Chương 7
2024-09-07 22:31:32
Hôm sau nắng sớm tờ mờ, Bùi Mộc Hành đã vào cung từ sớm, Từ Vân Tê cũng lười biếng vươn vai trong không khí đầy sương giá.
Nàng đi theo ngoại tổ phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm, bước chân lưu loát, trên người chỉ mang theo một tay nải giản dị và một hộp thuốc, ngoài ra không có vật dư thừa nào khác, nay đã gả chồng, chỉ riêng hòm đựng đồ cưới đã chất đầy một phòng. Từ sáng sớm, Từ Vân Tê bảo Ngân Hạnh sửa sang lại nhà ấm, còn mình thì dẫn Trần ma ma vào nhà kho.
Hai ngày nay, nàng đã thăm dò toàn bộ Thanh Huy viên chung quanh mình. Thanh Huy viên tọa lạc tại phía tây nam Vương phủ, đằng trước đằng sau có tổng cộng năm viện tử bảo vệ chung quanh, từ cửa chính có một hành lang gấp khúc dẫn đến đây, phía nam của hành lang gấp khúc là thư phòng của Bùi Mộc Hành, phía bắc là hậu viện, bên trái gần đường trục của Vương phủ là Minh Ngọc đường nguy nga lộng lẫy dùng để đãi khách, bên phải có một mái đình bên hồ nước, ngày thường chủ nhân có thể nhàn nhã ngắm ánh trăng ở đây.
Nhà kho của tam phòng được đặt giữa thư phòng và mái đình, là một tứ hợp viện nhỏ, hai dãy phòng thấp hai bên chất đầy tài sản của Bùi Mộc Hành, rương đồ cưới của Từ Vân Tê được đặt dưới mái hiên hành lang.
Tuy rằng Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê nhưng khi nghe nói bên cạnh nàng không có người hầu hạ, cuối cùng bà ấy vẫn phái nhóm người đến đây, hai nha hoàn thô sử dung mạo tầm thường, làm việc bổn phận và hai bà tử dọn dẹp đình viện. Từ Vân Tê ra lệnh cho bốn người này đưa tiền bạc vàng ngọc mà Từ gia cho nàng làm của hồi môn vào nhà kho, bốn rương lớn còn lại thì khiêng về hậu viện.
*Thô sử: Nha hoàn chuyên làm những công việc nặng nhọc.
Trong này mới là “của hồi môn” thực sự của Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê am hiểu thuật kỳ hoàng, sở trường là điều chế thuốc và châm cứu. Sau khi ngoại tổ phụ lớn tuổi, đôi mắt không còn sáng sủa như trước, bèn truyền tuyệt học cả đời cho Từ Vân Tê. Mỗi khi ra sảnh chẩn trị đều do Từ Vân Tê cầm kim châm cứu.
Sau khi đưa đến nơi, Từ Vân Tê phái mọi người ra ngoài.
Thanh Huy viên có ba gian nhà lớn, hai bên trái phải đều có ba gian phòng chính kèm một gian nhĩ phòng, nhĩ phòng dùng để làm tịnh thất*, gian ngoài cùng để chứa xiêm y đồ dùng mà ngày thường không dùng đến, còn được gọi là nhà kho nhỏ. Từ Vân Tê không có đồ dùng riêng tư gì, nàng sai người khiêng tủ gỗ lim khảm ngà voi trong nhĩ phòng vào nhà kho, chỉ để lại một kệ đựng đồ hình chữ phẩm (品) bằng gỗ hoàng hoa lê, nàng đích thân lấy bốn hòm thuốc trong rương đồ cưới, phân loại trên kệ đựng đồ, lại khiêng mấy chiếc bàn dài trong đông thứ gian sang đây. Chỉ trong một ngày, nàng đã sửa soạn xong một tiệm thuốc nhỏ theo phong cách trang trí của nhà cũ ở Kinh châu.
*Tịnh thất: phòng tắm rửa vệ sinh thời cổ đại.
Từ Vân Tê thích yên tĩnh, lại không thích ma ma khoa tay múa chân bên cạnh mình nên trước kia từng từ chối người hầu mà Chương thị ban cho mình, đến Vương phủ cũng vậy. Ngân Hạnh biết rõ tính nết của nàng, bèn chống nạnh đứng dưới hành lang răn dạy đám nha hoàn bà tử kia.
“Ngày thường các ngươi đều chờ đợi ở hành lang dãy nhà sau, ai làm việc nấy, không có mệnh lệnh của thiếu phu nhân thì không được bước vào nhà chính bên này.”
Nghe giọng điệu kiêu căng của Ngân Hạnh ngoài cửa sổ, Từ Vân Tê đứng trước cửa phòng ngoài cùng, nhìn sách thuốc đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bàn, ngửi mùi thuốc quen thuộc, nở nụ cười vui mừng. Bây giờ nàng coi như đã “ổn định cuộc sống”.
Bùi Mộc Hành rời đi một chuyến suốt năm ngày, cũng trong năm ngày đó, Hi Vương phi lấy cớ đau đầu để miễn đám vãn bối thỉnh an vào buổi sáng và chiều tối. Tạ thị và Lý thị đều không dám sơ suất, mỗi ngày đều đến Cẩm Hòa đường thỉnh an, Từ Vân Tê biết rõ đây là cái cớ của Hi Vương phi vì không muốn gặp mình nên không lộ diện.
Chỉ có điều đến ngày thứ sáu, đồng thời cũng là buổi sáng ngày mùng 8 tháng 11, Từ Vân Tê dẫn Ngân Hạnh chạy đến Cẩm Hòa đường.
Thấy nàng, các ma ma đều rất kinh ngạc, song không dám cản đường mà khách sáo mời nàng vào tây thứ gian.
“Thiếu phu nhân hãy chờ một lát, Vương phi lại lên cơn đau đầu nên giờ vẫn chưa dậy.”
Từ Vân Tê nhìn thoáng qua mặt trời, không khỏi sốt ruột.
Hôm nay nàng muốn ra ngoài.
“Ma ma, có thể nhờ ngươi thông báo giúp ta một tiếng được không? Cứ bảo là ta cần ra ngoài một chuyến, mong Vương phi đồng ý.”
Thì ra là vậy…
Nhìn dung nhan xinh đẹp nhàn tĩnh của Từ Vân Tê, Hách ma ma lộ vẻ thương tiếc.
Hách ma ma là một trong bốn vị quản sự của Vương phi, ngày thường quản lý ẩm thực chỗ ở của Vương phi. Từ Vân Tê làn da trắng nõn, đôi mắt hẹp dài, nổi tiếng là hiền lành, một cô nương cô đơn gả đến Vương phủ này lại không được người khác chào đón, khó tránh khỏi khiến người ta sinh lòng đồng tình.
Hách ma ma ôn tồn nói: “Thiếu phu nhân hãy chờ một lát, nô tỳ sẽ lập tức giúp người đi xin chỉ thị của Vương phi.”
Từ Vân Tê nói lời cảm ơn bà ấy.
Không lâu sau, Hách ma ma cười tươi roi rói trở về, nói rằng Vương phi mời nàng vào phòng. Từ Vân Tê bèn đi theo bà ấy bước vào đông thứ gian.
Hi Vương phi đeo khăn bịt trán, được người hầu đỡ ngồi trên giường La Hán. Bà ấy nhíu mày, vẻ mặt không vui tựa lưng vào gối đầu.
Bên cạnh bà ấy, Đại thiếu phu nhân Tạ thị đang nhúng ướt tấm khăn, định hầu hạ rửa mặt cho bà ấy, Nhị thiếu phu nhân Lý thị bưng một bát cháo, chờ Hi Vương phi dùng bữa.
Khi Từ Vân Tê tiến vào, không một ai chú ý đến nàng, chỉ có Lý thị lặng lẽ mỉm cười với nàng.
Từ Vân Tê gật đầu, không khỏi đưa mắt nhìn bát dược thiện trong tay nàng ấy. Từ Vân Tê hành nghề y nhiều năm, cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc, ngửi thấy trong dược thiện này có xuyên khung, xích thược, thiên ma vân vân… Xem ra Hi Vương phi thật sự mắc chứng đau đầu.
Mọi người lần lượt hầu hạ Hi Vương phi lau mặt súc miệng, Từ Vân Tê im lặng đứng bên cạnh Lý thị. Chẳng qua lúc nha hoàn đến gần tháo khăn bịt trán của Hi Vương phi, nàng mới lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt của bà ấy.
Khu vực gần huyệt dương bạch bên trán trái của Hi Vương phi hơi hiện lên màu xanh, kinh thận ở chỗ này bị nhô lên, khí huyết không thông, lại nhìn sắc mặt bà ấy trắng nõn có thừa, không đủ hồng hào, đó là vì sống an nhàn sung sướng nhiều năm, rất ít khi hoạt động cơ thể.
Loại bệnh này, không phải chỉ uống ít canh xuyên khung thông huyết là xong.
Từ Vân Tê đăm chiêu không nói một lời.
Lát sau, mọi người đã hầu hạ xong xuôi, Hi Vương phi uống một bát canh thuốc mới trông có khí sắc hơn một chút. Bà ấy đỡ cánh tay của ma ma, vẻ mặt khó coi nhìn về phía Từ Vân Tê: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lúc này, mọi người mới đưa mắt nhìn về phía nàng.
Từ Vân Tê lùi ra đằng sau, không ngẩng đầu lên, quỳ gối hành lễ với bà ấy: “Bẩm mẫu thân, nhi tức muốn ra ngoài một chuyến.”
Hi Vương phi cười khẩy một tiếng, nhìn xem, đây là không có việc gì sẽ không đến điện Tam Bảo, mặc dù bà ấy miễn thỉnh an sáng sớm chiều tối nhưng vợ lão đại lão nhị đều kiên trì đến đây thỉnh an, ngược lại Từ Vân Tê cứ như khúc gỗ, không thông minh chút nào, trong lòng Vương phi rất không ưng.
Con người chính là như thế, một mặt ghét bỏ đối phương, mặt khác lại hận đối phương không lấy lòng mình.
Thân thể Hi Vương phi không thoải mái nên không muốn dây dưa với Từ Vân Tê, chỉ mệt mỏi xua tay: “Đi đi.”
Từ Vân Tê lặng lẽ rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Hi Vương phi đuổi mấy đứa con dâu khác rời đi, chỉ còn lại thiếp thân ma ma hầu hạ. Lúc này, bà ấy không tiếp tục che giấu vẻ mặt đau đớn của mình, nhào vào lòng ma ma khó chịu đến nỗi rơi nước mắt: “Ta đã uống mấy thang thuốc của Phạm Thái y, lúc đầu hiệu quả vẫn rõ ràng, bây giờ tác dụng càng ngày càng nhỏ, đau đến nỗi không chịu được nữa.”
Lão ma ma ôm bà ấy, vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Đại tiểu thư của ta ơi, người hãy nghe lão nô khuyên nhủ một câu, cứ yên tâm đi. Trước kia Phạm Thái y cũng nói rồi, nhức đầu là bệnh cũ, liên quan rất nhiều đến ăn uống hay tâm trạng. Kể từ khi Tam công tử đính hôn đến nay, lông mày của người chưa bao giờ giãn ra, bây giờ gạo đã nấu thành cơm, người còn canh cánh trong lòng làm chi?”
“Tam công tử nhân trung long phượng, không cần nhà vợ giúp đỡ cũng vẫn sẽ lên như diều gặp gió, được cái này mất cái kia, ai mà đoán trước được Từ thị có phải là người tốt hay không? Nếu là của Tam công tử thì ông trời sẽ không bạc đãi ngài ấy, người cứ chờ mà xem.”
Nghe lời khuyên này, cuối cùng tâm trạng của Hi Vương phi cũng thoáng hơn một chút. Bà ấy im lặng lau nước mắt trên đuôi mắt, song vẫn thở dài thườn thượt.
“Đành vậy, mấy ngày nay ta thấy nó vẫn yên tĩnh, không giống đứa thích gây sự, chỉ cần nó đừng bám lấy Hành Nhi thì phủ đệ này vẫn có thể chứa chấp nó.”
Thấy bà ấy nghĩ thoáng, lão ma ma mỉm cười vui mừng: “Thế là được rồi. Con cháu đều có phúc của con cháu, người đừng nghĩ mãi về hôn sự này của Tam công tử nữa. Chuyện quan trọng nhất của người bây giờ là điều dưỡng thân thể cho khỏe. Theo lão nô thấy, chi bằng đổi một Thái y khác khám cho người xem sao?”
Hi Vương phi lộ vẻ mệt mỏi: “Bệnh của ta đã kéo dài hơn mười năm, có Thái y nào trong Thái Y viện chưa từng khám bệnh? Dù sao cũng chỉ có mấy đơn thuốc kia thôi, uống tới uống lui cũng chẳng còn tác dụng gì.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, lão ma ma bỗng thở dài tiếc nuối.
Hi Vương phi xoa trán hỏi bà ấy: “Bà sao vậy?”
Lão ma ma cười khổ: “Vương phi không biết, hơn ba mươi năm trước, Thái Y viện có một vị Thái y họ Liễu, thuật châm cứu có thể gọi là xuất thần nhập hóa. Kể từ khi ông ấy chết bệnh, không một ai có thể kế thừa y bát của ông ấy. Nếu ông ấy vẫn còn trên đời này thì bệnh của người sẽ dễ như trở bàn tay.”
Nghe vậy, Vương phi không có phản ứng gì. Thế gian này thiếu gì kẻ mua danh chuộc tiếng? Con người còn sống chưa chắc đã có bản lĩnh thật sự, chết đi thì được người khác tâng bốc như thần thánh.
Vương phi lại uống mấy ngụm canh, sau đó mệt mỏi đi ngủ.
Lúc ấy, Từ Vân Tê đã rời đi. Xe ngựa tiến vào phố xá sầm uất, Từ Vân Tê đuổi bà tử và xa phu đi theo mình vào quán trà uống trà, còn mình dẫn Ngân Hạnh vào một cửa hàng may. Nữ chưởng quỹ của cửa hàng là người quen, dường như đã đoán trước được nàng sẽ đến, nàng ấy vừa đón nàng vào tiệm, vừa nhìn lướt qua đám người Vương phủ bằng ánh mắt dò xét.
“Cô nương cứ yên tâm, ta sẽ xóa sạch dấu vết giúp ngươi.”
Từ Vân Tê nói một tiếng cảm ơn, sau đó vào nhã gian đằng sau cởi bộ cẩm y diễm lệ trên người, thay một bộ xiêm y trắng tinh, kim châu thúy hoàn trên búi tóc cũng đều gỡ xuống, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc trên tóc, cả người giản dị gọn gàng rời khỏi cửa hàng từ ngõ hẻm, tiến vào cửa hông của tiệm thuốc bắc bên cạnh.
Đã có một người hầu đứng chờ bên cửa hông từ lâu. Thấy nàng xuất hiện, hắn ta thành thạo cười nói: “Nương tử đến rồi, người bệnh đã chờ nửa canh giờ.”
Từ Vân Tê thản nhiên gật đầu, bước lên cầu thang gỗ lên lầu, mở cửa nhã gian thì thấy một phụ nhân hơn 30 tuổi đang đứng chờ trong phòng. Thấy nàng, phụ nhân vui vẻ ra mặt tiến lên nghênh đón, nở nụ cười biết ơn: “Cuối cùng cũng chờ được Từ nương tử rồi. Đương thuốc mà lần trước ngươi kê có tác dụng quá nhanh, nay trên người ta đã khỏe khoắn hơn nhiều. Ngươi hẹn hôm nay đến khám bệnh nên ta sốt ruột đến đây từ sớm.”
Từ Vân Tê trò chuyện với bà ấy mấy câu, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho bà ấy. Mấy giây sau, nàng buông tay ra rồi cười nói: “Đúng là khỏe hơn nhiều, bựa lưỡi cũng nhạt hẳn. Ngươi cứ tiếp tục dùng Thương phụ đạo đàm hoàn* mà ta cho ngươi hồi trước, dùng kèm Ích mẫu hoàn, buổi sáng và buổi tối đều uống một viên, một tháng sau lại tái khám, phải tránh đừng để bị nhiễm lạnh, đừng ưu sầu…”
*Thương phụ đạo đàm hoàn: Một viên thuốc Trung y chuyên chữa các loại bệnh của phụ nữ như: đa nang buồng trứng, béo phì, ra nhiều đờm, khí hư, tắc kinh…
Nàng đi theo ngoại tổ phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm, bước chân lưu loát, trên người chỉ mang theo một tay nải giản dị và một hộp thuốc, ngoài ra không có vật dư thừa nào khác, nay đã gả chồng, chỉ riêng hòm đựng đồ cưới đã chất đầy một phòng. Từ sáng sớm, Từ Vân Tê bảo Ngân Hạnh sửa sang lại nhà ấm, còn mình thì dẫn Trần ma ma vào nhà kho.
Hai ngày nay, nàng đã thăm dò toàn bộ Thanh Huy viên chung quanh mình. Thanh Huy viên tọa lạc tại phía tây nam Vương phủ, đằng trước đằng sau có tổng cộng năm viện tử bảo vệ chung quanh, từ cửa chính có một hành lang gấp khúc dẫn đến đây, phía nam của hành lang gấp khúc là thư phòng của Bùi Mộc Hành, phía bắc là hậu viện, bên trái gần đường trục của Vương phủ là Minh Ngọc đường nguy nga lộng lẫy dùng để đãi khách, bên phải có một mái đình bên hồ nước, ngày thường chủ nhân có thể nhàn nhã ngắm ánh trăng ở đây.
Nhà kho của tam phòng được đặt giữa thư phòng và mái đình, là một tứ hợp viện nhỏ, hai dãy phòng thấp hai bên chất đầy tài sản của Bùi Mộc Hành, rương đồ cưới của Từ Vân Tê được đặt dưới mái hiên hành lang.
Tuy rằng Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê nhưng khi nghe nói bên cạnh nàng không có người hầu hạ, cuối cùng bà ấy vẫn phái nhóm người đến đây, hai nha hoàn thô sử dung mạo tầm thường, làm việc bổn phận và hai bà tử dọn dẹp đình viện. Từ Vân Tê ra lệnh cho bốn người này đưa tiền bạc vàng ngọc mà Từ gia cho nàng làm của hồi môn vào nhà kho, bốn rương lớn còn lại thì khiêng về hậu viện.
*Thô sử: Nha hoàn chuyên làm những công việc nặng nhọc.
Trong này mới là “của hồi môn” thực sự của Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê am hiểu thuật kỳ hoàng, sở trường là điều chế thuốc và châm cứu. Sau khi ngoại tổ phụ lớn tuổi, đôi mắt không còn sáng sủa như trước, bèn truyền tuyệt học cả đời cho Từ Vân Tê. Mỗi khi ra sảnh chẩn trị đều do Từ Vân Tê cầm kim châm cứu.
Sau khi đưa đến nơi, Từ Vân Tê phái mọi người ra ngoài.
Thanh Huy viên có ba gian nhà lớn, hai bên trái phải đều có ba gian phòng chính kèm một gian nhĩ phòng, nhĩ phòng dùng để làm tịnh thất*, gian ngoài cùng để chứa xiêm y đồ dùng mà ngày thường không dùng đến, còn được gọi là nhà kho nhỏ. Từ Vân Tê không có đồ dùng riêng tư gì, nàng sai người khiêng tủ gỗ lim khảm ngà voi trong nhĩ phòng vào nhà kho, chỉ để lại một kệ đựng đồ hình chữ phẩm (品) bằng gỗ hoàng hoa lê, nàng đích thân lấy bốn hòm thuốc trong rương đồ cưới, phân loại trên kệ đựng đồ, lại khiêng mấy chiếc bàn dài trong đông thứ gian sang đây. Chỉ trong một ngày, nàng đã sửa soạn xong một tiệm thuốc nhỏ theo phong cách trang trí của nhà cũ ở Kinh châu.
*Tịnh thất: phòng tắm rửa vệ sinh thời cổ đại.
Từ Vân Tê thích yên tĩnh, lại không thích ma ma khoa tay múa chân bên cạnh mình nên trước kia từng từ chối người hầu mà Chương thị ban cho mình, đến Vương phủ cũng vậy. Ngân Hạnh biết rõ tính nết của nàng, bèn chống nạnh đứng dưới hành lang răn dạy đám nha hoàn bà tử kia.
“Ngày thường các ngươi đều chờ đợi ở hành lang dãy nhà sau, ai làm việc nấy, không có mệnh lệnh của thiếu phu nhân thì không được bước vào nhà chính bên này.”
Nghe giọng điệu kiêu căng của Ngân Hạnh ngoài cửa sổ, Từ Vân Tê đứng trước cửa phòng ngoài cùng, nhìn sách thuốc đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bàn, ngửi mùi thuốc quen thuộc, nở nụ cười vui mừng. Bây giờ nàng coi như đã “ổn định cuộc sống”.
Bùi Mộc Hành rời đi một chuyến suốt năm ngày, cũng trong năm ngày đó, Hi Vương phi lấy cớ đau đầu để miễn đám vãn bối thỉnh an vào buổi sáng và chiều tối. Tạ thị và Lý thị đều không dám sơ suất, mỗi ngày đều đến Cẩm Hòa đường thỉnh an, Từ Vân Tê biết rõ đây là cái cớ của Hi Vương phi vì không muốn gặp mình nên không lộ diện.
Chỉ có điều đến ngày thứ sáu, đồng thời cũng là buổi sáng ngày mùng 8 tháng 11, Từ Vân Tê dẫn Ngân Hạnh chạy đến Cẩm Hòa đường.
Thấy nàng, các ma ma đều rất kinh ngạc, song không dám cản đường mà khách sáo mời nàng vào tây thứ gian.
“Thiếu phu nhân hãy chờ một lát, Vương phi lại lên cơn đau đầu nên giờ vẫn chưa dậy.”
Từ Vân Tê nhìn thoáng qua mặt trời, không khỏi sốt ruột.
Hôm nay nàng muốn ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ma ma, có thể nhờ ngươi thông báo giúp ta một tiếng được không? Cứ bảo là ta cần ra ngoài một chuyến, mong Vương phi đồng ý.”
Thì ra là vậy…
Nhìn dung nhan xinh đẹp nhàn tĩnh của Từ Vân Tê, Hách ma ma lộ vẻ thương tiếc.
Hách ma ma là một trong bốn vị quản sự của Vương phi, ngày thường quản lý ẩm thực chỗ ở của Vương phi. Từ Vân Tê làn da trắng nõn, đôi mắt hẹp dài, nổi tiếng là hiền lành, một cô nương cô đơn gả đến Vương phủ này lại không được người khác chào đón, khó tránh khỏi khiến người ta sinh lòng đồng tình.
Hách ma ma ôn tồn nói: “Thiếu phu nhân hãy chờ một lát, nô tỳ sẽ lập tức giúp người đi xin chỉ thị của Vương phi.”
Từ Vân Tê nói lời cảm ơn bà ấy.
Không lâu sau, Hách ma ma cười tươi roi rói trở về, nói rằng Vương phi mời nàng vào phòng. Từ Vân Tê bèn đi theo bà ấy bước vào đông thứ gian.
Hi Vương phi đeo khăn bịt trán, được người hầu đỡ ngồi trên giường La Hán. Bà ấy nhíu mày, vẻ mặt không vui tựa lưng vào gối đầu.
Bên cạnh bà ấy, Đại thiếu phu nhân Tạ thị đang nhúng ướt tấm khăn, định hầu hạ rửa mặt cho bà ấy, Nhị thiếu phu nhân Lý thị bưng một bát cháo, chờ Hi Vương phi dùng bữa.
Khi Từ Vân Tê tiến vào, không một ai chú ý đến nàng, chỉ có Lý thị lặng lẽ mỉm cười với nàng.
Từ Vân Tê gật đầu, không khỏi đưa mắt nhìn bát dược thiện trong tay nàng ấy. Từ Vân Tê hành nghề y nhiều năm, cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc, ngửi thấy trong dược thiện này có xuyên khung, xích thược, thiên ma vân vân… Xem ra Hi Vương phi thật sự mắc chứng đau đầu.
Mọi người lần lượt hầu hạ Hi Vương phi lau mặt súc miệng, Từ Vân Tê im lặng đứng bên cạnh Lý thị. Chẳng qua lúc nha hoàn đến gần tháo khăn bịt trán của Hi Vương phi, nàng mới lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt của bà ấy.
Khu vực gần huyệt dương bạch bên trán trái của Hi Vương phi hơi hiện lên màu xanh, kinh thận ở chỗ này bị nhô lên, khí huyết không thông, lại nhìn sắc mặt bà ấy trắng nõn có thừa, không đủ hồng hào, đó là vì sống an nhàn sung sướng nhiều năm, rất ít khi hoạt động cơ thể.
Loại bệnh này, không phải chỉ uống ít canh xuyên khung thông huyết là xong.
Từ Vân Tê đăm chiêu không nói một lời.
Lát sau, mọi người đã hầu hạ xong xuôi, Hi Vương phi uống một bát canh thuốc mới trông có khí sắc hơn một chút. Bà ấy đỡ cánh tay của ma ma, vẻ mặt khó coi nhìn về phía Từ Vân Tê: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lúc này, mọi người mới đưa mắt nhìn về phía nàng.
Từ Vân Tê lùi ra đằng sau, không ngẩng đầu lên, quỳ gối hành lễ với bà ấy: “Bẩm mẫu thân, nhi tức muốn ra ngoài một chuyến.”
Hi Vương phi cười khẩy một tiếng, nhìn xem, đây là không có việc gì sẽ không đến điện Tam Bảo, mặc dù bà ấy miễn thỉnh an sáng sớm chiều tối nhưng vợ lão đại lão nhị đều kiên trì đến đây thỉnh an, ngược lại Từ Vân Tê cứ như khúc gỗ, không thông minh chút nào, trong lòng Vương phi rất không ưng.
Con người chính là như thế, một mặt ghét bỏ đối phương, mặt khác lại hận đối phương không lấy lòng mình.
Thân thể Hi Vương phi không thoải mái nên không muốn dây dưa với Từ Vân Tê, chỉ mệt mỏi xua tay: “Đi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Vân Tê lặng lẽ rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Hi Vương phi đuổi mấy đứa con dâu khác rời đi, chỉ còn lại thiếp thân ma ma hầu hạ. Lúc này, bà ấy không tiếp tục che giấu vẻ mặt đau đớn của mình, nhào vào lòng ma ma khó chịu đến nỗi rơi nước mắt: “Ta đã uống mấy thang thuốc của Phạm Thái y, lúc đầu hiệu quả vẫn rõ ràng, bây giờ tác dụng càng ngày càng nhỏ, đau đến nỗi không chịu được nữa.”
Lão ma ma ôm bà ấy, vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Đại tiểu thư của ta ơi, người hãy nghe lão nô khuyên nhủ một câu, cứ yên tâm đi. Trước kia Phạm Thái y cũng nói rồi, nhức đầu là bệnh cũ, liên quan rất nhiều đến ăn uống hay tâm trạng. Kể từ khi Tam công tử đính hôn đến nay, lông mày của người chưa bao giờ giãn ra, bây giờ gạo đã nấu thành cơm, người còn canh cánh trong lòng làm chi?”
“Tam công tử nhân trung long phượng, không cần nhà vợ giúp đỡ cũng vẫn sẽ lên như diều gặp gió, được cái này mất cái kia, ai mà đoán trước được Từ thị có phải là người tốt hay không? Nếu là của Tam công tử thì ông trời sẽ không bạc đãi ngài ấy, người cứ chờ mà xem.”
Nghe lời khuyên này, cuối cùng tâm trạng của Hi Vương phi cũng thoáng hơn một chút. Bà ấy im lặng lau nước mắt trên đuôi mắt, song vẫn thở dài thườn thượt.
“Đành vậy, mấy ngày nay ta thấy nó vẫn yên tĩnh, không giống đứa thích gây sự, chỉ cần nó đừng bám lấy Hành Nhi thì phủ đệ này vẫn có thể chứa chấp nó.”
Thấy bà ấy nghĩ thoáng, lão ma ma mỉm cười vui mừng: “Thế là được rồi. Con cháu đều có phúc của con cháu, người đừng nghĩ mãi về hôn sự này của Tam công tử nữa. Chuyện quan trọng nhất của người bây giờ là điều dưỡng thân thể cho khỏe. Theo lão nô thấy, chi bằng đổi một Thái y khác khám cho người xem sao?”
Hi Vương phi lộ vẻ mệt mỏi: “Bệnh của ta đã kéo dài hơn mười năm, có Thái y nào trong Thái Y viện chưa từng khám bệnh? Dù sao cũng chỉ có mấy đơn thuốc kia thôi, uống tới uống lui cũng chẳng còn tác dụng gì.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, lão ma ma bỗng thở dài tiếc nuối.
Hi Vương phi xoa trán hỏi bà ấy: “Bà sao vậy?”
Lão ma ma cười khổ: “Vương phi không biết, hơn ba mươi năm trước, Thái Y viện có một vị Thái y họ Liễu, thuật châm cứu có thể gọi là xuất thần nhập hóa. Kể từ khi ông ấy chết bệnh, không một ai có thể kế thừa y bát của ông ấy. Nếu ông ấy vẫn còn trên đời này thì bệnh của người sẽ dễ như trở bàn tay.”
Nghe vậy, Vương phi không có phản ứng gì. Thế gian này thiếu gì kẻ mua danh chuộc tiếng? Con người còn sống chưa chắc đã có bản lĩnh thật sự, chết đi thì được người khác tâng bốc như thần thánh.
Vương phi lại uống mấy ngụm canh, sau đó mệt mỏi đi ngủ.
Lúc ấy, Từ Vân Tê đã rời đi. Xe ngựa tiến vào phố xá sầm uất, Từ Vân Tê đuổi bà tử và xa phu đi theo mình vào quán trà uống trà, còn mình dẫn Ngân Hạnh vào một cửa hàng may. Nữ chưởng quỹ của cửa hàng là người quen, dường như đã đoán trước được nàng sẽ đến, nàng ấy vừa đón nàng vào tiệm, vừa nhìn lướt qua đám người Vương phủ bằng ánh mắt dò xét.
“Cô nương cứ yên tâm, ta sẽ xóa sạch dấu vết giúp ngươi.”
Từ Vân Tê nói một tiếng cảm ơn, sau đó vào nhã gian đằng sau cởi bộ cẩm y diễm lệ trên người, thay một bộ xiêm y trắng tinh, kim châu thúy hoàn trên búi tóc cũng đều gỡ xuống, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc trên tóc, cả người giản dị gọn gàng rời khỏi cửa hàng từ ngõ hẻm, tiến vào cửa hông của tiệm thuốc bắc bên cạnh.
Đã có một người hầu đứng chờ bên cửa hông từ lâu. Thấy nàng xuất hiện, hắn ta thành thạo cười nói: “Nương tử đến rồi, người bệnh đã chờ nửa canh giờ.”
Từ Vân Tê thản nhiên gật đầu, bước lên cầu thang gỗ lên lầu, mở cửa nhã gian thì thấy một phụ nhân hơn 30 tuổi đang đứng chờ trong phòng. Thấy nàng, phụ nhân vui vẻ ra mặt tiến lên nghênh đón, nở nụ cười biết ơn: “Cuối cùng cũng chờ được Từ nương tử rồi. Đương thuốc mà lần trước ngươi kê có tác dụng quá nhanh, nay trên người ta đã khỏe khoắn hơn nhiều. Ngươi hẹn hôm nay đến khám bệnh nên ta sốt ruột đến đây từ sớm.”
Từ Vân Tê trò chuyện với bà ấy mấy câu, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho bà ấy. Mấy giây sau, nàng buông tay ra rồi cười nói: “Đúng là khỏe hơn nhiều, bựa lưỡi cũng nhạt hẳn. Ngươi cứ tiếp tục dùng Thương phụ đạo đàm hoàn* mà ta cho ngươi hồi trước, dùng kèm Ích mẫu hoàn, buổi sáng và buổi tối đều uống một viên, một tháng sau lại tái khám, phải tránh đừng để bị nhiễm lạnh, đừng ưu sầu…”
*Thương phụ đạo đàm hoàn: Một viên thuốc Trung y chuyên chữa các loại bệnh của phụ nữ như: đa nang buồng trứng, béo phì, ra nhiều đờm, khí hư, tắc kinh…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro