Chương 26
2024-09-07 22:31:32
Một lúc sau, Hách ma ma bên cạnh Vương phi truyền lời nói phủ Tiêu Hầu đưa tin tới, tối nay mời người Vương phủ tới Hầu phủ dùng bữa. Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Vương phi, hậu duệ Lan Lăng Tiêu thị.
Từ Vân Tê định vào thay y phục, nàng hỏi Bùi Mộc Hành: “Tam gia đi cùng luôn sao?”
Sứ thần đã tới hành cung, Từ Vân Tê sợ hắn còn công việc.
Bùi Mộc Hành nói: “Ngoại tổ mẫu tới, ta còn chưa đi thỉnh an, lát nữa dẫn nàng đi gặp người.”
Từ Vân Tê hiểu, mọi người muốn dẫn nàng chính thức ra mắt Tiêu lão phu nhân.
Bùi Mộc Hành có thể từ chối xã giao, đi thăm Tiêu lão phu nhân có thể thấy được sự quan trọng của ngoại tổ mẫu trong lòng hắn.
Bùi Mộc Hành vừa về hành cung, cũng muốn tắm rửa thay y phục, hai phu thê một trước một sau vào nội thất.
Từ trước đến nay, Hi Vương phi luôn cưng chiều tiểu nhi tử, bà ấy phân toàn bộ điện phía tây cho Bùi Mộc Hành.
Đẩy cánh cửa rộng lớn, bên trong là một gian nội điện thoáng đãng, phía dưới cửa sổ phía đông bày chiếc bàn gỗ lim hình vuông, cửa sổ phía tây có chiếc giường la hán nhỏ, ở bên phía bắc, vén rèm châu đi vào là chiếc giường Bạt Bộ tinh xảo.
Y phục của phu thê hai người được đặt trong tủ gỗ hoàng lê bát bảo bên cạnh giường Bạt Bộ, y phục của Bùi Mộc Hành do Hoàng Duy tự mình sắp xếp, Từ Vân Tê không biết rõ, nàng tiện tay lấy ba chiếc cho Bùi Mộc Hành chọn.
Màu sắc có đậm, có nhạt.
Từ Vân Tê không biết sở thích của Bùi Mộc Hành, nàng cũng chưa từng để ý.
Bùi Mộc Hành lẳng lặng liếc nhìn thê tử, thuận tay lấy chiếc trường sam màu xanh sẫm rồi vào phòng tắm.
Từ Vân Tê cảm thấy ánh mắt kia có ẩn ý, nàng cúi người vào trong rèm châu, thay bộ áo đối khâm hải đường hồng.
Đợi gần hai khắc sau, Bùi Mộc Hành mới ra ngoài.
Hai phu thê nhìn cách ăn mặc của nhau.
Từ Vân Tê hiếm khi mặc màu sắc sặc sỡ, bộ áo đối khâm hải đường hồng này làm nổ bật gương mặt non nớt của nàng, người đẹp hơn hoa, hợp sở thích của lão nhân gia, Bùi Mộc Hành gật đầu.
Lúc này Từ Vân Tê mới phát hiện ra Bùi Mộc Hành không mặc y phục sáng màu.
Hóa ra là thế.
Vĩnh Ninh điện cách biệt uyển phủ Tiêu Hầu không quá xa, quy mô hành cung rộng lớn, quần thể kiến trúc chính dành cho hoàng thân quốc thích ở, biệt uyển trái phải hai bên sắp xếp cho văn võ bá quan.
Buổi sáng người Tiêu gia đến bái phỏng Hi Vương phi, buổi tối Hi Vương phi dẫn vãn bối đi thỉnh an mẫu thân.
Ra khỏi cửa chính Vĩnh Ninh điện, đi về phía tây, quẹo qua một hành lang, ra khỏi cửa, trước mặt là đình viện trống trải, mười mấy tòa nhà ngay ngắn ẩn trong cây cối tươi tốt.
Đã có người chờ cả nhà phủ Hi Vương để đón mọi người tới viện tử Tiêu gia từ trước.
Từ phía xa đã nhìn thấy người Tiêu gia đỡ một lão nhân gia tóc bạc phơ đứng trên bậc thang.
Hi Vương phi thấy mẫu thân run rẩy thì vội vàng bước tới đón: “Mẫu thân, nơi này gió lớn, người ra ngoài làm gì?”
Tiêu phu nhân lại hơi khụy gối trước mặt nữ nhi: “Lễ không thể bỏ, Vương phi theo lão vào phòng rồi nói chuyện.”
Bên cạnh Bùi Mộc San là cô nương còn nhỏ hơn nàng ấy, tiểu cô nương môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu, nhìn lại hơi ngốc nghếch, hai người một trái, một phải tiến lên, Bùi Mộc San kéo Từ Vân Tê qua rồi nói với cô nương kia: “Ta không lừa ngươi mà, tẩu tẩu ta rất đẹp phải không?”
Tiêu Thất cô nương thò đầu qua nhìn Từ Vân Tê, ngại ngùng cười, che má xấu hổ: “Ừm, tẩu tẩu ngươi rất đẹp, ngươi thắng một bàn, lát nữa tặng ngươi búp bê sứ kia là được chứ gì!”
Một vị phu nhân hiền từ nhìn mọi người đi vào rồi, ba người các nàng còn ở chỗ này vui đùa thì vẫy tay: “Phù Nhi, mau dẫn khách vào.”
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã theo Tiêu lão phu nhân vào chính đường, mọi người tự hành lễ, Tiêu gia Nhị phu nhân sợ tiểu bối ồn ào nên chủ động dẫn mấy cô nương Bùi Mộc San và đám trẻ đi chơi.
Tạ thị với Lý thị biết hôm nay lão phu nhân muốn gặp Từ Vân Tê nên cũng đi theo con dâu trẻ tuổi của Tiêu gia tránh mặt.
Cuối cùng trong nhà chính chỉ còn lại lão phu nhân, Hi Vương phi, Tiêu gia Đại phu nhân và hai phu thê Bùi Mộc Hành.
Bà tử đặt hai cái bồ đoàn trên mặt đất, Hi Vương phi chỉ bồ đoàn, nhắc nhở hai người.
“Nào, mau tới dập đầu với ngoại tổ mẫu các con đi.”
Tiêu lão phu nhân vội xua tay: “Không được, không thể... phá hỏng quy củ.”
Bùi Mộc Hành đi trước một bước, hắn thong dong quỳ gối trên bồ đoàn: “Ở bên ngoài là quân thần, trong phòng là thân thích, người là ngoại tổ mẫu ruột thịt của tôn nhi, người nhận lễ này được.”
Từ Vân Tê không nói hai lời, dập đầu với lão phu nhân theo hắn.
Hốc mắt lão phu nhân ươn ướt, bà ấy vươn đôi tay gầy guộc nói: “Mau đứng lên...”
Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê một trái một phải ngồi trên chiếc ghế trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân lớn tuổi, mắt mũi không còn tinh nữa, bà ấy vươn tay về phía Từ Vân Tê, ý bảo nàng tiến gần lại, Từ Vân Tê đành phải đặt tay lên, lão phu nhân cầm tay nàng, bất động, đánh giá kỹ càng: “Suy cho cùng vẫn là bệ hạ có mắt nhìn, ta chưa từng thấy cô nương nào thanh tú thế này.”
Hi Vương phi cười gượng, không nói lời nào.
Lão phu nhân không để ý tới nữ nhi, bà ấy nói chuyện với con dâu: “Bệ hạ quen với sóng to gió lớn, yêu ma quỷ quái trên thế gian không ai có thể thoát khỏi ánh mắt ngài, tức phụ ngài chọn, lão thân ta hết lòng tán thành.”
Tiêu Đại phu nhân lập tức phụ họa: “Người cũng rất biết nhìn người.”
Lão phu nhân cười, quay đầu vẫy tay với Bùi Mộc Hành, Bùi Mộc Hành cũng đặt tay lên, lão phu nhân nắm tay hai người đặt lên nhau.
Đây là lần đầu tiên Bùi Mộc Hành đặt tay lên mu bàn tay Từ Vân Tê, Từ Vân Tê cũng cảm nhận được tay hắn cứng đờ lại, có điều chỉ thoáng chốc, cảm giác ấm áp dâng lên, hắn thuận theo tay của lão nhân gia, cầm lấy tay nàng.
Từ Vân Tê cụp đôi mắt trong suốt xuống, người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng xấu hổ.
Lão phu nhân nhìn họ với gương mặt hiền từ.
“Thành thân được nửa năm rồi, có tin vui chưa?”
Câu hỏi bất ngờ khiến phu thê hai người đều thất thần.
Bọn họ còn chưa viên phòng, lấy đâu ra hài tử?
Từ Vân Tê nhận ra lòng bàn tay hắn nóng lên.
Tiếng gió vi vu, ánh chiều tà dần buông xuống, tia nắng cuối cùng chiếu rõ mặt mày Bùi Mộc Hành, cho dù là quỳ, dáng người hắn vẫn thẳng tắp như núi cao sừng sững, khiến người ta có cảm giác vững vàng khó mà lay động.
Yết hầu hắn khẽ dịch chuyển, im lặng không nói một lời.
Tiêu Đại phu nhân thấy gò má Từ Vân Tê ửng đỏ lên thì vội ngắt lời: “Mẫu thân, chuyện này không thể thúc giục, phải thuận theo tự nhiên, lúc đầu, chẳng phải hơn một năm con mới mang thai Nhạc ca nhi sao?”
Lão phu nhân chỉ cho rằng hai người họ ngượng ngùng, bà ấy nhếch miệng cười, nói với Từ Vân Tê: “Bà già ta nhiều chuyện, con đừng để ý.”
Từ Vân Tê xấu hổ cười: “Tôn tức hiểu ạ.”
Lão phu nhân buông tay hai người ra, bàn tay nắm lấy tay Từ Vân Tê của Bùi Mộc Hành cũng rũ xuống, Từ Vân Tê định rút tay ra theo bản năng nhưng nam nhân kia không buông tay, hắn thong dong, cười dịu dàng: “Để ngoại tổ mẫu phải lo lắng rồi.”
...
Bữa tối kết thúc, Hi Vương phi còn muốn nói chuyện cùng mẫu thân nên giải tán đám vãn bối.
Từ Vân Tê theo sau Bùi Mộc Hành ra khỏi biệt uyển, Bùi Mộc Tương dắt đứa nhỏ đi phía trước, Lý thị ôm Huân ca nhi ngủ say theo phía sau Bùi Mộc Cảnh, hai phu thê câu được câu không trò chuyện, chỉ có phu thê Bùi Mộc Hành im lặng.
Đợi khi đi tới trước Vĩnh Ninh điện, trời đã tối đi, đèn đóm dần sáng lên, gió mạnh hơn, Từ Vân Tê kéo chặt áo choàng, Bùi Mộc Hành xoay người, quay mặt về phía Từ Vân Tê.
“Về nghỉ ngơi trước, chờ ta trở về.”
Nói xong, hắn rời đi ngay.
Từ Vân Tê sửng sốt nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, nàng ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên hắn nói thế, hắn có ý gì?
Bùi Mộc Hành tới phía sau Vĩnh Ninh điện, ở trong chỗ tối, hắn gọi thị vệ đến, lạnh lùng hỏi: “Bà tử Tiêu gia kia sao rồi?”
Ám vệ đáo: “Tiêu phu nhân sợ bà ta gặp chuyện không may nên đưa người về kinh thành ngay trong đêm rồi.”
“Phái người theo dõi sát sao.”
Dặn dò xong, Bùi Mộc Hành đến cung Ung Ninh chiêu đãi sứ thần.
Đêm nay hành cung vô cùng náo nhiệt.
Triều thần và sứ thần ăn uống linh đình, cô nương, thiếu gia chen chúc trong đình ném bình, tứ phía hành cung đều pháo hoa nở rộ, huyên náo không thôi.
Chỉ có phía tây Vĩnh Ninh điện yên tĩnh.
Đèn hoa rực rỡ, tiếng người ồn ào, khói lửa nhân gian kia không liên quan gì đến nàng.
Từ Vân Tê ngồi xuống bàn bên cửa sổ phía đông, chuẩn bị làm cho Bùi Mộc San một bộ phấn son.
Ngân Hạnh bên cạnh giúp nàng nghiền bột thuốc, vừa nghiền vừa cười: “Cô nương, người làm nhiều lên đi, sau này tự mình dùng.”
Từ Vân Tê thản nhiên nói: “Ta không cần, muốn khí sắc tốt cần phải dựa vào chăm sóc.”
“Nhưng hình như nam nhân đều thích cô nương tô son điểm phấn...” Ngân Hạnh ngây thơ lẩm bẩm.
Từ Vân Tê làm việc đâu ra đấy, nàng không có hứng thú với đề tài này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng phối xong, Từ Vân Tê vươn vai.
“Thu dọn lại trước, ngày mai làm tiếp.” Nàng vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng đẩy cửa bên ngoài.
Nàng lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước qua ngưỡng cửa.
Biết Bùi Mộc Hành đã về, Ngân Hạnh ôm một đống bình với chai lọ, đi học theo hành lang phòng tắm ra dãy nhà phía sau.
Cửa nội điện mở rộng, Từ Vân Tê ra đón, một mình Bùi Mộc Hành đi vào.
Nàng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, chắc là hắn uống rượu với sứ thần.
Từ Vân Tê hỏi: “Có cần chuẩn bị canh giải rượu cho ngài không?”
Bùi Mộc Hành lắc đầu, ngồi thẳng xuống vị trí Từ Vân Tê vừa ngồi: “Ta không uống rượu, chỉ là bị dính hơi rượu thôi.”
Dứt lời, phát hiện ra đệm còn hơi ấm, Bùi Mộc Hành ngước mắt nhìn thê tử rồi bất động.
Đèn đuốc trong điện không sáng lắm, căn phòng lờ mờ, mông lung.
Hắn chưa bao giờ nhìn ngắm nàng như thế, gò má Từ Vân Tê ửng hồng, nàng lại hỏi:
“Vậy ta chuẩn bị nước cho chàng nhé?”
Bùi Mộc Hành tưởng nàng ghét mùi rượu trên người mình nên lẳng lặng gật đầu.
Từ Vân Tê ra phía sau, dặn dò một câu rồi lại đi vào tủ y phục, lấy ra một chiếc trường bào sẫm màu.
Bùi Mộc Hành nhìn xiêm y trong tay nàng, môi nhếch lên, hắn nhanh chóng vào phòng tắm.
Lần trước ở doanh trướng, hắn không cần nàng vào giúp, Từ Vân Tê nghĩ rằng không cần nên đặt y phục lên trường kỷ, chu đáo kéo rèm xuống cho hắn rồi lui ra, cất bước đi trải giường.
Lúc này chuẩn bị hai cái chăn, ban đêm có thể ngủ ngon.
Buổi chiều Bùi Mộc Hành tắm rửa rồi, lần này tắm không lâu, Từ Vân Tê vừa ngồi xuống uống hai ngụm trà, bóng người cao lớn kia đã đi ra.
Đứng dậy nhìn qua... Khác với lần trước ăn mặc chỉnh tề, lúc này hắn tùy ý khoác áo choàng lên vai, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ ngực rõ ràng, lờ mờ còn thấy giọt nước trượt qua yết hầu nhô lên, lăn vào trong xiêm y.
Từ Vân Tê chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, tai nàng nóng lên, giống như ý thức được điều gì đó.
Gió đêm lùa qua song cửa sổ, thoang thoảng thổi vào, ngọn nến bập bùng lúc sáng lúc tối, trong bóng đêm đen, ngón tay thon dài của người đàn ông nhấc một đoạn dây y phục lên, nhìn về phía nàng, đôi mắt hẹp dài cụp xuống, thản nhiên hỏi: “Phu nhân có thể giúp ta không?” Giọng nói trầm khàn vô cùng rõ ràng.
Đây là đang phát tín hiệu.
Nếu tiếp nhận, chính là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Từ Vân Tê định vào thay y phục, nàng hỏi Bùi Mộc Hành: “Tam gia đi cùng luôn sao?”
Sứ thần đã tới hành cung, Từ Vân Tê sợ hắn còn công việc.
Bùi Mộc Hành nói: “Ngoại tổ mẫu tới, ta còn chưa đi thỉnh an, lát nữa dẫn nàng đi gặp người.”
Từ Vân Tê hiểu, mọi người muốn dẫn nàng chính thức ra mắt Tiêu lão phu nhân.
Bùi Mộc Hành có thể từ chối xã giao, đi thăm Tiêu lão phu nhân có thể thấy được sự quan trọng của ngoại tổ mẫu trong lòng hắn.
Bùi Mộc Hành vừa về hành cung, cũng muốn tắm rửa thay y phục, hai phu thê một trước một sau vào nội thất.
Từ trước đến nay, Hi Vương phi luôn cưng chiều tiểu nhi tử, bà ấy phân toàn bộ điện phía tây cho Bùi Mộc Hành.
Đẩy cánh cửa rộng lớn, bên trong là một gian nội điện thoáng đãng, phía dưới cửa sổ phía đông bày chiếc bàn gỗ lim hình vuông, cửa sổ phía tây có chiếc giường la hán nhỏ, ở bên phía bắc, vén rèm châu đi vào là chiếc giường Bạt Bộ tinh xảo.
Y phục của phu thê hai người được đặt trong tủ gỗ hoàng lê bát bảo bên cạnh giường Bạt Bộ, y phục của Bùi Mộc Hành do Hoàng Duy tự mình sắp xếp, Từ Vân Tê không biết rõ, nàng tiện tay lấy ba chiếc cho Bùi Mộc Hành chọn.
Màu sắc có đậm, có nhạt.
Từ Vân Tê không biết sở thích của Bùi Mộc Hành, nàng cũng chưa từng để ý.
Bùi Mộc Hành lẳng lặng liếc nhìn thê tử, thuận tay lấy chiếc trường sam màu xanh sẫm rồi vào phòng tắm.
Từ Vân Tê cảm thấy ánh mắt kia có ẩn ý, nàng cúi người vào trong rèm châu, thay bộ áo đối khâm hải đường hồng.
Đợi gần hai khắc sau, Bùi Mộc Hành mới ra ngoài.
Hai phu thê nhìn cách ăn mặc của nhau.
Từ Vân Tê hiếm khi mặc màu sắc sặc sỡ, bộ áo đối khâm hải đường hồng này làm nổ bật gương mặt non nớt của nàng, người đẹp hơn hoa, hợp sở thích của lão nhân gia, Bùi Mộc Hành gật đầu.
Lúc này Từ Vân Tê mới phát hiện ra Bùi Mộc Hành không mặc y phục sáng màu.
Hóa ra là thế.
Vĩnh Ninh điện cách biệt uyển phủ Tiêu Hầu không quá xa, quy mô hành cung rộng lớn, quần thể kiến trúc chính dành cho hoàng thân quốc thích ở, biệt uyển trái phải hai bên sắp xếp cho văn võ bá quan.
Buổi sáng người Tiêu gia đến bái phỏng Hi Vương phi, buổi tối Hi Vương phi dẫn vãn bối đi thỉnh an mẫu thân.
Ra khỏi cửa chính Vĩnh Ninh điện, đi về phía tây, quẹo qua một hành lang, ra khỏi cửa, trước mặt là đình viện trống trải, mười mấy tòa nhà ngay ngắn ẩn trong cây cối tươi tốt.
Đã có người chờ cả nhà phủ Hi Vương để đón mọi người tới viện tử Tiêu gia từ trước.
Từ phía xa đã nhìn thấy người Tiêu gia đỡ một lão nhân gia tóc bạc phơ đứng trên bậc thang.
Hi Vương phi thấy mẫu thân run rẩy thì vội vàng bước tới đón: “Mẫu thân, nơi này gió lớn, người ra ngoài làm gì?”
Tiêu phu nhân lại hơi khụy gối trước mặt nữ nhi: “Lễ không thể bỏ, Vương phi theo lão vào phòng rồi nói chuyện.”
Bên cạnh Bùi Mộc San là cô nương còn nhỏ hơn nàng ấy, tiểu cô nương môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu, nhìn lại hơi ngốc nghếch, hai người một trái, một phải tiến lên, Bùi Mộc San kéo Từ Vân Tê qua rồi nói với cô nương kia: “Ta không lừa ngươi mà, tẩu tẩu ta rất đẹp phải không?”
Tiêu Thất cô nương thò đầu qua nhìn Từ Vân Tê, ngại ngùng cười, che má xấu hổ: “Ừm, tẩu tẩu ngươi rất đẹp, ngươi thắng một bàn, lát nữa tặng ngươi búp bê sứ kia là được chứ gì!”
Một vị phu nhân hiền từ nhìn mọi người đi vào rồi, ba người các nàng còn ở chỗ này vui đùa thì vẫy tay: “Phù Nhi, mau dẫn khách vào.”
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã theo Tiêu lão phu nhân vào chính đường, mọi người tự hành lễ, Tiêu gia Nhị phu nhân sợ tiểu bối ồn ào nên chủ động dẫn mấy cô nương Bùi Mộc San và đám trẻ đi chơi.
Tạ thị với Lý thị biết hôm nay lão phu nhân muốn gặp Từ Vân Tê nên cũng đi theo con dâu trẻ tuổi của Tiêu gia tránh mặt.
Cuối cùng trong nhà chính chỉ còn lại lão phu nhân, Hi Vương phi, Tiêu gia Đại phu nhân và hai phu thê Bùi Mộc Hành.
Bà tử đặt hai cái bồ đoàn trên mặt đất, Hi Vương phi chỉ bồ đoàn, nhắc nhở hai người.
“Nào, mau tới dập đầu với ngoại tổ mẫu các con đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu lão phu nhân vội xua tay: “Không được, không thể... phá hỏng quy củ.”
Bùi Mộc Hành đi trước một bước, hắn thong dong quỳ gối trên bồ đoàn: “Ở bên ngoài là quân thần, trong phòng là thân thích, người là ngoại tổ mẫu ruột thịt của tôn nhi, người nhận lễ này được.”
Từ Vân Tê không nói hai lời, dập đầu với lão phu nhân theo hắn.
Hốc mắt lão phu nhân ươn ướt, bà ấy vươn đôi tay gầy guộc nói: “Mau đứng lên...”
Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê một trái một phải ngồi trên chiếc ghế trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân lớn tuổi, mắt mũi không còn tinh nữa, bà ấy vươn tay về phía Từ Vân Tê, ý bảo nàng tiến gần lại, Từ Vân Tê đành phải đặt tay lên, lão phu nhân cầm tay nàng, bất động, đánh giá kỹ càng: “Suy cho cùng vẫn là bệ hạ có mắt nhìn, ta chưa từng thấy cô nương nào thanh tú thế này.”
Hi Vương phi cười gượng, không nói lời nào.
Lão phu nhân không để ý tới nữ nhi, bà ấy nói chuyện với con dâu: “Bệ hạ quen với sóng to gió lớn, yêu ma quỷ quái trên thế gian không ai có thể thoát khỏi ánh mắt ngài, tức phụ ngài chọn, lão thân ta hết lòng tán thành.”
Tiêu Đại phu nhân lập tức phụ họa: “Người cũng rất biết nhìn người.”
Lão phu nhân cười, quay đầu vẫy tay với Bùi Mộc Hành, Bùi Mộc Hành cũng đặt tay lên, lão phu nhân nắm tay hai người đặt lên nhau.
Đây là lần đầu tiên Bùi Mộc Hành đặt tay lên mu bàn tay Từ Vân Tê, Từ Vân Tê cũng cảm nhận được tay hắn cứng đờ lại, có điều chỉ thoáng chốc, cảm giác ấm áp dâng lên, hắn thuận theo tay của lão nhân gia, cầm lấy tay nàng.
Từ Vân Tê cụp đôi mắt trong suốt xuống, người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng xấu hổ.
Lão phu nhân nhìn họ với gương mặt hiền từ.
“Thành thân được nửa năm rồi, có tin vui chưa?”
Câu hỏi bất ngờ khiến phu thê hai người đều thất thần.
Bọn họ còn chưa viên phòng, lấy đâu ra hài tử?
Từ Vân Tê nhận ra lòng bàn tay hắn nóng lên.
Tiếng gió vi vu, ánh chiều tà dần buông xuống, tia nắng cuối cùng chiếu rõ mặt mày Bùi Mộc Hành, cho dù là quỳ, dáng người hắn vẫn thẳng tắp như núi cao sừng sững, khiến người ta có cảm giác vững vàng khó mà lay động.
Yết hầu hắn khẽ dịch chuyển, im lặng không nói một lời.
Tiêu Đại phu nhân thấy gò má Từ Vân Tê ửng đỏ lên thì vội ngắt lời: “Mẫu thân, chuyện này không thể thúc giục, phải thuận theo tự nhiên, lúc đầu, chẳng phải hơn một năm con mới mang thai Nhạc ca nhi sao?”
Lão phu nhân chỉ cho rằng hai người họ ngượng ngùng, bà ấy nhếch miệng cười, nói với Từ Vân Tê: “Bà già ta nhiều chuyện, con đừng để ý.”
Từ Vân Tê xấu hổ cười: “Tôn tức hiểu ạ.”
Lão phu nhân buông tay hai người ra, bàn tay nắm lấy tay Từ Vân Tê của Bùi Mộc Hành cũng rũ xuống, Từ Vân Tê định rút tay ra theo bản năng nhưng nam nhân kia không buông tay, hắn thong dong, cười dịu dàng: “Để ngoại tổ mẫu phải lo lắng rồi.”
...
Bữa tối kết thúc, Hi Vương phi còn muốn nói chuyện cùng mẫu thân nên giải tán đám vãn bối.
Từ Vân Tê theo sau Bùi Mộc Hành ra khỏi biệt uyển, Bùi Mộc Tương dắt đứa nhỏ đi phía trước, Lý thị ôm Huân ca nhi ngủ say theo phía sau Bùi Mộc Cảnh, hai phu thê câu được câu không trò chuyện, chỉ có phu thê Bùi Mộc Hành im lặng.
Đợi khi đi tới trước Vĩnh Ninh điện, trời đã tối đi, đèn đóm dần sáng lên, gió mạnh hơn, Từ Vân Tê kéo chặt áo choàng, Bùi Mộc Hành xoay người, quay mặt về phía Từ Vân Tê.
“Về nghỉ ngơi trước, chờ ta trở về.”
Nói xong, hắn rời đi ngay.
Từ Vân Tê sửng sốt nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, nàng ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên hắn nói thế, hắn có ý gì?
Bùi Mộc Hành tới phía sau Vĩnh Ninh điện, ở trong chỗ tối, hắn gọi thị vệ đến, lạnh lùng hỏi: “Bà tử Tiêu gia kia sao rồi?”
Ám vệ đáo: “Tiêu phu nhân sợ bà ta gặp chuyện không may nên đưa người về kinh thành ngay trong đêm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phái người theo dõi sát sao.”
Dặn dò xong, Bùi Mộc Hành đến cung Ung Ninh chiêu đãi sứ thần.
Đêm nay hành cung vô cùng náo nhiệt.
Triều thần và sứ thần ăn uống linh đình, cô nương, thiếu gia chen chúc trong đình ném bình, tứ phía hành cung đều pháo hoa nở rộ, huyên náo không thôi.
Chỉ có phía tây Vĩnh Ninh điện yên tĩnh.
Đèn hoa rực rỡ, tiếng người ồn ào, khói lửa nhân gian kia không liên quan gì đến nàng.
Từ Vân Tê ngồi xuống bàn bên cửa sổ phía đông, chuẩn bị làm cho Bùi Mộc San một bộ phấn son.
Ngân Hạnh bên cạnh giúp nàng nghiền bột thuốc, vừa nghiền vừa cười: “Cô nương, người làm nhiều lên đi, sau này tự mình dùng.”
Từ Vân Tê thản nhiên nói: “Ta không cần, muốn khí sắc tốt cần phải dựa vào chăm sóc.”
“Nhưng hình như nam nhân đều thích cô nương tô son điểm phấn...” Ngân Hạnh ngây thơ lẩm bẩm.
Từ Vân Tê làm việc đâu ra đấy, nàng không có hứng thú với đề tài này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng phối xong, Từ Vân Tê vươn vai.
“Thu dọn lại trước, ngày mai làm tiếp.” Nàng vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng đẩy cửa bên ngoài.
Nàng lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước qua ngưỡng cửa.
Biết Bùi Mộc Hành đã về, Ngân Hạnh ôm một đống bình với chai lọ, đi học theo hành lang phòng tắm ra dãy nhà phía sau.
Cửa nội điện mở rộng, Từ Vân Tê ra đón, một mình Bùi Mộc Hành đi vào.
Nàng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, chắc là hắn uống rượu với sứ thần.
Từ Vân Tê hỏi: “Có cần chuẩn bị canh giải rượu cho ngài không?”
Bùi Mộc Hành lắc đầu, ngồi thẳng xuống vị trí Từ Vân Tê vừa ngồi: “Ta không uống rượu, chỉ là bị dính hơi rượu thôi.”
Dứt lời, phát hiện ra đệm còn hơi ấm, Bùi Mộc Hành ngước mắt nhìn thê tử rồi bất động.
Đèn đuốc trong điện không sáng lắm, căn phòng lờ mờ, mông lung.
Hắn chưa bao giờ nhìn ngắm nàng như thế, gò má Từ Vân Tê ửng hồng, nàng lại hỏi:
“Vậy ta chuẩn bị nước cho chàng nhé?”
Bùi Mộc Hành tưởng nàng ghét mùi rượu trên người mình nên lẳng lặng gật đầu.
Từ Vân Tê ra phía sau, dặn dò một câu rồi lại đi vào tủ y phục, lấy ra một chiếc trường bào sẫm màu.
Bùi Mộc Hành nhìn xiêm y trong tay nàng, môi nhếch lên, hắn nhanh chóng vào phòng tắm.
Lần trước ở doanh trướng, hắn không cần nàng vào giúp, Từ Vân Tê nghĩ rằng không cần nên đặt y phục lên trường kỷ, chu đáo kéo rèm xuống cho hắn rồi lui ra, cất bước đi trải giường.
Lúc này chuẩn bị hai cái chăn, ban đêm có thể ngủ ngon.
Buổi chiều Bùi Mộc Hành tắm rửa rồi, lần này tắm không lâu, Từ Vân Tê vừa ngồi xuống uống hai ngụm trà, bóng người cao lớn kia đã đi ra.
Đứng dậy nhìn qua... Khác với lần trước ăn mặc chỉnh tề, lúc này hắn tùy ý khoác áo choàng lên vai, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ ngực rõ ràng, lờ mờ còn thấy giọt nước trượt qua yết hầu nhô lên, lăn vào trong xiêm y.
Từ Vân Tê chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, tai nàng nóng lên, giống như ý thức được điều gì đó.
Gió đêm lùa qua song cửa sổ, thoang thoảng thổi vào, ngọn nến bập bùng lúc sáng lúc tối, trong bóng đêm đen, ngón tay thon dài của người đàn ông nhấc một đoạn dây y phục lên, nhìn về phía nàng, đôi mắt hẹp dài cụp xuống, thản nhiên hỏi: “Phu nhân có thể giúp ta không?” Giọng nói trầm khàn vô cùng rõ ràng.
Đây là đang phát tín hiệu.
Nếu tiếp nhận, chính là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro