Chương 47
2024-09-07 22:31:32
Mười lăm tháng mười, trời đổ mưa hai ngày liên tiếp, hôm nay lại tạnh ráo.
Hai hôm nay, Bùi Mộc Hành vẫn luôn ở trong cung, Từ Vân Tê nhàn nhã thoải mái, ngủ sớm dậy sớm, cả người khoan khoái. Nàng tập bài thể dục Ngũ Cầm Hí như bình thường rồi ăn sáng, thay một bộ đồ mát mẻ rồi đi vào hiệu thuốc nhỏ, chuẩn bị xem hồ sơ bệnh án.
Lúc này, Trần ma ma đi từ bên ngoài vào, dừng lại trước bức rèm châu không dám đi vào trong, chỉ cất giọng bẩm báo:
"Thiếu phu nhân, Vương phi phái người tới mời người đi sang bên đó ạ."
Hi Vương phi hầu như không triệu kiến nàng, Từ Vân Tê vô thức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, trên đường đi, nàng hỏi Trần ma ma:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Trần ma ma gượng cười: "Cũng không phải chuyện gì lớn, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Tề lão tiên sinh, viện trưởng Hàn Lâm viện. Nguyên là Đại thiếu phu nhân sẽ đi mừng thọ nhưng ngài ấy lại bị bệnh, thế nên Vương phi sai người gọi ngài đi một chuyến."
Từ Vân Tê gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Đi đến bên ngoài Cẩm Hòa đường, chỉ nghe thấy tiếng khóc đứt gan đứt ruột từ bên trong truyền ra, nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy nhị tẩu Lý Huyên Nghiên đang đứng ngoài hành lang vội vàng vẫy tay với nàng. Từ Vân Tê đi dọc theo hành lang nhỏ đến gần, hai chị em dâu đứng cạnh một cây cột ngoài hành lang, nghe thấy được âm thanh hỗn loạn bên trong.
Hiển nhiên mấy nha hoàn, bà tử ngoài hành lang đều tránh đi hết, chỉ còn lại Hách ma ma đứng ngoài cửa, tuy đã nhìn thấy hai người họ nhưng mời vào thì không phải mà đuổi đi cũng không nên, thế là đành giả vờ không nhìn thấy.
Từ Vân Tê vô tình nghe thấy chuyện nhà người ta nên cố ý tránh đi, Lý thị cũng đi ra, hai người đứng ngoài hành lang nói chuyện.
"Muội đừng thấy bình thường đại tẩu cao ngạo khó gần, ra vẻ ta đây mà nhầm, chứ thực ra nàng ta sống cũng không tốt đâu."
Từ Vân Tê sửng sốt: "Vậy sao?"
Lý thị thấy nàng tò mò thì thân mật kéo nàng lại gần, nói: "Chính xác, lần trước ở hành cung, đại ca đã mang một nha hoàn đến thư phòng, lúc quay về cũng không báo với đại tẩu một tiếng, hai người họ còn lêu lổng ở thư phòng, thế là chọc giận đại tẩu. Thế là đại tẩu trách mắng nha hoàn kia một trận, còn đuổi ra phòng sau giặt quần áo, đại ca vì chuyện này mà giận dỗi với đại tẩu đấy."
"Chẳng phải hôm nay đại tẩu định ra ngoài sao? Nha hoàn kia tranh thủ lúc đại tẩu rời đi mà đi tìm đại ca, trùng hợp thế nào mà đại tẩu lại quên đồ, phải quay lại lấy, thế là bắt quả tang tại trận luôn. Nha hoàn kia cũng làm căng với đại tẩu luôn, hết la lối om sòm lại lăn lộn khóc lóc, hai bên tý thì đánh nhau luôn, cuối cùng còn kinh động đến Vương gia và Vương phi."
Từ Vân Tê vô cùng ngạc nhiên, không khỏi thở dài một hơi.
Lúc này, một tiếng khóc dữ dội đột nhiên phát ra từ trong Cẩm Hòa đường, ngay sau đó lại nghe thấy nha hoàn kia muốn đâm đầu chết. Lý Huyên Nghiên nghe vậy vội vàng kéo Từ Vân Tê đi đến đầu kia, nàng ấy nắm rất chắc nên Từ Vân Tê không thể tránh thoát được, chờ đến khi hai người đi vào trong, chỉ thấy Hách ma ma và một bà tử khác đang bóp chặt cánh tay nha hoàn kia, nha hoàn thì khóc đến mức thở không ra hơi, để mặc người khác lôi kéo, cả người quỳ rạp xuống đất.
"Nô tỳ là đầy tớ trong phủ, cả nhà đều là người hầu trong Vương phủ, Đại công tử muốn cơ thể của nô tỳ rồi bây giờ lại bỏ mặc, Đại thiếu phu nhân không chấp nhận được người khác, nô tỳ chỉ có một con đường chết thôi."
Bùi Mộc Tương thấy hai vị đệ muội cũng xông vào thì sắc mặt càng xấu hổ, có lẽ không muốn để người khác nhìn thấy bộ mặt hèn nhát của mình, hắn ta cắn răng chắp tay với Hi Vương và Hi Vương phi bên trên.
"Cha, mẫu thân, nhi tử không thể làm ra chuyện vô tình vô nghĩa như vậy được, nhi tử nhất định phải có được Mẫn Nhi."
Vương gia vỗ trán, đau đầu liếc nhìn nhi tức.
Tạ thị đứng một bên, mặt lạnh như sương, thái độ thờ ơ.
Hi Vương phi không hề thiên vị nhi tử, bà ấy cả giận nói: "Không mai mối đã tằng tịu với nhau mà còn không biết xấu hổ làm ra vẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu con đã muốn nàng ta thì tại sao không nói trước với thê tử một câu? Nếu hôm nay con bé đồng ý với con, dung túng đồ lẳng lơ này thì ngày sau chẳng phải ai cũng có thể bò lên giường con sao?"
Hi Vương phi bày ra phong thái của một chính thất phu nhân ngay trước mặt ba nhi tức.
"Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng, nam chủ ngoại nữ chủ nội, đã vậy thì chuyện hậu trạch phải để nữ nhân quyết định, người làm chính thê đã rộng lượng cho phép nam nhân các người nạp thiếp, nếu chỉ một chút thể diện đó mà các người không chịu nể mặt thê tử thì không những là phá thân mà cho dù có con rồi cũng không thừa nhận!"
Tạ thị có bà mẫu chống lưng nên sắc mặt trông có vẻ chua xót và uất ức, còn nghẹn ngào một tiếng với Hi Vương phi.
Lý thị nghe vậy thì len lén liếc nhìn bà mẫu, đây là điểm mà nàng ấy kính phục Hi Vương phi.
Hi Vương hiểu được thê tử đang nói bóng nói gió người khác, cũng là nhắc nhở mình.
Thế là ông ấy nghiêm khắc nhìn Bùi Mộc Tương, nói: "Tương Nhi, việc này con là người làm sai trước, con nên xin lỗi thê tử trước đi."
Bùi Mộc Tương không chịu, hắn ta liếc nhìn nha hoàn Mẫn Nhi.
Mẫn Nhi lập tức bật khóc, cả người tê liệt vì sợ hãi.
"Vậy Vương phi người định xử lý nô tỳ thế nào? Cha và mẫu thân của nô tỳ đều là quản sự trong phủ, ngài muốn mọi người chịu phục thế nào đây..."
Cha và mẫu thân của Mẫn Nhi đều là người hầu bên cạnh Hi Vương, cũng là quản sự có thể diện trong phủ, chuyện này thật sự khó giải quyết.
Hi Vương phi trợn mắt lườm nhi tử rồi lại lườm trượng phu, hai hàng mày nhíu chặt.
Mẫn Nhi nhận ra không thể làm trò được nữa, thế là dồn hết sức thoát khỏi tay bà tử rồi lao thẳng đến cây cột gần nhất, lại trùng hợp đúng là chỗ Từ Vân Tê đang đứng. Này nào phải Mẫn Nhi muốn tìm chết, nói đúng hơn là đâm về phía Từ Vân Tê mới đúng, may mà nàng biết chút công phu quyền cước, thế là nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, một tay giơ ra nắm lấy cổ tay nàng ta. Sau đó, nàng mới dùng chút lực đã khiến nha hoàn đau đớn, nàng ta kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống, hai bà tử lập tức bổ nhào qua ấn nàng ta xuống đất.
Nhân cơ hội cầm cổ tay nàng ta, Từ Vân Tê mắc bệnh nghề nghiệp, tiện tay bắt mạch, còn quan sát sắc mặt nha hoàn này, song lại không khỏi nhíu mày.
"Ngươi còn chưa phá thân!"
Nàng vừa dứt lời, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Từ Vân Tê vốn tưởng có lẽ Mẫn Nhi này muốn đe dọa chủ nhân, nhưng nghĩ lại thì còn có một khả năng khác.
Nàng không khỏi nhìn về phía Đại công tử Bùi Mộc Tương.
Bùi Mộc Tương nghe Từ Vân Tê nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, vừa ngước mắt lên nhìn vị đệ muội này thì lại bắt gặp ánh mắt của nàng.
Từ Vân Tê nhìn lướt qua khuôn mặt hắn ta rồi cúi đầu xuống, lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Không khí trong phòng vô cùng xấu hổ.
Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh là Mẫn Nhi, nàng ta hét ầm lên rồi khóc lóc nói với Từ Vân Tê:
"Người nói vớ vẩn gì vậy? Rõ ràng nô tỳ và gia... Rõ ràng..."
Rõ ràng đã làm chuyện đó, sao nàng ta vẫn chưa phá thân được?
Lúc này, Bùi Mộc Tương đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, hắn ta vẫn đứng thẳng tắp nhưng mồ hôi lạnh lại túa ra ướt sũng lưng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hi Vương và Hi Vương phi nhìn thấy hắn ta như vậy thì quay sang nhìn nhau, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu.
Dù sao Hi Vương phi cũng là người từng trải, bà ấy nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, ý nghĩ đầu tiên là không thể tin được nhi tử còn trẻ như vậy đã... Ngay sau đó, vì để cứu vãn thể diện của nhi tử, bà ấy khiển trách Từ Vân Tê.
"Ngươi đừng có nói vớ vẩn!"
Từ Vân Tê nghe lời lùi sang một bên: "Nhi tức biết lỗi!"
Chỉ có Tạ Vận Di nhìn chằm chằm Từ Vân Tê, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười giễu cợt.
Lý Huyên Nghiên đứng bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù, chỉ cho rằng Từ Vân Tê muốn giúp đại tẩu Tạ thị nên mới nói vớ vẩn, thế là cũng không nghĩ nhiều.
Hi Vương liếc nhìn vẻ mặt trắng bệch của nhi tử, nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ông ấy lạnh mặt gầm lên:
"Chuyện này đều do con gieo gió gặt bão, bây giờ lập tức quay về đóng cửa hối lỗi cho ta, không được ta cho phép thì không được đi đâu cả!"
"Còn Mẫn Nhi...'' Hi Vương nhìn sang tiểu nha hoàn ngây thơ, vẻ mặt rất khó xử, ông ấy cân nhắc một lát rồi hỏi Hi Vương phi: "Hay là nhận làm thiếp đi, nàng thấy sao?"
Hi Vương phi vốn không đồng ý, nhưng tính chất của sự việc đã thay đổi, không thể thả Mẫn Nhi ra ngoài. Hi Vương phi đau đầu liếc nhìn đại nhi tức, lúc này Tạ thị cũng quay người lại, mẹ chồng nàng dâu trước giờ vẫn luôn ăn ý, chỉ một lát đã đạt thành giao ước, cuối cùng Hi Vương phi cũng gật đầu.
"Cứ làm thế đi."
Mới đầu, Mẫn Nhi bối rối một lúc, sau khi nghĩ lại thì cũng tưởng Từ Vân Tê muốn giúp Tạ thị quỵt nợ nên không nghi ngờ gì nữa, vui tươi hớn hở dập đầu tạ ơn.
Bùi Mộc Tương nóng nảy, xấu hổ sắp không chịu được nữa, hắn ta vội vàng phất tay áo bỏ đi, Mẫn Nhi cũng bị bà tử mang đi.
Hi Vương phi nhìn Tạ thị, trấn an: "Hôm nay con cũng mệt rồi, ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ để Nhị đệ muội và Tam đệ muội đi chúc thọ thay con."
"Muộn rồi, hai con đi chuẩn bị một chút rồi chờ ta ngoài cửa."
Sau khi đuổi hết mấy nàng nhi tức đi, Hi Vương phi và Hi Vương nhìn nhau, không ngờ chân tướng chuyện này lại là như thế.
Hi Vương phi vừa để ma ma mặc đồ cho mình vừa nói chuyện với Hi Vương: "Để sau ta sẽ mời thái y xem cho Tương Nhi."
Chẳng trách từ sau khi sinh ra trưởng tôn, phu thê Tạ thị lại không thấy có tin gì nữa, lúc trước bà ấy còn oán trách bụng nhi tức vô dụng, bây giờ mới biết vấn đề nằm ở trên người con mình, chắc nhi tử thấy tiểu nha hoàn không hiểu chuyện nên mới lừa gạt.
Hi Vương lau mồ hôi, gật đầu đáp: "Ừm." Ông ấy cảm thấy rất khó hiểu: "Sao tam nhi tức lại phát hiện ra?"
Hi Vương phi nhớ đến Từ Vân Tê ngờ nghệch thì cũng buồn bực: "Hành Nhi nói nàng ta am hiểu làm dược thiện, có lẽ từng đọc mấy quyển sách thuốc, mèo mù vớ chuột chết nên mới phát hiện ra thôi. Đúng là nha đầu ngốc, loại chuyện thế này mà cũng nói ra được."
So với việc tại sao Từ Vân Tê lại phát hiện ra chuyện này, Hi Vương càng quan tâm sức khỏe của nhi tử hơn, đây không phải chuyện đùa đâu. Ông ấy năm nay đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn hứng thú bừng bừng, so sánh với chuyện của nhi tử, ông ấy sinh ra một bóng ma.
Hi Vương phi chán nản dẫn hai nhi tức đến Tề gia.
Tề lão Thái phó là nhà Nho học nổi danh nhất trong triều, một học giả lỗi lạc, Các lão nội các đương triều Tuần Duẫn Hòa và Bùi Mộc Hành đều là học sinh của ông ấy. Không quá lời khi nói rằng học sinh của bọn họ có mặt khắp thiên hạ.
Tuần phu nhân bị bệnh nên hôm nay Tuần Vân Linh đi chúc thọ thay mẫu thân.
Xe ngựa của Tuần gia đụng phải xe ngựa của Vương phủ ngay trước cổng Tề phủ.
Hi Vương phi lôi kéo Tuần Vân Linh ân cần hỏi han, hai hôm nay Bùi Mộc San đến nhà ngoại tổ ở nên Từ Vân Tê đi cùng nhị tẩu Lý Huyên Nghiên.
Trên đường đi, Lý Huyên Nghiên còn nói với nàng: "Vừa rồi muội ngốc lắm đấy, chuyện này có liên quan gì đến muội đâu, sao phải xen vào làm gì?"
Từ Vân Tê không biết nên nói gì hơn: "Ta không cố ý."
Từ Vân Tê trông xinh đẹp và có vẻ nhu nhược nên Lý Huyên Nghiên cảm thấy nàng là một mỹ nhân ngốc.
"Nha đầu ngốc, kể ra người ngốc cũng có phúc của người ngốc." Gặp được một phu quân tốt như Bùi Mộc Hành.
Lý Huyên Nghiên thân mật khoác tay nàng đi vào cổng Tề gia.
Tuần Vân Linh dìu Hi Vương phi đi đến Minh Chính đường, khách sảnh của Tề phủ.
Thê tử của Tề lão Thái phó vẫn còn tại thế, Hi Vương phi được phu nhân chưởng quản Tề gia đón vào trong, Tần Vương phi và Trần Vương phi cũng có mặt ở đây. Một nhân vật như Tề lão Thái phó, đừng nói là dòng dõi hoàng thân quốc thích, ngay cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng sai người đưa quà ban thưởng tới.
Tiệc mừng thọ này được tổ chức long trọng và hoành tráng.
Tuần Vân Linh đứng ở cửa chờ Từ Vân Tê và Lý Huyên Nghiên đi đến gần, nàng ta bình tĩnh tiến lên thi lễ.
"Thỉnh an hai vị tẩu tẩu."
Từ Vân Tê cười nhạt nhìn nàng ta rồi đưa hộp quà đã chuẩn bị sẵn cho Tuần Vân Linh: "Lần trước chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, hôm nay mới có dịp bổ sung, mong cô nương chớ trách."
Tuần Vân Linh nhìn gương mặt bình tĩnh thong dong trước mặt, cảm thấy nàng rất cao tay nên mới có thể khiến Mộc Hành ca ca đối xử với nàng ta như vậy. Nàng ta mỉm cười, vui vẻ nhận lấy: "Đa tạ."
Một nhóm người đi vào trong thỉnh an lão phu nhân, dạo trước Bùi Mộc Hành mới được phong làm Quận Vương nên Từ Vân Tê còn có thân phận Quận Vương phi, lão phu nhân không dám nhận lễ của nàng nên vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tề gia là gia đình quý tộc chân chính, nề nếp nghiêm cẩn, không ai dám coi thường thân phận của Từ Vân Tê.
Những người ngồi trong Minh Chính đường đều là các vị phu nhân đáng kính, biết điều, những các cô nương trẻ tuổi bên ngoài thì khác.
Hôm nay có quá nhiều khách khứa, Từ Vân Tê và Lý Huyên Nghiên đi dạo một lát rồi đi ra phòng khách ngồi nghỉ, đi đến nơi mới thấy ở đây có quá nhiều người nên đành đi đến Thủy các ở phía Đông.
Tề gia xuất thân từ Kim Lăng, cách bài trí trong phủ cũng được mô phỏng theo khu vườn ở Giang Nam, đi dọc theo con đường đá bên bờ hồ dẫn đến Thủy các, khắp nơi đều là những bông hoa nở rộ sặc sỡ, lan can được chạm trổ tinh xảo, vô cùng trang nhã.
Đi ngang qua nhà thủy tạ, Lý Huyên Nghiên gặp một thứ nhi tức của phủ Tần Vương, hai người họ vẫn luôn thân cận nên kéo Từ Vân Tê ngồi xuống.
Từ Vân Tê ngồi trong một góc trên ghế mỹ nhân, ngẩn ngơ ngắm nghìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, trong đầu đang nghĩ đến nếu ngoại tổ còn tại thế thì nên chẩn trị bệnh tình của Bùi Mộc Tương như thế nào. Không bắt mạch thì không thể biết được tình trạng thật sự, tuy đó chỉ là một tật bệnh nhưng nguyên nhân lại khác nhau. Có thể là vì trầm luân vào sắc dục quá nhiều, có lẽ có ổ bệnh trong tạng phủ, có lẽ uống nhầm phải vật nào đó dẫn đến cơ thể suy yếu. Ly kỳ hơn nữa thì có thể do vấn đề về tâm lý mà không phải vì lý do đặc biệt nào khác, Từ Vân Tê không hiểu rõ chi tiết về Bùi Mộc Tương nên không đoán bừa được.
Giờ nghĩ lại, chuyện trưởng tẩu Tạ thị ngăn cản trượng phu nạp thiếp chưa chắc đã là không đủ rộng lượng, có lẽ là không muốn phơi bày chuyện này ra ngoài.
Chưa ngồi được bao lâu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ cửa sổ chạm chỗ bên cạnh.
Tiểu thư Lưu Hương Ninh của nhà Đại lý Tự khanh đang ngồi trong đám người, thân mật ghé sát vào người Tuần Vân Linh, cất giọng trách móc:
"Nàng ta thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Chẳng qua là được gả cho một phu quân tốt nên mới lên hương thôi, nếu không thì tất cả mọi người ngồi ở đây đều cao quý hơn nàng ta, nàng ta đã cướp mất hôn nhân vốn nên là của Tuần muội muội đấy!"
Tuần Vân Linh nghe vậy thì lập tức nhíu mày, vội đẩy Lưu Hương Ninh ra.
"Tỷ tỷ đừng nói vậy, nàng ấy danh chính ngôn thuận được thiên tử tứ hôn, có cướp cái gì của ta đâu?"
Nếu là lúc trước, nàng ta nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền, mặc kệ người ngoài nói linh tinh, bôi nhọ Từ Vân Tê.
Hai hôm nay, Bùi Mộc Hành vẫn luôn ở trong cung, Từ Vân Tê nhàn nhã thoải mái, ngủ sớm dậy sớm, cả người khoan khoái. Nàng tập bài thể dục Ngũ Cầm Hí như bình thường rồi ăn sáng, thay một bộ đồ mát mẻ rồi đi vào hiệu thuốc nhỏ, chuẩn bị xem hồ sơ bệnh án.
Lúc này, Trần ma ma đi từ bên ngoài vào, dừng lại trước bức rèm châu không dám đi vào trong, chỉ cất giọng bẩm báo:
"Thiếu phu nhân, Vương phi phái người tới mời người đi sang bên đó ạ."
Hi Vương phi hầu như không triệu kiến nàng, Từ Vân Tê vô thức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, trên đường đi, nàng hỏi Trần ma ma:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Trần ma ma gượng cười: "Cũng không phải chuyện gì lớn, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Tề lão tiên sinh, viện trưởng Hàn Lâm viện. Nguyên là Đại thiếu phu nhân sẽ đi mừng thọ nhưng ngài ấy lại bị bệnh, thế nên Vương phi sai người gọi ngài đi một chuyến."
Từ Vân Tê gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Đi đến bên ngoài Cẩm Hòa đường, chỉ nghe thấy tiếng khóc đứt gan đứt ruột từ bên trong truyền ra, nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy nhị tẩu Lý Huyên Nghiên đang đứng ngoài hành lang vội vàng vẫy tay với nàng. Từ Vân Tê đi dọc theo hành lang nhỏ đến gần, hai chị em dâu đứng cạnh một cây cột ngoài hành lang, nghe thấy được âm thanh hỗn loạn bên trong.
Hiển nhiên mấy nha hoàn, bà tử ngoài hành lang đều tránh đi hết, chỉ còn lại Hách ma ma đứng ngoài cửa, tuy đã nhìn thấy hai người họ nhưng mời vào thì không phải mà đuổi đi cũng không nên, thế là đành giả vờ không nhìn thấy.
Từ Vân Tê vô tình nghe thấy chuyện nhà người ta nên cố ý tránh đi, Lý thị cũng đi ra, hai người đứng ngoài hành lang nói chuyện.
"Muội đừng thấy bình thường đại tẩu cao ngạo khó gần, ra vẻ ta đây mà nhầm, chứ thực ra nàng ta sống cũng không tốt đâu."
Từ Vân Tê sửng sốt: "Vậy sao?"
Lý thị thấy nàng tò mò thì thân mật kéo nàng lại gần, nói: "Chính xác, lần trước ở hành cung, đại ca đã mang một nha hoàn đến thư phòng, lúc quay về cũng không báo với đại tẩu một tiếng, hai người họ còn lêu lổng ở thư phòng, thế là chọc giận đại tẩu. Thế là đại tẩu trách mắng nha hoàn kia một trận, còn đuổi ra phòng sau giặt quần áo, đại ca vì chuyện này mà giận dỗi với đại tẩu đấy."
"Chẳng phải hôm nay đại tẩu định ra ngoài sao? Nha hoàn kia tranh thủ lúc đại tẩu rời đi mà đi tìm đại ca, trùng hợp thế nào mà đại tẩu lại quên đồ, phải quay lại lấy, thế là bắt quả tang tại trận luôn. Nha hoàn kia cũng làm căng với đại tẩu luôn, hết la lối om sòm lại lăn lộn khóc lóc, hai bên tý thì đánh nhau luôn, cuối cùng còn kinh động đến Vương gia và Vương phi."
Từ Vân Tê vô cùng ngạc nhiên, không khỏi thở dài một hơi.
Lúc này, một tiếng khóc dữ dội đột nhiên phát ra từ trong Cẩm Hòa đường, ngay sau đó lại nghe thấy nha hoàn kia muốn đâm đầu chết. Lý Huyên Nghiên nghe vậy vội vàng kéo Từ Vân Tê đi đến đầu kia, nàng ấy nắm rất chắc nên Từ Vân Tê không thể tránh thoát được, chờ đến khi hai người đi vào trong, chỉ thấy Hách ma ma và một bà tử khác đang bóp chặt cánh tay nha hoàn kia, nha hoàn thì khóc đến mức thở không ra hơi, để mặc người khác lôi kéo, cả người quỳ rạp xuống đất.
"Nô tỳ là đầy tớ trong phủ, cả nhà đều là người hầu trong Vương phủ, Đại công tử muốn cơ thể của nô tỳ rồi bây giờ lại bỏ mặc, Đại thiếu phu nhân không chấp nhận được người khác, nô tỳ chỉ có một con đường chết thôi."
Bùi Mộc Tương thấy hai vị đệ muội cũng xông vào thì sắc mặt càng xấu hổ, có lẽ không muốn để người khác nhìn thấy bộ mặt hèn nhát của mình, hắn ta cắn răng chắp tay với Hi Vương và Hi Vương phi bên trên.
"Cha, mẫu thân, nhi tử không thể làm ra chuyện vô tình vô nghĩa như vậy được, nhi tử nhất định phải có được Mẫn Nhi."
Vương gia vỗ trán, đau đầu liếc nhìn nhi tức.
Tạ thị đứng một bên, mặt lạnh như sương, thái độ thờ ơ.
Hi Vương phi không hề thiên vị nhi tử, bà ấy cả giận nói: "Không mai mối đã tằng tịu với nhau mà còn không biết xấu hổ làm ra vẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu con đã muốn nàng ta thì tại sao không nói trước với thê tử một câu? Nếu hôm nay con bé đồng ý với con, dung túng đồ lẳng lơ này thì ngày sau chẳng phải ai cũng có thể bò lên giường con sao?"
Hi Vương phi bày ra phong thái của một chính thất phu nhân ngay trước mặt ba nhi tức.
"Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng, nam chủ ngoại nữ chủ nội, đã vậy thì chuyện hậu trạch phải để nữ nhân quyết định, người làm chính thê đã rộng lượng cho phép nam nhân các người nạp thiếp, nếu chỉ một chút thể diện đó mà các người không chịu nể mặt thê tử thì không những là phá thân mà cho dù có con rồi cũng không thừa nhận!"
Tạ thị có bà mẫu chống lưng nên sắc mặt trông có vẻ chua xót và uất ức, còn nghẹn ngào một tiếng với Hi Vương phi.
Lý thị nghe vậy thì len lén liếc nhìn bà mẫu, đây là điểm mà nàng ấy kính phục Hi Vương phi.
Hi Vương hiểu được thê tử đang nói bóng nói gió người khác, cũng là nhắc nhở mình.
Thế là ông ấy nghiêm khắc nhìn Bùi Mộc Tương, nói: "Tương Nhi, việc này con là người làm sai trước, con nên xin lỗi thê tử trước đi."
Bùi Mộc Tương không chịu, hắn ta liếc nhìn nha hoàn Mẫn Nhi.
Mẫn Nhi lập tức bật khóc, cả người tê liệt vì sợ hãi.
"Vậy Vương phi người định xử lý nô tỳ thế nào? Cha và mẫu thân của nô tỳ đều là quản sự trong phủ, ngài muốn mọi người chịu phục thế nào đây..."
Cha và mẫu thân của Mẫn Nhi đều là người hầu bên cạnh Hi Vương, cũng là quản sự có thể diện trong phủ, chuyện này thật sự khó giải quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hi Vương phi trợn mắt lườm nhi tử rồi lại lườm trượng phu, hai hàng mày nhíu chặt.
Mẫn Nhi nhận ra không thể làm trò được nữa, thế là dồn hết sức thoát khỏi tay bà tử rồi lao thẳng đến cây cột gần nhất, lại trùng hợp đúng là chỗ Từ Vân Tê đang đứng. Này nào phải Mẫn Nhi muốn tìm chết, nói đúng hơn là đâm về phía Từ Vân Tê mới đúng, may mà nàng biết chút công phu quyền cước, thế là nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, một tay giơ ra nắm lấy cổ tay nàng ta. Sau đó, nàng mới dùng chút lực đã khiến nha hoàn đau đớn, nàng ta kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống, hai bà tử lập tức bổ nhào qua ấn nàng ta xuống đất.
Nhân cơ hội cầm cổ tay nàng ta, Từ Vân Tê mắc bệnh nghề nghiệp, tiện tay bắt mạch, còn quan sát sắc mặt nha hoàn này, song lại không khỏi nhíu mày.
"Ngươi còn chưa phá thân!"
Nàng vừa dứt lời, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Từ Vân Tê vốn tưởng có lẽ Mẫn Nhi này muốn đe dọa chủ nhân, nhưng nghĩ lại thì còn có một khả năng khác.
Nàng không khỏi nhìn về phía Đại công tử Bùi Mộc Tương.
Bùi Mộc Tương nghe Từ Vân Tê nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, vừa ngước mắt lên nhìn vị đệ muội này thì lại bắt gặp ánh mắt của nàng.
Từ Vân Tê nhìn lướt qua khuôn mặt hắn ta rồi cúi đầu xuống, lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Không khí trong phòng vô cùng xấu hổ.
Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh là Mẫn Nhi, nàng ta hét ầm lên rồi khóc lóc nói với Từ Vân Tê:
"Người nói vớ vẩn gì vậy? Rõ ràng nô tỳ và gia... Rõ ràng..."
Rõ ràng đã làm chuyện đó, sao nàng ta vẫn chưa phá thân được?
Lúc này, Bùi Mộc Tương đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, hắn ta vẫn đứng thẳng tắp nhưng mồ hôi lạnh lại túa ra ướt sũng lưng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hi Vương và Hi Vương phi nhìn thấy hắn ta như vậy thì quay sang nhìn nhau, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu.
Dù sao Hi Vương phi cũng là người từng trải, bà ấy nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, ý nghĩ đầu tiên là không thể tin được nhi tử còn trẻ như vậy đã... Ngay sau đó, vì để cứu vãn thể diện của nhi tử, bà ấy khiển trách Từ Vân Tê.
"Ngươi đừng có nói vớ vẩn!"
Từ Vân Tê nghe lời lùi sang một bên: "Nhi tức biết lỗi!"
Chỉ có Tạ Vận Di nhìn chằm chằm Từ Vân Tê, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười giễu cợt.
Lý Huyên Nghiên đứng bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù, chỉ cho rằng Từ Vân Tê muốn giúp đại tẩu Tạ thị nên mới nói vớ vẩn, thế là cũng không nghĩ nhiều.
Hi Vương liếc nhìn vẻ mặt trắng bệch của nhi tử, nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ông ấy lạnh mặt gầm lên:
"Chuyện này đều do con gieo gió gặt bão, bây giờ lập tức quay về đóng cửa hối lỗi cho ta, không được ta cho phép thì không được đi đâu cả!"
"Còn Mẫn Nhi...'' Hi Vương nhìn sang tiểu nha hoàn ngây thơ, vẻ mặt rất khó xử, ông ấy cân nhắc một lát rồi hỏi Hi Vương phi: "Hay là nhận làm thiếp đi, nàng thấy sao?"
Hi Vương phi vốn không đồng ý, nhưng tính chất của sự việc đã thay đổi, không thể thả Mẫn Nhi ra ngoài. Hi Vương phi đau đầu liếc nhìn đại nhi tức, lúc này Tạ thị cũng quay người lại, mẹ chồng nàng dâu trước giờ vẫn luôn ăn ý, chỉ một lát đã đạt thành giao ước, cuối cùng Hi Vương phi cũng gật đầu.
"Cứ làm thế đi."
Mới đầu, Mẫn Nhi bối rối một lúc, sau khi nghĩ lại thì cũng tưởng Từ Vân Tê muốn giúp Tạ thị quỵt nợ nên không nghi ngờ gì nữa, vui tươi hớn hở dập đầu tạ ơn.
Bùi Mộc Tương nóng nảy, xấu hổ sắp không chịu được nữa, hắn ta vội vàng phất tay áo bỏ đi, Mẫn Nhi cũng bị bà tử mang đi.
Hi Vương phi nhìn Tạ thị, trấn an: "Hôm nay con cũng mệt rồi, ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ để Nhị đệ muội và Tam đệ muội đi chúc thọ thay con."
"Muộn rồi, hai con đi chuẩn bị một chút rồi chờ ta ngoài cửa."
Sau khi đuổi hết mấy nàng nhi tức đi, Hi Vương phi và Hi Vương nhìn nhau, không ngờ chân tướng chuyện này lại là như thế.
Hi Vương phi vừa để ma ma mặc đồ cho mình vừa nói chuyện với Hi Vương: "Để sau ta sẽ mời thái y xem cho Tương Nhi."
Chẳng trách từ sau khi sinh ra trưởng tôn, phu thê Tạ thị lại không thấy có tin gì nữa, lúc trước bà ấy còn oán trách bụng nhi tức vô dụng, bây giờ mới biết vấn đề nằm ở trên người con mình, chắc nhi tử thấy tiểu nha hoàn không hiểu chuyện nên mới lừa gạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hi Vương lau mồ hôi, gật đầu đáp: "Ừm." Ông ấy cảm thấy rất khó hiểu: "Sao tam nhi tức lại phát hiện ra?"
Hi Vương phi nhớ đến Từ Vân Tê ngờ nghệch thì cũng buồn bực: "Hành Nhi nói nàng ta am hiểu làm dược thiện, có lẽ từng đọc mấy quyển sách thuốc, mèo mù vớ chuột chết nên mới phát hiện ra thôi. Đúng là nha đầu ngốc, loại chuyện thế này mà cũng nói ra được."
So với việc tại sao Từ Vân Tê lại phát hiện ra chuyện này, Hi Vương càng quan tâm sức khỏe của nhi tử hơn, đây không phải chuyện đùa đâu. Ông ấy năm nay đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn hứng thú bừng bừng, so sánh với chuyện của nhi tử, ông ấy sinh ra một bóng ma.
Hi Vương phi chán nản dẫn hai nhi tức đến Tề gia.
Tề lão Thái phó là nhà Nho học nổi danh nhất trong triều, một học giả lỗi lạc, Các lão nội các đương triều Tuần Duẫn Hòa và Bùi Mộc Hành đều là học sinh của ông ấy. Không quá lời khi nói rằng học sinh của bọn họ có mặt khắp thiên hạ.
Tuần phu nhân bị bệnh nên hôm nay Tuần Vân Linh đi chúc thọ thay mẫu thân.
Xe ngựa của Tuần gia đụng phải xe ngựa của Vương phủ ngay trước cổng Tề phủ.
Hi Vương phi lôi kéo Tuần Vân Linh ân cần hỏi han, hai hôm nay Bùi Mộc San đến nhà ngoại tổ ở nên Từ Vân Tê đi cùng nhị tẩu Lý Huyên Nghiên.
Trên đường đi, Lý Huyên Nghiên còn nói với nàng: "Vừa rồi muội ngốc lắm đấy, chuyện này có liên quan gì đến muội đâu, sao phải xen vào làm gì?"
Từ Vân Tê không biết nên nói gì hơn: "Ta không cố ý."
Từ Vân Tê trông xinh đẹp và có vẻ nhu nhược nên Lý Huyên Nghiên cảm thấy nàng là một mỹ nhân ngốc.
"Nha đầu ngốc, kể ra người ngốc cũng có phúc của người ngốc." Gặp được một phu quân tốt như Bùi Mộc Hành.
Lý Huyên Nghiên thân mật khoác tay nàng đi vào cổng Tề gia.
Tuần Vân Linh dìu Hi Vương phi đi đến Minh Chính đường, khách sảnh của Tề phủ.
Thê tử của Tề lão Thái phó vẫn còn tại thế, Hi Vương phi được phu nhân chưởng quản Tề gia đón vào trong, Tần Vương phi và Trần Vương phi cũng có mặt ở đây. Một nhân vật như Tề lão Thái phó, đừng nói là dòng dõi hoàng thân quốc thích, ngay cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng sai người đưa quà ban thưởng tới.
Tiệc mừng thọ này được tổ chức long trọng và hoành tráng.
Tuần Vân Linh đứng ở cửa chờ Từ Vân Tê và Lý Huyên Nghiên đi đến gần, nàng ta bình tĩnh tiến lên thi lễ.
"Thỉnh an hai vị tẩu tẩu."
Từ Vân Tê cười nhạt nhìn nàng ta rồi đưa hộp quà đã chuẩn bị sẵn cho Tuần Vân Linh: "Lần trước chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, hôm nay mới có dịp bổ sung, mong cô nương chớ trách."
Tuần Vân Linh nhìn gương mặt bình tĩnh thong dong trước mặt, cảm thấy nàng rất cao tay nên mới có thể khiến Mộc Hành ca ca đối xử với nàng ta như vậy. Nàng ta mỉm cười, vui vẻ nhận lấy: "Đa tạ."
Một nhóm người đi vào trong thỉnh an lão phu nhân, dạo trước Bùi Mộc Hành mới được phong làm Quận Vương nên Từ Vân Tê còn có thân phận Quận Vương phi, lão phu nhân không dám nhận lễ của nàng nên vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tề gia là gia đình quý tộc chân chính, nề nếp nghiêm cẩn, không ai dám coi thường thân phận của Từ Vân Tê.
Những người ngồi trong Minh Chính đường đều là các vị phu nhân đáng kính, biết điều, những các cô nương trẻ tuổi bên ngoài thì khác.
Hôm nay có quá nhiều khách khứa, Từ Vân Tê và Lý Huyên Nghiên đi dạo một lát rồi đi ra phòng khách ngồi nghỉ, đi đến nơi mới thấy ở đây có quá nhiều người nên đành đi đến Thủy các ở phía Đông.
Tề gia xuất thân từ Kim Lăng, cách bài trí trong phủ cũng được mô phỏng theo khu vườn ở Giang Nam, đi dọc theo con đường đá bên bờ hồ dẫn đến Thủy các, khắp nơi đều là những bông hoa nở rộ sặc sỡ, lan can được chạm trổ tinh xảo, vô cùng trang nhã.
Đi ngang qua nhà thủy tạ, Lý Huyên Nghiên gặp một thứ nhi tức của phủ Tần Vương, hai người họ vẫn luôn thân cận nên kéo Từ Vân Tê ngồi xuống.
Từ Vân Tê ngồi trong một góc trên ghế mỹ nhân, ngẩn ngơ ngắm nghìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, trong đầu đang nghĩ đến nếu ngoại tổ còn tại thế thì nên chẩn trị bệnh tình của Bùi Mộc Tương như thế nào. Không bắt mạch thì không thể biết được tình trạng thật sự, tuy đó chỉ là một tật bệnh nhưng nguyên nhân lại khác nhau. Có thể là vì trầm luân vào sắc dục quá nhiều, có lẽ có ổ bệnh trong tạng phủ, có lẽ uống nhầm phải vật nào đó dẫn đến cơ thể suy yếu. Ly kỳ hơn nữa thì có thể do vấn đề về tâm lý mà không phải vì lý do đặc biệt nào khác, Từ Vân Tê không hiểu rõ chi tiết về Bùi Mộc Tương nên không đoán bừa được.
Giờ nghĩ lại, chuyện trưởng tẩu Tạ thị ngăn cản trượng phu nạp thiếp chưa chắc đã là không đủ rộng lượng, có lẽ là không muốn phơi bày chuyện này ra ngoài.
Chưa ngồi được bao lâu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ cửa sổ chạm chỗ bên cạnh.
Tiểu thư Lưu Hương Ninh của nhà Đại lý Tự khanh đang ngồi trong đám người, thân mật ghé sát vào người Tuần Vân Linh, cất giọng trách móc:
"Nàng ta thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Chẳng qua là được gả cho một phu quân tốt nên mới lên hương thôi, nếu không thì tất cả mọi người ngồi ở đây đều cao quý hơn nàng ta, nàng ta đã cướp mất hôn nhân vốn nên là của Tuần muội muội đấy!"
Tuần Vân Linh nghe vậy thì lập tức nhíu mày, vội đẩy Lưu Hương Ninh ra.
"Tỷ tỷ đừng nói vậy, nàng ấy danh chính ngôn thuận được thiên tử tứ hôn, có cướp cái gì của ta đâu?"
Nếu là lúc trước, nàng ta nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền, mặc kệ người ngoài nói linh tinh, bôi nhọ Từ Vân Tê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro