Kinh Doanh Siêu Thị,Ta Làm Giàu Ở Các Thế Giới
Khai Trương Siê...
2024-09-29 14:25:14
Siêu thị Vân Sơ
Lâm Điềm Căng cầm chổi lông gà, vui vẻ mà đảo qua kệ hàng, lau mồ hôi, một đôi mắt rực rỡ.
Vừa nghĩ tới ngày mai bắt đầu khai trương siêu thị nhỏ của chính mình cô thật hưng phấn đến mức ngủ không được.
“Đông ——” âm thanh kim loại treo tại siêu thị vang lên.
Thanh âm gì?
“Đông —— Đông ——” Âm thanh không có xu thế ngừng.
Gió lạnh theo cửa ra vào thổi tới, Lâm Điềm Căng không khỏi rùng mình một cái, cô cầm chổi lông gà, cẩn thận hướng về thanh nguyên chuyển đi.
Sẽ không phải ma chứ...,,
Cô đi vòng vượt qua kệ hàng, ẩn ẩn trông thấy một bóng lưng màu đen,một cái tay bỗng nhiên chụp vào cổ họng của cô,
Lâm Điềm Căng lắc mình một cái, tay cầm chổi lông gà nổi gân xanh đập tới.
Cô đối mặt một đôi mắt, máu đỏ tươi trải rộng hốc mắt, thấu xương băng hàn —— , là người!
Chổi lông gà đã nện trên ót của gã đàn ông.
Gãy mất một nữa chổi lông gà, văng ra, rơi trên mặt đất lăn 2 vòng.
Mà trước mặt,đàn ông thân mang áo giáp muốn chuyển qua đầu, lại lập tức nhào trên mặt đất.
“Phanh” đập ra tiếng vang.
Máu đỏ nhạt lan ra, trong không khí giống như là mùi rỉ sét.
Lâm Điềm Căng gắt gao nắm đoạn chổi lông gà đã gãy một nữa, chậm rãi thở ra một hơi.
Người? Bị cô đánh chết?
Lâm Điềm Căng nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, thăm dò hơi thở của người đàn ông,hơi thở yếu ớt.
Còn sống, cô vội vàng đi tới quầy hàng lấy điện thoại.
Nhìn trên người đàn ông mặc áo giáp, còn có mái tóc dài , giống như là tướng quân trên TV chạy đến chỉ là,áo giáp đều nát, cắt ra khe hở,máu theo khe hở chảy ra.
Cô thăm dò hơi thở, nhẹ đến mức không thể nghe được.
Nếu là chết......
Cô cầm điện thoại, đang muốn nhấn xuống dãy số báo cảnh sát.
“Đông ——”
Cách đó không xa trên giá hàng, một cái hòm thuốc lăn xuống.
Người đàn ông mặc trường sam màu xám chậm rãi nhìn sang, tròng mắt đen nhánh lướt qua vẻ lúng túng.
Lâm Điềm Căng tay cứng tại chỗ cũ.
Cô, thị lực rất tốt, trí nhớ, cũng rất tốt.
Ba giây phía trước, trên giá hàng, vốn không có người.
Sẽ không phải thật sự có quỷ chứ.
Lâm Điềm Căng dựa vào kệ hàng,tay cầm điện thoại ra mồ hôi, mồ hôi lạnh thẩm thấu lòng bàn tay, nói ra một câu cực kỳ có uy hiếp: “Tôi cho người biết, lại gần tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lâm Điềm Căng cầm chổi lông gà, vui vẻ mà đảo qua kệ hàng, lau mồ hôi, một đôi mắt rực rỡ.
Vừa nghĩ tới ngày mai bắt đầu khai trương siêu thị nhỏ của chính mình cô thật hưng phấn đến mức ngủ không được.
“Đông ——” âm thanh kim loại treo tại siêu thị vang lên.
Thanh âm gì?
“Đông —— Đông ——” Âm thanh không có xu thế ngừng.
Gió lạnh theo cửa ra vào thổi tới, Lâm Điềm Căng không khỏi rùng mình một cái, cô cầm chổi lông gà, cẩn thận hướng về thanh nguyên chuyển đi.
Sẽ không phải ma chứ...,,
Cô đi vòng vượt qua kệ hàng, ẩn ẩn trông thấy một bóng lưng màu đen,một cái tay bỗng nhiên chụp vào cổ họng của cô,
Lâm Điềm Căng lắc mình một cái, tay cầm chổi lông gà nổi gân xanh đập tới.
Cô đối mặt một đôi mắt, máu đỏ tươi trải rộng hốc mắt, thấu xương băng hàn —— , là người!
Chổi lông gà đã nện trên ót của gã đàn ông.
Gãy mất một nữa chổi lông gà, văng ra, rơi trên mặt đất lăn 2 vòng.
Mà trước mặt,đàn ông thân mang áo giáp muốn chuyển qua đầu, lại lập tức nhào trên mặt đất.
“Phanh” đập ra tiếng vang.
Máu đỏ nhạt lan ra, trong không khí giống như là mùi rỉ sét.
Lâm Điềm Căng gắt gao nắm đoạn chổi lông gà đã gãy một nữa, chậm rãi thở ra một hơi.
Người? Bị cô đánh chết?
Lâm Điềm Căng nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, thăm dò hơi thở của người đàn ông,hơi thở yếu ớt.
Còn sống, cô vội vàng đi tới quầy hàng lấy điện thoại.
Nhìn trên người đàn ông mặc áo giáp, còn có mái tóc dài , giống như là tướng quân trên TV chạy đến chỉ là,áo giáp đều nát, cắt ra khe hở,máu theo khe hở chảy ra.
Cô thăm dò hơi thở, nhẹ đến mức không thể nghe được.
Nếu là chết......
Cô cầm điện thoại, đang muốn nhấn xuống dãy số báo cảnh sát.
“Đông ——”
Cách đó không xa trên giá hàng, một cái hòm thuốc lăn xuống.
Người đàn ông mặc trường sam màu xám chậm rãi nhìn sang, tròng mắt đen nhánh lướt qua vẻ lúng túng.
Lâm Điềm Căng tay cứng tại chỗ cũ.
Cô, thị lực rất tốt, trí nhớ, cũng rất tốt.
Ba giây phía trước, trên giá hàng, vốn không có người.
Sẽ không phải thật sự có quỷ chứ.
Lâm Điềm Căng dựa vào kệ hàng,tay cầm điện thoại ra mồ hôi, mồ hôi lạnh thẩm thấu lòng bàn tay, nói ra một câu cực kỳ có uy hiếp: “Tôi cho người biết, lại gần tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro