đe dọa
2024-09-08 06:24:24
- Giờ nhắc lại chuyện bị bạo hành còn có ít gì, đâu thể thay đổi được quá khứ. Con chỉ muốn biết cái chết của mẹ con có liên quan đến hai người không?
Khương Dao nhìn ông Tịnh bằng cặp mắt cực nghiêm túc khiến ông không có cách nào né tránh. Ông ta không dám nhìn thẳng vào cô, tay ông run run rồi nắm chặt lại. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ cho cô một câu trả lời rồi.
Dường như mọi ấm ức trong lòng đang trào ra khỏi lý trí, hóa thành những lời nói cay nghiệt.
Tất cả những gì mà gia đình các người hành hạ tôi từ nhỏ đến lớn tôi không hề thấy đau gì cả, tôi chỉ canh cánh và nhức nhối trong lòng vì chuyện bản thân là một đứa trẻ không có mẹ thôi. Tôi đã được người khác nói rồi, nhưng trong lòng vẫn mong không phải sự thật.Cái chết của mẹ tôi có liên quan đến hai người, vậy thì chỉ cần sự hối lỗi của ông thì có thể xóa đi mọi nỗi đau đớn, tủi nhục và nhớ mong khi không còn mẹ của tôi bao năm nay sao? Ông ích kỷ cũng vừa phải thôi, bây giờKhương Nguyệt và bà Liên chết rồi, ông định đem tôi về để hứa hôn với Triệu Minh, làm công cụ kiếm tiền cho ông sao? Ông đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông khi cố gắng xây dựng cuộc hôn nhân này.
Cô nhấn mạnh:
- Khương Dao đã chết thật rồi, từ nay về sau đừng đến tìm người tên Khương Dao nữa.
Ông Tịnh chỉ biết đứng đó nghe những lời oán trách của cô, nó chẳng khác nào lời tuyên án, tuyên bố rằng cô không bao giờ tha thứ cho ông được. Ông đứng đó nhìn cô, trong lòng trở nên đau xót, tại bản thân ông nên bây giờ mới rơi vào cảnh đơn côi như thế này.
- Con người, vào đây.
Giọng nói lạ lẫm của đàn ông gọi Khương Dao khiến ông bất ngờ. Từ cửa chính, Quý Tửu Lạc trong bộ đồ ngủ lười nhác, đầu tóc thì xõa rối bời, bước chân hắn thẳng tắp đến cổng và đón Khương Dao. Hắn chẳng thèm để ý đến người đàn ông lớn tuổi đang đứng trước mặt mà thân mật đặt tay lên bờ vai nhỏ của cô rồi đưa cô vào trong.
- Khương Dao, thế này là sao?
Nghe lời nói của ông, Khương Dao không giải thích gì cả, chỉ im lặng phó mặc cho Quý Tửu Lạc. Hắn quay mặt lại để ánh đèn đường chiếu vào gương mặt quỷ dữ sắc lạnh của mình, nói giọng đầy châm chọc:
- Ông có tư cách gì để hỏi? Cô ấy là của ta từ một năm trước rồi, không còn liên quan gì đến ông cả. Đừng lôi dùng từ "ba" đó ra để áp đặt cho đứa nhỏ này. Tôi nhắc cho ông nhớ, từ giờ trở đi, đừng có đến đây tìm "con gái" nữa, ta không cho phép. Ta mà thấy ông dám đến đây, ta đập gãy giò thì đừng có trách, ta thích đánh người già lắm. Nhớ kỹ điều đó.
Nói rồi, hắn đưa Khương Dao vào trong và khóa cửa cổng lại, đi thẳng một mạch vào trong nhà. Ông Tịnh đứng chết trân tại chỗ, vừa rồi, ông có cảm giác ghê rợn đến mức tưởng chừng như tắc thở, sống lưng lạnh toát, qua một lúc ông mới có thể cử động lại như bình thường.
Nhìn vào trong nhà thì thấy tối om chẳng biết bên trong đang diễn ra chuyện gì. Ông lụi cụi đi lại chiếc xe ô tô đang đậu gần đó và ngồi nghỉ mệt một lúc rồi mới nổ máy đi về.
Trong phòng khách, Khương Dao ngồi trên ghế không nói câu nào, chỉ trầm mặc nhìn xuống nền gạch. Cô cảm thấy nền gạch trắng tại sao lại u ám đến thế. Một lúc sau cảm xúc chất chứa trong lòng lại vỡ òa, cô che mặt lại cả người run rẩy từng đợt.
Quý Tửu Lạc ngồi kế bên cuống cuồng không biết nên làm thế nào để an ủi cô. Hắn lấy một tờ khăn giấy để khều vào tay cô. Khương Dao nhận lấy rồi tiếp tục khóc nức nở.
Hắn chợt nhớ ra lúc trước mấy bà già lớn tuổi hay dỗ cháu bằng cách trêu chọc nó, không biết có hiệu nghiệm với cô không nhưng hắn vẫn thử. Kể ra, ký khế ước với người lớn tuổi cũng có lợi thật.
Hắn lên giọng giều cợt:
- Ối chời, cái mặt xấu quá đi, khóc nhăn nheo thấy mà ghê.
Rồi hắn quay qua bảo Khương Dao:
Kia kìa, xem cái bàn này nó bị sao nè, con người xem nè nhanh lên. Chưa dừng lại ở đó, hắn chỉ ra cửa sổ.Kìa kìa có con chim đang bay kìa.Thấy cả người Khương Dao run rẩy nhiều hơn, hắn vội nắm bàn tay đang che mặt của cô lại rồi chơi ú òa. Ngay khi nhìn vào gương mặt tèm nhem nước mắt nhưng miệng lại đang cười của Khương Dao thì hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo.
- Vậy là cô đang khóc hay đang cười?
Khương Dao nhìn gương mặt ngơ ngác của hắn rồi cười lớn, lấy khăn giấy lau sạch những giọt nước mắt đang ướt trên mặt.
- Cám ơn chú, tôi hết buồn rồi.
Nghe được vậy hắn mới an lòng, không hiểu sao thấy cô khóc như thế này thì hắn cũng khó chịu theo. Mặc dù có nghe ngóng và biết hoàn cảnh của cô, chuẩn bị tâm lý sẵn hết rồi vẫn không tài nào vượt qua được cảm giác đứng ngồi không yên trong những trường hợp như thế này.
Thà hắn làm cô khóc thì không sao, còn người khác làm cô khóc thì hắn lại tức điên lên được. Biết vậy đánh gãy chân lão già đó cho rồi, hắn nghĩ.
Khương Dao nhìn ông Tịnh bằng cặp mắt cực nghiêm túc khiến ông không có cách nào né tránh. Ông ta không dám nhìn thẳng vào cô, tay ông run run rồi nắm chặt lại. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ cho cô một câu trả lời rồi.
Dường như mọi ấm ức trong lòng đang trào ra khỏi lý trí, hóa thành những lời nói cay nghiệt.
Tất cả những gì mà gia đình các người hành hạ tôi từ nhỏ đến lớn tôi không hề thấy đau gì cả, tôi chỉ canh cánh và nhức nhối trong lòng vì chuyện bản thân là một đứa trẻ không có mẹ thôi. Tôi đã được người khác nói rồi, nhưng trong lòng vẫn mong không phải sự thật.Cái chết của mẹ tôi có liên quan đến hai người, vậy thì chỉ cần sự hối lỗi của ông thì có thể xóa đi mọi nỗi đau đớn, tủi nhục và nhớ mong khi không còn mẹ của tôi bao năm nay sao? Ông ích kỷ cũng vừa phải thôi, bây giờKhương Nguyệt và bà Liên chết rồi, ông định đem tôi về để hứa hôn với Triệu Minh, làm công cụ kiếm tiền cho ông sao? Ông đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông khi cố gắng xây dựng cuộc hôn nhân này.
Cô nhấn mạnh:
- Khương Dao đã chết thật rồi, từ nay về sau đừng đến tìm người tên Khương Dao nữa.
Ông Tịnh chỉ biết đứng đó nghe những lời oán trách của cô, nó chẳng khác nào lời tuyên án, tuyên bố rằng cô không bao giờ tha thứ cho ông được. Ông đứng đó nhìn cô, trong lòng trở nên đau xót, tại bản thân ông nên bây giờ mới rơi vào cảnh đơn côi như thế này.
- Con người, vào đây.
Giọng nói lạ lẫm của đàn ông gọi Khương Dao khiến ông bất ngờ. Từ cửa chính, Quý Tửu Lạc trong bộ đồ ngủ lười nhác, đầu tóc thì xõa rối bời, bước chân hắn thẳng tắp đến cổng và đón Khương Dao. Hắn chẳng thèm để ý đến người đàn ông lớn tuổi đang đứng trước mặt mà thân mật đặt tay lên bờ vai nhỏ của cô rồi đưa cô vào trong.
- Khương Dao, thế này là sao?
Nghe lời nói của ông, Khương Dao không giải thích gì cả, chỉ im lặng phó mặc cho Quý Tửu Lạc. Hắn quay mặt lại để ánh đèn đường chiếu vào gương mặt quỷ dữ sắc lạnh của mình, nói giọng đầy châm chọc:
- Ông có tư cách gì để hỏi? Cô ấy là của ta từ một năm trước rồi, không còn liên quan gì đến ông cả. Đừng lôi dùng từ "ba" đó ra để áp đặt cho đứa nhỏ này. Tôi nhắc cho ông nhớ, từ giờ trở đi, đừng có đến đây tìm "con gái" nữa, ta không cho phép. Ta mà thấy ông dám đến đây, ta đập gãy giò thì đừng có trách, ta thích đánh người già lắm. Nhớ kỹ điều đó.
Nói rồi, hắn đưa Khương Dao vào trong và khóa cửa cổng lại, đi thẳng một mạch vào trong nhà. Ông Tịnh đứng chết trân tại chỗ, vừa rồi, ông có cảm giác ghê rợn đến mức tưởng chừng như tắc thở, sống lưng lạnh toát, qua một lúc ông mới có thể cử động lại như bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vào trong nhà thì thấy tối om chẳng biết bên trong đang diễn ra chuyện gì. Ông lụi cụi đi lại chiếc xe ô tô đang đậu gần đó và ngồi nghỉ mệt một lúc rồi mới nổ máy đi về.
Trong phòng khách, Khương Dao ngồi trên ghế không nói câu nào, chỉ trầm mặc nhìn xuống nền gạch. Cô cảm thấy nền gạch trắng tại sao lại u ám đến thế. Một lúc sau cảm xúc chất chứa trong lòng lại vỡ òa, cô che mặt lại cả người run rẩy từng đợt.
Quý Tửu Lạc ngồi kế bên cuống cuồng không biết nên làm thế nào để an ủi cô. Hắn lấy một tờ khăn giấy để khều vào tay cô. Khương Dao nhận lấy rồi tiếp tục khóc nức nở.
Hắn chợt nhớ ra lúc trước mấy bà già lớn tuổi hay dỗ cháu bằng cách trêu chọc nó, không biết có hiệu nghiệm với cô không nhưng hắn vẫn thử. Kể ra, ký khế ước với người lớn tuổi cũng có lợi thật.
Hắn lên giọng giều cợt:
- Ối chời, cái mặt xấu quá đi, khóc nhăn nheo thấy mà ghê.
Rồi hắn quay qua bảo Khương Dao:
Kia kìa, xem cái bàn này nó bị sao nè, con người xem nè nhanh lên. Chưa dừng lại ở đó, hắn chỉ ra cửa sổ.Kìa kìa có con chim đang bay kìa.Thấy cả người Khương Dao run rẩy nhiều hơn, hắn vội nắm bàn tay đang che mặt của cô lại rồi chơi ú òa. Ngay khi nhìn vào gương mặt tèm nhem nước mắt nhưng miệng lại đang cười của Khương Dao thì hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo.
- Vậy là cô đang khóc hay đang cười?
Khương Dao nhìn gương mặt ngơ ngác của hắn rồi cười lớn, lấy khăn giấy lau sạch những giọt nước mắt đang ướt trên mặt.
- Cám ơn chú, tôi hết buồn rồi.
Nghe được vậy hắn mới an lòng, không hiểu sao thấy cô khóc như thế này thì hắn cũng khó chịu theo. Mặc dù có nghe ngóng và biết hoàn cảnh của cô, chuẩn bị tâm lý sẵn hết rồi vẫn không tài nào vượt qua được cảm giác đứng ngồi không yên trong những trường hợp như thế này.
Thà hắn làm cô khóc thì không sao, còn người khác làm cô khóc thì hắn lại tức điên lên được. Biết vậy đánh gãy chân lão già đó cho rồi, hắn nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro