Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ
Chương 13
2024-11-16 00:40:06
Nhìn lại bản thân, Vân Ánh Noãn không khỏi cúi đầu ngao ngán. Thân hình tròn trịa với lớp mỡ mềm mại trên má và tay chân cứ rung lên theo từng bước chạy. Nếu không phải nhờ béo đến mức đáng yêu, nàng đã cảm thấy mình quả thật có chút thảm hại rồi.
Nhận thấy muội muội cứ nhìn mình không chớp mắt, Vân Ánh Dao nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, giọng trách yêu:
“Vân Ánh Noãn, tỷ tỷ đã bảo ngươi bao nhiêu lần, người tu tiên không được quá để tâm đến vẻ ngoài. Ngươi đừng về sau thấy người nào đẹp một chút liền không rời mắt được, nghe chưa?”
Vân Ánh Noãn bĩu môi, hai tay chống hông, ngẩng đầu hừ một tiếng:
“Tỷ tỷ, ta chỉ là thưởng thức một chút thôi mà. Huống chi, tỷ của ta đẹp như vậy, về sau chỉ cần nhìn tỷ tỷ là đủ, cần gì phải nhìn ai khác nữa!”
Nói xong, nàng còn cố ý làm ra vẻ ngạo mạn, ngẩng cằm lên đầy đắc ý.
Thấy tỷ tỷ không nhắc gì đến chuyện nàng chạy ra đây, Vân Ánh Noãn liền nghiêm mặt, tiến gần thêm một bước, cẩn thận hỏi:
“Tỷ tỷ, mẹ bệnh tình rốt cuộc là như thế nào? Có phải rất nghiêm trọng không?”
Vân Ánh Dao nghe muội muội hỏi, nhìn đôi mắt to tròn ánh lên vẻ mong chờ của nàng, lòng không khỏi trùng xuống. Một hồi lâu, nàng mới khẽ gật đầu, kéo tay muội muội ngồi xuống dưới tán cây cổ thụ gần đó.
“Noãn Bảo, có lẽ... không bao lâu nữa chúng ta sẽ trở thành những đứa trẻ không còn mẹ.” Giọng nàng nghẹn lại, đôi mắt khẽ cụp xuống. “Ngay từ ngày ngươi ra đời, cơ thể mẹ đã không còn được như trước. Thậm chí cả đan dược cũng không có tác dụng. Mẹ... mẹ vốn là tuyệt linh thể.”
Nghe những lời này, trái tim nhỏ bé của Vân Ánh Noãn như thắt lại. Nàng nắm chặt tay tỷ tỷ, hỏi gấp:
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ không còn cách nào để cứu mẹ sao?”
Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng nhớ đến trong truyện, tỷ tỷ sở hữu một chiếc vòng tay – bảo vật do cha để lại, bên trong có một không gian thần bí. Liệu trong đó có thể có cách nào cứu được mẹ không?
Vân Ánh Dao lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt:
“Thực xin lỗi, Noãn Bảo... Tỷ tỷ bất lực.”
Vân Ánh Noãn nhìn tỷ tỷ rơi lệ, lòng nàng càng đau xót. Bỗng nhiên nàng nhận ra mình đã sai. Tỷ tỷ năm nay mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vậy mà nàng đã vô tình áp lên vai tỷ tỷ quá nhiều kỳ vọng. Suốt một năm qua, trong mắt nàng, tỷ tỷ luôn giống như một người lớn: tự mình xử lý việc nhà, ngày ngày kiên trì luyện kiếm, dù khổ cực đến đâu cũng không một lời than vãn. Nhưng dù mạnh mẽ thế nào, tỷ tỷ cũng chỉ là một hài tử.
Giọng nàng nghẹn lại, mang theo tiếng nức nở nhỏ:
“Thực xin lỗi, tỷ tỷ... Noãn Bảo đã lớn hơn một chút, đã biết chạy biết nhảy. Từ nay về sau, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác, có được không?”
Vân Ánh Dao hít sâu một hơi, cố gắng lau khô nước mắt, ép mình lấy lại bình tĩnh. Nàng là tỷ tỷ, nàng không thể khóc. Mẹ từng nói với nàng rằng muội muội không giống những đứa trẻ khác, tâm trí trưởng thành hơn hẳn. Nhưng chính vì thế, nàng lại càng không muốn để muội muội biết sự thật. Một phần nguyên nhân khiến mẹ trở thành tuyệt linh thể, thực ra lại có liên quan đến chính Noãn Bảo. Nhưng đó là lựa chọn của mẹ, không ai ép buộc cả.
Nàng xoa đầu muội muội, trầm ngâm một lúc rồi kể:
“Noãn Bảo, ba năm trước, gia đình chúng ta từng bị người đuổi giết. Lúc đó, mẹ vừa phát hiện đang mang thai ngươi. Cha cũng mất trong lần đó. Còn mẹ và ta, vì bị cuốn vào không gian loạn lưu khi đang chạy trốn, suýt chút nữa mất mạng. May mà mẹ có một kiện Tiên Khí hộ thể, nên mới giữ được tính mạng của hai mẹ con.”
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói thấp xuống:
“Từ đó đến nay, thân thể mẹ đã không thể hồi phục. Tất cả cũng là vì để bảo vệ chúng ta...”
"Nhưng mẹ vốn đã chịu trọng thương rất nặng, hơn nữa giờ đây mẹ chỉ còn là một người bình thường mà thôi."
Nhận thấy muội muội cứ nhìn mình không chớp mắt, Vân Ánh Dao nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, giọng trách yêu:
“Vân Ánh Noãn, tỷ tỷ đã bảo ngươi bao nhiêu lần, người tu tiên không được quá để tâm đến vẻ ngoài. Ngươi đừng về sau thấy người nào đẹp một chút liền không rời mắt được, nghe chưa?”
Vân Ánh Noãn bĩu môi, hai tay chống hông, ngẩng đầu hừ một tiếng:
“Tỷ tỷ, ta chỉ là thưởng thức một chút thôi mà. Huống chi, tỷ của ta đẹp như vậy, về sau chỉ cần nhìn tỷ tỷ là đủ, cần gì phải nhìn ai khác nữa!”
Nói xong, nàng còn cố ý làm ra vẻ ngạo mạn, ngẩng cằm lên đầy đắc ý.
Thấy tỷ tỷ không nhắc gì đến chuyện nàng chạy ra đây, Vân Ánh Noãn liền nghiêm mặt, tiến gần thêm một bước, cẩn thận hỏi:
“Tỷ tỷ, mẹ bệnh tình rốt cuộc là như thế nào? Có phải rất nghiêm trọng không?”
Vân Ánh Dao nghe muội muội hỏi, nhìn đôi mắt to tròn ánh lên vẻ mong chờ của nàng, lòng không khỏi trùng xuống. Một hồi lâu, nàng mới khẽ gật đầu, kéo tay muội muội ngồi xuống dưới tán cây cổ thụ gần đó.
“Noãn Bảo, có lẽ... không bao lâu nữa chúng ta sẽ trở thành những đứa trẻ không còn mẹ.” Giọng nàng nghẹn lại, đôi mắt khẽ cụp xuống. “Ngay từ ngày ngươi ra đời, cơ thể mẹ đã không còn được như trước. Thậm chí cả đan dược cũng không có tác dụng. Mẹ... mẹ vốn là tuyệt linh thể.”
Nghe những lời này, trái tim nhỏ bé của Vân Ánh Noãn như thắt lại. Nàng nắm chặt tay tỷ tỷ, hỏi gấp:
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ không còn cách nào để cứu mẹ sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng nhớ đến trong truyện, tỷ tỷ sở hữu một chiếc vòng tay – bảo vật do cha để lại, bên trong có một không gian thần bí. Liệu trong đó có thể có cách nào cứu được mẹ không?
Vân Ánh Dao lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt:
“Thực xin lỗi, Noãn Bảo... Tỷ tỷ bất lực.”
Vân Ánh Noãn nhìn tỷ tỷ rơi lệ, lòng nàng càng đau xót. Bỗng nhiên nàng nhận ra mình đã sai. Tỷ tỷ năm nay mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vậy mà nàng đã vô tình áp lên vai tỷ tỷ quá nhiều kỳ vọng. Suốt một năm qua, trong mắt nàng, tỷ tỷ luôn giống như một người lớn: tự mình xử lý việc nhà, ngày ngày kiên trì luyện kiếm, dù khổ cực đến đâu cũng không một lời than vãn. Nhưng dù mạnh mẽ thế nào, tỷ tỷ cũng chỉ là một hài tử.
Giọng nàng nghẹn lại, mang theo tiếng nức nở nhỏ:
“Thực xin lỗi, tỷ tỷ... Noãn Bảo đã lớn hơn một chút, đã biết chạy biết nhảy. Từ nay về sau, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác, có được không?”
Vân Ánh Dao hít sâu một hơi, cố gắng lau khô nước mắt, ép mình lấy lại bình tĩnh. Nàng là tỷ tỷ, nàng không thể khóc. Mẹ từng nói với nàng rằng muội muội không giống những đứa trẻ khác, tâm trí trưởng thành hơn hẳn. Nhưng chính vì thế, nàng lại càng không muốn để muội muội biết sự thật. Một phần nguyên nhân khiến mẹ trở thành tuyệt linh thể, thực ra lại có liên quan đến chính Noãn Bảo. Nhưng đó là lựa chọn của mẹ, không ai ép buộc cả.
Nàng xoa đầu muội muội, trầm ngâm một lúc rồi kể:
“Noãn Bảo, ba năm trước, gia đình chúng ta từng bị người đuổi giết. Lúc đó, mẹ vừa phát hiện đang mang thai ngươi. Cha cũng mất trong lần đó. Còn mẹ và ta, vì bị cuốn vào không gian loạn lưu khi đang chạy trốn, suýt chút nữa mất mạng. May mà mẹ có một kiện Tiên Khí hộ thể, nên mới giữ được tính mạng của hai mẹ con.”
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói thấp xuống:
“Từ đó đến nay, thân thể mẹ đã không thể hồi phục. Tất cả cũng là vì để bảo vệ chúng ta...”
"Nhưng mẹ vốn đã chịu trọng thương rất nặng, hơn nữa giờ đây mẹ chỉ còn là một người bình thường mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro