Chương 10
Dương Bât Vũ
2024-07-21 17:35:45
Ta và Phù Cố đang đào hố.
Tiểu Long... Tiểu Long ở bên cạnh trông coi, nó nói chính mình không có móng vuốt, không đào được đất.
Ta có nghĩ thầm trong lòng chắc tên này lười thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Từ lúc tới đây, Tiểu Long có chút kì lạ, cũng không biết là làm sao.
Phù Cố nói đêm qua hắn phát hiện ta không còn trong ổ, lập tức gọi Tiểu Long dậy cùng đi tìm ta.
May mà bốn phía đều là bụi cỏ, dấu chân in lại mười phần rõ ràng, bọn họ theo đó mà tìm được ta, khi đó ta đã ngất xỉu trước một tòa thạch ốc.
"Là thạch quan, đó không phải là nhà để ở, là quan tài." Ta nhắc nhở hắn.
Phù Cố bẹp bẹp miệng, cực kì nhỏ giọng biện giải: "Nhưng mà quan tài gì gì đó... Ta sợ mà, cứ coi nó như cái nhà không được sao?"
Nói rồi còn nhìn thoáng qua thạch quan, mất tự nhiên mà dịch ra phía ngoài một chút.
"Chúng ta rốt cuộc đang đào gì vậy Hi Hi?" Phù Cố thất thần mà đào hố, còn hơi tí là ngó ngó cái quan tài bằng đá kia.
Dưới ánh sáng ban ngày, xem ra cái quan tài này cũng không đáng sợ lắm.
Tựa như một ngôi nhà ở ngăn nắp, không có cửa mà thôi.
Mặt trên còn điêu khắc một ít hoa văn, đường cong cũng cổ kính đơn giản, không khác mái hiên hình đuôi cáo kia lắm, chỉ là hoa văn dày đặc hơn chút, tụ tập gần nhau giống một đóa hoa.
Có điều phần lớn đã bị rêu xanh che mất.
Ta trả lời Phù Cố: "Đào một ít xương cốt."
"Cái gì..." Hắn giống như nghe không hiểu, đúng lúc này đào được một vật cứng, hắn cúi đầu, vừa thấy liền sợ tới mức ngồi bệt xuống đất: "Hi Hi! Hi Hi! Là xương!"
Ta vỗ vỗ bùn đất trên người, nhặt mảnh xương không to không nhỏ kia lên, miệng phía trước duỗi ra, răng nanh sắc nhọn.
Là đầu lâu hồ ly, nhưng chỉ có một nửa, nửa kia không biết vì sao chẳng thấy nữa, đứt gãy ngay chỗ gốc xương dày nhất.
Phù Cố bị dọa đến mức sắc mặt biến hóa, hắn rúc một bên, muốn tới gần ta lại sợ hãi thứ ta cầm trong tay, chỉ có thể cách xa, thanh âm run rẩy hỏi: "Đây rốt cuộc... Là cái gì thế..."
"Nhát như cáy." Tiểu Long hóa thành hình người đi từ một bên tới, tuy rằng miệng thì trào phúng, nhưng vẫn che chắn trước mặt Phù Cố.
Hắn nói ra phỏng đoán của bản thân: "Hẳn là ở trong thôn hồ ly kia, chỉ là không biết đã có chuyện gì, lại chết ở nơi này, cũng không có người đến nhặt xác cho hắn."
Phù Cố túm lấy quần áo Tiểu Long, tránh phía sau lưng hắn, lộ ra một cái đầu: "Hi Hi, sao nàng biết nơi này có... vị bằng hữu này thế?"
Ta phản ứng lại, Phù Cố đây là đang nói tới người cùng tộc, vì thế đem đầu lâu giấu ra phía sau, xin lỗi hắn: "Xin lỗi xin lỗi, ta không phải cố ý dọa ngươi."
Sau đó ta kể với bọn hắn những gì ta nhìn thấy, nghe thấy tối qua.
Cuối cùng, ta nói: "Lúc các ngươi tìm được ta, trên tay ta không có xương cốt, nên ta nghĩ hẳn là vẫn còn chôn dưới đất. Tiểu Long nói không sai, đây đúng là hồ ly ở nơi này, chỉ là... Không phải không có ai tới nhặt xác cho hắn, mà chỉ sợ tất cả bọn họ đều đã ở trong này."
Ta chỉ chỉ quan tài đá bên cạnh.
Tiểu Long nhíu mi, ta phát hiện lúc hắn không nói lời nào có vẻ đặc biệt lạnh lùng, nhưng vừa mở mồm... "Sao cô biết hay thế?"
Rất có hương vị con người.
Vấn đề này của hắn, ta không biết phải đáp lại như thế nào.
Đêm qua đám người kia vòng quanh thạch quan lưu luyến không đi, trước khi Phù Cố tìm thấy ta, hằng hà sa số ánh sáng đom đóm hòa vào trong quan tài, tiếng khóc thút thít dần im bặt, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Bên trong quan tài đó rốt cuộc có gì... Ta vẫn chưa biết, nhưng trong lòng đã có suy đoán.
Ta đứng lên, tùy tay bẻ một nhánh cây, sắp xếp lại dòng suy nghĩ: "Bây giờ những gì chúng ta biết chỉ có vậy."
Lại giật một mảnh lá cây xuống: "Đầu tiên, trong thôn này có một đám hồ ly sống, còn là hồ ly đen. Nhưng bọn họ cùng tộc Hắc Hồ bị trấn áp trong truyền thuyết có quan hệ gì không?"
Lại giật một cái nữa: "Thứ hai, bọn họ đúng là đang trốn ai đó, người này chắc chắn không bình thường, con hồ ly kia..." Ta nhìn thoáng qua Phù Cố, sửa miệng, "vị bằng hữu kia vẫn luôn miệng nói trời sập rồi, còn có gì mà Phong đại nhân, ta hoài nghi người bọn họ đang lẩn trốn chính là người trên thiên giới. Các ngươi biết Phong đại nhân là ai không?"
Tiểu Long gật đầu: "Chính là Nữ Oa nương nương trước đây nói với cô đó, vị đại nhân này tự tay tạo nên Nhân tộc, tạo hóa vạn vật, tên húy nàng là... Khụ, Nữ Oa nương nương nguyên thân là đuôi rắn, cùng Xà tộc chúng ta có quan hệ, ta không tiện nói tên húy của nàng. Tóm lại người bọn họ nói chính là Nữ Oa nương nương không sai."
Phù Cố hưng phấn giơ tay: "Ta biết! Để ta nói! Nữ Oa nương nương tên..."
"Phong Hi." Ta đột nhiên mở miệng.
"Hả? Hi Hi nàng biết hả?"
Ta cũng cảm thấy kì quái, lắc đầu: "Không, ta cũng là mới vừa nghĩ đến thôi, chắc là trước đây từng nghe qua."
Không tiếp tục dây dưa, ta giật chiếc lá thứ ba xuống: "Thứ ba, nếu đã đến từ thiên giới, người kia hoặc là Thần hoặc là Phật, hơn nữa chỉ sợ sắp chết rồi. Các bằng hữu kia vẫn luôn chạy trốn hắn, có thể thấy được người kia tuy rằng sắp chết nhưng vẫn cực kì lợi hại, tìm hồ ly đen nhất định có mục đích, thậm chí cực kì có khả năng chính là hắn đã giết họ."
Phù Cố mở to hai mắt nhìn, sắc mặt không quá tốt.
Ta giật chiếc lá cuối cùng: "Thứ tư, ta cảm thấy chúng ta hắn là nên mở khối quan tài đá này ra xem."
Ta vò bốn chiếc lá cây, ý bảo bọn họ tỏ thái độ, Tiểu Long gật gật đầu, tán đồng với cách làm của ta. Phù Cố muốn thích ứng một chút, cẩn thận tới gần cái đầu lâu kia, ngồi xổm xuống dùng tay áo lau đi bùn đất nơi hốc mắt: "Mọi người hẳn đã rất khổ sở, cho dù đã trốn tới tận đây, vẫn là trốn không thoát."
Vị bằng hữu này đã sớm mất đi năng lực trả lời, hốc mắt trống rỗng lại mười phần thâm thúy, phảng phất như một lời di ngôn trầm mặc.
Chỗ bị gai hoa cào thương trên tay ta tối qua, Phù Cố đã lấy vải quấn lên, bởi vì pháp thuật của bọn họ không hiệu quả với ta.
Để thể hiện sự tôn trọng, Phù Cố cũng không dùng pháp thuật, cùng ta tự tay đem đầu lâu của vị bằng hữu kia chôn trở lại.
Tiểu Long cắt lấy một khối mộc bài, khắc lên mấy chữ, cắm ở chỗ đất bị đào lên.
Phù Cố tiến lên xem, hỏi ta: "Trên đó viết cái gì thế?"
Ta nhẹ giọng trả lời: "Cố hương Thanh Khâu."
Lại tò mò hỏi hắn: "Ngươi chưa từng đọc sách?"
Phù Cố lắc đầu: "Chưa, Yêu giới chúng ta không có người đọc sách."
Ta nổi hứng, dùng một nhánh cây rớt trên đất viết xuống hai chữ, đưa Phù Cố xem: "Đây là tên của ngươi."
Phù Cố ngồi xổm bên người ta, viết theo một lần, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đọc ra tiếng: "Phù Cố."
Ta sửa cho hắn: "Không phải, phải đọc từ trái qua phải, chữ này là Phù, chữ này mới là Cố."
Phù Cố lại muốn viết tên của ta, ta viết một lần, hắn nhìn chữ Hi kia, kinh ngạc: "Trời, chữ này khó quá đi."
Có điều dù nói vậy, khi hắn viết lại rất nghiêm túc, nỗ lực đem nét bút kéo thẳng – nói thật, chữ này viết trông thật lóa mắt, y hệt mạng nhện.
Nhưng trẻ nhỏ ham học là chuyện tốt, đương nhiên phải khích lệ, ta cười khen ngợi: "So với lần đầu tiên ta viết chữ khá hơn nhiều rồi.
"Cô định mở trường tư thục cho hắn tại đây đấy à?" Tiểu Long ở bên cạnh mở miệng.
"Làm chính sự trước đi, bây giờ chúng ta rốt cuộc phải làm gì?"
Ta quay đầu nhìn hắn một cái, bởi vì giọng điệu này của hắn thật sự có chút không thích hợp. Ngày thường Tiểu Long tuy có thói quen châm chọc mỉa mai, nhưng thật ra vẫn rất thoải mái, cũng không phải thật sự bất mãn với ai.
Nhưng hiện tại, nét mặt hắn thoạt nhìn cực kì bực bội, thấy ta nhìn, hắn lại rũ mắt nhìn chỗ khác.
Phù Cố không phát giác, đứng lên phất phất tay, dây leo trên thạch quan tức khắc tản đi, hiện ra toàn bộ quan tài.
Hắn chỉ vào vị trí trông có vẻ là nắp quan tài: "Có muốn mở ra không?"
Nói rồi, hắn duỗi tay ấn lên vách thạch quan, cũng không biết hắn dùng bao nhiêu lực, chỉ thấy thạch quan răng rắc một tiếng mở ra.
Hơn nữa không chỉ có phần nắp mở ra, mà là toàn bộ thạch quan dịch ra một đoạn ngắn, lộ ra một đoạn cầu thang bằng đá đi xuống dưới.
Ta hỏi Phù Cố: "Sao lại thế này? Ngươi làm gì thế?"
Phù Cố lùi nửa bước, buông tay biện giải: "Không, có làm gì đâu... Ta vừa mới đặt tay lên, nó đã tự mở ra rồi, ta thật sự chưa làm gì mà Hi Hi."
Ta bỗng nhiên nhớ hồ ly mặt quỷ kia đã từng nói: Sau khi chết, muốn sống, muốn rời đi, cũng chỉ có con đường chết.
Lời này... Ta còn tưởng là ám chỉ chuyện bọn họ đã tự mình trải qua, lẽ nào còn là lời chỉ dẫn lối ra khỏi đây?
Thạch quan đại diện cho cái chết, mà đường sống lại giấu ở phía dưới thạch quan.
Ta nuốt nuốt nước miếng, liếc nhìn hai người kia một cái, chỉ vào cầu thang mới lộ ra một nửa này, nói: "Đây hẳn là đường ra ngoài."
Tuy trong lòng vẫn ngờ vực, nhưng rốt cuộc trừ cầu thang này cũng không còn đường nào khác, ba người chúng ta vẫn căng da đầu đi vào.
Cầu thang đá này thật hẹp, chỉ vừa một người đi vào, vì thế, Tiểu Long đi tuốt đằng trước, ta ở giữa, Phù Cố đi cuối cùng.
Càng kéo dài xuống phía dưới, sau khi đi qua đoạn cầu thang đầu tiên, chúng ta rơi vào bóng tối hoàn toàn. Tiểu Long và Phù Cố thắp một ngọn lửa trên đầu ngón tay, miễn cưỡng chiếu sáng xung quanh.
Toàn bộ không gian dưới lòng đất tĩnh lặng tuyệt đối, làm ta có ảo giác như đang trên đường tới âm ti địa phủ. Yên lặng kéo dài cũng làm tiếng lòng đang căng thẳng của ta hạ xuống, ít nhất chưa có chuyện gì phát sinh.
Nhưng mà... Có phải hơi im lặng quá rồi không...
Tiểu Long và Phù Cố đều không phải người ít nói, Phù Cố còn nhát gan như vậy, sao đi lâu thế rồi vẫn chưa nói lời nào?
Ta chụp bả vai Tiểu Long một chút — hắn không có bất kì phản ứng nào, vẫn đi thẳng về phía trước.
Lúc này, ta chú ý thấy Tiểu Long hơi nâng chân, hình như muốn đi lên.
? Không phải vẫn luôn đi xuống dưới sao?
Lúc ta đang cảm thấy kì quái, Tiểu Long liền biến mất trước mắt ta, ngay sau đó, bên tai ta vang lên tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Ta sửng sốt một chút, lập tức tiến lên xem, quả nhiên con đường phía trước đã biến mất, phía dưới là vực nước đen sì.
Ta hô to: "Tiểu Long! Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Long vẫn không đáp lại như cũ, tốc độ chìm xuống cực kì nhanh, như bị thứ gì đó nuốt vào.
"Tiểu Long!"
Ta nôn nóng, phía sau có người đánh tới, ta theo bản năng lắc mình tránh thoát, lại lập tức ý thức được phía sau chỉ có Phù Cố, duỗi tay túm lấy hắn nhưng không được.
"Phù Cố!" Hắn chẳng quan tâm, nhảy xuống nước như một con rối — động tác nhấc chân kia làm ta lạnh thấu tim, hành động giống hệt như Tiểu Long lúc nãy.
Bọn họ thế mà lại chủ động nhảy xuống!
"Phù Cố? Ngươi sao vậy?" Không kịp nghĩ nhiều, ta không màng tất cả lao tới, rốt cuộc khắc cuối cùng cũng nắm được tay hắn, lúc này hắn đã lơ lửng trên không.
Ta quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy hắn nặng khủng khiếp, kéo ta xuống như một tảng đá khổng lồ.
"Nói gì đi chứ! Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?"
Dù ta có gọi thế nào, hắn vẫn rũ đầu như cũ, không nói một lời.
Hai tay ta cùng túm chặt cổ tay hắn, chốc lát sau mồ hôi đã đổ đầm đìa, bả vai cũng sắp bị kéo đến trật khớp.
Ta cắn răng, nói không ra lời, bởi ta đã kinh hồn táng đảm (*) phát hiện, Phù Cố hắn giống như... Đã chết.
(*) Kinh hoàng.
Từ góc độ của ta, sắc mặt hắn trắng bệch không huyết sắc, độ ấm trên tay so với ta còn lạnh hơn.
Cơ hồ giống hệt người chết.
Dần dần, nửa thân mình ta đều bị kéo ra ngoài.
Bởi vì dùng sức quá mức, miệng vết thương trên bàn tay rách ra, máu từng giọt từng giọt thấm ra vải băng, chảy ra chỗ tiếp xúc giữa tay ta và Phù Cố, làm tay ta càng trơn trượt hơn...
Máu chảy xuống trán, lông mày, mí mắt nhắm chặt, uốn lượn chảy xuống mặt Phù Cố, thấm vào môi hắn.
Ta thật sự không còn sức – đầu ngón tay đã nhũn ra, kéo không được hắn nữa.
Quá liều lĩnh, không nên mạo hiểm.
Rốt cuộc từ khi nào... Bọn họ biến thành như vậy?
"Phù Cố!"
Ta quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn Phù Cố rơi xuống nước.
Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là khi nào... Hai người họ biến thành như vậy?
Ta đoán sai rồi sao?
Là lỗi của ta... Nếu không phải do tin tưởng ta, bọn họ căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Ta quay đầu nhìn, chỉ có con đường sâu thẳm vô biên, không có Tiểu Long và Phù Cố, ta không nhìn thấy gì cả.
Từ lúc tỉnh lại, lần đầu tiên ta cảm thấy so với cái chết còn khổ sở tuyệt vọng hơn.
Ta ngồi tại chỗ một chốc, lau đi nước mắt không biết đã chảy ra từ khi nào, đứng lên, nâng chân nhảy xuống.
Ta vừa rơi xuống nước liền cảm thấy một lực hút cực mạnh, hóa ra đáy vực tưởng chừng yên ả lại cất giấu một xoáy nước, như rồng hút nước, có thể đem người nuốt vào ngay tức khắc.
Ta không hề giãy giụa, vì ta không cần hô hấp, nên ở trong nước cũng coi như tự tại.
Nếu là cùng một xoáy nước, ta và hai người họ sẽ đi đến cùng một chỗ.
Bất luận thế nào, cũng phải gặp lại.
"Xôn xao!"
Lúc ta lao ra, trước mắt xẹt qua thân hình một chú cáo đen không lồ, trong miệng nó còn ngậm một chú rắn trắng.
"Ô!" Cáo đen nhìn thấy ta, dùng đuôi trực tiếp đem ta cuốn lên lưng, ta ngã vào bộ lông mềm mại mà ẩm ướt.
Chúng ta rơi xuống một bãi đá đầy sỏi, nhưng có Phù Cố lót dưới thân, lông tóc ta đều không hao tổn gì.
Ta từ trên lưng Phù Cố trượt xuống, hắn lập tức biến thành hình người, trên tay còn ôm Tiểu Long đã mềm nhũn.
Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác đi qua, sờ sờ mặt hắn, còn ấm.
"Ngươi vừa rồi..." Chân ta mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ xuống, đôi tay nâng mặt hắn sờ tới sờ lui, "Vừa rồi ngươi ngã xuống, ta kéo không được."
Cả người hắn trần trụi, tóc dài rối tung ướt dầm dề dán trên người, giống một yêu tinh từ trong nước chạy ra.
Chỉ có một đôi mắt xanh, tràn đầy sức sống.
Ta ngồi dậy, ôm hắn vào lòng, trong lòng vừa sợ hãi vừa biết ơn, "May mà ngươi không có việc gì, may mà ngươi không có việc gì..."
"Hi Hi, ta không mặc quần áo..." Phù Cố trong lồng ngực ta có chút thẹn thùng lại sốt ruột, "Nàng xem Tiểu Long phải làm sao bây giờ?"
"Không sao." Ta buông hắn ra, sờ sờ tóc hắn - Phù Cố đã có thể khống chế chính mình trong hình người mà không lộ ra tai hồ ly.
Ta xé mảnh vải đã thấm ướt máu trên tay, cắn răng, dùng sức đè lên miệng vết thương, máu đã dừng chảy lại rỉ ra lần nữa.
Máu chảy vào miệng Tiểu Long, một lát sau, ta thấy lưỡi rắn rung động một chút, liền dừng tay.
Phù Cố bên cạnh đã xem đến ngây người, mở miệng: "Hi Hi, nàng rốt cuộc..."
Ta dùng y phục lau khô vết máu còn sót lại, tinh thần đã có chút hoảng hốt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với hắn: "Đừng sợ, ta không phải quái vật."
Tiểu Long đã tỉnh.
Tiểu Long... Tiểu Long ở bên cạnh trông coi, nó nói chính mình không có móng vuốt, không đào được đất.
Ta có nghĩ thầm trong lòng chắc tên này lười thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Từ lúc tới đây, Tiểu Long có chút kì lạ, cũng không biết là làm sao.
Phù Cố nói đêm qua hắn phát hiện ta không còn trong ổ, lập tức gọi Tiểu Long dậy cùng đi tìm ta.
May mà bốn phía đều là bụi cỏ, dấu chân in lại mười phần rõ ràng, bọn họ theo đó mà tìm được ta, khi đó ta đã ngất xỉu trước một tòa thạch ốc.
"Là thạch quan, đó không phải là nhà để ở, là quan tài." Ta nhắc nhở hắn.
Phù Cố bẹp bẹp miệng, cực kì nhỏ giọng biện giải: "Nhưng mà quan tài gì gì đó... Ta sợ mà, cứ coi nó như cái nhà không được sao?"
Nói rồi còn nhìn thoáng qua thạch quan, mất tự nhiên mà dịch ra phía ngoài một chút.
"Chúng ta rốt cuộc đang đào gì vậy Hi Hi?" Phù Cố thất thần mà đào hố, còn hơi tí là ngó ngó cái quan tài bằng đá kia.
Dưới ánh sáng ban ngày, xem ra cái quan tài này cũng không đáng sợ lắm.
Tựa như một ngôi nhà ở ngăn nắp, không có cửa mà thôi.
Mặt trên còn điêu khắc một ít hoa văn, đường cong cũng cổ kính đơn giản, không khác mái hiên hình đuôi cáo kia lắm, chỉ là hoa văn dày đặc hơn chút, tụ tập gần nhau giống một đóa hoa.
Có điều phần lớn đã bị rêu xanh che mất.
Ta trả lời Phù Cố: "Đào một ít xương cốt."
"Cái gì..." Hắn giống như nghe không hiểu, đúng lúc này đào được một vật cứng, hắn cúi đầu, vừa thấy liền sợ tới mức ngồi bệt xuống đất: "Hi Hi! Hi Hi! Là xương!"
Ta vỗ vỗ bùn đất trên người, nhặt mảnh xương không to không nhỏ kia lên, miệng phía trước duỗi ra, răng nanh sắc nhọn.
Là đầu lâu hồ ly, nhưng chỉ có một nửa, nửa kia không biết vì sao chẳng thấy nữa, đứt gãy ngay chỗ gốc xương dày nhất.
Phù Cố bị dọa đến mức sắc mặt biến hóa, hắn rúc một bên, muốn tới gần ta lại sợ hãi thứ ta cầm trong tay, chỉ có thể cách xa, thanh âm run rẩy hỏi: "Đây rốt cuộc... Là cái gì thế..."
"Nhát như cáy." Tiểu Long hóa thành hình người đi từ một bên tới, tuy rằng miệng thì trào phúng, nhưng vẫn che chắn trước mặt Phù Cố.
Hắn nói ra phỏng đoán của bản thân: "Hẳn là ở trong thôn hồ ly kia, chỉ là không biết đã có chuyện gì, lại chết ở nơi này, cũng không có người đến nhặt xác cho hắn."
Phù Cố túm lấy quần áo Tiểu Long, tránh phía sau lưng hắn, lộ ra một cái đầu: "Hi Hi, sao nàng biết nơi này có... vị bằng hữu này thế?"
Ta phản ứng lại, Phù Cố đây là đang nói tới người cùng tộc, vì thế đem đầu lâu giấu ra phía sau, xin lỗi hắn: "Xin lỗi xin lỗi, ta không phải cố ý dọa ngươi."
Sau đó ta kể với bọn hắn những gì ta nhìn thấy, nghe thấy tối qua.
Cuối cùng, ta nói: "Lúc các ngươi tìm được ta, trên tay ta không có xương cốt, nên ta nghĩ hẳn là vẫn còn chôn dưới đất. Tiểu Long nói không sai, đây đúng là hồ ly ở nơi này, chỉ là... Không phải không có ai tới nhặt xác cho hắn, mà chỉ sợ tất cả bọn họ đều đã ở trong này."
Ta chỉ chỉ quan tài đá bên cạnh.
Tiểu Long nhíu mi, ta phát hiện lúc hắn không nói lời nào có vẻ đặc biệt lạnh lùng, nhưng vừa mở mồm... "Sao cô biết hay thế?"
Rất có hương vị con người.
Vấn đề này của hắn, ta không biết phải đáp lại như thế nào.
Đêm qua đám người kia vòng quanh thạch quan lưu luyến không đi, trước khi Phù Cố tìm thấy ta, hằng hà sa số ánh sáng đom đóm hòa vào trong quan tài, tiếng khóc thút thít dần im bặt, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Bên trong quan tài đó rốt cuộc có gì... Ta vẫn chưa biết, nhưng trong lòng đã có suy đoán.
Ta đứng lên, tùy tay bẻ một nhánh cây, sắp xếp lại dòng suy nghĩ: "Bây giờ những gì chúng ta biết chỉ có vậy."
Lại giật một mảnh lá cây xuống: "Đầu tiên, trong thôn này có một đám hồ ly sống, còn là hồ ly đen. Nhưng bọn họ cùng tộc Hắc Hồ bị trấn áp trong truyền thuyết có quan hệ gì không?"
Lại giật một cái nữa: "Thứ hai, bọn họ đúng là đang trốn ai đó, người này chắc chắn không bình thường, con hồ ly kia..." Ta nhìn thoáng qua Phù Cố, sửa miệng, "vị bằng hữu kia vẫn luôn miệng nói trời sập rồi, còn có gì mà Phong đại nhân, ta hoài nghi người bọn họ đang lẩn trốn chính là người trên thiên giới. Các ngươi biết Phong đại nhân là ai không?"
Tiểu Long gật đầu: "Chính là Nữ Oa nương nương trước đây nói với cô đó, vị đại nhân này tự tay tạo nên Nhân tộc, tạo hóa vạn vật, tên húy nàng là... Khụ, Nữ Oa nương nương nguyên thân là đuôi rắn, cùng Xà tộc chúng ta có quan hệ, ta không tiện nói tên húy của nàng. Tóm lại người bọn họ nói chính là Nữ Oa nương nương không sai."
Phù Cố hưng phấn giơ tay: "Ta biết! Để ta nói! Nữ Oa nương nương tên..."
"Phong Hi." Ta đột nhiên mở miệng.
"Hả? Hi Hi nàng biết hả?"
Ta cũng cảm thấy kì quái, lắc đầu: "Không, ta cũng là mới vừa nghĩ đến thôi, chắc là trước đây từng nghe qua."
Không tiếp tục dây dưa, ta giật chiếc lá thứ ba xuống: "Thứ ba, nếu đã đến từ thiên giới, người kia hoặc là Thần hoặc là Phật, hơn nữa chỉ sợ sắp chết rồi. Các bằng hữu kia vẫn luôn chạy trốn hắn, có thể thấy được người kia tuy rằng sắp chết nhưng vẫn cực kì lợi hại, tìm hồ ly đen nhất định có mục đích, thậm chí cực kì có khả năng chính là hắn đã giết họ."
Phù Cố mở to hai mắt nhìn, sắc mặt không quá tốt.
Ta giật chiếc lá cuối cùng: "Thứ tư, ta cảm thấy chúng ta hắn là nên mở khối quan tài đá này ra xem."
Ta vò bốn chiếc lá cây, ý bảo bọn họ tỏ thái độ, Tiểu Long gật gật đầu, tán đồng với cách làm của ta. Phù Cố muốn thích ứng một chút, cẩn thận tới gần cái đầu lâu kia, ngồi xổm xuống dùng tay áo lau đi bùn đất nơi hốc mắt: "Mọi người hẳn đã rất khổ sở, cho dù đã trốn tới tận đây, vẫn là trốn không thoát."
Vị bằng hữu này đã sớm mất đi năng lực trả lời, hốc mắt trống rỗng lại mười phần thâm thúy, phảng phất như một lời di ngôn trầm mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ bị gai hoa cào thương trên tay ta tối qua, Phù Cố đã lấy vải quấn lên, bởi vì pháp thuật của bọn họ không hiệu quả với ta.
Để thể hiện sự tôn trọng, Phù Cố cũng không dùng pháp thuật, cùng ta tự tay đem đầu lâu của vị bằng hữu kia chôn trở lại.
Tiểu Long cắt lấy một khối mộc bài, khắc lên mấy chữ, cắm ở chỗ đất bị đào lên.
Phù Cố tiến lên xem, hỏi ta: "Trên đó viết cái gì thế?"
Ta nhẹ giọng trả lời: "Cố hương Thanh Khâu."
Lại tò mò hỏi hắn: "Ngươi chưa từng đọc sách?"
Phù Cố lắc đầu: "Chưa, Yêu giới chúng ta không có người đọc sách."
Ta nổi hứng, dùng một nhánh cây rớt trên đất viết xuống hai chữ, đưa Phù Cố xem: "Đây là tên của ngươi."
Phù Cố ngồi xổm bên người ta, viết theo một lần, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đọc ra tiếng: "Phù Cố."
Ta sửa cho hắn: "Không phải, phải đọc từ trái qua phải, chữ này là Phù, chữ này mới là Cố."
Phù Cố lại muốn viết tên của ta, ta viết một lần, hắn nhìn chữ Hi kia, kinh ngạc: "Trời, chữ này khó quá đi."
Có điều dù nói vậy, khi hắn viết lại rất nghiêm túc, nỗ lực đem nét bút kéo thẳng – nói thật, chữ này viết trông thật lóa mắt, y hệt mạng nhện.
Nhưng trẻ nhỏ ham học là chuyện tốt, đương nhiên phải khích lệ, ta cười khen ngợi: "So với lần đầu tiên ta viết chữ khá hơn nhiều rồi.
"Cô định mở trường tư thục cho hắn tại đây đấy à?" Tiểu Long ở bên cạnh mở miệng.
"Làm chính sự trước đi, bây giờ chúng ta rốt cuộc phải làm gì?"
Ta quay đầu nhìn hắn một cái, bởi vì giọng điệu này của hắn thật sự có chút không thích hợp. Ngày thường Tiểu Long tuy có thói quen châm chọc mỉa mai, nhưng thật ra vẫn rất thoải mái, cũng không phải thật sự bất mãn với ai.
Nhưng hiện tại, nét mặt hắn thoạt nhìn cực kì bực bội, thấy ta nhìn, hắn lại rũ mắt nhìn chỗ khác.
Phù Cố không phát giác, đứng lên phất phất tay, dây leo trên thạch quan tức khắc tản đi, hiện ra toàn bộ quan tài.
Hắn chỉ vào vị trí trông có vẻ là nắp quan tài: "Có muốn mở ra không?"
Nói rồi, hắn duỗi tay ấn lên vách thạch quan, cũng không biết hắn dùng bao nhiêu lực, chỉ thấy thạch quan răng rắc một tiếng mở ra.
Hơn nữa không chỉ có phần nắp mở ra, mà là toàn bộ thạch quan dịch ra một đoạn ngắn, lộ ra một đoạn cầu thang bằng đá đi xuống dưới.
Ta hỏi Phù Cố: "Sao lại thế này? Ngươi làm gì thế?"
Phù Cố lùi nửa bước, buông tay biện giải: "Không, có làm gì đâu... Ta vừa mới đặt tay lên, nó đã tự mở ra rồi, ta thật sự chưa làm gì mà Hi Hi."
Ta bỗng nhiên nhớ hồ ly mặt quỷ kia đã từng nói: Sau khi chết, muốn sống, muốn rời đi, cũng chỉ có con đường chết.
Lời này... Ta còn tưởng là ám chỉ chuyện bọn họ đã tự mình trải qua, lẽ nào còn là lời chỉ dẫn lối ra khỏi đây?
Thạch quan đại diện cho cái chết, mà đường sống lại giấu ở phía dưới thạch quan.
Ta nuốt nuốt nước miếng, liếc nhìn hai người kia một cái, chỉ vào cầu thang mới lộ ra một nửa này, nói: "Đây hẳn là đường ra ngoài."
Tuy trong lòng vẫn ngờ vực, nhưng rốt cuộc trừ cầu thang này cũng không còn đường nào khác, ba người chúng ta vẫn căng da đầu đi vào.
Cầu thang đá này thật hẹp, chỉ vừa một người đi vào, vì thế, Tiểu Long đi tuốt đằng trước, ta ở giữa, Phù Cố đi cuối cùng.
Càng kéo dài xuống phía dưới, sau khi đi qua đoạn cầu thang đầu tiên, chúng ta rơi vào bóng tối hoàn toàn. Tiểu Long và Phù Cố thắp một ngọn lửa trên đầu ngón tay, miễn cưỡng chiếu sáng xung quanh.
Toàn bộ không gian dưới lòng đất tĩnh lặng tuyệt đối, làm ta có ảo giác như đang trên đường tới âm ti địa phủ. Yên lặng kéo dài cũng làm tiếng lòng đang căng thẳng của ta hạ xuống, ít nhất chưa có chuyện gì phát sinh.
Nhưng mà... Có phải hơi im lặng quá rồi không...
Tiểu Long và Phù Cố đều không phải người ít nói, Phù Cố còn nhát gan như vậy, sao đi lâu thế rồi vẫn chưa nói lời nào?
Ta chụp bả vai Tiểu Long một chút — hắn không có bất kì phản ứng nào, vẫn đi thẳng về phía trước.
Lúc này, ta chú ý thấy Tiểu Long hơi nâng chân, hình như muốn đi lên.
? Không phải vẫn luôn đi xuống dưới sao?
Lúc ta đang cảm thấy kì quái, Tiểu Long liền biến mất trước mắt ta, ngay sau đó, bên tai ta vang lên tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Ta sửng sốt một chút, lập tức tiến lên xem, quả nhiên con đường phía trước đã biến mất, phía dưới là vực nước đen sì.
Ta hô to: "Tiểu Long! Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Long vẫn không đáp lại như cũ, tốc độ chìm xuống cực kì nhanh, như bị thứ gì đó nuốt vào.
"Tiểu Long!"
Ta nôn nóng, phía sau có người đánh tới, ta theo bản năng lắc mình tránh thoát, lại lập tức ý thức được phía sau chỉ có Phù Cố, duỗi tay túm lấy hắn nhưng không được.
"Phù Cố!" Hắn chẳng quan tâm, nhảy xuống nước như một con rối — động tác nhấc chân kia làm ta lạnh thấu tim, hành động giống hệt như Tiểu Long lúc nãy.
Bọn họ thế mà lại chủ động nhảy xuống!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phù Cố? Ngươi sao vậy?" Không kịp nghĩ nhiều, ta không màng tất cả lao tới, rốt cuộc khắc cuối cùng cũng nắm được tay hắn, lúc này hắn đã lơ lửng trên không.
Ta quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy hắn nặng khủng khiếp, kéo ta xuống như một tảng đá khổng lồ.
"Nói gì đi chứ! Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?"
Dù ta có gọi thế nào, hắn vẫn rũ đầu như cũ, không nói một lời.
Hai tay ta cùng túm chặt cổ tay hắn, chốc lát sau mồ hôi đã đổ đầm đìa, bả vai cũng sắp bị kéo đến trật khớp.
Ta cắn răng, nói không ra lời, bởi ta đã kinh hồn táng đảm (*) phát hiện, Phù Cố hắn giống như... Đã chết.
(*) Kinh hoàng.
Từ góc độ của ta, sắc mặt hắn trắng bệch không huyết sắc, độ ấm trên tay so với ta còn lạnh hơn.
Cơ hồ giống hệt người chết.
Dần dần, nửa thân mình ta đều bị kéo ra ngoài.
Bởi vì dùng sức quá mức, miệng vết thương trên bàn tay rách ra, máu từng giọt từng giọt thấm ra vải băng, chảy ra chỗ tiếp xúc giữa tay ta và Phù Cố, làm tay ta càng trơn trượt hơn...
Máu chảy xuống trán, lông mày, mí mắt nhắm chặt, uốn lượn chảy xuống mặt Phù Cố, thấm vào môi hắn.
Ta thật sự không còn sức – đầu ngón tay đã nhũn ra, kéo không được hắn nữa.
Quá liều lĩnh, không nên mạo hiểm.
Rốt cuộc từ khi nào... Bọn họ biến thành như vậy?
"Phù Cố!"
Ta quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn Phù Cố rơi xuống nước.
Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là khi nào... Hai người họ biến thành như vậy?
Ta đoán sai rồi sao?
Là lỗi của ta... Nếu không phải do tin tưởng ta, bọn họ căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Ta quay đầu nhìn, chỉ có con đường sâu thẳm vô biên, không có Tiểu Long và Phù Cố, ta không nhìn thấy gì cả.
Từ lúc tỉnh lại, lần đầu tiên ta cảm thấy so với cái chết còn khổ sở tuyệt vọng hơn.
Ta ngồi tại chỗ một chốc, lau đi nước mắt không biết đã chảy ra từ khi nào, đứng lên, nâng chân nhảy xuống.
Ta vừa rơi xuống nước liền cảm thấy một lực hút cực mạnh, hóa ra đáy vực tưởng chừng yên ả lại cất giấu một xoáy nước, như rồng hút nước, có thể đem người nuốt vào ngay tức khắc.
Ta không hề giãy giụa, vì ta không cần hô hấp, nên ở trong nước cũng coi như tự tại.
Nếu là cùng một xoáy nước, ta và hai người họ sẽ đi đến cùng một chỗ.
Bất luận thế nào, cũng phải gặp lại.
"Xôn xao!"
Lúc ta lao ra, trước mắt xẹt qua thân hình một chú cáo đen không lồ, trong miệng nó còn ngậm một chú rắn trắng.
"Ô!" Cáo đen nhìn thấy ta, dùng đuôi trực tiếp đem ta cuốn lên lưng, ta ngã vào bộ lông mềm mại mà ẩm ướt.
Chúng ta rơi xuống một bãi đá đầy sỏi, nhưng có Phù Cố lót dưới thân, lông tóc ta đều không hao tổn gì.
Ta từ trên lưng Phù Cố trượt xuống, hắn lập tức biến thành hình người, trên tay còn ôm Tiểu Long đã mềm nhũn.
Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác đi qua, sờ sờ mặt hắn, còn ấm.
"Ngươi vừa rồi..." Chân ta mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ xuống, đôi tay nâng mặt hắn sờ tới sờ lui, "Vừa rồi ngươi ngã xuống, ta kéo không được."
Cả người hắn trần trụi, tóc dài rối tung ướt dầm dề dán trên người, giống một yêu tinh từ trong nước chạy ra.
Chỉ có một đôi mắt xanh, tràn đầy sức sống.
Ta ngồi dậy, ôm hắn vào lòng, trong lòng vừa sợ hãi vừa biết ơn, "May mà ngươi không có việc gì, may mà ngươi không có việc gì..."
"Hi Hi, ta không mặc quần áo..." Phù Cố trong lồng ngực ta có chút thẹn thùng lại sốt ruột, "Nàng xem Tiểu Long phải làm sao bây giờ?"
"Không sao." Ta buông hắn ra, sờ sờ tóc hắn - Phù Cố đã có thể khống chế chính mình trong hình người mà không lộ ra tai hồ ly.
Ta xé mảnh vải đã thấm ướt máu trên tay, cắn răng, dùng sức đè lên miệng vết thương, máu đã dừng chảy lại rỉ ra lần nữa.
Máu chảy vào miệng Tiểu Long, một lát sau, ta thấy lưỡi rắn rung động một chút, liền dừng tay.
Phù Cố bên cạnh đã xem đến ngây người, mở miệng: "Hi Hi, nàng rốt cuộc..."
Ta dùng y phục lau khô vết máu còn sót lại, tinh thần đã có chút hoảng hốt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với hắn: "Đừng sợ, ta không phải quái vật."
Tiểu Long đã tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro