[Kỳ Hâm] Cùng Nhau Đi Hết Thanh Xuân
Chương 2
2024-09-29 13:26:58
Còn một tuần nữa là vào học , hôm nay Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên sẽ dọn đến đây , có lẽ là trưa nay sẽ tới , nên mới sáng sớm Mã Gia Kỳ đã đi một vòng quanh chợ , tìm đồ nấu lẩu .
Sau khi đã chọn được đồ ưng ý , Mã Gia Kỳ gật đầu hài lòng , chậm rải thả bước trở về nhà , trên đường đi , một cục bông nhỏ chạy ù lại chân Mã Gia Kỳ cọ cọ .
Là một chú chó cỏ , bộ lông trắng muốt , trên cổ đeo một cái vòng cổ có gắn chuông , Mã Gia Kỳ nhìn vậy thôi chứ cực kì thích động vật nhỏ , đặc biệt là chó con , nhà anh có nuôi một con shi ba , tên là Sáu Cân .
Chú chó nhỏ được Mã Gia Kỳ bế lên tay , xoa xoa đầu nhỏ thì thích thú vô cùng . Nhìn chú chó trong lòng mình , Mã Gia Kỳ khẽ cười .
- Tiểu tử nhỏ , em từ đâu đến đây , chủ của em đâu ?
Chó nhỏ chỉ mãi mê dụi dụi vào tay anh , sau lại ngồi nhìn anh chăm chú , chớp chớp mắt , cảnh tượng này thành công khiến Mã Gia Kỳ nhũn tim , anh không chịu nổi sự dụ dỗ này đâu nha .
- Đây , cái này cho em .
Mã Gia Kỳ lấy trong túi ra một cây xúc xích nhỏ , cẩn thận lột vỏ rồi đúc chú chó , chó nhỏ ngoan ngoãn ăn hết cây , lại ngáp một cái , Mã Gia Kỳ nhìn nó rồi cười cười .
- Aido tiểu tử thúi , em ăn xong rồi giờ buồn ngủ sao ? Biết hưởng thụ thật đó .
Mãi chơi với chó nhỏ Mã Gia Kỳ quên bẽn đi chuyện về nhà , lại không biết chủ của bé chó này là ai , chợt Mã Gia Kỳ nghe thấy tiếng kêu quen quen .
- Mã ca , là cậu sao ?
Mã Gia Kỳ ngước lên nhìn , thì ra là Đinh Trình Hâm . Cậu thật sự rất hoạt bát , mỗi lần Mã Gia Kỳ gặp người này đều là như vậy , cậu luôn là người nói nhiều hơn , Mã Gia Kỳ chỉ nghe thôi .
- Aido Tiểu Đậu , em cũng mê trai quá đi , anh chỉ mới có lơ là chút , em liền chạy đi mất , anh không đủ đẹp trai sao hả ?
Đinh Trình Hâm hướng tới chó nhỏ nói chuyện , à thì ra nó tên là Tiểu Đậu , Mã Gia Kỳ thật sự thấy Đinh Trình Hâm rất thú vị ,trò chuyện với chó nhỏ y như trò chuyện với người . Bất quá thì thật ra Đinh Trình Hâm khá đáng yêu đi.
Đinh Trình Hâm trên tay ôm Tiểu Đậu , hướng mắt tới Mã Gia Kỳ đang cầm bọc đồ to tướng , hỏi :
- Cậu nhà ở gần đây à ?
Mã Gia Kỳ gật đầu , nói
- Ở ngay cuối đường
Cuộc trò chuyện lại trở nên im lặng , Đinh Trình Hâm thật sự đã cố gắng rất nhiều để bắt chuyện với Mã Gia Kỳ đó , nhưng anh ít nói quá thì cậu biết làm sao giờ.
- Nhà tớ cũng gần đây , hôm nay nhà cậu có tiệc à ? - Ánh mắt cậu đặt tên túi đồ ăn trên tay Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ lại gật đầu .
- Ừm , em tớ lên nên tớ nấu cho nó vài món
Đinh Trình Hâm nghe tới đồ ăn liền sáng mắt ra , hào hứng hỏi tiếp
- Cậu biết nấu ăn sao?
- Có biết một chút.
Đinh Trình Hâm quyết tâm hôm nay phải đến nhà Mã Gia Kỳ ăn chực , cũng không biết ai cho cậu cái gan , lớn tiếng nói với Mã Gia Kỳ rằng cậu muốn tới nhà anh chơi.
Nói xong mới thấy mình y chang như một tên dở hai , hai người họ bất quá chỉ là vô tình quen biết nhau , sau này không biết có còn gặp lại hay không , chẳng thân gì mấy , bạn cũng không phải , lại muốn đến nhà người ta ăn ké
Đinh Trình Hâm ngại ngùng gãi đầu , lắp ba lắp bắp , vụng về tự tìm đường thoát cho mình.
- Thôi , tớ giỡn ấy mà , cậu đừng để ý , chỉ là tớ muốn thử món Mã ca nấu sẽ ra sao thôi , hahaha.
Nhìn Đinh Trình Hâm y như một tên ngốc đang tự bào chừa cho mình , vụng về đến mức khó mà tả được.
Hai tay Đinh Trình Hâm đã bấu chặt vào nhau , mắt cũng không dám nhìn Mã Gia Kỳ trước mặt , thấy người kia không trả lời , Đinh Trình Hâm căng thẳng toát cả mồ hôi , ai ngờ giây sau lại nghe thấy tiếng bật cười.
Phải ! Là Mã Gia Kỳ đang cười , trời ạ , Đinh Trình Hâm chỉ ước gì mình có thể chụp lại khoảnh khắc đó , bình thường Mã Gia Kỳ đã hút mắt lắm rồi , bây giờ cười lên lại càng đẹp khó mà tả được .
Mã Gia Kỳ chỉ thấy người trước mặt mình rất dễ thương , y như hồ ly nhỏ , ngại ngùng nên hai tai đỏ ửng .
- Cậu làm gì mà rối rắm thế , thích thì cứ tới , đồ tớ mua cũng nhiều lắm , thêm một miệng ăn nữa là cậu cũng không hề hấn gì đâu .
Đinh Trình Hâm nghe xong vui vẻ , tranh giành cầm đồ với Mã Gia Kỳ để lấy lòng , nhưng chưa kịp đụng đã bị Mã Gia Kỳ kéo ra .
- Nặng lắm , cậu cầm hộ tớ túi nhỏ là được.
Trình Hâm ngoan ngoãn nghe lời , nhanh chóng cầm giúp Mã Gia Kỳ túi nhỏ hơn , sóng vai cùng anh trở về nhà , Tiểu Đậu biết điều cũng chạy theo.
Sau khi đã chọn được đồ ưng ý , Mã Gia Kỳ gật đầu hài lòng , chậm rải thả bước trở về nhà , trên đường đi , một cục bông nhỏ chạy ù lại chân Mã Gia Kỳ cọ cọ .
Là một chú chó cỏ , bộ lông trắng muốt , trên cổ đeo một cái vòng cổ có gắn chuông , Mã Gia Kỳ nhìn vậy thôi chứ cực kì thích động vật nhỏ , đặc biệt là chó con , nhà anh có nuôi một con shi ba , tên là Sáu Cân .
Chú chó nhỏ được Mã Gia Kỳ bế lên tay , xoa xoa đầu nhỏ thì thích thú vô cùng . Nhìn chú chó trong lòng mình , Mã Gia Kỳ khẽ cười .
- Tiểu tử nhỏ , em từ đâu đến đây , chủ của em đâu ?
Chó nhỏ chỉ mãi mê dụi dụi vào tay anh , sau lại ngồi nhìn anh chăm chú , chớp chớp mắt , cảnh tượng này thành công khiến Mã Gia Kỳ nhũn tim , anh không chịu nổi sự dụ dỗ này đâu nha .
- Đây , cái này cho em .
Mã Gia Kỳ lấy trong túi ra một cây xúc xích nhỏ , cẩn thận lột vỏ rồi đúc chú chó , chó nhỏ ngoan ngoãn ăn hết cây , lại ngáp một cái , Mã Gia Kỳ nhìn nó rồi cười cười .
- Aido tiểu tử thúi , em ăn xong rồi giờ buồn ngủ sao ? Biết hưởng thụ thật đó .
Mãi chơi với chó nhỏ Mã Gia Kỳ quên bẽn đi chuyện về nhà , lại không biết chủ của bé chó này là ai , chợt Mã Gia Kỳ nghe thấy tiếng kêu quen quen .
- Mã ca , là cậu sao ?
Mã Gia Kỳ ngước lên nhìn , thì ra là Đinh Trình Hâm . Cậu thật sự rất hoạt bát , mỗi lần Mã Gia Kỳ gặp người này đều là như vậy , cậu luôn là người nói nhiều hơn , Mã Gia Kỳ chỉ nghe thôi .
- Aido Tiểu Đậu , em cũng mê trai quá đi , anh chỉ mới có lơ là chút , em liền chạy đi mất , anh không đủ đẹp trai sao hả ?
Đinh Trình Hâm hướng tới chó nhỏ nói chuyện , à thì ra nó tên là Tiểu Đậu , Mã Gia Kỳ thật sự thấy Đinh Trình Hâm rất thú vị ,trò chuyện với chó nhỏ y như trò chuyện với người . Bất quá thì thật ra Đinh Trình Hâm khá đáng yêu đi.
Đinh Trình Hâm trên tay ôm Tiểu Đậu , hướng mắt tới Mã Gia Kỳ đang cầm bọc đồ to tướng , hỏi :
- Cậu nhà ở gần đây à ?
Mã Gia Kỳ gật đầu , nói
- Ở ngay cuối đường
Cuộc trò chuyện lại trở nên im lặng , Đinh Trình Hâm thật sự đã cố gắng rất nhiều để bắt chuyện với Mã Gia Kỳ đó , nhưng anh ít nói quá thì cậu biết làm sao giờ.
- Nhà tớ cũng gần đây , hôm nay nhà cậu có tiệc à ? - Ánh mắt cậu đặt tên túi đồ ăn trên tay Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ lại gật đầu .
- Ừm , em tớ lên nên tớ nấu cho nó vài món
Đinh Trình Hâm nghe tới đồ ăn liền sáng mắt ra , hào hứng hỏi tiếp
- Cậu biết nấu ăn sao?
- Có biết một chút.
Đinh Trình Hâm quyết tâm hôm nay phải đến nhà Mã Gia Kỳ ăn chực , cũng không biết ai cho cậu cái gan , lớn tiếng nói với Mã Gia Kỳ rằng cậu muốn tới nhà anh chơi.
Nói xong mới thấy mình y chang như một tên dở hai , hai người họ bất quá chỉ là vô tình quen biết nhau , sau này không biết có còn gặp lại hay không , chẳng thân gì mấy , bạn cũng không phải , lại muốn đến nhà người ta ăn ké
Đinh Trình Hâm ngại ngùng gãi đầu , lắp ba lắp bắp , vụng về tự tìm đường thoát cho mình.
- Thôi , tớ giỡn ấy mà , cậu đừng để ý , chỉ là tớ muốn thử món Mã ca nấu sẽ ra sao thôi , hahaha.
Nhìn Đinh Trình Hâm y như một tên ngốc đang tự bào chừa cho mình , vụng về đến mức khó mà tả được.
Hai tay Đinh Trình Hâm đã bấu chặt vào nhau , mắt cũng không dám nhìn Mã Gia Kỳ trước mặt , thấy người kia không trả lời , Đinh Trình Hâm căng thẳng toát cả mồ hôi , ai ngờ giây sau lại nghe thấy tiếng bật cười.
Phải ! Là Mã Gia Kỳ đang cười , trời ạ , Đinh Trình Hâm chỉ ước gì mình có thể chụp lại khoảnh khắc đó , bình thường Mã Gia Kỳ đã hút mắt lắm rồi , bây giờ cười lên lại càng đẹp khó mà tả được .
Mã Gia Kỳ chỉ thấy người trước mặt mình rất dễ thương , y như hồ ly nhỏ , ngại ngùng nên hai tai đỏ ửng .
- Cậu làm gì mà rối rắm thế , thích thì cứ tới , đồ tớ mua cũng nhiều lắm , thêm một miệng ăn nữa là cậu cũng không hề hấn gì đâu .
Đinh Trình Hâm nghe xong vui vẻ , tranh giành cầm đồ với Mã Gia Kỳ để lấy lòng , nhưng chưa kịp đụng đã bị Mã Gia Kỳ kéo ra .
- Nặng lắm , cậu cầm hộ tớ túi nhỏ là được.
Trình Hâm ngoan ngoãn nghe lời , nhanh chóng cầm giúp Mã Gia Kỳ túi nhỏ hơn , sóng vai cùng anh trở về nhà , Tiểu Đậu biết điều cũng chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro