Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 24

Cap - A

2024-12-01 21:59:09

Linh Chi đang nằm sấp trên giường chăm chú xem cuốn tạp chí để trước mặt. Cánh cửa phòng ngủ chợt mở ra. Khánh Băng bước vào.

Linh Chi quay ngoắt ra sau nhìn thấy Khánh Băng với nét mặt đầy ý cười. Cô nhoẻn miệng cười, cất tiếng hỏi: “Có chuyện vui?”

Khánh Băng cười tươi như hoa, bước đến ngồi xuống cạnh giường, lắc đầu nói: “Không có”, cô xoay người ngã lưng nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà.

Linh Chi cũng trở người nằm ngửa ra liếc mắt nhìn Khánh Băng, nhoẻn miệng cười trêu ghẹo: “Nói xạo! Hiện rõ lên mặt rồi này.”

Khánh Băng vui vẻ cười tươi híp cả mắt: “Không có.”

“Thật không có?”

Khánh Băng gật đầu: “Thật.”

Linh Chi nghĩ tới điều gì đó, chợt hỏi: “Anh chàng đó... tỏ tình rồi à?”

Khánh Băng nhất thời ngơ ra nhìn chằm chặp Linh Chi, qua một lúc mới lắc đầu: “Không! Tớ và anh ta chỉ là bạn.”

Linh Chi thu lại ý cười liếc mắt nhìn Khánh Băng, nghi hoặc: “Bạn? Chỉ là bạn sao?”

Khánh Băng thản nhiên gật đầu: “Ừm, anh ta đã nói như thế.”

Linh Chi thở dài, tặc lưỡi cảm thán: “Tiếc thật!... Nấm bông đã động lòng mà chủ nhân quá vô tâm.”

Khánh Băng như ghét bỏ nhìn Linh Chi không rời mắt, nghiến răng nói: “Cậu đang nói cái quỷ gì thế?”

Linh Chi bật cười khúc khích: “Ừ... nói phong long vậy thôi, không nhắc đến tên cậu là được.”

Khánh Băng lườm Linh Chi một cái rồi mỉm môi cười.

Trong khi Linh Chi đang suy nghĩ thầm đoán thứ tình cảm Tuấn Hào dành cho Khánh Băng là loại cảm xúc gì thì Tuấn Hào lúc này đang nằm nghiêng người trên ghế sofa xem tivi trong phòng khách sạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng điện thoại chợt đổ chuông reo vang. Tuấn Hào ngoảnh mặt nhìn thấy điện thoại nằm trên đầu giường đang phát sáng đổ chuông. Anh vươn tay tới chụp lấy, nhìn vào màn hình điện thoại, bất giác nhoẻn miệng cười và đưa lên nghe: “Tớ nghe đây.”

Tiếng của Fred phát ra từ điện thoại: “Anh bạn phiền toái, báo cho cậu một tin mừng, bức tường lửa đã phá xong, tên đã xóa. Những chuyện đại loại như thế này làm ơn tìm người khác đi được không? Tớ rất bận, rất rất bận.”

Tuấn Hào nhếch môi cười: “Tớ xin lỗi! Nhưng con người tài năng như cậu không dùng thì phí.”

“Cậu trả tớ bao nhiêu?”

“Không đến nỗi tính toán thế chứ?”

“Không! Tớ rất nghèo, cần công việc, cần tiền.”

Tuấn Hào nghi hoặc hỏi: “Bị chặn con đường kiếm cơm rồi?”

Fred bực bội hừ một tiếng: “Ông già bảo thủ chết tiệt!”

Tuấn Hào bật cười: “Thế... dự định sao?”

Fred than thở: “Còn dự định nào khác. Anh của cậu là một ứng cử viên vô cùng sáng giá, Kim Ji Wook! Ông già ấy cũng chẳng muốn đụng chạm tới hắn.”

Tuấn Hào cười lạnh: “Cậu đang định giúp bọn họ chống lại tớ?”

“Không có ý đó, nhưng tương lai còn dài lắm… tiện thể giúp cậu thêm một chút.”

Tuấn Hào nhướng mày: “Tắt đây!” Anh ngồi dậy rồi đi đến bên cửa sổ, tựa một bên vai vào tường, đưa mắt nhìn xuống phía dưới đường, biểu tình trên mặt lâm vào trạng thái suy tư.

****

Ở một khách sạn khác. Trong một căn phòng rộng, sạch sẽ tiện nghi… Bốn thành viên thuộc hạ của Hong Won Sub ngồi quanh một chiếc bàn, trước mặt mỗi người bọn họ là một chiếc máy tính xách tay. Trên màn hình máy tính hiện lên mô hình một tòa nhà xoay thành vòng, bên góc trái màn hình hiện lên hàng loạt dãy số chạy liên tục. Bàn tay của bốn thanh niên hoạt động linh hoạt bấm trên bàn phím và rê chuột.

Hong Won Sub đứng bên cửa sổ, xoay lưng về phía bọn họ. Gương mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt thì sắc lạnh đăm chiêu nghĩ ngợi.

Trên màn hình của 4 chiếc máy tính cùng lúc hiện chữ “SUCCESS” nhấp nháy. Một thành viên trong nhóm xoay đầu nhìn Hong Won Sub, trịnh trọng thông báo: “Đội trưởng! Không có.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba người còn lại cũng đồng loạt ngoảnh mặt nhìn Hong Won Sub, cùng đồng thanh nói: “Đội trưởng! Bên chúng tôi cũng không có.”

Bọn họ nghe thấy tiếng của Hong Won Sub lạnh nhạt cất lên: “Tiếp tục tìm!”

*****

Sáng sớm, nắng ban mai chiếu rọi xuống, cả thành phố nhộn nhịp như tắm mình trong biển nắng vàng.

Trong một cửa hàng thức ăn nhanh, Khánh Băng cầm xấp tờ rơi trên tay bước đi tới giữa ngưỡng cửa thì đứng lại, cô đưa tay cầm thanh nắm cửa, ngoảnh mặt lại chào các đồng nghiệp đang đứng bên trong quầy: “Băng đi trước đây.”, rồi đẩy cánh cửa bước ra ngoài.

Khánh Băng rảo bước nhanh nhẹn đi dọc vỉa hè đường phố, nét mặt hồ hởi, miệng tươi cười chào hỏi người đi đường đồng thời đưa tờ rơi cho họ.

Ở một góc khác trên con phố. Tuấn Hào mặc chiếc áo khoác có mũ, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo mắt kính và khẩu trang che kín mặt, sải bước đi trên vỉa hè dưới bóng cây xanh hòa lẫn trong dòng người đang đi trên đường. Chốc chốc anh lại ngoảnh mặt liếc nhìn xung quanh. Bỗng bên tai anh vang lên một giọng nói nam giới cất lên phía sau lưng, bằng tiếng Hàn: “Đứng lại!”

Tuấn Hào thoáng giật mình. Qua lớp kính mát, đôi mắt anh liếc ra sau, chân mày cau lại, thầm mắng trong lòng: “Chết tiệt!”

Hong Won Sub từ đằng sau đang từng bước tới gần Tuấn Hào, ánh mắt gã nhìn chằm chằm anh không chớp.

Tuấn Hào bất ngờ nhấc chân bỏ chạy. Hong Won Sub kinh ngạc đuổi theo. Người dân đi trên phố ngạc nhiên hiếu kỳ đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ đang rượt đuổi nhau.

Lúc này, Khánh Băng đang đi trên vỉa hè, tay cầm xấp tờ rơi đã vơi đi một nửa, tươi cười cúi đầu chào những người đi đường qua lại và phát từng tờ rơi cho họ.

Cô đi ngang qua đầu ngõ một con hẻm nhỏ thì thân ảnh của Tuấn Hào thình lình chạy nhanh từ trong con hẻm ra va chạm vào vai cô. Cô hoảng hốt loạng choạng té ngã. Xấp tờ rơi trên tay cô rơi xuống, bay vương vãi dưới đất. Một cánh tay vòng qua sau lưng cô ôm lấy eo cô kéo người cô đứng vững lại.

Khánh Băng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ giương đôi mắt lên nhìn chằm chằm vào gương mặt che kín của Tuấn Hào. Bên tai họ nghe thấy tiếng bước chân người chạy huỳnh huỵch từ đằng sau.

Tuấn Hào ngoảnh mặt nhìn vào trong con hẻm. Tay của anh buông khỏi eo của Khánh Băng chuyển tới nắm lấy bàn tay cô kéo chạy đi.

Khánh Băng giật mình hoảng hốt vung tay giằng co, vừa cố rút tay ra khỏi tay anh vừa hét: “Buông ra! Buông ra!”

Tuấn Hào vừa kéo Khánh Băng chạy nhanh trên đường vừa vội ngoảnh mặt sang nhìn cô, đưa tay kéo chiếc khẩu trang che mặt xuống. Khánh Băng kinh ngạc tròn mắt nhìn anh, thốt lên: “Nguyễn Tuấn Hào!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0