Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ
Chương 12
2024-11-16 00:40:06
Nghĩ đến đây, đầu nhỏ của Vân Ánh Noãn đau cả lên. *Đây là chuyện gì thế này? Ta không thể sống yên ổn kiếp này được sao?* Càng nghĩ, lòng nàng càng buồn bã. Nghĩ đến người mẹ dịu dàng, luôn yêu thương nàng hết mực, mà chỉ ít lâu nữa thôi sẽ rời xa nàng mãi mãi, đôi mắt nhỏ của Vân Ánh Noãn cay cay, cái mũi cũng tê tê khó chịu.
Ánh Loan thấy tiểu nữ nhi đang trầm tư, lại nhíu đôi mày nhỏ xíu, còn dùng bàn tay mũm mĩm vỗ vỗ đầu mình, chợt sau đó nàng bỗng khóc òa lên.
Đôi mắt to đẫm lệ ngước lên nhìn mẹ, giọng nói non nớt nghẹn ngào:
“Mẹ, về sau Noãn Bảo nhất định ngoan ngoãn nghe lời ngươi. Ngươi bảo ta đi hướng Đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây!”
Ánh Loan khẽ thở dài, lấy khăn tay dịu dàng lau nước mắt cho nữ nhi, nhẹ giọng an ủi:
“Noãn Bảo, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nhìn ánh mắt con gái như ẩn chứa điều gì đó, Ánh Loan thoáng có chút lo lắng. Nàng cảm thấy nữ nhi của mình như đã biết chuyện gì mà không dám nói ra. Sau khi dỗ Noãn Bảo trở lại phòng, Ánh Loan đi vào một gian phòng cũ đã lâu không sử dụng. Nàng lấy ra bút và mực, bắt đầu viết thư cho nữ nhi.
Trong phòng, Vân Ánh Noãn ngồi xếp bằng, hồi tưởng lại cốt truyện trong sách. Trong sách chỉ viết vỏn vẹn rằng mẹ nàng qua đời vì bệnh tật. Nhưng Ánh Noãn biết rằng sự việc không thể đơn giản như thế. Mỗi ngày, mẹ nàng tỉnh táo chẳng được bao lâu, sắc mặt lại cực kỳ kém. *Liệu có phải mẹ đã trúng độc không?* Ý nghĩ đó bỗng lóe lên trong đầu nàng, khiến nàng càng thêm bồn chồn.
Hơn nữa, nàng nhìn thế nào cũng không thấy tỷ tỷ giống với người mà sách miêu tả – một kẻ ích kỷ, tâm cơ, coi lợi ích là trên hết. Tỷ tỷ của nàng, từ nhỏ tam quan đã rất chính trực, đối xử với nàng và mẹ vô cùng tốt. Tỷ tỷ luôn chu đáo lo toan mọi việc trong nhà, còn nhỏ đã biết cách chăm sóc người khác. Mỗi lần ra ngoài, tỷ tỷ đều mang về cho nàng mấy món đồ ăn ngon.
*Chẳng lẽ là vì mẹ và ta đều đã mất nên tỷ tỷ mới trở nên như vậy?* Ý nghĩ này khiến Ánh Noãn giật mình. *Không được, nhất định ta phải giữ tỷ tỷ bên mình, không để tỷ tỷ sa ngã. Quan trọng nhất là giữ được mạng nhỏ của ta, và phải tìm cách cứu mẹ!*
Nghĩ đến đây, nàng liền đứng dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng, bước chân ngắn nhỏ chạy băng băng về phía núi nơi tỷ tỷ đang luyện kiếm.
Trên sườn núi, Vân Ánh Dao đang cầm kiếm tập trung luyện tập, thì nhìn thấy muội muội của mình, dáng người tròn trịa, bước chân ngắn cũn chạy về phía nàng. Gương mặt mũm mĩm của Noãn Bảo lắc qua lắc lại, thịt trên mặt rung rung theo từng bước chạy.
*Muội muội nhà ta thật là đáng yêu,* Vân Ánh Dao nghĩ, ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều. Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghiêm mặt. *Dù đáng yêu đến đâu cũng không thể để muội chạy lung tung như thế này. Mới tí tuổi đầu, làm sao có thể một mình chạy ra xa như vậy?*
Vân Ánh Dao thu lại nụ cười, khẽ trách:
“Tỷ tỷ không phải đã bảo ngươi ở nhà ngoan ngoãn đọc sách, ở bên mẹ sao? Ngươi còn nhỏ, không được tự ý ra ngoài. Nghe rõ chưa?”
Vân Ánh Noãn chu miệng, làm nũng, giọng nãi thanh nãi khí vang lên:
“Tỷ tỷ, Noãn Bảo biết rồi, nhưng Noãn Bảo có chuyện muốn hỏi ngươi mà.”
Nói xong, nàng còn chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ nhìn tỷ tỷ, rồi nhào tới ôm lấy chân tỷ. Ba một tiếng, nàng còn cố ý tặng cho tỷ một cái hôn gió, làm bộ đáng yêu vô cùng.
Tỷ tỷ thật là đẹp mắt. Mới bảy tuổi mà đã lộ ra dáng vẻ của một mỹ nhân. Dáng người nhỏ nhắn cân xứng, một đôi mắt sáng ngời tựa tinh tú, trong vắt tựa dòng suối chảy qua khe núi. Hàng mi dài cong vút tựa cánh bướm, dung mạo thanh lãnh nhưng không mất đi vẻ linh động. Chiếc váy lụa trắng tinh khôi bao phủ lấy tỷ tỷ, khiến nàng trông như tiên nữ từ trời cao hạ xuống.
Ánh Loan thấy tiểu nữ nhi đang trầm tư, lại nhíu đôi mày nhỏ xíu, còn dùng bàn tay mũm mĩm vỗ vỗ đầu mình, chợt sau đó nàng bỗng khóc òa lên.
Đôi mắt to đẫm lệ ngước lên nhìn mẹ, giọng nói non nớt nghẹn ngào:
“Mẹ, về sau Noãn Bảo nhất định ngoan ngoãn nghe lời ngươi. Ngươi bảo ta đi hướng Đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây!”
Ánh Loan khẽ thở dài, lấy khăn tay dịu dàng lau nước mắt cho nữ nhi, nhẹ giọng an ủi:
“Noãn Bảo, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nhìn ánh mắt con gái như ẩn chứa điều gì đó, Ánh Loan thoáng có chút lo lắng. Nàng cảm thấy nữ nhi của mình như đã biết chuyện gì mà không dám nói ra. Sau khi dỗ Noãn Bảo trở lại phòng, Ánh Loan đi vào một gian phòng cũ đã lâu không sử dụng. Nàng lấy ra bút và mực, bắt đầu viết thư cho nữ nhi.
Trong phòng, Vân Ánh Noãn ngồi xếp bằng, hồi tưởng lại cốt truyện trong sách. Trong sách chỉ viết vỏn vẹn rằng mẹ nàng qua đời vì bệnh tật. Nhưng Ánh Noãn biết rằng sự việc không thể đơn giản như thế. Mỗi ngày, mẹ nàng tỉnh táo chẳng được bao lâu, sắc mặt lại cực kỳ kém. *Liệu có phải mẹ đã trúng độc không?* Ý nghĩ đó bỗng lóe lên trong đầu nàng, khiến nàng càng thêm bồn chồn.
Hơn nữa, nàng nhìn thế nào cũng không thấy tỷ tỷ giống với người mà sách miêu tả – một kẻ ích kỷ, tâm cơ, coi lợi ích là trên hết. Tỷ tỷ của nàng, từ nhỏ tam quan đã rất chính trực, đối xử với nàng và mẹ vô cùng tốt. Tỷ tỷ luôn chu đáo lo toan mọi việc trong nhà, còn nhỏ đã biết cách chăm sóc người khác. Mỗi lần ra ngoài, tỷ tỷ đều mang về cho nàng mấy món đồ ăn ngon.
*Chẳng lẽ là vì mẹ và ta đều đã mất nên tỷ tỷ mới trở nên như vậy?* Ý nghĩ này khiến Ánh Noãn giật mình. *Không được, nhất định ta phải giữ tỷ tỷ bên mình, không để tỷ tỷ sa ngã. Quan trọng nhất là giữ được mạng nhỏ của ta, và phải tìm cách cứu mẹ!*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, nàng liền đứng dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng, bước chân ngắn nhỏ chạy băng băng về phía núi nơi tỷ tỷ đang luyện kiếm.
Trên sườn núi, Vân Ánh Dao đang cầm kiếm tập trung luyện tập, thì nhìn thấy muội muội của mình, dáng người tròn trịa, bước chân ngắn cũn chạy về phía nàng. Gương mặt mũm mĩm của Noãn Bảo lắc qua lắc lại, thịt trên mặt rung rung theo từng bước chạy.
*Muội muội nhà ta thật là đáng yêu,* Vân Ánh Dao nghĩ, ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều. Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghiêm mặt. *Dù đáng yêu đến đâu cũng không thể để muội chạy lung tung như thế này. Mới tí tuổi đầu, làm sao có thể một mình chạy ra xa như vậy?*
Vân Ánh Dao thu lại nụ cười, khẽ trách:
“Tỷ tỷ không phải đã bảo ngươi ở nhà ngoan ngoãn đọc sách, ở bên mẹ sao? Ngươi còn nhỏ, không được tự ý ra ngoài. Nghe rõ chưa?”
Vân Ánh Noãn chu miệng, làm nũng, giọng nãi thanh nãi khí vang lên:
“Tỷ tỷ, Noãn Bảo biết rồi, nhưng Noãn Bảo có chuyện muốn hỏi ngươi mà.”
Nói xong, nàng còn chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ nhìn tỷ tỷ, rồi nhào tới ôm lấy chân tỷ. Ba một tiếng, nàng còn cố ý tặng cho tỷ một cái hôn gió, làm bộ đáng yêu vô cùng.
Tỷ tỷ thật là đẹp mắt. Mới bảy tuổi mà đã lộ ra dáng vẻ của một mỹ nhân. Dáng người nhỏ nhắn cân xứng, một đôi mắt sáng ngời tựa tinh tú, trong vắt tựa dòng suối chảy qua khe núi. Hàng mi dài cong vút tựa cánh bướm, dung mạo thanh lãnh nhưng không mất đi vẻ linh động. Chiếc váy lụa trắng tinh khôi bao phủ lấy tỷ tỷ, khiến nàng trông như tiên nữ từ trời cao hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro