Chương 108
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Hiếm khi mà Kỳ Ngôn nói mấy lời thế này, cậu thích đem ngọt ngào và cay đắng giấu trong lòng, tự mình nhấm nháp.
Có lẽ vì trí nhớ hỗn loạn đã lâu, nên cậu cần lí trí tuyệt đối để phân biệt thật – giả. Cảm xúc của cậu luôn ổn định, ít khi thăng trầm, còn có chút lạnh lùng, nhưng Lục Phong Hàn luôn có thể tìm ra hơi ấm ẩn dưới lớp băng trong suốt.
Vò trai khép chặt đã có vết nứt nhỏ, tình cảm mãnh liệt trong đó bị anh bắt được.
Tạp âm chung quanh một khắc không ngừng, những hành tinh xa xôi lấp lánh bên ngoài cửa sổ gần như vĩnh cửu.
Kỳ Ngôn rõ ràng giống như tuyết trên cành tre, một khi dính rượu liền trở thành yêu tinh dính người thích làm nũng.
Lúc Lục Phong Hàn muốn đặt cậu trở lại giường để rót cho cậu ly nước thì bị Kỳ Ngôn kéo góc áo, hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn anh.
Lông may Lục Phong Hàn nhíu lại, nhỏ giọng dỗ dành: "Sao vậy Ngôn Ngôn?"
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm anh một hồi, tựa như đang xác nhận: "... Anh đã về."
Dù là giọng điệu hay ánh mắt đều không có vẻ buồn bã, nhưng cũng đâm mạnh vào lòng Lục Phong Hàn.
Anh thở dài, nhéo gương mặt cậu, giọng nói khàn khàn: ".. Thật đúng là bé mơ hồ."
Kỳ Ngôn bị nhầm lẫn, nghĩ là anh vừa từ Thần Hi về.
Mới có thể nói "anh đã về".
Như bị dao nhọn khứa vào, vết thương này khó mà lành được. Tựa như khi Kỳ Ngôn nửa đêm thức giấc, sẽ vôi vàng chạm vào tim, vào mạch anh, xác nhận anh có mặt mới thả lỏng, nghiêng người tiếp tục ngủ.
Thỉnh thoảng mất ngủ cũng sẽ đặt tay lên "tim" anh rồi từ từ thiếp đi.
Ác mộng đã qua, khó mà không giật mình.
Anh ôm lấy cậu, bắt đầu thấy buồn ngủ liền dùng lòng bàn tay che mắt, an ủi: "Ngoan, ngủ đi, anh về rồi."
Khi Kỳ Ngôn tỉnh lại thì cảm thấy trong miệng còn lưu lại mùi rượu trái cây, trong phòng tối tâm chỉ có màn hình ảo đang bật, Lục Phong Hàn đang xử lí văn kiện.
Ánh sáng huỳnh quang phản chiếu lên gương mặt anh, tối – sáng tương phản làm đường nét càng thêm sâu sắc.
Kỳ Ngôn tự nhiên đưa tay chạm vào sống mũi Lục Phong Hàn, sau đó đi xuống chạm vào môi.
Giây tiếp theo, ngón tay nghịch ngợm đã bị bắt.
Lục Phong Hàn dùng tay khác xoa tóc cậu: "Có nhức đầu không?"
"Không có." Kỳ Ngôn lười biếng: "Đội thám hiểm báo cáo?"
"Ừ, sau khi phân tích dữ liệu đã xác định vòng xoáy không có nối vực sao nào khác."
Nói cách khác, hiện tại có thể chứng minh đoạn xương ngón tay và các mảnh vụn đến từ phụ cận.
Có người sinh sống tại đó.
Thậm chí có thể là quân Phản Loạn.
Lục Phong Hàn liên lạc với Lorentz ở Bộ kĩ thuật, ra lệnh tăng cường nhân thủ cho đội thám hiểm, đo đạc độ lớn của vòng xoáy, tính toán xem muốn đến bên đối diện vòng xoáy cần mất bao lâu.
Lorentz đồng ý, hỏi: "Còn có yêu cầu nào nữa không?"
Lục Phong Hàn: "Hạ thấp động tĩnh đến mức nhỏ nhất, tàu làm nhiệm vụ và công cụ dò phải mở ra hình thức ẩn, chú ý an toàn."
Lorentz gật đầu: "Đã biết, vũ khí của Tháp Trắng..."
Kỳ Ngôn vừa chơi đùa các ngón tay của Lục Phong Hàn vừa đáp: "Chúng tôi đang tiến hành thí nghiệm lần cuối. Sau khi kết thúc nó sẽ được chuyển đến tiền tuyến ngay lập tức. Tôi cũng đã kết nối các mô hình xử lí liên quan vào hệ thống điều khiển trung tâm. Bộ kĩ thuật có thể làm quen trước, có thắc mắc gì thì liên hệ với tôi."
Sau khi cắt liên lạc, Lục Phong Hàn suy nghĩ vài giây, chuẩn bị gọi bọn Mai Tiệp Lâm họp. Anh đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa hỏi Phá Quân: "Đám Duy Nhân đang ở đâu?"
Sau hai giây, Phá Quân đáp: "Đội trưởng Duy Nhân và bốn người khác đang ở phòng bếp. Tướng quân, tôi nghĩ là cuộc họp này phải hoãn lại, lúc nãy tiểu thư Mai Tiệp Lâm lén lấy rượu ra uống, rượu tequila thêm ít đá, nghe bảo là hương vị rất ngon. Hiện tại thì đội trưởng Duy Nhân đã ngã ra bàn im lặng suốt 1 phút 57 giây. Đội trưởng Đỗ Thượng đang hát to Liên Minh quân ca, độ chính xác dưới 41%. Đội trưởng Long Tịch Vân thì cúi đầu, không biết là có ngủ quên hay không. Tiểu thư Mai Tiệp Lâm đang gác chân lên bàn, cao giọng đọc [Công ước vũ trụ của loài người] dưới nền là giọng ca của đội trưởng Đỗ Thượng, nhưng mà cũng không lưu loát lắm."
Lục Phong Hàn ngừng cài cúc áo.
Phá Quân vẫn đang phát sóng cảnh này theo thời gian thực: "Sau khi đọc hết [Công ước vũ trụ của loài người] thì tiểu thư Mai Tiệp Lâm đang hét bảo "Tôi muốn ngủ với một người đàn ông.", đội trưởng Duy Nhân đột nhiên la lên "Thêm một chai."."
Im lặng một lúc, Lục Phong Hàn cực kỳ kiềm chế hít một hơi thật sâu: "Thông báo phụ tá của bọn hắn trong vòng mười phút mang bọn hắn đi, không thì ném mấy tên say rượu đó ra khỏi cửa sổ!"
Phá Quân: "Rõ, tôi sẽ truyền đạt chính xác lời nói của ngài."
Một giờ sau, tại phòng huấn luyện trọng lực số 1, robot bảo trì đã sửa chữa xong bên trong, Lục Phong Hàn hoàn thành hai hiệp rèn luyện sức mạnh, đưa chiếc khăn vào tay Kỳ Ngôn, yêu cầu cậu lau mồ hôi giúp anh.
Phá Quân đúng lúc lên tiếng: "Chỉ huy, bốn đội trưởng đã đứng ở cửa được sáu phút rồi, biết anh đang huấn luyện nên không dám quấy rầy. Họ nói có thể đợi ở bên ngoài."
Lục Phong cười lạnh: "Tỉnh rồi sao? Không hát nữa? Không thêm chai nữa?"
Phá Quân kể lại: "Tiểu thư Mai Tiệp Lâm trả lời 'tỉnh rồi', đội trưởng Đỗ Thượng trả lời 'Tôi sẽ không hát nữa, tôi sẽ không hát nữa', còn đội trưởng Duy Nhân trả lời "thêm một giọt cũng không"."
"Bụp" một tiếng, Lục Phong Hàn ném vật nặng quấn quanh cánh tay xuống đất, cử động cổ tay nói: "Mở cửa cho bọn họ vào."
Một giờ tiếp theo, tất cả những người đi qua cửa Phòng huấn luyện 01 đều không khỏi dừng bước - tiếng kêu đau đớn từ bên trong phát ra rất thảm thiết, thực sự khiến người ta cảm thấy đồng cảm.
Theo lệnh của Lục Phong Hàn không được vào cabin điều trị hoặc sử dụng gel chữa bệnh, trong ba ngày tiếp theo, bốn đội trưởng của quân Viễn Chinh với những vết bầm tím trên mặt, gần như trở thành một điểm thu hút du lịch, ai cũng muốn chiêm ngưỡng.
Trong hành lang trước phòng chỉ huy, Mai Tiệp Lâm chạm vào khóe miệng của mình, nhe răng trợn mắt: "Lòng chỉ huy quá đen, lại chỉ đánh mặt! Còn không cho dùng thuốc, bổn tiểu thư chính là dựa vào cái mặt này ăn cơm, có sẹo thì phải làm sao đây."
Mười phần ưu sầu.
Duy Nhân nghiêng người an ủi cô: "Không sao đâu, suy nghĩ rộng ra, bà sẽ tìm được người quan trọng nội tâm, bỏ qua ngoại hình tàn tạ của bà mà."
Mai Tiệp Lâm càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Cô đá vào bắp chân của Duy Nhân: "Xéo, mặt ông mới tàn tạ."
Đứng trước cửa phòng chỉ huy, Mai Tiệp Lâm cố ý cài gọn nút áo, quân dung chỉnh tề rồi đi vào.
Lục Phong Hàn đang nhìn bản đồ sao, không ngẩng đầu lên, bảo: "Ngồi."
Bốn người không ai dám nói một lời, đều ngồi trên ghế như chim cút, lưng thẳng tắp một cách hiếm thấy.
Cẩn thận nhìn Lục Phong Hàn, Mai Tiệp Lâm cảm thấy khóe miệng đau nhức – toi, có bóng ma tâm lý rồi, rõ ràng mỗi ngày đều tập như nhau, sao chỉ huy có thể giỏi như vậy?
Trọng điểm là đánh tên này xong, còn có thể đập luôn tên kế tiếp.
Động cơ vĩnh viễn?
Im lặng nửa phút, Lục Phong Hàn hỏi: "Đều gọi về hết?"
Mấy người nhìn nhau, Long Tịch Vân báo cáo trước: "Ba giờ trước, tàu Ishtar đến. Bộ kĩ thuật đang tiến hành bảo trì. Bộ hậu cần kiểm kê kho đạn dược dự trữ, bắt đầu bổ sung tiêu hao."
Có anh ta mở đầu, Mai Tiệp Lâm liền theo sau báo cáo tình hình đội mình, chỉ là giọng điệu mềm yếu hơn bình thường, không dám cao giọng.
"Đã biết." Lục Phong Hàn vẫn chưa cho họ vẻ mặt tốt.
Dù là cảm xúc kém, hay vào thời kỳ nghỉ ngơi hậu chiến, chỉnh đốn đội ngũ khi không có chiến, dù có thuốc giải rượu hay khoang trị liệu... đều không phải là lí do cho việc uống rượu mạnh.
Tình thế trên chiến trường khó mà đoán trước, không chừng giây tiếp theo thì đạn pháo của địch đã bắn đến trước mặt.
Anh không muốn thấy sự hi sinh vô nghĩa vì lí do này.
Bắt đầu từ tiền tuyến của Nam Thập Tư, cách xa vô số hành tinh.
Nếu từ trên nhìn xuống, vòng xoáy khổng lồ hút tất cả sinh vật xung quanh vào trường lực, giống như miệng của một con thú khổng lồ đa há ra. Phi thuyền giống như vài chiếc lá rơi, thận trọng trôi nổi bên rìa vòng xoáy.
Hạ Gia Nhĩ được lệnh tiếp viện đội thám hiểm. Sau khi đến vùng sao mới, cậu xung phong đi tiên phong, tra xét độ lớn của vòng xoáy, cố gắng vượt qua nó để đi đến hành tinh ở được bên kia.
Sau khi gửi dữ liệu về trạm như thường lệ, cậu nhéo mi tâm, tự hỏi không biết mình phải lơ lửng ở đây bao lâu nữa.
Giọng nói của Calvin phát ra từ kênh liên lạc. Vì cậu ở quá gần vòng xoáy nên luồng tín hiệu bị nhiễu mạnh, xen lẫn một tiếng "rít" chói tai: "Người của Bộ kĩ thuật bảo chúng ta gần như đã đến mặt đối diện, nói thật chung quanh trống không, chả thấy gì khác biệt, khiến tôi có cảm giác không biết mình đang ở nơi nào."
Vũ trụ có thể khơi dậy cảm giác cô đơn của con người. Trước đây Hạ Gia Nhĩ không hiểu lắm, nhưng giờ đây cậu ngày càng hiểu rõ hơn - ví dụ như bây giờ nếu cậu nghe thấy giọng nói của ai đó, sự mệt mỏi sẽ bị cuốn đi và tinh thần sẽ được nâng cao.
"Vòng xoáy này gần như có hình bầu dục. Khoảng bốn giờ trước, chúng ta đã đi qua tâm điểm của nó. Tính toán dựa trên tốc độ của phi thuyền tiêm kích, chúng ta quả thực cách hành tinh mục tiêu không xa."
Nói xong, cả hai lại im lặng.
Ngay khi Hạ Gia Nhĩ đang vắt óc nghĩ ra chủ đề để tiếp tục trò chuyện, một thứ nhỏ nhặt đột nhiên bay ra khỏi thiết bị liên lạc.
Đó là tiếng hát của Calvin.
Hạ Gia Nhĩ chưa bao giờ nghe giai điệu này, nhưng trong bóng tối vô tận, cận kề nguy hiểm, cậu lắng nghe rất cẩn thận, ngón tay trên cần điều khiển cũng theo nhịp.
"Đây là bài hát mà tôi đã nghe các tiền bối cùng nhau đi làm nhiệm vụ hát khi mới gia nhập quân Viễn Chinh. Tôi không nhớ rõ lời, chỉ nhớ giai điệu chung..." - Calvin nói: "Giống như chúng ta lúc này vậy, lúc đó tôi cũng là người mới, cùng tiền bối điều khiển phi thuyền tiêm kích. Người ấy còn cho tôi xem hình của vị hôn thê, rất xinh đẹp. Lúc đó tôi con nói, khi người ấy tổ chức hôn lễ, tôi nhắt định sẽ tham gia."
Hạ Gia Nhĩ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Như mấy câu chuyện cũ trên chiến trường thôi, kết cục tương tự. Trong một trận chiến, tiền bối đã lén tấn công pháo đài của một con tàu quân Phản Loạn cỡ trung và bị trúng đạn. Trước khi năng lượng rò rỉ hết, người ấy lái phi thuyền lao vào con tàu đó, cùng nhau nổ tung."
Hồi lâu sau, Hạ Gia Nhĩ mới tìm lại được thanh âm chính mình: "Tiền bối, anh hi vọng chiến tranh sẽ kết thúc chứ?"
"Ngốc, ai không hy vọng?" – Ngữ khí Calvin đều đều: "Ai lại không muốn sinh hoạt thoải mái hơn. Đêm thì nhắm mắt ngủ đến sáng chẳng lo chuyện kẻ thù tấn công. Ngày thì tốn cả giờ nấu ăn, còn trồng hoa, tản bộ. Khi hứng thú liền tụ tập với bạn bè, nổ vài câu mà chẳng ai vạch trần."
Trong kênh vẫn còn tạp âm do nhiễu sóng.
Sau vài giây im lặng, Calvin nói tiếp: "Chỉ là, chỉ cần chúng ta còn bảo vệ tiền tuyến, thì sẽ có người sẽ được sống loại cuộc sống mà tôi vừa nói, vậy là được rồi."
Hạ Gia Nhĩ sửng sốt, gật đầu, chợt nhớ ra không có video, Calvin không thấy, nên nói: "Đúng vậy."
Đúng là khá tốt.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, Hạ Gia Nhĩ cười kể rằng trường quân đội Đệ Nhất rất nghèo, không đủ tiền mua robot dọn tuyết, mỗi khi tuyết rơi dày đặc thì trường sẽ tổ chức quét tuyết cho sinh viên.
"Thật ra bọn em biết là do trường nghèo, chứ dàn robot dọn tuyết của Học viện Turan – đứa con phá của nhất Liên Minh có thể xếp ba hàng ở cổng! Trong suốt ba..."
Lời nói của cậu đột nhiên dừng lại.
Ngay cả tiếng thở cũng ngưng bặt, như bị nhấn nút tạm dừng.
"Em... em bị hoa mắt hả? Lơ lửng lâu quá nên bị ảo giác?" – Nói xong, Hạ Gia Nhĩ chớp mắt, thấy hiệu quả không đủ thì xoa thêm hai ba lần.
Cảnh tượng trước mắt vẫn y như cũ, không có biến hóa.
Chợt, cậu cao giọng: "Tiền bối... Tiền bối! Nhìn, nhìn về phía trước!"
Trong máy truyền tin nhất thời trầm mặc, một lúc lâu sau mơ hồ phát ra một một tiếng chửi.
Phía trước hai phi thuyền tiêm kích, qua của sổ quan sát trước bàn điều khiển, lướt qua vô số mảnh đá và bụi bặm, từ xa, giữa vũ trụ đen nhánh có một hành tinh lẳng lặng trôi nổi, chung quanh là pháo đài không gian to lớn, lấy cầu tàu không gian nối nhau.
Giống như hòn đảo lơ lửng trên bầu trời trong truyền thuyết.
Hai phút sau, tại phòng chỉ huy, Lục Phong Hàn nhận được thông tin liên lạc từ Bộ kĩ thuật chuyển đén.
Trong màn hình liên lạc, hầu kết của thiếu tá trẻ tuổi rõ ràng đang nuốt xuống, giọng nói vẫn khô khốc, run rẩy báo cáo: "Chỉ huy, chúng ta hình như đã vô tình lái phi thuyền đi vào hang ổ của kẻ địch..."
"Rất là... kích thích!"
Có lẽ vì trí nhớ hỗn loạn đã lâu, nên cậu cần lí trí tuyệt đối để phân biệt thật – giả. Cảm xúc của cậu luôn ổn định, ít khi thăng trầm, còn có chút lạnh lùng, nhưng Lục Phong Hàn luôn có thể tìm ra hơi ấm ẩn dưới lớp băng trong suốt.
Vò trai khép chặt đã có vết nứt nhỏ, tình cảm mãnh liệt trong đó bị anh bắt được.
Tạp âm chung quanh một khắc không ngừng, những hành tinh xa xôi lấp lánh bên ngoài cửa sổ gần như vĩnh cửu.
Kỳ Ngôn rõ ràng giống như tuyết trên cành tre, một khi dính rượu liền trở thành yêu tinh dính người thích làm nũng.
Lúc Lục Phong Hàn muốn đặt cậu trở lại giường để rót cho cậu ly nước thì bị Kỳ Ngôn kéo góc áo, hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn anh.
Lông may Lục Phong Hàn nhíu lại, nhỏ giọng dỗ dành: "Sao vậy Ngôn Ngôn?"
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm anh một hồi, tựa như đang xác nhận: "... Anh đã về."
Dù là giọng điệu hay ánh mắt đều không có vẻ buồn bã, nhưng cũng đâm mạnh vào lòng Lục Phong Hàn.
Anh thở dài, nhéo gương mặt cậu, giọng nói khàn khàn: ".. Thật đúng là bé mơ hồ."
Kỳ Ngôn bị nhầm lẫn, nghĩ là anh vừa từ Thần Hi về.
Mới có thể nói "anh đã về".
Như bị dao nhọn khứa vào, vết thương này khó mà lành được. Tựa như khi Kỳ Ngôn nửa đêm thức giấc, sẽ vôi vàng chạm vào tim, vào mạch anh, xác nhận anh có mặt mới thả lỏng, nghiêng người tiếp tục ngủ.
Thỉnh thoảng mất ngủ cũng sẽ đặt tay lên "tim" anh rồi từ từ thiếp đi.
Ác mộng đã qua, khó mà không giật mình.
Anh ôm lấy cậu, bắt đầu thấy buồn ngủ liền dùng lòng bàn tay che mắt, an ủi: "Ngoan, ngủ đi, anh về rồi."
Khi Kỳ Ngôn tỉnh lại thì cảm thấy trong miệng còn lưu lại mùi rượu trái cây, trong phòng tối tâm chỉ có màn hình ảo đang bật, Lục Phong Hàn đang xử lí văn kiện.
Ánh sáng huỳnh quang phản chiếu lên gương mặt anh, tối – sáng tương phản làm đường nét càng thêm sâu sắc.
Kỳ Ngôn tự nhiên đưa tay chạm vào sống mũi Lục Phong Hàn, sau đó đi xuống chạm vào môi.
Giây tiếp theo, ngón tay nghịch ngợm đã bị bắt.
Lục Phong Hàn dùng tay khác xoa tóc cậu: "Có nhức đầu không?"
"Không có." Kỳ Ngôn lười biếng: "Đội thám hiểm báo cáo?"
"Ừ, sau khi phân tích dữ liệu đã xác định vòng xoáy không có nối vực sao nào khác."
Nói cách khác, hiện tại có thể chứng minh đoạn xương ngón tay và các mảnh vụn đến từ phụ cận.
Có người sinh sống tại đó.
Thậm chí có thể là quân Phản Loạn.
Lục Phong Hàn liên lạc với Lorentz ở Bộ kĩ thuật, ra lệnh tăng cường nhân thủ cho đội thám hiểm, đo đạc độ lớn của vòng xoáy, tính toán xem muốn đến bên đối diện vòng xoáy cần mất bao lâu.
Lorentz đồng ý, hỏi: "Còn có yêu cầu nào nữa không?"
Lục Phong Hàn: "Hạ thấp động tĩnh đến mức nhỏ nhất, tàu làm nhiệm vụ và công cụ dò phải mở ra hình thức ẩn, chú ý an toàn."
Lorentz gật đầu: "Đã biết, vũ khí của Tháp Trắng..."
Kỳ Ngôn vừa chơi đùa các ngón tay của Lục Phong Hàn vừa đáp: "Chúng tôi đang tiến hành thí nghiệm lần cuối. Sau khi kết thúc nó sẽ được chuyển đến tiền tuyến ngay lập tức. Tôi cũng đã kết nối các mô hình xử lí liên quan vào hệ thống điều khiển trung tâm. Bộ kĩ thuật có thể làm quen trước, có thắc mắc gì thì liên hệ với tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cắt liên lạc, Lục Phong Hàn suy nghĩ vài giây, chuẩn bị gọi bọn Mai Tiệp Lâm họp. Anh đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa hỏi Phá Quân: "Đám Duy Nhân đang ở đâu?"
Sau hai giây, Phá Quân đáp: "Đội trưởng Duy Nhân và bốn người khác đang ở phòng bếp. Tướng quân, tôi nghĩ là cuộc họp này phải hoãn lại, lúc nãy tiểu thư Mai Tiệp Lâm lén lấy rượu ra uống, rượu tequila thêm ít đá, nghe bảo là hương vị rất ngon. Hiện tại thì đội trưởng Duy Nhân đã ngã ra bàn im lặng suốt 1 phút 57 giây. Đội trưởng Đỗ Thượng đang hát to Liên Minh quân ca, độ chính xác dưới 41%. Đội trưởng Long Tịch Vân thì cúi đầu, không biết là có ngủ quên hay không. Tiểu thư Mai Tiệp Lâm đang gác chân lên bàn, cao giọng đọc [Công ước vũ trụ của loài người] dưới nền là giọng ca của đội trưởng Đỗ Thượng, nhưng mà cũng không lưu loát lắm."
Lục Phong Hàn ngừng cài cúc áo.
Phá Quân vẫn đang phát sóng cảnh này theo thời gian thực: "Sau khi đọc hết [Công ước vũ trụ của loài người] thì tiểu thư Mai Tiệp Lâm đang hét bảo "Tôi muốn ngủ với một người đàn ông.", đội trưởng Duy Nhân đột nhiên la lên "Thêm một chai."."
Im lặng một lúc, Lục Phong Hàn cực kỳ kiềm chế hít một hơi thật sâu: "Thông báo phụ tá của bọn hắn trong vòng mười phút mang bọn hắn đi, không thì ném mấy tên say rượu đó ra khỏi cửa sổ!"
Phá Quân: "Rõ, tôi sẽ truyền đạt chính xác lời nói của ngài."
Một giờ sau, tại phòng huấn luyện trọng lực số 1, robot bảo trì đã sửa chữa xong bên trong, Lục Phong Hàn hoàn thành hai hiệp rèn luyện sức mạnh, đưa chiếc khăn vào tay Kỳ Ngôn, yêu cầu cậu lau mồ hôi giúp anh.
Phá Quân đúng lúc lên tiếng: "Chỉ huy, bốn đội trưởng đã đứng ở cửa được sáu phút rồi, biết anh đang huấn luyện nên không dám quấy rầy. Họ nói có thể đợi ở bên ngoài."
Lục Phong cười lạnh: "Tỉnh rồi sao? Không hát nữa? Không thêm chai nữa?"
Phá Quân kể lại: "Tiểu thư Mai Tiệp Lâm trả lời 'tỉnh rồi', đội trưởng Đỗ Thượng trả lời 'Tôi sẽ không hát nữa, tôi sẽ không hát nữa', còn đội trưởng Duy Nhân trả lời "thêm một giọt cũng không"."
"Bụp" một tiếng, Lục Phong Hàn ném vật nặng quấn quanh cánh tay xuống đất, cử động cổ tay nói: "Mở cửa cho bọn họ vào."
Một giờ tiếp theo, tất cả những người đi qua cửa Phòng huấn luyện 01 đều không khỏi dừng bước - tiếng kêu đau đớn từ bên trong phát ra rất thảm thiết, thực sự khiến người ta cảm thấy đồng cảm.
Theo lệnh của Lục Phong Hàn không được vào cabin điều trị hoặc sử dụng gel chữa bệnh, trong ba ngày tiếp theo, bốn đội trưởng của quân Viễn Chinh với những vết bầm tím trên mặt, gần như trở thành một điểm thu hút du lịch, ai cũng muốn chiêm ngưỡng.
Trong hành lang trước phòng chỉ huy, Mai Tiệp Lâm chạm vào khóe miệng của mình, nhe răng trợn mắt: "Lòng chỉ huy quá đen, lại chỉ đánh mặt! Còn không cho dùng thuốc, bổn tiểu thư chính là dựa vào cái mặt này ăn cơm, có sẹo thì phải làm sao đây."
Mười phần ưu sầu.
Duy Nhân nghiêng người an ủi cô: "Không sao đâu, suy nghĩ rộng ra, bà sẽ tìm được người quan trọng nội tâm, bỏ qua ngoại hình tàn tạ của bà mà."
Mai Tiệp Lâm càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Cô đá vào bắp chân của Duy Nhân: "Xéo, mặt ông mới tàn tạ."
Đứng trước cửa phòng chỉ huy, Mai Tiệp Lâm cố ý cài gọn nút áo, quân dung chỉnh tề rồi đi vào.
Lục Phong Hàn đang nhìn bản đồ sao, không ngẩng đầu lên, bảo: "Ngồi."
Bốn người không ai dám nói một lời, đều ngồi trên ghế như chim cút, lưng thẳng tắp một cách hiếm thấy.
Cẩn thận nhìn Lục Phong Hàn, Mai Tiệp Lâm cảm thấy khóe miệng đau nhức – toi, có bóng ma tâm lý rồi, rõ ràng mỗi ngày đều tập như nhau, sao chỉ huy có thể giỏi như vậy?
Trọng điểm là đánh tên này xong, còn có thể đập luôn tên kế tiếp.
Động cơ vĩnh viễn?
Im lặng nửa phút, Lục Phong Hàn hỏi: "Đều gọi về hết?"
Mấy người nhìn nhau, Long Tịch Vân báo cáo trước: "Ba giờ trước, tàu Ishtar đến. Bộ kĩ thuật đang tiến hành bảo trì. Bộ hậu cần kiểm kê kho đạn dược dự trữ, bắt đầu bổ sung tiêu hao."
Có anh ta mở đầu, Mai Tiệp Lâm liền theo sau báo cáo tình hình đội mình, chỉ là giọng điệu mềm yếu hơn bình thường, không dám cao giọng.
"Đã biết." Lục Phong Hàn vẫn chưa cho họ vẻ mặt tốt.
Dù là cảm xúc kém, hay vào thời kỳ nghỉ ngơi hậu chiến, chỉnh đốn đội ngũ khi không có chiến, dù có thuốc giải rượu hay khoang trị liệu... đều không phải là lí do cho việc uống rượu mạnh.
Tình thế trên chiến trường khó mà đoán trước, không chừng giây tiếp theo thì đạn pháo của địch đã bắn đến trước mặt.
Anh không muốn thấy sự hi sinh vô nghĩa vì lí do này.
Bắt đầu từ tiền tuyến của Nam Thập Tư, cách xa vô số hành tinh.
Nếu từ trên nhìn xuống, vòng xoáy khổng lồ hút tất cả sinh vật xung quanh vào trường lực, giống như miệng của một con thú khổng lồ đa há ra. Phi thuyền giống như vài chiếc lá rơi, thận trọng trôi nổi bên rìa vòng xoáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Gia Nhĩ được lệnh tiếp viện đội thám hiểm. Sau khi đến vùng sao mới, cậu xung phong đi tiên phong, tra xét độ lớn của vòng xoáy, cố gắng vượt qua nó để đi đến hành tinh ở được bên kia.
Sau khi gửi dữ liệu về trạm như thường lệ, cậu nhéo mi tâm, tự hỏi không biết mình phải lơ lửng ở đây bao lâu nữa.
Giọng nói của Calvin phát ra từ kênh liên lạc. Vì cậu ở quá gần vòng xoáy nên luồng tín hiệu bị nhiễu mạnh, xen lẫn một tiếng "rít" chói tai: "Người của Bộ kĩ thuật bảo chúng ta gần như đã đến mặt đối diện, nói thật chung quanh trống không, chả thấy gì khác biệt, khiến tôi có cảm giác không biết mình đang ở nơi nào."
Vũ trụ có thể khơi dậy cảm giác cô đơn của con người. Trước đây Hạ Gia Nhĩ không hiểu lắm, nhưng giờ đây cậu ngày càng hiểu rõ hơn - ví dụ như bây giờ nếu cậu nghe thấy giọng nói của ai đó, sự mệt mỏi sẽ bị cuốn đi và tinh thần sẽ được nâng cao.
"Vòng xoáy này gần như có hình bầu dục. Khoảng bốn giờ trước, chúng ta đã đi qua tâm điểm của nó. Tính toán dựa trên tốc độ của phi thuyền tiêm kích, chúng ta quả thực cách hành tinh mục tiêu không xa."
Nói xong, cả hai lại im lặng.
Ngay khi Hạ Gia Nhĩ đang vắt óc nghĩ ra chủ đề để tiếp tục trò chuyện, một thứ nhỏ nhặt đột nhiên bay ra khỏi thiết bị liên lạc.
Đó là tiếng hát của Calvin.
Hạ Gia Nhĩ chưa bao giờ nghe giai điệu này, nhưng trong bóng tối vô tận, cận kề nguy hiểm, cậu lắng nghe rất cẩn thận, ngón tay trên cần điều khiển cũng theo nhịp.
"Đây là bài hát mà tôi đã nghe các tiền bối cùng nhau đi làm nhiệm vụ hát khi mới gia nhập quân Viễn Chinh. Tôi không nhớ rõ lời, chỉ nhớ giai điệu chung..." - Calvin nói: "Giống như chúng ta lúc này vậy, lúc đó tôi cũng là người mới, cùng tiền bối điều khiển phi thuyền tiêm kích. Người ấy còn cho tôi xem hình của vị hôn thê, rất xinh đẹp. Lúc đó tôi con nói, khi người ấy tổ chức hôn lễ, tôi nhắt định sẽ tham gia."
Hạ Gia Nhĩ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Như mấy câu chuyện cũ trên chiến trường thôi, kết cục tương tự. Trong một trận chiến, tiền bối đã lén tấn công pháo đài của một con tàu quân Phản Loạn cỡ trung và bị trúng đạn. Trước khi năng lượng rò rỉ hết, người ấy lái phi thuyền lao vào con tàu đó, cùng nhau nổ tung."
Hồi lâu sau, Hạ Gia Nhĩ mới tìm lại được thanh âm chính mình: "Tiền bối, anh hi vọng chiến tranh sẽ kết thúc chứ?"
"Ngốc, ai không hy vọng?" – Ngữ khí Calvin đều đều: "Ai lại không muốn sinh hoạt thoải mái hơn. Đêm thì nhắm mắt ngủ đến sáng chẳng lo chuyện kẻ thù tấn công. Ngày thì tốn cả giờ nấu ăn, còn trồng hoa, tản bộ. Khi hứng thú liền tụ tập với bạn bè, nổ vài câu mà chẳng ai vạch trần."
Trong kênh vẫn còn tạp âm do nhiễu sóng.
Sau vài giây im lặng, Calvin nói tiếp: "Chỉ là, chỉ cần chúng ta còn bảo vệ tiền tuyến, thì sẽ có người sẽ được sống loại cuộc sống mà tôi vừa nói, vậy là được rồi."
Hạ Gia Nhĩ sửng sốt, gật đầu, chợt nhớ ra không có video, Calvin không thấy, nên nói: "Đúng vậy."
Đúng là khá tốt.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, Hạ Gia Nhĩ cười kể rằng trường quân đội Đệ Nhất rất nghèo, không đủ tiền mua robot dọn tuyết, mỗi khi tuyết rơi dày đặc thì trường sẽ tổ chức quét tuyết cho sinh viên.
"Thật ra bọn em biết là do trường nghèo, chứ dàn robot dọn tuyết của Học viện Turan – đứa con phá của nhất Liên Minh có thể xếp ba hàng ở cổng! Trong suốt ba..."
Lời nói của cậu đột nhiên dừng lại.
Ngay cả tiếng thở cũng ngưng bặt, như bị nhấn nút tạm dừng.
"Em... em bị hoa mắt hả? Lơ lửng lâu quá nên bị ảo giác?" – Nói xong, Hạ Gia Nhĩ chớp mắt, thấy hiệu quả không đủ thì xoa thêm hai ba lần.
Cảnh tượng trước mắt vẫn y như cũ, không có biến hóa.
Chợt, cậu cao giọng: "Tiền bối... Tiền bối! Nhìn, nhìn về phía trước!"
Trong máy truyền tin nhất thời trầm mặc, một lúc lâu sau mơ hồ phát ra một một tiếng chửi.
Phía trước hai phi thuyền tiêm kích, qua của sổ quan sát trước bàn điều khiển, lướt qua vô số mảnh đá và bụi bặm, từ xa, giữa vũ trụ đen nhánh có một hành tinh lẳng lặng trôi nổi, chung quanh là pháo đài không gian to lớn, lấy cầu tàu không gian nối nhau.
Giống như hòn đảo lơ lửng trên bầu trời trong truyền thuyết.
Hai phút sau, tại phòng chỉ huy, Lục Phong Hàn nhận được thông tin liên lạc từ Bộ kĩ thuật chuyển đén.
Trong màn hình liên lạc, hầu kết của thiếu tá trẻ tuổi rõ ràng đang nuốt xuống, giọng nói vẫn khô khốc, run rẩy báo cáo: "Chỉ huy, chúng ta hình như đã vô tình lái phi thuyền đi vào hang ổ của kẻ địch..."
"Rất là... kích thích!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro