Chương 45
2024-09-07 22:31:32
Trong giây lát, Từ Vân Tê tưởng trượng phu đang trêu chọc mình, đến khi nàng quay lại và bắt gặp ánh mắt đó.
Nó đen như vực sâu không đáy, nhưng lại có phần lơ đãng và uể oải.
Không lẽ hắn mệt sao?
Cảm nhận được sự u mê và ngơ ngác trong mắt nàng, hắn mạnh bạo hơn chút, ánh mắt hắn như một vị thần nhìn xuống thế gian, nó nóng bỏng vô cùng, hắn đè xuống nàng xuống và bao trọn nàng.
Từ Vân Tê không quen với việc bị khống chế như thế này nên quay mặt đi, xoay lòng bàn tay để cố gắng thoát ra.
Rõ ràng hành động này đã khiến hắn khó chịu.
Hắn đột nhiên nghiêng người tới, đôi tay di chuyển về phía trước dọc theo vòng eo mịn màng của nàng, rồi đột nhiên giữ lấy gáy nàng.
Từ Vân Tê hít sâu một hơi.
Hai người chưa bao giờ thân thiết đến thế.
…
Tiếng nước chảy ào ào dần dần khiến Từ Vân Tê tỉnh táo trở lại. Mặc dù làm chuyện này cũng vui vẻ, nhưng thực sự khiến nàng mệt mỏi đến mức không muốn động đậy người.
Từ Vân Tê không biết mình đã ngâm mình trong bồn tắm bao lâu, cho đến khi một giọng nói êm dịu vang lên bên ngoài tấm bình phong:
"Phu nhân, nàng vẫn chưa xong à?"
Bùi Mộc Hành thấy nàng mãi không bước ra thì lo nàng xảy ra chuyện gì đó.
May mắn thay, sau khi chờ thêm một lát, rèm được kéo sang một bên, ánh sáng và bóng tối rung chuyển, một bóng người mảnh khảnh bước qua tấm bình phong ra ngoài.
Nàng khoanh tay trước ngực, lặng lẽ đứng đó, bộ quần áo trắng như tuyết ôm sát thân hình mảnh mai, trông rất đoan trang và thanh tú.
Trong mắt Bùi Mộc Hành, nàng giống như một nàng tiên cá ngoi lên mặt nước, đôi mắt đó giống như đá đen được đánh bóng, tinh xảo và sáng lấp lánh.
Bùi Mộc Hành thấy nàng không sao thì quay người lấy một tách trà trên bàn đưa cho nàng.
"Uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi sớm thôi."
Giọng điệu của hắn dịu dàng hơn và thậm chí còn thân quen hơn trước.
Từ Vân Tê bước tới như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nhận lấy, eo hơi đau nhức nên nàng ngồi xuống ghế.
Bùi Mộc Hành ngồi xuống đối diện nàng, chắc hẳn hắn đã đợi rất lâu, vừa rồi hắn ngồi đọc văn thư, lúc này hắn lại cầm văn thư lên ngồi đọc dưới ánh đèn tiếp.
Từ Vân Tê cảm thấy bụng hơi lạnh nên đứng dậy pha thêm một ít trà nóng, sau khi ngồi xuống lần nữa, nàng nhấp từng ngụm nhỏ, liếc mắt nhìn sang trượng phu.
Người ta nói dưới ánh đèn người đẹp như ngọc, nhưng câu này không đủ để miêu tả dáng vẻ của Bùi Mộc Hành, nam nhân mặc áo tay rộng hơi lay động, nét mặt trong trẻo như ngọc, ngồi trong đêm khuya tĩnh lặng như này toát lên khí chất phóng khoáng và độ lượng giống như ánh trăng sáng gần cửa sổ.
Từ Vân Tê đi khắp trời nam biển bắc, đã quen với việc nhìn thấy người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhận ra vẻ đẹp của trượng phu thật xứng với câu ngàn dặm có một.
Hắn dường như đọc rất say mê, tay áo rộng của hắn hơi mở ra, dáng người cân đối hơi ngả về phía sau, đôi lông mày nhíu sâu tập trung, còn thêm chút vẻ trầm ổn và từng trải.
Từ Vân Tê ngắm nhìn người đẹp, uống hết trà rồi lên giường ngủ.
Sau khi nhận được sự dặn dò của Bùi Mộc Hành, Hoàng Duy lấy một mảnh gấm để bọc chiếc hộp gấm bị vỡ làm đôi cùng với cuốn sách lại, rồi dẫn theo một gã sai vặt đi về phía Tuần phủ ở bên cạnh.
Mặc dù Tuần phủ và phủ Hi Vương ở gần nhau nhưng thực chất cổng hai phủ lại mở ra hai đường khác nhau. Có điều nữ tử hai nhà qua lại với nhau nhiều nên họ đã mở một cánh cửa nhỏ ở giữa bức tường bao quanh. Đi qua cánh cửa nhỏ là một lối đi hẹp, đi dọc theo lối này về phía trước là có thể đến cổng chính Tuần phủ.
So với phủ Hi Vương rộng lớn và tráng lệ, cổng nhà và sân của Tuần phủ lại hẹp hơn rất nhiều. Tuần Duẫn Hòa luôn luôn khép kín, ngay cả tòa nhà này cũng không có quá bốn lối vào, trong phủ cũng không được trang trí xa hoa, đình đài lầu các đều theo một tiêu chuẩn phù hợp. Hễ đã tới nơi này thì không ai nghĩ đây là phủ của trọng thần đương triều Nội các Các lão.
Hoàng Duy đi dọc theo lối hẹp về phía trước và nhìn thấy một lều ở góc tường trước mặt, trong lều có chút ánh sáng lập lòe và hắn ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ liên tục. Đây là lều nghỉ ngơi của người chăn ngựa ở Tuần phủ. Hoàng Duy bước tới, đứng ở cửa lều hỏi: "Tuần đại nhân đã về phủ chưa?"
Có mấy người chăn ngựa đang ngồi trong lều, một người trong số họ nhanh trí nhận ra hắn ta là người hầu của Tam công tử Vương phủ bên cạnh, vội vàng bước tới cúi đầu hành lễ và mỉm cười đáp lại: “Đại nhân nhà chúng ta vẫn chưa về. Phu nhân đã về phủ được hai ngày rồi, sai người lên triều đình giục mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng đại nhân đâu. Có điều nghe nói có thể tối nay đại nhân sẽ về."
Mười ngày thì phải đến năm ngày Tuần Duẫn Hòa nghỉ ngơi ở nha môn, Hoàng Duy cũng chẳng ngạc nhiên về điều này.
"Vậy ta sẽ đợi."
Một lát sau, người gác cổng nhận được tin thì nhanh chóng cung kính đón hắn ta vào. Hoàng Duy ngồi chưa đến thời gian uống cạn chung trà thì nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài cửa, hắn ta chậm rãi đứng dậy đi theo quản gia Tuần phủ bước ra ngoài ngưỡng cửa.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tuần Duẫn Hòa mặc áo bào đỏ chậm rãi bước xuống xe ngựa, mặt mày ông ấy nghiêm nghị, vẻ mặt hơi lãnh đạm, gần như không nheo mắt mà khuỵu gối sải bước lên bậc thang.
Hoàng Duy tiến đến hành lễ với ông ấy.
"Tuần đại nhân."
Tuần Duẫn Hòa bước lên hiên nhà mới phát hiện có người ngoài tới, sắc mặt ông ấy lại trở nên dịu dàng hơn, cười nói: "Hoàng công công đến à?"
Hoàng Duy nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt, chỉ vào cái gói kia, chắp hai tay trong ống tay áo nói: "Tuần đại nhân, đây là thứ Tam công tử nhà ta dặn đưa tới cho ngài."
Lúc trước Bùi Mộc Hành đã từng gửi cho ông ấy những cuốn sách hay, Tuần Duẫn Hòa cũng không hề ngạc nhiên: "Đa tạ."
Hoàng Duy lại mỉm cười hành lễ rồi rời khỏi Tuần phủ.
Tuần Duẫn Hòa nhìn qua cái gói đó, bình tĩnh nói với quản gia: "Mang nó đến thư phòng."
Quản gia ôm chiếc gói nặng nề vào thư phòng, cầm nó trên tay với đầy vẻ hoài nghi.
Tuần Duẫn Hòa chậm rãi đi đến sảnh chính, dọc theo hành lang về phía bắc, ba gian sảnh chính đèn đuốc sáng trưng, ông ấy có thể thấy rõ hai bóng người đang đợi mình. Bước chân Tuần Duẫn Hòa không nhanh cũng không chậm, ánh mắt ông ấy vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó với khuôn mặt hờ hững không cảm xúc.
Khi ông ấy đến gần hơn, ánh đèn ngoài hiên sáng rực, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trong tầm mắt.
"Phụ thân!"
Tuần Vân Linh vui vẻ đi tới đón ông ấy, ánh mắt nàng ta đong đầy mừng rỡ như sắp tràn ra ngoài, nhưng cũng ẩn chứa đôi phần kiềm chế, không dám lỗ mãng.
Tuần Duẫn Hòa chậm rãi nhìn nhi nữ, ông mỉm cười dịu vàng: "Ta về rồi."
Tuần Vân Linh nghe được giọng điệu bình tĩnh của phụ nhân mình thì thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn tiến lên ngoan ngoãn hành lễ với ông ấy: “Sao phụ thân về muộn thế ạ?”
Tuần Duẫn Hòa không trả lời nàng ta.
Hai cha con nàng ta cùng nhau bước vào nhà, Tuần phu nhân dịu dàng đứng ở cạnh bàn nói: “Lão gia đã về ạ." Bà ta khoát tay áo ý bảo ngồi xuống, đôi mày mềm mại tô điểm cho nụ cười thêm thắm, cả người toát lên vẻ đẹp như màn mưa sương ở Giang Nam.
Tuần Duẫn Hòa chỉ gật đầu với bà ta, ngồi xuống chiếc ghế phía bắc, Tuần Vân Linh nhanh chóng chủ động rót trà cho ông ấy: “Phụ thân, đây là trà mao tiêm Nga Mi con đun với hoa mơ trong tuyết vào mùa đông năm ngoái, người nếm thử đi."
Tuần Duẫn Hòa mệt mỏi ngồi xuống, không nói gì, chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: "Không tệ." Ông cũng không uống nhiều và lại đặt xuống, lúc này mới ngước mắt nhìn thê tử: "Về được bao lâu rồi? Đi đường thuận lợi chứ?"
Nụ cười trên mặt Tuần phu nhân vẫn chưa phai: "Ta đã về được hai ngày rồi, mọi chuyện đều ổn, lão gia yên tâm."
Tuần Duẫn Hòa gật đầu, không hỏi nữa, ông trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tê Nhi đâu?"
Tuần Niệm Tê là nhi tử của Tuần Duẫn Hòa và Tuần phu nhân, hai người chỉ có hai đứa con này.
Nhắc đến nhi tử của mình, nụ cười trên mặt Tuần phu nhân càng đậm hơn: “Nghe nói ta về nên hôm qua nó đã về phủ thỉnh an. Sáng nay lại đến Quốc Tử Giám rồi."
Tuần Duẫn Hòa lại gật đầu, lúc này vẻ mặt ông ấy thỏa mãn thấy rõ: "Rất tốt."
Tuần Vân Linh ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn ông ấy với ánh mắt ngưỡng mộ.
Phụ thân luôn là niềm tự hào lớn nhất của nàng ta. Xưa nay nàng ta luôn ngoan ngoãn khéo léo trước mặt Tuần Duẫn Hòa, rất mong được phụ thân yêu chiều và công nhận.
Thấy phụ thân lại im lặng, Tuần Vân Linh với mẫu thân nhìn nhau rồi lên tiếng nhắc nhở: "Phụ thân, cũng không còn sớm nữa, người đi nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Tuần Duẫn Hòa tỉnh táo lại rồi khẽ gật đầu.
Tuần Vân Linh đưa cha mẹ đi qua cổng thùy hoa về phía viện chính. Trên đường, nàng ta nói đến một vài điều mà mình đã thấy và nghe trong nửa năm qua. Tuần Duẫn Hòa khi thì mỉm cười gật đầu, khi thì im lặng không nói, suốt đoạn đường trở về Thoái Tư đường coi như hài hòa.
Đến khi nhi nữ rời đi, trong viện trở lại im lặng.
Tuần Duẫn Hòa thích yên tĩnh, hầu như không thích nghe người khác nói chuyện, người hầu kẻ hạ trong phòng cũng lặng lẽ. Tuần phu nhân đích thân chuẩn bị sẵn quần áo cho ông ấy, đưa ông ấy đến phòng tắm và định vào hầu hạ, nhưng Tuần Duẫn Hòa phất tay bảo không cần. Nét mặt Tuần phu nhân hơi khựng lại, nhìn lại trượng phu vẫn tuấn tú tao nhã như xưa rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Một khắc sau, Tuần Duẫn Hòa thay quần áo xong và trở về phòng, Tuần phu nhân đang ngồi ở bàn trang điểm.
Tuần Duẫn Hòa đi thẳng về phía giường, Tuần phu nhân quay người lại, đối mặt với trượng phu đang cởi giày và hỏi: "Lão gia, cuối tháng này là đại thọ bốn mươi của chàng, chàng định làm gì?"
Tuần Duẫn Hòa thậm chí không ngẩng đầu lên và trả lời không cần suy nghĩ: "Không cần phải làm."
Sau đó ông ấy nằm xuống mép giường ngoài trước.
Nghe vậy, Tuần phu nhân lập tức cau mày ngồi xuống mép giường, nhìn trượng phu đang gối lên tay nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đây là đại thọ mười năm một lần của chàng, đừng nói đến trong phố hay phường bên, ngay cả phu nhân quan lại ở bên ngoài nhìn thấy ta cũng không ai không hỏi. Chàng không làm, người ta cũng sẽ tặng quà, chàng bảo ta phải đối đãi làm sao, không thể nhận đồ rồi lại không cho người ta uống một ngụm trà được."
Lúc này Tuần Duẫn Hòa mới mở mắt, lạnh lùng nói: "Ta bảo nàng nhận quà của người ta à?"
Xưa nay Tuần Duẫn Hòa luôn là một người hiền lành, trong sự hiền lành lại ẩn chứa một chút lạnh nhạt, gần như ông ấy rất ít khi cáu giận, nhưng một khi đã nóng thì đó là ranh giới cuối cùng không thể vượt qua.
Tuần phu nhân ấm ức nghẹn lời, cụp mắt xuống đáp: “Ta biết rồi."
Tuần Duẫn Hòa nhắm mắt lại, Tuần phu nhân hít một hơi thật sâu, thổi tắt ngọn đèn trên bàn trang điểm, bước qua Tuần Duẫn Hòa và ngủ ở bên trong.
Tấm màn buông xuống trong bóng tối, Tuần phu nhân nằm xuống một lát, không khỏi nhìn sang trượng phu. Trong bóng tối, hình dáng Tuần Duẫn Hòa mơ hồ, hơi thở đều đều như đã ngủ.
Tuần phu nhân không nhịn được chậm rãi dịch lại gần ông ấy, vừa giơ tay áo chạm vào hông thì một bàn tay rộng đã đè tay bà ta xuống: "Ngủ đi." Giọng điệu ông ấy thấm mệt mỏi và lạnh lùng.
Tuần phu nhân sững người, lặng người rất lâu trong đêm với vẻ mặt cô đơn, sau đó chậm rãi quay về chỗ mình, nghe tiếng ve kêu bên ngoài, nở nụ cười tự giễu thảm thương.
Ngày mùng tám tháng năm, Tuần Duẫn Hòa được nghỉ. Sáng sớm ông ấy đã đến thư phòng ở viện trước, ngồi xuống xong, ánh mắt ông ấy rơi vào gói gấm nằm trên bàn.
Tuần Duẫn Hòa mở ra thì nhìn thấy bên trong là một chiếc hộp gấm bị vỡ và hai cuốn sách đầy bụi, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.
Ông ấy nhanh chóng cầm cuốn sách lên và lật bừa đến một trang, dòng chữ viết quen thuộc hiện ra đập vào mắt ông ấy.
Những dòng chữ đẹp đẽ mà không mất đi sự khí phách, từng nét chữ ngay hàng thẳng lối do chính tay Bùi Mộc Hành viết. Ông ấy đã từng đọc cuốn sách này rồi, nó là [Cảnh Lan ký sự] mà Bùi Mộc hành sao chép từ Tàng Thư các của Hoàng gia. Mà phía dưới chữ viết của Bùi Mộc Hành thỉnh thoảng có vài dòng chữ nhỏ đẹp đẽ, đây chắc chắn là những chú thích của Tuần Vân Linh.
Một cơn giận dữ hiện lên giữa hai lông mày ông ấy, Tuần Duẫn Hòa vô thức gạt ra như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, cuốn sách rơi xuống bàn.
Ông ấy ngả người về phía sau với nét mặt lạnh lẽo, một vài cảnh tượng quen thuộc từ lâu hiện lên trong đầu, sau đó ông khẽ nhếch môi tự giễu hoặc có thể nói là căm ghét. Tuần Duẫn Hòa như rơi vào trạng thái thất thần, không nói gì cả, một lúc lâu sau có tiếng bước chân ở ngoài cửa, ông ấy mới hít một hơi thật sâu, ôm trán dặn dò với người bên ngoài.
"Đi gọi Nhị tiểu thư tới đây."
Quản gia đang mở cửa, nghe được lời sai sử này thì ngẩn người, sau đó lại mỉm cười chỉ ra ngoài: “Lão gia, sáng sớm Nhị cô nương đã đích thân nấu cho ngài một bát cháo hạt sen, vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa ạ."
Tuần Duẫn Hòa không biểu lộ cảm xúc, hai tay đặt ở trên tay ghế, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
Hành động này có ý là chờ Tuần Vân Linh vào.
Tuần Vân Linh được quản gia cho phép thì mang hộp thức ăn vào phòng.
Thư phòng của Tuần Duẫn Hòa không rộng, nhưng cả phòng toàn sách chất đầy các giá. Một người tao nhã, kỹ tính như thế, chỉ có sách trên giá của ông ấy là lộn xộn, biển sách rộng lớn xếp chồng lên nhau một cách ngổn ngang, chẳng ra làm sao. Nhưng dù có lộn xộn đến đâu, ông ấy vẫn có thể dễ dàng tìm được cuốn sách mình cần.
Trước đây, người trong Tuần phủ đều muốn dọn dẹp giúp ông ấy, nhưng cho tới bây giờ ông ấy vẫn luôn từ chối, vả lại nếu không được ông ấy cho phép thì không ai được phép vào thư phòng của ông ấy.
Tuần Vân Linh cẩn thận đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó ngước mắt nhìn phụ thân mình, nhìn thấy hộp gấm vỡ và cuốn sách trên bàn, dáng vẻ tươi cười đột nhiên đông cứng, nàng ta chợt luống cuống.
"Phụ thân..." Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vốn đã nóng bừng, lại đối mặt với ánh mắt của phụ thân đang chậm rãi nhìn sang dò xét, môi nàng ta đã trắng bệch.
Suy cho cùng thì Tuần Vân Linh cũng coi như khôn khéo, nàng ta cố gắng kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, chậm rãi bước về phía trước, cúi đầu đứng trước mặt Tuần Duẫn Hòa mà không nói một lời.
Tuần Duẫn Hòa lạnh lùng mở cuốn sách ra, bày ra trước mặt nàng ta: "Con làm vậy là có ý gì?"
Tuần Vân Linh ngó đầu nhìn vào thì thấy một trang giấy chứa đầy lời chú thích của mình, nàng ta ngượng chín mặt, cụp mắt xuống lí nhí giải thích: “Khi con dưỡng bệnh ở chùa Thanh Sơn đã thông hiểu nên chú thích lại."
“Con viết chú thích của mình vào sách của người ta là có ý gì?” Tuần Duẫn Hòa gần như nhìn thấu suy nghĩ của nhi nữ, tàn nhẫn nói hết ra: “Để hắn biết con là một nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất có học thức, phải không?"
Khuôn mặt Tuần Vân Linh đỏ bừng: "Con..."
Nó đen như vực sâu không đáy, nhưng lại có phần lơ đãng và uể oải.
Không lẽ hắn mệt sao?
Cảm nhận được sự u mê và ngơ ngác trong mắt nàng, hắn mạnh bạo hơn chút, ánh mắt hắn như một vị thần nhìn xuống thế gian, nó nóng bỏng vô cùng, hắn đè xuống nàng xuống và bao trọn nàng.
Từ Vân Tê không quen với việc bị khống chế như thế này nên quay mặt đi, xoay lòng bàn tay để cố gắng thoát ra.
Rõ ràng hành động này đã khiến hắn khó chịu.
Hắn đột nhiên nghiêng người tới, đôi tay di chuyển về phía trước dọc theo vòng eo mịn màng của nàng, rồi đột nhiên giữ lấy gáy nàng.
Từ Vân Tê hít sâu một hơi.
Hai người chưa bao giờ thân thiết đến thế.
…
Tiếng nước chảy ào ào dần dần khiến Từ Vân Tê tỉnh táo trở lại. Mặc dù làm chuyện này cũng vui vẻ, nhưng thực sự khiến nàng mệt mỏi đến mức không muốn động đậy người.
Từ Vân Tê không biết mình đã ngâm mình trong bồn tắm bao lâu, cho đến khi một giọng nói êm dịu vang lên bên ngoài tấm bình phong:
"Phu nhân, nàng vẫn chưa xong à?"
Bùi Mộc Hành thấy nàng mãi không bước ra thì lo nàng xảy ra chuyện gì đó.
May mắn thay, sau khi chờ thêm một lát, rèm được kéo sang một bên, ánh sáng và bóng tối rung chuyển, một bóng người mảnh khảnh bước qua tấm bình phong ra ngoài.
Nàng khoanh tay trước ngực, lặng lẽ đứng đó, bộ quần áo trắng như tuyết ôm sát thân hình mảnh mai, trông rất đoan trang và thanh tú.
Trong mắt Bùi Mộc Hành, nàng giống như một nàng tiên cá ngoi lên mặt nước, đôi mắt đó giống như đá đen được đánh bóng, tinh xảo và sáng lấp lánh.
Bùi Mộc Hành thấy nàng không sao thì quay người lấy một tách trà trên bàn đưa cho nàng.
"Uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi sớm thôi."
Giọng điệu của hắn dịu dàng hơn và thậm chí còn thân quen hơn trước.
Từ Vân Tê bước tới như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nhận lấy, eo hơi đau nhức nên nàng ngồi xuống ghế.
Bùi Mộc Hành ngồi xuống đối diện nàng, chắc hẳn hắn đã đợi rất lâu, vừa rồi hắn ngồi đọc văn thư, lúc này hắn lại cầm văn thư lên ngồi đọc dưới ánh đèn tiếp.
Từ Vân Tê cảm thấy bụng hơi lạnh nên đứng dậy pha thêm một ít trà nóng, sau khi ngồi xuống lần nữa, nàng nhấp từng ngụm nhỏ, liếc mắt nhìn sang trượng phu.
Người ta nói dưới ánh đèn người đẹp như ngọc, nhưng câu này không đủ để miêu tả dáng vẻ của Bùi Mộc Hành, nam nhân mặc áo tay rộng hơi lay động, nét mặt trong trẻo như ngọc, ngồi trong đêm khuya tĩnh lặng như này toát lên khí chất phóng khoáng và độ lượng giống như ánh trăng sáng gần cửa sổ.
Từ Vân Tê đi khắp trời nam biển bắc, đã quen với việc nhìn thấy người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhận ra vẻ đẹp của trượng phu thật xứng với câu ngàn dặm có một.
Hắn dường như đọc rất say mê, tay áo rộng của hắn hơi mở ra, dáng người cân đối hơi ngả về phía sau, đôi lông mày nhíu sâu tập trung, còn thêm chút vẻ trầm ổn và từng trải.
Từ Vân Tê ngắm nhìn người đẹp, uống hết trà rồi lên giường ngủ.
Sau khi nhận được sự dặn dò của Bùi Mộc Hành, Hoàng Duy lấy một mảnh gấm để bọc chiếc hộp gấm bị vỡ làm đôi cùng với cuốn sách lại, rồi dẫn theo một gã sai vặt đi về phía Tuần phủ ở bên cạnh.
Mặc dù Tuần phủ và phủ Hi Vương ở gần nhau nhưng thực chất cổng hai phủ lại mở ra hai đường khác nhau. Có điều nữ tử hai nhà qua lại với nhau nhiều nên họ đã mở một cánh cửa nhỏ ở giữa bức tường bao quanh. Đi qua cánh cửa nhỏ là một lối đi hẹp, đi dọc theo lối này về phía trước là có thể đến cổng chính Tuần phủ.
So với phủ Hi Vương rộng lớn và tráng lệ, cổng nhà và sân của Tuần phủ lại hẹp hơn rất nhiều. Tuần Duẫn Hòa luôn luôn khép kín, ngay cả tòa nhà này cũng không có quá bốn lối vào, trong phủ cũng không được trang trí xa hoa, đình đài lầu các đều theo một tiêu chuẩn phù hợp. Hễ đã tới nơi này thì không ai nghĩ đây là phủ của trọng thần đương triều Nội các Các lão.
Hoàng Duy đi dọc theo lối hẹp về phía trước và nhìn thấy một lều ở góc tường trước mặt, trong lều có chút ánh sáng lập lòe và hắn ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ liên tục. Đây là lều nghỉ ngơi của người chăn ngựa ở Tuần phủ. Hoàng Duy bước tới, đứng ở cửa lều hỏi: "Tuần đại nhân đã về phủ chưa?"
Có mấy người chăn ngựa đang ngồi trong lều, một người trong số họ nhanh trí nhận ra hắn ta là người hầu của Tam công tử Vương phủ bên cạnh, vội vàng bước tới cúi đầu hành lễ và mỉm cười đáp lại: “Đại nhân nhà chúng ta vẫn chưa về. Phu nhân đã về phủ được hai ngày rồi, sai người lên triều đình giục mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng đại nhân đâu. Có điều nghe nói có thể tối nay đại nhân sẽ về."
Mười ngày thì phải đến năm ngày Tuần Duẫn Hòa nghỉ ngơi ở nha môn, Hoàng Duy cũng chẳng ngạc nhiên về điều này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy ta sẽ đợi."
Một lát sau, người gác cổng nhận được tin thì nhanh chóng cung kính đón hắn ta vào. Hoàng Duy ngồi chưa đến thời gian uống cạn chung trà thì nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài cửa, hắn ta chậm rãi đứng dậy đi theo quản gia Tuần phủ bước ra ngoài ngưỡng cửa.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tuần Duẫn Hòa mặc áo bào đỏ chậm rãi bước xuống xe ngựa, mặt mày ông ấy nghiêm nghị, vẻ mặt hơi lãnh đạm, gần như không nheo mắt mà khuỵu gối sải bước lên bậc thang.
Hoàng Duy tiến đến hành lễ với ông ấy.
"Tuần đại nhân."
Tuần Duẫn Hòa bước lên hiên nhà mới phát hiện có người ngoài tới, sắc mặt ông ấy lại trở nên dịu dàng hơn, cười nói: "Hoàng công công đến à?"
Hoàng Duy nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt, chỉ vào cái gói kia, chắp hai tay trong ống tay áo nói: "Tuần đại nhân, đây là thứ Tam công tử nhà ta dặn đưa tới cho ngài."
Lúc trước Bùi Mộc Hành đã từng gửi cho ông ấy những cuốn sách hay, Tuần Duẫn Hòa cũng không hề ngạc nhiên: "Đa tạ."
Hoàng Duy lại mỉm cười hành lễ rồi rời khỏi Tuần phủ.
Tuần Duẫn Hòa nhìn qua cái gói đó, bình tĩnh nói với quản gia: "Mang nó đến thư phòng."
Quản gia ôm chiếc gói nặng nề vào thư phòng, cầm nó trên tay với đầy vẻ hoài nghi.
Tuần Duẫn Hòa chậm rãi đi đến sảnh chính, dọc theo hành lang về phía bắc, ba gian sảnh chính đèn đuốc sáng trưng, ông ấy có thể thấy rõ hai bóng người đang đợi mình. Bước chân Tuần Duẫn Hòa không nhanh cũng không chậm, ánh mắt ông ấy vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó với khuôn mặt hờ hững không cảm xúc.
Khi ông ấy đến gần hơn, ánh đèn ngoài hiên sáng rực, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trong tầm mắt.
"Phụ thân!"
Tuần Vân Linh vui vẻ đi tới đón ông ấy, ánh mắt nàng ta đong đầy mừng rỡ như sắp tràn ra ngoài, nhưng cũng ẩn chứa đôi phần kiềm chế, không dám lỗ mãng.
Tuần Duẫn Hòa chậm rãi nhìn nhi nữ, ông mỉm cười dịu vàng: "Ta về rồi."
Tuần Vân Linh nghe được giọng điệu bình tĩnh của phụ nhân mình thì thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn tiến lên ngoan ngoãn hành lễ với ông ấy: “Sao phụ thân về muộn thế ạ?”
Tuần Duẫn Hòa không trả lời nàng ta.
Hai cha con nàng ta cùng nhau bước vào nhà, Tuần phu nhân dịu dàng đứng ở cạnh bàn nói: “Lão gia đã về ạ." Bà ta khoát tay áo ý bảo ngồi xuống, đôi mày mềm mại tô điểm cho nụ cười thêm thắm, cả người toát lên vẻ đẹp như màn mưa sương ở Giang Nam.
Tuần Duẫn Hòa chỉ gật đầu với bà ta, ngồi xuống chiếc ghế phía bắc, Tuần Vân Linh nhanh chóng chủ động rót trà cho ông ấy: “Phụ thân, đây là trà mao tiêm Nga Mi con đun với hoa mơ trong tuyết vào mùa đông năm ngoái, người nếm thử đi."
Tuần Duẫn Hòa mệt mỏi ngồi xuống, không nói gì, chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: "Không tệ." Ông cũng không uống nhiều và lại đặt xuống, lúc này mới ngước mắt nhìn thê tử: "Về được bao lâu rồi? Đi đường thuận lợi chứ?"
Nụ cười trên mặt Tuần phu nhân vẫn chưa phai: "Ta đã về được hai ngày rồi, mọi chuyện đều ổn, lão gia yên tâm."
Tuần Duẫn Hòa gật đầu, không hỏi nữa, ông trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tê Nhi đâu?"
Tuần Niệm Tê là nhi tử của Tuần Duẫn Hòa và Tuần phu nhân, hai người chỉ có hai đứa con này.
Nhắc đến nhi tử của mình, nụ cười trên mặt Tuần phu nhân càng đậm hơn: “Nghe nói ta về nên hôm qua nó đã về phủ thỉnh an. Sáng nay lại đến Quốc Tử Giám rồi."
Tuần Duẫn Hòa lại gật đầu, lúc này vẻ mặt ông ấy thỏa mãn thấy rõ: "Rất tốt."
Tuần Vân Linh ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn ông ấy với ánh mắt ngưỡng mộ.
Phụ thân luôn là niềm tự hào lớn nhất của nàng ta. Xưa nay nàng ta luôn ngoan ngoãn khéo léo trước mặt Tuần Duẫn Hòa, rất mong được phụ thân yêu chiều và công nhận.
Thấy phụ thân lại im lặng, Tuần Vân Linh với mẫu thân nhìn nhau rồi lên tiếng nhắc nhở: "Phụ thân, cũng không còn sớm nữa, người đi nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Tuần Duẫn Hòa tỉnh táo lại rồi khẽ gật đầu.
Tuần Vân Linh đưa cha mẹ đi qua cổng thùy hoa về phía viện chính. Trên đường, nàng ta nói đến một vài điều mà mình đã thấy và nghe trong nửa năm qua. Tuần Duẫn Hòa khi thì mỉm cười gật đầu, khi thì im lặng không nói, suốt đoạn đường trở về Thoái Tư đường coi như hài hòa.
Đến khi nhi nữ rời đi, trong viện trở lại im lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuần Duẫn Hòa thích yên tĩnh, hầu như không thích nghe người khác nói chuyện, người hầu kẻ hạ trong phòng cũng lặng lẽ. Tuần phu nhân đích thân chuẩn bị sẵn quần áo cho ông ấy, đưa ông ấy đến phòng tắm và định vào hầu hạ, nhưng Tuần Duẫn Hòa phất tay bảo không cần. Nét mặt Tuần phu nhân hơi khựng lại, nhìn lại trượng phu vẫn tuấn tú tao nhã như xưa rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Một khắc sau, Tuần Duẫn Hòa thay quần áo xong và trở về phòng, Tuần phu nhân đang ngồi ở bàn trang điểm.
Tuần Duẫn Hòa đi thẳng về phía giường, Tuần phu nhân quay người lại, đối mặt với trượng phu đang cởi giày và hỏi: "Lão gia, cuối tháng này là đại thọ bốn mươi của chàng, chàng định làm gì?"
Tuần Duẫn Hòa thậm chí không ngẩng đầu lên và trả lời không cần suy nghĩ: "Không cần phải làm."
Sau đó ông ấy nằm xuống mép giường ngoài trước.
Nghe vậy, Tuần phu nhân lập tức cau mày ngồi xuống mép giường, nhìn trượng phu đang gối lên tay nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đây là đại thọ mười năm một lần của chàng, đừng nói đến trong phố hay phường bên, ngay cả phu nhân quan lại ở bên ngoài nhìn thấy ta cũng không ai không hỏi. Chàng không làm, người ta cũng sẽ tặng quà, chàng bảo ta phải đối đãi làm sao, không thể nhận đồ rồi lại không cho người ta uống một ngụm trà được."
Lúc này Tuần Duẫn Hòa mới mở mắt, lạnh lùng nói: "Ta bảo nàng nhận quà của người ta à?"
Xưa nay Tuần Duẫn Hòa luôn là một người hiền lành, trong sự hiền lành lại ẩn chứa một chút lạnh nhạt, gần như ông ấy rất ít khi cáu giận, nhưng một khi đã nóng thì đó là ranh giới cuối cùng không thể vượt qua.
Tuần phu nhân ấm ức nghẹn lời, cụp mắt xuống đáp: “Ta biết rồi."
Tuần Duẫn Hòa nhắm mắt lại, Tuần phu nhân hít một hơi thật sâu, thổi tắt ngọn đèn trên bàn trang điểm, bước qua Tuần Duẫn Hòa và ngủ ở bên trong.
Tấm màn buông xuống trong bóng tối, Tuần phu nhân nằm xuống một lát, không khỏi nhìn sang trượng phu. Trong bóng tối, hình dáng Tuần Duẫn Hòa mơ hồ, hơi thở đều đều như đã ngủ.
Tuần phu nhân không nhịn được chậm rãi dịch lại gần ông ấy, vừa giơ tay áo chạm vào hông thì một bàn tay rộng đã đè tay bà ta xuống: "Ngủ đi." Giọng điệu ông ấy thấm mệt mỏi và lạnh lùng.
Tuần phu nhân sững người, lặng người rất lâu trong đêm với vẻ mặt cô đơn, sau đó chậm rãi quay về chỗ mình, nghe tiếng ve kêu bên ngoài, nở nụ cười tự giễu thảm thương.
Ngày mùng tám tháng năm, Tuần Duẫn Hòa được nghỉ. Sáng sớm ông ấy đã đến thư phòng ở viện trước, ngồi xuống xong, ánh mắt ông ấy rơi vào gói gấm nằm trên bàn.
Tuần Duẫn Hòa mở ra thì nhìn thấy bên trong là một chiếc hộp gấm bị vỡ và hai cuốn sách đầy bụi, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.
Ông ấy nhanh chóng cầm cuốn sách lên và lật bừa đến một trang, dòng chữ viết quen thuộc hiện ra đập vào mắt ông ấy.
Những dòng chữ đẹp đẽ mà không mất đi sự khí phách, từng nét chữ ngay hàng thẳng lối do chính tay Bùi Mộc Hành viết. Ông ấy đã từng đọc cuốn sách này rồi, nó là [Cảnh Lan ký sự] mà Bùi Mộc hành sao chép từ Tàng Thư các của Hoàng gia. Mà phía dưới chữ viết của Bùi Mộc Hành thỉnh thoảng có vài dòng chữ nhỏ đẹp đẽ, đây chắc chắn là những chú thích của Tuần Vân Linh.
Một cơn giận dữ hiện lên giữa hai lông mày ông ấy, Tuần Duẫn Hòa vô thức gạt ra như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, cuốn sách rơi xuống bàn.
Ông ấy ngả người về phía sau với nét mặt lạnh lẽo, một vài cảnh tượng quen thuộc từ lâu hiện lên trong đầu, sau đó ông khẽ nhếch môi tự giễu hoặc có thể nói là căm ghét. Tuần Duẫn Hòa như rơi vào trạng thái thất thần, không nói gì cả, một lúc lâu sau có tiếng bước chân ở ngoài cửa, ông ấy mới hít một hơi thật sâu, ôm trán dặn dò với người bên ngoài.
"Đi gọi Nhị tiểu thư tới đây."
Quản gia đang mở cửa, nghe được lời sai sử này thì ngẩn người, sau đó lại mỉm cười chỉ ra ngoài: “Lão gia, sáng sớm Nhị cô nương đã đích thân nấu cho ngài một bát cháo hạt sen, vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa ạ."
Tuần Duẫn Hòa không biểu lộ cảm xúc, hai tay đặt ở trên tay ghế, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
Hành động này có ý là chờ Tuần Vân Linh vào.
Tuần Vân Linh được quản gia cho phép thì mang hộp thức ăn vào phòng.
Thư phòng của Tuần Duẫn Hòa không rộng, nhưng cả phòng toàn sách chất đầy các giá. Một người tao nhã, kỹ tính như thế, chỉ có sách trên giá của ông ấy là lộn xộn, biển sách rộng lớn xếp chồng lên nhau một cách ngổn ngang, chẳng ra làm sao. Nhưng dù có lộn xộn đến đâu, ông ấy vẫn có thể dễ dàng tìm được cuốn sách mình cần.
Trước đây, người trong Tuần phủ đều muốn dọn dẹp giúp ông ấy, nhưng cho tới bây giờ ông ấy vẫn luôn từ chối, vả lại nếu không được ông ấy cho phép thì không ai được phép vào thư phòng của ông ấy.
Tuần Vân Linh cẩn thận đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó ngước mắt nhìn phụ thân mình, nhìn thấy hộp gấm vỡ và cuốn sách trên bàn, dáng vẻ tươi cười đột nhiên đông cứng, nàng ta chợt luống cuống.
"Phụ thân..." Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vốn đã nóng bừng, lại đối mặt với ánh mắt của phụ thân đang chậm rãi nhìn sang dò xét, môi nàng ta đã trắng bệch.
Suy cho cùng thì Tuần Vân Linh cũng coi như khôn khéo, nàng ta cố gắng kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, chậm rãi bước về phía trước, cúi đầu đứng trước mặt Tuần Duẫn Hòa mà không nói một lời.
Tuần Duẫn Hòa lạnh lùng mở cuốn sách ra, bày ra trước mặt nàng ta: "Con làm vậy là có ý gì?"
Tuần Vân Linh ngó đầu nhìn vào thì thấy một trang giấy chứa đầy lời chú thích của mình, nàng ta ngượng chín mặt, cụp mắt xuống lí nhí giải thích: “Khi con dưỡng bệnh ở chùa Thanh Sơn đã thông hiểu nên chú thích lại."
“Con viết chú thích của mình vào sách của người ta là có ý gì?” Tuần Duẫn Hòa gần như nhìn thấu suy nghĩ của nhi nữ, tàn nhẫn nói hết ra: “Để hắn biết con là một nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất có học thức, phải không?"
Khuôn mặt Tuần Vân Linh đỏ bừng: "Con..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro