Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Cãi Nhau (1)

Hàn Bình An

2024-08-22 11:41:19

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không chờ Lý Xuân Miêu nói chuyện, Tô Niên Niên liền hỏi Hàn Chí Văn: "Văn Văn, mợ ba hỏi con, nếu hôm nay mợ ba đem bùn cho con ăn, lần sau không có ai ở đây con ăn con có tiếp tục ăn không."

"Ăn, mọi người không ở đây con cũng ăn, anh cả nói bùn ăn rất ngon"

Lý Xuân Miêu muốn đánh hắn, tên nhóc đầu gấu này.

"Mẹ, mẹ đã nghe thấy chưa, nếu bây giờ con ra mặt thì con còn có thể bảo nó một tí điều, nói nó biết bùn không thể ăn, nó liền sẽ biết bùn không thể ăn, còn nếu không có ai, ngộ nhỡ nó ăn nhiều thì chẳng phải sẽ đi bệnh viện sao." Tô Niên Niên nói một hồi.

Dù sao Lão Phu nhân không có văn hóa, Tô Niên Niên liền nói cho bà hoang mang.

Lý Xuân Miêu không thể cãi lại được chỉ có thể nhìn về phía Vương Tiểu Lệ phát hỏa: "Chị dâu cả, đây là cách chị dạy dỗ Chí Cường sao, người ta không biết còn tưởng không phải là anh em họ nữa, ai lại hại em trai mình như vậy."

Chó má thân huynh đệ, vợ trưởng thôn Vương Tiểu Lệ tại chức đã lâu, còn chút quyền hành, sao có thể nuốt được cơn tức của Lý Xuân Miêu: "Cô nói cái rắm gì thế, cô có nghe thấy Chí Cường dụ nó ăn bùn không."

"Vương Tiểu Lệ, tôi X…"

"Tất cả đều câm miệng lại cho tôi, tôi chết rồi đúng không." Phu nhân Hàn trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ như đám chuột chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- -----

Ba mẹ con nhà họ Hàn, ngoại trừ Hàn Thanh Minh đều cùng một trạng thái: Sao vợ lão tam vừa mới đến liền nổi lên ầm ĩ.

"Như thế nào, bà già này còn chưa chết, mà các người đã mắng nhau trước mặt tôi, lỡ như tôi không còn chắc hai người sẽ làm loạn cả cái nhà này lên, lão đại lão tứ, các người dạy dỗ lại hai cô ta đi, thật tức chết tôi mà." Lão Phu nhân gầy nhưng giọng nói vô cùng sắc bén, tốc độ trầm mặt cũng đủ để nhìn thấy.

Lão Phu nhân tuy rằng thương con trai, nhưng con dâu lại không phải do bà ta sinh ra, nên đánh thì phải đánh, nếu không thu phục về sau cứ vênh mặt lên trời, không sợ ai, về sau sao có thể hầu hạ bà ta.

Lão đại lão tứ cùng lúc rùng mình một cái.

Hàn Lập Xuân biết nhi tử mình đức hạnh ra sao, việc này khẳng định là nó làm: "Mẹ, xin mẹ bớt giận, để con bảo cô ấy xin lỗi mẹ cho đến khi mẹ nguôi giận, nếu không được thì mẹ liền đánh." Vợ sao, đánh chỉnh đốn một chút sẽ thành thật.

Hàn Lập Hạ theo sát: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, mẹ còn phải sống đến khi Văn Văn cưới vợ rồi còn nhìn chắt trai mẹ được sinh ra nữa."

Chậc chậc chậc, chẳng trách Hàn Lập Hạ được yêu thương, nghe những lời nói này, không có câu nào nói vợ cậu ta sai, trước tiên cứ dỗ bà trước.

"Vẫn chỉ có lão tứ là trông mong mẹ khỏe mạnh, còn các người đều mong tôi chết sớm đi một chút." Lão Phu nhân Hàn nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn hai đứa con dâu, cũng liếc Tô Niên Niên một cái, mọi chuyện đều là do cô ta gây ra.

Vợ lão đại lão tứ gần như không dám ầm ĩ trước mặt bà ta, đều là do vợ lão tam gây họa, mới vừa gả vào cửa đã nhiều chuyện như vậy, về sau đánh vẫn là nhẹ.

Vừa nói đến cô ta, Lão Phu nhân liếc mắt hận không thể ăn thịt cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Niên Niên, khó giải quyết đây.

Vương Tiểu Lệ cùng Lý Xuân Miêu lén lút cãi nhau rất nhiều lần, cũng có lần thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng cãi trước mặt Lão Phu nhân thì vẫn là lần đầu, không phải không dám mà là sợ bị đánh, Hàn Lập Hạ còn không dám đánh vợ, Anh cả Hàn cũng phát sinh điều cố kỵ, anh ta là trưởng thôn, sự hòa thuận trong nhà cũng là thể diện của anh ta ở trong thôn.

Hơn nữa Lý Xuân Miêu được phân việc thoải mái còn phải dựa vào Anh cả Hàn, cô ta cũng không dám tùy tiện xé rách mặt Vương Tiểu Lệ.

"Mẹ, con sai, tất cả đều là do cái miệng hỏng bét này." Vương Tiểu Lệ nói xong liền tát vào mồm, thiếu chút nữa bị đánh, đều là do cái miệng phiền toái của Tô Niên Niên.

"Con cũng vậy, ngày thường mẹ thấy đấy, chúng ta sống với nhau rất hòa thuận, hôm nay con có chút nóng ruột." Lý Xuân Miêu cũng biết nếu không làm cho Lão Phu nhân thoải mái thì hôm nay đừng nghĩ đến việc được ăn cơm.

"Tấ cả đều ngoan ngoãn cho tôi, bằng không tôi liền cho về nhà mẹ đẻ hết." Lý Phượng Trân bà nắm giữ quyền sinh sống của cả Hàn gia, hai móng lợn này muốn nháo, đảo lộn trời đất sao.

Vương Tiểu Lệ: Vì sao chỉ có cô ta là suýt nữa bị đánh.

Lý Xuân Miêu: Không phải chứ, chuyện Tô Niên Niên cho con cô ta ăn bùn cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Hàn Lập Hạ đỡ Lão Phu nhân về phòng, còn Chị dâu cả Hàn thì đi nấu cơm.

Tô Niên Niên trở về phòng với Hàn Thanh Minh, lén bĩu môi, Lão Phu nhân của thập niên 70 có lực sát thương lớn như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Số ký tự: 0