Chương 1
Dương Bât Vũ
2024-07-21 17:35:45
1.
Ta sờ thấy một chiếc đuôi xù xù lông lá trong chăn.
Hoàng thượng muốn kéo cái đuôi lại, nói phét với ta nhất định đấy chỉ là một cái chổi lông gà thôi.
Ta nói trong cung nhất định có ma quỷ lộng hành.
Hoàng thượng lập tức lo xoắn vó:. Truyện Bách Hợp
"Nói bậy, ta đã ở trong cung mấy trăm năm rồi, trước nay chưa bao giờ nghe thấy có chuyện ma quỷ."
"..." Ta lặng lẽ nhìn về phía đầu giường, im lặng.
Không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Hô hấp của hoàng thượng như sắp tắc thở. Không biết qua bao lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp nói:
"Ý ta là, triều ta đã thành lập được mấy trăm năm, trong cung chưa từng có chuyện ma quỷ. Nhất định... nhất định là gần đây nàng ngủ không đủ giấc, hoa mắt thôi."
Ta lặng lẽ nắm chặt cái đuôi hơn, bình tĩnh hỏi hắn:
"Sao chổi lông gà gì mà sờ còn thấy ấm ấm?"
Hắn hình như lo lắng đến mức cái đuôi lông cũng sắp đổ mồ hôi hột:
"Lập hạ rồi, bởi vậy mới nóng thôi."
Ta lại hỏi tiếp:
"Bởi vậy nên người mới thò đuôi ra đúng không? Để tản nhiệt chứ gì?"
"Ta... ta không cố ý mà..." Đôi mắt xanh lục của hắn chớp mắt trở nên rưng rưng trong suốt, giống như sắp khóc nhè đến nơi, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: "Nàng...nàng có thể...buông nó ra trước không...nóng lắm..."
"Ừm." Thấy giọng điệu hắn đúng là có chút đáng thương, ta liền từ bi thả tay ra, hắn liền lập tức đem cái đuôi kéo "vèo" một cái, giấu vào trong chăn, lại còn cuộn chặt chăn dịch dịch ra phía ngoài giường.
Ta quay đầu, bất lực thở dài một tiếng, nói với cái tên đang trốn bên mép giường:
"Thắp đèn lên."
Hắn chỉ thò một đôi mắt ra khỏi chăn, nhìn về phía ta:
"Nàng không ngủ nữa à?"
Ta khẽ liếc mắt về phía hắn, nhắc nhở:
"Màu mắt vẫn còn chưa biến lại kìa."
"Hả?" Vừa nghe hắn liền lập tức nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, đồng tử đã trở về như lúc bình thường.
Ta: "Thắp đèn."
Hắn rề rà ngồi dậy, nhúc nha nhúc người như con sâu đo bò trên cái bắp cải xanh, còn chưa thấy hắn dùng đến hộp quẹt, đèn đã tự động sáng mọe lên rồi.
Hắn dùng hai tay bưng cây nên nhỏ, ngồi bên cạnh tôi, dưới ánh nến vàng, trông thần sắc ủ rũ như con cún mắc mưa.
"Rốt cục sao nàng lại phát hiện được chứ?"
Ta vẫn nằm thẳng, nhìn hắn dưới ánh đèn:
"Lẽ nào người không cảm thấy mười ngày thì đến chín ngày ăn thịt gà rất là kỳ lạ à?"
"Kỳ chỗ nào chứ..." Hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng, có vẻ như vẫn chưa phục lắm.
"Thế đến áo ngủ cũng thêu hình mấy cái đùi gà to to thì có lạ không?"
"Cũng...cũng bình thường mà."
"Hoàng cung xây dựng tít trên rừng núi thì không kỳ lạ à?"
"Không phải rất bình thường sao? Ta thấy ở nhân gian có rất nhiều căn nhà lớn được xây trong núi mà."
Xin lỗi, ta thật sự không nhịn được nữa, ngồi dậy duỗi tay nắm lấy một nắm lông xù xù ở tai hắn.
"Thứ nhất, đó đều là hành cung biệt viện của người ta, dù thế nào đi nữa cũng chẳng ai xây nhà ở một nơi không có hơi người, bốn bề đều là rừng cả, người hiểu chưa?" Thấy vành tai hắn giật giật, ta vô thức bịt tai hắn lại. "Thứ hai, tai của người nãy giờ vẫn chưa biến trở lại đâu đấy!"
Hắn rụt rụt thân mình như thể có thể cuộn người vào trong chăn bất cứ lúc nào, cúi đầu rũ mắt xuống, vô cùng đáng thương. Độ cong như có như không của đuôi mắt dường như chứa đựng một sự nghịch ngợm ngây thơ mà hắn cũng chẳng nhận ra.
Hắn bĩu môi: "Ta chưa làm hoàng thượng ở nhân gian bao giờ, thật sự không biết mà."
Ta lớn tiếng: "Người là chưa từng đến đây bao giờ thì có!"
Hắn cụp lông mày xuống, cắn môi như sắp khóc tới nơi: "Vậy nàng nói cho ta là được mà, to tiếng như vậy làm ta sợ..."
"...." Ta không buồn cãi lại, chẳng lẽ ở đây còn có thứ đáng sợ hơn một con hồ ly giả dạng làm người hay sao?
Nhưng ở chung với hắn hơn hai tháng nay, ta đã sớm biết hắn là một tên hồ ly tinh chưa trải sự đời, ngốc đến mức không thể ngốc hơn. À, còn là đực nữa.
Vì vậy ta cực kì nhẫn nại nói: "Thế vì sao người phải lừa ta?"
Hắn kéo chăn dịch ra một chút, có lẽ là nóng quá không chịu được, ngước đầu lên cẩn thận nhìn ta một cái, lập tức nghiêm túc nhận lỗi: "Xin lỗi mà."
"Ừm, không sao." Rất có sao, nhưng ta không muốn hắn lại lôi cái bộ dáng như sắp khóc ấy ra.
Thấy ta không trách, hắn hình như thả lỏng hơn rất nhiều, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lỗ tai lại dựng lên.
Ta bỗng dưng muốn cười, đúng là con cáo ngốc, chưa gì đã tin người sái cổ.
"Giờ có thể nói tình hình hiện tại cho ta biết rồi chứ, hoàng thượng?"
Chăn đã kéo đến eo hắn, lộ ra hình thêu đùi gà to tướng bóng loáng trên ngực, thật mê người làm sao.
Dưới ánh nến lập lờ, hắn ôm đuôi, nét mặt trở nên cô đơn. Hắn im lặng một lúc, hình như không muốn nói cho lắm.
Ta sờ thấy một chiếc đuôi xù xù lông lá trong chăn.
Hoàng thượng muốn kéo cái đuôi lại, nói phét với ta nhất định đấy chỉ là một cái chổi lông gà thôi.
Ta nói trong cung nhất định có ma quỷ lộng hành.
Hoàng thượng lập tức lo xoắn vó:. Truyện Bách Hợp
"Nói bậy, ta đã ở trong cung mấy trăm năm rồi, trước nay chưa bao giờ nghe thấy có chuyện ma quỷ."
"..." Ta lặng lẽ nhìn về phía đầu giường, im lặng.
Không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Hô hấp của hoàng thượng như sắp tắc thở. Không biết qua bao lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp nói:
"Ý ta là, triều ta đã thành lập được mấy trăm năm, trong cung chưa từng có chuyện ma quỷ. Nhất định... nhất định là gần đây nàng ngủ không đủ giấc, hoa mắt thôi."
Ta lặng lẽ nắm chặt cái đuôi hơn, bình tĩnh hỏi hắn:
"Sao chổi lông gà gì mà sờ còn thấy ấm ấm?"
Hắn hình như lo lắng đến mức cái đuôi lông cũng sắp đổ mồ hôi hột:
"Lập hạ rồi, bởi vậy mới nóng thôi."
Ta lại hỏi tiếp:
"Bởi vậy nên người mới thò đuôi ra đúng không? Để tản nhiệt chứ gì?"
"Ta... ta không cố ý mà..." Đôi mắt xanh lục của hắn chớp mắt trở nên rưng rưng trong suốt, giống như sắp khóc nhè đến nơi, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: "Nàng...nàng có thể...buông nó ra trước không...nóng lắm..."
"Ừm." Thấy giọng điệu hắn đúng là có chút đáng thương, ta liền từ bi thả tay ra, hắn liền lập tức đem cái đuôi kéo "vèo" một cái, giấu vào trong chăn, lại còn cuộn chặt chăn dịch dịch ra phía ngoài giường.
Ta quay đầu, bất lực thở dài một tiếng, nói với cái tên đang trốn bên mép giường:
"Thắp đèn lên."
Hắn chỉ thò một đôi mắt ra khỏi chăn, nhìn về phía ta:
"Nàng không ngủ nữa à?"
Ta khẽ liếc mắt về phía hắn, nhắc nhở:
"Màu mắt vẫn còn chưa biến lại kìa."
"Hả?" Vừa nghe hắn liền lập tức nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, đồng tử đã trở về như lúc bình thường.
Ta: "Thắp đèn."
Hắn rề rà ngồi dậy, nhúc nha nhúc người như con sâu đo bò trên cái bắp cải xanh, còn chưa thấy hắn dùng đến hộp quẹt, đèn đã tự động sáng mọe lên rồi.
Hắn dùng hai tay bưng cây nên nhỏ, ngồi bên cạnh tôi, dưới ánh nến vàng, trông thần sắc ủ rũ như con cún mắc mưa.
"Rốt cục sao nàng lại phát hiện được chứ?"
Ta vẫn nằm thẳng, nhìn hắn dưới ánh đèn:
"Lẽ nào người không cảm thấy mười ngày thì đến chín ngày ăn thịt gà rất là kỳ lạ à?"
"Kỳ chỗ nào chứ..." Hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng, có vẻ như vẫn chưa phục lắm.
"Thế đến áo ngủ cũng thêu hình mấy cái đùi gà to to thì có lạ không?"
"Cũng...cũng bình thường mà."
"Hoàng cung xây dựng tít trên rừng núi thì không kỳ lạ à?"
"Không phải rất bình thường sao? Ta thấy ở nhân gian có rất nhiều căn nhà lớn được xây trong núi mà."
Xin lỗi, ta thật sự không nhịn được nữa, ngồi dậy duỗi tay nắm lấy một nắm lông xù xù ở tai hắn.
"Thứ nhất, đó đều là hành cung biệt viện của người ta, dù thế nào đi nữa cũng chẳng ai xây nhà ở một nơi không có hơi người, bốn bề đều là rừng cả, người hiểu chưa?" Thấy vành tai hắn giật giật, ta vô thức bịt tai hắn lại. "Thứ hai, tai của người nãy giờ vẫn chưa biến trở lại đâu đấy!"
Hắn rụt rụt thân mình như thể có thể cuộn người vào trong chăn bất cứ lúc nào, cúi đầu rũ mắt xuống, vô cùng đáng thương. Độ cong như có như không của đuôi mắt dường như chứa đựng một sự nghịch ngợm ngây thơ mà hắn cũng chẳng nhận ra.
Hắn bĩu môi: "Ta chưa làm hoàng thượng ở nhân gian bao giờ, thật sự không biết mà."
Ta lớn tiếng: "Người là chưa từng đến đây bao giờ thì có!"
Hắn cụp lông mày xuống, cắn môi như sắp khóc tới nơi: "Vậy nàng nói cho ta là được mà, to tiếng như vậy làm ta sợ..."
"...." Ta không buồn cãi lại, chẳng lẽ ở đây còn có thứ đáng sợ hơn một con hồ ly giả dạng làm người hay sao?
Nhưng ở chung với hắn hơn hai tháng nay, ta đã sớm biết hắn là một tên hồ ly tinh chưa trải sự đời, ngốc đến mức không thể ngốc hơn. À, còn là đực nữa.
Vì vậy ta cực kì nhẫn nại nói: "Thế vì sao người phải lừa ta?"
Hắn kéo chăn dịch ra một chút, có lẽ là nóng quá không chịu được, ngước đầu lên cẩn thận nhìn ta một cái, lập tức nghiêm túc nhận lỗi: "Xin lỗi mà."
"Ừm, không sao." Rất có sao, nhưng ta không muốn hắn lại lôi cái bộ dáng như sắp khóc ấy ra.
Thấy ta không trách, hắn hình như thả lỏng hơn rất nhiều, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lỗ tai lại dựng lên.
Ta bỗng dưng muốn cười, đúng là con cáo ngốc, chưa gì đã tin người sái cổ.
"Giờ có thể nói tình hình hiện tại cho ta biết rồi chứ, hoàng thượng?"
Chăn đã kéo đến eo hắn, lộ ra hình thêu đùi gà to tướng bóng loáng trên ngực, thật mê người làm sao.
Dưới ánh nến lập lờ, hắn ôm đuôi, nét mặt trở nên cô đơn. Hắn im lặng một lúc, hình như không muốn nói cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro