Chương 4
Dương Bât Vũ
2024-07-21 17:35:45
4.
Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Long người đầy sương sớm bò vào cửa, không ngờ nó vừa thò đầu vào đã nghe hai người kia đang nói chuyện.
Phù Cố: To không?
Thạch Hi:... Ừ, cũng khá to.
Tiểu Long xịt keo, ngay cả lưỡi cũng đông cứng. Này... có phải tiến triển hơi nhanh rồi không? Tên ngoo đần Phù Cố kia thì cũng thôi, sao mà Thạch Hi cũng...
"Nguyên thân của ngươi lớn hơn ta tưởng đó, hồ ly tinh các ngươi đều lớn như vậy à? Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ta xỏ giày, dạo quanh ổ của Phù Cố một vòng. Đây là lần đầu tiên ta thấy một con cáo hiện nguyên hình, có hơi tò mò.
Lông Phù Cố đen như mực, sáng bóng mịn màng, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ làm bộ lông lại ánh thêm nhiều màu sắc khác.
Cơ thể hắn lớn hơn nhiều so với cáo bình thường, nằm trong ổ mà không thừa ra chút khoảng trống nào. Làm ta đang nằm cũng phải nhỏm dậy nhìn xem.
Hắn vẫn cuộn tròn trong ổ, duỗi móng che mắt, đuôi uốn quanh eo, lười biếng ngáp một cái. "Lúc ta chưa tới Kính Hư là một trăm linh bảy tuổi. Nhưng mà ở đây cũng hai trăm năm rồi, không rõ bên ngoài thời gian trôi ra sao."
"Gì cơ?" Ta bắt được trọng điểm trong câu nói của hắn, "Thời gian ở Kính Hư trôi qua không giống bên ngoài à?"
Phù Cố nhướng mi nhìn ta, đôi mắt thâm thúy như ngọc lục bảo, lộ ra vẻ lạnh lùng máo lạnh không giống với con người hắn lắm.
Ta ngơ ra một lúc.
Giọng điệu hắn vẫn rất mềm mại vô tư: "Đúng thế... Thời gian trong Kính Hư nhanh hơn bên ngoài nhiều, có người nói một ngày bên ngoài bằng mười năm trong này; lại có người nói bằng cả trăm năm. Cho nên ta cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi rồi nữa."
Nói xong, hắn trở mình đứng dậy, lấy chân cào cào đất như một chú mèo lớn, lại ngẩng đầu, duỗi eo thật lâu.
Thoải mái đến mức hắn bất giác kêu gừ gừ, cái đuôi to ngoe nguẩy trong không khí.
Đầu hắn ở ngay trước mặt, ta bèn đưa tay gãi gãi cằm hắn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi hắn: "Phù Cố, sao ngươi lại bị lưu đày vậy?"
Phù Cố cúi đầu, dùng mũi cọ cọ bàn tay ta, "Vì ta phạm lỗi đó."
Nói rồi, hắn vòng qua người ta nhảy lên giường, kéo màn xuống, "Ta thay quần áo, nàng đừng nhìn lén đó."
Ta: Không thèm, xin cảm ơn.
Không có hắn che mắt, ta liền nhìn thấy một cái đầu rắn nhỏ ở ngưỡng cửa: "Tiểu Long? Ngươi nằm ở đó làm gì?"
Phù Cố sau lưng ta nghe xong, chui đầu ra khỏi màn, "Tiểu Long tới rồi hả?"
Ta vô thức quay đầu lại nhìn rồi lập tức quay lại: "Mặc quần áo vào trước đã!"
Phù Cố biến thành hình người, lộ ra nửa người, suối tóc đen như mực chảy xuống. Đối diện với gương mặt tươi cười và đôi mắt như mật của hắn, dường như có một loại cảm giác đẹp đẽ đến rung động len lỏi vào lòng ta, mà hắn chẳng hay biết.
"Ò." Bị mắng xong, Phù Cố mới quay vào trong, tiếp tục mặc quần áo.
"Tiểu Long," Ta đi ra cửa, cúi đầu nhìn nó, "Có thể nói chuyện với ngươi một chút không?"
Tiểu Long hơi kỳ lạ, " 'Lói' đi."
Ta đến rìa một bãi cỏ mọc um tùm - đúng vậy, hai tên yêu quái muốn lừa ta cả đời, thế mà cỏ cũng không thèm nhổ - Tiểu Long đi theo sau.
Đứng dưới gốc cây, ta quay người lại hỏi: "Tiểu Long, Phù Cố hắn..."
Còn chưa nói xong, ta đã xịt keo cứng ngắc. Con rắn vốn đang xì xì biến mất ngay trước mắt ta, chỉ còn lại một nam nhân mặc đồ trắng.
Y phục trắng, tóc trắng, một đôi mắt màu đỏ, khí chất lạnh lùng như tiên nhân.
Ta hơi ngập ngừng, "Tiểu Long?"
"Là ta, sao thế?" Tiểu Long gật đầu, giọng nói đúng là không thay đổi, nhưng đã bớt ngọng hơn.
Lẽ nào khi làm rắn, miệng khép không đủ chặt, để không khí lọt ra ngoài nhiều quá nên mới ngọng như thế?
Ta thấy phán đoán này của ta cũng hợp lí đó.
Nhưng mà... "Sao ngươi không cần thay y phục thế?"
Tiểu Long không còn gì để nói, "Cô cho rằng ai cũng như tên ngốc Phù Cố kia sao? Do vấn đề kĩ năng nên hắn mới biến không ra quần áo đó. Ta tu luyện ở núi Thục cực kì nghiêm túc đó nha! Cái này mà cũng phải hỏi nữa hả?"
Nghe nói ở Thục Châu cái gì cũng cay, quả nhiên rắn cũng không phải ngoại lệ, cũng đanh đá cá cày thấy gớm.
Ta nhanh chóng trở lại chính sự: "Vì sao Phù Cố bị lưu đày? Hắn hình như không muốn nói cho lắm."
Tiểu Long thở dài, "Cô không thấy hắn không giống những con cáo khác sao? Hắn bị đày chính là vì hắn khác biệt đó."
Khác? Khác chỗ nào?
"Ta cũng là nghe nói thôi, Thanh Khâu bọn họ vốn có rất nhiều tộc, màu sắc gì cũng có. Trong đó tộc Hắc Hồ là đông đảo nhất, tu luyện nhanh nhưng tính tình thì hung bạo, không hòa hợp với các tộc hồ ly khác màu. Đại khái khoảng ba ngàn năm trước, tộc Hắc Hồ nổi loạn, huyết tẩy cả Thanh Khâu, tiêu diệt nhiều tộc cáo khác. May mắn thay có một vị tiên nhân tới dẹp loạn, sau đó Hắc Hồ cũng biến mất hoàn toàn."
"Vậy Phù Cố là sao?"
"Hắn từ nơi khác tới Thanh Khâu, có lẽ cũng không phải tộc Hắc Hồ, chỉ là cùng màu mà thôi."
"Cho nên rốt cuộc cũng chỉ vì Phù Cố màu đen?"
"Đúng."
Ta đột nhiên không biết phải nói gì.
Phù Cố... Ta không tài nào liên hệ hắn với bốn chữ "tính khí bạo lực" này. Hắn là một con cáo ra sao, ở chung nửa giờ cũng nhìn ra được.
Tiếc là tộc nhân của hắn không nguyện ý tin hắn.
Mà con cáo ngốc này vẫn cho rằng hắn phạm sai nên mới bị đày. Nếu không có sự xuất hiện của Tiểu Long và ta, có lẽ hắn sẽ trải qua những năm tháng cô độc trong khu tàn tích hoang vắng chỉ có cây thông và cổ thụ này.
Nói là lưu đày, nhưng đưa hắn đến nơi thời gian không đồng nhất như Kính Hư, chính là muốn bức hắn chế.t.
Còn dám tự xưng là Phù Cố (*), ta thấy hắn chính là người cô đơn nhất thế gian này.
(*) dịch là Bất Cô: không cô độc
Tiểu Long lại biến thành rắn lần nữa, treo lủng lẳng trên cành cây, đung đưa trong gió như một miếng giẻ rách.
Ánh nắng chiếu lên lớp da rắn trắng như tuyết của nó, trong suốt như băng.
Nó thấy ta im lặng hồi lâu, vẻ mặt chán nản bèn cúi đầu xuống, nói với ta: "Cô 'nà' người tốt, Tiểu Hi."
Ta chưa kịp trả lời đã nghe Phù Cố gọi ta.
"Hi Hi." Hắn đứng ở cửa, cách cả một khoảng sân rộng cười với ta.
"Ta thay xong y phục rồi, dẫn nàng ra ngoài chơi nhé? Tiểu Long đâu?"
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đang mặc một chiếc trường bào rộng, thắt lưng thắt chặt. Cái đuôi đã cụp xuống nhưng đôi tai thì vẫn dựng đứng, lông trên tai hắn còn rung rung, như thể sắp làm chuyện gì thích ý lắm.
Lúc này Phù Cố nhìn không giống một chú cáo bị bộ tộc bỏ rơi và đày ải chút nào, đôi mắt phản chiếu lại ánh mặt trời, miệng cười cong cong, hồn nhiên và thuần khiết.
Giống như một chàng trai bình thường đang chờ đợi bằng hữu, chuẩn bị cho một chuyến phiêu lưu nhỏ.
Ta hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Tiểu Long: "Đừng nói cho hắn là ta biết rồi nhé."
Sau đó quay đầu lại, cười thật xán lạn, vẫy tay chào hắn. "Tới đây."
Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Long người đầy sương sớm bò vào cửa, không ngờ nó vừa thò đầu vào đã nghe hai người kia đang nói chuyện.
Phù Cố: To không?
Thạch Hi:... Ừ, cũng khá to.
Tiểu Long xịt keo, ngay cả lưỡi cũng đông cứng. Này... có phải tiến triển hơi nhanh rồi không? Tên ngoo đần Phù Cố kia thì cũng thôi, sao mà Thạch Hi cũng...
"Nguyên thân của ngươi lớn hơn ta tưởng đó, hồ ly tinh các ngươi đều lớn như vậy à? Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ta xỏ giày, dạo quanh ổ của Phù Cố một vòng. Đây là lần đầu tiên ta thấy một con cáo hiện nguyên hình, có hơi tò mò.
Lông Phù Cố đen như mực, sáng bóng mịn màng, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ làm bộ lông lại ánh thêm nhiều màu sắc khác.
Cơ thể hắn lớn hơn nhiều so với cáo bình thường, nằm trong ổ mà không thừa ra chút khoảng trống nào. Làm ta đang nằm cũng phải nhỏm dậy nhìn xem.
Hắn vẫn cuộn tròn trong ổ, duỗi móng che mắt, đuôi uốn quanh eo, lười biếng ngáp một cái. "Lúc ta chưa tới Kính Hư là một trăm linh bảy tuổi. Nhưng mà ở đây cũng hai trăm năm rồi, không rõ bên ngoài thời gian trôi ra sao."
"Gì cơ?" Ta bắt được trọng điểm trong câu nói của hắn, "Thời gian ở Kính Hư trôi qua không giống bên ngoài à?"
Phù Cố nhướng mi nhìn ta, đôi mắt thâm thúy như ngọc lục bảo, lộ ra vẻ lạnh lùng máo lạnh không giống với con người hắn lắm.
Ta ngơ ra một lúc.
Giọng điệu hắn vẫn rất mềm mại vô tư: "Đúng thế... Thời gian trong Kính Hư nhanh hơn bên ngoài nhiều, có người nói một ngày bên ngoài bằng mười năm trong này; lại có người nói bằng cả trăm năm. Cho nên ta cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi rồi nữa."
Nói xong, hắn trở mình đứng dậy, lấy chân cào cào đất như một chú mèo lớn, lại ngẩng đầu, duỗi eo thật lâu.
Thoải mái đến mức hắn bất giác kêu gừ gừ, cái đuôi to ngoe nguẩy trong không khí.
Đầu hắn ở ngay trước mặt, ta bèn đưa tay gãi gãi cằm hắn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi hắn: "Phù Cố, sao ngươi lại bị lưu đày vậy?"
Phù Cố cúi đầu, dùng mũi cọ cọ bàn tay ta, "Vì ta phạm lỗi đó."
Nói rồi, hắn vòng qua người ta nhảy lên giường, kéo màn xuống, "Ta thay quần áo, nàng đừng nhìn lén đó."
Ta: Không thèm, xin cảm ơn.
Không có hắn che mắt, ta liền nhìn thấy một cái đầu rắn nhỏ ở ngưỡng cửa: "Tiểu Long? Ngươi nằm ở đó làm gì?"
Phù Cố sau lưng ta nghe xong, chui đầu ra khỏi màn, "Tiểu Long tới rồi hả?"
Ta vô thức quay đầu lại nhìn rồi lập tức quay lại: "Mặc quần áo vào trước đã!"
Phù Cố biến thành hình người, lộ ra nửa người, suối tóc đen như mực chảy xuống. Đối diện với gương mặt tươi cười và đôi mắt như mật của hắn, dường như có một loại cảm giác đẹp đẽ đến rung động len lỏi vào lòng ta, mà hắn chẳng hay biết.
"Ò." Bị mắng xong, Phù Cố mới quay vào trong, tiếp tục mặc quần áo.
"Tiểu Long," Ta đi ra cửa, cúi đầu nhìn nó, "Có thể nói chuyện với ngươi một chút không?"
Tiểu Long hơi kỳ lạ, " 'Lói' đi."
Ta đến rìa một bãi cỏ mọc um tùm - đúng vậy, hai tên yêu quái muốn lừa ta cả đời, thế mà cỏ cũng không thèm nhổ - Tiểu Long đi theo sau.
Đứng dưới gốc cây, ta quay người lại hỏi: "Tiểu Long, Phù Cố hắn..."
Còn chưa nói xong, ta đã xịt keo cứng ngắc. Con rắn vốn đang xì xì biến mất ngay trước mắt ta, chỉ còn lại một nam nhân mặc đồ trắng.
Y phục trắng, tóc trắng, một đôi mắt màu đỏ, khí chất lạnh lùng như tiên nhân.
Ta hơi ngập ngừng, "Tiểu Long?"
"Là ta, sao thế?" Tiểu Long gật đầu, giọng nói đúng là không thay đổi, nhưng đã bớt ngọng hơn.
Lẽ nào khi làm rắn, miệng khép không đủ chặt, để không khí lọt ra ngoài nhiều quá nên mới ngọng như thế?
Ta thấy phán đoán này của ta cũng hợp lí đó.
Nhưng mà... "Sao ngươi không cần thay y phục thế?"
Tiểu Long không còn gì để nói, "Cô cho rằng ai cũng như tên ngốc Phù Cố kia sao? Do vấn đề kĩ năng nên hắn mới biến không ra quần áo đó. Ta tu luyện ở núi Thục cực kì nghiêm túc đó nha! Cái này mà cũng phải hỏi nữa hả?"
Nghe nói ở Thục Châu cái gì cũng cay, quả nhiên rắn cũng không phải ngoại lệ, cũng đanh đá cá cày thấy gớm.
Ta nhanh chóng trở lại chính sự: "Vì sao Phù Cố bị lưu đày? Hắn hình như không muốn nói cho lắm."
Tiểu Long thở dài, "Cô không thấy hắn không giống những con cáo khác sao? Hắn bị đày chính là vì hắn khác biệt đó."
Khác? Khác chỗ nào?
"Ta cũng là nghe nói thôi, Thanh Khâu bọn họ vốn có rất nhiều tộc, màu sắc gì cũng có. Trong đó tộc Hắc Hồ là đông đảo nhất, tu luyện nhanh nhưng tính tình thì hung bạo, không hòa hợp với các tộc hồ ly khác màu. Đại khái khoảng ba ngàn năm trước, tộc Hắc Hồ nổi loạn, huyết tẩy cả Thanh Khâu, tiêu diệt nhiều tộc cáo khác. May mắn thay có một vị tiên nhân tới dẹp loạn, sau đó Hắc Hồ cũng biến mất hoàn toàn."
"Vậy Phù Cố là sao?"
"Hắn từ nơi khác tới Thanh Khâu, có lẽ cũng không phải tộc Hắc Hồ, chỉ là cùng màu mà thôi."
"Cho nên rốt cuộc cũng chỉ vì Phù Cố màu đen?"
"Đúng."
Ta đột nhiên không biết phải nói gì.
Phù Cố... Ta không tài nào liên hệ hắn với bốn chữ "tính khí bạo lực" này. Hắn là một con cáo ra sao, ở chung nửa giờ cũng nhìn ra được.
Tiếc là tộc nhân của hắn không nguyện ý tin hắn.
Mà con cáo ngốc này vẫn cho rằng hắn phạm sai nên mới bị đày. Nếu không có sự xuất hiện của Tiểu Long và ta, có lẽ hắn sẽ trải qua những năm tháng cô độc trong khu tàn tích hoang vắng chỉ có cây thông và cổ thụ này.
Nói là lưu đày, nhưng đưa hắn đến nơi thời gian không đồng nhất như Kính Hư, chính là muốn bức hắn chế.t.
Còn dám tự xưng là Phù Cố (*), ta thấy hắn chính là người cô đơn nhất thế gian này.
(*) dịch là Bất Cô: không cô độc
Tiểu Long lại biến thành rắn lần nữa, treo lủng lẳng trên cành cây, đung đưa trong gió như một miếng giẻ rách.
Ánh nắng chiếu lên lớp da rắn trắng như tuyết của nó, trong suốt như băng.
Nó thấy ta im lặng hồi lâu, vẻ mặt chán nản bèn cúi đầu xuống, nói với ta: "Cô 'nà' người tốt, Tiểu Hi."
Ta chưa kịp trả lời đã nghe Phù Cố gọi ta.
"Hi Hi." Hắn đứng ở cửa, cách cả một khoảng sân rộng cười với ta.
"Ta thay xong y phục rồi, dẫn nàng ra ngoài chơi nhé? Tiểu Long đâu?"
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đang mặc một chiếc trường bào rộng, thắt lưng thắt chặt. Cái đuôi đã cụp xuống nhưng đôi tai thì vẫn dựng đứng, lông trên tai hắn còn rung rung, như thể sắp làm chuyện gì thích ý lắm.
Lúc này Phù Cố nhìn không giống một chú cáo bị bộ tộc bỏ rơi và đày ải chút nào, đôi mắt phản chiếu lại ánh mặt trời, miệng cười cong cong, hồn nhiên và thuần khiết.
Giống như một chàng trai bình thường đang chờ đợi bằng hữu, chuẩn bị cho một chuyến phiêu lưu nhỏ.
Ta hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Tiểu Long: "Đừng nói cho hắn là ta biết rồi nhé."
Sau đó quay đầu lại, cười thật xán lạn, vẫy tay chào hắn. "Tới đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro