấy thái độ khách sáo xa cách khi hai người ở bên nhau. Nhìn gương mặt dịu dàng vô hại của tẩu tử, Bùi Mộc San đành phải quy kết nguyên nhân là do ca ca của mình, thế là nàng ấy không khách sáo phá đám: “Chỉ một câu vất vả là xong hả?”
Bùi Mộc Hành híp mắt nhìn muội muội.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run. Ngày thường Bùi Mộc San cũng hơi sợ ca ca này, bây giờ chỉ có thể thè lưỡi để chữa ngượng.
Sợ hai huynh muội bọn họ cãi nhau, Từ Vân Tê đề nghị dẫn Bùi Mộc San sang đông thứ gian chơi. Bùi Mộc San đứng dậy nói: “Đêm nay là giao thừa, tâm trạng mẫu thân không vui nên sai ta đi làm việc giúp đại tẩu, vậy nên ta không ở lại đây lâu. Đúng rồi, chờ đến tiệc giao thừa, tẩu tẩu có đi không?”
Ý của Hi Vương phi là để Từ Vân Tê ở lại chăm sóc Bùi Mộc Hành, Bùi Mộc San lại thấy ca ca lạnh lùng khó gần như thế này thì thà không có còn hơn.
Giao thừa hằng năm đều là ngày cô đơn nhất của Từ Vân Tê, nàng cũng không quen với những nơi ồn ào, bèn nói: “Vậy thì ta không đi.”
Nàng cũng phải ở lại đây chăm sóc Bùi Mộc Hành.
Tầm mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bùi Mộc San hơi thất vọng: “Thế thì lát nữa ta sẽ đưa ít đồ ngon đến đây cho tẩu tử ăn.” Lúc sắp rời đi, Bùi Mộc San lại thè lưỡi nhìn Bùi Mộc Hành, Bùi Mộc Hành không để ý đến nàng ấy.
Từ Vân Tê tiễn tiểu cô tử ra ngoài, Bùi Mộc San đứng ngoài rèm châu, ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của huynh trưởng, không khỏi thở dài, huynh trưởng chỉ một lòng lo chuyện triều chính, cả đời này không biết có khi nào sẽ rung động hay không. Thật đáng thương tẩu tẩu xinh đẹp như hoa lại lãng phí thời gian trong tay huynh trưởng lạnh lùng khó gần.
Nàng ấy khẽ thì thầm vào tai Từ Vân Tê: “Tẩu tẩu, nếu ca ca bắt nạt tẩu thì tẩu cứ nói cho ta biết.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Bùi Mộc Hành áp chế muội muội chỉ bằng một ánh nhìn, Từ Vân Tê cười cong môi: “Hứa thế nhé.”
Nàng thầm nghĩ, tại phủ Hi Vương này không một ai có thể khống chế được Bùi Mộc Hành.
Sau khi tiễn Bùi Mộc San rời đi, Từ Vân Tê quay về tây thứ gian một mình.
Dưới ánh đèn lấp lánh như ngọc, nam nhân chuyên chú đọc công báo được kẹp trong cuốn sách.
Hôm qua Bùi Mộc Hành mới chịu hình phạt, thân thể rất suy nhược, lúc này không nên hao phí tinh thần. Từ Vân Tê bèn khuyên nhủ: “Tam gia, sắc mặt của chàng không được khỏe cho lắm, chàng nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Bùi Mộc Hành đang tập trung tinh thần suy xét công vụ, không để tâm đến lời khuyên của Từ Vân Tê.
Đối với loại bệnh nhân không chịu nghe lời khuyên này… Từ Vân Tê bưng một chiếc nệm gấm đến gần Bùi Mộc Hành, cười tủm tỉm đọc công báo cùng hắn.
Mùi thuốc quen thuộc xộc vào mũi, Bùi Mộc Hành chưa bao giờ gần gũi với nữ tử như lúc này, không khỏi ngước mắt nhìn nàng.
Bốn mắt đối diện với nhau, Từ Vân Tê nở nụ cười không sợ hãi với hắn: “Ta sẽ làm cùng Tam gia.”
Tất nhiên, Bùi Mộc Hành cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của thê tử, đành phải bất đắc dĩ khép cuốn sách lại.
Đúng lúc này, Ngân Hạnh bưng một bát thuốc vào phòng, Từ Vân Tê đích thân thử độ ấm, sau đó đưa đến trước mặt Bùi Mộc Hành: “Tam gia, uống thuốc đi.”
Bùi Mộc Hành chỉ cho là người của Thái y viện đã đến đây chẩn trị cho mình chứ không biết là chính Từ Vân Tê chữa trị.
Bùi Mộc Hành nhận bát thuốc, uống một ngụm hết sạch, uống xong mới cảm nhận được vị đắng chát trong miệng, hắn cau mày thương lượng với thê tử: “Phu nhân, ta muốn rửa mặt súc miệng.”
Thân là thê tử của hắn, Từ Vân Tê rất sẵn lòng hầu hạ hắn, yêu kiều hỏi: “Để ta giúp chàng nhé?”
Bùi Mộc Hành không ngại để nàng hầu hạ mình. Chỉ có điều hắn đang nằm úp sấp trên giường, ít nhiều gì cũng có vẻ khiếm nhã, hắn không muốn bị Từ Vân Tê chứng kiến mình trong dáng vẻ này.
“Gọi Hoàng Duy vào đây.”
Từ Vân Tê cũng không ép hắn.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm, sắc trời tối om như bị một chiếc nồi úp ngược xuống, chỉ sợ lát nữa sẽ tiếp tục có một trận tuyết lớn.
Năm nay, triều đình liên tục xảy ra biến cố, Thái tử bị cấm túc trong Đông Cung, quan lại trong triều đều hoang mang, ngay cả giao thừa cũng không còn bầu không khí vui vẻ như trước.
Tâm trạng của Hoàng đế không vui, bèn miễn tổ chức đại yến trừ tịch (giao thừa) năm nay.
Phủ Hi Vương càng hiu quạnh hơn. Tam công tử của quý phủ bị một trận đòn trước cung đình, không ai dám huênh hoang, ngay cả hài tử của Tạ thị và Lý thị cũng bị giữ trong viện, không được ra ngoài đốt pháo hoa.
Sau này vẫn là Hi Vương lên tiếng, cho phép bọn nhỏ quậy đêm giao thừa, lúc này quý phủ mới dần dần có tiếng ồn ào cười đùa.
Thanh Huy viên cứ như một mảnh tịnh thổ bị người đời quên lãng, yên tĩnh như thể không có một bóng người.
Từ Vân Tê lần lượt phát tiền mừng tuổi cho nha hoàn bà tử, cho phép các nàng về nhà đoàn tụ với người thân. Toàn bộ Thanh Huy viên chỉ còn Ngân Hạnh và Hoàng Duy đang thắp đèn hoa đăng, thi thoảng lại có mấy câu cãi cọ truyền vào từ ngoài hành lang, càng làm tôn lên bầu không khí tĩnh lặng của viện tử.
Trong phòng, Từ Vân Tê quay lưng về phía Bùi Mộc Hành, gấp xiêm y trên giường La Hán. Bùi Mộc Hành cầm một cuốn sách, ánh mắt chăm chú nhìn nửa khuôn mặt của thê tử đang bận rộn.
Hai người đều không nói chuyện. Trước kia Bùi Mộc Hành không quen với việc cứ có một nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình, bây giờ nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Từ Vân Tê, hắn lại không cảm thấy có gì không ổn.
Hôm qua Bùi Mộc Hành bị đánh một trận trong tuyết, cơ thể bị nhiễm lạnh, lúc này thi thoảng lại ho nhẹ mấy tiếng. Từ Vân Tê làm việc xong thì tự tay rót một chén trà thanh nhiệt giải độc đưa cho hắn, Bùi Mộc Hành vừa nhận vừa nói lời cảm ơn, Từ Vân Tê ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn.
Đúng lúc này, một chùm pháo hoa lộng lẫy nổ tung trên bầu trời, đôi phu thê không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Dường như nhớ lại đêm trên cầu ngọc, vẻ mặt của hai người đều có phần ngơ ngẩn.
Từ Vân Tê định sống yên ổn cùng hắn, tất nhiên là không muốn trượng phu hiểu nhầm mình.
“Đêm hôm ấy, ta không cố ý.” Nàng giải thích như vậy.
Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên cạnh: “Ta biết.”
Đến đây, khúc mắc về chuyện tứ hôn, xem như đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Từ Vân Tê vẫn nhớ chuyện ngoại tổ phụ bị mất tích nên không có tâm trạng đón giao thừa, Bùi Mộc Hành cũng không có thói quen đón giao thừa. Trước khi đi ngủ, phu thê Hi Vương phi sai người hầu đưa hồng bao áp tuế* đến đây. Bùi Mộc Hành chưa có ý thức chuẩn bị tiền mừng tuổi cho thê tử, chỉ nhân tiện đưa phần của mình cho Từ Vân Tê.
*Hồng bao áp tuế: Bao lì xì màu đỏ để trấn áp sao Thái Tuế, vốn là vì sao được cho là sẽ mang lại vận rủi cho con người.
Hôm sau mùng 1 tết, trời chưa sáng, trong thành đã tràn ngập tiếng pháo nổ đùng đoàng. Từ Vân Tê bị đánh thức từ sáng sớm, bèn khoác áo choàng định vào tịnh thất, bỗng nghe thấy động tĩnh truyền đến từ tây thứ gian, nàng vội vàng quấn áo cho kín rồi sang phòng bên, đã thấy Bùi Mộc Hành chống tay lên bàn định đứng dậy. Nàng vội kêu lên: “Chàng làm gì vậy?”
Bùi Mộc Hành coi như hiểu biết thân thể của mình. Vũ Lâm Vệ trượng trách thoạt nhìn như rất hung ác nhưng vẫn chừa lại đường sống, không thương cân động cốt, chẳng qua chỉ bị tổn thương da thịt. Hắn giải thích: “Ta đã khá hơn nhiều, nằm suốt hai ngày rồi, ta muốn đứng dậy đi lại.”
Từ Vân Tê tiến lại gần khuyên nhủ: “Chàng đừng nhúc nhích, rất dễ đụng vào vết thương, có lẽ sẽ gây đổ máu lần nữa.”
Nhưng Bùi Mộc Hành không cảm nhận được đau đớn, chỉ lạnh nhạt nói: “Không sao…”
Bùi Mộc Hành thật sự không để bụng, lại thấy nụ cười trên môi tiểu thê tử hoàn toàn biến mất, nghiêm túc nói: “Nhưng làm vậy thì sẽ để lại sẹo, có sẹo thì sẽ rất xấu xí…”
Theo bản năng, Bùi Mộc Hành cho rằng để lại sẹo thì có gì ghê gớm? Hắn tập võ nhiều năm, trên người có không ít vết sẹo, song khi ngẫm lại lời nói của thê tử, khuôn mặt tuấn tú sáng trong chợt hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ đan xen vào nhau.
Nàng nói vậy nghĩa là sao? Nàng quan tâm chuyện hắn để lại sẹo lắm à? Nghĩ đến vị trí vết thương… Vành tai của Bùi Mộc Hành nóng ran, không còn dáng vẻ bình tĩnh như hôm qua.
Nếu muốn vết thương của Bùi Mộc Hành không để lại di chứng sau này thì phải nằm ít nhất ba ngày. Từ Vân Tê thầm nghĩ, vị đệ nhất công tử cao quý này sẽ không muốn để lại sẹo trên người đâu. Quả nhiên, Bùi Mộc Hành thành thật nằm yên không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Từ Vân Tê nhẹ nhàng cong môi: “Để ta rót trà cho chàng.”
Bùi Mộc Hành là nhân vật cỡ nào? Nhận thấy sự sung sướng và chế nhạo trong giọng nói của nàng, hắn mới chợt nhận thấy mình rơi vào thế yếu trong trận giao phong này.
Hắn lười biếng tựa vào bằng kỷ*, thảnh thơi nhìn bóng lưng bận rộn của thê tử, chậm rãi hỏi: “Ngày thường lúc ta không ở quý phủ, phu nhân đều làm những gì?”
*Bằng kỷ (凭几): tấm tựa lưng bằng gỗ, dùng khi ngồi trên giường, phản hoặc bàn thấp.
Từ Vân Tê bưng trà cho hắn, đồng thời nhẹ nhàng trả lời: “Ta không làm gì hết, chẳng qua là xử lý một số việc vặt thôi.”
Bùi Mộc Hành nhận ly trà của nàng, chỉ có điều giọng điệu nghe như bất mãn: “Nàng nhàn nhã thật đấy.”
Từ Vân Tê ngây người, hắn chê nàng không đủ hiền huệ, sống nhàn hạ quá à?
Từ Vân Tê suy nghĩ một lát, nhanh chóng trả lời bổ sung: “Ngày thường, ta sẽ giúp Tam gia sắp xếp lại nhà kho, chuẩn bị đồ dùng để giao thiệp nhân tình, còn nữa…” Từ Vân Tê vắt óc suy nghĩ: “Ừm, ta còn làm mấy bộ đồ mới cho Tam gia…”
Phòng may thêu tìm đến nàng, nàng bèn ra lệnh cho Trần ma ma sang tây thứ gian lấy mấy món xiêm y cũ của hắn để đo kích cỡ.
Thấy vẻ mặt mờ mịt vì bị đặt câu hỏi của tiểu thê tử, khóe môi Bùi Mộc Hành hơi nhếch lên, bỗng nhiên nổi hứng thú: “Không còn việc gì khác à?”
Từ Vân Tê nhăn mặt: “Tam gia, chàng có việc gì thì không ngại nói thẳng, thiếp thân ngốc nghếch, không đoán được tâm tư của chàng.”
Nàng làm gì có thời gian phỏng đoán tâm tư của nam nhân?
Bùi Mộc Hành chậm rãi nở nụ cười, cuối cùng mới nói: “Điểm tâm mà lần trước nàng làm không tệ chút nào.”
Cuốn sách trên tay Bùi Mộc Hành chợt khựng lại.
Từ Vân Tê đã sớm đoán được có lẽ Bùi Mộc Hành không vui, không muốn tiếp lời, vội lên tiếng: “Là ta.”
Người trong phủ không biết đến nay hai người vẫn chưa viên phòng, thế nên Bùi Mộc San không hề kinh ngạc: “Ta thấy sắc mặt của ca ca không tồi, xem ra đêm qua tẩu tử đã tốn rất nhiều tâm tư.”
Giọng Từ Vân Tê trong trẻo: “Đây là điều ta nên làm.”
Nghe giọng điệu thản nhiên của nàng, Bùi Mộc Hành chậm rãi nhìn về phía nàng. Thê tử dịu dàng ngồi bên cạnh bàn cao, có lẽ vì hôm nay là giao thừa nên nàng mặc một chiếc áo vạt dài màu đỏ hải đường, vóc dáng cao gầy, lại không có vẻ mập mạp mà ngược lại siết chặt vòng eo nhỏ kia.
“Vất vả phu nhân.” Hắn nghiêm mặt nói.
Từ Vân Tê mỉm cười, cũng không để bụng.
Bùi Mộc San nhìn qua nhìn lại giữa hai người, rõ ràng nhận thấy thái độ khách sáo xa cách khi hai người ở bên nhau. Nhìn gương mặt dịu dàng vô hại của tẩu tử, Bùi Mộc San đành phải quy kết nguyên nhân là do ca ca của mình, thế là nàng ấy không khách sáo phá đám: “Chỉ một câu vất vả là xong hả?”
Bùi Mộc Hành híp mắt nhìn muội muội.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run. Ngày thường Bùi Mộc San cũng hơi sợ ca ca này, bây giờ chỉ có thể thè lưỡi để chữa ngượng.
Sợ hai huynh muội bọn họ cãi nhau, Từ Vân Tê đề nghị dẫn Bùi Mộc San sang đông thứ gian chơi. Bùi Mộc San đứng dậy nói: “Đêm nay là giao thừa, tâm trạng mẫu thân không vui nên sai ta đi làm việc giúp đại tẩu, vậy nên ta không ở lại đây lâu. Đúng rồi, chờ đến tiệc giao thừa, tẩu tẩu có đi không?”
Ý của Hi Vương phi là để Từ Vân Tê ở lại chăm sóc Bùi Mộc Hành, Bùi Mộc San lại thấy ca ca lạnh lùng khó gần như thế này thì thà không có còn hơn.
Giao thừa hằng năm đều là ngày cô đơn nhất của Từ Vân Tê, nàng cũng không quen với những nơi ồn ào, bèn nói: “Vậy thì ta không đi.”
Nàng cũng phải ở lại đây chăm sóc Bùi Mộc Hành.
Tầm mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bùi Mộc San hơi thất vọng: “Thế thì lát nữa ta sẽ đưa ít đồ ngon đến đây cho tẩu tử ăn.” Lúc sắp rời đi, Bùi Mộc San lại thè lưỡi nhìn Bùi Mộc Hành, Bùi Mộc Hành không để ý đến nàng ấy.
Từ Vân Tê tiễn tiểu cô tử ra ngoài, Bùi Mộc San đứng ngoài rèm châu, ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của huynh trưởng, không khỏi thở dài, huynh trưởng chỉ một lòng lo chuyện triều chính, cả đời này không biết có khi nào sẽ rung động hay không. Thật đáng thương tẩu tẩu xinh đẹp như hoa lại lãng phí thời gian trong tay huynh trưởng lạnh lùng khó gần.
Nàng ấy khẽ thì thầm vào tai Từ Vân Tê: “Tẩu tẩu, nếu ca ca bắt nạt tẩu thì tẩu cứ nói cho ta biết.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Bùi Mộc Hành áp chế muội muội chỉ bằng một ánh nhìn, Từ Vân Tê cười cong môi: “Hứa thế nhé.”
Nàng thầm nghĩ, tại phủ Hi Vương này không một ai có thể khống chế được Bùi Mộc Hành.
Sau khi tiễn Bùi Mộc San rời đi, Từ Vân Tê quay về tây thứ gian một mình.
Dưới ánh đèn lấp lánh như ngọc, nam nhân chuyên chú đọc công báo được kẹp trong cuốn sách.
Hôm qua Bùi Mộc Hành mới chịu hình phạt, thân thể rất suy nhược, lúc này không nên hao phí tinh thần. Từ Vân Tê bèn khuyên nhủ: “Tam gia, sắc mặt của chàng không được khỏe cho lắm, chàng nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Bùi Mộc Hành đang tập trung tinh thần suy xét công vụ, không để tâm đến lời khuyên của Từ Vân Tê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với loại bệnh nhân không chịu nghe lời khuyên này… Từ Vân Tê bưng một chiếc nệm gấm đến gần Bùi Mộc Hành, cười tủm tỉm đọc công báo cùng hắn.
Mùi thuốc quen thuộc xộc vào mũi, Bùi Mộc Hành chưa bao giờ gần gũi với nữ tử như lúc này, không khỏi ngước mắt nhìn nàng.
Bốn mắt đối diện với nhau, Từ Vân Tê nở nụ cười không sợ hãi với hắn: “Ta sẽ làm cùng Tam gia.”
Tất nhiên, Bùi Mộc Hành cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của thê tử, đành phải bất đắc dĩ khép cuốn sách lại.
Đúng lúc này, Ngân Hạnh bưng một bát thuốc vào phòng, Từ Vân Tê đích thân thử độ ấm, sau đó đưa đến trước mặt Bùi Mộc Hành: “Tam gia, uống thuốc đi.”
Bùi Mộc Hành chỉ cho là người của Thái y viện đã đến đây chẩn trị cho mình chứ không biết là chính Từ Vân Tê chữa trị.
Bùi Mộc Hành nhận bát thuốc, uống một ngụm hết sạch, uống xong mới cảm nhận được vị đắng chát trong miệng, hắn cau mày thương lượng với thê tử: “Phu nhân, ta muốn rửa mặt súc miệng.”
Thân là thê tử của hắn, Từ Vân Tê rất sẵn lòng hầu hạ hắn, yêu kiều hỏi: “Để ta giúp chàng nhé?”
Bùi Mộc Hành không ngại để nàng hầu hạ mình. Chỉ có điều hắn đang nằm úp sấp trên giường, ít nhiều gì cũng có vẻ khiếm nhã, hắn không muốn bị Từ Vân Tê chứng kiến mình trong dáng vẻ này.
“Gọi Hoàng Duy vào đây.”
Từ Vân Tê cũng không ép hắn.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm, sắc trời tối om như bị một chiếc nồi úp ngược xuống, chỉ sợ lát nữa sẽ tiếp tục có một trận tuyết lớn.
Năm nay, triều đình liên tục xảy ra biến cố, Thái tử bị cấm túc trong Đông Cung, quan lại trong triều đều hoang mang, ngay cả giao thừa cũng không còn bầu không khí vui vẻ như trước.
Tâm trạng của Hoàng đế không vui, bèn miễn tổ chức đại yến trừ tịch (giao thừa) năm nay.
Phủ Hi Vương càng hiu quạnh hơn. Tam công tử của quý phủ bị một trận đòn trước cung đình, không ai dám huênh hoang, ngay cả hài tử của Tạ thị và Lý thị cũng bị giữ trong viện, không được ra ngoài đốt pháo hoa.
Sau này vẫn là Hi Vương lên tiếng, cho phép bọn nhỏ quậy đêm giao thừa, lúc này quý phủ mới dần dần có tiếng ồn ào cười đùa.
Thanh Huy viên cứ như một mảnh tịnh thổ bị người đời quên lãng, yên tĩnh như thể không có một bóng người.
Từ Vân Tê lần lượt phát tiền mừng tuổi cho nha hoàn bà tử, cho phép các nàng về nhà đoàn tụ với người thân. Toàn bộ Thanh Huy viên chỉ còn Ngân Hạnh và Hoàng Duy đang thắp đèn hoa đăng, thi thoảng lại có mấy câu cãi cọ truyền vào từ ngoài hành lang, càng làm tôn lên bầu không khí tĩnh lặng của viện tử.
Trong phòng, Từ Vân Tê quay lưng về phía Bùi Mộc Hành, gấp xiêm y trên giường La Hán. Bùi Mộc Hành cầm một cuốn sách, ánh mắt chăm chú nhìn nửa khuôn mặt của thê tử đang bận rộn.
Hai người đều không nói chuyện. Trước kia Bùi Mộc Hành không quen với việc cứ có một nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình, bây giờ nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Từ Vân Tê, hắn lại không cảm thấy có gì không ổn.
Hôm qua Bùi Mộc Hành bị đánh một trận trong tuyết, cơ thể bị nhiễm lạnh, lúc này thi thoảng lại ho nhẹ mấy tiếng. Từ Vân Tê làm việc xong thì tự tay rót một chén trà thanh nhiệt giải độc đưa cho hắn, Bùi Mộc Hành vừa nhận vừa nói lời cảm ơn, Từ Vân Tê ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn.
Đúng lúc này, một chùm pháo hoa lộng lẫy nổ tung trên bầu trời, đôi phu thê không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Dường như nhớ lại đêm trên cầu ngọc, vẻ mặt của hai người đều có phần ngơ ngẩn.
Từ Vân Tê định sống yên ổn cùng hắn, tất nhiên là không muốn trượng phu hiểu nhầm mình.
“Đêm hôm ấy, ta không cố ý.” Nàng giải thích như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên cạnh: “Ta biết.”
Đến đây, khúc mắc về chuyện tứ hôn, xem như đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Từ Vân Tê vẫn nhớ chuyện ngoại tổ phụ bị mất tích nên không có tâm trạng đón giao thừa, Bùi Mộc Hành cũng không có thói quen đón giao thừa. Trước khi đi ngủ, phu thê Hi Vương phi sai người hầu đưa hồng bao áp tuế* đến đây. Bùi Mộc Hành chưa có ý thức chuẩn bị tiền mừng tuổi cho thê tử, chỉ nhân tiện đưa phần của mình cho Từ Vân Tê.
*Hồng bao áp tuế: Bao lì xì màu đỏ để trấn áp sao Thái Tuế, vốn là vì sao được cho là sẽ mang lại vận rủi cho con người.
Hôm sau mùng 1 tết, trời chưa sáng, trong thành đã tràn ngập tiếng pháo nổ đùng đoàng. Từ Vân Tê bị đánh thức từ sáng sớm, bèn khoác áo choàng định vào tịnh thất, bỗng nghe thấy động tĩnh truyền đến từ tây thứ gian, nàng vội vàng quấn áo cho kín rồi sang phòng bên, đã thấy Bùi Mộc Hành chống tay lên bàn định đứng dậy. Nàng vội kêu lên: “Chàng làm gì vậy?”
Bùi Mộc Hành coi như hiểu biết thân thể của mình. Vũ Lâm Vệ trượng trách thoạt nhìn như rất hung ác nhưng vẫn chừa lại đường sống, không thương cân động cốt, chẳng qua chỉ bị tổn thương da thịt. Hắn giải thích: “Ta đã khá hơn nhiều, nằm suốt hai ngày rồi, ta muốn đứng dậy đi lại.”
Từ Vân Tê tiến lại gần khuyên nhủ: “Chàng đừng nhúc nhích, rất dễ đụng vào vết thương, có lẽ sẽ gây đổ máu lần nữa.”
Nhưng Bùi Mộc Hành không cảm nhận được đau đớn, chỉ lạnh nhạt nói: “Không sao…”
Bùi Mộc Hành thật sự không để bụng, lại thấy nụ cười trên môi tiểu thê tử hoàn toàn biến mất, nghiêm túc nói: “Nhưng làm vậy thì sẽ để lại sẹo, có sẹo thì sẽ rất xấu xí…”
Theo bản năng, Bùi Mộc Hành cho rằng để lại sẹo thì có gì ghê gớm? Hắn tập võ nhiều năm, trên người có không ít vết sẹo, song khi ngẫm lại lời nói của thê tử, khuôn mặt tuấn tú sáng trong chợt hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ đan xen vào nhau.
Nàng nói vậy nghĩa là sao? Nàng quan tâm chuyện hắn để lại sẹo lắm à? Nghĩ đến vị trí vết thương… Vành tai của Bùi Mộc Hành nóng ran, không còn dáng vẻ bình tĩnh như hôm qua.
Nếu muốn vết thương của Bùi Mộc Hành không để lại di chứng sau này thì phải nằm ít nhất ba ngày. Từ Vân Tê thầm nghĩ, vị đệ nhất công tử cao quý này sẽ không muốn để lại sẹo trên người đâu. Quả nhiên, Bùi Mộc Hành thành thật nằm yên không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Từ Vân Tê nhẹ nhàng cong môi: “Để ta rót trà cho chàng.”
Bùi Mộc Hành là nhân vật cỡ nào? Nhận thấy sự sung sướng và chế nhạo trong giọng nói của nàng, hắn mới chợt nhận thấy mình rơi vào thế yếu trong trận giao phong này.
Hắn lười biếng tựa vào bằng kỷ*, thảnh thơi nhìn bóng lưng bận rộn của thê tử, chậm rãi hỏi: “Ngày thường lúc ta không ở quý phủ, phu nhân đều làm những gì?”
*Bằng kỷ (凭几): tấm tựa lưng bằng gỗ, dùng khi ngồi trên giường, phản hoặc bàn thấp.
Từ Vân Tê bưng trà cho hắn, đồng thời nhẹ nhàng trả lời: “Ta không làm gì hết, chẳng qua là xử lý một số việc vặt thôi.”
Bùi Mộc Hành nhận ly trà của nàng, chỉ có điều giọng điệu nghe như bất mãn: “Nàng nhàn nhã thật đấy.”
Từ Vân Tê ngây người, hắn chê nàng không đủ hiền huệ, sống nhàn hạ quá à?
Từ Vân Tê suy nghĩ một lát, nhanh chóng trả lời bổ sung: “Ngày thường, ta sẽ giúp Tam gia sắp xếp lại nhà kho, chuẩn bị đồ dùng để giao thiệp nhân tình, còn nữa…” Từ Vân Tê vắt óc suy nghĩ: “Ừm, ta còn làm mấy bộ đồ mới cho Tam gia…”
Phòng may thêu tìm đến nàng, nàng bèn ra lệnh cho Trần ma ma sang tây thứ gian lấy mấy món xiêm y cũ của hắn để đo kích cỡ.
Thấy vẻ mặt mờ mịt vì bị đặt câu hỏi của tiểu thê tử, khóe môi Bùi Mộc Hành hơi nhếch lên, bỗng nhiên nổi hứng thú: “Không còn việc gì khác à?”
Từ Vân Tê nhăn mặt: “Tam gia, chàng có việc gì thì không ngại nói thẳng, thiếp thân ngốc nghếch, không đoán được tâm tư của chàng.”
Nàng làm gì có thời gian phỏng đoán tâm tư của nam nhân?
Bùi Mộc Hành chậm rãi nở nụ cười, cuối cùng mới nói: “Điểm tâm mà lần trước nàng làm không tệ chút nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro