Chương 107
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Trong phòng huấn luyện số 1, Phá Quân đang cần cù chỉ đạo con robot nhỏ dọn dẹp đống lộn xộn trên đất – lần trước Mai Tiệp Lâm và Duy Nhân đang đánh nhau thì bị gọi đi, gấp quá vật dùng trong phòng hầu như bị xô lệch, cộng thêm lúc đó cô cũng mang tính "trả thù" cho vụ bị đấm mất mặt nên "xô" cũng quá tay.
Trong đầu tính toán nhanh chóng, Mai Tiệp Lâm lên tiếng, ra vẻ hào phóng: "Về phần bồi thường, cứ trừ vào lương Duy Nhân."
Quán triệt tư tưởng bán rẻ anh em chứ không bạc đãi chính mình.
Duy Nhân tự chỉ mình, khiếp sợ: "Trừ lương tôi á?"
Mai Tiệp Lâm ra vẻ đúng lý hợp tình: "Không thì? Anh nghĩ lại xem phải do anh không? Chẳng lẽ còn trừ tiền tôi hở?"
Duy Nhân cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không biết cãi sao đành gãi đầu, Lục Phong Hàn bèn phân xử: "Mai Tiệp Lâm bồi thường 60%, còn lạit trừ vào tài khoản Duy Nhân."
Vốn chột dạ, Mai Tiệp Lâm đành im lặng, miễn cưỡng bóp mũi cam chịu.
Phòng huấn luyện vẫn đang được dọn dẹp, tạm thời không thể dùng, Lục Phong Hàn nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ ăn trưa.
Mai Tiệp Lâm tặc lưỡi, ôm tay lẩm bẩm: "Thật đáng sợ. Không thể tin được cái người hiện tại cứ đúng giờ là vào bếp nấu ăn lại là người trước đây khi nào đói đến dạ dày co rút mới mở một ống dinh dưỡng ăn. Ngài tổng chi huy ha."
Vừa cảm thán vừa nhanh nhẹn theo sau Lục Phong Hàn, chuẩn bị dùng mặt dày cọ ké cơm.
Tuy Lục Phong Hàn thấy khó ưa nhưng vẫn nấu nồi canh cho năm người ăn – nguyên liệu và rau đã chuẩn bị sẵn, anh chỉ chịu trách nhiệm bật bếp; lại nấu thêm một phần cơm chiên cho Kỳ Ngôn, mùi thơm đến mức Duy Nhân – Mai Tiệp Lâm phải nhăn mũi.
Trong làn hơi trắng bốc lên, nháy mắt Mai Tiệp Lâm đã ăn gần hết bát cơm, cô cầm thìa thắc mắc: "Hôm nay chỉ huy không đuổi chúng ta ra khỏi bếp! Bộ ngay lễ gì hả, tự nhiên tốt vậy?"
Thời gian trôi qua, người ở ngoài vũ trụ đã khó nhớ ngày tháng trên lịch, trừ việc mẫn cảm với ngày nghỉ phép thì chỉ dựa vào đồ ăn trong bếp nhiều ít mà xác định là Ngày thành lập hay năm mới.
Lục Phong Hàn gắp một miếng rau xanh cho Kỳ Ngôn, dùng đũa gõ nhẹ vào thành bát hai lần, nhẹ giọng: "Lo ăn của cô đi."
Rõ là không thích Mai Tiệp Lâm vì tội nói nhiều.
Phá Quân tham gia buôn chuyện: "Tôi xem lịch rồi, hôm nay đúng là ngày lễ."
Mai Tiệp Lâm hứng thứ: "Lễ gì á?"
Phá Quân đáp: "Ngày răng miệng Liên Minh."
... mắc gì có cái ngày lễ này vậy, Mai Tiệp Lâm nhớ lại: "Lúc nhỏ tôi ở viện cô nhi, mỗi lần đến ngày này sẽ có rất nhiều nha sĩ đến kiểm tra răng cho bọn tôi, đồ vệ sinh các nhân cũng là từng thùng chuyển vào. Khi bọn tôi chạy trong sân còn thấy vài người cầm khăn tay rơi hai giọt nước mắt, nhiếp ảnh gia đi cùng chụp lấy chụp để."
Duy Nhân uống ngụm canh, nghe vậy hỏi: "Sao hồi nhỏ cô ở viện cô nhi thế?"
"Ủa tôi chưa nói hả?" Mai Tiệp Lâm cẩn thận suy nghĩ, xem ra là cô chưa từng nói, dù sao cũng là lên tiền tuyến chiến đấu, sao lại kể chuyện mình mồ côi làm gì.
"Tôi không biết cha mẹ mình là ai, theo hồ sơ thì tôi được sinh ra trong trung tâm thụ tinh ống nghiệm tư nhân. Sau đó trung tâm này phá sản, tôi cùng vài đứa trẻ không được ai lãnh thì bị ông chủ gói lại bán sỉ hết. Không tới hai năm, chuyện trái pháp luật này bị moi ra, tôi và vài người khác bị đưa vào viện cô nhi."
Mai Tiệp Lâm càng nhớ càng thấy hứng thú: "Lúc nhỏ tôi mạnh dữ lắm, ngủ bảy tiếng là dư sức cho cả ngày, rảnh thì rượt robot bảo mẫu chạy vòng vòng, viện trưởng thấy tôi là nhức đầu, bảo là tôi thế này chỉ có giáo dục quân sự mới xài hết tinh lực.
Tôi không hiểu trường quân đội là cái gì, chỉ cảm thấy cho phép mình chạy lung tung thế này là tốt rồi, sau thì mơ hồ vào trường quân đội Đệ Nhất, rồi sau nữa thì bị chỉ huy nhặt vào quân Viễn Chinh."
Ánh mắt Duy Nhân đồng tình: "Hiểu rồi, lúc nhỏ cô không được thông minh mấy."
Mai Tiệp Lâm trợn mắt, không phản kháng được – lúc nhỏ đúng là cô hơi ngốc.
Cô luôn nghi ngờ là cái người làm thí nghiệm sau lưng làm gì đó không đúng quy trình, ảnh hưởng tới chỉ số IQ của cô.
Duy Nhân nhớ rằng Mai Tiệp Lâm dù đã ngủ với rất nhiều người đàn ông khác nhau nhưng cô luôn bảo mình muốn ổn định cuộc sống, chỉ ngủ với một người là đủ.
Hóa ra không phải nói đùa.
Nghĩ vậy, anh thấy anh em mình thật đáng thương nên chia cho miếng thịt.
Nhìn thấy miếng thịt trong bát, Mai Tiệp Lâm chấn động.
Nghĩ tới chuyện gì, cô đá chân Long Tịch Vân dưới bàn, chớp mắt: "Hề, tới chỗ này rồi hỏi vài chuyện được hem?"
Thấy ánh mắt cô nhìn vết sẹo ở đuôi mắt mình, giọng Long Tịch Vân bình tĩnh: "Hồi nhỏ tôi sống hở Lano."
Mai Tiệp Lâm nhớ lại bản đồ sao trong đầu: "Hành tinh thuộc đại khu Nam Thập Tự rất gần tiền tuyến á hả?"
"Ừm, cha tôi chết trong một vụ đánh bom của quân Phản Loạn, năm tôi 12 thì mẹ mất vì bạo bệnh, để lại tôi và em gái. Năm 14 thì quân Phản Loạn kéo tới phụ cận Lano, trưởng quan hành chính lúc đó yêu cầu sơ tán, trẻ nhỏ đi trước nên tôi và em gái lên tàu di tản.
Đi được nửa đường thì tên lửa phản quân đã bắn trúng phi thuyền. Tôi và em gái thành công khởi động khoang thoát hiểm, nhưng khoang của em gái lại bị trúng đạn, có vết nứt nên oxi rò rỉ."
Long Tịch Vân không đề cập đến kết cục: "Vết sẹo có từ khi đó."
Nghe anh nói, cả bàn im lặng, Mai Tiệp Lâm khép đùi, cảm thấy rất tội lỗi khi chọt vào chỗ đau của Long Tịch Vân – cô không nghĩ là vết sẹo này có lí do như vậy.
Ngược lại, Long Tịch Vân mở miệng: "Sự tình đã qua rất lâu, tôi đã báo thù. Lưu lại chỉ là nhắc nhở bản thân."
Nhắc gì thì Mai Tiệp Lâm không dám hỏi tiếp, cô đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra vài chai nước, cười hì hì: "Đây đây đây, lần trước tôi xuống đất mua đó, nghe nói là còn tìm Fugilina làm người phát ngôn, trên mạng sao cũng đánh giá không tồi."
Kỳ Ngôn nhận một chai, liếc mắt đã nhận ra đây là cái loại trái cây lên men lần trước uống.
Lục Phong Hàn cũng nhớ, nhìn cái bình thêm hai giây.
Chủ đề chuyển sang độ chính xác khi bắn của tên lửa tầm xa. Nếu không có nồi súp bốc khói trên bàn, người đi ngang có thể sẽ tưởng rằng các đội trưởng đang bàn công nghệ quân sự chiến lược nào đó.
Đến khi Kỳ Ngôn tựa đầu vào vai Lục Phong Hàn, thì Mai Tiệp Lâm ngồi đối diện ngạc nhiên: "Đây là... say hở?"
Lục Phong Hàn nhìn cái chai trống rỗng, bắt đắc dĩ nói: "Ừ, say."
Dù là trong trường quân đội Đệ Nhất hay quân Viễn Chinh, xung quanh Mai Tiệp Lâm toàn các vị tửu lượng cao, lần đầu cô được diện kiến một vị uống rượu dở vậy á – độ cồn thấp vậy mà cũng say được!
Ôm vai Kỳ Ngôn đứng dậy, Lục Phong Hàn một tay bế người lên.
Kỳ Ngôn vô thức nắm chặt quần áo anh, sau đó vùi đầu vào lồng ngực quen thuộc, chỉ độ ra mái tóc đen và dái tai ửng hồng.
Lục Phong Hàn hất cằm về phía mấy người khác: "Ăn xong nhớ dọn dẹp."
Nói xong thì rời đi.
Trở về phòng, anh đặt Kỳ Ngôn lên người, dỗ cậu thả tay.
Chờ anh lấy áo ngủ quay lại thì thấy cậu ngồi dậy, tầm mắt không có tiêu cự nhìn xung quanh.
"Đang tìm gì đó?"
2 giây sau cậu mới đáp: "Tìm tướng quân."
Mấy chữ thôi mà làm Lục Phong Hàn bấn loạn.
Sau khi thay đồ ngủ, Kỳ Ngôn đột nhiên ngã vào người Lục Phong Hàn, anh ôm cậu lui lại vài bước, đến khi lưng chạm vào tường.
Chưa kịp nói gì đã bị cậu hôn, mùi trái cây lẫn mùi rượu theo nụ hôn mà đi vào môi răng Lục Phong Hàn.
Lo lắng mặt đất lạnh lẽo, anh vừa để cho Kỳ Ngôn hôn mình vừa vòng tay xốc người lên, để chân cậu dẫm lên chân anh, tay thì trượt vào tấm lưng cậu.
Anh nghe thấy Kỳ Ngôn nói gì đó, kiên nhẫn hỏi lại: "Cái gì?"
Tay cậu nắm chặt áo anh, liếm môi yêu cầu: "Thổi cho em, môi sưng."
Lục Phong Hàn cười: "Không thổi được, hạ nhiệt thì có thể."
Nói xong liền đảo khách thành chủ.
So với lúc nãy thì có độ chênh lệch kĩ năng.
"Hừ... còn sưng hơn." – Vốn đã choáng váng, giờ còn rối hơi, Kỳ Ngôn tựa đầu vào vai Lục Phong Hàn, nói: "Em từng nghĩ, được quên là món quà mà vận mệnh ban tặng."
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng đến nỗi có chút mơ hồ.
Lục Phong Hàn nhớ lúc ở Leto, anh từng hỏi cậu có khổ không khi cứ nhớ mãi chuyện khiến mình đau lòng.
Lúc ấy Kỳ Ngôn đã đáp.
"Vì sao tôi không thể quên chuyện mà tôi muốn quên chứ? Tôi rất... đau khổ, rất nặng nề, còn rất..." Kỳ Ngôn dừng lại, như thể đang tìm từ ngữ thích hợp, sau hai hơi thở cậu tiếp tục: "Rất sợ hãi."
Lục Phong Hàn dựa vào tường, một tay ôm người, một tay cẩn thận nghe cậu nói.
"Hiện tại em cảm thấy mình rất may mắn."
Môi cọ tóc cậu, Lục Phong Hàn dịu dàng hỏi: "Vì chuyện gì?"
"Vì em sẽ không quên, từng giây em ở cùng tướng quân đều sẽ lưu lại trong trí nhớ."
Trong đầu tính toán nhanh chóng, Mai Tiệp Lâm lên tiếng, ra vẻ hào phóng: "Về phần bồi thường, cứ trừ vào lương Duy Nhân."
Quán triệt tư tưởng bán rẻ anh em chứ không bạc đãi chính mình.
Duy Nhân tự chỉ mình, khiếp sợ: "Trừ lương tôi á?"
Mai Tiệp Lâm ra vẻ đúng lý hợp tình: "Không thì? Anh nghĩ lại xem phải do anh không? Chẳng lẽ còn trừ tiền tôi hở?"
Duy Nhân cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không biết cãi sao đành gãi đầu, Lục Phong Hàn bèn phân xử: "Mai Tiệp Lâm bồi thường 60%, còn lạit trừ vào tài khoản Duy Nhân."
Vốn chột dạ, Mai Tiệp Lâm đành im lặng, miễn cưỡng bóp mũi cam chịu.
Phòng huấn luyện vẫn đang được dọn dẹp, tạm thời không thể dùng, Lục Phong Hàn nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ ăn trưa.
Mai Tiệp Lâm tặc lưỡi, ôm tay lẩm bẩm: "Thật đáng sợ. Không thể tin được cái người hiện tại cứ đúng giờ là vào bếp nấu ăn lại là người trước đây khi nào đói đến dạ dày co rút mới mở một ống dinh dưỡng ăn. Ngài tổng chi huy ha."
Vừa cảm thán vừa nhanh nhẹn theo sau Lục Phong Hàn, chuẩn bị dùng mặt dày cọ ké cơm.
Tuy Lục Phong Hàn thấy khó ưa nhưng vẫn nấu nồi canh cho năm người ăn – nguyên liệu và rau đã chuẩn bị sẵn, anh chỉ chịu trách nhiệm bật bếp; lại nấu thêm một phần cơm chiên cho Kỳ Ngôn, mùi thơm đến mức Duy Nhân – Mai Tiệp Lâm phải nhăn mũi.
Trong làn hơi trắng bốc lên, nháy mắt Mai Tiệp Lâm đã ăn gần hết bát cơm, cô cầm thìa thắc mắc: "Hôm nay chỉ huy không đuổi chúng ta ra khỏi bếp! Bộ ngay lễ gì hả, tự nhiên tốt vậy?"
Thời gian trôi qua, người ở ngoài vũ trụ đã khó nhớ ngày tháng trên lịch, trừ việc mẫn cảm với ngày nghỉ phép thì chỉ dựa vào đồ ăn trong bếp nhiều ít mà xác định là Ngày thành lập hay năm mới.
Lục Phong Hàn gắp một miếng rau xanh cho Kỳ Ngôn, dùng đũa gõ nhẹ vào thành bát hai lần, nhẹ giọng: "Lo ăn của cô đi."
Rõ là không thích Mai Tiệp Lâm vì tội nói nhiều.
Phá Quân tham gia buôn chuyện: "Tôi xem lịch rồi, hôm nay đúng là ngày lễ."
Mai Tiệp Lâm hứng thứ: "Lễ gì á?"
Phá Quân đáp: "Ngày răng miệng Liên Minh."
... mắc gì có cái ngày lễ này vậy, Mai Tiệp Lâm nhớ lại: "Lúc nhỏ tôi ở viện cô nhi, mỗi lần đến ngày này sẽ có rất nhiều nha sĩ đến kiểm tra răng cho bọn tôi, đồ vệ sinh các nhân cũng là từng thùng chuyển vào. Khi bọn tôi chạy trong sân còn thấy vài người cầm khăn tay rơi hai giọt nước mắt, nhiếp ảnh gia đi cùng chụp lấy chụp để."
Duy Nhân uống ngụm canh, nghe vậy hỏi: "Sao hồi nhỏ cô ở viện cô nhi thế?"
"Ủa tôi chưa nói hả?" Mai Tiệp Lâm cẩn thận suy nghĩ, xem ra là cô chưa từng nói, dù sao cũng là lên tiền tuyến chiến đấu, sao lại kể chuyện mình mồ côi làm gì.
"Tôi không biết cha mẹ mình là ai, theo hồ sơ thì tôi được sinh ra trong trung tâm thụ tinh ống nghiệm tư nhân. Sau đó trung tâm này phá sản, tôi cùng vài đứa trẻ không được ai lãnh thì bị ông chủ gói lại bán sỉ hết. Không tới hai năm, chuyện trái pháp luật này bị moi ra, tôi và vài người khác bị đưa vào viện cô nhi."
Mai Tiệp Lâm càng nhớ càng thấy hứng thú: "Lúc nhỏ tôi mạnh dữ lắm, ngủ bảy tiếng là dư sức cho cả ngày, rảnh thì rượt robot bảo mẫu chạy vòng vòng, viện trưởng thấy tôi là nhức đầu, bảo là tôi thế này chỉ có giáo dục quân sự mới xài hết tinh lực.
Tôi không hiểu trường quân đội là cái gì, chỉ cảm thấy cho phép mình chạy lung tung thế này là tốt rồi, sau thì mơ hồ vào trường quân đội Đệ Nhất, rồi sau nữa thì bị chỉ huy nhặt vào quân Viễn Chinh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Duy Nhân đồng tình: "Hiểu rồi, lúc nhỏ cô không được thông minh mấy."
Mai Tiệp Lâm trợn mắt, không phản kháng được – lúc nhỏ đúng là cô hơi ngốc.
Cô luôn nghi ngờ là cái người làm thí nghiệm sau lưng làm gì đó không đúng quy trình, ảnh hưởng tới chỉ số IQ của cô.
Duy Nhân nhớ rằng Mai Tiệp Lâm dù đã ngủ với rất nhiều người đàn ông khác nhau nhưng cô luôn bảo mình muốn ổn định cuộc sống, chỉ ngủ với một người là đủ.
Hóa ra không phải nói đùa.
Nghĩ vậy, anh thấy anh em mình thật đáng thương nên chia cho miếng thịt.
Nhìn thấy miếng thịt trong bát, Mai Tiệp Lâm chấn động.
Nghĩ tới chuyện gì, cô đá chân Long Tịch Vân dưới bàn, chớp mắt: "Hề, tới chỗ này rồi hỏi vài chuyện được hem?"
Thấy ánh mắt cô nhìn vết sẹo ở đuôi mắt mình, giọng Long Tịch Vân bình tĩnh: "Hồi nhỏ tôi sống hở Lano."
Mai Tiệp Lâm nhớ lại bản đồ sao trong đầu: "Hành tinh thuộc đại khu Nam Thập Tự rất gần tiền tuyến á hả?"
"Ừm, cha tôi chết trong một vụ đánh bom của quân Phản Loạn, năm tôi 12 thì mẹ mất vì bạo bệnh, để lại tôi và em gái. Năm 14 thì quân Phản Loạn kéo tới phụ cận Lano, trưởng quan hành chính lúc đó yêu cầu sơ tán, trẻ nhỏ đi trước nên tôi và em gái lên tàu di tản.
Đi được nửa đường thì tên lửa phản quân đã bắn trúng phi thuyền. Tôi và em gái thành công khởi động khoang thoát hiểm, nhưng khoang của em gái lại bị trúng đạn, có vết nứt nên oxi rò rỉ."
Long Tịch Vân không đề cập đến kết cục: "Vết sẹo có từ khi đó."
Nghe anh nói, cả bàn im lặng, Mai Tiệp Lâm khép đùi, cảm thấy rất tội lỗi khi chọt vào chỗ đau của Long Tịch Vân – cô không nghĩ là vết sẹo này có lí do như vậy.
Ngược lại, Long Tịch Vân mở miệng: "Sự tình đã qua rất lâu, tôi đã báo thù. Lưu lại chỉ là nhắc nhở bản thân."
Nhắc gì thì Mai Tiệp Lâm không dám hỏi tiếp, cô đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra vài chai nước, cười hì hì: "Đây đây đây, lần trước tôi xuống đất mua đó, nghe nói là còn tìm Fugilina làm người phát ngôn, trên mạng sao cũng đánh giá không tồi."
Kỳ Ngôn nhận một chai, liếc mắt đã nhận ra đây là cái loại trái cây lên men lần trước uống.
Lục Phong Hàn cũng nhớ, nhìn cái bình thêm hai giây.
Chủ đề chuyển sang độ chính xác khi bắn của tên lửa tầm xa. Nếu không có nồi súp bốc khói trên bàn, người đi ngang có thể sẽ tưởng rằng các đội trưởng đang bàn công nghệ quân sự chiến lược nào đó.
Đến khi Kỳ Ngôn tựa đầu vào vai Lục Phong Hàn, thì Mai Tiệp Lâm ngồi đối diện ngạc nhiên: "Đây là... say hở?"
Lục Phong Hàn nhìn cái chai trống rỗng, bắt đắc dĩ nói: "Ừ, say."
Dù là trong trường quân đội Đệ Nhất hay quân Viễn Chinh, xung quanh Mai Tiệp Lâm toàn các vị tửu lượng cao, lần đầu cô được diện kiến một vị uống rượu dở vậy á – độ cồn thấp vậy mà cũng say được!
Ôm vai Kỳ Ngôn đứng dậy, Lục Phong Hàn một tay bế người lên.
Kỳ Ngôn vô thức nắm chặt quần áo anh, sau đó vùi đầu vào lồng ngực quen thuộc, chỉ độ ra mái tóc đen và dái tai ửng hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phong Hàn hất cằm về phía mấy người khác: "Ăn xong nhớ dọn dẹp."
Nói xong thì rời đi.
Trở về phòng, anh đặt Kỳ Ngôn lên người, dỗ cậu thả tay.
Chờ anh lấy áo ngủ quay lại thì thấy cậu ngồi dậy, tầm mắt không có tiêu cự nhìn xung quanh.
"Đang tìm gì đó?"
2 giây sau cậu mới đáp: "Tìm tướng quân."
Mấy chữ thôi mà làm Lục Phong Hàn bấn loạn.
Sau khi thay đồ ngủ, Kỳ Ngôn đột nhiên ngã vào người Lục Phong Hàn, anh ôm cậu lui lại vài bước, đến khi lưng chạm vào tường.
Chưa kịp nói gì đã bị cậu hôn, mùi trái cây lẫn mùi rượu theo nụ hôn mà đi vào môi răng Lục Phong Hàn.
Lo lắng mặt đất lạnh lẽo, anh vừa để cho Kỳ Ngôn hôn mình vừa vòng tay xốc người lên, để chân cậu dẫm lên chân anh, tay thì trượt vào tấm lưng cậu.
Anh nghe thấy Kỳ Ngôn nói gì đó, kiên nhẫn hỏi lại: "Cái gì?"
Tay cậu nắm chặt áo anh, liếm môi yêu cầu: "Thổi cho em, môi sưng."
Lục Phong Hàn cười: "Không thổi được, hạ nhiệt thì có thể."
Nói xong liền đảo khách thành chủ.
So với lúc nãy thì có độ chênh lệch kĩ năng.
"Hừ... còn sưng hơn." – Vốn đã choáng váng, giờ còn rối hơi, Kỳ Ngôn tựa đầu vào vai Lục Phong Hàn, nói: "Em từng nghĩ, được quên là món quà mà vận mệnh ban tặng."
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng đến nỗi có chút mơ hồ.
Lục Phong Hàn nhớ lúc ở Leto, anh từng hỏi cậu có khổ không khi cứ nhớ mãi chuyện khiến mình đau lòng.
Lúc ấy Kỳ Ngôn đã đáp.
"Vì sao tôi không thể quên chuyện mà tôi muốn quên chứ? Tôi rất... đau khổ, rất nặng nề, còn rất..." Kỳ Ngôn dừng lại, như thể đang tìm từ ngữ thích hợp, sau hai hơi thở cậu tiếp tục: "Rất sợ hãi."
Lục Phong Hàn dựa vào tường, một tay ôm người, một tay cẩn thận nghe cậu nói.
"Hiện tại em cảm thấy mình rất may mắn."
Môi cọ tóc cậu, Lục Phong Hàn dịu dàng hỏi: "Vì chuyện gì?"
"Vì em sẽ không quên, từng giây em ở cùng tướng quân đều sẽ lưu lại trong trí nhớ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro