Chương 111
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Chương 111
Gần Vành đai Venus, nghìn nghịt phi thuyền màu đen bay lượn thành hàng, nòng pháo được nâng lên, động cơ đẩy đã được làm nóng, có thể phóng tên lửa tầm xa cấp sao bất kì lúc nào.
Toàn bộ đội tàu Thiền Uyên, Giang Lăng, Bình Ninh và Phi Liêm xếp hàng dài như những con chim săn mồi ban đêm, âm thầm ẩn mình giữa những tảng đá lơ lửng trong khung cảnh tối tăm.
Mai Tiệp Lâm đang cầm kéo sửa lại phần dài hơn tóc: "Phía sau là vành đai tiểu hành tinh, phía trước là một vòng xoáy cực lớn, khiến tôi có cảm giác như đang xây nhà trên vách đá, bên kia vòng xoáy là hang ổ quân Phản Loạn. Chậc, chậc, vừa nguy hiểm lại vừa kích thích, thật là bọn chúng không tự nhiên đánh lại đây hở?"
Nói thì như là lo chứ thật ra toàn cái vẻ háo hức muốn thử.
Long Tịch Vân đáp: "Không, mười phút trước, Bộ kĩ thuật đã khôi phục thông tin dữ liệu từ một mảnh vụn vớt ra từ vòng xoáy. Quân Phản Loạn gọi vòng xoáy này là 'Keboy', có nghĩa là 'Thánh Quang" – bất kì kẻ nào cũng không được tiép cận và khinh nhờn."
Mai Tiệp Lâm trợn mắt, chán ghét: "Thánh Quang? Không phải Bộ kĩ thuật đã moi ra rất nhiều bộ xương người chết dị dạng, do nghiên cứu gen trái ngược nhân đạo à? Đúng là phù hợp tác phong đám này: Giấu dơ bẩn dưới hào quang thần thánh."
"Vậy ra nó ngoài mặt gọi là Thánh Quang, nhưng thực chất lại bị coi là một bãi rác bí mật?" Duy Nhân vươn eo: "Quân Phản Loạn đúng là không có chút sáng tạo nào. Một khi mà có "Thần" thì liền làm ra chú thánh quang, hành tinh thánh... rồi một đống quy tắc kì lạ về sao Thánh. Như là con người không được đặt chân, đến gần sẽ khiến Thần ô uế. Như mấy người ghét tắm vậy, một thân bẩn thỉu bước đi trên đường, thở một hơi là thúi ùm vũ trụ."
Mai Tiệp Lâm cười lớn, suýt nữa cắt trúng tay: "Đội trưởng Duy Nhân, tài hùng biện của anh càng ngày càng tốt!"
Vừa nói xong, Lục Phong Hàn liền kết nối video liên lạc. Mai Tiệp Lâm lập tức im lặng.
Trong phòng chỉ huy, Lục Phong Hàn nhìn bản đồ sao, dùng một tay cởi cúc áo trên cùng: "Tướng Nhiếp dự định hai tiếng nữa sẽ bắt đầu hành quân."
Mai Tiệp Lâm là người đầu tiên hỏi: "Làm thế nào để giải quyết hệ thống phòng thủ hành tinh của Leto? Mức độ phòng thủ của thứ đó hoàn toàn tỷ lệ thuận với số tiền bỏ ra để xây dựng."
"Người bên trong Leto đã lấy được chìa khóa. Họ có thể mở ra một lỗ hổng mạng lưới phòng thủ trong một khoảng thời gian nhất định. Việc trinh sát của quân Phản Loạn tại chỗ hở sẽ bị vô hiệu hóa, việc giám sát sẽ bị tạm dừng, việc ra vào sẽ không bị cảnh báo."
Đôi mắt của Lục Phong Hàn giống như những ngôi sao bạc trên cầu vai, lạnh lùng; "Tướng Nhiếp sẽ chia quân thành hai nhóm. Sau khi đến được Leto qua khe hở, một nhóm sẽ giành quyền kiểm soát toàn bộ hệ thống phòng thủ hành tinh, còn lại đối đầu với quân Phản Loạn do Hodgkin lãnh đạo bên ngoài bầu khí quyển của Leto, ngăn cản quân vũ trụ quay về mặt đất."
Đỗ Thượng nghĩ ngay: "Đóng cửa đánh chó?"
"Anh ơi, phép ẩn dụ của anh thật tuyệt vời!" Sau khi khen ngợi, Mai Tiệp Lâm dùng ngón tay xoay kéo: "Chỉ cần hệ thống phòng thủ nằm trong tay tướng Nhiếp, quân Phản Loạn phải chịu oanh tạc của hệ thống, không tới hai phút là xong, chẳng liên lụy đến người trên hành tinh thủ đô."
Đỗ Thượng: "Không sai, có hệ thống ngăn ở trung gian, đánh vũ trụ thì đánh vũ trụ, đánh bộ thì đánh bộ, trong khoảng thời gian ngắn không ai chạm ai, hai bên tự chiến không chút ràng buộc."
Mai Tiệp Lâm cầm kéo, đưa mặt lại gần camera: "Chỉ huy, chúng ta thì sao? Làm sao có thể chạy đến điện Thần?"
Lục Phong Hàn xoa bóp cổ tay Kỳ Ngôn. Nghe vậy, anh trả lời: "Không có kết quả trinh sát cụ thể, nhưng Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 chắc chắn đang canh gác gần đó, tuyệt đối không cho phép chúng ta lại gần hành tinh có điện Thần – đây là mạng lưới hỏa lực đầu tiên. Còn chuỗi pháo đài kia sẽ là mạng lưới thứ hai. Điện Thần tất nhiên có hệ thống phòng ngự mạnh mẽ - đó là mạng lưới thứ ba. Mọi người, chuẩn bị khổ chiến đị."
Tất cả đều đã sẵn sàng.
Điện Thần đã ở ngay trước mắt, chỉ còn một bước là kết thúc cuộc chiến kéo dài này rồi, hoàn toàn không có lí do để chùn bước.
Nếu lùi lại dầu chỉ là nửa bước, chẳng ai có thể đối diện trước hàng triệu anh linh đang trôi nổi trong không gian rộng lớn này.
Đánh giá tình hình hiện tại trong trận tấn công điện Thần, không có lối tắt, không có chiến thuật toàn cục, chỉ có thể dựa vào vũ lực mà cứng đối cứng. Bên nào không kiểm soát được sẽ bị nghiền nát trước.
Mai Tiệp Lâm và những người khác nhìn nhau qua màn hình, tất cả đều có cùng một ý tưởng.
Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm vào bản đồ sao: "Quân Phản Loạn không biết chúng ta đến đây, đây là một lợi thế. Một khi chúng ta lộ diện, kẻ địch sẽ lập tức nhận ra rằng chúng đã để lộ tọa độ. Vì vậy, 'lợi thế' này phải được nắm bắt."
Anh thay đổi cử chỉ của mình, các ký tự khác nhau bắt đầu xuất hiện trên bản đồ sao được chiếu sáng theo lời nói của anh.
"Tạm định, Đỗ Thượng và Duy Nhân sẽ theo tôi đi tuyến A, xuyên qua trung tâm tới bên kia vòng xoáy. Mai Tiệp Lâm và Long Tịch Vân sẽ đi theo tuyến B, từ trung tâm đi vòng qua rồi mai phục. Chú ý, khi di chuyển phải kề sát vòng xoáy, mượn khả năng gây nhiễu để tránh bị phát hiện.
Lợi dụng "Thận Lâu" để phá vỡ thong tin bọn họ thu được, khiến chúng tin rằng bốn đội tàu của ta đều ở chung, khi dẫn được Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 lại đây thì mtv và Long Tịch Vân vòng say, vây kín lại."
Trên kênh thông tin, tất cả đáp: "Rõ!"
"Nếu, tôi nói nếu." Lục Phong Hàn trầm giọng: "Nếu xuất hiện ngoài ý muốn, hãm vào tử cục, tất cả phải nghe theo lệnh, không được ham chiến, rút về Vành đai Venus, lập tức vào lỗ sâu rời đi, Erich và Vincent đã chờ sẵn, tôi sẽ cản phía sau."
Mai Tiệp Lâm muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, nhướng mày, trịnh trọng đáp: "Rõ."
Quân đoàn trưởng Quân đoàn 3 đang dựa vào ghế sofa ăn kẹo trái cây, khi hộp liên lạc video đột nhiên được chiếu trước mặt, gã thậm chí không nhấc mí mắt lên xác định đó là ai: "Để tôi đoán, mi vừa rời khỏi điện Thần, bị Trí giả mắng thậm tệ à?"
Áo sơ mi màu trắng không vết ố, khăn quàng cổ hoa văn phức tạp, thêm cài áo bằng ruby đỏ huyết bồ câu khiến gã như một quý tộc trong một bức tranh sơn dầu cổ điển.
"Mày biết?"
"Butler, mi cho rằng vì sao ta cố ý nhận nhiệm vụ tuần tra, rời khỏi mặt đất?" Fritz chống cằm, đối mặt với màn hình, chậm rãi nói: "Dù là tiền tuyến Nam Thập Vực hay khu hành chính Trung Ương, Trí giả cũng đã đổ vào quá nhiều vật tư và con người, đám đó dù đê tiện như con kiến cũng là mặt mũi Trí giả. Tiểu thư Helena đúng là một đứa ngu, nhưng cũng là em gái ruột Trí giả, vậy mà lại mất mạng. Nếu là mi thì tâm trạng mi có tốt nổi không?"
Đôi mắt của Butler màu hạt dẻ. Gã nheo mắt, không đáp mà chuyển chủ đề: "Trí giả có ý nghỉ ngơi, dưỡng sức lại."
"Cạch" – Viên kẹo trái cây bị cắn nát, Fritz chạm đầu lưỡi vào vòm miệng, nghiêm túc: "Mi chắc chứ?"
"Chắc, trí giả đã tỏ thái độ này." Butler sải bước trên hành lang điện Thần xa hoa, cách thủ vệ khá xa liền nói trắng: "Khu Trung Ương đã bị tái chiếm, Leto khó mà kiên trì được. Vùng Nam Thập Tự nằm dưới sự kiểm soát của quân Viễn Chinh, thêm Tháp Trắng, chúng ta khó mà thắng nổi."
Mở một viên kẹo trái cây khác, Fritz tiếp tục: "Điều quan trọng nhất là Trí giả vẫn còn rất trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi, ít nhất còn sống được sáu mươi, bảy mươi năm."
Butler: "Đúng vậy, nếu như một năm trước Lục Phong Hàn chết, có lẽ bây giờ tao và mày đã nắm giữ một tinh vực lớn, được thăng chức, có tước vị, đợi thêm hai mươi năm nữa cũng không phải là không thể. Đám Liên Minh không phải giỏi nhất tự cắn nhau à, không tới 10 năm tên Lục Phong Hàn đó sẽ chết dưới tay người của nó."
Đưa viên kẹo vào miệng, Fritz dựa lưng vào ghế sofa: "Nếu Trí giả trầm ổn, ta sẽ không làm gì." Gã thong vẻ vê giấy gói kẹo: "Mi đoán xem, Liên Minh mất bao lâu để tìm tới?"
Butler đề cập: "Khi tham kiến, tao tình cờ gặp phải có kẻ trong vườn đang bắn tên phản bội. Vị trí điện Thần kín kẻ, không ai dám rò rỉ tọa độ. Liên Minh không thể tìm được, gần 10 năm qua vẫn an toàn."
Nói là "phản bội", nhưng trong lòng cả hai đều rõ, chỉ là mấy kẻ tự sinh ra ý thức, nghi ngờ Thần, dao động về Trí giả và quân Phản Loạn.
Khi chiến tranh ở Nam Thập Tự và Khu hành chính Trung Ương tiếp tục bại lui, Trí giả trở nên nghi ngờ tột độ, việc bắn mấy tên phản bội trong vườn gần như là hai, ba lần trong ngày.
Fritz ngậm viên kẹo trong miệng nói: "Được, sau khi tuần tra xong, quay về mặt đất ta sẽ đi gặp Trí giả."
Lúc này, gần như cả hai đồng thời nghe thấy tiếng còi báo động!
Butler dừng lại, đột nhiên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, vẻ mặt u ám: "Có kẻ địch tấn công!"
Fritz đột nhiên đứng dậy: "Quân Viễn Chinh?"
Butler muốn phủ nhận và nói rằng điều đó là không thể, nhưng tiếng còi báo động đã vang lên bên tai khó mà không thừa nhận. Gã chỉ nói "Mày nhanh về" và cắt đứt liên lạc.
Bên kia, Lục Phong Hàn dẫn Duy Nhân và Đỗ Thượng đi vòng quanh vòng xoáy từ xa trung tâm.
Sau khi ra khỏi phạm vi nhiễu tín hiệu ở rìa vòng xoáy, Lục Phong Hàn lập tức ra lệnh cho tất cả các phi thuyền trong hạm đội thực hiện hai cú nhảy cơ động liên tiếp. Chuẩn bị tiến vào tầm bắn, một lượng lớn tên lửa tầm xa cấp hành tinh nhờ sự hỗ trợ của máy đẩy đã được ném về phía đối diện!
Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, chiếu sáng các ô cửa sổ.
Một đợt ném bom chỉ kéo dài hai ba giây, quân Phản Loạn vô thức bị giảm hiệu quả chiến đấu.
Đánh giá đối phương không lập tức hình thành phản công hay phòng thủ hiệu quả, Lục Phong Hàn nói rất nhanh: "Thả đợt tên lửa thứ hai, chuẩn bị đợt thứ ba!"
Kỳ Ngôn cũng nhìn thấy: "Quân đoàn trưởng không có ở vị trí chỉ huy."
Mai Tiệp Lâm đang đi đến chỗ ẩn nấp, nghe được lời nói của Kỳ Ngôn, cô lập tức tìm cơ hội để nói: "Nhìn vào số lượng cụ thể, bên ngoài bầu khí quyển điện Thần chỉ có một quân đoàn, hơn nữa không có chỉ huy. Chúng ta đúng là may mắn!"
Ngọn lửa lần lượt nổ tung, vô số tàu nhỏ bị vụ nổ nuốt chửng, lập tức phân tán, lộ ra những khoảng trống.
Lục Phong Hàn lập tức ra quyết định: "Pháo hạt thứ tư tàu Định Viễn đã chuẩn bị xong! Hoàn toàn đột phá đối phương đội hình địch!"
Một vòng cung ánh sáng trắng bùng lên, rơi vào nhóm tàu địch, đối thủ không kịp phản ứng, như bị một thanh kiếm ngang chém mạnh, dù chỉ mới 15 giây từ khi quân Viễn Chinh "từ trên trời đáp xuống".
Lục Phong Hàn liên tiếp đưa ra nhiều mệnh lệnh, nhanh chóng và rõ ràng.
"Phi thuyền tiêm kích Giang Lăng tấn công theo kế hoạch, tránh tàu cỡ trung, mục tiêu tiêu diệt chủ yếu là tàu nhỏ, làm giảm khả năng cơ động của địch."
"Rõ!"
Sau một trận cuồng phong, khi Butler tiếp quản chiến trường, đối mặt với đội hình hạm đội rải rác, nét mặt gã âm trầm, tay nắm thành đấm, đập mành vào bàn chỉ huy.
Một giây tiếp theo, video liên lạc bị cưỡng ép kết nối, Butler liền điều chỉnh sắc mặt, cung kính nói: "Trí giả!"
Trong video một chiều được kết nối, một giọng nói trầm vang lên: " Butler, đừng làm tôi thất vọng."
Butler cúi đầu: "Con dân của ngài sẽ không làm ngài thất vọng!"
Trước kia tự xưng là "Con của Thần", không biết tự khi nào đã đổi.
Lục Phong Hàn cũng lập tức phát hiện: "Quân đoàn trưởng đã tiếp nhận."
"Đội tàu Thiền Uyên đã đến điểm tọa độ đã định trước." Mai Tiệp Lâm báo cáo: "Tốc độ khá nhanh, nhưng quân đoàn trưởng đối diện chắc chắn không dám rút lui, có thể Trí giả ở điện Thần đang nhìn chằm chằm vào hắn ta."
"Ừ, theo kế hoạch ban đầu." Lục Phong Hàn cảnh cáo: "Diễn giống một chút."
Hạ Gia Nhĩ nằm trong danh sách của đội Giang Lăng, cậu ta có chút lo lắng khi nhận mệnh lệnh này: "Tiền bối, trường quân đội Đệ Nhất chưa dạy lớp diễn xuất thì tôi làm gì giờ? Tôi không biết diễn."
"Đơn giản vậy mà còn cần dạy hả?" Calvin ngồi cạnh thở dài, đành phải giảng dạy: "Tôi cho cậu kịch bản này, đối phương tập hợp lại giết qua, cậu hơi sợ, không khỏi do dự, bắt đầu lùi lại một bước..."
Hạ Gia Nhĩ chưa bao giờ biết do dự và rút lui: "Nhưng mà, nếu địch muốn giết mình, mình đương nhiên phải xông lên! Nghênh chiến! Ai cũng lái phi thuyền, ai sợ ai chớ?"
Calvin trừng mắt: "Không nghe chỉ huy bảo diễn hả? Buông tay, buông tay, tôi diễn, cậu ngồi xem! Tuy là không rõ về sau có đánh nữa không, nhưng cậu phải học, khả năng lần sau tôi không còn ở đây mà dạy cậu nữa."
Vừa nói Calvin vừa cầm cần điều khiển, sau khi né được pháo laser đối diện liền di chuyển về hướng bên cạnh, như là chịu không nổi mũi tấn công liền lùi một chút, bắn tiếp hai quả pháo laser trật đường, chỉ cọ qua sườn tàu địch.
Hạ Gia Nhĩ không khỏi miêu tả cảm giác khi xem: "Tiền bối, anh lợi hại quá, bắn pháo như vậy từ góc này, tôi luyện nửa năm ở trường quân đội Đệ Nhất còn không được."
Calvin nghĩ thầm, ở cùng sinh viên xuất sắc thiệt phiền.
Vừa đánh vừa lui, sau khi quân đoàn trưởng tiếp nhận đúng là sĩ khí quân địch tăng cao, hỏa lực cũng gia tăng theo. Kĩ thuật diễn của quân Viễn Chinh lại vô cùng tự nhiên, không bao lâu đã dẫn địch đến phụ cận vòng xoáy.
Tuy nhiên, tình thế đã thay đổi, khi họ chuẩn bị mai phục, kẻ địch đột nhiên dừng lại và ngừng tiến về phía trước, thay vào đó họ có xu hướng rút lui!
"Không sao." Lục Phong Hàn ngữ khí không thay đổi: "Không cần chờ đợi nữa, Mai Tiệp Lâm cùng Long Tịch Vân lập tức ra tay, từ bên cạnh tấn công."
Long Tịch Vân: "Rõ!"
"Rõ!" Mai Tiệp Lâm liếm môi, lập tức tăng tốc độ lên mức cao nhất, lao thẳng đến ngăn chặn, con cá lớn chưa kịp chạy đã bị vây lại.
Lúc này, Phá Quân báo cáo: "Tướng quân, có một nhóm năng lượng cao đang nhanh chóng tiếp cận. Chúng tôi nghi ngờ là quân tiếp viện của địch!"
Lục Phong Hàn vẫn bình tĩnh: "Bao lâu?"
"Vào phạm vi trong hai phút mười bảy giây."
"Đủ rồi." Giọng Lục Phong Hàn kiên định, gõ ngón tay lên mặt bàn: "Đầu tiên giải quyết vấn đề trước mắt. Mục tiêu là tiêu diệt khả năng cơ động và sức chiến đấu của kẻ địch. Chúng ta có thể giải quyết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Phá Quân, tùy thời báo khoảng cách."
Khi quân tiếp viện của địch còn mười lăm giây nữa mới tiến, Lục Phong Hàn ra lệnh: "Đội Định Viễn và Giang Lăng chuyển hướng đón địch!"
Theo lệnh, một số tàu chủ lực quay súng về cùng một hướng.
Trong nửa giây sau khi quân tiếp viện của địch tiến vào vòng chiến, hỏa lực của hai bên va chạm nhau, sóng do vụ nổ gây ra đã đẩy đi những tảng đá và mảnh vụn kim loại trôi nổi xung quanh.
Trong một cuộc chiến ở cấp độ không gian, các chiến lược chiến thuật được thiết kế sẵn thường bị thay đổi hoặc vô hiệu do điều kiện tại chỗ. Suy cho cùng thì việc so sánh vẫn là về sức chiến đấu thực sự. Nếu chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, một bên có thể hoàn toàn nhấn chìm đối phương trong vòng chưa đầy hai phút.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, vào lúc này, một khẩu pháo hạt năng lượng cao đột nhiên sáng lên!
Phản ứng của quân Viễn Chinh rất nhanh - các phi thuyền vừa và nhỏ ngay lập tức nhảy ra khỏi đường đạn của pháo hạt năng lượng cao. Các tàu chính sử dụng hệ thống bảo vệ của mình làm lá chắn để bảo vệ các tàu vừa và nhỏ. Đinh Viễn được dùng làm điểm tấn công mục tiêu.
Trong kênh liên lạc, Mai Tiệp Lâm vội vàng hỏi: "Pháo này từ đâu đến?"
Lục Phong Hàn trả lời: "Pháo đài vũ trụ."
Trên bản đồ sao, Phá Quân truy tìm nguồn gốc của khẩu pháo hạt.
Chỉ thấy pháo đài gần khu vực chiến đấu nhất đã bị ngắt khỏi giàn. Đầu nòng của nó rất hung dữ, ngay lập tức biến thành một pháo đài khổng lồ có thể di chuyển được.
Mai Tiệp Lâm lập tức phản ứng: "Cho nên ngay từ đầu chỉ huy dẫn quân địch đến gần vòng xoáy, không chỉ che giấu tín hiệu, còn lo rằng pháo đài đánh lén?"
"Đúng vậy." Lục Phong Hàn nhéo ngón tay Kỳ Ngôn, bình tĩnh lại, lông mày lộ ra sắc bén: "Người điều khiển pháo đài rằng tôi đang ở trên Định Viễn, mục tiêu của hắn là tôi."
Leto.
Đêm đã tối, Hạ Tri Dương đeo thiết bị che giấu mới được phát minh bởi Viện khoa học ngầm. Cậu bước nhanh giữa các tòa nhà mà không để lại bất kỳ dấu vết nào về bóng dáng mình trong video giám sát.
Thiết bị sẽ giải phóng sóng nhiễu để ngăn chặn hình ảnh, khiến cậu "tàng hình" trong hệ thống giám sát.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Tri Dương đột nhiên dừng lại, nín thở, im lặng ẩn mình trong bóng tối phía sau tòa nhà, đợi lính tuần tra đi xa rồi mới tiếp tục lên đường - thiết bị che giấu chỉ có thể đánh lừa được camera giám sát chứ không phải mắt người.
Đến bãi cỏ phía sau Trung tâm Thiết bị Máy tính Siêu Quang ISCO, Hạ Tri Dương ôm đầu gối, hít thở vài hơi, đứng thẳng, nhìn ra bên ngoài.
Trong vòng hai phút, một chiếc xe huyền phù màu đen dừng cách đó mười bước, cửa trượt mở sang hai bên.
Người cậu chờ đã đến.
Đây là nhiệm vụ lần này.
Đối phương là nhân viên kỹ thuật quan trọng được tướng Nhiếp cử đến từ lỗ hổng trong mạng phòng thủ, không hiểu lí do gì mà đặc biệt chọn cậu làm người liên lạc mặt đất.
Người được bảo vệ ở giữa nhanh chóng di chuyển. Hạ Tri Dương đứng đó nhìn kỹ, xác nhận rằng cậu không nhận ra người đang đến, trước đây cũng không.
Khi đi ngang qua cậu, đối phương gật đầu, Hạ Tri Dương phản ứng hai giây rồi nhanh chóng đi theo.
Họ không đi vào bằng cửa chính mà đi vòng quanh bãi cỏ phía sau, tìm thấy một lối vào rất ẩn. Đi thang máy xuống tầng hầm, Hạ Tri Dương liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, cậu có chút tò mò tại sao người này lại chọn mình. Nhưng sau khi trải qua vô số nhiệm vụ, cậu đã học được cách không tò mò, nói ít.
Không ngờ đối phương lại quay người tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Auguste, người Tháp Trắng."
Tháp Trắng?
Lời này làm Hạ Tri Dương hơi chấn động, cậu hơi mở mắt, lập tức đứng thẳng lưng: "Xin chào... xin chào!"
"Tôi biết cậu đang thắc mắc vì sao tôi biết tên cậu, lại chọn cậu làm người liên lạc." Auguste nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi tin tưởng cậu, tin cậu sẽ không phản bội Liên Minh."
Được người khác tin tưởng đáng vui, Hạ Tri Dương do dự hỏi: "Sao lại tin tưởng tôi? Theo tôi biết thì chúng ta chưa từng gặp mặt."
Auguste nhìn người trước mặt, phát hiện dù trải qua vô số bóng tối, ánh mắt vẫn trong trẻo sáng ngời, không khỏi chậm rãi nói: "Tôi biết bạn tốt của cậu, Kỳ Ngôn."
Lúc này, thang máy dừng ở tầng mười một dưới lòng đất, Hạ Tri Dương đột nhiên nghe thấy cái tên "Kỳ Ngôn", cậu sững sờ vài giây. Trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi nhưng cậu biết bây giờ không phải lúc nên đành phải kìm lại.
Theo sau Auguste, Hạ Tri Dương không khỏi nhìn bóng dáng mờ ảo của mình phản chiếu trên bức tường kim loại phẳng và sáng bóng, sững sờ.
"Chỉ là trong thời gian ngắn, dường như cậu đã thay đổi... rất nhiều."
Hạ Tri Dương nghĩ rằng nếu có cơ hội gặp lại, không biết Kỳ Ngôn có liếc mắt đã nhận ra mình không.
Gần Vành đai Venus, nghìn nghịt phi thuyền màu đen bay lượn thành hàng, nòng pháo được nâng lên, động cơ đẩy đã được làm nóng, có thể phóng tên lửa tầm xa cấp sao bất kì lúc nào.
Toàn bộ đội tàu Thiền Uyên, Giang Lăng, Bình Ninh và Phi Liêm xếp hàng dài như những con chim săn mồi ban đêm, âm thầm ẩn mình giữa những tảng đá lơ lửng trong khung cảnh tối tăm.
Mai Tiệp Lâm đang cầm kéo sửa lại phần dài hơn tóc: "Phía sau là vành đai tiểu hành tinh, phía trước là một vòng xoáy cực lớn, khiến tôi có cảm giác như đang xây nhà trên vách đá, bên kia vòng xoáy là hang ổ quân Phản Loạn. Chậc, chậc, vừa nguy hiểm lại vừa kích thích, thật là bọn chúng không tự nhiên đánh lại đây hở?"
Nói thì như là lo chứ thật ra toàn cái vẻ háo hức muốn thử.
Long Tịch Vân đáp: "Không, mười phút trước, Bộ kĩ thuật đã khôi phục thông tin dữ liệu từ một mảnh vụn vớt ra từ vòng xoáy. Quân Phản Loạn gọi vòng xoáy này là 'Keboy', có nghĩa là 'Thánh Quang" – bất kì kẻ nào cũng không được tiép cận và khinh nhờn."
Mai Tiệp Lâm trợn mắt, chán ghét: "Thánh Quang? Không phải Bộ kĩ thuật đã moi ra rất nhiều bộ xương người chết dị dạng, do nghiên cứu gen trái ngược nhân đạo à? Đúng là phù hợp tác phong đám này: Giấu dơ bẩn dưới hào quang thần thánh."
"Vậy ra nó ngoài mặt gọi là Thánh Quang, nhưng thực chất lại bị coi là một bãi rác bí mật?" Duy Nhân vươn eo: "Quân Phản Loạn đúng là không có chút sáng tạo nào. Một khi mà có "Thần" thì liền làm ra chú thánh quang, hành tinh thánh... rồi một đống quy tắc kì lạ về sao Thánh. Như là con người không được đặt chân, đến gần sẽ khiến Thần ô uế. Như mấy người ghét tắm vậy, một thân bẩn thỉu bước đi trên đường, thở một hơi là thúi ùm vũ trụ."
Mai Tiệp Lâm cười lớn, suýt nữa cắt trúng tay: "Đội trưởng Duy Nhân, tài hùng biện của anh càng ngày càng tốt!"
Vừa nói xong, Lục Phong Hàn liền kết nối video liên lạc. Mai Tiệp Lâm lập tức im lặng.
Trong phòng chỉ huy, Lục Phong Hàn nhìn bản đồ sao, dùng một tay cởi cúc áo trên cùng: "Tướng Nhiếp dự định hai tiếng nữa sẽ bắt đầu hành quân."
Mai Tiệp Lâm là người đầu tiên hỏi: "Làm thế nào để giải quyết hệ thống phòng thủ hành tinh của Leto? Mức độ phòng thủ của thứ đó hoàn toàn tỷ lệ thuận với số tiền bỏ ra để xây dựng."
"Người bên trong Leto đã lấy được chìa khóa. Họ có thể mở ra một lỗ hổng mạng lưới phòng thủ trong một khoảng thời gian nhất định. Việc trinh sát của quân Phản Loạn tại chỗ hở sẽ bị vô hiệu hóa, việc giám sát sẽ bị tạm dừng, việc ra vào sẽ không bị cảnh báo."
Đôi mắt của Lục Phong Hàn giống như những ngôi sao bạc trên cầu vai, lạnh lùng; "Tướng Nhiếp sẽ chia quân thành hai nhóm. Sau khi đến được Leto qua khe hở, một nhóm sẽ giành quyền kiểm soát toàn bộ hệ thống phòng thủ hành tinh, còn lại đối đầu với quân Phản Loạn do Hodgkin lãnh đạo bên ngoài bầu khí quyển của Leto, ngăn cản quân vũ trụ quay về mặt đất."
Đỗ Thượng nghĩ ngay: "Đóng cửa đánh chó?"
"Anh ơi, phép ẩn dụ của anh thật tuyệt vời!" Sau khi khen ngợi, Mai Tiệp Lâm dùng ngón tay xoay kéo: "Chỉ cần hệ thống phòng thủ nằm trong tay tướng Nhiếp, quân Phản Loạn phải chịu oanh tạc của hệ thống, không tới hai phút là xong, chẳng liên lụy đến người trên hành tinh thủ đô."
Đỗ Thượng: "Không sai, có hệ thống ngăn ở trung gian, đánh vũ trụ thì đánh vũ trụ, đánh bộ thì đánh bộ, trong khoảng thời gian ngắn không ai chạm ai, hai bên tự chiến không chút ràng buộc."
Mai Tiệp Lâm cầm kéo, đưa mặt lại gần camera: "Chỉ huy, chúng ta thì sao? Làm sao có thể chạy đến điện Thần?"
Lục Phong Hàn xoa bóp cổ tay Kỳ Ngôn. Nghe vậy, anh trả lời: "Không có kết quả trinh sát cụ thể, nhưng Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 chắc chắn đang canh gác gần đó, tuyệt đối không cho phép chúng ta lại gần hành tinh có điện Thần – đây là mạng lưới hỏa lực đầu tiên. Còn chuỗi pháo đài kia sẽ là mạng lưới thứ hai. Điện Thần tất nhiên có hệ thống phòng ngự mạnh mẽ - đó là mạng lưới thứ ba. Mọi người, chuẩn bị khổ chiến đị."
Tất cả đều đã sẵn sàng.
Điện Thần đã ở ngay trước mắt, chỉ còn một bước là kết thúc cuộc chiến kéo dài này rồi, hoàn toàn không có lí do để chùn bước.
Nếu lùi lại dầu chỉ là nửa bước, chẳng ai có thể đối diện trước hàng triệu anh linh đang trôi nổi trong không gian rộng lớn này.
Đánh giá tình hình hiện tại trong trận tấn công điện Thần, không có lối tắt, không có chiến thuật toàn cục, chỉ có thể dựa vào vũ lực mà cứng đối cứng. Bên nào không kiểm soát được sẽ bị nghiền nát trước.
Mai Tiệp Lâm và những người khác nhìn nhau qua màn hình, tất cả đều có cùng một ý tưởng.
Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm vào bản đồ sao: "Quân Phản Loạn không biết chúng ta đến đây, đây là một lợi thế. Một khi chúng ta lộ diện, kẻ địch sẽ lập tức nhận ra rằng chúng đã để lộ tọa độ. Vì vậy, 'lợi thế' này phải được nắm bắt."
Anh thay đổi cử chỉ của mình, các ký tự khác nhau bắt đầu xuất hiện trên bản đồ sao được chiếu sáng theo lời nói của anh.
"Tạm định, Đỗ Thượng và Duy Nhân sẽ theo tôi đi tuyến A, xuyên qua trung tâm tới bên kia vòng xoáy. Mai Tiệp Lâm và Long Tịch Vân sẽ đi theo tuyến B, từ trung tâm đi vòng qua rồi mai phục. Chú ý, khi di chuyển phải kề sát vòng xoáy, mượn khả năng gây nhiễu để tránh bị phát hiện.
Lợi dụng "Thận Lâu" để phá vỡ thong tin bọn họ thu được, khiến chúng tin rằng bốn đội tàu của ta đều ở chung, khi dẫn được Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 lại đây thì mtv và Long Tịch Vân vòng say, vây kín lại."
Trên kênh thông tin, tất cả đáp: "Rõ!"
"Nếu, tôi nói nếu." Lục Phong Hàn trầm giọng: "Nếu xuất hiện ngoài ý muốn, hãm vào tử cục, tất cả phải nghe theo lệnh, không được ham chiến, rút về Vành đai Venus, lập tức vào lỗ sâu rời đi, Erich và Vincent đã chờ sẵn, tôi sẽ cản phía sau."
Mai Tiệp Lâm muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, nhướng mày, trịnh trọng đáp: "Rõ."
Quân đoàn trưởng Quân đoàn 3 đang dựa vào ghế sofa ăn kẹo trái cây, khi hộp liên lạc video đột nhiên được chiếu trước mặt, gã thậm chí không nhấc mí mắt lên xác định đó là ai: "Để tôi đoán, mi vừa rời khỏi điện Thần, bị Trí giả mắng thậm tệ à?"
Áo sơ mi màu trắng không vết ố, khăn quàng cổ hoa văn phức tạp, thêm cài áo bằng ruby đỏ huyết bồ câu khiến gã như một quý tộc trong một bức tranh sơn dầu cổ điển.
"Mày biết?"
"Butler, mi cho rằng vì sao ta cố ý nhận nhiệm vụ tuần tra, rời khỏi mặt đất?" Fritz chống cằm, đối mặt với màn hình, chậm rãi nói: "Dù là tiền tuyến Nam Thập Vực hay khu hành chính Trung Ương, Trí giả cũng đã đổ vào quá nhiều vật tư và con người, đám đó dù đê tiện như con kiến cũng là mặt mũi Trí giả. Tiểu thư Helena đúng là một đứa ngu, nhưng cũng là em gái ruột Trí giả, vậy mà lại mất mạng. Nếu là mi thì tâm trạng mi có tốt nổi không?"
Đôi mắt của Butler màu hạt dẻ. Gã nheo mắt, không đáp mà chuyển chủ đề: "Trí giả có ý nghỉ ngơi, dưỡng sức lại."
"Cạch" – Viên kẹo trái cây bị cắn nát, Fritz chạm đầu lưỡi vào vòm miệng, nghiêm túc: "Mi chắc chứ?"
"Chắc, trí giả đã tỏ thái độ này." Butler sải bước trên hành lang điện Thần xa hoa, cách thủ vệ khá xa liền nói trắng: "Khu Trung Ương đã bị tái chiếm, Leto khó mà kiên trì được. Vùng Nam Thập Tự nằm dưới sự kiểm soát của quân Viễn Chinh, thêm Tháp Trắng, chúng ta khó mà thắng nổi."
Mở một viên kẹo trái cây khác, Fritz tiếp tục: "Điều quan trọng nhất là Trí giả vẫn còn rất trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi, ít nhất còn sống được sáu mươi, bảy mươi năm."
Butler: "Đúng vậy, nếu như một năm trước Lục Phong Hàn chết, có lẽ bây giờ tao và mày đã nắm giữ một tinh vực lớn, được thăng chức, có tước vị, đợi thêm hai mươi năm nữa cũng không phải là không thể. Đám Liên Minh không phải giỏi nhất tự cắn nhau à, không tới 10 năm tên Lục Phong Hàn đó sẽ chết dưới tay người của nó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đưa viên kẹo vào miệng, Fritz dựa lưng vào ghế sofa: "Nếu Trí giả trầm ổn, ta sẽ không làm gì." Gã thong vẻ vê giấy gói kẹo: "Mi đoán xem, Liên Minh mất bao lâu để tìm tới?"
Butler đề cập: "Khi tham kiến, tao tình cờ gặp phải có kẻ trong vườn đang bắn tên phản bội. Vị trí điện Thần kín kẻ, không ai dám rò rỉ tọa độ. Liên Minh không thể tìm được, gần 10 năm qua vẫn an toàn."
Nói là "phản bội", nhưng trong lòng cả hai đều rõ, chỉ là mấy kẻ tự sinh ra ý thức, nghi ngờ Thần, dao động về Trí giả và quân Phản Loạn.
Khi chiến tranh ở Nam Thập Tự và Khu hành chính Trung Ương tiếp tục bại lui, Trí giả trở nên nghi ngờ tột độ, việc bắn mấy tên phản bội trong vườn gần như là hai, ba lần trong ngày.
Fritz ngậm viên kẹo trong miệng nói: "Được, sau khi tuần tra xong, quay về mặt đất ta sẽ đi gặp Trí giả."
Lúc này, gần như cả hai đồng thời nghe thấy tiếng còi báo động!
Butler dừng lại, đột nhiên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, vẻ mặt u ám: "Có kẻ địch tấn công!"
Fritz đột nhiên đứng dậy: "Quân Viễn Chinh?"
Butler muốn phủ nhận và nói rằng điều đó là không thể, nhưng tiếng còi báo động đã vang lên bên tai khó mà không thừa nhận. Gã chỉ nói "Mày nhanh về" và cắt đứt liên lạc.
Bên kia, Lục Phong Hàn dẫn Duy Nhân và Đỗ Thượng đi vòng quanh vòng xoáy từ xa trung tâm.
Sau khi ra khỏi phạm vi nhiễu tín hiệu ở rìa vòng xoáy, Lục Phong Hàn lập tức ra lệnh cho tất cả các phi thuyền trong hạm đội thực hiện hai cú nhảy cơ động liên tiếp. Chuẩn bị tiến vào tầm bắn, một lượng lớn tên lửa tầm xa cấp hành tinh nhờ sự hỗ trợ của máy đẩy đã được ném về phía đối diện!
Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, chiếu sáng các ô cửa sổ.
Một đợt ném bom chỉ kéo dài hai ba giây, quân Phản Loạn vô thức bị giảm hiệu quả chiến đấu.
Đánh giá đối phương không lập tức hình thành phản công hay phòng thủ hiệu quả, Lục Phong Hàn nói rất nhanh: "Thả đợt tên lửa thứ hai, chuẩn bị đợt thứ ba!"
Kỳ Ngôn cũng nhìn thấy: "Quân đoàn trưởng không có ở vị trí chỉ huy."
Mai Tiệp Lâm đang đi đến chỗ ẩn nấp, nghe được lời nói của Kỳ Ngôn, cô lập tức tìm cơ hội để nói: "Nhìn vào số lượng cụ thể, bên ngoài bầu khí quyển điện Thần chỉ có một quân đoàn, hơn nữa không có chỉ huy. Chúng ta đúng là may mắn!"
Ngọn lửa lần lượt nổ tung, vô số tàu nhỏ bị vụ nổ nuốt chửng, lập tức phân tán, lộ ra những khoảng trống.
Lục Phong Hàn lập tức ra quyết định: "Pháo hạt thứ tư tàu Định Viễn đã chuẩn bị xong! Hoàn toàn đột phá đối phương đội hình địch!"
Một vòng cung ánh sáng trắng bùng lên, rơi vào nhóm tàu địch, đối thủ không kịp phản ứng, như bị một thanh kiếm ngang chém mạnh, dù chỉ mới 15 giây từ khi quân Viễn Chinh "từ trên trời đáp xuống".
Lục Phong Hàn liên tiếp đưa ra nhiều mệnh lệnh, nhanh chóng và rõ ràng.
"Phi thuyền tiêm kích Giang Lăng tấn công theo kế hoạch, tránh tàu cỡ trung, mục tiêu tiêu diệt chủ yếu là tàu nhỏ, làm giảm khả năng cơ động của địch."
"Rõ!"
Sau một trận cuồng phong, khi Butler tiếp quản chiến trường, đối mặt với đội hình hạm đội rải rác, nét mặt gã âm trầm, tay nắm thành đấm, đập mành vào bàn chỉ huy.
Một giây tiếp theo, video liên lạc bị cưỡng ép kết nối, Butler liền điều chỉnh sắc mặt, cung kính nói: "Trí giả!"
Trong video một chiều được kết nối, một giọng nói trầm vang lên: " Butler, đừng làm tôi thất vọng."
Butler cúi đầu: "Con dân của ngài sẽ không làm ngài thất vọng!"
Trước kia tự xưng là "Con của Thần", không biết tự khi nào đã đổi.
Lục Phong Hàn cũng lập tức phát hiện: "Quân đoàn trưởng đã tiếp nhận."
"Đội tàu Thiền Uyên đã đến điểm tọa độ đã định trước." Mai Tiệp Lâm báo cáo: "Tốc độ khá nhanh, nhưng quân đoàn trưởng đối diện chắc chắn không dám rút lui, có thể Trí giả ở điện Thần đang nhìn chằm chằm vào hắn ta."
"Ừ, theo kế hoạch ban đầu." Lục Phong Hàn cảnh cáo: "Diễn giống một chút."
Hạ Gia Nhĩ nằm trong danh sách của đội Giang Lăng, cậu ta có chút lo lắng khi nhận mệnh lệnh này: "Tiền bối, trường quân đội Đệ Nhất chưa dạy lớp diễn xuất thì tôi làm gì giờ? Tôi không biết diễn."
"Đơn giản vậy mà còn cần dạy hả?" Calvin ngồi cạnh thở dài, đành phải giảng dạy: "Tôi cho cậu kịch bản này, đối phương tập hợp lại giết qua, cậu hơi sợ, không khỏi do dự, bắt đầu lùi lại một bước..."
Hạ Gia Nhĩ chưa bao giờ biết do dự và rút lui: "Nhưng mà, nếu địch muốn giết mình, mình đương nhiên phải xông lên! Nghênh chiến! Ai cũng lái phi thuyền, ai sợ ai chớ?"
Calvin trừng mắt: "Không nghe chỉ huy bảo diễn hả? Buông tay, buông tay, tôi diễn, cậu ngồi xem! Tuy là không rõ về sau có đánh nữa không, nhưng cậu phải học, khả năng lần sau tôi không còn ở đây mà dạy cậu nữa."
Vừa nói Calvin vừa cầm cần điều khiển, sau khi né được pháo laser đối diện liền di chuyển về hướng bên cạnh, như là chịu không nổi mũi tấn công liền lùi một chút, bắn tiếp hai quả pháo laser trật đường, chỉ cọ qua sườn tàu địch.
Hạ Gia Nhĩ không khỏi miêu tả cảm giác khi xem: "Tiền bối, anh lợi hại quá, bắn pháo như vậy từ góc này, tôi luyện nửa năm ở trường quân đội Đệ Nhất còn không được."
Calvin nghĩ thầm, ở cùng sinh viên xuất sắc thiệt phiền.
Vừa đánh vừa lui, sau khi quân đoàn trưởng tiếp nhận đúng là sĩ khí quân địch tăng cao, hỏa lực cũng gia tăng theo. Kĩ thuật diễn của quân Viễn Chinh lại vô cùng tự nhiên, không bao lâu đã dẫn địch đến phụ cận vòng xoáy.
Tuy nhiên, tình thế đã thay đổi, khi họ chuẩn bị mai phục, kẻ địch đột nhiên dừng lại và ngừng tiến về phía trước, thay vào đó họ có xu hướng rút lui!
"Không sao." Lục Phong Hàn ngữ khí không thay đổi: "Không cần chờ đợi nữa, Mai Tiệp Lâm cùng Long Tịch Vân lập tức ra tay, từ bên cạnh tấn công."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Tịch Vân: "Rõ!"
"Rõ!" Mai Tiệp Lâm liếm môi, lập tức tăng tốc độ lên mức cao nhất, lao thẳng đến ngăn chặn, con cá lớn chưa kịp chạy đã bị vây lại.
Lúc này, Phá Quân báo cáo: "Tướng quân, có một nhóm năng lượng cao đang nhanh chóng tiếp cận. Chúng tôi nghi ngờ là quân tiếp viện của địch!"
Lục Phong Hàn vẫn bình tĩnh: "Bao lâu?"
"Vào phạm vi trong hai phút mười bảy giây."
"Đủ rồi." Giọng Lục Phong Hàn kiên định, gõ ngón tay lên mặt bàn: "Đầu tiên giải quyết vấn đề trước mắt. Mục tiêu là tiêu diệt khả năng cơ động và sức chiến đấu của kẻ địch. Chúng ta có thể giải quyết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Phá Quân, tùy thời báo khoảng cách."
Khi quân tiếp viện của địch còn mười lăm giây nữa mới tiến, Lục Phong Hàn ra lệnh: "Đội Định Viễn và Giang Lăng chuyển hướng đón địch!"
Theo lệnh, một số tàu chủ lực quay súng về cùng một hướng.
Trong nửa giây sau khi quân tiếp viện của địch tiến vào vòng chiến, hỏa lực của hai bên va chạm nhau, sóng do vụ nổ gây ra đã đẩy đi những tảng đá và mảnh vụn kim loại trôi nổi xung quanh.
Trong một cuộc chiến ở cấp độ không gian, các chiến lược chiến thuật được thiết kế sẵn thường bị thay đổi hoặc vô hiệu do điều kiện tại chỗ. Suy cho cùng thì việc so sánh vẫn là về sức chiến đấu thực sự. Nếu chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, một bên có thể hoàn toàn nhấn chìm đối phương trong vòng chưa đầy hai phút.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, vào lúc này, một khẩu pháo hạt năng lượng cao đột nhiên sáng lên!
Phản ứng của quân Viễn Chinh rất nhanh - các phi thuyền vừa và nhỏ ngay lập tức nhảy ra khỏi đường đạn của pháo hạt năng lượng cao. Các tàu chính sử dụng hệ thống bảo vệ của mình làm lá chắn để bảo vệ các tàu vừa và nhỏ. Đinh Viễn được dùng làm điểm tấn công mục tiêu.
Trong kênh liên lạc, Mai Tiệp Lâm vội vàng hỏi: "Pháo này từ đâu đến?"
Lục Phong Hàn trả lời: "Pháo đài vũ trụ."
Trên bản đồ sao, Phá Quân truy tìm nguồn gốc của khẩu pháo hạt.
Chỉ thấy pháo đài gần khu vực chiến đấu nhất đã bị ngắt khỏi giàn. Đầu nòng của nó rất hung dữ, ngay lập tức biến thành một pháo đài khổng lồ có thể di chuyển được.
Mai Tiệp Lâm lập tức phản ứng: "Cho nên ngay từ đầu chỉ huy dẫn quân địch đến gần vòng xoáy, không chỉ che giấu tín hiệu, còn lo rằng pháo đài đánh lén?"
"Đúng vậy." Lục Phong Hàn nhéo ngón tay Kỳ Ngôn, bình tĩnh lại, lông mày lộ ra sắc bén: "Người điều khiển pháo đài rằng tôi đang ở trên Định Viễn, mục tiêu của hắn là tôi."
Leto.
Đêm đã tối, Hạ Tri Dương đeo thiết bị che giấu mới được phát minh bởi Viện khoa học ngầm. Cậu bước nhanh giữa các tòa nhà mà không để lại bất kỳ dấu vết nào về bóng dáng mình trong video giám sát.
Thiết bị sẽ giải phóng sóng nhiễu để ngăn chặn hình ảnh, khiến cậu "tàng hình" trong hệ thống giám sát.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Tri Dương đột nhiên dừng lại, nín thở, im lặng ẩn mình trong bóng tối phía sau tòa nhà, đợi lính tuần tra đi xa rồi mới tiếp tục lên đường - thiết bị che giấu chỉ có thể đánh lừa được camera giám sát chứ không phải mắt người.
Đến bãi cỏ phía sau Trung tâm Thiết bị Máy tính Siêu Quang ISCO, Hạ Tri Dương ôm đầu gối, hít thở vài hơi, đứng thẳng, nhìn ra bên ngoài.
Trong vòng hai phút, một chiếc xe huyền phù màu đen dừng cách đó mười bước, cửa trượt mở sang hai bên.
Người cậu chờ đã đến.
Đây là nhiệm vụ lần này.
Đối phương là nhân viên kỹ thuật quan trọng được tướng Nhiếp cử đến từ lỗ hổng trong mạng phòng thủ, không hiểu lí do gì mà đặc biệt chọn cậu làm người liên lạc mặt đất.
Người được bảo vệ ở giữa nhanh chóng di chuyển. Hạ Tri Dương đứng đó nhìn kỹ, xác nhận rằng cậu không nhận ra người đang đến, trước đây cũng không.
Khi đi ngang qua cậu, đối phương gật đầu, Hạ Tri Dương phản ứng hai giây rồi nhanh chóng đi theo.
Họ không đi vào bằng cửa chính mà đi vòng quanh bãi cỏ phía sau, tìm thấy một lối vào rất ẩn. Đi thang máy xuống tầng hầm, Hạ Tri Dương liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, cậu có chút tò mò tại sao người này lại chọn mình. Nhưng sau khi trải qua vô số nhiệm vụ, cậu đã học được cách không tò mò, nói ít.
Không ngờ đối phương lại quay người tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Auguste, người Tháp Trắng."
Tháp Trắng?
Lời này làm Hạ Tri Dương hơi chấn động, cậu hơi mở mắt, lập tức đứng thẳng lưng: "Xin chào... xin chào!"
"Tôi biết cậu đang thắc mắc vì sao tôi biết tên cậu, lại chọn cậu làm người liên lạc." Auguste nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi tin tưởng cậu, tin cậu sẽ không phản bội Liên Minh."
Được người khác tin tưởng đáng vui, Hạ Tri Dương do dự hỏi: "Sao lại tin tưởng tôi? Theo tôi biết thì chúng ta chưa từng gặp mặt."
Auguste nhìn người trước mặt, phát hiện dù trải qua vô số bóng tối, ánh mắt vẫn trong trẻo sáng ngời, không khỏi chậm rãi nói: "Tôi biết bạn tốt của cậu, Kỳ Ngôn."
Lúc này, thang máy dừng ở tầng mười một dưới lòng đất, Hạ Tri Dương đột nhiên nghe thấy cái tên "Kỳ Ngôn", cậu sững sờ vài giây. Trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi nhưng cậu biết bây giờ không phải lúc nên đành phải kìm lại.
Theo sau Auguste, Hạ Tri Dương không khỏi nhìn bóng dáng mờ ảo của mình phản chiếu trên bức tường kim loại phẳng và sáng bóng, sững sờ.
"Chỉ là trong thời gian ngắn, dường như cậu đã thay đổi... rất nhiều."
Hạ Tri Dương nghĩ rằng nếu có cơ hội gặp lại, không biết Kỳ Ngôn có liếc mắt đã nhận ra mình không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro