Chương 110
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Bộ bắn tên lửa tầm xa được nâng lên khỏi tàu Thiền Uyên, đầu nòng hoàn thành làm nóng, ngọn lửa bùng lên rồi lao thẳng về phía tàu Giang Lăng như sao chổi.
Vụ nổ im lặng chiếu sáng một tinh vực nhỏ.
Trong kênh liên lạc, Đỗ Thượng phàn nàn: "Vì sao không phải tôi bắn, tàu Thiền Uyên làm bia ngắm? Thấy tên lửa bắn tới mà không được né, quá sai trái với phản xạ của tôi!"
"Sảng khoái!" – hai mắt Mai Tiệp Lâm sáng lên, cười nói: "Tôi ra ké ông ra bao, thua thì chịu đi, nói nhiều thế? Thí nghiệm chưa kết thúc đâu, người anh em, ăn quả nữa nè."
Lục Phong Hàn tách chân, ngồi rất là không đứng đắn, vừa xoay bút vừa hỏi Phá Quân: "Số liệu thế nào?"
Phá Quân: "Từ việc phân tích dữ liệu thử nghiệm thu được ở giai đoạn này, hiệu quả phòng thủ của hệ thống bảo vệ phi thuyền mới đã tăng lên đáng kể. Đối với tên lửa tầm xa, nó có thể chống lại nhiều hơn năm đòn tấn công so với hệ thống thế hệ trước."
Vừa mới đưa ra kết luận, trong phòng chỉ huy và kênh liên lạc vang lên rõ ràng âm thanh hít vào.
Duy Nhân không thể tin thở dài: "Sao những người trong Tháp Trắng lại có bộ não như vậy? Có vũ khí mới, rồi hệ thống phòng thủ mới, thiệt là ngăn được thêm năm cuộc tấn công nữa?"
Bản thân con số "năm" không nhiều, nhưng khi đưa ra chiến trường, đồng nghĩa với việc dưới sự bảo vệ của hệ thống phòng vệ mới, mọi người đều có thêm năm cơ hội sống sót.
Sáu giờ trước, hệ thống bảo vệ tinh hạm mới được bí mật phái đến tiền tuyến. Lorentz lập tức đình chỉ phần lớn công việc, dẫn người trong Bộ kĩ thuật gấp rút làm việc. Sau khi hệ thống được lắp đặt trên tàu chính, Kỳ Ngôn đã dành gần một giờ để kết nối thành công hệ thống bảo vệ mới với hệ thống điều khiển trung tâm.
Hiện tại, Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng đang tiến hành thử nghiệm thực tế, người của Bộ kĩ thuật đang cài đặt chúng trên các phi thuyền còn lại, Kỳ Ngôn thì đang liên tục gỡ lỗi hệ thống dựa trên phản hồi thử nghiệm.
Vừa lớn tiếng ra lệnh nổ pháo, Mai Tiệp Lâm vẫn còn suy nghĩ để đáp lại lời nói của Duy Nhân: "Đầu óc phát triển thế nào tôi không biết chứ tim họ cực to! Không chỉ không phái nhân viên kĩ thuật mà còn chả cho cuốn hướng dẫn sử dụng nào, ném mô hình mới là đi luôn, không lo chúng ta biết dùng hay không. Hầy, còn không phải do chủ tịch của họ đang ở đây sao?"
Lời cô nghe qua thì có vẻ oán giận, nhưng rõ là cái vẻ đắc ý, như thủ lĩnh bọn cướp bắt được con tin quan trọng.
Đỗ Thượng bất mãn: "Đại tá Mai Tiệp Lâm, sao lực chú ý của cô cứ quay cuồng thế, tập trung được không?"
"Làm hai việc là thiên phú, không học được là bình thường, không cần tức giận vậy đâu." Mai Tiệp Lâm nhìn sang hướng khác: "Chậc, chậc, chậc, tàu tiếp viện trở lại rồi kìa, mênh mông cuồn cuộn một chuỗi thiệt dài."
Chiến tranh sắp xảy ra, quân đội cần được bổ sung, không có thời gian và sức lực để huấn luyện binh lính mới. Lục Phong Hàn nghĩ ra một giải pháp tạm thời - triệu tập toàn bộ quân Viễn Chinh đang tuần tra trở về để tăng quân số. Về phần những vị trí phòng thủ còn trống sẽ được quân đồn trú của Nam Thập Tự tạm thời đảm nhận.
Lúc này, như trăm sông về biển, sức chiến đấu của quân Viễn Chinh đã được tập hợp.
Thủ đô Leto.
Hạ Tri Dương thờ ơ ngồi xổm ở mép bãi cỏ, trong miệng ngậm một túi thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nuốt từng ngụm mà không nếm được mùi vị cụ thể.
Trời mưa hơn một tuần, hiếm khi tạnh, trước đây sẽ có vô số nhiếp ảnh gia, khách du lịch, người đi dạo hoặc hẹn hò, nhưng giờ đây, công viên do bậc thầy làm vườn nổi tiếng của Liên Minh thiết kế vô cùng hoành tráng lại vắng vẻ, không một bóng người.
Thậm chí toàn bộ Leto dường như không có chút nào chân thật – tựa một lâu đài nhỏ được ghép nối, trống rỗng, được bao phủ bởi một lớp vỏ pha lê để quân Phản Loạn chiêm ngưỡng.
Đứng dậy đá chân, Hạ Tri Dương nhảy lên, xoay người hai vòng.
Những bãi cỏ, hồ nước và các tòa nhà xung quanh rõ ràng vẫn đẹp đẽ như trước, nhưng cậu chợt hiểu ý nghĩa chính xác của từ "tàn phá".
Một tay vén mũ trùm đầu lên, giấu nửa khuôn mặt vào bóng tối, Hạ Tri Dương bước nhanh qua con đường lát đá lấp lánh, tiến vào tháp quan sát cao nhất công viên.
Tháp quan sát chủ đạo là màu trắng và xanh lam, với tổng chiều cao hơn một nghìn mét. Đây là tòa nhà cao nhất trong khu vực, tầm nhìn rất xa.
Bước vào thang máy, theo thói quen cậu đứng ở vị trí ít bị chú ý nhất, lén lút quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đôi mắt đảo nửa vòng rồi chợt dừng lại ở một dòng chữ.
Chữ viết không đẹp nhưng ngòi bút rất chắc.
"Xin hãy tiếp tục kiên nhẫn, bình minh sắp ló dạng rồi."
Cậu nhớ lại những gì đã nghe trước đây trong khoảng thời gian sau khi quân Phản Loạn chiếm đóng Leto, nhiều vụ tự sát đã xảy ra trong tháp canh, vì vậy có ai đó đã cố tình viết câu này lên vách kính thang máy.
Không biết nó có tác dụng cổ vũ hay không, mà cậu luôn vô thức nhẩm lại trong đầu.
Trên đài quan sát, Hạ Tri Dương ngồi xếp bằng, nheo mắt nhìn về phương xa.
Dưới ánh mặt trời, các tòa nhà của Leto giống như những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Đầu tiên, cậuxác định khu vực rộng lớn mái nhà bằng đá cẩm thạch trắng thuộc Học viện Turan, sau đó xác định phương hướng dựa trên vị trí trường quân đội Đệ Nhất.
Sau khi tầm nhìn đi ngang qua vô số tòa nhà....
Tìm được rồi.
Phòng điều khiển mặt đất của Hệ thống phòng thủ hành tinh thủ đô đã nằm chắc chắn trong tay quân Phản Loạn ngay khi Leto bị chiếm đóng. Bất khả xâm phạm như một bức tường sắt.
Từ khiên thuẫn phòng ngự thành đại bàng phong khẩu, tất cả những người còn lại ở Leto đều trở thành vũ khí cho quân Phản Loạn áp chế Liên Minh, khiến Nhiếp Hoài Đình không dám nổ pháo vềLeto.
Lúc trước gặp Ôn Thi Khanh, Hạ Tri Dương không biết nhiệm vụ "Mở đường cho tướng Nhiếp tiến vào Leto" của mình là gì. Mãi cho đến hai ngày trước, thứ mà Ôn Thi Khanh đánh đổi bằng mạng sống của mình chính là ba chiếc chìa khóa bí mật có thể đóng hệ thống phòng thủ từ bên trong.
Cậu giơ hai tay về phía trước, ngón giữa và ngón trỏ tạo thành một góc vuông, bốn ngón chồng lên nhau, chia bầu trời trong tầm nhìn của mìnhn thành từng mảnh.
Dù chỉ có thể biến một khu vực nhỏ trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện "Chân không", nhưng vậy là đã đủ.
Cậu kéo mũ trùm trong cơn gió mạnh của tháp cao, tự hỏi lí do mình đến nơi này, có lẽ vì nơi này cao, lời nói có thể truyền đi đến nhiều nơi, không chừng sẽ có người nghe thấy.
Giọng cậu rất thấp, trong nháy mắt bị gió thổi bay thành từng mảnh.
"Tôi đến báo mọi người biết, quân Viễn Chinh đã xác định được vị trí của điện Thần, sẽ sớm tấn công nó. Đồng thời, tướng Nhiếp cũng chuẩn bị tái chiếm Leto. Mọi người đều nói trận này sẽ rất khó đánh, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng."
Nói xong, cậu đứng tại chỗ vài giây, đút tay vào áo khoác, xoay người rời đi, bóng lưng cứng cỏi như tùng, như trúc.
Bình minh.
Vụ nổ im lặng chiếu sáng một tinh vực nhỏ.
Trong kênh liên lạc, Đỗ Thượng phàn nàn: "Vì sao không phải tôi bắn, tàu Thiền Uyên làm bia ngắm? Thấy tên lửa bắn tới mà không được né, quá sai trái với phản xạ của tôi!"
"Sảng khoái!" – hai mắt Mai Tiệp Lâm sáng lên, cười nói: "Tôi ra ké ông ra bao, thua thì chịu đi, nói nhiều thế? Thí nghiệm chưa kết thúc đâu, người anh em, ăn quả nữa nè."
Lục Phong Hàn tách chân, ngồi rất là không đứng đắn, vừa xoay bút vừa hỏi Phá Quân: "Số liệu thế nào?"
Phá Quân: "Từ việc phân tích dữ liệu thử nghiệm thu được ở giai đoạn này, hiệu quả phòng thủ của hệ thống bảo vệ phi thuyền mới đã tăng lên đáng kể. Đối với tên lửa tầm xa, nó có thể chống lại nhiều hơn năm đòn tấn công so với hệ thống thế hệ trước."
Vừa mới đưa ra kết luận, trong phòng chỉ huy và kênh liên lạc vang lên rõ ràng âm thanh hít vào.
Duy Nhân không thể tin thở dài: "Sao những người trong Tháp Trắng lại có bộ não như vậy? Có vũ khí mới, rồi hệ thống phòng thủ mới, thiệt là ngăn được thêm năm cuộc tấn công nữa?"
Bản thân con số "năm" không nhiều, nhưng khi đưa ra chiến trường, đồng nghĩa với việc dưới sự bảo vệ của hệ thống phòng vệ mới, mọi người đều có thêm năm cơ hội sống sót.
Sáu giờ trước, hệ thống bảo vệ tinh hạm mới được bí mật phái đến tiền tuyến. Lorentz lập tức đình chỉ phần lớn công việc, dẫn người trong Bộ kĩ thuật gấp rút làm việc. Sau khi hệ thống được lắp đặt trên tàu chính, Kỳ Ngôn đã dành gần một giờ để kết nối thành công hệ thống bảo vệ mới với hệ thống điều khiển trung tâm.
Hiện tại, Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng đang tiến hành thử nghiệm thực tế, người của Bộ kĩ thuật đang cài đặt chúng trên các phi thuyền còn lại, Kỳ Ngôn thì đang liên tục gỡ lỗi hệ thống dựa trên phản hồi thử nghiệm.
Vừa lớn tiếng ra lệnh nổ pháo, Mai Tiệp Lâm vẫn còn suy nghĩ để đáp lại lời nói của Duy Nhân: "Đầu óc phát triển thế nào tôi không biết chứ tim họ cực to! Không chỉ không phái nhân viên kĩ thuật mà còn chả cho cuốn hướng dẫn sử dụng nào, ném mô hình mới là đi luôn, không lo chúng ta biết dùng hay không. Hầy, còn không phải do chủ tịch của họ đang ở đây sao?"
Lời cô nghe qua thì có vẻ oán giận, nhưng rõ là cái vẻ đắc ý, như thủ lĩnh bọn cướp bắt được con tin quan trọng.
Đỗ Thượng bất mãn: "Đại tá Mai Tiệp Lâm, sao lực chú ý của cô cứ quay cuồng thế, tập trung được không?"
"Làm hai việc là thiên phú, không học được là bình thường, không cần tức giận vậy đâu." Mai Tiệp Lâm nhìn sang hướng khác: "Chậc, chậc, chậc, tàu tiếp viện trở lại rồi kìa, mênh mông cuồn cuộn một chuỗi thiệt dài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiến tranh sắp xảy ra, quân đội cần được bổ sung, không có thời gian và sức lực để huấn luyện binh lính mới. Lục Phong Hàn nghĩ ra một giải pháp tạm thời - triệu tập toàn bộ quân Viễn Chinh đang tuần tra trở về để tăng quân số. Về phần những vị trí phòng thủ còn trống sẽ được quân đồn trú của Nam Thập Tự tạm thời đảm nhận.
Lúc này, như trăm sông về biển, sức chiến đấu của quân Viễn Chinh đã được tập hợp.
Thủ đô Leto.
Hạ Tri Dương thờ ơ ngồi xổm ở mép bãi cỏ, trong miệng ngậm một túi thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nuốt từng ngụm mà không nếm được mùi vị cụ thể.
Trời mưa hơn một tuần, hiếm khi tạnh, trước đây sẽ có vô số nhiếp ảnh gia, khách du lịch, người đi dạo hoặc hẹn hò, nhưng giờ đây, công viên do bậc thầy làm vườn nổi tiếng của Liên Minh thiết kế vô cùng hoành tráng lại vắng vẻ, không một bóng người.
Thậm chí toàn bộ Leto dường như không có chút nào chân thật – tựa một lâu đài nhỏ được ghép nối, trống rỗng, được bao phủ bởi một lớp vỏ pha lê để quân Phản Loạn chiêm ngưỡng.
Đứng dậy đá chân, Hạ Tri Dương nhảy lên, xoay người hai vòng.
Những bãi cỏ, hồ nước và các tòa nhà xung quanh rõ ràng vẫn đẹp đẽ như trước, nhưng cậu chợt hiểu ý nghĩa chính xác của từ "tàn phá".
Một tay vén mũ trùm đầu lên, giấu nửa khuôn mặt vào bóng tối, Hạ Tri Dương bước nhanh qua con đường lát đá lấp lánh, tiến vào tháp quan sát cao nhất công viên.
Tháp quan sát chủ đạo là màu trắng và xanh lam, với tổng chiều cao hơn một nghìn mét. Đây là tòa nhà cao nhất trong khu vực, tầm nhìn rất xa.
Bước vào thang máy, theo thói quen cậu đứng ở vị trí ít bị chú ý nhất, lén lút quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đôi mắt đảo nửa vòng rồi chợt dừng lại ở một dòng chữ.
Chữ viết không đẹp nhưng ngòi bút rất chắc.
"Xin hãy tiếp tục kiên nhẫn, bình minh sắp ló dạng rồi."
Cậu nhớ lại những gì đã nghe trước đây trong khoảng thời gian sau khi quân Phản Loạn chiếm đóng Leto, nhiều vụ tự sát đã xảy ra trong tháp canh, vì vậy có ai đó đã cố tình viết câu này lên vách kính thang máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết nó có tác dụng cổ vũ hay không, mà cậu luôn vô thức nhẩm lại trong đầu.
Trên đài quan sát, Hạ Tri Dương ngồi xếp bằng, nheo mắt nhìn về phương xa.
Dưới ánh mặt trời, các tòa nhà của Leto giống như những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Đầu tiên, cậuxác định khu vực rộng lớn mái nhà bằng đá cẩm thạch trắng thuộc Học viện Turan, sau đó xác định phương hướng dựa trên vị trí trường quân đội Đệ Nhất.
Sau khi tầm nhìn đi ngang qua vô số tòa nhà....
Tìm được rồi.
Phòng điều khiển mặt đất của Hệ thống phòng thủ hành tinh thủ đô đã nằm chắc chắn trong tay quân Phản Loạn ngay khi Leto bị chiếm đóng. Bất khả xâm phạm như một bức tường sắt.
Từ khiên thuẫn phòng ngự thành đại bàng phong khẩu, tất cả những người còn lại ở Leto đều trở thành vũ khí cho quân Phản Loạn áp chế Liên Minh, khiến Nhiếp Hoài Đình không dám nổ pháo vềLeto.
Lúc trước gặp Ôn Thi Khanh, Hạ Tri Dương không biết nhiệm vụ "Mở đường cho tướng Nhiếp tiến vào Leto" của mình là gì. Mãi cho đến hai ngày trước, thứ mà Ôn Thi Khanh đánh đổi bằng mạng sống của mình chính là ba chiếc chìa khóa bí mật có thể đóng hệ thống phòng thủ từ bên trong.
Cậu giơ hai tay về phía trước, ngón giữa và ngón trỏ tạo thành một góc vuông, bốn ngón chồng lên nhau, chia bầu trời trong tầm nhìn của mìnhn thành từng mảnh.
Dù chỉ có thể biến một khu vực nhỏ trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện "Chân không", nhưng vậy là đã đủ.
Cậu kéo mũ trùm trong cơn gió mạnh của tháp cao, tự hỏi lí do mình đến nơi này, có lẽ vì nơi này cao, lời nói có thể truyền đi đến nhiều nơi, không chừng sẽ có người nghe thấy.
Giọng cậu rất thấp, trong nháy mắt bị gió thổi bay thành từng mảnh.
"Tôi đến báo mọi người biết, quân Viễn Chinh đã xác định được vị trí của điện Thần, sẽ sớm tấn công nó. Đồng thời, tướng Nhiếp cũng chuẩn bị tái chiếm Leto. Mọi người đều nói trận này sẽ rất khó đánh, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng."
Nói xong, cậu đứng tại chỗ vài giây, đút tay vào áo khoác, xoay người rời đi, bóng lưng cứng cỏi như tùng, như trúc.
Bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro