Chương 36
2024-09-07 22:31:32
Thà bây giờ thẳng thắn thừa nhận còn hơn là đợi đến khi gặp nhau trong tiệc rượu Hoàng gia, khiến y kinh ngạc.
Nàng cũng không có làm chuyện gì không thể chấp nhận được.
Trong lòng Bùi Tuần phức tạp nhìn nàng, nét mặt một lời khó nói hết.
Thê tử của Bùi Mộc Hành lại là một vị nữ đại phu có tài nghệ tuyệt vời?
Từ từ, nhớ tới hôn sự hoang đường nửa năm trước kia, Bùi Tuần chợt nhận ra mọi chuyện.
Từ Vân Tê người ta vốn có xuất thân ở nông thôn, hẳn là đã học được chút năng lực nên đến y quán bắt mạch, không ngờ lại được Hoàng đế nhìn trúng, gả cho Bùi Mộc Hành.
Đây cũng không phải là lỗi của Từ Vân Tê.
“Hành Nhi có biết chuyện này không?” Bùi Tuần buồn rầu nhìn nàng.
Hai tay Từ Vân Tê vắt chéo, khuôn mặt lộ vẻ bối rối.
Giao thừa năm ngoái trước khi tuyết rơi nhiều, nàng vội vàng cứu một thai phụ, người này là do ám vệ của Bùi Mộc Hành đưa tới đây, nàng cũng không biết là Bùi Mộc Hành có biết hay không.
Có lẽ hắn không hề để ý những chuyện của nàng nên cũng không muốn tốn thời gian hỏi thăm, cũng có thể là hắn không thèm để ý.
“Ta cũng không biết chuyện này.” Từ Vân Tê nói thật.
Bùi Tuần im lặng.
Hiển nhiên là cô nương trước mặt này không hiểu quy củ của Hoàng gia lắm, nàng cũng không biết hành động này của mình có ý nghĩa gì đối với các thế gia và dòng dõi quý tộc.
Trong lòng Bùi Tuần bị sự lo lắng lấp đầy, y muốn mở miệng nói gì đó nhưng đối diện với đôi mắt long lanh trong sáng của Từ Vân Tê, con ngươi trong trẻo đến mức không có một chút tạp chất nào kia, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Sau một hồi im lặng, Bùi Tuần mới hỏi đến vết thương trên chân mình.
“Chân này của ta vẫn còn chữa được sao?”
“Chữa được.” Đối với lĩnh vực mà mình am hiểu, từ trước đến nay Từ Vân Tê vẫn luôn tự tin và thoải mái:
“Ta đã điều chế một chai dầu thuốc cho ngài, Vương gia mang về thoa mỗi ngày ba lần, đợi bảy ngày sau lại đến tái khám.”
Vừa nghe đến hai từ “Tái khám”, Bùi Tuần lại cảm thấy đau đầu: “Có thể không cần phải khám lại, chỉ thoa dầu thuốc thôi được không?”
Y cũng muốn nhanh chóng chữa khỏi vết thương ở chân, chỉ là nếu để cho Bùi Mộc Hành biết được chuyện này, y sợ Bùi Mộc Hành sẽ chém y, còn có vị Hi Vương tẩu kia của y... Bùi Tuần đã bắt đầu lo lắng cho cảnh ngộ của Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê hiểu được y đang ám chỉ, e ngại thân phận của nàng, không muốn để nàng xem bệnh.
Đối với bệnh nhân không tin tưởng mình, Từ Vân Tê chưa bao giờ miễn cưỡng, nàng chậm rãi nâng chun trà lên, hớp một ngụm.
“Chân ở trên người ngài, ngài tự định đoạt.”
Bùi Tuần: “...”
Bùi Mộc Hành có biết mình đã cưới một thê tử như thế nào không?
Trước khi đi, Bùi Tuần chống gậy nói lời cảm ơn với Từ Vân Tê, còn bổ sung:
“Ta sẽ không để lộ nửa chữ về chuyện này với bất kỳ kẻ nào.” Chuyện của phu thê bọn họ nên để bọn họ tự mình giải quyết.
Khuôn mặt Từ Vân Tê đầy vẻ không quan tâm.
Trên đường về, Ngân Hạnh cũng vì chuyện này mà lo lắng:
“Cô nương, chờ cô gia biết được thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Từ Vân Tê dựa vào thành xe, mơ màng chìm vào giấc ngủ: “Đừng nghĩ đến những chuyện còn chưa xảy ra, chuyện trong tương lai thì để sau này lại nói.”
…
Sau khi vào mùa hạ, trời dần nhiều mưa, hai ngày trước bầu trời vẫn còn quang đãng, bây giờ sắc trời đã âm u, tới giờ thân buổi chiều, mây đen cuồn cuộn, hẳn là sắp có một cơn mưa to.
Bùi Mộc Hành bước ra khỏi hoàng cung, định về phủ một chuyến.
Hoàng đế đã có chuyển biến tốt đẹp, vụ án của Thái tử cũng đã tra đâu vào đấy. Trong khoảng thời gian này, trên dưới trong triều yên ổn một cách kỳ lạ, tất cả mọi người đều đang từng bước thực hiện công việc của mình, không có kẻ nào dám nhảy ra tạo một chút sóng gió.
Mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng mà mình dự đoán, tâm trạng Bùi Mộc Hành thật sự không tệ lắm, lại thêm mấy phần hăng hái.
Hoàng Duy cùng hắn chui vào xe ngựa, dọc đường nói với hắn:
“Hôm nay Thiếu phu nhân ra ngoài, đến cửa hàng của hồi môn của người, còn nói rằng muốn đến hiệu thuốc bên cạnh mua ít thuốc, lúc này cũng không biết là người đã về phủ chưa.”
Ánh mắt Bùi Mộc Hành thâm trầm nhìn vào khoảng không phía trước, lúc này mới nhớ ra phu thê hai người cũng đã xuất hiện vài bất đồng quan điểm, im lặng một lát mới lên tiếng căn dặn:
“Đến cửa hàng đón nàng ấy đi.”
Trên đường đi, Bùi Mộc Hành cau mày nghĩ rằng tranh đoạt trong triều sắp có một đợt thay đổi to lớn, hắn không có thời gian suy xét xem suy nghĩ của thê tử mình như thế nào, càng không thể nào vướng mắc với những chuyện trong quá khứ của nàng, chỉ cần trong lòng Từ Vân Tê không có người nào khác, hẳn là vẫn có thể sống tốt.
Từ Vân Tê vừa đi được một đoạn đường thì một cơn mưa tầm tã đã trút xuống, phu xe muốn quay về phủ nhanh một chút, trên đường không cẩn thận lại rơi vào vũng bùn, trục xe đã hỏng, chủ tớ Từ Vân Tê đi vào hành lang của một cửa hàng để tránh mưa.
Trong góc tường có trồng một cây nguyệt quế, dưới tàng cây không được lát gạch đá xanh, mưa bụi đầy trời trút xuống làm mặt đất trở nên lầy lội.
Nàng ngửi mùi hương của bùn đất, nghe tiếng mưa rơi lốp bốp, thư giãn đầu óc.
Có lẽ là vì đã quen theo Từ Vân Tê phiêu bạt, Ngân Hạnh nhìn cơn mưa to kéo dài bất tận, cũng không hề lo lắng làm sao mới quay về phủ được, như thể dù có ở bất cứ đâu thì nàng ấy vẫn có thể qua đêm được.
Bùi Mộc Hành lấy một chiếc dù đen bước xuống xe, nhìn thấy thê tử mình ở phía đối diện mặc một chiếc váy dài màu ánh trăng đứng dưới hiên, hạt mưa thấm ướt trán nàng, từng sợi tóc mai ướt đẫm dính lên gò má, gương mặt xinh đẹp và trắng nõn kia được nước gột rửa, để lộ một nét đẹp mới, đuôi mắt hẹp dài cong lên tạo thành một nụ cười ngây thơ, khuôn mặt đầy vẻ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Lần hỏa hoạn năm đó như mênh mông vô tận, cực kỳ giống với cơn mưa trước mặt này.
Ngọn lửa giống như linh xà, liều mạng vọt về phía người nàng, đuôi tóc dính một vài đốm lửa nhỏ, ống tay áo bị đốt thủng một chỗ, nàng chạy rồi lại chạy, ngã xuống bên cạnh chậu nước, làn khói dày đặc khiến nàng không thể thở nổi. Nỗi tuyệt vọng vì không thể hít thở xâm chiếm trái tim nàng, hẳn là ông trời cũng không tuyệt đường người, một cơn mưa ầm ầm kéo xuống. Đến tận bây giờ, cái loại cảm giác sảng khoái khi tìm được đường sống trong cõi chết này vẫn khắc sâu trong xương cốt nàng, không thể nào biến mất.
Nàng thích mưa, thích loại cảm giác được nước mưa gột rửa.
Đột nhiên, một chiếc dù màu đen che trên đầu nàng, nam nhân kia, dáng người cao lớn tuấn tú tiến đến trước mặt nàng, ngăn cách mưa gió ở sau lưng, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Phu nhân, ta tới đón nàng về phủ.”
Từ Vân Tê ngây ngẩn nhìn hắn một lúc lâu, cúi đầu liếc mắt nhìn làn váy ướt đẫm của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Bùi Mộc Hành cởi áo choàng trên người mình ra, đưa cho nàng, Từ Vân Tê che kỹ người mình, mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Bùi Mộc Hành đưa nàng lên xe ngựa.
Trong xe vô cùng rộng rãi, bàn nhỏ, giường nhỏ và trà cụ đều có đầy đủ. Bên trong xe gọn gàng sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Từ Vân Tê dính nước ngồi ở một bên, giữa đôi phu thê cũng có chút khoảng cách. Bùi Mộc Hành nhìn thấy gò má nàng vẫn còn dính hạt mưa nên tìm một chiếc khăn tay đưa cho nàng. Từ Vân Tê vừa quấn chặt xiêm y, vừa lau đi nước mưa nơi gò má, thuận miệng hỏi:
“Sao Tam gia lại đến đây?”
“Ta muốn hỏi nàng chút chuyện.” Khuôn mặt Bùi Mộc Hành thanh nhã, giọng điệu như bình thường.
Từ Vân Tê nghe vậy thì khựng lại một chút, biết hắn muốn hỏi cái gì, nàng xoay người lại đối diện với hắn, sắc mặt nghiêm túc:
“Chàng hỏi đi.”
Xe ngựa chậm rãi đi phía trước, cơn mưa lớn rơi lộp độp trên nóc xe, càng làm nổi bật bầu không khí yên lặng trong thùng xe.
Bùi Mộc Hành nhìn đôi mắt trong veo của nàng, đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã biết chuyện giữa nàng và Tưởng gia.”
Sắc mặt Từ Vân Tê bình thản gật đầu.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Bùi Mộc Hành vẫn nhìn nàng chăm chú: “Vậy nàng có người trong lòng nào không?”
Từ Vân Tê hơi ngẩn người, nàng cũng không biết cái gì gọi là người trong lòng nhưng có thể thừa nhận rằng lúc trước khi ở cùng với Tưởng Ngọc Hà cũng rất vui vẻ. Tính tình y dịu dàng săn sóc, mọi chuyện đều suy xét chu toàn cho nàng, hai người kết bạn với nhau trước khi thành thân, biết rõ tính cách của nhau, bà mẫu hiền lành, phu thê ân ái, có thể đoán trước được rằng cuộc sống sau khi thành thân sẽ xuôi chèo mát mái. Nếu nhất định phải nói thì Tưởng gia thực sự là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Nhưng cũng không thể nói hết những lời này ra được.
Tình cảm phu thê giữa nàng và Bùi Mộc Hành vốn đã giống như đi trên băng mỏng, không cần phải tạo thêm một vướng mắc.
Chỉ là Bùi Mộc Hành cũng không phải là người dễ lừa gạt.
Làm sao bây giờ?
Từ Vân Tê suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chuyện hôn nhân đại sự theo lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Mẫu thân hỏi ta muốn gả cho người như thế nào, ta lập tức nói cho bà ấy biết cuộc sống mà ta mong muốn.”
Đôi mắt này của nàng quá sạch sẽ, rất khó làm người khác không tin lời nàng nói.
“Cuộc sống như thế nào?” Giọng nói của hắn trong trẻo, ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là có thể phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
Từ Vân Tê cười, đôi mắt cong lên: “Khi đó ta muốn được gả cho một phu quân mà mình hiểu rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối, hòa nhã dịu dàng, trải qua cuộc sống vô âu vô lo.”
Hiểu rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối, hòa nhã dịu dàng, mà không phải là chỉ Tưởng Ngọc Hà.
Nhất thời trong lòng Bùi Mộc Hành có một loại cảm giác không nói rõ thành lời.
Nhưng mà có thể tin chắc một điều rằng hắn không hề dính líu gì với những chữ hiểu rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối, hòa nhã dịu dàng này.
…
Phu thê hai người đến tối muộn mới quay về, lúc đó cơn mưa đã không còn nặng hạt, vừa mới thắp đèn lên thì có tin tức truyền đến từ Cẩm Hòa đường, nói rằng Vương phi mắc bệnh nặng. Bùi Mộc Hành định đi qua đó thì Từ Vân Tê đứng ở phía sau hắn nhẹ giọng nói:“Nếu không thì để ta qua đó cùng với chàng đi.”
Nàng cũng có thể tùy tình hình mà xem bệnh cho Vương phi, nếu Vương phi bằng lòng thì dù sao nàng vẫn là một đại phu.
Không ngờ Bùi Mộc Hành lắc đầu, quanh người vẫn toát lên khí thế bình tĩnh lẫm liệt: “Nàng đã dính mưa rồi, nên quay về nghỉ ngơi đi. Hạ Thái y đã đến phủ, bệnh của mẫu thân vẫn luôn là ông ấy xem, không đáng ngại.”
Từ Vân Tê không còn gì để nói.
Bùi Mộc Hành lo lắng cho mẫu thân mình nên cũng không nhiều lời nữa. Hắn chắp tay nhanh chóng đi dọc theo hành lang dài hướng về phía Cẩm Hòa đường. Từ Vân Tê quay về Thanh Huy viên, Trần ma ma nhìn thấy váy nàng ướt đẫm thì vô cùng hoảng sợ: “Chủ nhân của ta ơi, người nhanh đi thay y phục đi, lão nô lập tức kêu người đi nấu canh gừng cho người, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Từ Vân Tê dầm mưa, nàng thật sự không xem đây là chuyện gì to tát, nhưng mà cũng không thể phụ lòng tốt của lão ma ma được: “Ta đi tắm rửa trước, lại uống canh sau.”
Trận bệnh này của Vương phi đến như núi đổ, mời thái y, sắc thuốc, tạo nên động tĩnh vô cùng lớn.
Hôm sau, Từ Vân Tê đến Cẩm Hòa đường thăm bà mẫu, Tạ thị bận rộn chuyện chăm sóc cho Vương phi, lại còn phải lo lắng việc bếp núc, sợ Từ Vân Tê chọc giận Vương phi nên đã uyển chuyển từ chối nàng.
“Mẫu thân cần phải tĩnh dưỡng, ta sẽ báo lại ý tốt của đệ muội cho bà mẫu sau.”
Từ Vân Tê vô cùng lễ phép, nghe vậy lập tức quay về. Không bao lâu sau, Lý thị dắt tay nhi tử Huân ca nhi đến, thân mật kéo cánh tay Từ Vân Tê, dáng vẽ rõ ràng là có lời muốn nói với nàng.
Hai người đi dọc theo hành lang dài rời khỏi Cẩm Hòa đường, đợi đến khi không có người nào khác, Lý thị lập tức mở miệng:
“Ta nói cho muội biết, thật ra mẫu thân mắc bệnh cũng có nguyên do.”
“Nguyên do gì?”
Nàng cũng không có làm chuyện gì không thể chấp nhận được.
Trong lòng Bùi Tuần phức tạp nhìn nàng, nét mặt một lời khó nói hết.
Thê tử của Bùi Mộc Hành lại là một vị nữ đại phu có tài nghệ tuyệt vời?
Từ từ, nhớ tới hôn sự hoang đường nửa năm trước kia, Bùi Tuần chợt nhận ra mọi chuyện.
Từ Vân Tê người ta vốn có xuất thân ở nông thôn, hẳn là đã học được chút năng lực nên đến y quán bắt mạch, không ngờ lại được Hoàng đế nhìn trúng, gả cho Bùi Mộc Hành.
Đây cũng không phải là lỗi của Từ Vân Tê.
“Hành Nhi có biết chuyện này không?” Bùi Tuần buồn rầu nhìn nàng.
Hai tay Từ Vân Tê vắt chéo, khuôn mặt lộ vẻ bối rối.
Giao thừa năm ngoái trước khi tuyết rơi nhiều, nàng vội vàng cứu một thai phụ, người này là do ám vệ của Bùi Mộc Hành đưa tới đây, nàng cũng không biết là Bùi Mộc Hành có biết hay không.
Có lẽ hắn không hề để ý những chuyện của nàng nên cũng không muốn tốn thời gian hỏi thăm, cũng có thể là hắn không thèm để ý.
“Ta cũng không biết chuyện này.” Từ Vân Tê nói thật.
Bùi Tuần im lặng.
Hiển nhiên là cô nương trước mặt này không hiểu quy củ của Hoàng gia lắm, nàng cũng không biết hành động này của mình có ý nghĩa gì đối với các thế gia và dòng dõi quý tộc.
Trong lòng Bùi Tuần bị sự lo lắng lấp đầy, y muốn mở miệng nói gì đó nhưng đối diện với đôi mắt long lanh trong sáng của Từ Vân Tê, con ngươi trong trẻo đến mức không có một chút tạp chất nào kia, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Sau một hồi im lặng, Bùi Tuần mới hỏi đến vết thương trên chân mình.
“Chân này của ta vẫn còn chữa được sao?”
“Chữa được.” Đối với lĩnh vực mà mình am hiểu, từ trước đến nay Từ Vân Tê vẫn luôn tự tin và thoải mái:
“Ta đã điều chế một chai dầu thuốc cho ngài, Vương gia mang về thoa mỗi ngày ba lần, đợi bảy ngày sau lại đến tái khám.”
Vừa nghe đến hai từ “Tái khám”, Bùi Tuần lại cảm thấy đau đầu: “Có thể không cần phải khám lại, chỉ thoa dầu thuốc thôi được không?”
Y cũng muốn nhanh chóng chữa khỏi vết thương ở chân, chỉ là nếu để cho Bùi Mộc Hành biết được chuyện này, y sợ Bùi Mộc Hành sẽ chém y, còn có vị Hi Vương tẩu kia của y... Bùi Tuần đã bắt đầu lo lắng cho cảnh ngộ của Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê hiểu được y đang ám chỉ, e ngại thân phận của nàng, không muốn để nàng xem bệnh.
Đối với bệnh nhân không tin tưởng mình, Từ Vân Tê chưa bao giờ miễn cưỡng, nàng chậm rãi nâng chun trà lên, hớp một ngụm.
“Chân ở trên người ngài, ngài tự định đoạt.”
Bùi Tuần: “...”
Bùi Mộc Hành có biết mình đã cưới một thê tử như thế nào không?
Trước khi đi, Bùi Tuần chống gậy nói lời cảm ơn với Từ Vân Tê, còn bổ sung:
“Ta sẽ không để lộ nửa chữ về chuyện này với bất kỳ kẻ nào.” Chuyện của phu thê bọn họ nên để bọn họ tự mình giải quyết.
Khuôn mặt Từ Vân Tê đầy vẻ không quan tâm.
Trên đường về, Ngân Hạnh cũng vì chuyện này mà lo lắng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô nương, chờ cô gia biết được thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Từ Vân Tê dựa vào thành xe, mơ màng chìm vào giấc ngủ: “Đừng nghĩ đến những chuyện còn chưa xảy ra, chuyện trong tương lai thì để sau này lại nói.”
…
Sau khi vào mùa hạ, trời dần nhiều mưa, hai ngày trước bầu trời vẫn còn quang đãng, bây giờ sắc trời đã âm u, tới giờ thân buổi chiều, mây đen cuồn cuộn, hẳn là sắp có một cơn mưa to.
Bùi Mộc Hành bước ra khỏi hoàng cung, định về phủ một chuyến.
Hoàng đế đã có chuyển biến tốt đẹp, vụ án của Thái tử cũng đã tra đâu vào đấy. Trong khoảng thời gian này, trên dưới trong triều yên ổn một cách kỳ lạ, tất cả mọi người đều đang từng bước thực hiện công việc của mình, không có kẻ nào dám nhảy ra tạo một chút sóng gió.
Mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng mà mình dự đoán, tâm trạng Bùi Mộc Hành thật sự không tệ lắm, lại thêm mấy phần hăng hái.
Hoàng Duy cùng hắn chui vào xe ngựa, dọc đường nói với hắn:
“Hôm nay Thiếu phu nhân ra ngoài, đến cửa hàng của hồi môn của người, còn nói rằng muốn đến hiệu thuốc bên cạnh mua ít thuốc, lúc này cũng không biết là người đã về phủ chưa.”
Ánh mắt Bùi Mộc Hành thâm trầm nhìn vào khoảng không phía trước, lúc này mới nhớ ra phu thê hai người cũng đã xuất hiện vài bất đồng quan điểm, im lặng một lát mới lên tiếng căn dặn:
“Đến cửa hàng đón nàng ấy đi.”
Trên đường đi, Bùi Mộc Hành cau mày nghĩ rằng tranh đoạt trong triều sắp có một đợt thay đổi to lớn, hắn không có thời gian suy xét xem suy nghĩ của thê tử mình như thế nào, càng không thể nào vướng mắc với những chuyện trong quá khứ của nàng, chỉ cần trong lòng Từ Vân Tê không có người nào khác, hẳn là vẫn có thể sống tốt.
Từ Vân Tê vừa đi được một đoạn đường thì một cơn mưa tầm tã đã trút xuống, phu xe muốn quay về phủ nhanh một chút, trên đường không cẩn thận lại rơi vào vũng bùn, trục xe đã hỏng, chủ tớ Từ Vân Tê đi vào hành lang của một cửa hàng để tránh mưa.
Trong góc tường có trồng một cây nguyệt quế, dưới tàng cây không được lát gạch đá xanh, mưa bụi đầy trời trút xuống làm mặt đất trở nên lầy lội.
Nàng ngửi mùi hương của bùn đất, nghe tiếng mưa rơi lốp bốp, thư giãn đầu óc.
Có lẽ là vì đã quen theo Từ Vân Tê phiêu bạt, Ngân Hạnh nhìn cơn mưa to kéo dài bất tận, cũng không hề lo lắng làm sao mới quay về phủ được, như thể dù có ở bất cứ đâu thì nàng ấy vẫn có thể qua đêm được.
Bùi Mộc Hành lấy một chiếc dù đen bước xuống xe, nhìn thấy thê tử mình ở phía đối diện mặc một chiếc váy dài màu ánh trăng đứng dưới hiên, hạt mưa thấm ướt trán nàng, từng sợi tóc mai ướt đẫm dính lên gò má, gương mặt xinh đẹp và trắng nõn kia được nước gột rửa, để lộ một nét đẹp mới, đuôi mắt hẹp dài cong lên tạo thành một nụ cười ngây thơ, khuôn mặt đầy vẻ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Lần hỏa hoạn năm đó như mênh mông vô tận, cực kỳ giống với cơn mưa trước mặt này.
Ngọn lửa giống như linh xà, liều mạng vọt về phía người nàng, đuôi tóc dính một vài đốm lửa nhỏ, ống tay áo bị đốt thủng một chỗ, nàng chạy rồi lại chạy, ngã xuống bên cạnh chậu nước, làn khói dày đặc khiến nàng không thể thở nổi. Nỗi tuyệt vọng vì không thể hít thở xâm chiếm trái tim nàng, hẳn là ông trời cũng không tuyệt đường người, một cơn mưa ầm ầm kéo xuống. Đến tận bây giờ, cái loại cảm giác sảng khoái khi tìm được đường sống trong cõi chết này vẫn khắc sâu trong xương cốt nàng, không thể nào biến mất.
Nàng thích mưa, thích loại cảm giác được nước mưa gột rửa.
Đột nhiên, một chiếc dù màu đen che trên đầu nàng, nam nhân kia, dáng người cao lớn tuấn tú tiến đến trước mặt nàng, ngăn cách mưa gió ở sau lưng, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Phu nhân, ta tới đón nàng về phủ.”
Từ Vân Tê ngây ngẩn nhìn hắn một lúc lâu, cúi đầu liếc mắt nhìn làn váy ướt đẫm của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Bùi Mộc Hành cởi áo choàng trên người mình ra, đưa cho nàng, Từ Vân Tê che kỹ người mình, mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Bùi Mộc Hành đưa nàng lên xe ngựa.
Trong xe vô cùng rộng rãi, bàn nhỏ, giường nhỏ và trà cụ đều có đầy đủ. Bên trong xe gọn gàng sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Từ Vân Tê dính nước ngồi ở một bên, giữa đôi phu thê cũng có chút khoảng cách. Bùi Mộc Hành nhìn thấy gò má nàng vẫn còn dính hạt mưa nên tìm một chiếc khăn tay đưa cho nàng. Từ Vân Tê vừa quấn chặt xiêm y, vừa lau đi nước mưa nơi gò má, thuận miệng hỏi:
“Sao Tam gia lại đến đây?”
“Ta muốn hỏi nàng chút chuyện.” Khuôn mặt Bùi Mộc Hành thanh nhã, giọng điệu như bình thường.
Từ Vân Tê nghe vậy thì khựng lại một chút, biết hắn muốn hỏi cái gì, nàng xoay người lại đối diện với hắn, sắc mặt nghiêm túc:
“Chàng hỏi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe ngựa chậm rãi đi phía trước, cơn mưa lớn rơi lộp độp trên nóc xe, càng làm nổi bật bầu không khí yên lặng trong thùng xe.
Bùi Mộc Hành nhìn đôi mắt trong veo của nàng, đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã biết chuyện giữa nàng và Tưởng gia.”
Sắc mặt Từ Vân Tê bình thản gật đầu.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Bùi Mộc Hành vẫn nhìn nàng chăm chú: “Vậy nàng có người trong lòng nào không?”
Từ Vân Tê hơi ngẩn người, nàng cũng không biết cái gì gọi là người trong lòng nhưng có thể thừa nhận rằng lúc trước khi ở cùng với Tưởng Ngọc Hà cũng rất vui vẻ. Tính tình y dịu dàng săn sóc, mọi chuyện đều suy xét chu toàn cho nàng, hai người kết bạn với nhau trước khi thành thân, biết rõ tính cách của nhau, bà mẫu hiền lành, phu thê ân ái, có thể đoán trước được rằng cuộc sống sau khi thành thân sẽ xuôi chèo mát mái. Nếu nhất định phải nói thì Tưởng gia thực sự là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Nhưng cũng không thể nói hết những lời này ra được.
Tình cảm phu thê giữa nàng và Bùi Mộc Hành vốn đã giống như đi trên băng mỏng, không cần phải tạo thêm một vướng mắc.
Chỉ là Bùi Mộc Hành cũng không phải là người dễ lừa gạt.
Làm sao bây giờ?
Từ Vân Tê suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chuyện hôn nhân đại sự theo lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Mẫu thân hỏi ta muốn gả cho người như thế nào, ta lập tức nói cho bà ấy biết cuộc sống mà ta mong muốn.”
Đôi mắt này của nàng quá sạch sẽ, rất khó làm người khác không tin lời nàng nói.
“Cuộc sống như thế nào?” Giọng nói của hắn trong trẻo, ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là có thể phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
Từ Vân Tê cười, đôi mắt cong lên: “Khi đó ta muốn được gả cho một phu quân mà mình hiểu rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối, hòa nhã dịu dàng, trải qua cuộc sống vô âu vô lo.”
Hiểu rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối, hòa nhã dịu dàng, mà không phải là chỉ Tưởng Ngọc Hà.
Nhất thời trong lòng Bùi Mộc Hành có một loại cảm giác không nói rõ thành lời.
Nhưng mà có thể tin chắc một điều rằng hắn không hề dính líu gì với những chữ hiểu rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối, hòa nhã dịu dàng này.
…
Phu thê hai người đến tối muộn mới quay về, lúc đó cơn mưa đã không còn nặng hạt, vừa mới thắp đèn lên thì có tin tức truyền đến từ Cẩm Hòa đường, nói rằng Vương phi mắc bệnh nặng. Bùi Mộc Hành định đi qua đó thì Từ Vân Tê đứng ở phía sau hắn nhẹ giọng nói:“Nếu không thì để ta qua đó cùng với chàng đi.”
Nàng cũng có thể tùy tình hình mà xem bệnh cho Vương phi, nếu Vương phi bằng lòng thì dù sao nàng vẫn là một đại phu.
Không ngờ Bùi Mộc Hành lắc đầu, quanh người vẫn toát lên khí thế bình tĩnh lẫm liệt: “Nàng đã dính mưa rồi, nên quay về nghỉ ngơi đi. Hạ Thái y đã đến phủ, bệnh của mẫu thân vẫn luôn là ông ấy xem, không đáng ngại.”
Từ Vân Tê không còn gì để nói.
Bùi Mộc Hành lo lắng cho mẫu thân mình nên cũng không nhiều lời nữa. Hắn chắp tay nhanh chóng đi dọc theo hành lang dài hướng về phía Cẩm Hòa đường. Từ Vân Tê quay về Thanh Huy viên, Trần ma ma nhìn thấy váy nàng ướt đẫm thì vô cùng hoảng sợ: “Chủ nhân của ta ơi, người nhanh đi thay y phục đi, lão nô lập tức kêu người đi nấu canh gừng cho người, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Từ Vân Tê dầm mưa, nàng thật sự không xem đây là chuyện gì to tát, nhưng mà cũng không thể phụ lòng tốt của lão ma ma được: “Ta đi tắm rửa trước, lại uống canh sau.”
Trận bệnh này của Vương phi đến như núi đổ, mời thái y, sắc thuốc, tạo nên động tĩnh vô cùng lớn.
Hôm sau, Từ Vân Tê đến Cẩm Hòa đường thăm bà mẫu, Tạ thị bận rộn chuyện chăm sóc cho Vương phi, lại còn phải lo lắng việc bếp núc, sợ Từ Vân Tê chọc giận Vương phi nên đã uyển chuyển từ chối nàng.
“Mẫu thân cần phải tĩnh dưỡng, ta sẽ báo lại ý tốt của đệ muội cho bà mẫu sau.”
Từ Vân Tê vô cùng lễ phép, nghe vậy lập tức quay về. Không bao lâu sau, Lý thị dắt tay nhi tử Huân ca nhi đến, thân mật kéo cánh tay Từ Vân Tê, dáng vẽ rõ ràng là có lời muốn nói với nàng.
Hai người đi dọc theo hành lang dài rời khỏi Cẩm Hòa đường, đợi đến khi không có người nào khác, Lý thị lập tức mở miệng:
“Ta nói cho muội biết, thật ra mẫu thân mắc bệnh cũng có nguyên do.”
“Nguyên do gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro