Chương 27
2024-12-29 01:04:26
Bảo Châu đứng trước gương, tay chống lên bệ rửa mặt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình. Cô không thể tin được rằng quyết định này sắp trở thành hiện thực. Mấy tuần qua, cô luôn mâu thuẫn trong lòng. Mặc dù gia đình cô đang gặp khó khăn, cô vẫn chưa thể buông bỏ Dịch Dương. Nhưng khi nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến trách nhiệm của mình, cô biết mình phải làm như thế này.
Dù trái tim cô đang quặn thắt, những lời của mẹ Lan vẫn vang lên trong đầu: "Con phải đi, đó là cơ hội duy nhất nếu còn không đi gia đình mình mãi mãi cũng không thể phát triển được." Cô đã nghĩ đến việc ở lại, nhưng rồi cô lại tự hỏi, nếu cô không đi, nếu cô không giúp đỡ gia đình, liệu mọi thứ có thay đổi không? Không, cô biết nó sẽ không thay đổi. Và cô phải rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu, gạt đi nước mắt. "Mày làm thế là đúng. Mày không thể ở lại mãi được." Cô tự nhủ với chính mình. Nhưng thật sự, cô không thể tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Mọi thứ với Dịch Dương sẽ kết thúc như thế này sao? Cô không thể nói với anh, không thể nhìn vào mắt anh mà nói lời chia tay. Mọi thứ quá đau đớn.
Trường học, buổi sáng
Dịch Dương ngồi trong lớp, tay cầm điện thoại, liên tục nhìn vào màn hình. Mọi tin nhắn từ Bảo Châu anh đều đã gửi nhưng không có phản hồi. Hôm nay cô lại không nghe máy. Cả tuần nay, cô như biến thành một người khác.
Bảo Châu không còn là cô gái lúc nào cũng mỉm cười và sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với anh. Cô trở nên lạnh lùng và xa cách, mỗi lần anh cố gắng tiếp cận, cô lại tìm cách tránh đi.
"Chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra thế này?" Dịch Dương bức rức, không thể yên tâm ngồi im. Anh đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi lớp, mặc cho Á Hiên gọi với theo.
"Ê! Mày đi đâu đấy?" Á Hiên nhìn anh một lúc rồi chạy theo. "Dịch Dương, đừng có làm mấy trò dở hơi. Mày hứa với Bảo Châu những gì mày còn nhớ không?".
Dịch Dương không trả lời, vẻ mặt anh đầy căng thẳng. "Mày có thấy Bảo Châu không?" Anh quay sang hỏi Á Hiên mà không dừng bước.
Á Hiên lắc đầu, trầm giọng: "Tao nghe Kỳ Kỳ nói Bảo Châu đang chuẩn bị đi du học rồi. Kỳ Kỳ không cho tao nói với mày, Châu nó không muốn làm mày lo lắng."
Dịch Dương dừng lại, không tin vào tai mình. "Đi du học?" Anh nắm chặt tay, sự tức giận bùng lên trong lòng.
"Mày nói sao? Cô ấy không nói với tao? Sao cô ấy không cho tao biết?"
Á Hiên thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. "Không muốn mày lo lắng, mà nếu Châu nó nói thì mày có chịu cho nó đi không. Nó không muốn thấy mày buồn, không muốn làm mày phải lựa chọn giữa nó và gia đình."
Những lời này cứ vang vọng trong đầu Dịch Dương. Tại sao Bảo Châu lại chọn rời bỏ anh mà không nói một lời?
Tại sao lại không cho anh một cơ hội giải thích, một cơ hội để giữ cô lại? Cảm giác bị phản bội và mất mát khiến anh không thể đứng yên. Anh phải tìm cô, phải làm rõ tất cả.
Sân bay
Bảo Châu đứng một mình tại cửa soát vé, tay nắm chặt vali, mắt nhìn vào chiếc màn hình thông báo chuyến bay.
Tim cô đập nhanh, nhưng cô biết, đây là lựa chọn đúng đắn. Cô không thể quay lại, không thể ở lại bên Dịch Dương. Nhưng mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy như có một lỗ hổng trong tim.
Cô lắc đầu, không dám nghĩ về anh nữa. Nếu cô quay lại, nếu cô làm thế, mọi thứ sẽ tan vỡ mất. Cô biết, mình phải đi, không thể quay lại nữa.
Cô quay lại nhìn cửa soát vé lần cuối, rồi bước đi thật nhanh, không dám nhìn xung quanh. Nhưng đột nhiên, một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
"Bảo Châu!"
Cô giật mình quay lại, tim đập mạnh. Dịch Dương, trong bộ đồ thể thao, thở hổn hển, chạy tới gần cô, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như mọi khi.
"Em đi đâu?" Anh hét lên, giọng anh không còn kiềm chế nổi. "Tại sao em không nói gì với anh? Tại sao em không để anh biết? Sao em lại chọn rời bỏ tôi?"
Bảo Châu vội lùi lại một bước, giật tay ra khỏi anh. "Em... em xin lỗi." Cô lắp bắp, nước mắt bắt đầu rơi xuống. "Em không thể ở lại. Gia đình em cần em..."
Dịch Dương cảm thấy như trái tim mình bị xé nát. "Không, Bảo Châu, em không thể bỏ đi. Em không thể đi mà không cho anh ít nhất một lý do, một lời giải thích! Em hứa với anh, chúng ta sẽ luôn bên nhau mà. Là chính em hứa đấy!" Giọng anh gần như hét lên, từng chữ đều như thấm đẫm sự giận dữ và tổn thương.
Bảo Châu cắn chặt môi, không thể nhìn anh thêm nữa. "Em xin lỗi... Anh sẽ quên em thôi."
Dịch Dương bước lại gần, nắm chặt tay cô. "Anh không quên em đâu. Em nghĩ anh sẽ để em đi mà không nói gì à?
Anh yêu em, Bảo Châu."
Bảo Châu nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Dịch Dương... em không thể ở lại được nữa."
Dịch Dương nắm chặt tay cô, kéo mạnh vòng lòng mình. "Em không thể đi như vậy được! Tất cả những gì chúng ta có, em nghĩ sẽ kết thúc như thế này sao? Em có thể đi, nhưng anh sẽ không để mày đi mà không nói một lời từ biệt!" Anh nói, giọng run lên vì giận dữ và tình yêu.
Bảo Châu không thể trả lời, chỉ có thể lắc đầu rồi quay lưng đi. Cô không thể tiếp tục nữa, cô sợ mình sẽ lại mềm lòng với anh mất.
Dịch Dương đứng sững lại, nhìn bóng cô khuất dần trong đám đông. Anh đứng đó, thở dốc, trong lòng như bị vỡ vụn. "Bảo Châu..." Anh thầm gọi tên cô trong gió, đôi mắt đầy kiên quyết và không cam tâm. "Anh sẽ không quên em đâu."
Máy bay cất cánh, mang theo Bảo Châu rời xa anh, nhưng tình yêu của Dịch Dương vẫn không thay đổi. Anh biết, dù có ra sao, anh sẽ không bỏ cuộc.
Dù trái tim cô đang quặn thắt, những lời của mẹ Lan vẫn vang lên trong đầu: "Con phải đi, đó là cơ hội duy nhất nếu còn không đi gia đình mình mãi mãi cũng không thể phát triển được." Cô đã nghĩ đến việc ở lại, nhưng rồi cô lại tự hỏi, nếu cô không đi, nếu cô không giúp đỡ gia đình, liệu mọi thứ có thay đổi không? Không, cô biết nó sẽ không thay đổi. Và cô phải rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu, gạt đi nước mắt. "Mày làm thế là đúng. Mày không thể ở lại mãi được." Cô tự nhủ với chính mình. Nhưng thật sự, cô không thể tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Mọi thứ với Dịch Dương sẽ kết thúc như thế này sao? Cô không thể nói với anh, không thể nhìn vào mắt anh mà nói lời chia tay. Mọi thứ quá đau đớn.
Trường học, buổi sáng
Dịch Dương ngồi trong lớp, tay cầm điện thoại, liên tục nhìn vào màn hình. Mọi tin nhắn từ Bảo Châu anh đều đã gửi nhưng không có phản hồi. Hôm nay cô lại không nghe máy. Cả tuần nay, cô như biến thành một người khác.
Bảo Châu không còn là cô gái lúc nào cũng mỉm cười và sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với anh. Cô trở nên lạnh lùng và xa cách, mỗi lần anh cố gắng tiếp cận, cô lại tìm cách tránh đi.
"Chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra thế này?" Dịch Dương bức rức, không thể yên tâm ngồi im. Anh đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi lớp, mặc cho Á Hiên gọi với theo.
"Ê! Mày đi đâu đấy?" Á Hiên nhìn anh một lúc rồi chạy theo. "Dịch Dương, đừng có làm mấy trò dở hơi. Mày hứa với Bảo Châu những gì mày còn nhớ không?".
Dịch Dương không trả lời, vẻ mặt anh đầy căng thẳng. "Mày có thấy Bảo Châu không?" Anh quay sang hỏi Á Hiên mà không dừng bước.
Á Hiên lắc đầu, trầm giọng: "Tao nghe Kỳ Kỳ nói Bảo Châu đang chuẩn bị đi du học rồi. Kỳ Kỳ không cho tao nói với mày, Châu nó không muốn làm mày lo lắng."
Dịch Dương dừng lại, không tin vào tai mình. "Đi du học?" Anh nắm chặt tay, sự tức giận bùng lên trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày nói sao? Cô ấy không nói với tao? Sao cô ấy không cho tao biết?"
Á Hiên thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. "Không muốn mày lo lắng, mà nếu Châu nó nói thì mày có chịu cho nó đi không. Nó không muốn thấy mày buồn, không muốn làm mày phải lựa chọn giữa nó và gia đình."
Những lời này cứ vang vọng trong đầu Dịch Dương. Tại sao Bảo Châu lại chọn rời bỏ anh mà không nói một lời?
Tại sao lại không cho anh một cơ hội giải thích, một cơ hội để giữ cô lại? Cảm giác bị phản bội và mất mát khiến anh không thể đứng yên. Anh phải tìm cô, phải làm rõ tất cả.
Sân bay
Bảo Châu đứng một mình tại cửa soát vé, tay nắm chặt vali, mắt nhìn vào chiếc màn hình thông báo chuyến bay.
Tim cô đập nhanh, nhưng cô biết, đây là lựa chọn đúng đắn. Cô không thể quay lại, không thể ở lại bên Dịch Dương. Nhưng mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy như có một lỗ hổng trong tim.
Cô lắc đầu, không dám nghĩ về anh nữa. Nếu cô quay lại, nếu cô làm thế, mọi thứ sẽ tan vỡ mất. Cô biết, mình phải đi, không thể quay lại nữa.
Cô quay lại nhìn cửa soát vé lần cuối, rồi bước đi thật nhanh, không dám nhìn xung quanh. Nhưng đột nhiên, một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
"Bảo Châu!"
Cô giật mình quay lại, tim đập mạnh. Dịch Dương, trong bộ đồ thể thao, thở hổn hển, chạy tới gần cô, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như mọi khi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đi đâu?" Anh hét lên, giọng anh không còn kiềm chế nổi. "Tại sao em không nói gì với anh? Tại sao em không để anh biết? Sao em lại chọn rời bỏ tôi?"
Bảo Châu vội lùi lại một bước, giật tay ra khỏi anh. "Em... em xin lỗi." Cô lắp bắp, nước mắt bắt đầu rơi xuống. "Em không thể ở lại. Gia đình em cần em..."
Dịch Dương cảm thấy như trái tim mình bị xé nát. "Không, Bảo Châu, em không thể bỏ đi. Em không thể đi mà không cho anh ít nhất một lý do, một lời giải thích! Em hứa với anh, chúng ta sẽ luôn bên nhau mà. Là chính em hứa đấy!" Giọng anh gần như hét lên, từng chữ đều như thấm đẫm sự giận dữ và tổn thương.
Bảo Châu cắn chặt môi, không thể nhìn anh thêm nữa. "Em xin lỗi... Anh sẽ quên em thôi."
Dịch Dương bước lại gần, nắm chặt tay cô. "Anh không quên em đâu. Em nghĩ anh sẽ để em đi mà không nói gì à?
Anh yêu em, Bảo Châu."
Bảo Châu nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Dịch Dương... em không thể ở lại được nữa."
Dịch Dương nắm chặt tay cô, kéo mạnh vòng lòng mình. "Em không thể đi như vậy được! Tất cả những gì chúng ta có, em nghĩ sẽ kết thúc như thế này sao? Em có thể đi, nhưng anh sẽ không để mày đi mà không nói một lời từ biệt!" Anh nói, giọng run lên vì giận dữ và tình yêu.
Bảo Châu không thể trả lời, chỉ có thể lắc đầu rồi quay lưng đi. Cô không thể tiếp tục nữa, cô sợ mình sẽ lại mềm lòng với anh mất.
Dịch Dương đứng sững lại, nhìn bóng cô khuất dần trong đám đông. Anh đứng đó, thở dốc, trong lòng như bị vỡ vụn. "Bảo Châu..." Anh thầm gọi tên cô trong gió, đôi mắt đầy kiên quyết và không cam tâm. "Anh sẽ không quên em đâu."
Máy bay cất cánh, mang theo Bảo Châu rời xa anh, nhưng tình yêu của Dịch Dương vẫn không thay đổi. Anh biết, dù có ra sao, anh sẽ không bỏ cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro