Chương 31
2024-09-07 22:31:32
Đã gần đến giờ Thân, mặt trời ngả về đằng Tây rồi nhưng tiếng gió trong rừng vẫn chưa ngừng lại.
Chủ tớ Từ Vân Tê và Ngân Hạnh tay trong tay đi về hành cung.
Gió lớn làm lớp cỏ bên ngoài hành cung đung đưa phấp phới. Từ Vân Tê đi từ đằng xa lại nhìn thấy mà tinh thần sảng khoái.
Đến giờ Ngân Hạnh vẫn chưa thoát được khỏi lời của Tưởng phu nhân. Tâm trạng nàng ấy có vẻ xuống dốc:
"Tưởng gia là sự lựa chọn tốt nhất của cô nương. Tưởng phu nhân ủng hộ người hành nghề chữa bệnh, cũng biết rõ mọi chuyện về người, trong lòng rất kính trọng người nên không bao giờ so sánh người với các tiểu thư khác. Còn Tưởng đại công tử thì thật sự là người tốt nhất thế gian. Mới quen chưa lâu mà hắn đã càn quét hết đồ ăn vặt trong Kinh thành cho người rồi, trong tim trong mắt cũng chỉ có người..."
Đã từng có rất nhiều khoảnh khắc Ngân Hạnh tuyệt vọng nghĩ có phải cô nương nhà mình bị ông trời quên lãng rồi không? Sao hạnh phúc đã tới tay nàng rồi còn vuột mất vậy?
Năm đó phụ mẫu không hoà thuận, bây giờ có một mối hôn sự ưng ý thì lại vuột mất.
Nghe được lời lẩm bẩm của Ngân Hạnh, Từ Vân Tê không khỏi ngẩn người. Gió thổi qua khiến mái tóc nàng bay tán loạn. Nàng tiện tay vén tóc lại rồi thản nhiên nói:
"Ngân Hạnh, tốt hay không tốt một lời không nói hết được đâu. Có phu quân có thể trở thành chỗ dựa cho thê tử, làm thê tử nở mày nở mặt, cũng có thê tử ở nhà có vẻ quan tâm nhưng ra đường người ta mới nói hai câu đã nghi ngờ thê tử ở nhà rồi. Con người chẳng có ai có hết mọi may mắn đâu, việc gì cũng có mặt tốt mặt xấu cả. Chuyện đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ có tốt hay không nữa. Thứ mà chúng ta cần làm bây giờ là chấp nhận sự thật, con người không được đắm chìm trong quá khứ, cũng đừng nên lo lắng cho tương lai chưa xảy ra."
"Sống cho hiện tại thôi."
*
Trong cuộc tỷ võ của hai nước, mặc dù Thập Nhị Vương gỡ gạc được một ván cuối nhưng bản lĩnh của tướng sĩ Đại Ngột vẫn khiến Đại Tấn ngạc nhiên. Thế nên trên bàn đàm phán sứ đoàn Đại Ngột vẫn cương quyết giữ nguyên ý kiến. Hoàng đế làm theo kế sách của Yến Bình, mặc kệ bọn họ, chỉ gọi Tần Vương, Trần Vương và Thập Nhị Vương thay nhau chiêu đãi sứ thần, bản thân ông ta thì không ra mặt.
Hiệu suất làm việc của Bùi Mộc Hành cực cao, chỉ mất đúng một ngày để lấy được hồ sơ ở lô cốt đầu cầu. Quả nhiên đa số thương nhân trong danh sách đến từ Tấn châu. Thế là Yến Thiếu Lăng bị cử tới Tấn châu ở phía Nam phá án ngay trong đêm.
Hai ngày sau đó ai cũng rảnh rỗi cả.
Các cô nương tụm năm tụm bảy đi theo các huynh đệ trong nhà lên núi săn thú. Hôm nay Bùi Mộc San muốn mời Từ Vân Tê đi cưỡi ngựa đánh bóng nhưng Từ Vân Tê muốn làm cho nàng ấy một thỏi son nên từ chối.
"Ta hơi mệt trong người, muội cứ đi đi."
Nàng muốn tặng cho tiểu cô tử một món quà bất ngờ.
Nghe nàng nói cơ thể không thoải mái, Bùi Mộc San lập tức căng thẳng nói: "Để ta đi mời thái y tới khám cho tẩu nhé?"
Từ Vân Tê bất đắc dĩ nói: "Không phải chuyện lớn gì đâu, ta nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."
Thấy vẻ mặt nàng không tệ, Bùi Mộc San mới yên tâm: "Vậy được rồi, ta đi kiếm thêm ít tiền thưởng về cho tẩu lựa."
Từ Vân Tê đưa mắt nhìn nàng ấy đi xa rồi mới quay vào trong điện. Nàng vừa ngồi xuống ghế chưa lâu đã nghe thấy tiếng bước chân từ tốn vang lên bên ngoài.
Là Bùi Mộc Hành.
Hiện tại mới là đầu giờ tỵ, hắn không ở cạnh Hoàng đế thì cũng nên ở sân tỷ võ chứ sao lại về đây? Chẳng lẽ hắn quên đồ?
Từ Vân Tê ngạc nhiên đi ra đón.
Chỉ thấy Bùi Mộc Hành bước nhanh vào điện, sự chú ý đặt hết lên người nàng: "Nghe ngũ muội nói nàng không thoải mái hả?"
Từ Vân Tê sửng sốt.
Ngay lúc nàng do dự không biết có nên gật đầu hay không thì lại nghe hắn hỏi một câu tối nghĩa: "Ta làm nàng bị thương hả?"
Từ Vân Tê suýt tắc thở, đủ loại suy nghĩ bát nháo tràn vào đầu rồi xông ra làn da mỏng manh khiến mặt nàng đỏ bừng lên. Đêm qua Bùi Mộc Hành về trễ, nàng buồn ngủ nên ngủ trước, mãi đến rạng sáng hắn mới chợt đè nàng xuống làm chuyện kia, thành ra đến giờ nàng mới có vẻ yếu ớt như này.
Hiển nhiên là Bùi Mộc Hành hiểu nhầm rồi.
Từ Vân Tê chỉ chỉ đống đồ trên bàn rồi nói: "Ta muốn làm son cho ngũ muội nên mới tìm cớ từ chối muội ấy thôi."
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh.
Bùi Mộc Hành lại không đáp mà chỉ đứng im quan sát nàng cẩn thận.
Từ Vân Tê không khỏi siết chặt chiếc khăn thêu rồi cất giọng vững vàng: "Ta không sao thật mà."
Bùi Mộc Hành đáp khẽ một tiếng, lại quay ra nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu nàng không sao thì để ta dẫn nàng ra ngoài một chút."
"Hả..." Từ Vân Tê ngạc nhiên. Nàng không ngờ mình lại nghe được câu này từ miệng hắn.
Bùi Mộc Hành rảnh rỗi vậy sao?
Đột nhiên được phu quân quan tâm nên nàng không kịp trở tay.
Bùi Mộc Hành lịch sự cười nói: "Mấy ngày nay không vội đàm phán nên bệ hạ cho ta nghỉ, còn nhắc đến nàng nữa, bảo ta về nhà ở với nàng nhiều hơn một chút. Ta nghĩ nàng đã đến đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra ngoài chơi thoải mái lần nào nên định dẫn nàng lên núi chơi."
Thật ra trừ việc trên giường hơi mạnh mẽ khiến người ta khó chịu nổi ra thì ngày thường Bùi Mộc Hành đúng là một người hiền hoà dịu dàng.
Từ Vân Tê gật đầu với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hôm nay Bùi Mộc Hành rời khỏi vị trí công tác cũng là có nguyên nhân. Phe cánh Tần Vương đang dần lộ rõ ý đồ nên Bùi Mộc Hành cần tránh đầu sóng ngọn gió một chút, thêm việc lần trước Từ Vân Tê bị trách móc ngay trước mặt mọi người chắc chắn cũng rất khó chịu nên hắn mới muốn nhân ngày hôm nay nắng ấm dẫn nàng ra ngoài chơi, cũng là để người khác nhìn thấy và biết phu thê bọn họ hoà thuận, đập tan những lời đồn ngoài kia
Dù sao thì nàng cũng đã đi theo hắn rồi, hắn không thể để nàng chịu uất ức được.
Từ Vân Tê đi vào trong thay một bộ đồ gọn gàng khác. Lúc ra ngoài Bùi Mộc Hành nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu.
Từ Vân Tê đang mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, ống quần nhét trong đôi giày da hươu màu đen, trên eo là chiếc thắt lưng màu xanh phác hoạ ra vòng eo thon nhỏ. Bộ đồ này làm nổi bật dáng người mảnh khảnh của nàng, chẳng hiểu sao nhìn qua còn có vẻ khá hiên ngang nữa.
"Sao vậy?" Từ Vân Tê khẽ vuốt má, tưởng người mình có gì không ổn.
Bùi Mộc Hành lắc đầu rồi dẫn nàng đi ra ngoài: "Không có gì đâu."
Phu thê hai người đi phía trước, Ngân Hạnh và hai ám vệ theo sát phía sau. Chỉ chốc lát sau bọn họ đã tới chuồng ngựa. Thị vệ dắt chú ngựa Ô Đề mà Bùi Mộc Hành thường cưỡi ra. Hắn tung người lên lưng ngựa rồi giơ tay muốn kéo Từ Vân Tê lên: "Ta chở nàng đi."
Từ Vân Tê quay đầu lại nhìn đồng cỏ bao la phía xa, vẻ hưng phấn đong đầy trong mắt: "Tam gia, cho ta tự cưỡi ngựa được không?"
Bùi Mộc Hành ngẩn người hỏi: "Nàng biết cưỡi ngựa à?"
Từ Vân Tê cười: "Ta biết sơ sơ."
Thế là Bùi Mộc Hành lại xuống ngựa đi vào chuồng tìm cho nàng một chú ngựa lùn lành tính phù hợp cho các cô nương cưỡi.
Từ Vân Tê nhảy lên lưng ngựa rồi giật dây cho nó đi vài bước. Nàng mất một lúc để làm quen sau đó mới từ từ lên đường.
Hành cung được xây giữa sườn núi, từ chuồng ngựa đi xuống là một cánh đồng màu mỡ trải dài hàng trăm dặm về phía xa. Từ Vân Tê giục ngựa chạy một hồi, khuôn mặt xinh đẹp bị lưng ngựa xóc cho đỏ bừng lên, có điều nàng không phải người dễ dàng bỏ cuộc nên vẫn cố gắng siết chặt dây cương, từ từ thuần phục con ngựa mình cưỡi. Sau đó nàng vô tình quay đầu lại thì thấy nam nhân kia đang thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, từ từ chạy chậm theo sau mình, dáng vẻ vô cùng tuấn tú.
Mặc dù đã đoán được rằng việc Bùi Mộc Hành đưa mình ra ngoài chơi hôm nay là có nguyên nhân khác nhưng nàng vẫn rất vui.
Đã lâu lắm rồi nàng mới lại tìm được niềm vui trên lưng ngựa thế này.
Từ Vân Tê tiếp tục chạy về phía trước.
Một lúc sau, con ngựa băng qua một cánh rừng rồi đi tới một nơi ẩm ướt khác. Từ Vân Tê cảm thấy hơi mệt nên dừng ngựa nhảy xuống trải một tấm thảm rơm lên sườn núi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Cưỡi ngựa lâu khiến chân nàng hơi ê ẩm. Bùi Mộc Hành thản nhiên xuống ngựa sau đó đưa một bịch nước cho nàng uống.
Cả hai bọn họ đều không phải người nói nhiều nên đành ngồi im trên núi thưởng thức cảnh núi non hùng vĩ.
Rõ ràng là nhiệt độ nơi này thấp hơn bên ngoài nhiều, cây cối mọc um tùm rậm rạp, xung quanh toàn mùi hoa thơm và tiếng chim hót, dưới sườn núi còn có một hồ nước bốc khói nghi ngút nữa, nhìn ra được nơi này có địa nhiệt.
Từ Vân Tê không còn xa lạ gì với các loại địa hình nữa. Trong rừng không chỉ có địa nhiệt mà còn có các loại sinh vật sống, dược liệu quý hiếm và thảo dược nữa.
Người quen đường núi sẽ tự có giác quan nhạy cảm với thiên nhiên. Từ Vân Tê nhạy bén đánh hơi được gì đó nên lặng lẽ đặt bịch nước xuống rồi tiện tay vạch bụi cây trước mặt sang hai bên để quan sát.
Bùi Mộc Hành không biết nàng muốn làm gì. Hắn đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên có một thứ gì đó màu xanh vụt ngang qua trước mắt hắn với tốc độ nhanh như tia chớp rồi vọt thẳng về phía Từ Vân Tê chạy trốn. Trái tim Bùi Mộc Hành như vọt thẳng lên cổ họng. Hắn vô thức giơ tay muốn đẩy thê tử ra phía sau để bảo vệ, tay còn lại rút kiếm ra với tốc độ cực nhanh muốn chém về phía cái thứ màu xanh kia.
Nhưng có người còn nhanh hơn cả hắn.
Thậm chí Bùi Mộc Hành còn không thấy rõ nàng ra tay khi nào. Đến khi hoàn hồn thì hắn đã thấy con rắn nhỏ màu xanh lá cây dài chừng hai gang tay kia bị Từ Vân Tê tóm chặt rồi.
Bùi Mộc Hành kiểu: "..."
Đây là một loại rắn lục đầu nhọn cực kỳ hiếm thấy, có thể dùng làm thuốc được. Trước đây Từ Vân Tê chỉ mới nhìn thấy nó một lần trong tay một người buôn dược liệu ở Tương Tây mà thôi. Vừa rồi nàng chỉ cảm nhận được có nguy hiểm ở xung quanh mình chứ không ngờ mình lại tóm được loại rắn xanh hiếm có khó tìm này. Tâm trạng Từ Vân Tê vô cùng tốt, nàng xách con rắn nhỏ cười tủm tỉm xoay người chuẩn bị về lấy nọc làm thuốc mê ngâm ngân châm.
Bùi Mộc Hành nhìn nàng với biểu cảm khiếp sợ một lời khó nói hết.
Đến tận lúc này hắn vẫn chưa thôi lo lắng nàng bị thương, khuôn mặt hết tái nhợt rồi lại xanh mét.
Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Mộc Hành, nụ cười của Từ Vân Tê chợt cứng đờ. Nàng nhìn theo tầm mắt hắn thì thấy con rắn nhỏ trong tay mình. Bấy giờ nàng mới muộn màng ý thức được gì đó, mặt mày trở nên luống cuống, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào mới phải. Nàng cụp mắt suy tư chốc lát rồi cuối cùng xoay người lại cẩn thận cất con rắn nhỏ kia vào túi vải mình mang theo bên người.
Bùi Mộc Hành nhìn thê tử lặng lẽ quay lưng về phía mình. Vì hắn cao hơn Từ Vân Tê nên dù nàng có quay đi thì hắn vẫn thấy rõ mỗi hành động của nàng. Động tác của nàng cực kỳ thành thạo, nhìn là biết đây là chuyện nàng thường xuyên làm.
Trái cổ của Bùi Mộc Hành cuộn lên, hắn chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng.
Rốt cuộc hắn cưới được một thê tử như thế nào vậy?
Hình như từ trước đến nay hắn chưa từng tìm hiểu nàng một cách cẩn thận thì phải.
Chủ tớ Từ Vân Tê và Ngân Hạnh tay trong tay đi về hành cung.
Gió lớn làm lớp cỏ bên ngoài hành cung đung đưa phấp phới. Từ Vân Tê đi từ đằng xa lại nhìn thấy mà tinh thần sảng khoái.
Đến giờ Ngân Hạnh vẫn chưa thoát được khỏi lời của Tưởng phu nhân. Tâm trạng nàng ấy có vẻ xuống dốc:
"Tưởng gia là sự lựa chọn tốt nhất của cô nương. Tưởng phu nhân ủng hộ người hành nghề chữa bệnh, cũng biết rõ mọi chuyện về người, trong lòng rất kính trọng người nên không bao giờ so sánh người với các tiểu thư khác. Còn Tưởng đại công tử thì thật sự là người tốt nhất thế gian. Mới quen chưa lâu mà hắn đã càn quét hết đồ ăn vặt trong Kinh thành cho người rồi, trong tim trong mắt cũng chỉ có người..."
Đã từng có rất nhiều khoảnh khắc Ngân Hạnh tuyệt vọng nghĩ có phải cô nương nhà mình bị ông trời quên lãng rồi không? Sao hạnh phúc đã tới tay nàng rồi còn vuột mất vậy?
Năm đó phụ mẫu không hoà thuận, bây giờ có một mối hôn sự ưng ý thì lại vuột mất.
Nghe được lời lẩm bẩm của Ngân Hạnh, Từ Vân Tê không khỏi ngẩn người. Gió thổi qua khiến mái tóc nàng bay tán loạn. Nàng tiện tay vén tóc lại rồi thản nhiên nói:
"Ngân Hạnh, tốt hay không tốt một lời không nói hết được đâu. Có phu quân có thể trở thành chỗ dựa cho thê tử, làm thê tử nở mày nở mặt, cũng có thê tử ở nhà có vẻ quan tâm nhưng ra đường người ta mới nói hai câu đã nghi ngờ thê tử ở nhà rồi. Con người chẳng có ai có hết mọi may mắn đâu, việc gì cũng có mặt tốt mặt xấu cả. Chuyện đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ có tốt hay không nữa. Thứ mà chúng ta cần làm bây giờ là chấp nhận sự thật, con người không được đắm chìm trong quá khứ, cũng đừng nên lo lắng cho tương lai chưa xảy ra."
"Sống cho hiện tại thôi."
*
Trong cuộc tỷ võ của hai nước, mặc dù Thập Nhị Vương gỡ gạc được một ván cuối nhưng bản lĩnh của tướng sĩ Đại Ngột vẫn khiến Đại Tấn ngạc nhiên. Thế nên trên bàn đàm phán sứ đoàn Đại Ngột vẫn cương quyết giữ nguyên ý kiến. Hoàng đế làm theo kế sách của Yến Bình, mặc kệ bọn họ, chỉ gọi Tần Vương, Trần Vương và Thập Nhị Vương thay nhau chiêu đãi sứ thần, bản thân ông ta thì không ra mặt.
Hiệu suất làm việc của Bùi Mộc Hành cực cao, chỉ mất đúng một ngày để lấy được hồ sơ ở lô cốt đầu cầu. Quả nhiên đa số thương nhân trong danh sách đến từ Tấn châu. Thế là Yến Thiếu Lăng bị cử tới Tấn châu ở phía Nam phá án ngay trong đêm.
Hai ngày sau đó ai cũng rảnh rỗi cả.
Các cô nương tụm năm tụm bảy đi theo các huynh đệ trong nhà lên núi săn thú. Hôm nay Bùi Mộc San muốn mời Từ Vân Tê đi cưỡi ngựa đánh bóng nhưng Từ Vân Tê muốn làm cho nàng ấy một thỏi son nên từ chối.
"Ta hơi mệt trong người, muội cứ đi đi."
Nàng muốn tặng cho tiểu cô tử một món quà bất ngờ.
Nghe nàng nói cơ thể không thoải mái, Bùi Mộc San lập tức căng thẳng nói: "Để ta đi mời thái y tới khám cho tẩu nhé?"
Từ Vân Tê bất đắc dĩ nói: "Không phải chuyện lớn gì đâu, ta nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."
Thấy vẻ mặt nàng không tệ, Bùi Mộc San mới yên tâm: "Vậy được rồi, ta đi kiếm thêm ít tiền thưởng về cho tẩu lựa."
Từ Vân Tê đưa mắt nhìn nàng ấy đi xa rồi mới quay vào trong điện. Nàng vừa ngồi xuống ghế chưa lâu đã nghe thấy tiếng bước chân từ tốn vang lên bên ngoài.
Là Bùi Mộc Hành.
Hiện tại mới là đầu giờ tỵ, hắn không ở cạnh Hoàng đế thì cũng nên ở sân tỷ võ chứ sao lại về đây? Chẳng lẽ hắn quên đồ?
Từ Vân Tê ngạc nhiên đi ra đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy Bùi Mộc Hành bước nhanh vào điện, sự chú ý đặt hết lên người nàng: "Nghe ngũ muội nói nàng không thoải mái hả?"
Từ Vân Tê sửng sốt.
Ngay lúc nàng do dự không biết có nên gật đầu hay không thì lại nghe hắn hỏi một câu tối nghĩa: "Ta làm nàng bị thương hả?"
Từ Vân Tê suýt tắc thở, đủ loại suy nghĩ bát nháo tràn vào đầu rồi xông ra làn da mỏng manh khiến mặt nàng đỏ bừng lên. Đêm qua Bùi Mộc Hành về trễ, nàng buồn ngủ nên ngủ trước, mãi đến rạng sáng hắn mới chợt đè nàng xuống làm chuyện kia, thành ra đến giờ nàng mới có vẻ yếu ớt như này.
Hiển nhiên là Bùi Mộc Hành hiểu nhầm rồi.
Từ Vân Tê chỉ chỉ đống đồ trên bàn rồi nói: "Ta muốn làm son cho ngũ muội nên mới tìm cớ từ chối muội ấy thôi."
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh.
Bùi Mộc Hành lại không đáp mà chỉ đứng im quan sát nàng cẩn thận.
Từ Vân Tê không khỏi siết chặt chiếc khăn thêu rồi cất giọng vững vàng: "Ta không sao thật mà."
Bùi Mộc Hành đáp khẽ một tiếng, lại quay ra nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu nàng không sao thì để ta dẫn nàng ra ngoài một chút."
"Hả..." Từ Vân Tê ngạc nhiên. Nàng không ngờ mình lại nghe được câu này từ miệng hắn.
Bùi Mộc Hành rảnh rỗi vậy sao?
Đột nhiên được phu quân quan tâm nên nàng không kịp trở tay.
Bùi Mộc Hành lịch sự cười nói: "Mấy ngày nay không vội đàm phán nên bệ hạ cho ta nghỉ, còn nhắc đến nàng nữa, bảo ta về nhà ở với nàng nhiều hơn một chút. Ta nghĩ nàng đã đến đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra ngoài chơi thoải mái lần nào nên định dẫn nàng lên núi chơi."
Thật ra trừ việc trên giường hơi mạnh mẽ khiến người ta khó chịu nổi ra thì ngày thường Bùi Mộc Hành đúng là một người hiền hoà dịu dàng.
Từ Vân Tê gật đầu với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hôm nay Bùi Mộc Hành rời khỏi vị trí công tác cũng là có nguyên nhân. Phe cánh Tần Vương đang dần lộ rõ ý đồ nên Bùi Mộc Hành cần tránh đầu sóng ngọn gió một chút, thêm việc lần trước Từ Vân Tê bị trách móc ngay trước mặt mọi người chắc chắn cũng rất khó chịu nên hắn mới muốn nhân ngày hôm nay nắng ấm dẫn nàng ra ngoài chơi, cũng là để người khác nhìn thấy và biết phu thê bọn họ hoà thuận, đập tan những lời đồn ngoài kia
Dù sao thì nàng cũng đã đi theo hắn rồi, hắn không thể để nàng chịu uất ức được.
Từ Vân Tê đi vào trong thay một bộ đồ gọn gàng khác. Lúc ra ngoài Bùi Mộc Hành nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu.
Từ Vân Tê đang mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, ống quần nhét trong đôi giày da hươu màu đen, trên eo là chiếc thắt lưng màu xanh phác hoạ ra vòng eo thon nhỏ. Bộ đồ này làm nổi bật dáng người mảnh khảnh của nàng, chẳng hiểu sao nhìn qua còn có vẻ khá hiên ngang nữa.
"Sao vậy?" Từ Vân Tê khẽ vuốt má, tưởng người mình có gì không ổn.
Bùi Mộc Hành lắc đầu rồi dẫn nàng đi ra ngoài: "Không có gì đâu."
Phu thê hai người đi phía trước, Ngân Hạnh và hai ám vệ theo sát phía sau. Chỉ chốc lát sau bọn họ đã tới chuồng ngựa. Thị vệ dắt chú ngựa Ô Đề mà Bùi Mộc Hành thường cưỡi ra. Hắn tung người lên lưng ngựa rồi giơ tay muốn kéo Từ Vân Tê lên: "Ta chở nàng đi."
Từ Vân Tê quay đầu lại nhìn đồng cỏ bao la phía xa, vẻ hưng phấn đong đầy trong mắt: "Tam gia, cho ta tự cưỡi ngựa được không?"
Bùi Mộc Hành ngẩn người hỏi: "Nàng biết cưỡi ngựa à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Vân Tê cười: "Ta biết sơ sơ."
Thế là Bùi Mộc Hành lại xuống ngựa đi vào chuồng tìm cho nàng một chú ngựa lùn lành tính phù hợp cho các cô nương cưỡi.
Từ Vân Tê nhảy lên lưng ngựa rồi giật dây cho nó đi vài bước. Nàng mất một lúc để làm quen sau đó mới từ từ lên đường.
Hành cung được xây giữa sườn núi, từ chuồng ngựa đi xuống là một cánh đồng màu mỡ trải dài hàng trăm dặm về phía xa. Từ Vân Tê giục ngựa chạy một hồi, khuôn mặt xinh đẹp bị lưng ngựa xóc cho đỏ bừng lên, có điều nàng không phải người dễ dàng bỏ cuộc nên vẫn cố gắng siết chặt dây cương, từ từ thuần phục con ngựa mình cưỡi. Sau đó nàng vô tình quay đầu lại thì thấy nam nhân kia đang thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, từ từ chạy chậm theo sau mình, dáng vẻ vô cùng tuấn tú.
Mặc dù đã đoán được rằng việc Bùi Mộc Hành đưa mình ra ngoài chơi hôm nay là có nguyên nhân khác nhưng nàng vẫn rất vui.
Đã lâu lắm rồi nàng mới lại tìm được niềm vui trên lưng ngựa thế này.
Từ Vân Tê tiếp tục chạy về phía trước.
Một lúc sau, con ngựa băng qua một cánh rừng rồi đi tới một nơi ẩm ướt khác. Từ Vân Tê cảm thấy hơi mệt nên dừng ngựa nhảy xuống trải một tấm thảm rơm lên sườn núi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Cưỡi ngựa lâu khiến chân nàng hơi ê ẩm. Bùi Mộc Hành thản nhiên xuống ngựa sau đó đưa một bịch nước cho nàng uống.
Cả hai bọn họ đều không phải người nói nhiều nên đành ngồi im trên núi thưởng thức cảnh núi non hùng vĩ.
Rõ ràng là nhiệt độ nơi này thấp hơn bên ngoài nhiều, cây cối mọc um tùm rậm rạp, xung quanh toàn mùi hoa thơm và tiếng chim hót, dưới sườn núi còn có một hồ nước bốc khói nghi ngút nữa, nhìn ra được nơi này có địa nhiệt.
Từ Vân Tê không còn xa lạ gì với các loại địa hình nữa. Trong rừng không chỉ có địa nhiệt mà còn có các loại sinh vật sống, dược liệu quý hiếm và thảo dược nữa.
Người quen đường núi sẽ tự có giác quan nhạy cảm với thiên nhiên. Từ Vân Tê nhạy bén đánh hơi được gì đó nên lặng lẽ đặt bịch nước xuống rồi tiện tay vạch bụi cây trước mặt sang hai bên để quan sát.
Bùi Mộc Hành không biết nàng muốn làm gì. Hắn đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên có một thứ gì đó màu xanh vụt ngang qua trước mắt hắn với tốc độ nhanh như tia chớp rồi vọt thẳng về phía Từ Vân Tê chạy trốn. Trái tim Bùi Mộc Hành như vọt thẳng lên cổ họng. Hắn vô thức giơ tay muốn đẩy thê tử ra phía sau để bảo vệ, tay còn lại rút kiếm ra với tốc độ cực nhanh muốn chém về phía cái thứ màu xanh kia.
Nhưng có người còn nhanh hơn cả hắn.
Thậm chí Bùi Mộc Hành còn không thấy rõ nàng ra tay khi nào. Đến khi hoàn hồn thì hắn đã thấy con rắn nhỏ màu xanh lá cây dài chừng hai gang tay kia bị Từ Vân Tê tóm chặt rồi.
Bùi Mộc Hành kiểu: "..."
Đây là một loại rắn lục đầu nhọn cực kỳ hiếm thấy, có thể dùng làm thuốc được. Trước đây Từ Vân Tê chỉ mới nhìn thấy nó một lần trong tay một người buôn dược liệu ở Tương Tây mà thôi. Vừa rồi nàng chỉ cảm nhận được có nguy hiểm ở xung quanh mình chứ không ngờ mình lại tóm được loại rắn xanh hiếm có khó tìm này. Tâm trạng Từ Vân Tê vô cùng tốt, nàng xách con rắn nhỏ cười tủm tỉm xoay người chuẩn bị về lấy nọc làm thuốc mê ngâm ngân châm.
Bùi Mộc Hành nhìn nàng với biểu cảm khiếp sợ một lời khó nói hết.
Đến tận lúc này hắn vẫn chưa thôi lo lắng nàng bị thương, khuôn mặt hết tái nhợt rồi lại xanh mét.
Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Mộc Hành, nụ cười của Từ Vân Tê chợt cứng đờ. Nàng nhìn theo tầm mắt hắn thì thấy con rắn nhỏ trong tay mình. Bấy giờ nàng mới muộn màng ý thức được gì đó, mặt mày trở nên luống cuống, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào mới phải. Nàng cụp mắt suy tư chốc lát rồi cuối cùng xoay người lại cẩn thận cất con rắn nhỏ kia vào túi vải mình mang theo bên người.
Bùi Mộc Hành nhìn thê tử lặng lẽ quay lưng về phía mình. Vì hắn cao hơn Từ Vân Tê nên dù nàng có quay đi thì hắn vẫn thấy rõ mỗi hành động của nàng. Động tác của nàng cực kỳ thành thạo, nhìn là biết đây là chuyện nàng thường xuyên làm.
Trái cổ của Bùi Mộc Hành cuộn lên, hắn chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng.
Rốt cuộc hắn cưới được một thê tử như thế nào vậy?
Hình như từ trước đến nay hắn chưa từng tìm hiểu nàng một cách cẩn thận thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro