Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Hoài Niệm

2024-12-27 23:50:19

 

Trong một căn biệt thự xa hoa được bao phủ bởi vàng và đá quý nằm ở ngoại ô thành phố, nhưng dường như chẳng còn ai để tâm đến sự xa hoa mà căn biệt thự đem lại mà chỉ tập trung và âm thanh rên rỉ, nũng nịu cầu xin của người đàn ông trung niên mang trong mình khí chất bất phàm đang quỳ gối hối lỗi trên bàn phím ở góc phòng khách.

"Vợ à, anh xin lỗi, anh thật sự biết sai rồi, anh đã tự kiểm điểm 2 tiếng ở đây rồi, em đừng giận anh nữa mà, tha lỗi cho anh đi” - Vừa nói xong anh liền nháy mắt với con trai ra hiệu.

"Phải đó mẹ, ba đã biết lỗi rồi, mẹ tha lỗi cho ba đi, cho ba đứng lên nha mẹ” - Tiểu bảo bối từ đâu chạy đến lắc lắc tay cô, giở giọng nũng nịu cầu xin cho ba nó.

Không kìm được trước sự đáng yêu của bảo bảo cô đành bất lực giang tay bế bé con đang đứng bên cạnh lên đùi ngồi rồi ôm trọn vào lòng, với một tone giọng hết mực cưng chiều cũng có phần bất lực của mình lên: "Ba biết lỗi rồi hả bảo bảo, vậy không phạt ba nữa mà phạt con nhé…..túi xách màu trắng mới mua của mẹ sao hôm nay lại có thêm bạn khủng long màu xanh nhỉ?”

Bé con trong lòng nghe thấy cô nhắc đến 'chuyện tốt’ mình vừa làm ra thì bỗng chột dạ, cố vùng khỏi vòng tay cô mà chạy một mạch lên phòng, còn cố tình nháy mắt với anh một cái trước khi đi. Đến nơi bé còn nói vọng xuống: "Mẹ ơi, mẹ phạt ba đi nhé bảo bảo đến giờ phải làm bài tập rồi, bảo bảo lên phòng trước đây.”

Chần chừ một lát rồi lại có tiếng hét của bé con vọng xuống: "Mẹ nhẹ tay với ba thôi nhé, vì ba hứa mai mua đồ chơi cho bảo bảo á.” Nói xong thì cô chỉ nghe thấy tiếng đóng của cái 'rầm’ của bảo bảo rồi phì cười thành tiếng vì sự dễ thương này của bé con.

Không nghĩ đến bé con nữa, cô bắt đầu nghiêm mặt nhẹ nhàng bước đến chỗ anh đang quỳ mà cất giọng lạnh lẽo: "Suy nghĩ kĩ trước khi trả lời, anh đã biết sai chưa?”

"Anh…anh biết sai rồi mà vợ, sau này anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em tha lỗi cho anh đi mà” - anh cất giọng nũng nịu, mắt hơi cụp xuống thành khẩn cầu xin như đứa trẻ vừa mắc lỗi xin được tha thứ.

"Anh biết sai rồi, đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng này anh nói câu này rồi hả”

“Không phải lần trước em đã nói rõ rồi sao, em không cấm anh rượu bia hay thuốc lá vì anh phải xả giao với đối tác hằng ngày nhưng biết rõ bản thân có bệnh dạ dày mà vẫn chứng nào tật nấy bỏ bữa trưa liên tục."

"Còn liên kết với trợ lý báo cáo giả để lừa gạt em, anh là đang không muốn sống nữa sao”

"Anh xin lỗi, lần này anh thật sự biết sai rồi mà vợ, nếu có lầm sau em muốn phạt muốn đánh thế nào tùy em xử trí.”

“Đừng giận nữa có được không, anh đã quỳ hơn 2 tiếng để chuộc lỗi rồi, tha cho anh lần này nữa nha….nha…nha….nha.”

Phạt anh quỳ cô cũng chẳng thoải mái gì, nhưng biết rõ có bệnh dạ dày lại nhịn ăn, bỏ bữa đến mức phải nhập viện, để kiểm tra xem anh có nghe lời ngoan ngoan ăn đủ bữa hay không cô đã đặc biệt chuẩn bị thức ăn đều đặn gửi đến công ty cho anh và nhờ trợ lý báo cáo lại, đã vậy anh còn thông đồng với trợ lý nói dối cô, chỉ nghĩ đến đó thôi là lửa giận trong cô lại đột nhiên bùng phát.



"Mộ Dịch Dương! Anh còn dám nói đã biết sai rồi vậy anh có biết đây là lần thứ 2 anh nhập viện vì bệnh dạ dày rồi không hả!”

"Lần nào cũng làm tôi sợ chết khiếp mà chạy đến chăm sóc anh còn bị bác sĩ mắng là tôi ngược đãi không chăm sóc tốt cho anh.”

Không thể phản bác nên anh chỉ biết cuối đầu nhận lỗi, còn cô thì mệt đến váng cả đầu vì tức giận thì bỗng có tiếng nói từ ngoài cổng vọng vào: “Thằng trời đánh kia mày lại làm gì cho vợ mày tức giận vậy hả có biết nó đang mang thai không!” - giọng của mẹ anh từ ngoài vang lên cùng với đó là tiếng lộc cộc của giày cao gót.

Vừa bước đến phòng khách hình ảnh của đôi vợ chồng trẻ 1 đứng 1 quỳ khiến bà phải bật cười vì hoài niệm mà cất tiếng nói: "Thằng trời đánh này đúng là chẳng thay đổi gì cả lấy vợ về rồi mà vẫn sợ nó như cái thời mà bây còn đi học cùng nhau hồi đó.”

Thấy mẹ mình vào tưởng chừng là sẽ có người nói đỡ ai dè bà lại chỉ đúng đó mà bật cười khiến mặt anh đến như đít nồi, hờn dỗi nói: “Mẹ, sao mẹ không nói đỡ con mà còn đứng đó cười.” - hờn dễ sợ

Bà chậm rãi tiến đến sô pha rồi cầm tách ra lên nhấp môi, nhẹ nhàng đáp: "Đó giờ mày có chịu nghe mẹ bao giờ, giờ vẫn cứ như hồi bé ấy đúng là chỉ có Bảo Châu mới trị được cái nết ngang bướng của mày!"

"Thôi cố mà chịu đi nha con trai yêu của mẹ.” Nói xong bà liền cầm túi xách đi liền 1 mạch lên phòng.

Bà nhắc đến chuyện còn đi học khiến cô cũng cảm thấy hoài niệm ít phần vừa nhìn lại đúng thật là cảnh này bao năm cũng chẳng đổi lần nào cũng là anh mắc lỗi bị cô phạt rồi lại giở giọng cầu xin tha thứ.

Tâm trạng dịu đi phần nào nên cô đưa tay ý muốn dìu anh đứng dậy, hiểu được ý định của cô mặc dù đã quỳ hơn 2 tiếng rồi chân anh cũng đã mỏi nhừ nhưng vẫn cố tự đứng dậy mà không dựa vào cô vì biết cô đang mang thai bảo bối nhỏ.

Khi 2 vợ chồng đã ngồi ngay ngắn trên sô pha, cô bỗng cất tiếng nói không nhanh không chậm có phần nghiêm túc nhưng cũng có lúc dịu dàng: “Biết rõ sức khỏe không tốt phải biết quý trọng bản thân nhiều hơn nữa anh có biết chưa hả chồng ngốc!”

"Biết rồi, anh biết rồi mà anh hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời em chăm sóc tốt bản thân, không bao giờ dám bỏ bữa nữa đâu.” - Vừa dứt lời anh liền lao đến ôm cô vào lòng mà ghì chặt hít lấy mùi hương ngọt ngào như mật ong trên hõm cổ cô.

"Nè nè, em còn chưa hết giận việc anh thông đồng với trợ lý Triệu nói dối em đâu đấy nhé, đừng có mà giở trò lưu manh.”

"Được được được, không giở trò lưu manh, bà xã không thích, vậy chỉ ôm cùng nhau xem tivi thôi.” Đúng như lời anh nói chỉ ôm và xem tivi cùng nhau thôi nhưng lâu lâu lại có những âm thanh rên rỉ kì lạ phát ra từ phòng khách và chính xác là từ 2 còn người đang quấn lấy nhau trên sô pha.

Trong lúc đó thì Mộ phu nhân đang đứng trên cầu thang nhìn xuống thấy hết chuyện từ nãy đến giờ của đôi vợ chồng trẻ mà trong lòng không khỏi cảm tháng “Thằng con trời đánh và đứa bé lớp phó Bảo Châu xinh đẹp năm xưa giờ đây đã lớn thế rồi sao, đúng là chớp mắt một cái cũng được hơn mười năm tụi nhỏ bên nhau rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Số ký tự: 0