Kim Liên chết r...
2024-09-08 06:24:24
- Con người, không vào nhà sao?
Nghe cái giọng kênh kiệu và cách xưng hô đó, Khương Dao biết ngay hắn ta chính là Tửu Lạc . Hôm nay hắn khác xa với mọi ngày, nhất thời Khương Dao thấy không quen mắt, cứ đứng trơ mắt nhìn hắn.
- CON NGƯỜ!!!
Tiếng quát từ người đối diện khiến cô giật mình, nhanh chân bước vào trong nhưng con mắt vẫn còn dán trên người hắn. Hắn khoanh tay nhìn cô như bậc cha mẹ trách tội trẻ con. Khương Dao rụt rè.
- Cám ơn chú!
Hắn không nói gì mà dẫn cô lên tầng lầu và nói:
- Nguyên tầng này, trừ cái phòng ngủ đằng kia, thì tất cả là của cô, muốn ở phòng nào thì ở, muốn lăn lộn nằm dài ở đâu cứ việc, còn tầng ở dưới là của ta. Phòng bếp cô muốn dùng thì dùng, ta không cần phòng đó.
Nói qua một lượt, Khương Dao cảm thấy mình nhận được sự giúp đỡ từ hắn quá nhiều. Trong tưởng tượng, cô không ngờ được một người cộc cằn như hắn lại có lúc tinh tế và hiểu tâm lý đến vậy.
Căn nhà được hắn mua sau khi cô đồng ý ở chung với hắn, hắn chạy tới chạy lui, bỏ ra khoản tiền rất lớn so với giá trị thực của căn nhà mới có được. Vì hắn thấy ở đây gần trường học, an ninh tốt, nếu cô có muốn đi làm thêm về trễ thì cũng an toàn. Nội thất trong nhà cũng được hắn thay mới toàn bộ, nhìn sao cho đơn giản và tao nhã như chính cô.
Nhìn biểu hiện hài lòng vượt mong đợi của cô, hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, tự hào rằng bản thân đã làm được một việc lớn lao.
***
Lúc đi học, Khương Dao mới ngỡ ngàng ra, Tửu Lạc chính là giáo viên Giáo dục thể chất, còn vô Ưu chính là giáo viên Tâm lý học. Ở trong trường, hai người khá thân thiết với nhau nên được mọi người khen bằng những từ có cánh như: tinh hoa hội phụ, bản thiết kế vĩ đại...
Đúng thật, hắn khá mạnh mẽ và nam tính, còn Vô Ưu thì lại mềm mỏng nhẹ nhàng, trông hai người họ rất hợp nhau.
Học kỳ đầu năm, sinh viên sẽ được tự xếp lớp học, đến học phần tiếp theo thì tự đăng ký trên website của nhà trường. Khương Dao và Triệu Minh chỉ học chung một vài môn nên thời gian gặp mặt cũng không nhiều so với trước.
Học phần giáo dục thể chất hai người không học chung, cô cảm thấy có chút buồn và cô đơn. Cô càng sợ học phần này hơn khi hắn chính là giáo viên đứng lớp, hắn luôn bắt cô chạy đôn chạy đáo làm đủ việc cho hắn.
Lúc thì lấy số điểm danh, lúc thì lấy viết, lúc thì lấy dụng cụ học tập, lúc thì hắn phạt chạy vài vòng sân. Khương Dao cảm thấy bản thân đang bị đày đọa thì đúng hơn, chứ học gì nữa, mệt chết cô rồi!
Yên bình chẳng được bao lâu thì chuyện không vui lại ập đến, buổi tối đó khi đi làm cửa hàng tiện lợi về, cũng tầm 8 giờ hơn, vừa định mở cổng vào nhà thì bàn tay của Khương Dao bị ai đó nắm lại. Cô đoán người này chắc cũng lớn tuối vì da ông ta có vẻ nhăn và khô ráp.
- Khương Dao.
Giọng nói đó chỉ vừa cất lên thì cô biết chủ nhân của nó là ai. Khương Dao liền hất tay mạnh để thoát ra và lùi về sau vài bước. Cô không nói gì mà chỉ nhìn trân trân ông ta.
- Ba xin lỗi. Con về nhà mình được không?
Cô tự hỏi trong lòng, tại sao ông lại có biểu hiện đau khổ và áy náy như thế này? Tại sao ông biết cô đang ở đây trong khi đến cả Triệu Minh cô cũng giấu nhẹm chỗ ở của mình cả hai tháng nay từ khi nhập học.
Nhìn ông ta cũng ốm đi nhiều, nhưng cô quan tâm để được gì chứ?
- Nhà của mình? Xin lỗi, ba đang nói đến căn nhà nào? Con nhớ mình không có nơi để về, cũng chẳng có gia đình.
Con không biết mục đích của ba đến đây để làm gì? Nhưng con chẳng còn gì để nói nữa với ba nữa. Tạm biệt ba.
- Kim Liên bà ấy chết rồi!
Cả người Khương Dao sững lại, tại sao lại chết? Rõ ràng bà ta đâu có bệnh gì? Cô quay người lại nhìn ông.
- Trước khi chết, ta đã phát hiện ra chuyện bà ta đã hành hạ con từ khi còn nhỏ, cả chuyện bà thuê người bắt cóc và giết con trên vùng núi Cô Sơn rồi đổ tội cho ta, gây hiểu lầm sâu sắc giữa ta và con. Tình cảm ta dành cho con không nhiều bằng Khương Nguyệt nhưng không đến mức như thế có thể ra tay sát hại con được. Trước giờ ta bận việc, không quan tâm nhiều đến con, tất cả chỉ thông qua
bà ta, ta đâu biết được bao năm nay con sống khổ cực. Ta xin lỗi!
Vài ngày sau cái chết của Khương Nguyệt, bà Liên hóa điên dại, cứ ngồi trong phòng ngủ, lấy con gấu bông cho mặc đồ của cô ta, ôm nó suốt ngày. Lúc cười lúc khóc, nửa tỉnh nửa điên không ai biết đường đâu mà lần. Một
thời gian sau, bà Liên có biểu hiện như nhìn thấy ma, bà la hét:
- Không phải tại ta, tại các người không may thôi, các người không giết được Khương Dao ngược lại còn khiến bản thân bỏ mạng. Không phải tại ta, đúng rồi, là ông Tịnh, ta nói các người là ông Tịnh mà đúng không... không phải ta...
Lúc đó ông Tịnh tìm hỏi những người làm trong nhà, vì bà Liên không còn tỉnh táo nên họ mới dám nói sự thật về quá khứ bị ngược đãi, bạo hành của cô.
Ông mới vỡ lẽ ra mọi chuyện và tìm đến Triệu Minh. Triệu Minh đã cho ông biết địa chỉ nơi Khương Dao đang ở.
Nghe cái giọng kênh kiệu và cách xưng hô đó, Khương Dao biết ngay hắn ta chính là Tửu Lạc . Hôm nay hắn khác xa với mọi ngày, nhất thời Khương Dao thấy không quen mắt, cứ đứng trơ mắt nhìn hắn.
- CON NGƯỜ!!!
Tiếng quát từ người đối diện khiến cô giật mình, nhanh chân bước vào trong nhưng con mắt vẫn còn dán trên người hắn. Hắn khoanh tay nhìn cô như bậc cha mẹ trách tội trẻ con. Khương Dao rụt rè.
- Cám ơn chú!
Hắn không nói gì mà dẫn cô lên tầng lầu và nói:
- Nguyên tầng này, trừ cái phòng ngủ đằng kia, thì tất cả là của cô, muốn ở phòng nào thì ở, muốn lăn lộn nằm dài ở đâu cứ việc, còn tầng ở dưới là của ta. Phòng bếp cô muốn dùng thì dùng, ta không cần phòng đó.
Nói qua một lượt, Khương Dao cảm thấy mình nhận được sự giúp đỡ từ hắn quá nhiều. Trong tưởng tượng, cô không ngờ được một người cộc cằn như hắn lại có lúc tinh tế và hiểu tâm lý đến vậy.
Căn nhà được hắn mua sau khi cô đồng ý ở chung với hắn, hắn chạy tới chạy lui, bỏ ra khoản tiền rất lớn so với giá trị thực của căn nhà mới có được. Vì hắn thấy ở đây gần trường học, an ninh tốt, nếu cô có muốn đi làm thêm về trễ thì cũng an toàn. Nội thất trong nhà cũng được hắn thay mới toàn bộ, nhìn sao cho đơn giản và tao nhã như chính cô.
Nhìn biểu hiện hài lòng vượt mong đợi của cô, hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, tự hào rằng bản thân đã làm được một việc lớn lao.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đi học, Khương Dao mới ngỡ ngàng ra, Tửu Lạc chính là giáo viên Giáo dục thể chất, còn vô Ưu chính là giáo viên Tâm lý học. Ở trong trường, hai người khá thân thiết với nhau nên được mọi người khen bằng những từ có cánh như: tinh hoa hội phụ, bản thiết kế vĩ đại...
Đúng thật, hắn khá mạnh mẽ và nam tính, còn Vô Ưu thì lại mềm mỏng nhẹ nhàng, trông hai người họ rất hợp nhau.
Học kỳ đầu năm, sinh viên sẽ được tự xếp lớp học, đến học phần tiếp theo thì tự đăng ký trên website của nhà trường. Khương Dao và Triệu Minh chỉ học chung một vài môn nên thời gian gặp mặt cũng không nhiều so với trước.
Học phần giáo dục thể chất hai người không học chung, cô cảm thấy có chút buồn và cô đơn. Cô càng sợ học phần này hơn khi hắn chính là giáo viên đứng lớp, hắn luôn bắt cô chạy đôn chạy đáo làm đủ việc cho hắn.
Lúc thì lấy số điểm danh, lúc thì lấy viết, lúc thì lấy dụng cụ học tập, lúc thì hắn phạt chạy vài vòng sân. Khương Dao cảm thấy bản thân đang bị đày đọa thì đúng hơn, chứ học gì nữa, mệt chết cô rồi!
Yên bình chẳng được bao lâu thì chuyện không vui lại ập đến, buổi tối đó khi đi làm cửa hàng tiện lợi về, cũng tầm 8 giờ hơn, vừa định mở cổng vào nhà thì bàn tay của Khương Dao bị ai đó nắm lại. Cô đoán người này chắc cũng lớn tuối vì da ông ta có vẻ nhăn và khô ráp.
- Khương Dao.
Giọng nói đó chỉ vừa cất lên thì cô biết chủ nhân của nó là ai. Khương Dao liền hất tay mạnh để thoát ra và lùi về sau vài bước. Cô không nói gì mà chỉ nhìn trân trân ông ta.
- Ba xin lỗi. Con về nhà mình được không?
Cô tự hỏi trong lòng, tại sao ông lại có biểu hiện đau khổ và áy náy như thế này? Tại sao ông biết cô đang ở đây trong khi đến cả Triệu Minh cô cũng giấu nhẹm chỗ ở của mình cả hai tháng nay từ khi nhập học.
Nhìn ông ta cũng ốm đi nhiều, nhưng cô quan tâm để được gì chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhà của mình? Xin lỗi, ba đang nói đến căn nhà nào? Con nhớ mình không có nơi để về, cũng chẳng có gia đình.
Con không biết mục đích của ba đến đây để làm gì? Nhưng con chẳng còn gì để nói nữa với ba nữa. Tạm biệt ba.
- Kim Liên bà ấy chết rồi!
Cả người Khương Dao sững lại, tại sao lại chết? Rõ ràng bà ta đâu có bệnh gì? Cô quay người lại nhìn ông.
- Trước khi chết, ta đã phát hiện ra chuyện bà ta đã hành hạ con từ khi còn nhỏ, cả chuyện bà thuê người bắt cóc và giết con trên vùng núi Cô Sơn rồi đổ tội cho ta, gây hiểu lầm sâu sắc giữa ta và con. Tình cảm ta dành cho con không nhiều bằng Khương Nguyệt nhưng không đến mức như thế có thể ra tay sát hại con được. Trước giờ ta bận việc, không quan tâm nhiều đến con, tất cả chỉ thông qua
bà ta, ta đâu biết được bao năm nay con sống khổ cực. Ta xin lỗi!
Vài ngày sau cái chết của Khương Nguyệt, bà Liên hóa điên dại, cứ ngồi trong phòng ngủ, lấy con gấu bông cho mặc đồ của cô ta, ôm nó suốt ngày. Lúc cười lúc khóc, nửa tỉnh nửa điên không ai biết đường đâu mà lần. Một
thời gian sau, bà Liên có biểu hiện như nhìn thấy ma, bà la hét:
- Không phải tại ta, tại các người không may thôi, các người không giết được Khương Dao ngược lại còn khiến bản thân bỏ mạng. Không phải tại ta, đúng rồi, là ông Tịnh, ta nói các người là ông Tịnh mà đúng không... không phải ta...
Lúc đó ông Tịnh tìm hỏi những người làm trong nhà, vì bà Liên không còn tỉnh táo nên họ mới dám nói sự thật về quá khứ bị ngược đãi, bạo hành của cô.
Ông mới vỡ lẽ ra mọi chuyện và tìm đến Triệu Minh. Triệu Minh đã cho ông biết địa chỉ nơi Khương Dao đang ở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro