Chương 24
2024-09-07 22:31:32
Hoàng trưởng tôn ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, tuy rằng hắn ta không thông minh như Bùi Mộc Hành nhưng lại rất thấu hiểu lòng người. Tuy là Hoàng đế đã mở lời hỏi qua ý kiến hắn ta nhưng thật ra cũng là hy vọng hắn ta có thể chủ động nhường lại cơ hội này, cũng giữ lại thể diện cho bản thân.
Hoàng trưởng tôn lập tức đáp: “Tôn nhi thân là trưởng tôn của bệ hạ đáng lý phải phân ưu cùng người, nhưng không may đêm qua con lại bị cảm lạnh cho nên thấy bụng không ổn lắm. E rằng chuyện này sợ là phải làm phiền thất đệ rồi.”
Hoàng đế thấy tôn tử thức thời như vậy, cảm thấy rất hài lòng, đưa tay chỉ về chiếc bàn bên cạnh: “Được rồi, con thay trẫm soạn ý chỉ đi.”
Hai chữ “thay trẫm” này đã đủ giữ thể diện cho Hoàng trưởng tôn.
Hoàng đế thật sự rất biết cách cân bằng hai bên.
Bùi Mộc Hành phụng chỉ đi đến biên giới tiếp đón sứ thần cho nên đương nhiên đêm nay không thể về ngủ với Từ Vân Tê được.
Ngày hôm sau vào giờ thân, Hoàng đế hành cung đến Tuyên phủ, Nội vụ ty cùng với Cấm Vệ Quân lần lượt cử quan lại cùng người nhà của bọn họ đến cung điện đã được chỉ định. Hi Vương phủ bị phân hành cung đến Tuyên phủ nằm ở phía đông Vĩnh Ninh điện, cách Càn Khôn cung của Hoàng đế khá xa. Song Hi Vương phi không để tâm mấy chuyện này, bà ấy sắp xếp chỗ cho nhi tử cùng nhi tức rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Sau một đêm đi xe mệt nhọc, không đến nhà người này thì đến nhà người kia, cuối cùng lại quay về với sự vắng vẻ.
Đến ngày thứ hai, Bùi Mộc San không chịu nổi sự cô đơn này nữa liền lôi kéo Từ Vân Tê đi dạo khắp hành cung.
Phía bắc hành cung có một sườn núi khá thấp, người ta gọi đó là dốc Tê Phượng. Ở chỗ của bọn họ hoa mai đã sớm héo tàn nhưng trên sườn núi hoa mai lại đang nở rộ khắp cả một vùng, còn có chu sa, lục ngạc, giang mai, tuyết mai, mai hồ điệp cùng với rất nhiều chủng loại và màu sắc sặc sỡ khác nhau. Chỉ cần đứng ở một chỗ cao trên sườn núi phóng tầm mắt ra xa trông giống như có tiên nhân nào đó đã lỡ làm rơi vại thuốc nhuộm xuống nhân gian, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau như thật như ảo. Các cô nương ăn mặc xúng xính đi qua đi lại giống như những con bướm đầy màu sắc làm nổi bật vẻ đẹp yêu kiều của cả dốc Tê Phượng.
“Ôi trời ơi, chúng ta đến chậm rồi. Tẩu nhìn xem, nha đầu Tiêu Cần kia đã leo đến đình Tê Phượng rồi!”
Bùi Mộc San kéo Từ Vân Tề muốn chạy lên núi, Từ Vân Tề thấy nàng ấy hành động bộp chộp bèn vội vàng ngăn cản: “Nếu như muội vội vã chạy lên đó thì sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, đến lúc đó chỉ cần có gió lạnh thổi qua thì hàn khí sẽ xâm nhập thân thể, khó tránh khỏi việc bị cảm lạnh. Nên là chúng ta vẫn nên đi chậm một chút đi.”
Bùi Mộc San cuối cùng cũng muốn giữ lễ cho nên không nhanh không chậm cùng tẩu tẩu đi lên núi.
Khoảng chừng một khắc sau, hai người mỗi người mang một cành mai lên núi.
Từ Vân Tê không thích ngắt cành bẻ hoa, những cành mai trong tay nàng đều là kiệt tác của Bùi Mộc San.
Nhưng Bùi Mộc San lại: “Hoa đang khoe sắc thì nên hái.” Từ Vân Tê cũng không còn cách nào khác chỉ cho thể nghe theo lời nàng ấy.
Khi đi đến sườn núi quả nhiên đã có một hàng người dài đang chen chúc xô đẩy nhau, đình Tê Phượng ban đầu rộng rãi là vậy nhưng lúc này cũng đã trở nên chật chội đông kín người.
Đã là nhi nữ của quan lại tứ phẩm trở lên thì không giàu có thì cũng quyền quý.
Từ Vân Tê nhìn qua thấy không ít những gương mặt trẻ trung của các cô nương, mặt hoa da phấn so với những bông hoa trên núi kia còn diễm lệ hơn nhiều.
Thân phận Bùi Mộc San cao quý nhưng tính cách lại thoải mái, hào phóng cho nên nhân duyên của nàng ấy ở Kinh thành cũng rất tốt. Có cô nương vừa nhìn thấy Bùi Mộc San đến đã lập tức đứng dậy nhường chỗ cho nàng ấy ngồi.
“Quận chúa, người mau đến đây ngồi đi.”
Nhi nữ của Đại lý Tự khanh đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Tiêu Cần cho nàng ấy.
Phụ thân của Tiêu Cần là đương kim Các lão của Nội các - Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự. Nàng ta phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, liếc mắt một cái thấy Bùi Mộc San đang đứng phía sau Từ Vân Tê, trong lòng không khỏi xem thường. Tuy nhiên khi đứng đối diện với Bùi Mộc San, nàng ta lại bày ra dáng vẻ tươi cười quen thuộc.
“Sáng nay ta sai người đi tìm người nhưng sao lại không tìm thấy tin tức gì của người cả vậy?”
Bùi Mộc San dẫn Từ Mộc Tê đi đến bên cạnh nàng ta, đáp lại cho có: “Có ư? Sao ta không biết ngươi có đến tìm ta nhỉ?” Nàng ấy nhìn quanh bàn đá tìm một vị trí trống.
“Tẩu tẩu, tẩu ngồi đây đi.”
Sắc mặt Tiêu Cần liền trở nên khó coi, trước khi nàng ta kịp đứng dậy đã bị Bùi Mộc San kéo tay lại hỏi.
“Hai tháng trước, ta đã đến chùa Thanh Sơn thăm Linh Nhi. Nàng ấy vẫn chưa khỏe hẳn, còn hỏi ta năm trước nàng ấy đã may cho người một chiếc khăn tay hình đôi chim phượng, người có thích nó không?”
Bùi Mộc San vỗ trán nói: “Ôi trời, năm trước ta bận quá cho nên đã quên không tặng quà đáp lễ cho nàng ấy mất rồi.”
Trong quá khứ, Tuần Vân Linh đối xử với nàng ấy rất tốt, cả ngày đều hỏi han chăm sóc nàng ấy, cho nên Bùi Mộc San cũng xem nàng ta giống như tỷ muội của mình. Bùi Mộc San cũng thích Tuần Vân Linh, trước khi gặp Tiêu Cần thì Tuần Vân Linh là bằng hữu tốt của nàng ấy. Mà Tiêu Cần đang đứng trước mặt nàng ấy lại chính là người giao khăn thay thay Tuần Văn Linh, quan hệ của hai người họ tốt đến mức có thể mặc cùng một cái váy. Vì vậy, khi Tiêu Cần nhìn thấy Từ Vân Tê, nàng ta liền ra mặt bênh vực cho Tuần Vân Linh.
Từ Vân Tê là ai chứ? Tất nhiên nàng đã nhận ra quý nữ này có địch ý với mình. Nàng cũng không định ngồi chỉ muốn ngắm cảnh xung quanh nhưng “Linh Nhi” được nhắc đến trong lời nói của các nàng là ai? Nàng không nhớ gì về người đó, cũng không thèm để tâm đến làm gì.
Tiêu Cần tức giận với Bùi Mộc San: “Người đó, sao vẫn cứ hồ đồ như vậy chứ? Đúng rồi, Linh nhi rất thích mai cho nên ta muốn bẻ một ít hoa mai ở đây mang về tặng cho nàng ấy làm thành phấn mặt. Sau khi ta hồi kinh sẽ đi đến chùa Thanh Sơn tặng cho nàng ấy. Quận chúa, người đi cùng ta đi hái hoa đi…”
Nàng ta là muốn lôi kéo Bùi Mộc San đi cùng.
“A, không được. Ta đã bẻ đủ mai rồi, ngươi nhìn đống mai trong ngực ta xem này, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Tiêu Cần phồng má thể hiện bản thân đang không vui.
Nữ nhi Đại lý Tự khanh đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Từ Vân Tê rồi quay sang nói: “Quận chúa, người đây là chỉ thấy người mới cười chứ đâu hay người cũ đang khóc.”
Người mới, người cũ, không cần nói nhiều cũng hiểu được nàng ta muốn nhắc đến điều gì.
Sắc mặt Bùi Mộc San trầm xuống, liếc mắt nhìn cô nương kia.
“Còn có thể cùng nhau vui vẻ hay không đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi, các ngươi còn nhắc đến làm gì?”
Tấm màn đã được vén lên, tất cả mọi người cũng không cần phải giữ bí mật nữa.
Tiêu Cần lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Quận chúa, lúc trước Linh Nhi xem người như tỷ muội, dù cho ăn chơi gì đi nữa thì cũng nhớ đến người đầu tiên. Thế tại sao bây giờ người lại không quan tâm đến nàng ấy vậy?”
Bùi Mộc San im lặng: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta làm gì mà vứt bỏ nàng ấy? Lúc nàng ấy đang phải dưỡng bệnh, mẫu thân ta còn phái người đến thăm mấy lần, ngay cả thuốc bổ cũng mang đến cho nàng ấy, ngươi còn muốn ta phải làm gì nữa đây?”
Tiêu Cần ấm ức chỉ vào Từ Vân Tê: “Vậy thì người để ý đến nàng ta làm gì?”
Bùi Mộc San khó hiểu nhìn nàng ta: “Nàng ấy là tẩu tẩu của ta, vì sao ta lại không được quan tâm đến tẩu ấy chứ? Mà ta cũng rất thích tẩu ấy nữa.”
Một vị tiểu cô nương ở bên cạnh bĩu môi, chen vào nói: “Ta thấy quận chúa là đang xem trọng nhan sắc của tẩu tẩu mới cho nên mới thay lòng đổi dạ.”
Bùi Mộc San không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Tiêu Cần cảm thấy chua xót thay cho Tuần Vân Linh: “Nàng ấy đã đến chùa Thanh Sơn được hơn nửa năm rồi nhưng quận chúa chưa một lần đi đến thăm nàng ấy, người không biết nàng ấy buồn bã đến mức nào đâu.”
Bùi Mộc San thở dài: “Ta không đi thăm nàng ấy cũng là có lý do.”
“Lí do gì cơ?”
“Ta có tẩu tẩu mới đó.” Bùi Mộc San thẳng thắn nói.
Theo nàng ấy nghĩ Tuần Vân Linh cũng nên buông bỏ rồi, nàng ta đang tự mua dây buộc mình lại, ngoài bản thân ra thì không ai có thể cứu được chính nàng ta nữa.
Tiêu Cần tức giận đến mức hoàn toàn mất bình tĩnh.
Bùi Mộc San thấy đám người này cứ ôm khư khư chuyện xưa không chịu buông, sợ Từ Vân Tê không thích bèn xoay người dắt nàng rời đi. Lúc này, đám người Tiêu Cầu ra hiệu về phía một tỳ nữ, tỳ nữ kia ngay lập tức bưng một chén trà giả vờ như không cẩn thận trật chân, cả thân hình to ục ịch ngã về phía Từ Vân Tê.
Mắt thấy ly trà nóng sắp đổ vào người mình, ánh mắt Từ Vân Tê chợt lóe lên, một mặt thì nhanh chóng kéo Bùi Mộc San lui về sau, mặt khác nghiêng người nép sang một bên khiến chén trà đổ hết lên người nữ nhi Đại lý Tự khanh.
Từ Vân Tê đã ngao du giang hồ nhiều năm cho nên thân thể cũng không giống như các đại tiểu thư lá ngọc cành vàng được chăm bẵm thân, nàng nhẹ như yến, đi nhanh như gió, hành động của nàng khiến người ta không kịp trở tay.
Nước trà ngay lập tức đổ hết vào người nữ nhi của Đại lý Tự khanh kia, khiến nàng ta khóc lóc thảm thiết. Nàng ta cảm thấy cả cơ thể giống như đang có ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đến mức nằm gục trong lòng của nha hoàn.
Bùi Mộc San chứng kiến một màn này, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét. Nếu như lúc nãy tách trà kia đổ trúng mặt của tẩu tẩu thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được. Nàng ấy xác định tất cả những chuyện này đều do Tiêu Cần làm ra thì không hề do dự xoay người tát một cái thật mạnh vào mặt Tiêu Cần.
Tiêu Cần vốn đã bị một màn này dọa sợ không ít, sau khi Bùi Mộc San tát thêm một cái thì nàng ta ngay cả đứng cũng không thể đứng vững, người lảo đảo ngã về hòn non bộ phía sau, cánh tay va chạm với đá nhọn, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tay rồi đột nhiên im bặt. Từ Vân Tê liếc nhìn, dựa vào kinh nghiệm của nàng thì có vẻ là nàng ta đã bị gãy xương rồi.
Nửa canh giờ sau, chính điện Càn Khôn cung chật kín người.
Hoàng đế cầm trong tay văn thư đàm phán giữa hai nước, sắc mặt khó coi nhìn đám cô nương ở dưới. Trong khi đó, các vị Các lão trọng thần thì đang ngồi một bên. Lưu phu nhân của Đại lý Tự khanh ôm nhi nữ nhà mình khóc nức nở còn Dương phu nhân bên kia thì lại xanh mét cả mặt mày nhìn chằm chằm đám người Từ Vân Tề.
Bùi Mộc San quỳ gối ở giữa đại điện, kiêu ngạo thưa với Hoàng đế: “Người là do con đánh, không liên quan gì đến tẩu tẩu, tôn nữ xin được nhận hết mọi trách nhiệm về mình ạ.”
Hoàng trưởng tôn lập tức đáp: “Tôn nhi thân là trưởng tôn của bệ hạ đáng lý phải phân ưu cùng người, nhưng không may đêm qua con lại bị cảm lạnh cho nên thấy bụng không ổn lắm. E rằng chuyện này sợ là phải làm phiền thất đệ rồi.”
Hoàng đế thấy tôn tử thức thời như vậy, cảm thấy rất hài lòng, đưa tay chỉ về chiếc bàn bên cạnh: “Được rồi, con thay trẫm soạn ý chỉ đi.”
Hai chữ “thay trẫm” này đã đủ giữ thể diện cho Hoàng trưởng tôn.
Hoàng đế thật sự rất biết cách cân bằng hai bên.
Bùi Mộc Hành phụng chỉ đi đến biên giới tiếp đón sứ thần cho nên đương nhiên đêm nay không thể về ngủ với Từ Vân Tê được.
Ngày hôm sau vào giờ thân, Hoàng đế hành cung đến Tuyên phủ, Nội vụ ty cùng với Cấm Vệ Quân lần lượt cử quan lại cùng người nhà của bọn họ đến cung điện đã được chỉ định. Hi Vương phủ bị phân hành cung đến Tuyên phủ nằm ở phía đông Vĩnh Ninh điện, cách Càn Khôn cung của Hoàng đế khá xa. Song Hi Vương phi không để tâm mấy chuyện này, bà ấy sắp xếp chỗ cho nhi tử cùng nhi tức rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Sau một đêm đi xe mệt nhọc, không đến nhà người này thì đến nhà người kia, cuối cùng lại quay về với sự vắng vẻ.
Đến ngày thứ hai, Bùi Mộc San không chịu nổi sự cô đơn này nữa liền lôi kéo Từ Vân Tê đi dạo khắp hành cung.
Phía bắc hành cung có một sườn núi khá thấp, người ta gọi đó là dốc Tê Phượng. Ở chỗ của bọn họ hoa mai đã sớm héo tàn nhưng trên sườn núi hoa mai lại đang nở rộ khắp cả một vùng, còn có chu sa, lục ngạc, giang mai, tuyết mai, mai hồ điệp cùng với rất nhiều chủng loại và màu sắc sặc sỡ khác nhau. Chỉ cần đứng ở một chỗ cao trên sườn núi phóng tầm mắt ra xa trông giống như có tiên nhân nào đó đã lỡ làm rơi vại thuốc nhuộm xuống nhân gian, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau như thật như ảo. Các cô nương ăn mặc xúng xính đi qua đi lại giống như những con bướm đầy màu sắc làm nổi bật vẻ đẹp yêu kiều của cả dốc Tê Phượng.
“Ôi trời ơi, chúng ta đến chậm rồi. Tẩu nhìn xem, nha đầu Tiêu Cần kia đã leo đến đình Tê Phượng rồi!”
Bùi Mộc San kéo Từ Vân Tề muốn chạy lên núi, Từ Vân Tề thấy nàng ấy hành động bộp chộp bèn vội vàng ngăn cản: “Nếu như muội vội vã chạy lên đó thì sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, đến lúc đó chỉ cần có gió lạnh thổi qua thì hàn khí sẽ xâm nhập thân thể, khó tránh khỏi việc bị cảm lạnh. Nên là chúng ta vẫn nên đi chậm một chút đi.”
Bùi Mộc San cuối cùng cũng muốn giữ lễ cho nên không nhanh không chậm cùng tẩu tẩu đi lên núi.
Khoảng chừng một khắc sau, hai người mỗi người mang một cành mai lên núi.
Từ Vân Tê không thích ngắt cành bẻ hoa, những cành mai trong tay nàng đều là kiệt tác của Bùi Mộc San.
Nhưng Bùi Mộc San lại: “Hoa đang khoe sắc thì nên hái.” Từ Vân Tê cũng không còn cách nào khác chỉ cho thể nghe theo lời nàng ấy.
Khi đi đến sườn núi quả nhiên đã có một hàng người dài đang chen chúc xô đẩy nhau, đình Tê Phượng ban đầu rộng rãi là vậy nhưng lúc này cũng đã trở nên chật chội đông kín người.
Đã là nhi nữ của quan lại tứ phẩm trở lên thì không giàu có thì cũng quyền quý.
Từ Vân Tê nhìn qua thấy không ít những gương mặt trẻ trung của các cô nương, mặt hoa da phấn so với những bông hoa trên núi kia còn diễm lệ hơn nhiều.
Thân phận Bùi Mộc San cao quý nhưng tính cách lại thoải mái, hào phóng cho nên nhân duyên của nàng ấy ở Kinh thành cũng rất tốt. Có cô nương vừa nhìn thấy Bùi Mộc San đến đã lập tức đứng dậy nhường chỗ cho nàng ấy ngồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quận chúa, người mau đến đây ngồi đi.”
Nhi nữ của Đại lý Tự khanh đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Tiêu Cần cho nàng ấy.
Phụ thân của Tiêu Cần là đương kim Các lão của Nội các - Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự. Nàng ta phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, liếc mắt một cái thấy Bùi Mộc San đang đứng phía sau Từ Vân Tê, trong lòng không khỏi xem thường. Tuy nhiên khi đứng đối diện với Bùi Mộc San, nàng ta lại bày ra dáng vẻ tươi cười quen thuộc.
“Sáng nay ta sai người đi tìm người nhưng sao lại không tìm thấy tin tức gì của người cả vậy?”
Bùi Mộc San dẫn Từ Mộc Tê đi đến bên cạnh nàng ta, đáp lại cho có: “Có ư? Sao ta không biết ngươi có đến tìm ta nhỉ?” Nàng ấy nhìn quanh bàn đá tìm một vị trí trống.
“Tẩu tẩu, tẩu ngồi đây đi.”
Sắc mặt Tiêu Cần liền trở nên khó coi, trước khi nàng ta kịp đứng dậy đã bị Bùi Mộc San kéo tay lại hỏi.
“Hai tháng trước, ta đã đến chùa Thanh Sơn thăm Linh Nhi. Nàng ấy vẫn chưa khỏe hẳn, còn hỏi ta năm trước nàng ấy đã may cho người một chiếc khăn tay hình đôi chim phượng, người có thích nó không?”
Bùi Mộc San vỗ trán nói: “Ôi trời, năm trước ta bận quá cho nên đã quên không tặng quà đáp lễ cho nàng ấy mất rồi.”
Trong quá khứ, Tuần Vân Linh đối xử với nàng ấy rất tốt, cả ngày đều hỏi han chăm sóc nàng ấy, cho nên Bùi Mộc San cũng xem nàng ta giống như tỷ muội của mình. Bùi Mộc San cũng thích Tuần Vân Linh, trước khi gặp Tiêu Cần thì Tuần Vân Linh là bằng hữu tốt của nàng ấy. Mà Tiêu Cần đang đứng trước mặt nàng ấy lại chính là người giao khăn thay thay Tuần Văn Linh, quan hệ của hai người họ tốt đến mức có thể mặc cùng một cái váy. Vì vậy, khi Tiêu Cần nhìn thấy Từ Vân Tê, nàng ta liền ra mặt bênh vực cho Tuần Vân Linh.
Từ Vân Tê là ai chứ? Tất nhiên nàng đã nhận ra quý nữ này có địch ý với mình. Nàng cũng không định ngồi chỉ muốn ngắm cảnh xung quanh nhưng “Linh Nhi” được nhắc đến trong lời nói của các nàng là ai? Nàng không nhớ gì về người đó, cũng không thèm để tâm đến làm gì.
Tiêu Cần tức giận với Bùi Mộc San: “Người đó, sao vẫn cứ hồ đồ như vậy chứ? Đúng rồi, Linh nhi rất thích mai cho nên ta muốn bẻ một ít hoa mai ở đây mang về tặng cho nàng ấy làm thành phấn mặt. Sau khi ta hồi kinh sẽ đi đến chùa Thanh Sơn tặng cho nàng ấy. Quận chúa, người đi cùng ta đi hái hoa đi…”
Nàng ta là muốn lôi kéo Bùi Mộc San đi cùng.
“A, không được. Ta đã bẻ đủ mai rồi, ngươi nhìn đống mai trong ngực ta xem này, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Tiêu Cần phồng má thể hiện bản thân đang không vui.
Nữ nhi Đại lý Tự khanh đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Từ Vân Tê rồi quay sang nói: “Quận chúa, người đây là chỉ thấy người mới cười chứ đâu hay người cũ đang khóc.”
Người mới, người cũ, không cần nói nhiều cũng hiểu được nàng ta muốn nhắc đến điều gì.
Sắc mặt Bùi Mộc San trầm xuống, liếc mắt nhìn cô nương kia.
“Còn có thể cùng nhau vui vẻ hay không đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi, các ngươi còn nhắc đến làm gì?”
Tấm màn đã được vén lên, tất cả mọi người cũng không cần phải giữ bí mật nữa.
Tiêu Cần lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Quận chúa, lúc trước Linh Nhi xem người như tỷ muội, dù cho ăn chơi gì đi nữa thì cũng nhớ đến người đầu tiên. Thế tại sao bây giờ người lại không quan tâm đến nàng ấy vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Mộc San im lặng: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta làm gì mà vứt bỏ nàng ấy? Lúc nàng ấy đang phải dưỡng bệnh, mẫu thân ta còn phái người đến thăm mấy lần, ngay cả thuốc bổ cũng mang đến cho nàng ấy, ngươi còn muốn ta phải làm gì nữa đây?”
Tiêu Cần ấm ức chỉ vào Từ Vân Tê: “Vậy thì người để ý đến nàng ta làm gì?”
Bùi Mộc San khó hiểu nhìn nàng ta: “Nàng ấy là tẩu tẩu của ta, vì sao ta lại không được quan tâm đến tẩu ấy chứ? Mà ta cũng rất thích tẩu ấy nữa.”
Một vị tiểu cô nương ở bên cạnh bĩu môi, chen vào nói: “Ta thấy quận chúa là đang xem trọng nhan sắc của tẩu tẩu mới cho nên mới thay lòng đổi dạ.”
Bùi Mộc San không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Tiêu Cần cảm thấy chua xót thay cho Tuần Vân Linh: “Nàng ấy đã đến chùa Thanh Sơn được hơn nửa năm rồi nhưng quận chúa chưa một lần đi đến thăm nàng ấy, người không biết nàng ấy buồn bã đến mức nào đâu.”
Bùi Mộc San thở dài: “Ta không đi thăm nàng ấy cũng là có lý do.”
“Lí do gì cơ?”
“Ta có tẩu tẩu mới đó.” Bùi Mộc San thẳng thắn nói.
Theo nàng ấy nghĩ Tuần Vân Linh cũng nên buông bỏ rồi, nàng ta đang tự mua dây buộc mình lại, ngoài bản thân ra thì không ai có thể cứu được chính nàng ta nữa.
Tiêu Cần tức giận đến mức hoàn toàn mất bình tĩnh.
Bùi Mộc San thấy đám người này cứ ôm khư khư chuyện xưa không chịu buông, sợ Từ Vân Tê không thích bèn xoay người dắt nàng rời đi. Lúc này, đám người Tiêu Cầu ra hiệu về phía một tỳ nữ, tỳ nữ kia ngay lập tức bưng một chén trà giả vờ như không cẩn thận trật chân, cả thân hình to ục ịch ngã về phía Từ Vân Tê.
Mắt thấy ly trà nóng sắp đổ vào người mình, ánh mắt Từ Vân Tê chợt lóe lên, một mặt thì nhanh chóng kéo Bùi Mộc San lui về sau, mặt khác nghiêng người nép sang một bên khiến chén trà đổ hết lên người nữ nhi Đại lý Tự khanh.
Từ Vân Tê đã ngao du giang hồ nhiều năm cho nên thân thể cũng không giống như các đại tiểu thư lá ngọc cành vàng được chăm bẵm thân, nàng nhẹ như yến, đi nhanh như gió, hành động của nàng khiến người ta không kịp trở tay.
Nước trà ngay lập tức đổ hết vào người nữ nhi của Đại lý Tự khanh kia, khiến nàng ta khóc lóc thảm thiết. Nàng ta cảm thấy cả cơ thể giống như đang có ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đến mức nằm gục trong lòng của nha hoàn.
Bùi Mộc San chứng kiến một màn này, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét. Nếu như lúc nãy tách trà kia đổ trúng mặt của tẩu tẩu thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được. Nàng ấy xác định tất cả những chuyện này đều do Tiêu Cần làm ra thì không hề do dự xoay người tát một cái thật mạnh vào mặt Tiêu Cần.
Tiêu Cần vốn đã bị một màn này dọa sợ không ít, sau khi Bùi Mộc San tát thêm một cái thì nàng ta ngay cả đứng cũng không thể đứng vững, người lảo đảo ngã về hòn non bộ phía sau, cánh tay va chạm với đá nhọn, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tay rồi đột nhiên im bặt. Từ Vân Tê liếc nhìn, dựa vào kinh nghiệm của nàng thì có vẻ là nàng ta đã bị gãy xương rồi.
Nửa canh giờ sau, chính điện Càn Khôn cung chật kín người.
Hoàng đế cầm trong tay văn thư đàm phán giữa hai nước, sắc mặt khó coi nhìn đám cô nương ở dưới. Trong khi đó, các vị Các lão trọng thần thì đang ngồi một bên. Lưu phu nhân của Đại lý Tự khanh ôm nhi nữ nhà mình khóc nức nở còn Dương phu nhân bên kia thì lại xanh mét cả mặt mày nhìn chằm chằm đám người Từ Vân Tề.
Bùi Mộc San quỳ gối ở giữa đại điện, kiêu ngạo thưa với Hoàng đế: “Người là do con đánh, không liên quan gì đến tẩu tẩu, tôn nữ xin được nhận hết mọi trách nhiệm về mình ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro