Chương 5
2024-09-07 22:31:32
Ánh nắng chiếu sáng đôi mắt hạnh đen bóng tỏa sáng của nàng, Từ Vân Tê thản nhiên đón Bùi Mộc Hành vào nhà chính. Ánh mắt nặng nề của Bùi Mộc Hành lướt qua gò má hồng hào mịn màng của nàng, bước qua ngưỡng cửa rồi hành lễ với Chương thị.
Trong nhà chính, mọi người lần lượt ngồi vào ghế, rất ăn ý không nhắc đến chuyện xấu hổ vừa rồi.
Cùng Bùi Mộc Hành và Từ Chủ sự vào nhà chính còn có Trưởng công tử Từ Hạc và Nhị công tử Từ Kinh của Từ gia.
Từ Hạc là nhi tử do một tiểu thiếp của Từ Chủ sự sinh ra, lớn hơn Từ Vân Tê hai tuổi. Hắn ta có đôi mắt hoa đào, dáng vẻ lười nhác, thoạt nhìn như không dễ quản giáo. Kể từ khi Từ Vân Tê xuất hiện, ánh mắt của hắn ta cứ cố ý vô tình liếc về phía nàng.
Nhị công tử Từ Kinh là đệ đệ cùng mẹ với Từ Vân Tê, tính nết cũng giống Từ Chủ sự, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.
Chương thị chiêu đãi Bùi Mộc Hành với thái độ bình thường và khuôn phép, khách sáo có thừa, không đủ thân thiết. Trong lòng bà ấy không có cách nào coi Bùi Mộc Hành như nữ tế.
*Nữ tế: Con rể theo cách gọi cổ đại
“Nếu Vân nha đầu có chỗ nào phụng dưỡng không chu đáo, mong Tam công tử giơ cao đánh khẽ…”
Bùi Mộc Hành khẽ rủ lông mày, không thấy rõ cảm xúc trong mắt: “Nhạc mẫu nói quá lời.”
Chỉ ngồi một lát, đoàn người lại rời đi.
Nam khách ăn tiệc tại tiền viện, Chương thị cùng hai nữ nhi dùng bữa tại hậu viện. Từ Nhược làm hại tỷ tỷ bị bẽ mặt nên trong lòng áy náy, lúc này thành thật hơn nhiều. Từ Vân Tê cũng không so đo với nàng ta, ngược lại còn nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng ta.
“Các thiếu gia đều thích ngắm cô nương xinh đẹp, vậy thì cô nương ngắm nam tử tuấn tú cũng chẳng việc gì phải lo sợ, không thể coi là quyến rũ.”
Nghe vậy, Từ Nhược đỏ mặt, xấu hổ rời đi.
Chờ nàng ta rời đi, Chương thị lại dẫn Từ Vân Tê vào phòng, âm thầm nhét một túi bạc cho nàng: “Ta đã xem danh sách lễ lại mặt rồi, ngang ngửa với của hồi môn là Từ gia cho con. Con sẽ có rất nhiều chuyện cần dùng bạc trong Vương phủ, đừng để đám nha hoàn bà tử kia khinh thường.”
Từ Vân Tê không chịu nhận, ngược lại nhét túi thơm vào lòng bàn tay bà ấy: “Mẹ, chuyện của con người đừng lo lắng, nữ nhi đã có tính toán hết rồi.”
Chương thị giận, trừng mắt nhìn nàng.
Từ Vân Tê đã nói một thì không có hai, Cố Tinh Hà không có cách nào thuyết phục được nàng: “Nếu con thiếu bạc thì nhất định phải nói cho mẹ.”
Từ Vân Tê gật đầu. Chương thị lại không yên lòng, ghé vào tai nàng khẽ hỏi: “Viên phòng chưa?”
Từ Vân Tê đã đoán được bà ấy sẽ hỏi chuyện này, bình tĩnh trả lời: “Đêm tân hôn làm gì có chuyện không viên phòng? Mẫu thân lo lắng nhiều quá.”
Chương thị thở phào nhẹ nhõm, vỗ mu bàn tay của nàng: “Thế thì tốt rồi. Con đừng trách ta lắm miệng, con phải mau chóng mang thai, chờ sinh được một trai một gái thì sẽ đứng vững chân trong Vương phủ, bà mẫu của con sẽ không thể nói được gì nữa.”
Từ Vân Tê cười tủm tỉm chặn họng bà ấy: “Nữ nhi cũng định làm vậy.”
Chương thị hoàn toàn yên lòng, thấy canh giờ không còn sớm, bà ấy lưu luyến không rời tiễn nàng ra ngoài.
Hai mẹ con đi đến cửa thùy hoa, Từ Vân Tê bèn gọi Chương thị dừng bước, vòng qua đá ôm trống chỗ cửa thùy hoa, đi qua đường nhỏ phía đông thì có thể đến sảnh trước. Nói vậy Bùi Mộc Hành cũng vội vã rời đi, Từ Vân Tê bèn bước đi nhanh hơn, nào ngờ vừa đến cửa đường nhỏ thì một bóng đen chợt nhảy ra, chặn trước mặt Từ Vân Tê và Ngân Hạnh.
Đại công tử Từ Hạc bóp cằm híp mắt, cười như không cười nhìn chằm chằm vào Từ Vân Tê, bước đến gần nàng từng bước một.
“Hảo muội muội, đều do ca ca trước kia lỗ mãng, ăn nói không đúng mực chọc giận muội muội, làm hại muội muội bất chấp tất cả trèo lên Bùi Mộc Hành. Chỉ có điều muội cũng biết rồi đấy, tề đại phi ngẫu*, hôn sự này của muội mặt ngoài thì trông vẻ vang nhưng bên trong lại nhục nhã, Bùi Mộc Hành sao biết yêu thương người khác? Nếu muội chịu ấm ức thì cứ nói với ca ca.” Ngôn từ ngả ngớn hết sức.
*Tề đại phi ngẫu: xuất xứ từ [Tả Truyện – Hằng Công Lục Niên], về sau thường được dùng để mang hàm nghĩa “tôi đây thân phận thấp hèn, không dám trèo cao” khi từ hôn.
Ngân Hạnh ghê tởm tột độ, nhanh chóng chặn trước mặt Từ Vân Tê, chống nạnh mắng: “Cái thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, cô nương nhà ta đã gả chồng rồi, vậy mà ngươi vẫn dám trêu chọc nàng ấy!”
Câu nói của Ngân Hạnh ngược lại khơi mào lòng hiếu kỳ của Từ Hạc, đôi mắt hoa đào của hắn ta vẫn nhìn về phía Từ Vân Tê.
Ngay từ lần đầu gặp Từ Vân Tê, hắn ta đã nảy sinh ý đồ suồng sã với nàng, mối quan hệ huynh muội không cùng huyết thống cứ như mùi rượu thơm trong ngõ hẻm, vừa kích thích vừa hăng hái.
Vẻ mặt Từ Vân Tê vẫn thản nhiên, giọng nói cũng nhu hòa: “Huynh trưởng lo lắng nhiều quá, Tam công tử rất tốt với ta. Canh giờ không còn sớm, ta phải ra ngoài, còn mong huynh trường nhường đường.”
Nhìn dáng vẻ mềm mại của muội muội, Từ Hạc càng có ý đồ đùa giỡn, giang hai tay chặn đường, cà lơ phất phơ nói: “Ta không nhường, muội có thể làm được gì?”
“Vậy thì ta sẽ ở đây hao phí thời gian với huynh trưởng.” Thậm chí Từ Vân Tê vẫn mỉm cười.
Cổ họng Từ Hạc như bị chặn lại. Nếu hao phí thời gian, Bùi Mộc Hành nhất định sẽ sai người đi tìm, khó mà giải quyết hậu quả, hắn ta không thể đắc tội Bùi Mộc Hành.
Ngay từ đầu, Từ Hạc đã biết vị đại muội muội này rất giỏi nhẫn nhịn. Giằng co trong chốc lát, hắn ta không khỏi mất hứng bại trận, đành phải mất hứng nhường đường.
Từ Vân Tê bước qua bên cạnh hắn, chờ đến khi rời khỏi đường nhỏ, vòng qua mái hiên hành lang, nàng kéo Ngân Hạnh sang một bên: “Lần trước ta bảo ngươi chuẩn bị thuốc bột, ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Vẻ giận dữ trên mặt Ngân Hạnh vẫn chưa tan biến, tức giận lấy một chiếc túi thơm từ ống tay áo, thì thầm: “Biết được hôm nay sẽ lại mặt, nô tỳ đề phòng hắn ta nên đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Từ Hạc xằng bậy không phải mới lần một lần hai, Từ Vân Tê đã sớm lên kế hoạch trừng trị hắn ta một phen.
“Bây giờ ngươi nghĩ cách bỏ thuốc vào rượu của Từ Hạc, ta sẽ chờ ngươi trong mái đình phía đông chính sảnh.”
“Vâng!” Ngân Hạnh nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Từ Vân Tê rời đi, Từ Hạc chậm rãi thong thả bước vào thùy hoa thính uống trà. Hắn ta không muốn thấy gương mặt đáng ghét của Bùi Mộc Hành nên đã sớm kiếm cớ rời đi trước. Lập tức có nha hoàn tiến lên đấm chân bóp vai cho hắn ta, một ly Bích Loa Xuân được tiểu mỹ nhân đút vào miệng hắn ta, hắn ta từ từ nhắm mắt lại, thỏa sức hưởng thụ.
Chưa đầy một chén trà sau, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy bụng quặn đau, ngay sau đó mồ hôi chảy từng giọt trên trán. Thoáng chốc, mùi tanh tưởi truyền ra từ giữa háng của hắn ta, đám nha hoàn vội vàng bịt miệng né tránh.
Từ Hạc vừa xấu hổ vừa giận dữ, ôm bụng lảo đảo trốn vào cung phòng*.
*Cung phòng: cách gọi nhà vệ sinh một cách kín đáo ở cổ đại.
Đi ngoài liên tục ba lần, hắn ta đã kiệt sức đến nỗi ngực dán vào lưng, cuối cùng cả người hấp hối ngã xuống tường thấp bên ngoài cung phòng.
Người hầu bên cạnh Từ Hạc vội vàng đuổi theo hắn ta, thấy chủ tử rơi vào cảnh ngộ này, hắn ta sợ hãi đến nỗi run cầm cập, vội vàng tiến lên đỡ Từ Hạc: “Đại công tử, ngài bị sao vậy?”
Đúng lúc này, tiếng cười giòn tan của Ngân Hạnh truyền đến từ chạc cây bên ngoài tường thấp: “Đại công tử, cảm giác có dễ chịu không?”
Từ Hạc ngã vào lòng người hầu, sụp mí mắt nhìn chằm chằm vào nàng ấy, chỉ có thể thở ra chứ không thể hít vào: “Các ngươi… Đã động tay động chân gì?”
Thấy chủ tử bị giày vò đến nỗi mất nửa cái mạng, người hầu gào khóc: “Đại công tử, tiểu nhân đã khuyên nhủ ngài rồi, đôi chủ tớ này đến nông thôn, chỉ sợ đã học được mấy chiêu trò tam giáo cửu lưu, chúng ta không thể trêu vào họ, ngài lại cứ không nghe, bây giờ ngã một vố đau điếng chưa?”
Từ Hạc chỉ cho rằng Từ Vân Tê nhu nhược dễ khống chế, không ngờ lại là một người lợi hại.
Bụng vẫn quặn đau không ngừng, chỉ có điều không giống thuốc xổ, không biết Từ Vân Tê bỏ thuốc gì cho hắn ta, trong lòng Từ Hạc không khỏi hốt hoảng.
“Chủ tử nhà ngươi làm gì…”
Ngân Hạnh nhảy xuống cành cây, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi mèo, diễu võ giương oai: “Bản lĩnh của chủ tử nhà ta không phải ngươi có thể lường trước được đâu. Đại công tử, ngươi tự giải quyết đi.”
Bỏ lại câu nói này, nàng ấy ung dung đi tìm Từ Vân Tê.
Không buông lời đe dọa, cũng không nhún nhường. Từ Vân Tê dạy cho Từ Hạc một bài học chỉ bằng một lần duy nhất, khiến hắn ta không dám nảy sinh ý nghĩ ngông cuồng nữa.
…
Chậm trễ trong chốc lát, khi Từ Vân Tê bước ra cổng Từ phủ, Bùi Mộc Hành đã sớm chờ trong xe ngựa, hiển nhiên là vội vã muốn rời đi, Từ Vân Tê không có cơ hội nói chuyện với hắn.
Nghi lễ lại mặt đã xong, xem ra Bùi Mộc Hành sắp dấn thân vào công vụ, số lần gặp mặt của phu thê bọn họ sẽ càng ngày càng ít.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, lúc xuống xe, Từ Vân Tê vội xách làn váy đuổi theo Bùi Mộc Hành: “Tam gia, ta muốn làm gì trong viện cũng được phải không?”
Kể từ khi gia đình Từ Vân Tê gặp biến cố, nàng được mẫu thân đưa đến bên cạnh ngoại tổ phụ để dạy dỗ. Ngoại tổ phụ là lang trung nổi tiếng ở địa phương, từ bé nàng đã đi theo ngoại tổ phụ lên núi hái thuốc, học tập cùng ngoại tổ phụ mấy năm, mãi đến năm ngoái, ngoại tổ phụ ngã xuống vách núi lúc lên núi tìm thuốc, không tìm được thi thể, nàng mới được mẫu thân đón đến Kinh thành.
Từ Vân Tê muốn trồng một ít dược liệu ở hậu viện.
Bùi Mộc Hành đứng trong cánh cửa, ngoái đầu nhìn về phía cô nương yêu kiều kia.
Gương mặt của Từ Vân Tê vô cùng mềm mại, cho dù không cười nhưng vẫn thoạt nhìn như đang mỉm cười.
Ba điều giao ước đêm tân hôn, Từ Vân Tê đồng ý rất dứt khoát, có qua có lại, Bùi Mộc Hành không có khả năng từ chối nàng.
“Nàng là chủ mẫu đương gia của tam phòng, tất nhiên là muốn làm gì cũng được.”
Trong nhà chính, mọi người lần lượt ngồi vào ghế, rất ăn ý không nhắc đến chuyện xấu hổ vừa rồi.
Cùng Bùi Mộc Hành và Từ Chủ sự vào nhà chính còn có Trưởng công tử Từ Hạc và Nhị công tử Từ Kinh của Từ gia.
Từ Hạc là nhi tử do một tiểu thiếp của Từ Chủ sự sinh ra, lớn hơn Từ Vân Tê hai tuổi. Hắn ta có đôi mắt hoa đào, dáng vẻ lười nhác, thoạt nhìn như không dễ quản giáo. Kể từ khi Từ Vân Tê xuất hiện, ánh mắt của hắn ta cứ cố ý vô tình liếc về phía nàng.
Nhị công tử Từ Kinh là đệ đệ cùng mẹ với Từ Vân Tê, tính nết cũng giống Từ Chủ sự, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.
Chương thị chiêu đãi Bùi Mộc Hành với thái độ bình thường và khuôn phép, khách sáo có thừa, không đủ thân thiết. Trong lòng bà ấy không có cách nào coi Bùi Mộc Hành như nữ tế.
*Nữ tế: Con rể theo cách gọi cổ đại
“Nếu Vân nha đầu có chỗ nào phụng dưỡng không chu đáo, mong Tam công tử giơ cao đánh khẽ…”
Bùi Mộc Hành khẽ rủ lông mày, không thấy rõ cảm xúc trong mắt: “Nhạc mẫu nói quá lời.”
Chỉ ngồi một lát, đoàn người lại rời đi.
Nam khách ăn tiệc tại tiền viện, Chương thị cùng hai nữ nhi dùng bữa tại hậu viện. Từ Nhược làm hại tỷ tỷ bị bẽ mặt nên trong lòng áy náy, lúc này thành thật hơn nhiều. Từ Vân Tê cũng không so đo với nàng ta, ngược lại còn nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng ta.
“Các thiếu gia đều thích ngắm cô nương xinh đẹp, vậy thì cô nương ngắm nam tử tuấn tú cũng chẳng việc gì phải lo sợ, không thể coi là quyến rũ.”
Nghe vậy, Từ Nhược đỏ mặt, xấu hổ rời đi.
Chờ nàng ta rời đi, Chương thị lại dẫn Từ Vân Tê vào phòng, âm thầm nhét một túi bạc cho nàng: “Ta đã xem danh sách lễ lại mặt rồi, ngang ngửa với của hồi môn là Từ gia cho con. Con sẽ có rất nhiều chuyện cần dùng bạc trong Vương phủ, đừng để đám nha hoàn bà tử kia khinh thường.”
Từ Vân Tê không chịu nhận, ngược lại nhét túi thơm vào lòng bàn tay bà ấy: “Mẹ, chuyện của con người đừng lo lắng, nữ nhi đã có tính toán hết rồi.”
Chương thị giận, trừng mắt nhìn nàng.
Từ Vân Tê đã nói một thì không có hai, Cố Tinh Hà không có cách nào thuyết phục được nàng: “Nếu con thiếu bạc thì nhất định phải nói cho mẹ.”
Từ Vân Tê gật đầu. Chương thị lại không yên lòng, ghé vào tai nàng khẽ hỏi: “Viên phòng chưa?”
Từ Vân Tê đã đoán được bà ấy sẽ hỏi chuyện này, bình tĩnh trả lời: “Đêm tân hôn làm gì có chuyện không viên phòng? Mẫu thân lo lắng nhiều quá.”
Chương thị thở phào nhẹ nhõm, vỗ mu bàn tay của nàng: “Thế thì tốt rồi. Con đừng trách ta lắm miệng, con phải mau chóng mang thai, chờ sinh được một trai một gái thì sẽ đứng vững chân trong Vương phủ, bà mẫu của con sẽ không thể nói được gì nữa.”
Từ Vân Tê cười tủm tỉm chặn họng bà ấy: “Nữ nhi cũng định làm vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương thị hoàn toàn yên lòng, thấy canh giờ không còn sớm, bà ấy lưu luyến không rời tiễn nàng ra ngoài.
Hai mẹ con đi đến cửa thùy hoa, Từ Vân Tê bèn gọi Chương thị dừng bước, vòng qua đá ôm trống chỗ cửa thùy hoa, đi qua đường nhỏ phía đông thì có thể đến sảnh trước. Nói vậy Bùi Mộc Hành cũng vội vã rời đi, Từ Vân Tê bèn bước đi nhanh hơn, nào ngờ vừa đến cửa đường nhỏ thì một bóng đen chợt nhảy ra, chặn trước mặt Từ Vân Tê và Ngân Hạnh.
Đại công tử Từ Hạc bóp cằm híp mắt, cười như không cười nhìn chằm chằm vào Từ Vân Tê, bước đến gần nàng từng bước một.
“Hảo muội muội, đều do ca ca trước kia lỗ mãng, ăn nói không đúng mực chọc giận muội muội, làm hại muội muội bất chấp tất cả trèo lên Bùi Mộc Hành. Chỉ có điều muội cũng biết rồi đấy, tề đại phi ngẫu*, hôn sự này của muội mặt ngoài thì trông vẻ vang nhưng bên trong lại nhục nhã, Bùi Mộc Hành sao biết yêu thương người khác? Nếu muội chịu ấm ức thì cứ nói với ca ca.” Ngôn từ ngả ngớn hết sức.
*Tề đại phi ngẫu: xuất xứ từ [Tả Truyện – Hằng Công Lục Niên], về sau thường được dùng để mang hàm nghĩa “tôi đây thân phận thấp hèn, không dám trèo cao” khi từ hôn.
Ngân Hạnh ghê tởm tột độ, nhanh chóng chặn trước mặt Từ Vân Tê, chống nạnh mắng: “Cái thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, cô nương nhà ta đã gả chồng rồi, vậy mà ngươi vẫn dám trêu chọc nàng ấy!”
Câu nói của Ngân Hạnh ngược lại khơi mào lòng hiếu kỳ của Từ Hạc, đôi mắt hoa đào của hắn ta vẫn nhìn về phía Từ Vân Tê.
Ngay từ lần đầu gặp Từ Vân Tê, hắn ta đã nảy sinh ý đồ suồng sã với nàng, mối quan hệ huynh muội không cùng huyết thống cứ như mùi rượu thơm trong ngõ hẻm, vừa kích thích vừa hăng hái.
Vẻ mặt Từ Vân Tê vẫn thản nhiên, giọng nói cũng nhu hòa: “Huynh trưởng lo lắng nhiều quá, Tam công tử rất tốt với ta. Canh giờ không còn sớm, ta phải ra ngoài, còn mong huynh trường nhường đường.”
Nhìn dáng vẻ mềm mại của muội muội, Từ Hạc càng có ý đồ đùa giỡn, giang hai tay chặn đường, cà lơ phất phơ nói: “Ta không nhường, muội có thể làm được gì?”
“Vậy thì ta sẽ ở đây hao phí thời gian với huynh trưởng.” Thậm chí Từ Vân Tê vẫn mỉm cười.
Cổ họng Từ Hạc như bị chặn lại. Nếu hao phí thời gian, Bùi Mộc Hành nhất định sẽ sai người đi tìm, khó mà giải quyết hậu quả, hắn ta không thể đắc tội Bùi Mộc Hành.
Ngay từ đầu, Từ Hạc đã biết vị đại muội muội này rất giỏi nhẫn nhịn. Giằng co trong chốc lát, hắn ta không khỏi mất hứng bại trận, đành phải mất hứng nhường đường.
Từ Vân Tê bước qua bên cạnh hắn, chờ đến khi rời khỏi đường nhỏ, vòng qua mái hiên hành lang, nàng kéo Ngân Hạnh sang một bên: “Lần trước ta bảo ngươi chuẩn bị thuốc bột, ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Vẻ giận dữ trên mặt Ngân Hạnh vẫn chưa tan biến, tức giận lấy một chiếc túi thơm từ ống tay áo, thì thầm: “Biết được hôm nay sẽ lại mặt, nô tỳ đề phòng hắn ta nên đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Từ Hạc xằng bậy không phải mới lần một lần hai, Từ Vân Tê đã sớm lên kế hoạch trừng trị hắn ta một phen.
“Bây giờ ngươi nghĩ cách bỏ thuốc vào rượu của Từ Hạc, ta sẽ chờ ngươi trong mái đình phía đông chính sảnh.”
“Vâng!” Ngân Hạnh nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Từ Vân Tê rời đi, Từ Hạc chậm rãi thong thả bước vào thùy hoa thính uống trà. Hắn ta không muốn thấy gương mặt đáng ghét của Bùi Mộc Hành nên đã sớm kiếm cớ rời đi trước. Lập tức có nha hoàn tiến lên đấm chân bóp vai cho hắn ta, một ly Bích Loa Xuân được tiểu mỹ nhân đút vào miệng hắn ta, hắn ta từ từ nhắm mắt lại, thỏa sức hưởng thụ.
Chưa đầy một chén trà sau, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy bụng quặn đau, ngay sau đó mồ hôi chảy từng giọt trên trán. Thoáng chốc, mùi tanh tưởi truyền ra từ giữa háng của hắn ta, đám nha hoàn vội vàng bịt miệng né tránh.
Từ Hạc vừa xấu hổ vừa giận dữ, ôm bụng lảo đảo trốn vào cung phòng*.
*Cung phòng: cách gọi nhà vệ sinh một cách kín đáo ở cổ đại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi ngoài liên tục ba lần, hắn ta đã kiệt sức đến nỗi ngực dán vào lưng, cuối cùng cả người hấp hối ngã xuống tường thấp bên ngoài cung phòng.
Người hầu bên cạnh Từ Hạc vội vàng đuổi theo hắn ta, thấy chủ tử rơi vào cảnh ngộ này, hắn ta sợ hãi đến nỗi run cầm cập, vội vàng tiến lên đỡ Từ Hạc: “Đại công tử, ngài bị sao vậy?”
Đúng lúc này, tiếng cười giòn tan của Ngân Hạnh truyền đến từ chạc cây bên ngoài tường thấp: “Đại công tử, cảm giác có dễ chịu không?”
Từ Hạc ngã vào lòng người hầu, sụp mí mắt nhìn chằm chằm vào nàng ấy, chỉ có thể thở ra chứ không thể hít vào: “Các ngươi… Đã động tay động chân gì?”
Thấy chủ tử bị giày vò đến nỗi mất nửa cái mạng, người hầu gào khóc: “Đại công tử, tiểu nhân đã khuyên nhủ ngài rồi, đôi chủ tớ này đến nông thôn, chỉ sợ đã học được mấy chiêu trò tam giáo cửu lưu, chúng ta không thể trêu vào họ, ngài lại cứ không nghe, bây giờ ngã một vố đau điếng chưa?”
Từ Hạc chỉ cho rằng Từ Vân Tê nhu nhược dễ khống chế, không ngờ lại là một người lợi hại.
Bụng vẫn quặn đau không ngừng, chỉ có điều không giống thuốc xổ, không biết Từ Vân Tê bỏ thuốc gì cho hắn ta, trong lòng Từ Hạc không khỏi hốt hoảng.
“Chủ tử nhà ngươi làm gì…”
Ngân Hạnh nhảy xuống cành cây, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi mèo, diễu võ giương oai: “Bản lĩnh của chủ tử nhà ta không phải ngươi có thể lường trước được đâu. Đại công tử, ngươi tự giải quyết đi.”
Bỏ lại câu nói này, nàng ấy ung dung đi tìm Từ Vân Tê.
Không buông lời đe dọa, cũng không nhún nhường. Từ Vân Tê dạy cho Từ Hạc một bài học chỉ bằng một lần duy nhất, khiến hắn ta không dám nảy sinh ý nghĩ ngông cuồng nữa.
…
Chậm trễ trong chốc lát, khi Từ Vân Tê bước ra cổng Từ phủ, Bùi Mộc Hành đã sớm chờ trong xe ngựa, hiển nhiên là vội vã muốn rời đi, Từ Vân Tê không có cơ hội nói chuyện với hắn.
Nghi lễ lại mặt đã xong, xem ra Bùi Mộc Hành sắp dấn thân vào công vụ, số lần gặp mặt của phu thê bọn họ sẽ càng ngày càng ít.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, lúc xuống xe, Từ Vân Tê vội xách làn váy đuổi theo Bùi Mộc Hành: “Tam gia, ta muốn làm gì trong viện cũng được phải không?”
Kể từ khi gia đình Từ Vân Tê gặp biến cố, nàng được mẫu thân đưa đến bên cạnh ngoại tổ phụ để dạy dỗ. Ngoại tổ phụ là lang trung nổi tiếng ở địa phương, từ bé nàng đã đi theo ngoại tổ phụ lên núi hái thuốc, học tập cùng ngoại tổ phụ mấy năm, mãi đến năm ngoái, ngoại tổ phụ ngã xuống vách núi lúc lên núi tìm thuốc, không tìm được thi thể, nàng mới được mẫu thân đón đến Kinh thành.
Từ Vân Tê muốn trồng một ít dược liệu ở hậu viện.
Bùi Mộc Hành đứng trong cánh cửa, ngoái đầu nhìn về phía cô nương yêu kiều kia.
Gương mặt của Từ Vân Tê vô cùng mềm mại, cho dù không cười nhưng vẫn thoạt nhìn như đang mỉm cười.
Ba điều giao ước đêm tân hôn, Từ Vân Tê đồng ý rất dứt khoát, có qua có lại, Bùi Mộc Hành không có khả năng từ chối nàng.
“Nàng là chủ mẫu đương gia của tam phòng, tất nhiên là muốn làm gì cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro