Cãi Nhau (2)
Hàn Bình An
2024-08-22 11:41:19
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy động tác nhỏ lén lún của Tô Niên Niên, Hàn Thanh Minh cười, đúng là vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.
Tô Niên Niên thấy Hàn Thanh Minh nhìn chằm chằm cô, cô cảm thấy có chút rùng mình, chắc không phải đâu, chồng của cô chắc không phải là loại người không hiểu lí lẽ.
"Cái kia, lời em nói đều là sự thật, anh tin không?"
"Tin, Chí Cường có thể làm ra việc này, Chí Văn không biết cũng sẽ ăn bậy."
Vậy là tốt rồi, nếu Hàn Thanh Minh oán giận cô, cùng lắm thì ly hôn, thanh danh đối với cô mà nói, cũng không quá quan trọng lắm.
"Nhưng, những đứa nhỏ đều như vậy, anh phải để cho bản thân nó nếm thử thì mới biết không được làm như vậy." Tô Niên Niên rất nghiêm túc, việc này liên quan đến vấn đề giáo dục của đứa nhỏ sau này.
"Đúng, về sau con của chúng ta do em dạy." Hàn Thanh Minh xoa đầu của cô.
Trêu ghẹo như vậy thì sao một cô gái lớn tuổi độc thân như cô có thể chịu được.
"Ai, ai muốn cùng anh sinh con chứ." Tô Niên Niên đỏ mặt.
Hàn Thanh Minh biết cô tạm thời không thể tiếp nhận được, nên cũng không nói nhiều.
"Lão tam, ăn cơm." Hàn lão gia gõ cửa sổ.
"Được, bọn con lập tức qua ngay."
Cuối cùng cũng được ăn cơm, cả một buổi sáng cũng không có đồ ăn vặt lót bụng Tô Niên Niên cảm thấy mình cực kỳ đói, bây giờ có thể ăn nguyên một con trâu.
Nhưng đồ ăn trên bàn cơm đã chứng minh, hiện thực không có trâu, chỉ có mấy cái mồm rộng.
Bánh bột ngô cứng ngắc, hẳn là rau dại làm trấu, còn có một ít khoai lang đỏ, một chút đồ này nọ, làm cho gần mười người ăn, bà ngoại cô thường nói cô là một kẻ kén chọn, mấy chục năm trước còn đói đến chết, cô còn bán tín bán nghi, không nghĩ tới, dù bản thân không kén ăn thì cô cũng có khả năng chết vì đói.
"Vợ lão đại lão tam lão tứ, hôm nay các người không được ăn bánh bột ngô, chỉ được ăn khoai lang đỏ. Tuy vợ lão tam nói không sai, nhưng Hàn gia xưa nay không có việc bị con dâu chèn ép." Lão Phu nhân cao ngạo ngẩng đầu, nhìn ba người con dâu.
Hừ, chỉ thiếu điều muốn nói cô lắm chuyện, Tô Niên Niên liếc mắt nhìn Lý Phượng Trân một cái, còn xém tí làm hỏng cái muỗng trên tay.
Bánh cứng như vậy, cô cũng không ăn nổi, hơn nữa cô không phải người của niên đại này, không ăn khoai lang đỏ nhiều đến mức muốn nôn.
Ngược lại là Vương Tiểu Lệ cùng Lý Xuân Miêu đều xanh xao nhìn chằm chằm bánh ngô, hiện tại không ăn thì buổi chiều bọn họ khẳng định sẽ không có khí lực để làm việc, nhưng họ không dám phản bác, bằng không thì cơm cũng không được ăn.
Lúc này Lão Phu nhân mới thoải mái, bà nói gì thì chính là đó.
Anh cả Hàn không quan tâm vợ mình, khó chịu vùi đầu ăn, Hàn Lập Hạ thập chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lý Xuân Miêu một cái, những đứa nhỏ lại càng không nói, ai cho ăn thì người đó là mẹ.
Hàn Thanh Minh trộm liếc cô một cái, nói với cô không sao đâu.
Đương nhiên là không sao rồi, không ăn thì cô cũng không đói chết.
Tô Niên Niên xem xét liếc nhìn Hàn lão gia một cái, ông vẫn như trước trầm mặc ít lời, giống như chỉ cần có Lão Phu nhân Hàn, còn ông thì làm nền cũng được.
Cô cũng không đánh giá được Hàn lão gia này, dù sao thì thấy ông không bất công như Lão Phu nhân, nhưng vẫn có điểm không được thoải mái, không quan tâm, đến cuối cùng thường không đứng về bên nào cả.
Dừng lại, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nắm chặt củ khoai lang cuối cùng kia mới là chính sự.
Tô Niên Niên đột nhiên nhớ tới một câu bà ngoại cô thường thuận miệng nói: khoai lang đỏ, bánh bao khoai lang đỏ, rời xa khoai lang đỏ là không thể sống.
Xem ra về sau cô còn tiếp xúc với khoai lang nhiều hơn.
Đồ không nhiều lắm, ăn cũng nhanh, nhất là khi bọn họ còn muốn ra đồng.
Khi đi Hàn Thanh Minh còn lén nhét một đồ vào trong tay cô, Tô Niên Niên cúi đầu nhìn, là một cái bánh ngô chưa ăn chút nào.
Không hiểu sao cô có chút muốn khóc.
Không thể hiểu được, sao lại gả cho Hàn Thanh Minh của thôn Hàn gia, sao lại trở thành con dâu của bà mẹ chồng xấu tính.
Ôi ôi ôi…
Buổi chiều Tô Niên Niên không có việc gì để làm, liền một mình đi tham quan Hàn gia một chút, Hàn gia có một gian phòng, lớn nhất là phòng hướng bắc mà hai ông bà đang ở, bên cạnh là phòng của nhà lão tứ, phòng nhỏ phía bắc là phòng của cả gia đình lão đại, hai đứa nhỏ cũng ở cùng bọn họ.
Phòng ở phía đông là phòng chứa đồ vật linh tinh, phía tây là phòng bếp, còn dựng một cái nhà WC lộ thiên nhỏ, mỗi lần Tô Niên Niên tiến vào đều phải nín thở, lại nói phòng ở phía nam là của hai người bọn họ, cách đó không xa còn có ổ gà, lúc ngủ Tô Niên Niên cứ buồn bực là ở đâu phát ra tiếng động, thì ra hung thủ là con gà.
Được rồi, trong lòng lại một lần nữa khẳng định Hàn Thanh Minh ở Hàn gia không được sủng ái.
Nhìn thấy động tác nhỏ lén lún của Tô Niên Niên, Hàn Thanh Minh cười, đúng là vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.
Tô Niên Niên thấy Hàn Thanh Minh nhìn chằm chằm cô, cô cảm thấy có chút rùng mình, chắc không phải đâu, chồng của cô chắc không phải là loại người không hiểu lí lẽ.
"Cái kia, lời em nói đều là sự thật, anh tin không?"
"Tin, Chí Cường có thể làm ra việc này, Chí Văn không biết cũng sẽ ăn bậy."
Vậy là tốt rồi, nếu Hàn Thanh Minh oán giận cô, cùng lắm thì ly hôn, thanh danh đối với cô mà nói, cũng không quá quan trọng lắm.
"Nhưng, những đứa nhỏ đều như vậy, anh phải để cho bản thân nó nếm thử thì mới biết không được làm như vậy." Tô Niên Niên rất nghiêm túc, việc này liên quan đến vấn đề giáo dục của đứa nhỏ sau này.
"Đúng, về sau con của chúng ta do em dạy." Hàn Thanh Minh xoa đầu của cô.
Trêu ghẹo như vậy thì sao một cô gái lớn tuổi độc thân như cô có thể chịu được.
"Ai, ai muốn cùng anh sinh con chứ." Tô Niên Niên đỏ mặt.
Hàn Thanh Minh biết cô tạm thời không thể tiếp nhận được, nên cũng không nói nhiều.
"Lão tam, ăn cơm." Hàn lão gia gõ cửa sổ.
"Được, bọn con lập tức qua ngay."
Cuối cùng cũng được ăn cơm, cả một buổi sáng cũng không có đồ ăn vặt lót bụng Tô Niên Niên cảm thấy mình cực kỳ đói, bây giờ có thể ăn nguyên một con trâu.
Nhưng đồ ăn trên bàn cơm đã chứng minh, hiện thực không có trâu, chỉ có mấy cái mồm rộng.
Bánh bột ngô cứng ngắc, hẳn là rau dại làm trấu, còn có một ít khoai lang đỏ, một chút đồ này nọ, làm cho gần mười người ăn, bà ngoại cô thường nói cô là một kẻ kén chọn, mấy chục năm trước còn đói đến chết, cô còn bán tín bán nghi, không nghĩ tới, dù bản thân không kén ăn thì cô cũng có khả năng chết vì đói.
"Vợ lão đại lão tam lão tứ, hôm nay các người không được ăn bánh bột ngô, chỉ được ăn khoai lang đỏ. Tuy vợ lão tam nói không sai, nhưng Hàn gia xưa nay không có việc bị con dâu chèn ép." Lão Phu nhân cao ngạo ngẩng đầu, nhìn ba người con dâu.
Hừ, chỉ thiếu điều muốn nói cô lắm chuyện, Tô Niên Niên liếc mắt nhìn Lý Phượng Trân một cái, còn xém tí làm hỏng cái muỗng trên tay.
Bánh cứng như vậy, cô cũng không ăn nổi, hơn nữa cô không phải người của niên đại này, không ăn khoai lang đỏ nhiều đến mức muốn nôn.
Ngược lại là Vương Tiểu Lệ cùng Lý Xuân Miêu đều xanh xao nhìn chằm chằm bánh ngô, hiện tại không ăn thì buổi chiều bọn họ khẳng định sẽ không có khí lực để làm việc, nhưng họ không dám phản bác, bằng không thì cơm cũng không được ăn.
Lúc này Lão Phu nhân mới thoải mái, bà nói gì thì chính là đó.
Anh cả Hàn không quan tâm vợ mình, khó chịu vùi đầu ăn, Hàn Lập Hạ thập chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lý Xuân Miêu một cái, những đứa nhỏ lại càng không nói, ai cho ăn thì người đó là mẹ.
Hàn Thanh Minh trộm liếc cô một cái, nói với cô không sao đâu.
Đương nhiên là không sao rồi, không ăn thì cô cũng không đói chết.
Tô Niên Niên xem xét liếc nhìn Hàn lão gia một cái, ông vẫn như trước trầm mặc ít lời, giống như chỉ cần có Lão Phu nhân Hàn, còn ông thì làm nền cũng được.
Cô cũng không đánh giá được Hàn lão gia này, dù sao thì thấy ông không bất công như Lão Phu nhân, nhưng vẫn có điểm không được thoải mái, không quan tâm, đến cuối cùng thường không đứng về bên nào cả.
Dừng lại, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nắm chặt củ khoai lang cuối cùng kia mới là chính sự.
Tô Niên Niên đột nhiên nhớ tới một câu bà ngoại cô thường thuận miệng nói: khoai lang đỏ, bánh bao khoai lang đỏ, rời xa khoai lang đỏ là không thể sống.
Xem ra về sau cô còn tiếp xúc với khoai lang nhiều hơn.
Đồ không nhiều lắm, ăn cũng nhanh, nhất là khi bọn họ còn muốn ra đồng.
Khi đi Hàn Thanh Minh còn lén nhét một đồ vào trong tay cô, Tô Niên Niên cúi đầu nhìn, là một cái bánh ngô chưa ăn chút nào.
Không hiểu sao cô có chút muốn khóc.
Không thể hiểu được, sao lại gả cho Hàn Thanh Minh của thôn Hàn gia, sao lại trở thành con dâu của bà mẹ chồng xấu tính.
Ôi ôi ôi…
Buổi chiều Tô Niên Niên không có việc gì để làm, liền một mình đi tham quan Hàn gia một chút, Hàn gia có một gian phòng, lớn nhất là phòng hướng bắc mà hai ông bà đang ở, bên cạnh là phòng của nhà lão tứ, phòng nhỏ phía bắc là phòng của cả gia đình lão đại, hai đứa nhỏ cũng ở cùng bọn họ.
Phòng ở phía đông là phòng chứa đồ vật linh tinh, phía tây là phòng bếp, còn dựng một cái nhà WC lộ thiên nhỏ, mỗi lần Tô Niên Niên tiến vào đều phải nín thở, lại nói phòng ở phía nam là của hai người bọn họ, cách đó không xa còn có ổ gà, lúc ngủ Tô Niên Niên cứ buồn bực là ở đâu phát ra tiếng động, thì ra hung thủ là con gà.
Được rồi, trong lòng lại một lần nữa khẳng định Hàn Thanh Minh ở Hàn gia không được sủng ái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro